Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-901
Chương 901: Đồng lõa hay là hung thủ? (1)
“Chảy nhiều máu như vậy, mau tới3 bệnh viện đi!” Tống Mỹ Lệ dùng3 khăn ướt lau đầu Mã Lão Đán: “2Còn uống rượu nữa à, cứ cố cậy 8mạnh làm gì hả?”
“Khụ! 9Thế này đâu tính là gì?” Mã Lão Đán hùng hồn nói: “Bị người ta đập vỡ đầu đâu chỉ lần một lần hai, chuyện này không đáng ngại! Này!” Gã chỉ tay vào Thôi Lệ Châu, vẻ mặt như lưu manh mà nói: “Thôi Lệ Châu này, lúc trước tôi làm khó cô nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cha tôi đối xử với cô không tệ, cô cũng không phải chịu thiệt thòi gì nhiều! Nợ nần giữa hai chúng ta đã sớm được xóa bỏ rồi, hôm nay, nếu không phải vì nể mặt lãnh đạo lớn thì, hừ!”
“Thì sao?” Thôi Lệ Châu dựng thẳng ngón giữa về phía Mã Lão Đán: “Có gan thì qua đây, nói cho anh hay, tôi hiện tại chính là... chính là... ừm…”
Thôi Lệ Châu vốn muốn nói mình là điều tra viên đặc biệt hoặc cảnh sát, nhưng sau khi giơ tay lên, đột nhiên thấy tay mình thiếu mất ngón tay út, nhất thời ánh mắt đượm buồn, bị gợi lên chuyện cũ đau lòng...
Để hai người họ cũng có thể nghe rõ nên Triệu Ngọc mở loa ngoài của điện thoại.
“Đúng vậy!” Trong điện thoại, Miêu Anh nói: “Em đã gửi video quay hiện trường và ảnh chụp vật chứng cho anh rồi. Sự việc đến lúc này... Thực sự có chút bất ngờ, bây giờ em sẽ kể lại quá trình cho anh nghe.”
“Sau khi nhận được lệnh khám xét, bọn em liền tới nhà của Lang Hướng Dương, bắt đầu thu thập manh mối. Giống như anh đã nói, để tránh hiểu lầm, trước đó bọn em đã tiến hành làm công tác tư tưởng cho người nhà ông ta trước, hơn nữa nói chuyện còn rất nhẹ nhàng.”
“Vợ chồng Lang Hướng Dương không có con cái, vợ ông ta đã cao tuổi, hơn nữa lại mắc bệnh Alzheimer, không nhớ được gì!”
“Lang Hướng Tiền đối xử với chị dâu không tệ, ông ta thuê cho bà ấy một y tá và hai người giúp việc chăm lo cuộc sống hàng ngày. Vì vậy, bọn em tiến hành lục soát mà không gặp trở ngại gì, nhanh chóng tìm thấy di vật của Lang Hướng Dương, kiểm tra hết một lượt nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì có giá trị.”
Thôi Lệ Châu tuy rằng vẫn còn đang chìm đắm trong đau buồn, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Triệu Ngọc thì vội đi tắt bếp lẩu ngay.
“Từ giờ trở đi... Tất cả im miệng lại cho tôi! Bằng không, đừng trách Triệu Ngọc này không nể tình.” Triệu Ngọc lạnh lùng nói, bầu không khí lập tức trở nên yên lặng, ngột ngạt.
“Miêu Anh, nói tiếp đi!” Triệu Ngọc đưa điện thoại lên tai, nói: “Về vụ án ác ma, Lang Hướng Dương thực sự là hung thủ?”
Hả!?
Nghe thấy lời Triệu Ngọc nói, Thôi Lệ Châu và Vương Xán đều hoảng sợ, đứng hình ngay tại chỗ.
Ánh mắt Mã Lão Đán nhạy bén, cũng nhìn thấy ngón tay Thôi Lệ Châu, gã nhất thời cũng không biết nói gì...
“Thưa quý khách, tôi mang thêm canh lên cho quý khách...” Lúc này, người phục vụ bê khay đồ ăn bất ngờ đứng ngoài cửa gian phòng, do Triệu Ngọc chặn cửa nên anh ta không thể tiến vào.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Vương Xán cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên này, đứng ngay sau người phục vụ.
Triệu Ngọc tay phải vẫn cầm điện thoại, quay đầu nhìn tình hình hỗn loạn, sau đó ra hiệu cho Vương Xán, ra lệnh: “Vào đây, đóng cửa lại. Không có lệnh của tôi, không ai được đi vào.”
“Rõ...” Vương Xán lập tức lách qua nhân viên phục vụ, hỗ trợ Triệu Ngọc tiến vào phòng ăn, sau đó đóng cửa lại.
“Nói thật, tới lúc đó, bọn em đã không còn ôm hy vọng gì nữa, chỉ làm cho có lệ thôi.” Miêu Anh đặc biệt bình tĩnh nói: “Cho nên khi lục soát tầng hầm, em không tham dự, đều do Nhiễm Đào phụ trách. Không ngờ, khi sắp khám xét xong tầng hầm thì Nhiễm Đào bỗng tìm thấy một thùng carton phủ đầy bụi.”
“Sau khi bọn em mở thùng ra xem...” Nói đến đây, Miêu Anh chợt tạm dừng một chút, hình như hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: “Bên trong có một chiếc mặt nạ ác ma, cái mặt nạ kia... cùng với bản phác họa ác ma trong vụ án ác ma và cả bức vẽ của Trương Tỉnh Như hoàn toàn giống nhau!!”
Hả!?
Nghe thấy lời này, đám người Triệu Ngọc đều hít một hơi lạnh. Ngay cả Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ không rõ nội tình cũng cảm thấy chấn động.
“Lát nữa, anh vẫn nên xem ảnh chụp thì hơn! Tận mắt nhìn thấy, so với tưởng tượng còn kinh khủng hơn.” Miêu Anh nói tiếp: “Ngoài mặt nạ ác ma ra, còn có mấy bộ quần áo màu đen và mấy túi nhựa đựng thuốc. Khi bộ phận giám định tới, họ nghi ngờ mấy thứ kia là phốt pho.”
“Phốt pho rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường, nó sẽ tự động bốc cháy. Cho nên, nhân chứng ở hiện trường nhìn thấy tưởng ma trơi, nhưng thực ra có thể đó là sự bốc cháy của phốt pho. Nếu bên trong pha thêm một ít hóa chất chứa đồng thì khi bốc cháy sẽ xuất hiện ánh sáng xanh.”
“À...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Nói như vậy thì hóa ra chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp rồi. Thủ pháp gây án của vụ án ác ma vốn dĩ chỉ đơn giản như vậy!?”
“Đúng!” Miêu Anh nói: “Tất cả các vụ án trong vụ án ác ma đều xảy ra vào đêm khuya. Hung thủ đánh thuốc mê nạn nhân rồi đưa đến hiện trường vụ án, sau đó sắp xếp hiện trường thành hiện trường vụ án ác ma, sau đó đợi nạn nhân tỉnh dậy một cách tự nhiên...”
“Chờ sau khi nạn nhân tỉnh lại, hắn liền lập tức tạo ra hiện tượng ma trơi, xuất hiện dưới hình tượng ghê rợn của ác ma... Chỉ cần nghĩ cũng đoán được, lúc nạn nhân vừa tỉnh dậy, chưa kịp định thần lại mà đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế thì chắc chắn nạn nhân sẽ lựa chọn chạy trốn theo hướng ngược lại.”
“Mà phía ngược lại của nạn nhân chính là ở mép các tòa lầu bỏ hoang.” Triệu Ngọc kinh ngạc nói: “Tất cả nạn nhân đều tự mình nhảy xuống!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh nói tiếp: “Kỹ thuật điều tra của mười năm trước không phát triển như hiện nay, kỹ thuật thu thập tế bào da chưa hoàn thiện, cũng không có cách nào hiệu quả để kiểm tra nạn nhân khi còn sống có bị đánh thuốc mê hay không, cũng không thu thập được tàn dư ‘ma trơi’ còn lưu lại...”
“Cảnh sát hầu như chỉ suy đoán dựa vào dấu vết và dấu chân lưu lại ở hiện trường. Nhưng... hung thủ hoàn toàn có thể khéo léo lợi dụng điểm này, trong khu vực nạn nhân bị hại, hắn đã cẩn thận xóa dấu chân hay dấu vết do đất cát để lại, khiến cảnh sát cảm thấy chính nạn nhân đã tự mình nhảy xuống, do đó chỉ có thể kết luận vụ án này là tự sát.”
“Hừ!” Triệu Ngọc thở dài, trầm giọng nói: “Không ngờ vụ án làm cảnh sát trăn trở suốt mười năm, được xưng là vụ án ác ma, một trong năm đại án chưa được giải quyết, hóa ra chỉ đơn giản như vậy...”
“Mặt nạ ác ma xuất hiện, cơ bản có thể chứng minh rằng Lang Hướng Dương là hung thủ của vụ án ác ma.” Miêu Anh lại nói: “Nhưng... chúng ta vẫn không biết, trong vụ án này, rốt cuộc Hàn Khoan đóng vai trò gì? Còn nữa, rốt cuộc Trương Tỉnh Như có phải bị giết hại hay không?”
“Điều này... hẳn không phải là vấn đề khó nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần kiểm tra kĩ vật chứng thì chân tướng sẽ lộ rõ. Mười năm trước, bọn họ không biết có phương pháp phân tích mảnh da. Cho nên, nếu có thể tìm thấy da của Hàn Khoan trên vật chứng thì có thể chứng minh Hàn Khoan là đồng phạm cùng tham dự. Nếu ngược lại thì có thể chứng minh ông ta trong sạch, chúng ta chỉ cần xử lý vụ án giết vợ mà thôi!”
“Đúng, em cũng nghĩ như vậy!” Miêu Anh nói: “Tất cả vật chứng đều đã được giao cho Cục Cảnh sát Bắc Thiên để xét nghiệm, kết quả sẽ có nhanh thôi!”
“Tốt...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Khi nào có kết quả, lập tức thông báo cho anh!”
“Được, ừm...” Sau khi đồng ý, Miêu Anh lại ừm vài tiếng, hình như còn có lời muốn nói, nhưng Triệu Ngọc đợi một lúc lại thấy cô ngắt điện thoại.
Thật ra, tuy rằng Miêu Anh không nói, nhưng Triệu Ngọc vẫn biết cô đang lo lắng điều gì. Tuy rằng bọn họ tìm được vật chứng mang tính quyết định trong nhà Lang Hướng Dương, thậm chí có thể dựa vào đó để định tội Lang Hướng Dương.
Nhưng chứng cứ có liên quan tới vụ án ác ma thật sự chưa thỏa đáng. Bởi vì, nếu Lang Hướng Dương thực sự là hung thủ của vụ án ác ma thì hẳn là phải tìm thấy rất nhiều manh mối có liên quan trong di vật của ông ta mới đúng.
Hơn nữa, đến tận bây giờ, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy tích cách của Lang Hướng Dương không thực sự phù hợp với hung thủ vụ án ác ma, không giống với vụ án thi thể nữ không đầu, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Lý Phi chính là hung thủ.
Chẳng lẽ...
Sau khi tổng hợp lại những điểm trên, trong lòng Triệu Ngọc lại dâng lên dự cảm xấu. Chẳng lẽ... Lang Hướng Dương chẳng qua chỉ là đồng phạm của vụ án ác ma, còn hung thủ thực sự là người khác!?
“Chảy nhiều máu như vậy, mau tới3 bệnh viện đi!” Tống Mỹ Lệ dùng3 khăn ướt lau đầu Mã Lão Đán: “2Còn uống rượu nữa à, cứ cố cậy 8mạnh làm gì hả?”
“Khụ! 9Thế này đâu tính là gì?” Mã Lão Đán hùng hồn nói: “Bị người ta đập vỡ đầu đâu chỉ lần một lần hai, chuyện này không đáng ngại! Này!” Gã chỉ tay vào Thôi Lệ Châu, vẻ mặt như lưu manh mà nói: “Thôi Lệ Châu này, lúc trước tôi làm khó cô nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cha tôi đối xử với cô không tệ, cô cũng không phải chịu thiệt thòi gì nhiều! Nợ nần giữa hai chúng ta đã sớm được xóa bỏ rồi, hôm nay, nếu không phải vì nể mặt lãnh đạo lớn thì, hừ!”
“Thì sao?” Thôi Lệ Châu dựng thẳng ngón giữa về phía Mã Lão Đán: “Có gan thì qua đây, nói cho anh hay, tôi hiện tại chính là... chính là... ừm…”
Thôi Lệ Châu vốn muốn nói mình là điều tra viên đặc biệt hoặc cảnh sát, nhưng sau khi giơ tay lên, đột nhiên thấy tay mình thiếu mất ngón tay út, nhất thời ánh mắt đượm buồn, bị gợi lên chuyện cũ đau lòng...
Để hai người họ cũng có thể nghe rõ nên Triệu Ngọc mở loa ngoài của điện thoại.
“Đúng vậy!” Trong điện thoại, Miêu Anh nói: “Em đã gửi video quay hiện trường và ảnh chụp vật chứng cho anh rồi. Sự việc đến lúc này... Thực sự có chút bất ngờ, bây giờ em sẽ kể lại quá trình cho anh nghe.”
“Sau khi nhận được lệnh khám xét, bọn em liền tới nhà của Lang Hướng Dương, bắt đầu thu thập manh mối. Giống như anh đã nói, để tránh hiểu lầm, trước đó bọn em đã tiến hành làm công tác tư tưởng cho người nhà ông ta trước, hơn nữa nói chuyện còn rất nhẹ nhàng.”
“Vợ chồng Lang Hướng Dương không có con cái, vợ ông ta đã cao tuổi, hơn nữa lại mắc bệnh Alzheimer, không nhớ được gì!”
“Lang Hướng Tiền đối xử với chị dâu không tệ, ông ta thuê cho bà ấy một y tá và hai người giúp việc chăm lo cuộc sống hàng ngày. Vì vậy, bọn em tiến hành lục soát mà không gặp trở ngại gì, nhanh chóng tìm thấy di vật của Lang Hướng Dương, kiểm tra hết một lượt nhưng vẫn không tìm thấy thứ gì có giá trị.”
Thôi Lệ Châu tuy rằng vẫn còn đang chìm đắm trong đau buồn, nhưng khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc của Triệu Ngọc thì vội đi tắt bếp lẩu ngay.
“Từ giờ trở đi... Tất cả im miệng lại cho tôi! Bằng không, đừng trách Triệu Ngọc này không nể tình.” Triệu Ngọc lạnh lùng nói, bầu không khí lập tức trở nên yên lặng, ngột ngạt.
“Miêu Anh, nói tiếp đi!” Triệu Ngọc đưa điện thoại lên tai, nói: “Về vụ án ác ma, Lang Hướng Dương thực sự là hung thủ?”
Hả!?
Nghe thấy lời Triệu Ngọc nói, Thôi Lệ Châu và Vương Xán đều hoảng sợ, đứng hình ngay tại chỗ.
Ánh mắt Mã Lão Đán nhạy bén, cũng nhìn thấy ngón tay Thôi Lệ Châu, gã nhất thời cũng không biết nói gì...
“Thưa quý khách, tôi mang thêm canh lên cho quý khách...” Lúc này, người phục vụ bê khay đồ ăn bất ngờ đứng ngoài cửa gian phòng, do Triệu Ngọc chặn cửa nên anh ta không thể tiến vào.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Vương Xán cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên này, đứng ngay sau người phục vụ.
Triệu Ngọc tay phải vẫn cầm điện thoại, quay đầu nhìn tình hình hỗn loạn, sau đó ra hiệu cho Vương Xán, ra lệnh: “Vào đây, đóng cửa lại. Không có lệnh của tôi, không ai được đi vào.”
“Rõ...” Vương Xán lập tức lách qua nhân viên phục vụ, hỗ trợ Triệu Ngọc tiến vào phòng ăn, sau đó đóng cửa lại.
“Nói thật, tới lúc đó, bọn em đã không còn ôm hy vọng gì nữa, chỉ làm cho có lệ thôi.” Miêu Anh đặc biệt bình tĩnh nói: “Cho nên khi lục soát tầng hầm, em không tham dự, đều do Nhiễm Đào phụ trách. Không ngờ, khi sắp khám xét xong tầng hầm thì Nhiễm Đào bỗng tìm thấy một thùng carton phủ đầy bụi.”
“Sau khi bọn em mở thùng ra xem...” Nói đến đây, Miêu Anh chợt tạm dừng một chút, hình như hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp: “Bên trong có một chiếc mặt nạ ác ma, cái mặt nạ kia... cùng với bản phác họa ác ma trong vụ án ác ma và cả bức vẽ của Trương Tỉnh Như hoàn toàn giống nhau!!”
Hả!?
Nghe thấy lời này, đám người Triệu Ngọc đều hít một hơi lạnh. Ngay cả Mã Lão Đán và Tống Mỹ Lệ không rõ nội tình cũng cảm thấy chấn động.
“Lát nữa, anh vẫn nên xem ảnh chụp thì hơn! Tận mắt nhìn thấy, so với tưởng tượng còn kinh khủng hơn.” Miêu Anh nói tiếp: “Ngoài mặt nạ ác ma ra, còn có mấy bộ quần áo màu đen và mấy túi nhựa đựng thuốc. Khi bộ phận giám định tới, họ nghi ngờ mấy thứ kia là phốt pho.”
“Phốt pho rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường, nó sẽ tự động bốc cháy. Cho nên, nhân chứng ở hiện trường nhìn thấy tưởng ma trơi, nhưng thực ra có thể đó là sự bốc cháy của phốt pho. Nếu bên trong pha thêm một ít hóa chất chứa đồng thì khi bốc cháy sẽ xuất hiện ánh sáng xanh.”
“À...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Nói như vậy thì hóa ra chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp rồi. Thủ pháp gây án của vụ án ác ma vốn dĩ chỉ đơn giản như vậy!?”
“Đúng!” Miêu Anh nói: “Tất cả các vụ án trong vụ án ác ma đều xảy ra vào đêm khuya. Hung thủ đánh thuốc mê nạn nhân rồi đưa đến hiện trường vụ án, sau đó sắp xếp hiện trường thành hiện trường vụ án ác ma, sau đó đợi nạn nhân tỉnh dậy một cách tự nhiên...”
“Chờ sau khi nạn nhân tỉnh lại, hắn liền lập tức tạo ra hiện tượng ma trơi, xuất hiện dưới hình tượng ghê rợn của ác ma... Chỉ cần nghĩ cũng đoán được, lúc nạn nhân vừa tỉnh dậy, chưa kịp định thần lại mà đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ như thế thì chắc chắn nạn nhân sẽ lựa chọn chạy trốn theo hướng ngược lại.”
“Mà phía ngược lại của nạn nhân chính là ở mép các tòa lầu bỏ hoang.” Triệu Ngọc kinh ngạc nói: “Tất cả nạn nhân đều tự mình nhảy xuống!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh nói tiếp: “Kỹ thuật điều tra của mười năm trước không phát triển như hiện nay, kỹ thuật thu thập tế bào da chưa hoàn thiện, cũng không có cách nào hiệu quả để kiểm tra nạn nhân khi còn sống có bị đánh thuốc mê hay không, cũng không thu thập được tàn dư ‘ma trơi’ còn lưu lại...”
“Cảnh sát hầu như chỉ suy đoán dựa vào dấu vết và dấu chân lưu lại ở hiện trường. Nhưng... hung thủ hoàn toàn có thể khéo léo lợi dụng điểm này, trong khu vực nạn nhân bị hại, hắn đã cẩn thận xóa dấu chân hay dấu vết do đất cát để lại, khiến cảnh sát cảm thấy chính nạn nhân đã tự mình nhảy xuống, do đó chỉ có thể kết luận vụ án này là tự sát.”
“Hừ!” Triệu Ngọc thở dài, trầm giọng nói: “Không ngờ vụ án làm cảnh sát trăn trở suốt mười năm, được xưng là vụ án ác ma, một trong năm đại án chưa được giải quyết, hóa ra chỉ đơn giản như vậy...”
“Mặt nạ ác ma xuất hiện, cơ bản có thể chứng minh rằng Lang Hướng Dương là hung thủ của vụ án ác ma.” Miêu Anh lại nói: “Nhưng... chúng ta vẫn không biết, trong vụ án này, rốt cuộc Hàn Khoan đóng vai trò gì? Còn nữa, rốt cuộc Trương Tỉnh Như có phải bị giết hại hay không?”
“Điều này... hẳn không phải là vấn đề khó nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần kiểm tra kĩ vật chứng thì chân tướng sẽ lộ rõ. Mười năm trước, bọn họ không biết có phương pháp phân tích mảnh da. Cho nên, nếu có thể tìm thấy da của Hàn Khoan trên vật chứng thì có thể chứng minh Hàn Khoan là đồng phạm cùng tham dự. Nếu ngược lại thì có thể chứng minh ông ta trong sạch, chúng ta chỉ cần xử lý vụ án giết vợ mà thôi!”
“Đúng, em cũng nghĩ như vậy!” Miêu Anh nói: “Tất cả vật chứng đều đã được giao cho Cục Cảnh sát Bắc Thiên để xét nghiệm, kết quả sẽ có nhanh thôi!”
“Tốt...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Khi nào có kết quả, lập tức thông báo cho anh!”
“Được, ừm...” Sau khi đồng ý, Miêu Anh lại ừm vài tiếng, hình như còn có lời muốn nói, nhưng Triệu Ngọc đợi một lúc lại thấy cô ngắt điện thoại.
Thật ra, tuy rằng Miêu Anh không nói, nhưng Triệu Ngọc vẫn biết cô đang lo lắng điều gì. Tuy rằng bọn họ tìm được vật chứng mang tính quyết định trong nhà Lang Hướng Dương, thậm chí có thể dựa vào đó để định tội Lang Hướng Dương.
Nhưng chứng cứ có liên quan tới vụ án ác ma thật sự chưa thỏa đáng. Bởi vì, nếu Lang Hướng Dương thực sự là hung thủ của vụ án ác ma thì hẳn là phải tìm thấy rất nhiều manh mối có liên quan trong di vật của ông ta mới đúng.
Hơn nữa, đến tận bây giờ, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy tích cách của Lang Hướng Dương không thực sự phù hợp với hung thủ vụ án ác ma, không giống với vụ án thi thể nữ không đầu, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Lý Phi chính là hung thủ.
Chẳng lẽ...
Sau khi tổng hợp lại những điểm trên, trong lòng Triệu Ngọc lại dâng lên dự cảm xấu. Chẳng lẽ... Lang Hướng Dương chẳng qua chỉ là đồng phạm của vụ án ác ma, còn hung thủ thực sự là người khác!?
Bình luận facebook