Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-861
Chương 861: Kẻ ác dường như đã từng quen biết
Dựa theo thông báo của hệ thống, kỳ ngộ sẽ xảy ra lúc 8 giờ 15 phút. Nhưng mới tới 8 giờ 13 phút thì cửa đã bật mở, hóa ra là Miêu Anh với phong cách ăn mặc hoàn toàn mới, đẩy cửa đi vào.
Hôm nay, Miêu Anh mặc một chiếc áo bành tô màu xanh lá cây, trông vừa duyên dáng, tươi sáng, lại còn rất sang trọng.
Ài...
Triệu Ngọc còn tưởng rằng kỳ ngộ xảy ra sớm, khi nhìn thấy Miêu Anh, hắn lại thở dài một hơi.
“Triệu Ngọc, hôm qua em nghĩ tới một vấn đề...” Vừa vào cửa, Miêu Anh nói: “Chúng ta cần kiểm tra lại lịch sử cuộc gọi của Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như một lần nữa, không riêng3gì lúc xảy ra vụ án mà còn cần điều tra xa hơn nữa. Đặc biệt là các số điện thoại của vùng khác...”
“Ừm... Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc thấy thời gian kỳ ngộ đang đến gần, vội vàng đưa sữa đậu nành và bánh quẩy cho cô: “Mau mau, còn nóng đấy, em ăn nhanh không nguội!”
“Em... hiện tại vẫn chưa thấy đói...” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc vẫy vẫy tay ra dấu, tò mò hỏi: “Triệu Ngọc, anh nhìn chằm chằm cửa làm gì? Đang chờ ai à?”
“Không...” Triệu Ngọc nhìn cánh cửa không chớp mắt, thuận miệng nói: “Chỉ là anh đang suy nghĩ vài chuyện thôi. Em ăn sáng đi!”
“Mới sáng sớm... đã phát điên rồi?” Miêu Anh phẩy tay, xoay người nói1chuyện với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu đưa bản ghi chép lịch sử cuộc gọi của Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như cho tôi, tôi muốn xem có số điện thoại công cộng nào không...”
“OK...” Tăng Khả vội vàng tìm kiếm tư liệu.
“Ủa?” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhíu mày, than thở: “Không đúng mà nhỉ?” Nói xong, hắn nhìn đồng hồ, lo lắng nhìn nhầm thời gian, hắn còn ngoái đầu nhìn máy tính.
“Tổ trưởng Triệu, lại làm sao thế?” Miêu Anh khoanh tay hỏi: “Có phải anh nghĩ ra điều gì rồi không?”
“...” Sau gáy Triệu Ngọc dường như toát mồ hôi đầm đìa vậy, rõ ràng lúc này đã là tám giờ mười sáu phút, đã qua thời gian xảy ra kỳ ngộ, nhưng...9trong văn phòng... sao không có động tĩnh gì cả?
Không được...
Trước đó, để đảm bảo không có sơ hở nào, Triệu Ngọc đã mở máy dò xét tàng hình. Hắn lo lắng văn phòng sẽ bị bom tập kích hay gì đó, nên đã tiêu hai điểm Kỳ Ngộ để mở rộng phạm vi dò xét lên gấp đôi.
Thế nhưng, sau khi mở rộng, máy dò xét vẫn hoạt động bình thường, không phát tín hiệu cảnh báo nào.
Chậc chậc...
Chuyện này kỳ lạ quá đi!
Triệu Ngọc càng thêm buồn bực, chẳng lẽ... hôm nay, Miêu Anh chính là phó bản Kỳ Ngộ, trên người cô có manh mối?
Nhưng...
Miêu Anh là phụ nữ, không tương ứng với quẻ “Ly”.
Như vậy...
Triệu Ngọc không để ý tới câu hỏi của3Miêu Anh, mở cửa văn phòng nhìn ra ngoài hành lang. Ngoài cửa có hai cảnh sát địa phương sẵn sàng chờ lệnh, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, hai người vội vàng cúi chào.
Triệu Ngọc không để ý tới, nhanh chóng nhìn hai bên hành lang, hành lang trống rỗng, cũng không có dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện gì đặc biệt nào.
Ài...
Trở lại văn phòng, Triệu Ngọc hướng ánh mắt về phía thùng tài liệu của Trương Tỉnh Như. Kết quả, vừa nhìn thì bỗng nhiên hắn phát hiện thùng bản thảo của Hàn Khoan không biết bị ai đặt cạnh thùng tài liệu của Trương Tỉnh Như, hai chiếc thùng đặt song song nhau.
Ừm...
Nhìn hai chiếc thùng, đầu óc Triệu Ngọc chợt chuyển động,3nghĩ tới điều gì đó.
“Triệu Ngọc, còn nói là không đợi ai à?” Miêu Anh đổ sữa đậu nành vào cốc, hỏi: “Làm ơn, nếu anh nghĩ tới điều gì thì nói ra luôn được không, đừng úp úp mở mở nữa!”
“Ừm…”
Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ về phó bản Kỳ Ngộ. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lần đứng dưới ngọn hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến.
Lúc ấy, phó bản Kỳ Ngộ rõ ràng chỉ vào ngọn hải đăng, nhưng cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại thông qua gợi ý ngọn hải đăng để liên tưởng đến câu chuyện xưa có liên quan tới ngọn hải đăng, từ đó tìm được manh mối.
Hơn nữa, ngày hôm qua không phải cũng thế hay sao? Có người đưa tài liệu của Trương Tỉnh Như tới, tuy rằng đã qua thời gian Kỳ Ngộ, nhưng hắn vẫn tìm được giấy giục nợ trong thùng tài liệu.
Như vậy, nếu vị trí Kỳ Ngộ của ngày hôm nay giống ngày hôm qua, chẳng lẽ... manh mối quan trọng của ngày hôm nay đang ở trong hai cái thùng trước mặt?
Hoặc là tài liệu công việc của Trương Tỉnh Như. Hoặc là bản thảo của Hàn Khoan!
Nhưng họ đã cẩn thận xem xét hai thùng tài liệu này một lần rồi, Chẳng lẽ.. thật sự đã bỏ qua thứ gì?
“OK... Được rồi...” Nghe Miêu Anh hỏi, Triệu Ngọc đành chỉ tay vào hai chiếc thùng: “Anh vẫn cảm thấy trong hai cái thùng trước mặt còn có manh mối quan trọng nào đó. Cho nên anh nghĩ cần tra xét đống tài liệu này một lần nữa!”
“Tổ trưởng...” Tăng Khả nói: “Em đã xem hết bản thảo của Hàn Khoan rồi, không tìm được gì đặc biệt cả, chẳng qua... ừm...”
“Chẳng qua cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Chẳng qua... Ài! Nói như thế nào nhỉ!” Tăng Khả lắc đầu nói: “Chính là có cảm giác kỳ lạ. Hàn Khoan đã viết mấy thứ này hồi trẻ, nhất là mấy bức tranh đó... làm em cảm thấy... hình như đã gặp ở đâu đó rồi...”
“Hả? Là sao?”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc cảm thấy kích động. Nhớ lại lúc điều tra hiện trường Hách Lý Lệ bị hại, hắn cũng từng có cảm giác quen thuộc như vậy, dường như mình đã từng trải qua cảnh tượng tương tự vậy.
Về sau, hắn cảm thấy có thể là do hiện trường vụ án tương tự với tòa nhà chưa xây xong ở quỷ thành của Tần Sơn, nên cũng không nghĩ nhiều.
Hiện tại, nghe thấy Tăng Khả cũng có cảm giác giống như vậy, hắn không thể không suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Bởi vì Tăng Khả chưa từng đến Tần Sơn, cậu ta tất nhiên không biết vụ án xác chết trong ngân hàng, cũng như chuyện ở quỷ thành của Tần Sơn.
Như vậy... Tại sao cậu ta cũng có cảm giác quen quen? Hơn nữa là từ trong bản thảo của Hàn Khoan mà không phải hiện trường?
Chẳng lẽ... Bản thảo này...
Nói xong, Triệu Ngọc đưa tay cầm bản thảo, ngẫu nhiên lật xem vài trang. Hắn đột nhiên phát hiện mỗi một cảnh tượng giết người trong bản thảo này, Hàn Khoan đều vẽ hình minh họa bên cạnh.
Cảnh tượng trong bức tranh đều tối tăm u ám với hai gam màu trắng đen, khiến người khác chỉ nhìn một cái là có thể cảm nhận được tội ác, khó có thể diễn tả được.
Bức tranh đầu tiên là tòa nhà thương mại bị bỏ hoang; bức thứ hai là tòa nhà chưa xây xong; bức thứ ba là tòa nhà dân bị bỏ hoang; bức thứ tư là nhà xưởng bị bỏ hoang; bức thứ năm là bể bơi bị bỏ hoang; bức thứ sáu là tòa nhà văn phòng chuẩn bị tháo dỡ...
Đây... Đây là...
Triệu Ngọc lật nhanh các tranh minh họa, bỗng nhiên, hắn cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. Những bức tranh này quả thật giống như lời Tăng Khả nói, trông rất quen!
Ủa?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn nhớ tới một vụ trọng án chưa phá được, hắn càng cảm thấy cảnh tượng trong tranh minh họa dường như giống với vụ trọng án chưa phá kia...
Chẳng lẽ...
Không thể nào?
Bất thình lình, Triệu Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng khi rét lạnh qua đi, hắn đột nhiên bật cười với vẻ nghiền ngẫm: Ha ha...
Không có khả năng, không thể nào...
Làm sao có thể cơ chứ!
Hắn tự nhủ trong lòng, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn lần trùng hợp, nhưng không thể nào lại trùng hợp đến mức này. Vụ án kia xảy ra ở Bắc Thiên, cách nơi này hàng ngàn cây số cơ mà!?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Hôm nay, Miêu Anh mặc một chiếc áo bành tô màu xanh lá cây, trông vừa duyên dáng, tươi sáng, lại còn rất sang trọng.
Ài...
Triệu Ngọc còn tưởng rằng kỳ ngộ xảy ra sớm, khi nhìn thấy Miêu Anh, hắn lại thở dài một hơi.
“Triệu Ngọc, hôm qua em nghĩ tới một vấn đề...” Vừa vào cửa, Miêu Anh nói: “Chúng ta cần kiểm tra lại lịch sử cuộc gọi của Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như một lần nữa, không riêng3gì lúc xảy ra vụ án mà còn cần điều tra xa hơn nữa. Đặc biệt là các số điện thoại của vùng khác...”
“Ừm... Miêu Miêu à...” Triệu Ngọc thấy thời gian kỳ ngộ đang đến gần, vội vàng đưa sữa đậu nành và bánh quẩy cho cô: “Mau mau, còn nóng đấy, em ăn nhanh không nguội!”
“Em... hiện tại vẫn chưa thấy đói...” Miêu Anh nhìn Triệu Ngọc vẫy vẫy tay ra dấu, tò mò hỏi: “Triệu Ngọc, anh nhìn chằm chằm cửa làm gì? Đang chờ ai à?”
“Không...” Triệu Ngọc nhìn cánh cửa không chớp mắt, thuận miệng nói: “Chỉ là anh đang suy nghĩ vài chuyện thôi. Em ăn sáng đi!”
“Mới sáng sớm... đã phát điên rồi?” Miêu Anh phẩy tay, xoay người nói1chuyện với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu đưa bản ghi chép lịch sử cuộc gọi của Hàn Khoan và Trương Tỉnh Như cho tôi, tôi muốn xem có số điện thoại công cộng nào không...”
“OK...” Tăng Khả vội vàng tìm kiếm tư liệu.
“Ủa?” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhíu mày, than thở: “Không đúng mà nhỉ?” Nói xong, hắn nhìn đồng hồ, lo lắng nhìn nhầm thời gian, hắn còn ngoái đầu nhìn máy tính.
“Tổ trưởng Triệu, lại làm sao thế?” Miêu Anh khoanh tay hỏi: “Có phải anh nghĩ ra điều gì rồi không?”
“...” Sau gáy Triệu Ngọc dường như toát mồ hôi đầm đìa vậy, rõ ràng lúc này đã là tám giờ mười sáu phút, đã qua thời gian xảy ra kỳ ngộ, nhưng...9trong văn phòng... sao không có động tĩnh gì cả?
Không được...
Trước đó, để đảm bảo không có sơ hở nào, Triệu Ngọc đã mở máy dò xét tàng hình. Hắn lo lắng văn phòng sẽ bị bom tập kích hay gì đó, nên đã tiêu hai điểm Kỳ Ngộ để mở rộng phạm vi dò xét lên gấp đôi.
Thế nhưng, sau khi mở rộng, máy dò xét vẫn hoạt động bình thường, không phát tín hiệu cảnh báo nào.
Chậc chậc...
Chuyện này kỳ lạ quá đi!
Triệu Ngọc càng thêm buồn bực, chẳng lẽ... hôm nay, Miêu Anh chính là phó bản Kỳ Ngộ, trên người cô có manh mối?
Nhưng...
Miêu Anh là phụ nữ, không tương ứng với quẻ “Ly”.
Như vậy...
Triệu Ngọc không để ý tới câu hỏi của3Miêu Anh, mở cửa văn phòng nhìn ra ngoài hành lang. Ngoài cửa có hai cảnh sát địa phương sẵn sàng chờ lệnh, sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, hai người vội vàng cúi chào.
Triệu Ngọc không để ý tới, nhanh chóng nhìn hai bên hành lang, hành lang trống rỗng, cũng không có dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện gì đặc biệt nào.
Ài...
Trở lại văn phòng, Triệu Ngọc hướng ánh mắt về phía thùng tài liệu của Trương Tỉnh Như. Kết quả, vừa nhìn thì bỗng nhiên hắn phát hiện thùng bản thảo của Hàn Khoan không biết bị ai đặt cạnh thùng tài liệu của Trương Tỉnh Như, hai chiếc thùng đặt song song nhau.
Ừm...
Nhìn hai chiếc thùng, đầu óc Triệu Ngọc chợt chuyển động,3nghĩ tới điều gì đó.
“Triệu Ngọc, còn nói là không đợi ai à?” Miêu Anh đổ sữa đậu nành vào cốc, hỏi: “Làm ơn, nếu anh nghĩ tới điều gì thì nói ra luôn được không, đừng úp úp mở mở nữa!”
“Ừm…”
Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ về phó bản Kỳ Ngộ. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lần đứng dưới ngọn hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến.
Lúc ấy, phó bản Kỳ Ngộ rõ ràng chỉ vào ngọn hải đăng, nhưng cuối cùng lại không xảy ra chuyện gì. Tuy nhiên, Triệu Ngọc lại thông qua gợi ý ngọn hải đăng để liên tưởng đến câu chuyện xưa có liên quan tới ngọn hải đăng, từ đó tìm được manh mối.
Hơn nữa, ngày hôm qua không phải cũng thế hay sao? Có người đưa tài liệu của Trương Tỉnh Như tới, tuy rằng đã qua thời gian Kỳ Ngộ, nhưng hắn vẫn tìm được giấy giục nợ trong thùng tài liệu.
Như vậy, nếu vị trí Kỳ Ngộ của ngày hôm nay giống ngày hôm qua, chẳng lẽ... manh mối quan trọng của ngày hôm nay đang ở trong hai cái thùng trước mặt?
Hoặc là tài liệu công việc của Trương Tỉnh Như. Hoặc là bản thảo của Hàn Khoan!
Nhưng họ đã cẩn thận xem xét hai thùng tài liệu này một lần rồi, Chẳng lẽ.. thật sự đã bỏ qua thứ gì?
“OK... Được rồi...” Nghe Miêu Anh hỏi, Triệu Ngọc đành chỉ tay vào hai chiếc thùng: “Anh vẫn cảm thấy trong hai cái thùng trước mặt còn có manh mối quan trọng nào đó. Cho nên anh nghĩ cần tra xét đống tài liệu này một lần nữa!”
“Tổ trưởng...” Tăng Khả nói: “Em đã xem hết bản thảo của Hàn Khoan rồi, không tìm được gì đặc biệt cả, chẳng qua... ừm...”
“Chẳng qua cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Chẳng qua... Ài! Nói như thế nào nhỉ!” Tăng Khả lắc đầu nói: “Chính là có cảm giác kỳ lạ. Hàn Khoan đã viết mấy thứ này hồi trẻ, nhất là mấy bức tranh đó... làm em cảm thấy... hình như đã gặp ở đâu đó rồi...”
“Hả? Là sao?”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc cảm thấy kích động. Nhớ lại lúc điều tra hiện trường Hách Lý Lệ bị hại, hắn cũng từng có cảm giác quen thuộc như vậy, dường như mình đã từng trải qua cảnh tượng tương tự vậy.
Về sau, hắn cảm thấy có thể là do hiện trường vụ án tương tự với tòa nhà chưa xây xong ở quỷ thành của Tần Sơn, nên cũng không nghĩ nhiều.
Hiện tại, nghe thấy Tăng Khả cũng có cảm giác giống như vậy, hắn không thể không suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Bởi vì Tăng Khả chưa từng đến Tần Sơn, cậu ta tất nhiên không biết vụ án xác chết trong ngân hàng, cũng như chuyện ở quỷ thành của Tần Sơn.
Như vậy... Tại sao cậu ta cũng có cảm giác quen quen? Hơn nữa là từ trong bản thảo của Hàn Khoan mà không phải hiện trường?
Chẳng lẽ... Bản thảo này...
Nói xong, Triệu Ngọc đưa tay cầm bản thảo, ngẫu nhiên lật xem vài trang. Hắn đột nhiên phát hiện mỗi một cảnh tượng giết người trong bản thảo này, Hàn Khoan đều vẽ hình minh họa bên cạnh.
Cảnh tượng trong bức tranh đều tối tăm u ám với hai gam màu trắng đen, khiến người khác chỉ nhìn một cái là có thể cảm nhận được tội ác, khó có thể diễn tả được.
Bức tranh đầu tiên là tòa nhà thương mại bị bỏ hoang; bức thứ hai là tòa nhà chưa xây xong; bức thứ ba là tòa nhà dân bị bỏ hoang; bức thứ tư là nhà xưởng bị bỏ hoang; bức thứ năm là bể bơi bị bỏ hoang; bức thứ sáu là tòa nhà văn phòng chuẩn bị tháo dỡ...
Đây... Đây là...
Triệu Ngọc lật nhanh các tranh minh họa, bỗng nhiên, hắn cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh. Những bức tranh này quả thật giống như lời Tăng Khả nói, trông rất quen!
Ủa?
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, hắn nhớ tới một vụ trọng án chưa phá được, hắn càng cảm thấy cảnh tượng trong tranh minh họa dường như giống với vụ trọng án chưa phá kia...
Chẳng lẽ...
Không thể nào?
Bất thình lình, Triệu Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng khi rét lạnh qua đi, hắn đột nhiên bật cười với vẻ nghiền ngẫm: Ha ha...
Không có khả năng, không thể nào...
Làm sao có thể cơ chứ!
Hắn tự nhủ trong lòng, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn lần trùng hợp, nhưng không thể nào lại trùng hợp đến mức này. Vụ án kia xảy ra ở Bắc Thiên, cách nơi này hàng ngàn cây số cơ mà!?
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook