Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-853
Chương 853: Đại nghịch chuyển không thể phản bác
“Điểm thứ ba, chúng ta phải điều tra rõ ràng xem người mở két sắt an toàn đứng tên Trương Tỉnh Như ở trong ngân hàng có phải là bản thân cô ta hay không? Hay là còn có người khác tham gia vào?”
“Điểm thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất!” Triệu Ngọc cường điệu nói: “Chúng ta nhất định phải làm rõ lý do Hàn Khoan giết vợ! Tôi không tin Hàn Khoan chỉ vì muốn tiểu thuyết được bán chạy mà lại giết chết người vợ chung chăn gối suốt hai mươi năm!”
“Chị Ngô không phải đã nói rồi sao? Hàn Khoan làm việc nhất định có mục đích của mình, cho nên chúng ta không thể ngừng điều tra vợ chồng Hàn Khoan mà còn phải làm việc dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm ra vấn đề giữa hai vợ chồng bọn họ!”
Trong3lúc nói chuyện, điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, người gọi tới là phó tổ trưởng Miêu Anh.
“Tổ trưởng Triệu, phía bọn em đã OK rồi!” Miêu Anh hăng hái nói: “Bọn em đã thuận lợi tìm được nhà của Tạ Đồng Quốc, đồng thời tìm được bản thảo bị mất của Hàn Khoan! Căn cứ vào lời khai của Tạ Đồng Quốc, những bản thảo này không hề thiếu một bản nào, tất cả đều ở đây!”
“À... Tốt lắm! Vậy thì...”
Triệu Ngọc vừa định hỏi điều gì thì Miêu Anh đã vội vàng trả lời luôn: “Tạ Đồng Quốc nói rằng gã không có đồng lõa, tất cả đều do một mình gã gây nên!”
“Còn nữa, bởi vì là hàng xóm ở đối diện nên gã có quen vợ chồng Hàn Khoan nhưng không thân thiết, cùng lắm chỉ gặp nhau vài lần mà1thôi!” Miêu Anh nắm rất rõ: “Tạ Đồng Quốc cũng biết những bản thảo kia đều là Hàn Khoan để lại. Gã nói, ở trong thâm tâm, gã vẫn hy vọng có thể giao tiếp chuyện trò với Hàn Khoan, nhưng bởi vì gã trộm đồ của người ta cho nên không dám tới gần.”
“Còn nữa, gã cũng thừa nhận rằng gã thực sự đã đọc đến mức tẩu hỏa nhập ma! Nhất là quyển kia, nhân vật chính trong sách có tình cảnh thê thảm khiến gã đồng tình, bởi vì bản thân gã cũng phải chịu sự đối xử không công bằng, cho nên gã mới quyết định giết người theo tiểu thuyết!”
“Mặc dù lời khai của gã có chút lộn xộn, nhưng chi tiết cụ thể trong quá trình gây án và hiện trường vụ án đều không khác nhau chút nào. Cho nên, chúng9ta có thể kết luận Tạ Đồng Quốc chính là hung thủ của vụ án giết người theo tiểu thuyết!”
“À... Vậy là... Thế...”
Triệu Ngọc lại muốn nói điều gì nhưng lại bị Miêu Anh ngắt lời lần nữa: “À đúng rồi! Bọn em còn tìm được một danh sách ở trên bàn làm việc của Tạ Đồng Quốc, hóa ra gã đã bố trí sắp xếp rõ mười một người bị hại rồi! Tất cả những người kia đều từng bắt nạt gã ít nhiều, trong số đó có khách mà gã đã tiếp đãi khi còn làm việc, có đồng nghiệp, quản lý, ông chủ, thậm chí còn có một số người bạn từng đánh gã lúc gã còn đi học nữa...”
“May mắn là chúng ta đã ngăn gã lại kịp thời, nếu không thì không biết còn có bao nhiêu người phải chết nữa!”
“Oa, nếu đã3như thế, vậy thì...”
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc mở miệng thì Miêu Anh hưng phấn lại ngắt lời hắn lần thứ ba: “À, còn việc này nữa, tổ trưởng, em nghe chị Ngô nói rằng nhóm anh cũng sắp kết án rồi phải không? Thế nào, anh đã xác nhận chứng cứ kia chưa? Thật sự là do một tay Trương Tỉnh Như bày kế sao? Nếu là thật thì hôm nay chúng ta đúng là song hỷ lâm môn* rồi!”
* Song hỷ lâm môn: hai niềm vui lớn cùng đến một lúc.
“Ài... Một lời khó nói hết!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng đoạt được cơ hội để nói chuyện, thở dài nói: “Anh đã sớm nói rồi mà, vụ án của anh còn khó hơn của em! Cho nên, anh vẫn phải chờ mọi người trở về rồi cùng nhau bàn bạc thôi!”
“Vậy được rồi, bọn3em đang chuẩn bị thu đội rồi!” Miêu Anh sang sảng nói: “Lát nữa gặp nhau nhé!”
Sau khi tắt điện thoại, Triệu Ngọc nhíu lông mày, gạch một chữ “X” lớn lên điểm thứ nhất trong bảng điều tra, sau đó tự nhủ: “Xem ra không cần phải tra xét điểm thứ nhất nữa! Vụ án giết người theo tiểu thuyết không liên quan gì đến vợ chồng Hàn Khoan cả!”
“Ồ? Thật sao?” Lúc này, Ngô Tú Mẫn ở đằng xa vừa cầm điện thoại vừa xua tay về phía Tăng Khả mà nói: “Tăng Khả, nhìn vi tính của cậu đi, bên Long Giang đã gửi đoạn video được cắt từ camera theo dõi tới rồi! Ừm...” Cô ấy bịt microphone của điện thoại và nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, có vẻ như điều thứ ba cũng có thể gạch đi rồi!”
“Hả?”
Triệu Ngọc vội vàng đi đến trước máy tính của Tăng Khả, Tăng Khả nhanh nhẹn mở video vừa được gửi đến.
Màn hình rất rõ ràng, gần như chỉ nhìn một cái là có thể hiểu ngay, người mở két sắt an toàn tại ngân hàng Hằng Phát không thể nghi ngờ chính là Trương Tỉnh Như.
Trong video, có thể nhìn thấy Trương Tỉnh Như đi một mình vào đại sảnh ngân hàng, đồng thời làm thủ tục mở két an toàn. Qua màn ảnh, mọi người còn có thể nhìn thấy trong tay Trương Tỉnh Như đang cầm một chiếc túi nhựa màu vàng, nhìn hình dạng chiếc túi thì đồ bên trong chắc hẳn là túi xách có chứa bút ghi âm!
Theo như đoạn video thì thủ tục mở tài khoản ngân hàng không có vấn đề gì, két an toàn thực sự là do bản thân Trương Tỉnh Như làm thủ tục, đồ cũng là do chính cô ta bỏ vào, toàn bộ quá trình không có người thứ ba tham dự.
Có điều...
Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn Trương Tỉnh Như trong màn hình, dường như có cảm giác mình đã nhìn ra vấn đề nào đó.
Lúc ấy, Trương Tỉnh Như mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, ăn mặc thời thượng theo phong cách châu Âu. Trong toàn bộ quá trình mở tài khoản, động tác cùng vẻ mặt của cô ta đều rất lạnh nhạt, không vui không buồn, giống như đang xử lý một công việc vô cùng bình thường vậy.
Còn nữa, trong lúc ký xong và chờ xác nhận, cô ta thậm chí còn lộ ra biểu hiện không kiên nhẫn...
“Chậc chậc...” Sau khi tạm dừng video ngay tại biểu cảm nhỏ này, Triệu Ngọc do dự mà nói với Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả: “Tại sao tôi lại cảm thấy biểu hiện của cô ta quá bình thường thế?”
“Đúng! Tôi cũng vậy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Quá bình thường chính là không bình thường! Nếu như Trương Tỉnh Như biết bên trong túi có chứa bút ghi âm, vậy thì... chí ít cô ta phải nhìn chiếc túi một chút chứ!”
“Thật sao?” Tăng Khả vò đầu: “Trương Tỉnh Như chắc hẳn biết được có camera trước mặt cô ta, cho nên mới cố ý né tránh?”
“Không đâu!” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Dựa vào đoạn ghi âm này thì Trương Tỉnh Như cố ý đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát, cho nên cô ta chẳng những phải cực kỳ để ý đến chiếc túi xách mà còn phải giơ tay chào camera một cái mới đúng!”
“Nói như vậy là... có khả năng Trương Tỉnh Như căn bản không biết về bút ghi âm?” Tăng Khả khiếp sợ nói: “Cô ta thật sự bị Hàn Khoan... lợi dụng!?”
“Nhưng mà...” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Hàn Khoan làm sao có thể làm được chứ?”
“À!” Trong chốc lát, Triệu Ngọc bỗng nghĩ đến một vấn đề quan trọng, vội vàng lớn tiếng nói: “Hỏng rồi! Nếu như Hàn Khoan thật sự là hung thủ, vậy thì chiêu của ông ta thực sự là trâu bò đấy! Chúng ta... Chúng ta có thể không có cách nào ngăn cản nổi ông ta đâu!”
“Hả?” Hai người đồng thay hỏi: “Vì sao vậy?”
“Hai người có phát hiện ra không?” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình máy vi tính: “Nếu mà... ngay cả đoạn ghi âm của Trương Tỉnh Như cũng không có vấn đề gì... Vậy thì dù cho chúng ta làm gì đi nữa, Hàn Khoan vẫn có thể thoát tội một cách hoàn hảo!?”
“Con bà nó!” Triệu Ngọc lại siết chặt nắm đấm một lần nữa, trợn mắt mà nói: “Cái tên Hàn Khoan này... không ngờ lại diễn khổ nhục kế với chúng ta, đem tất cả chúng ta ra mà đùa bỡn!!!”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
“Điểm thứ tư, cũng là điểm quan trọng nhất!” Triệu Ngọc cường điệu nói: “Chúng ta nhất định phải làm rõ lý do Hàn Khoan giết vợ! Tôi không tin Hàn Khoan chỉ vì muốn tiểu thuyết được bán chạy mà lại giết chết người vợ chung chăn gối suốt hai mươi năm!”
“Chị Ngô không phải đã nói rồi sao? Hàn Khoan làm việc nhất định có mục đích của mình, cho nên chúng ta không thể ngừng điều tra vợ chồng Hàn Khoan mà còn phải làm việc dựa theo kế hoạch ban đầu, tìm ra vấn đề giữa hai vợ chồng bọn họ!”
Trong3lúc nói chuyện, điện thoại của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, người gọi tới là phó tổ trưởng Miêu Anh.
“Tổ trưởng Triệu, phía bọn em đã OK rồi!” Miêu Anh hăng hái nói: “Bọn em đã thuận lợi tìm được nhà của Tạ Đồng Quốc, đồng thời tìm được bản thảo bị mất của Hàn Khoan! Căn cứ vào lời khai của Tạ Đồng Quốc, những bản thảo này không hề thiếu một bản nào, tất cả đều ở đây!”
“À... Tốt lắm! Vậy thì...”
Triệu Ngọc vừa định hỏi điều gì thì Miêu Anh đã vội vàng trả lời luôn: “Tạ Đồng Quốc nói rằng gã không có đồng lõa, tất cả đều do một mình gã gây nên!”
“Còn nữa, bởi vì là hàng xóm ở đối diện nên gã có quen vợ chồng Hàn Khoan nhưng không thân thiết, cùng lắm chỉ gặp nhau vài lần mà1thôi!” Miêu Anh nắm rất rõ: “Tạ Đồng Quốc cũng biết những bản thảo kia đều là Hàn Khoan để lại. Gã nói, ở trong thâm tâm, gã vẫn hy vọng có thể giao tiếp chuyện trò với Hàn Khoan, nhưng bởi vì gã trộm đồ của người ta cho nên không dám tới gần.”
“Còn nữa, gã cũng thừa nhận rằng gã thực sự đã đọc đến mức tẩu hỏa nhập ma! Nhất là quyển kia, nhân vật chính trong sách có tình cảnh thê thảm khiến gã đồng tình, bởi vì bản thân gã cũng phải chịu sự đối xử không công bằng, cho nên gã mới quyết định giết người theo tiểu thuyết!”
“Mặc dù lời khai của gã có chút lộn xộn, nhưng chi tiết cụ thể trong quá trình gây án và hiện trường vụ án đều không khác nhau chút nào. Cho nên, chúng9ta có thể kết luận Tạ Đồng Quốc chính là hung thủ của vụ án giết người theo tiểu thuyết!”
“À... Vậy là... Thế...”
Triệu Ngọc lại muốn nói điều gì nhưng lại bị Miêu Anh ngắt lời lần nữa: “À đúng rồi! Bọn em còn tìm được một danh sách ở trên bàn làm việc của Tạ Đồng Quốc, hóa ra gã đã bố trí sắp xếp rõ mười một người bị hại rồi! Tất cả những người kia đều từng bắt nạt gã ít nhiều, trong số đó có khách mà gã đã tiếp đãi khi còn làm việc, có đồng nghiệp, quản lý, ông chủ, thậm chí còn có một số người bạn từng đánh gã lúc gã còn đi học nữa...”
“May mắn là chúng ta đã ngăn gã lại kịp thời, nếu không thì không biết còn có bao nhiêu người phải chết nữa!”
“Oa, nếu đã3như thế, vậy thì...”
Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc mở miệng thì Miêu Anh hưng phấn lại ngắt lời hắn lần thứ ba: “À, còn việc này nữa, tổ trưởng, em nghe chị Ngô nói rằng nhóm anh cũng sắp kết án rồi phải không? Thế nào, anh đã xác nhận chứng cứ kia chưa? Thật sự là do một tay Trương Tỉnh Như bày kế sao? Nếu là thật thì hôm nay chúng ta đúng là song hỷ lâm môn* rồi!”
* Song hỷ lâm môn: hai niềm vui lớn cùng đến một lúc.
“Ài... Một lời khó nói hết!” Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng đoạt được cơ hội để nói chuyện, thở dài nói: “Anh đã sớm nói rồi mà, vụ án của anh còn khó hơn của em! Cho nên, anh vẫn phải chờ mọi người trở về rồi cùng nhau bàn bạc thôi!”
“Vậy được rồi, bọn3em đang chuẩn bị thu đội rồi!” Miêu Anh sang sảng nói: “Lát nữa gặp nhau nhé!”
Sau khi tắt điện thoại, Triệu Ngọc nhíu lông mày, gạch một chữ “X” lớn lên điểm thứ nhất trong bảng điều tra, sau đó tự nhủ: “Xem ra không cần phải tra xét điểm thứ nhất nữa! Vụ án giết người theo tiểu thuyết không liên quan gì đến vợ chồng Hàn Khoan cả!”
“Ồ? Thật sao?” Lúc này, Ngô Tú Mẫn ở đằng xa vừa cầm điện thoại vừa xua tay về phía Tăng Khả mà nói: “Tăng Khả, nhìn vi tính của cậu đi, bên Long Giang đã gửi đoạn video được cắt từ camera theo dõi tới rồi! Ừm...” Cô ấy bịt microphone của điện thoại và nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, có vẻ như điều thứ ba cũng có thể gạch đi rồi!”
“Hả?”
Triệu Ngọc vội vàng đi đến trước máy tính của Tăng Khả, Tăng Khả nhanh nhẹn mở video vừa được gửi đến.
Màn hình rất rõ ràng, gần như chỉ nhìn một cái là có thể hiểu ngay, người mở két sắt an toàn tại ngân hàng Hằng Phát không thể nghi ngờ chính là Trương Tỉnh Như.
Trong video, có thể nhìn thấy Trương Tỉnh Như đi một mình vào đại sảnh ngân hàng, đồng thời làm thủ tục mở két an toàn. Qua màn ảnh, mọi người còn có thể nhìn thấy trong tay Trương Tỉnh Như đang cầm một chiếc túi nhựa màu vàng, nhìn hình dạng chiếc túi thì đồ bên trong chắc hẳn là túi xách có chứa bút ghi âm!
Theo như đoạn video thì thủ tục mở tài khoản ngân hàng không có vấn đề gì, két an toàn thực sự là do bản thân Trương Tỉnh Như làm thủ tục, đồ cũng là do chính cô ta bỏ vào, toàn bộ quá trình không có người thứ ba tham dự.
Có điều...
Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn Trương Tỉnh Như trong màn hình, dường như có cảm giác mình đã nhìn ra vấn đề nào đó.
Lúc ấy, Trương Tỉnh Như mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, ăn mặc thời thượng theo phong cách châu Âu. Trong toàn bộ quá trình mở tài khoản, động tác cùng vẻ mặt của cô ta đều rất lạnh nhạt, không vui không buồn, giống như đang xử lý một công việc vô cùng bình thường vậy.
Còn nữa, trong lúc ký xong và chờ xác nhận, cô ta thậm chí còn lộ ra biểu hiện không kiên nhẫn...
“Chậc chậc...” Sau khi tạm dừng video ngay tại biểu cảm nhỏ này, Triệu Ngọc do dự mà nói với Ngô Tú Mẫn và Tăng Khả: “Tại sao tôi lại cảm thấy biểu hiện của cô ta quá bình thường thế?”
“Đúng! Tôi cũng vậy!” Ngô Tú Mẫn nói: “Quá bình thường chính là không bình thường! Nếu như Trương Tỉnh Như biết bên trong túi có chứa bút ghi âm, vậy thì... chí ít cô ta phải nhìn chiếc túi một chút chứ!”
“Thật sao?” Tăng Khả vò đầu: “Trương Tỉnh Như chắc hẳn biết được có camera trước mặt cô ta, cho nên mới cố ý né tránh?”
“Không đâu!” Triệu Ngọc khẳng định nói: “Dựa vào đoạn ghi âm này thì Trương Tỉnh Như cố ý đưa đoạn ghi âm cho cảnh sát, cho nên cô ta chẳng những phải cực kỳ để ý đến chiếc túi xách mà còn phải giơ tay chào camera một cái mới đúng!”
“Nói như vậy là... có khả năng Trương Tỉnh Như căn bản không biết về bút ghi âm?” Tăng Khả khiếp sợ nói: “Cô ta thật sự bị Hàn Khoan... lợi dụng!?”
“Nhưng mà...” Ngô Tú Mẫn nhíu mày: “Hàn Khoan làm sao có thể làm được chứ?”
“À!” Trong chốc lát, Triệu Ngọc bỗng nghĩ đến một vấn đề quan trọng, vội vàng lớn tiếng nói: “Hỏng rồi! Nếu như Hàn Khoan thật sự là hung thủ, vậy thì chiêu của ông ta thực sự là trâu bò đấy! Chúng ta... Chúng ta có thể không có cách nào ngăn cản nổi ông ta đâu!”
“Hả?” Hai người đồng thay hỏi: “Vì sao vậy?”
“Hai người có phát hiện ra không?” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình máy vi tính: “Nếu mà... ngay cả đoạn ghi âm của Trương Tỉnh Như cũng không có vấn đề gì... Vậy thì dù cho chúng ta làm gì đi nữa, Hàn Khoan vẫn có thể thoát tội một cách hoàn hảo!?”
“Con bà nó!” Triệu Ngọc lại siết chặt nắm đấm một lần nữa, trợn mắt mà nói: “Cái tên Hàn Khoan này... không ngờ lại diễn khổ nhục kế với chúng ta, đem tất cả chúng ta ra mà đùa bỡn!!!”
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook