Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 13 - Chương 6: Tà thuật
Trên trời trăng sáng vằng vặc, gió đêm mơn man vuốt ve, cảnh đêm ở thôn Bạch Sa thật sự rất đẹp. Nhưng một mỹ cảnh như thế, trong giờ phút này, lại khiến người ta không khỏi rợn người.
Lý mặt rỗ cứng ngắc, xiên xiên vẹo vẹo đi phía trước, tôi lật đật theo sau, đường lớn thênh thang không có bóng người. Cứ như vậy hai chúng tôi từng bước từng bước đi ra bên ngoài thôn. Tôi cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Đi ngang qua nhà lão bà thầy mo, tôi tò mò quay đầu liếc thoáng qua, lại kinh hãi phát hiện, hai con mắt trắng bệch, đang từ khe cửa chằm chằm theo dõi tôi.
Đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ và ác độc, tôi có thể hình dung ra, lão bà hiện giờ đang căm hận nhìn tôi.
Tôi không nhịn được, hít một hơi khí lạnh, lão bà này đến cùng là có ý gì? Ban ngày còn nói sẽ cứu chúng tôi ra, nhưng bây giờ lại biểu hiện như vậy.
Hay là bà ta đã biết kế hoạch của tôi, nên đổi ý?
Tôi càng nghĩ càng loạn, đánh dứt khoát giả ngu đi gõ cửa, hỏi xem lão bà muốn làm gì.
Lão bà cũng không trốn tránh, mà trực tiếp mở cửa, đôi mắt vẫn trắng bệch như cũ, nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuôt sống.
"Tại vì sao? Tại vì sao? Đều chết, các ngươi đều phải chết hết!" Lão bà phẫn nộ nói.
Nói xong, đột nhiên bà ta đóng sầm cửa lại. Tôi sợ hãi, lời nói của bà ta, tuyệt đối không phải để hù dọa tôi. Chắc chắn bà ta biết tôi dùng kế với mình, không được, tôu phải giải thích cho bà ta hiểu.
Tôi dùng sức gõ cửa nhưng lão bà không thèm để ý.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng cót két ở dãy nhà nông phía sau. Tôi tò mò quay đầu nhìn lại, lập tức hoảng sợ tột cùng.
Tất cả cửa đều bị đẩy ra cùng lúc, từng bóng người bên trong nối đuôi nhau đi ra. Mặt ai cũng băng lãnh, động tác cứng ngắc, sau khi ra ngoài, liền đi theo Lý mặt rỗ, xếp thành một hàng dài.
Nhờ ánh trăng, tôi nhận ra những người này đều là đàn ông trong thô. Trong lòng tôi đã hiểu ra, náo loạn trong thôn này, không phải một người, mà là hai người, lão bà cùng quả phụ kia gây ra.
Về quan hệ của hai người này rốt cuộc thế nào, tôi không biết.
Trong sơn thôn cô tịch, mười mấy người động tác cứng ngắc, mắt trợn trắng, xếp hàng dài khập khiễng trên đường, cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Dẫn đầu là Ngưu Đại Tráng, xem ra người đàn ông to khỏe này, cũng không thể tránh khỏi vận rủi.
Tôi mất tự chủ, toàn thần nổi da gà, cũng không biết bọn hắn định đi đâu. Nhưng chắc chắn không phải tới nới nào tốt đẹp.
Lúc này, Lý mặt rỗ đã đi khá xa rồi, nhìn theo phương hướng đoàn người, tôi lập tức nhảy dựng lên. Bọn hắn muốn đi đến cái hồ chết chóc kia!
Mọi người trong trang thái này mà ngã xuống hồ, hẩu quả chỉ có một, đó là chết đuối. Nên làm gì đây? Làm gì bây giờ?
Tôi như ngồi trên đống lửa, lại chẳng có cách nào khả thi. Cuối cùng, chỉ có cách bắt "người buộc chuông cởi chuông", hạ thủ từ thân lão bà thầy mo.
Tôi lập tức dùng sức đập cửa phòng, hét lớn: "Lão nhân gia, chúng ta có gì có thể thương lượng. Người hại chết những thôn dân này, liệu có đạt được điều người muốn không? Mong người nghĩ lại."
Nhưng lão bà căn bản không để ý đến tôi, chỉ nghe bên trong hình như có tiếng niệm kinh. Mà tiếng niệm kinh này không giống với phật kinh từ bi, mà phảng phất như âm thanh tới từ địa ngục, ong cả đầu.
"Đám thôn dân ngu muội này đáng chết, tất cả đều đáng chết." Đúng lúc này, sau lưng tôi bỗng vang lên một âm thanh lạnh lẽo. Âm thanh này, tựa như là của quả phụ trẻ. Trong lòng tôi thất kinh, chẳng lẽ quả phụ cũng tới đây?
Nhưng tôi quay đầu ra sau, lại phát hiện, đối phương không phải cô ta, mà là một thôn dân. Thôn dân này mắt trợn ngược, lưỡi thè ra, như một con quỷ thắt cổ, chực chờ nhào tới.
Tôi sợ hãi vội né tránh, nơm nớp nhìn hắn. Tôi biết người này cũng đang bị tà thuật khống chế, liền hỏi: "Nói ta biết, những thôn dân này rốt cuộc đã làm gì, mới khiến cho ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy? Dù bọn hắn có làm sai, cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tận chứ? Mối người này đều có vợ con phải nuôi, ngươi muốn triệt để quét sạch Bạch Sa thôn sao? Nghe ta một lời này, chỉ cần ngươi buông tha cho bọn hắn, mặc kệ ngươi có oan khuất lớn cỡ nào, ta cũng làm chủ thay ngươi."
Lúc này tôi chỉ mong Lý mặt rỗ tỉnh lại, chứ với vài ba lời của tôi, muốn thuyết phục bọn hắn quả thực khó hơn lên trời.
Đúng như tôi nghĩ, lời nói của tôi chẳng có tí giá trị nào, thôn dân kia hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục đi theo đội ngũ phía trước.
Một hai người, tôi có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng một hàng dài như vậy, tôi làm sao cản được? Không được, vẫn phải giải quyết từ gốc.
Tôi lần nữa dùng sức đập cửa phòng lão bà thầy mo: "Nếu ngài không ngại, có thể nói qua cho tôi về chuyện xảy ra được không? Tôi cảm thấy sự tình không nhất thiết phải tới mức này."
Tôi còn chưa nói hết, lão bà đã mở cửa ra, bà ta đứng tại thềm cửa, lườm tôi một cái, thản nhiên nói: "Ngươi căn bản không hiểu được đâu. Nếu ngươi biết rõ đầu đuôi sự việc, ngươi cũng sẽ ủng hộ ta làm vậy mà thôi."
Cuối cùng bà ta cũng chịu nói chuyện với tôi rồi.
Trong lòng tôi biết đây là cơ hội duy nhất, thế nên phải rèn sắt khi còn nóng: "Không có ai chủ trì công đạo giúp người, thì hôm nay tôi sẽ đứng ra chủ trì cho người. Thiện ác sớm muộn tất có báo ứng, nếu hai vị cố chấp dùng bàng môn tả đạo, sau này kết cục cũng không tốt đẹp. Nghe tôi, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."
"Mẹ, đừng nghe hắn nói nhảm." Quả phụ trẻ tuổi không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, quay lại thấy cô ta đang lệ rơi đầy mặt, kích động tới chân tay run rẩy: "Bọn hắn đáng chết, đều đáng chết. Hãy nghĩ về cái chết của phụ thân con, nghĩ về những gì mẹ con ta phải chịu đựng, cái chết của bọn hắn cũng không đủ bù đắp vết thương này."
Nàng gọi bà ta là mẹ? Xem ra chuyện cũ của hai người phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều.
Lão bà chua chát cười: "Được rồi, đã qua thì cho qua đi. Tiểu tử, ngươi nói đúng, chúng ta cần ngươi chủ trì công đạo."
Quả phụ trẻ tuổi tức mình giậm chân một cái, có vẻ hờn dỗi. Cô ta hình như không dám trái ý mẹ mình, đi theo vào trong phòng.
Tôi lo lắng nhìn hàng dài thôn dân đang đi, lão bà lại nói không sao, sống hay chết phó mặc cho trời đi. Còn bảo tôi không nên nóng vội, có sốt ruột cũng vô ích, chỉ phí thời gian.
Tôi cắn răng quyết định, không đi theo những thôn dân này nữa, đi vào ngồi trước mặt lão bà.
Lão bà rót cho tôi chén nước, quả phụ trẻ thì hung hăng lườm tôi. Lão bà móc từ trong túi ra một thứ màu trắng, tôi quan sát kỹ phát hiện đó là một mẩu xương bánh chè.
Xương bánh chè đã bị oxi hóa rất nhiều, có thể thấy những lỗ ăn mòn. Nhưng tầng ngoài lại rất nhẵn bóng. Hẳn là người giữ nó rất nâng niu, hàng ngày đều dùng tay vuốt ve nó.
Xương bánh chè màu trắng, dưới ánh đèn yếu ớt còn tỏa ra một ánh sáng mờ mờ. Ánh sáng kia có chút giống như là tự thân phóng thích ra.
Lão bà nhìn qua quả phụ, cô ta nói, người thật là già nên hồ đồ rồi. Có điều cúi xuống giường, lấy cái bình gốm đặt lên bàn.
Tôi quan sát kỹ bình gốm, phát hiện hình vẽ bên trên rất kỳ quái, điêu khắc thô ráp, giống như trẻ con vẽ bậy. Nhưng vẫn có thể nhận ra, kia tựa như là vẽ hai cái chân.
Ngoài ra, những chỗ khác cũng giống như bình gốm bình thường, chỉ là mặt ngoài bị ám đen, có thể thấy nó được cất giữ rất lâu rồi.
Nhấp chén nước, lão bà bắt đầu kể cho tôi chuyện xưa của bà.
Lý mặt rỗ cứng ngắc, xiên xiên vẹo vẹo đi phía trước, tôi lật đật theo sau, đường lớn thênh thang không có bóng người. Cứ như vậy hai chúng tôi từng bước từng bước đi ra bên ngoài thôn. Tôi cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang làm gì.
Đi ngang qua nhà lão bà thầy mo, tôi tò mò quay đầu liếc thoáng qua, lại kinh hãi phát hiện, hai con mắt trắng bệch, đang từ khe cửa chằm chằm theo dõi tôi.
Đôi mắt ngập tràn sự phẫn nộ và ác độc, tôi có thể hình dung ra, lão bà hiện giờ đang căm hận nhìn tôi.
Tôi không nhịn được, hít một hơi khí lạnh, lão bà này đến cùng là có ý gì? Ban ngày còn nói sẽ cứu chúng tôi ra, nhưng bây giờ lại biểu hiện như vậy.
Hay là bà ta đã biết kế hoạch của tôi, nên đổi ý?
Tôi càng nghĩ càng loạn, đánh dứt khoát giả ngu đi gõ cửa, hỏi xem lão bà muốn làm gì.
Lão bà cũng không trốn tránh, mà trực tiếp mở cửa, đôi mắt vẫn trắng bệch như cũ, nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuôt sống.
"Tại vì sao? Tại vì sao? Đều chết, các ngươi đều phải chết hết!" Lão bà phẫn nộ nói.
Nói xong, đột nhiên bà ta đóng sầm cửa lại. Tôi sợ hãi, lời nói của bà ta, tuyệt đối không phải để hù dọa tôi. Chắc chắn bà ta biết tôi dùng kế với mình, không được, tôu phải giải thích cho bà ta hiểu.
Tôi dùng sức gõ cửa nhưng lão bà không thèm để ý.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng cót két ở dãy nhà nông phía sau. Tôi tò mò quay đầu nhìn lại, lập tức hoảng sợ tột cùng.
Tất cả cửa đều bị đẩy ra cùng lúc, từng bóng người bên trong nối đuôi nhau đi ra. Mặt ai cũng băng lãnh, động tác cứng ngắc, sau khi ra ngoài, liền đi theo Lý mặt rỗ, xếp thành một hàng dài.
Nhờ ánh trăng, tôi nhận ra những người này đều là đàn ông trong thô. Trong lòng tôi đã hiểu ra, náo loạn trong thôn này, không phải một người, mà là hai người, lão bà cùng quả phụ kia gây ra.
Về quan hệ của hai người này rốt cuộc thế nào, tôi không biết.
Trong sơn thôn cô tịch, mười mấy người động tác cứng ngắc, mắt trợn trắng, xếp hàng dài khập khiễng trên đường, cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Dẫn đầu là Ngưu Đại Tráng, xem ra người đàn ông to khỏe này, cũng không thể tránh khỏi vận rủi.
Tôi mất tự chủ, toàn thần nổi da gà, cũng không biết bọn hắn định đi đâu. Nhưng chắc chắn không phải tới nới nào tốt đẹp.
Lúc này, Lý mặt rỗ đã đi khá xa rồi, nhìn theo phương hướng đoàn người, tôi lập tức nhảy dựng lên. Bọn hắn muốn đi đến cái hồ chết chóc kia!
Mọi người trong trang thái này mà ngã xuống hồ, hẩu quả chỉ có một, đó là chết đuối. Nên làm gì đây? Làm gì bây giờ?
Tôi như ngồi trên đống lửa, lại chẳng có cách nào khả thi. Cuối cùng, chỉ có cách bắt "người buộc chuông cởi chuông", hạ thủ từ thân lão bà thầy mo.
Tôi lập tức dùng sức đập cửa phòng, hét lớn: "Lão nhân gia, chúng ta có gì có thể thương lượng. Người hại chết những thôn dân này, liệu có đạt được điều người muốn không? Mong người nghĩ lại."
Nhưng lão bà căn bản không để ý đến tôi, chỉ nghe bên trong hình như có tiếng niệm kinh. Mà tiếng niệm kinh này không giống với phật kinh từ bi, mà phảng phất như âm thanh tới từ địa ngục, ong cả đầu.
"Đám thôn dân ngu muội này đáng chết, tất cả đều đáng chết." Đúng lúc này, sau lưng tôi bỗng vang lên một âm thanh lạnh lẽo. Âm thanh này, tựa như là của quả phụ trẻ. Trong lòng tôi thất kinh, chẳng lẽ quả phụ cũng tới đây?
Nhưng tôi quay đầu ra sau, lại phát hiện, đối phương không phải cô ta, mà là một thôn dân. Thôn dân này mắt trợn ngược, lưỡi thè ra, như một con quỷ thắt cổ, chực chờ nhào tới.
Tôi sợ hãi vội né tránh, nơm nớp nhìn hắn. Tôi biết người này cũng đang bị tà thuật khống chế, liền hỏi: "Nói ta biết, những thôn dân này rốt cuộc đã làm gì, mới khiến cho ngươi ra tay tàn nhẫn như vậy? Dù bọn hắn có làm sai, cũng không đến mức phải đuổi cùng giết tận chứ? Mối người này đều có vợ con phải nuôi, ngươi muốn triệt để quét sạch Bạch Sa thôn sao? Nghe ta một lời này, chỉ cần ngươi buông tha cho bọn hắn, mặc kệ ngươi có oan khuất lớn cỡ nào, ta cũng làm chủ thay ngươi."
Lúc này tôi chỉ mong Lý mặt rỗ tỉnh lại, chứ với vài ba lời của tôi, muốn thuyết phục bọn hắn quả thực khó hơn lên trời.
Đúng như tôi nghĩ, lời nói của tôi chẳng có tí giá trị nào, thôn dân kia hừ lạnh một tiếng, sau đó tiếp tục đi theo đội ngũ phía trước.
Một hai người, tôi có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng một hàng dài như vậy, tôi làm sao cản được? Không được, vẫn phải giải quyết từ gốc.
Tôi lần nữa dùng sức đập cửa phòng lão bà thầy mo: "Nếu ngài không ngại, có thể nói qua cho tôi về chuyện xảy ra được không? Tôi cảm thấy sự tình không nhất thiết phải tới mức này."
Tôi còn chưa nói hết, lão bà đã mở cửa ra, bà ta đứng tại thềm cửa, lườm tôi một cái, thản nhiên nói: "Ngươi căn bản không hiểu được đâu. Nếu ngươi biết rõ đầu đuôi sự việc, ngươi cũng sẽ ủng hộ ta làm vậy mà thôi."
Cuối cùng bà ta cũng chịu nói chuyện với tôi rồi.
Trong lòng tôi biết đây là cơ hội duy nhất, thế nên phải rèn sắt khi còn nóng: "Không có ai chủ trì công đạo giúp người, thì hôm nay tôi sẽ đứng ra chủ trì cho người. Thiện ác sớm muộn tất có báo ứng, nếu hai vị cố chấp dùng bàng môn tả đạo, sau này kết cục cũng không tốt đẹp. Nghe tôi, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."
"Mẹ, đừng nghe hắn nói nhảm." Quả phụ trẻ tuổi không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, quay lại thấy cô ta đang lệ rơi đầy mặt, kích động tới chân tay run rẩy: "Bọn hắn đáng chết, đều đáng chết. Hãy nghĩ về cái chết của phụ thân con, nghĩ về những gì mẹ con ta phải chịu đựng, cái chết của bọn hắn cũng không đủ bù đắp vết thương này."
Nàng gọi bà ta là mẹ? Xem ra chuyện cũ của hai người phức tạp hơn tôi nghĩ nhiều.
Lão bà chua chát cười: "Được rồi, đã qua thì cho qua đi. Tiểu tử, ngươi nói đúng, chúng ta cần ngươi chủ trì công đạo."
Quả phụ trẻ tuổi tức mình giậm chân một cái, có vẻ hờn dỗi. Cô ta hình như không dám trái ý mẹ mình, đi theo vào trong phòng.
Tôi lo lắng nhìn hàng dài thôn dân đang đi, lão bà lại nói không sao, sống hay chết phó mặc cho trời đi. Còn bảo tôi không nên nóng vội, có sốt ruột cũng vô ích, chỉ phí thời gian.
Tôi cắn răng quyết định, không đi theo những thôn dân này nữa, đi vào ngồi trước mặt lão bà.
Lão bà rót cho tôi chén nước, quả phụ trẻ thì hung hăng lườm tôi. Lão bà móc từ trong túi ra một thứ màu trắng, tôi quan sát kỹ phát hiện đó là một mẩu xương bánh chè.
Xương bánh chè đã bị oxi hóa rất nhiều, có thể thấy những lỗ ăn mòn. Nhưng tầng ngoài lại rất nhẵn bóng. Hẳn là người giữ nó rất nâng niu, hàng ngày đều dùng tay vuốt ve nó.
Xương bánh chè màu trắng, dưới ánh đèn yếu ớt còn tỏa ra một ánh sáng mờ mờ. Ánh sáng kia có chút giống như là tự thân phóng thích ra.
Lão bà nhìn qua quả phụ, cô ta nói, người thật là già nên hồ đồ rồi. Có điều cúi xuống giường, lấy cái bình gốm đặt lên bàn.
Tôi quan sát kỹ bình gốm, phát hiện hình vẽ bên trên rất kỳ quái, điêu khắc thô ráp, giống như trẻ con vẽ bậy. Nhưng vẫn có thể nhận ra, kia tựa như là vẽ hai cái chân.
Ngoài ra, những chỗ khác cũng giống như bình gốm bình thường, chỉ là mặt ngoài bị ám đen, có thể thấy nó được cất giữ rất lâu rồi.
Nhấp chén nước, lão bà bắt đầu kể cho tôi chuyện xưa của bà.
Bình luận facebook