• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Đỉnh Cấp Tông Sư - Tô Minh (4 Viewers)

  • Chương 10

Chương 10: Món quà lớn

Trên khán đài.


“Nguyệt Nhi, hôm nay em đẹp lắm”, đôi mắt Từ Viêm nóng bỏng nhìn về phía Tiêu Nguyệt nói.


Tiêu Nguyệt lại chẳng thèm đáp lời.


Cô ta không thể kiềm chế được nhìn về phía góc phòng nơi mà Tô Minh đang đứng, sự chú ý của cô ta đã dồn hết lên người Tô Minh.


Từ Viêm không kiềm được siết chặt nắm đấm, sự đố kỵ lên đến đỉnh điểm dường như đang thiêu đốt cả con người hắn.


“Đồ đê tiện!!!”, Từ Viêm thầm chửi trong lòng.


Cùng lúc đó.



Copy từ web VietWriter


Tô Minh đứng thẳng người dậy.


Rất đột ngột.


Không hề báo trước.


Thậm chí còn có chút khó hiểu.


Bởi vì bên trong sảnh tiệc hầu như tất cả mọi người đều đặt sự chú ý về nơi anh, lúc này, Tô Minh đột ngột đứng dậy, đương nhiên sẽ trở thành điểm sáng của tất cả mọi người.


Mặt Từ Viêm khẽ biến sắc, ánh mắt nguy hiểm: “Tô Minh, cậu muốn làm cái gì?!”


Từ Chấn Dực đã bắt đầu dùng tai nghe không dây để liên lạc với tất cả đám vệ sỹ của nhà họ Từ ở đây, phòng trường hợp Tô Minh gây chuyện.


“Lễ thành hôn của cậu chủ Từ và cô Tiêu, sao tôi có thể đến tay không chứ, đương nhiên là muốn tặng một phần quà thật to”, Tô Minh mỉm cười nói.


Lời vừa nói xong, vẻ mặt của rất nhiều người trong sảnh tiệc liền tỏ ra kỳ quặc.


Tặng quà? Không có gì bất hợp lý, trong lễ thành hôn thì tặng quà chẳng có vấn đề gì cả.



Đọc tiếp tại VietWriter nhé !


Nhưng, đa phần mọi người đều là tặng tiền, cho dù có tặng quà đặc biệt gì thì cũng thường là tặng trước hoặc sau khi tổ chức hôn lễ, làm gì có ai lại đi chặn ngang hôn lễ như thế này?


Tiêu Nguyệt khẽ cắn đôi môi đỏ, cô ta không phải vì nguyên nhân nào khác, mà chỉ là vì câu nói “Cô Tiêu” của Tô Minh khiến cho lòng cô ta vô cùng đau đớn, đau như muốn rỉ máu.


Cô ta rất muốn được nghe thấy Tô Minh gọi cô ta là “Nguyệt Nhi”.


“Ha ha ha… người anh em, cậu có lòng rồi, quà gì vậy?”, Từ Viêm bật cười ha ha, trong lòng rất vui vẻ.


Hắn ta cho rằng Tô Minh là một người rất thức thời, biết rõ hoàn cảnh của mình đang vô cùng nguy hiểm cho nên mới lấy một món quà lớn để nịnh nọt mình, từ đó giữ lại được mạng sống.


Không tệ.


Biết điều đấy.


Như vậy, rốt cuộc là món quà gì đây?!


Đáp lại lời của Từ Viêm là một tiếng “Rầm”.


Âm thanh vang lên, trầm đục, nặng nề!!!


Sự chấn động khiến cho cả sảnh tiệc cũng phải rung lên.


Phía trước mặt Tô Minh bỗng xuất hiện một chiếc quan tài.


Chiếc quan tài màu đỏ máu, dài sáu mét, rộng ba mét, cao bốn mét, nó to hơn so với quan tài bình thường rất nhiều.


Sắc đỏ máu thiêu đốt ánh mắt của tất cả mọi người, quả thực là khiến cho người ta phải giật mình kinh hãi, trong ngày đám cưới vui vẻ thế này lại đột nhiên tặng một chiếc quan tài? Khỏi nghĩ cũng đoán được trong lòng tất cả mọi người đã bị đả kích thế nào, giống như một chiếc ô tô đâm thẳng vào đầu người ta vậy.


Thậm chí, vì quá chấn động mà bọn họ còn không thể tin nổi, đến mức bọn họ hầu như đã quên mất việc chiếc quan này xuất hiện bằng cách nào?!


Rõ ràng, Tô Minh tay không đến đây, thế nào lại đột nhiên biến ra được một chiếc quan tài, mà còn to như vậy?


Trên thực tế, chiếc quan tài này được lấy từ trong Huyền giới của Tô Minh.


Theo như lời của ông già nói, cả Hoa Hạ này có lẽ chỉ còn lại một chiếc Huyền giới duy nhất này mà thôi.


Ông già đã truyền lại Huyền giới cho mình, mình chính là đồ đệ của ông ấy, đồ đệ duy nhất, phải nuôi dưỡng ông khi sống, chôn cất ông khi chết, phải truyền thừa y đạo, võ học của ông ấy…


Cả sảnh tiệc đều trở nên cực kỳ yên tĩnh.


Không hề có một tiếng động nào dù nhỏ nhất.


Yên lặng đến mức khiến người ta sợ hãi, như thể tiếng tim đập cũng không còn nữa.


Có rất nhiều người đã âm thầm đứng dậy, những người còn ngồi thì da đầu cũng đang căng lên như muốn vỡ ra.


Đến cả Trần Chỉ Tình cũng ngây ra.


“Chiếc quan tài này, hẳn là đủ để chứa hết mười ba người dòng chính của nhà họ Từ chứ?”, trong không gian yên tĩnh, giọng nói nhàn nhạt của Tô Minh vang lên từ tốn, bình tĩnh, nghe không ra thù hận, cũng nghe không ra phẫn nộ, càng không nghe ra được ý muốn giết chóc.


“Thằng tạp chủng, mày muốn chết à!”, phải hít thở đến mười lần, Từ Chấn Dực mới rống lên chửi, sắc mặt đỏ gay gắt, phẫn nộ đến mức cả người run lên bần bật, ông ta nhấc tay chỉ vào người Tô Minh gào lên: “Vệ sỹ, giết chết nó cho tôi, giết nó!!!!!”.


“Cái loại tạp chủng đáng chết vạn lần này, bố, con muốn băm vằm nó ra, nghiền xương rồi vứt đi!”, sắc mặt Từ Viêm cũng đỏ lựng lên, suýt chút nữa thì hộc máu!


Đang yên đang lành tổ chức đám cưới lại ném một chiếc quan tài ngay tại đây, đen đủi đến mức nào chứ?


Cho dù có giết chết Tô Minh thì cũng không đủ để xả hận.


Từ Viêm dán chặt mắt lên người Tô Minh, hận không thể ăn sống uống máu Tô Minh, tròng mắt hắn đã vằn đầy tia máu, hận đến tận xương truỷ.


Tiêu Nguyệt bên cạnh sợ đến mức suýt chút nữa là ngất xỉu, Tô Minh lại… lại mang một chiếc quan tài tới, điều này… rõ là muốn đối đầu với nhà họ Từ đến chết không thôi mà!


Sau khi mang chiếc quan tài này đến thì cô ta sẽ không thể cứu được Tô Minh nữa rồi, nhà họ Từ sẽ không bỏ qua cho Tô Minh đâu.


Tô Minh chắc chắn sẽ phải chết.


“Con gái, anh ta muốn chết thì để anh ta chết, con… haiz…”, Tiết Lâm nhỏ giọng an ủi Tiêu Nguyệt, bà ta không biết nên nói cái gì nữa…


Trong ngày tổ chức hôn lễ, lại mang tặng một chiếc quan tài, đã từng thấy nhiều người muốn chết nhưng chưa từng thấy ai lại muốn chết theo cách như thế này cả.


Đừng nói là nhà họ Từ, đến cả nhà họ Tiêu cũng sẽ không tha cho Tô Minh!


Cùng lúc đó.


“Rầm rầm rầm…”.


Tiếng bước chân dồn dập vang lên, là tiếng chân của đám vệ sỹ nhà họ Từ, trong sảnh liền xuất hiện cả trăm vệ sỹ của nhà họ Từ.


Đám người này trước đó đều làm nhân viên phục vụ, giờ phút này khí chất trên người thay đổi, cả người đều mang theo hơi thở lạnh lẽo nhìn về phía Tô Minh, sau đó mỗi người rút từ bên eo hoặc trong ngực ra một chiếc côn gập.


Bọn chúng xông cả về phía Tô Minh, từ bốn phương tám hướng bao vây lấy Tôn Minh ở giữa.


“Quá sốc nổi rồi”, Nghiêm Lão nói bằng giọng thờ ơ: “Mặc dù đã phá hoại buổi hôn lễ này, nhưng mạng của anh ta cũng mất ở đây rồi, mối thù diệt tộc không dễ gì bỏ qua, nhưng muốn trả thù thì cũng phải từ từ nghĩ cách, người trẻ tuổi vẫn là quá non nớt”.


Nghiêm Lão chỉ quét mắt liếc nhìn Tô Minh, có chút khinh thường.


“Tuổi trẻ nếu như không sốc nổi thì có còn là tuổi trẻ nữa không?”, Nghiêm phu nhân mỉm cười: “Không giúp đỡ anh ta à?”


“Không đáng để giúp”, Nghiêm Lão lắc đầu.


Nhà họ Nghiêm có thể đi được đến ngày hôm nay, trở thành một trong hai gia tộc lâu đời hàng đầu có địa vị hơn người ở thành phố Dương Giang, thứ mà bọn họ dựa vào chính là sự bình tĩnh, hay nói cách khác là máu lạnh.


Tô Minh bây giờ chỉ có một mình, không có bất kỳ giá trị nào.





Bọn chúng người nào người nấy mặt như đâm lê, thậm chí trong mắt còn ngập sự giết chóc, khuôn mặt khẽ vặn vẹo, cơ bắp trên cánh tay căng lên, sức mạnh lên đến hai trăm phần trăm đang chờ để bộc phát.


Ở một góc của sảnh tiệc, Trần Chỉ Tình đã có vẻ sốt ruột.


Mà những người khác có mặt trong sảnh đều tỏ vẻ hưng phấn, bọn họ đã dự đoán được kết quả của Tô Minh, bị không biết bao nhiêu cây côn thế này chào hỏi, Tô Minh nếu may mắn không chết thì cũng chỉ còn lại một hơi tàn.


Vậy mà.


Khiến người ta chết cũng không tin được là… trong lúc nguy cấp như vậy, Tô Minh lại ra tay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom