• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (35 Viewers)

  • cuong-tham-972

Chương 972: Bão táp trong ổ trộm (2)




Người đàn ông vạm vỡ bước từ chiếc Cayenne xuống, nhìn khoảng h3ơn 30 tuổi, cắt đầu đinh, tai đeo hoa tai đinh. Trên mặt hắn t3a nở nụ cười, nhưng lại không giấu được vẻ hung tợn trong đó.2



Triệu Ngọc hành tẩu giang hồ nhiều năm, tự nhiên cảm n8hận được sát khí toát ra từ người gã.



“Ha ha ha... Đại9 ca! Em tưởng anh chết rồi chứ, lại đây... ôm một cái nào!” Người đàn ông vạm vỡ dang hai tay về phía Triệu Ngọc mà cười nói: “Đây mới là thực sự là ‘gấu ôm’ đó! Ha ha!”



Nói xong, gã liền bước tới, định ôm Triệu Ngọc.




À...

Nghe đoạn đối thoại vừa rồi, Triệu Ngọc đã hiểu được sơ qua về những người này. Hóa ra, người đàn ông vạm vỡ đeo hoa tai đinh này chính là kẻ vẫn luôn mang âm mưu tranh đoạt quyền lực - Đại Hùng Trương. Mà người đàn ông trung niên kia chính là ông chủ sân golf, tên là Lưu Văn Tuấn.

Rõ ràng, Lưu Văn Tuấn và Đại Hùng Trương cùng một phe, còn Tam Long và Đồng Khởi thì thuộc phe Khương Khoa.

Ài! Chuyện này rắc rối rồi đây...

Triệu Ngọc một lòng chỉ muốn tìm kiếm người bí ẩn, căn bản không có tâm tư tham dự cuộc tranh đấu của mấy người này.

“Này!” Tam Long thấy không ổn, vội đứng chắn trước mặt Triệu Ngọc, ngăn cản người đàn ông vạm vỡ này mà quát: “Đại Hùng Trương! Anh điên rồi à? Dám vô lễ với đại ca!”

“Ai?” Đồng Khởi cũng đen mặt quát lớn: “Là ai nói cho anh biết? Sao anh biết đại ca đã trở lại?”

“Là tôi, là tôi...” Lúc này, người đàn ông trung niên mặc Âu phục chỉnh tề bước nhanh tới cạnh Đại Hùng Trương, gật đầu nói: “Đồng Khởi, Tam Long, đại ca trở về là chuyện lớn, dù thế nào cũng phải nói cho A Hùng một tiếng chứ?”

“Anh!” Đồng Khởi chỉ vào người đàn ông trung niên mà nổi giận mắng: “Lưu Văn Tuấn, anh được lắm, anh đúng là kẻ vong ân phụ nghĩa! Anh đã quên anh có được ngày hôm nay là nhờ vào ai sao? Nếu không có đại ca, đến sh*t anh cũng không có!”

“Này! Tả Đồng Khởi!” Lúc này, Đại Hùng Trương đanh mặt mắng: “Chú mới điên ấy. Đại ca trở về là chuyện mừng của các anh em, chẳng lẽ ngay cả quyền được biết mà tôi cũng không có sao? Thế nào... Các cậu coi tôi là người ngoài à?”

Nhưng mà, thấy tên Đại Hùng Trương này rõ ràng không thèm coi Khương Khoa ra gì. Triệu Ngọc không nhịn được hít sâu một hơi. Đương nhiên, đối phó với một kẻ như Đại Hùng Trương, Triệu Ngọc cũng có cách của mình.

Vì thế, Triệu Ngọc đẩy Tam Long đang chắn trước mặt ra, sau đó hào sảng cười to với Đại Hùng Trương rồi nói: “Ha ha... Cậu em Đại Hùng Trương! Tôi cũng nhớ chú chết đi được, đến đây nào... để anh đây ôm một cái, tôi cũng rất nhớ cái ôm chặt của chú lắm! Ha ha ha...”

Nói xong, Triệu Ngọc không những dang hai tay mà còn cợt nhả bước tới.

“Đại ca... Chuyện này...” Tam Long lo lắng Đại Hùng Trương không có ý tốt, muốn ngăn Triệu Ngọc lại, nhưng Triệu Ngọc sớm đã đứng trước mặt Đại Hùng Trương.

Tiếp đó, chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt đã xảy ra, Triệu Ngọc nhảy lên, cả người đu trên người Đại Hùng Trương, hai tay còn ôm lấy cổ gã!

“Này... A...”



Đại Hùng Trương hoàn toàn bất ngờ, lúc này lại càng hoảng sợ, hai tay theo bản năng nâng mông Triệu Ngọc lên.



Thật ra, mục đích của Đại Hùng Trương chỉ là muốn mượn cái ôm đó để gây áp lực với Khương Khoa. Nhưng không ngờ, Khương Khoa lại tung cho gã một chiêu kỳ quái như vậy, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Triệu Ngọc, gã nhất thời luống cuống tay chân, trong lòng rối loạn.



“Ha ha ha…..” Triệu Ngọc cười điên cuồng, hào sảng nói: “Người anh em à, chỉ ôm một cái thì đâu có nghĩa gì chứ! Lại đây, để tôi hôn một cái nào!”



Nói xong, Triệu Ngọc liền liếm môi cho ẩm ướt rồi hướng mặt về phía Đại Hùng Trương.



Đã vài ngày rồi, Triệu Ngọc chưa đánh răng, miệng còn nhai miếng cá nướng, vừa mở miệng là mùi hôi bay ra.



“Chết tiệt...” Đại Hùng Trương suýt nữa thì nôn ra, mặt đỏ tía tai đẩy Triệu Ngọc sang một bên, khiếp sợ nói: “Xem ra, đầu đại ca bị thương không nhẹ rồi! Nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt thì hơn...”



Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quái trước mắt khiến đám người Tam Long cũng ngây ra như phỗng, trong nhận thức của họ, vua đạo tặc Khương Khoa từ trước tới nay chưa bao giờ cợt nhả đến vậy!



Nhưng thấy Đại Hùng Trương bị hành cho ngây người như thế, cũng khiến những người khác hả hê trong lòng.



Thấy không khí đã dịu đi đôi chút, Lưu Văn Tuấn quay sang vẫy tay ra hiệu với một người bện tóc đuôi ngựa vốn chưa nói tiếng nào từ nãy, nói: “A Siêu, nhanh lên, làm việc theo quy định đi.”



“Vâng!” Người bên tóc đuôi ngựa trả lời, xách một chiếc túi màu đen đến trước mặt mọi người.



Ngay sau đó, Triệu Ngọc thấy dù là Tam Long, Đồng Khởi hay Lưu Văn Tuấn, Đại Hùng Trương, tất cả đều bỏ điện thoại vào trong túi đen.



“Thế này...” Thấy vậy, Triệu Ngọc không khỏi nhíu mày.



“Đại ca...” Tam Long nhỏ giọng nhắc nhở: “Đây chính là quy định mà anh đặt ra, anh sẽ không quên đấy chứ? Yên tâm đi, lão Khổng kiểm tra xong sẽ trả lại cho anh!”



Chết tiệt!



Triệu Ngọc thầm mắng một câu, không ngờ Khương Khoa lại quản lý theo chế độ nghiêm khắc như vậy, chẳng trách cảnh sát mãi không có cách bắt được hắn ta.



Nhưng Triệu Ngọc có đạo cụ lợi hại trong người, hắn đã sớm dùng mệnh lệnh hacker xóa hết tất cả các cuộc trò chuyện và lịch sử ghi chép trong điện thoại, đảm bảo sẽ không bị bọn họ phát hiện ra điểm yếu nào.



Cho nên, hắn cũng bỏ cả điện thoại của mình và của Khương Khoa vào trong túi.



“Đại ca, anh yên tâm!” Tam Long nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Lão Khổng sẽ dùng phần mềm để thay đổi hệ thống định vị trên điện thoại di động, không ai có thể lần theo tín hiệu di động tìm được nơi này đâu!”



Lúc Tam Long nói chuyện, Lưu Văn Tuấn đã ấn mật mã mở cửa.



“Đi thôi, đại ca! Vẫn nên về nhà nghỉ ngơi thì hơn!” Thấy cửa mở, Tam Long lập tức dẫn Triệu Ngọc đi vào.



Sau đó, ngoại trừ tên A Siêu tóc đuôi ngựa kia ra, những người còn lại đều đi theo vào bên trong.



Ai ngờ, đằng sau cửa không phải là lối đi mà là một căn phòng kim loại nhỏ hình vuông. Lúc này, Triệu Ngọc mới phát hiện ra căn phòng kim loại nhỏ này hóa ra là thang máy.



“Lão Lưu, mau lấy đồ ra kiểm tra đại ca đi!” Không nghĩ tới, mọi người vừa mới vào thang máy thì Đại Hùng Trương liền nói với Lưu Văn Tuấn: “Đừng quên, đại ca vừa mới vượt ngục từ chỗ cảnh sát ra. Chúng ta nên cẩn thận một chút!”



“Được!” Lưu Văn Tuấn đáp, vội lấy máy quét từ trong ngăn tủ bên cạnh thang máy. Nhìn tình hình này thì xem ra, bọn chúng muốn quét người Triệu Ngọc.



“Này, Đại Hùng Trương, anh lại muốn làm gì hả?” Đồng Khởi ngăn Lưu Văn Tuấn lại, quát Đại Hùng Trương: “Anh có ý gì? Ngay cả đại ca mà anh cũng không tin sao?”



“Đúng đấy!” Tam Long lại đứng chắn trước mặt Triệu Ngọc: “Cả căn cứ bí mật này đều là của đại ca, anh còn lo anh ấy sẽ bán đừng nơi này sao?”



“Chết tiệt!” Đại Hùng Trương trợn mắt, nói to: “Tôi không phải là vì đại ca hay sao? Ngay cả ngục giam được canh giữ cẩn thận như thế mà còn có thể trốn thoát, các cậu không lo bọn cảnh sát sẽ cài thiết bị gì hay sao? Không phải tôi không tin đại ca, mà là tôi không tin mấy kẻ đó!”



“Yên tâm đi! Đại ca đã được quét lúc ở trong siêu thị của Điền Húc Đông rồi, không có vấn đề gì cả!” Đồng Khởi phản bác: “Anh làm như vậy, rõ ràng chính là nghi ngờ đại ca! Có phải anh không coi đại ca ra gì không?”



“Làm sao? Tôi làm như thế là sai à? Đại… ca!?” Đại Hùng Trương ngang tàng kiêu ngạo mà giơ tay với Triệu Ngọc: “Ai có thể đảm bảo đại ca sẽ không phản bội? Vụ vượt ngục của anh thực sự quá kỳ quặc! Chúng ta không thể không làm việc cẩn thận được!”



Chết tiệt!



Nghe những lời này, Triệu Ngọc thực sự dở khóc dở cười, chỉ là một nhóm trộm cướp mà thôi, thế mà lại gọi kẻ bị cảnh sát bắt là tên phản bội? Đúng là quá to gan lớn mật rồi!



Được!



Các người đã muốn thế thì ông đây cũng sẽ không nương tay với các người đâu, đành xin lỗi các người vậy!



Vì vậy, Triệu Ngọc lại đứng giữa thang máy, quay về phía mọi người và nói: “Được rồi, không phải chỉ quét hình thôi sao! Có gì ghê gớm chứ! Lại đây! Quét đi! Lại đây, lại đây đi...”



Nói xong, Triệu Ngọc soạt một tiếng, cởi quần mình ra…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom