Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-889
Chương 889: Tôi biết anh là ai
“Khó trách... Khương Khoa lại lợi dụng tiệm sửa xe của Thôi Tiểu Long để cướp bóc! Hóa ra bọn chúng có liên quan đến nhau...” Thôi Lệ Châu quay đầu nói với Triệu Ngọc: “Sếp! Nếu như Khương Khoa và Hàn Khoan vừa là bạn học vừa là bạn cùng phòng, vậy thì tuy Thôi Tiểu Long chết rồi, nhưng...”
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu lần nữa, nói với Vương Xán: “Tiểu Vương, cậu chuẩn bị giúp tôi, bây giờ tôi sẽ đi gặp Khương Khoa ngay!”
“Cái gì?” Thôi Lệ Châu sững sờ, vội vàng phản bác: “Sếp, giờ đã là hơn nửa đêm, anh lại vừa được giải phẫu xong mà? Không cần phải vội vã như vậy chứ?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Ngọc hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cũng đâu thể để Khương Khoa3tới gặp tôi đúng không?”
“Ừm... Chuyện này...” Thôi Lệ Châu và Tiểu Vương im lặng.
“Nhanh lên!” Triệu Ngọc đưa tay ra với Thôi Lệ Châu: “Giúp tôi mặc quần áo! Tiểu Vương...” Hắn lại bĩu môi với Vương Xán: “Ngẩn ngơ làm gì đấy? Không muốn bái sư nữa hả?”
“À... à à à...” Vương Xán vội vàng nói: “Tôi... Tôi đi hỏi bác sĩ cái đã!”
“Hỏi thăm cái rắm gì!” Triệu Ngọc khoát tay: “Hỏi thì không đi được nữa đâu, nhanh lên, tôi giải quyết Khương Khoa xong rồi quay về nằm viện tiếp chẳng phải là được rồi sao?”
“Được... Được...” Vương Xán gật đầu đồng ý, mặc dù trán đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn cực kỳ bội phục thái độ chuyên nghiệp của Triệu Ngọc.
...
Sau một giờ, Vương Xán dùng xe lăn đẩy Triệu Ngọc vào2phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát Diệu Danh, nhìn thấy đạo tặc Khương Khoa đang mỏi mệt, lười nhác gục đầu trên bàn thẩm vấn, vẫn còn đang ngủ.
Nghe thấy có tiếng động, Khương Khoa ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Ngọc ngồi trên xe lăn.
“Ủa?” Khương Khoa hơi sững sờ, hỏi Triệu Ngọc: “Sao mà... Sao mà què chân thế? Ban ngày... hình như không bị bệnh gì mà?”
“Ha ha ha...” Để giữ vững khí thế của mình, đầu tiên là Triệu Ngọc cười to một trận, chờ Vương Xán đẩy mình đến trước mặt Khương Khoa mới ung dung nói: “Không nhìn ra à? Tôi đang săn sóc cho tâm trạng của anh đấy, sợ anh biết tôi bị què một chân trong khi bắt sống anh, trong lòng không chấp nhận được!”
“Ái chà chà! Lợi1hại, lợi hại!” Khương Khoa dùng bàn tay đang đeo còng tay của mình nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái, ánh sáng hưng phấn lóe lên trong mắt: “Rất thú vị, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tôi gặp phải đối thủ lợi hại như anh! Mau nói cho tôi biết, đến cùng anh là ai? Tôi không ngờ trong ngành cảnh sát còn có nhân vật như anh đấy!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc cười rất tự hào, đi thẳng vào vấn đề: “Được rồi, tôi đã cho anh đủ thể diện, vừa giải phẫu xong là đến gặp anh ngay! Cho nên, dù sao anh cũng phải biểu thị một chút thành ý chứ nhỉ?”
“Ha ha ha ha...” Khương Khoa vỗ bàn một cái, vừa cười vừa nói: “Người anh em! Anh cũng không nên1đắc chí vì bắt được tôi chứ, tôi nói rồi, tôi là người chơi đầu óc, chứ không phải kẻ mãng phu chỉ biết động tay chân, tôi không thích vũ lực! Đừng nói một chân, cho dù anh liệt nửa người mới bắt được tôi thì thế nào chứ?”
“Không thế nào cả...” Triệu Ngọc xấu xa cười một tiếng, dùng tay ra hiệu trên cổ của mình một cái, âm u nói: “Tôi thì hoàn toàn tương phản với anh, tôi không thích động não, chỉ thích đánh người hoặc là siết cổ người ta thôi! Ha ha ha...”
Nhìn thấy Triệu Ngọc cười to, Khương Khoa nheo mắt lại, bất giác sờ lên vết dây hằn trên cổ mình, nhưng mà trên mặt hắn ta từ đầu đến cuối vẫn mang nụ cười mỉm.
“Hay lắm!” Mắt Khương Khoa1lộ vẻ tà dị nói: “Nếu anh đã nể tình thì tôi không thể không biết điều! Chỉ cần anh nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấu kế hoạch của tôi như thế nào thì tôi sẽ khai hết!”
“Hả? Đơn giản như vậy thôi à?” Triệu Ngọc vò đầu, cũng đáp lễ bằng một tiếng cười tà: “Chuyện này có gì đâu! Không phải tôi điều tra ra anh, mà là do anh quá xui xẻo!”
“...” Khương Khoa nhìn Triệu Ngọc thật sâu: “Chuyện này... nghĩa là sao?”
“Nói thật cho anh biết nhé, tôi không nhắm tới anh, bởi vì Thôi Tiểu Long dính vào một vụ án.” Triệu Ngọc nói thẳng: “Tôi đến chỗ sửa xe là muốn tìm Thôi Tiểu Long, chứ tôi vốn không biết quan hệ giữa anh và Thôi Tiểu Long, cũng không biết mấy anh đang gây án! Anh nói xem, chuyện này gọi là trùng hợp hay nên gọi là ông trời có mắt?”
“Hừ!” Khương Khoa lắc đầu cười nói: “Tôi thấy anh là người hào sảng, không ngờ anh lại đùa mấy trò vặt vãnh này trước mặt tôi! Tôi không rõ, tôi đã bị các anh bắt được rồi, vì sao các anh còn muốn loanh quanh lòng vòng với tôi? Chẳng lẽ... Các anh còn có bí mật gì không thể cho ai biết?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ý của hắn ta, vội vàng cười nói: “Khương Khoa à, anh muốn tôi nói gì? Muốn tôi nói cho anh biết, nội ứng mà chúng tôi xếp vào bên cạnh anh là ai hả?”
“Đừng chơi trò này!” Khương Khoa thu nụ cười lại, nói: “Lúc ba người lái xe cảnh sát đến chỗ sửa xe, tôi đã nghe rõ ràng rằng anh nói qua điện thoại cái gì mà dòng nước xiết, chuyển hàng trong cống thoát nước gì đó, rất rõ ràng rằng các anh nhắm tới chúng tôi, các anh đã biết về kế hoạch của tôi!”
“À...”
Giờ Triệu Ngọc mới hiểu, vì sao lúc ở chỗ sửa xe, bọn họ lại bỗng nhiên nổ súng với Cận Vạn. Thật ra nếu như lúc ấy, bọn họ không có phản ứng gì, nói không chừng Cận Vạn gõ mãi không thấy người mở cửa, bọn họ sẽ đi khỏi nơi đó, chuyện này... Đúng là một sự trùng hợp đến mức không thể hình dung...
“Anh còn nói anh chơi đầu óc!” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao anh không chịu thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi đã biết kế hoạch của anh thì vì sao lại ngốc đến mức lái xe cảnh sát đến chỗ sửa xe? Chẳng phải nên sớm sử dụng máy bay hay đại pháo rồi sao?”
“Đúng thế!” Khương Khoa nhe răng gật đầu: “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thông điểm này, cho nên tôi mới muốn biết tại sao mình lại bị các anh bắt được?”
“Được thôi, được thôi...” Triệu Ngọc không nghĩ tới giải thích một sự kiện trùng hợp lại phức tạp đến thế, một lần nữa tổ chức ngôn ngữ rồi nói: “Anh từng nghe nói câu này chưa? Những chuyện nói không thông, chỉ có thể dùng từ ‘trùng hợp’ để giải thích! Chắc chắn anh không ngờ tôi đi đến chỗ sửa xe đó chỉ vì đi tìm Thôi Tiểu Long!”
“Chỉ là, vừa đến cửa tiệm sửa xe thì nhân viên cảnh sát điều tra vụ án cướp bóc lại gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, tôi mới chỉ dẫn bọn họ vài câu, giúp bọn họ tìm ra cách mà các anh lợi dụng cống thoát nước để vận chuyển tang vật! Tôi vốn đâu biết anh đang ở trên tầng của tiệm sửa xe nghe tôi nói chuyện? Anh nói xem, chuyện này không phải trùng hợp sao?”
“Nói hươu nói vượn!” Nghe đến đây, Khương Khoa không thể giữ bình tĩnh nữa, căm giận bất bình nói: “Ngay cả hiện trường mà anh cũng chưa đi, chỉ bằng một chiếc điện thoại... một chiếc điện thoại đã tra ra được kế hoạch mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị hai tháng? Nói đùa gì thế?”
“Tin hay không là chuyện của anh!” Triệu Ngọc mở hai tay ra: “Dù sao lời tôi nói đều là sự thật! Lúc tôi nghe nói có người cướp một thùng đựng hàng của xe container ngay giữa ban ngày ban mặt, còn trộm luôn một thùng xe đầy thuốc lá thì đương nhiên tôi nghĩ đến hai khả năng: Một là bọn cướp bóc đều là mấy thằng ngu! Cướp bóc thế này thì làm sao mà chạy trốn được? Hoặc là bọn họ không dùng ô tô để vận chuyển thuốc lá ra ngoài, mà là có một kế sách khác!”
“Rất rõ ràng...” Triệu Ngọc nói: “Khả năng đầu tiên là không thể nào, một tên ngốc, hai tên ngốc thì cũng thôi, chẳng lẽ cả một đám đều ngốc sao? Còn có kẻ dám can đảm lái ô tô trắng trợn để vận chuyển tang vật, thì đúng là vớ vẩn! Sở dĩ bọn họ dám lái ô tô chạy khắp nơi như vậy là vì trên xe vốn không có tang vật, nên bọn chúng không sợ cảnh sát bắt được bọn họ... Mặt khác...”
“À...” Ai ngờ, không đợi Triệu Ngọc nói xong, Khương Khoa chợt hiểu ra: “Hình như tôi biết anh là ai, anh không phải là Triệu Ngọc đã phá vụ án thi thể nữ không đầu kia đấy chứ?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Đúng!” Triệu Ngọc gật đầu lần nữa, nói với Vương Xán: “Tiểu Vương, cậu chuẩn bị giúp tôi, bây giờ tôi sẽ đi gặp Khương Khoa ngay!”
“Cái gì?” Thôi Lệ Châu sững sờ, vội vàng phản bác: “Sếp, giờ đã là hơn nửa đêm, anh lại vừa được giải phẫu xong mà? Không cần phải vội vã như vậy chứ?”
“Vậy làm sao bây giờ?” Triệu Ngọc hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Cũng đâu thể để Khương Khoa3tới gặp tôi đúng không?”
“Ừm... Chuyện này...” Thôi Lệ Châu và Tiểu Vương im lặng.
“Nhanh lên!” Triệu Ngọc đưa tay ra với Thôi Lệ Châu: “Giúp tôi mặc quần áo! Tiểu Vương...” Hắn lại bĩu môi với Vương Xán: “Ngẩn ngơ làm gì đấy? Không muốn bái sư nữa hả?”
“À... à à à...” Vương Xán vội vàng nói: “Tôi... Tôi đi hỏi bác sĩ cái đã!”
“Hỏi thăm cái rắm gì!” Triệu Ngọc khoát tay: “Hỏi thì không đi được nữa đâu, nhanh lên, tôi giải quyết Khương Khoa xong rồi quay về nằm viện tiếp chẳng phải là được rồi sao?”
“Được... Được...” Vương Xán gật đầu đồng ý, mặc dù trán đã đổ mồ hôi, nhưng vẫn cực kỳ bội phục thái độ chuyên nghiệp của Triệu Ngọc.
...
Sau một giờ, Vương Xán dùng xe lăn đẩy Triệu Ngọc vào2phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát Diệu Danh, nhìn thấy đạo tặc Khương Khoa đang mỏi mệt, lười nhác gục đầu trên bàn thẩm vấn, vẫn còn đang ngủ.
Nghe thấy có tiếng động, Khương Khoa ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Ngọc ngồi trên xe lăn.
“Ủa?” Khương Khoa hơi sững sờ, hỏi Triệu Ngọc: “Sao mà... Sao mà què chân thế? Ban ngày... hình như không bị bệnh gì mà?”
“Ha ha ha...” Để giữ vững khí thế của mình, đầu tiên là Triệu Ngọc cười to một trận, chờ Vương Xán đẩy mình đến trước mặt Khương Khoa mới ung dung nói: “Không nhìn ra à? Tôi đang săn sóc cho tâm trạng của anh đấy, sợ anh biết tôi bị què một chân trong khi bắt sống anh, trong lòng không chấp nhận được!”
“Ái chà chà! Lợi1hại, lợi hại!” Khương Khoa dùng bàn tay đang đeo còng tay của mình nhẹ nhàng vỗ tay mấy cái, ánh sáng hưng phấn lóe lên trong mắt: “Rất thú vị, đã nhiều năm rồi, đây là lần đầu tôi gặp phải đối thủ lợi hại như anh! Mau nói cho tôi biết, đến cùng anh là ai? Tôi không ngờ trong ngành cảnh sát còn có nhân vật như anh đấy!”
“Quá khen, quá khen!” Triệu Ngọc cười rất tự hào, đi thẳng vào vấn đề: “Được rồi, tôi đã cho anh đủ thể diện, vừa giải phẫu xong là đến gặp anh ngay! Cho nên, dù sao anh cũng phải biểu thị một chút thành ý chứ nhỉ?”
“Ha ha ha ha...” Khương Khoa vỗ bàn một cái, vừa cười vừa nói: “Người anh em! Anh cũng không nên1đắc chí vì bắt được tôi chứ, tôi nói rồi, tôi là người chơi đầu óc, chứ không phải kẻ mãng phu chỉ biết động tay chân, tôi không thích vũ lực! Đừng nói một chân, cho dù anh liệt nửa người mới bắt được tôi thì thế nào chứ?”
“Không thế nào cả...” Triệu Ngọc xấu xa cười một tiếng, dùng tay ra hiệu trên cổ của mình một cái, âm u nói: “Tôi thì hoàn toàn tương phản với anh, tôi không thích động não, chỉ thích đánh người hoặc là siết cổ người ta thôi! Ha ha ha...”
Nhìn thấy Triệu Ngọc cười to, Khương Khoa nheo mắt lại, bất giác sờ lên vết dây hằn trên cổ mình, nhưng mà trên mặt hắn ta từ đầu đến cuối vẫn mang nụ cười mỉm.
“Hay lắm!” Mắt Khương Khoa1lộ vẻ tà dị nói: “Nếu anh đã nể tình thì tôi không thể không biết điều! Chỉ cần anh nói cho tôi biết, anh đã nhìn thấu kế hoạch của tôi như thế nào thì tôi sẽ khai hết!”
“Hả? Đơn giản như vậy thôi à?” Triệu Ngọc vò đầu, cũng đáp lễ bằng một tiếng cười tà: “Chuyện này có gì đâu! Không phải tôi điều tra ra anh, mà là do anh quá xui xẻo!”
“...” Khương Khoa nhìn Triệu Ngọc thật sâu: “Chuyện này... nghĩa là sao?”
“Nói thật cho anh biết nhé, tôi không nhắm tới anh, bởi vì Thôi Tiểu Long dính vào một vụ án.” Triệu Ngọc nói thẳng: “Tôi đến chỗ sửa xe là muốn tìm Thôi Tiểu Long, chứ tôi vốn không biết quan hệ giữa anh và Thôi Tiểu Long, cũng không biết mấy anh đang gây án! Anh nói xem, chuyện này gọi là trùng hợp hay nên gọi là ông trời có mắt?”
“Hừ!” Khương Khoa lắc đầu cười nói: “Tôi thấy anh là người hào sảng, không ngờ anh lại đùa mấy trò vặt vãnh này trước mặt tôi! Tôi không rõ, tôi đã bị các anh bắt được rồi, vì sao các anh còn muốn loanh quanh lòng vòng với tôi? Chẳng lẽ... Các anh còn có bí mật gì không thể cho ai biết?”
“Chuyện này...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ ý của hắn ta, vội vàng cười nói: “Khương Khoa à, anh muốn tôi nói gì? Muốn tôi nói cho anh biết, nội ứng mà chúng tôi xếp vào bên cạnh anh là ai hả?”
“Đừng chơi trò này!” Khương Khoa thu nụ cười lại, nói: “Lúc ba người lái xe cảnh sát đến chỗ sửa xe, tôi đã nghe rõ ràng rằng anh nói qua điện thoại cái gì mà dòng nước xiết, chuyển hàng trong cống thoát nước gì đó, rất rõ ràng rằng các anh nhắm tới chúng tôi, các anh đã biết về kế hoạch của tôi!”
“À...”
Giờ Triệu Ngọc mới hiểu, vì sao lúc ở chỗ sửa xe, bọn họ lại bỗng nhiên nổ súng với Cận Vạn. Thật ra nếu như lúc ấy, bọn họ không có phản ứng gì, nói không chừng Cận Vạn gõ mãi không thấy người mở cửa, bọn họ sẽ đi khỏi nơi đó, chuyện này... Đúng là một sự trùng hợp đến mức không thể hình dung...
“Anh còn nói anh chơi đầu óc!” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: “Sao anh không chịu thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi đã biết kế hoạch của anh thì vì sao lại ngốc đến mức lái xe cảnh sát đến chỗ sửa xe? Chẳng phải nên sớm sử dụng máy bay hay đại pháo rồi sao?”
“Đúng thế!” Khương Khoa nhe răng gật đầu: “Tôi nghĩ mãi mà vẫn không thông điểm này, cho nên tôi mới muốn biết tại sao mình lại bị các anh bắt được?”
“Được thôi, được thôi...” Triệu Ngọc không nghĩ tới giải thích một sự kiện trùng hợp lại phức tạp đến thế, một lần nữa tổ chức ngôn ngữ rồi nói: “Anh từng nghe nói câu này chưa? Những chuyện nói không thông, chỉ có thể dùng từ ‘trùng hợp’ để giải thích! Chắc chắn anh không ngờ tôi đi đến chỗ sửa xe đó chỉ vì đi tìm Thôi Tiểu Long!”
“Chỉ là, vừa đến cửa tiệm sửa xe thì nhân viên cảnh sát điều tra vụ án cướp bóc lại gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Ngọc nói: “Cho nên, tôi mới chỉ dẫn bọn họ vài câu, giúp bọn họ tìm ra cách mà các anh lợi dụng cống thoát nước để vận chuyển tang vật! Tôi vốn đâu biết anh đang ở trên tầng của tiệm sửa xe nghe tôi nói chuyện? Anh nói xem, chuyện này không phải trùng hợp sao?”
“Nói hươu nói vượn!” Nghe đến đây, Khương Khoa không thể giữ bình tĩnh nữa, căm giận bất bình nói: “Ngay cả hiện trường mà anh cũng chưa đi, chỉ bằng một chiếc điện thoại... một chiếc điện thoại đã tra ra được kế hoạch mà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị hai tháng? Nói đùa gì thế?”
“Tin hay không là chuyện của anh!” Triệu Ngọc mở hai tay ra: “Dù sao lời tôi nói đều là sự thật! Lúc tôi nghe nói có người cướp một thùng đựng hàng của xe container ngay giữa ban ngày ban mặt, còn trộm luôn một thùng xe đầy thuốc lá thì đương nhiên tôi nghĩ đến hai khả năng: Một là bọn cướp bóc đều là mấy thằng ngu! Cướp bóc thế này thì làm sao mà chạy trốn được? Hoặc là bọn họ không dùng ô tô để vận chuyển thuốc lá ra ngoài, mà là có một kế sách khác!”
“Rất rõ ràng...” Triệu Ngọc nói: “Khả năng đầu tiên là không thể nào, một tên ngốc, hai tên ngốc thì cũng thôi, chẳng lẽ cả một đám đều ngốc sao? Còn có kẻ dám can đảm lái ô tô trắng trợn để vận chuyển tang vật, thì đúng là vớ vẩn! Sở dĩ bọn họ dám lái ô tô chạy khắp nơi như vậy là vì trên xe vốn không có tang vật, nên bọn chúng không sợ cảnh sát bắt được bọn họ... Mặt khác...”
“À...” Ai ngờ, không đợi Triệu Ngọc nói xong, Khương Khoa chợt hiểu ra: “Hình như tôi biết anh là ai, anh không phải là Triệu Ngọc đã phá vụ án thi thể nữ không đầu kia đấy chứ?”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook