• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (54 Viewers)

  • chap-783

Chương 783: Sơ hở lớn nhất




77546.png

77546_2.png
“Những gì tôi nói đều là thật, tin hay không thì tùy!” Đậu Tự Lực cũng đỏ mắt.



“Tin! Tôi tin tưởng những gì anh nói là thật, thế nhưng anh khai không đủ đấy thằng nhóc!” Triệu Ngọc cố ý dí sát mặt vào Đậu Tự Lực, hung ác mà nói. “Tôi hỏi anh, từ đảo Vĩnh Tiến đến chỗ anh vứt xác có xa không? Lái ca nô của anh đi thì mất bao lâu?”



“Một tiếng!” Đậu Tự Lực ngay lập tức trả lời.



“Vớ vẩn!” Triệu Ngọc lập tức chửi một tiếng, sau đó lại liên tục gật đầu, vung tay vung chân nói tiếp. “Được rồi! Cứ cho là một tiếng được chưa? Đầu tiên, anh lái hai chiếc thuyền đến bờ biển Khúc Lương, để3lại một chiếc thuyền của đoàn phim, sau đó lại lái thuyền của mình ra biển phi tang xác chết! Lúc đi một giờ, lúc về một giờ, cộng thêm một giờ từ đảo Vĩnh Tiến ra biển, nhanh nhất cũng phải ba giờ đồng hồ mới đủ! Đừng quên là anh phải trở về trước khi án mạng bị phát hiện, thời gian có đủ không? Dầu liệu có đủ không?”



“Đủ, tất nhiên là đủ rồi!”



“Đủ cái đầu anh!” Triệu Ngọc khoát tay nói. “Tôi không học toán cũng biết anh không thể nào có đủ thời gian được! Đêm đó, 12 giờ đêm anh mới bắt đầu ra tay, hơn nữa còn là là đột nhiên nảy sinh ý định, nghĩ ra kế hoạch tại hiện1trường. Anh sử dụng các cách khác nhau để giết bảy người, nhưng lại phí công để ba người sống, dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết anh không thể có nhiều thời gian như vậy!”



“Đậu Tự Lực, đừng có giả ngu!” Triệu Ngọc kiên quyết không cho phản bác, nói tiếp: “Tôi nhớ rất kỹ càng, anh nói là 7 giờ sáng hôm đó, anh đã nhận được báo cáo, sau đó theo cảnh sát đến khám nghiệm hiện trường trên đảo! Thế nên anh bắt buộc phải hoàn thành mọi chuyện trước 7 giờ để trở về Khúc Lương!”



“Cái kế hoạch anh vừa khai còn không có nổi thời gian ngừng chân! Tôi khuyên anh, tốt nhất nên khai thật đi!” Triệu Ngọc ngả bài, nói.8“Người lái thuyền của đoàn làm phim về Khúc Lương không phải là anh, mà là mẹ của anh, Lưu Thải Vân! Lưu Thải Vân đã góp phần trong suốt cái kế hoạch giết người của anh!!”



“Không phải, mẹ tôi không liên quan gì ở đây hết! Tất cả đều là do tôi làm!” Đậu Tự Lực vỗ ngực cam đoan, nhưng cả người lại không ngừng run rẩy.



“Anh ngu vừa thôi!” Triệu Ngọc lại nói. “Mẹ anh đã khai nhận tất cả rồi, anh còn cố chống cự đến khi nào? Lẽ nào anh đã quên cái video mà Tạ Hạo ghi lại sao? Bọn tôi đã khôi phục nó rồi, người phụ nữ tóc dài mà anh ta thấy chính là Lưu Thải Vân!”



“Không đúng! Chắc9chắn là mấy người nhầm rồi, mọi chuyện không phải như thế!” Đậu Tự Lực vẫn cố gắng kiên trì.



“Đúng là chưa thấy sông Hoàng Hà chưa đổ lệ mà!” Nói xong, Triệu Ngọc ném một xấp giấy tờ đến trước mặt Đậu Tự Lực. “Hai tiếng đồng hồ qua, bọn tôi không hề ngồi chơi đâu, bọn tôi đã đến kiểm tra camera khu vực quanh nhà anh rồi. Bọn tôi phát hiện ra là buổi chiều trước ngày xảy ra vụ án, anh và mẹ cùng rời khỏi nhà, mãi cho đến hơn 9 giờ sáng ngày vụ án được phát hiện, bà ta mới về nhà một mình!”



“Điều này thì chứng tỏ được điều gì?” Đậu Tự Lực lắc đầu nói. “Có thể là mẹ7tôi qua nhà bạn chơi, cũng có thể bà ấy đi câu cá đêm! Chúng tôi tuy rời nhà cùng một lúc, nhưng không đi với nhau...”



“Vậy tại sao lúc trước anh lại nói rằng hai mẹ con anh ngủ ở nhà?” Triệu Ngọc quát hỏi, Đậu Tự Lực cuối cùng cũng nghẹn lời.



“Được rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu nói. “Đậu Tự Lực, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, kẻ trong cuộc thì u mê! Anh liên tục nhấn mạnh kế hoạch của anh hoàn mỹ cỡ nào, nhưng anh lại không nhận ra sơ hở lớn nhất của anh ở đâu sao?”



“Cái gì? Sơ hở?” Đậu Tự Lực không hiểu.



“Sơ hở lớn nhất của anh chính là lúc anh nảy ra ý định giết người! Anh cho rằng cái kế hoạch mà anh đã mất nửa tiếng để nghĩ ra sẽ hoàn mỹ sao?” Triệu Ngọc lắc đầu. “Ngu vừa thôi! Chịu khó suy nghĩ một chút đi, cái kế hoạch anh nghĩ ra có sơ hở cả trăm chỗ, căn bản không đáng để cân nhắc!”



“Phải! Tôi thừa nhận, nếu như bọn tôi không tìm ra được mối liên hệ giữa anh với những vụ án mạng và vụ mưu sát ở ngọn hải đăng vài chục năm trước thì có thể mọi chuyện sẽ không xảy ra vấn đề gì! Nhưng một khi bọn tôi đã chuyển mục tiêu về phía anh thì chắc chắn anh sẽ thua!”



“Bằng chứng vắng mặt của hai người, phương tiện đi lại, hướng hành động, còn có tàn thuốc và dấu chân lưu lại trên đảo, tất cả những thứ này, chỉ cần kiên trì điều tra, hai người đều không thể thoát tội!”



“...” Nghe Triệu Ngọc nói xong, hàng phòng ngự trong lòng Đậu Tự Lực lại sụp đổ, anh ta lặng lẽ cúi đầu.



“Còn một điểm nữa, tôi đã nói rồi, sai lầm lớn nhất của anh đó là gặp phải tôi!” Triệu Ngọc đắc ý nói. “Có thể anh cũng đoán được sau khi xảy ra vụ án sẽ có tổ chuyên án đến đây điều tra, nhưng anh lại không đoán được người tới lại là tôi! Anh càng không ngờ được, tôi vừa đặt chân đến đây đã có thể liên hệ án mạng trước mắt với vụ án xảy ra vài chục năm trước!”



“Nói cho anh biết, tôi là một chuyên gia phá án! Anh đã nghe về đại án Miên Lĩnh chưa? Cả vụ thi thể nữ không đầu nữa? Một đại thám tử ưu tú như tôi đến đây điều tra, anh chỉ có thể tự trách số mình không may mà thôi...”



Trong phòng nghe phía đối diện, các lãnh đạo nghe Triệu Ngọc mèo khen mèo dài đuôi xong đều cảm thấy xấu hổ vô cùng. Đúng là bọn họ không nghi ngờ khả năng của Triệu Ngọc, nhưng sếp lớn mặt dày hơn cả tường thành như thế này đúng là hiếm thấy!



Có thể là do không quen với kiểu tự biên tự diễn này, không đợi Triệu Ngọc khoe khoang xong, Đậu Tự Lực vẫn còn cúi đầu, cắt ngang: “Được rồi! Tôi thừa nhận, mẹ tôi, Lưu Thải Vân đã ở trên đảo!” Đậu Tự Lực yếu ớt nói: “Lúc tôi lỡ tay giết Quách Nhất Hàng, bà cũng rất hoảng sợ, chẳng biết nên làm gì cả! Mà lúc tôi quyết định thực hiện kế hoạch, bà cũng có ngăn cản tôi, nhưng không ngăn được! Sau đó, bà đã lái thuyền của đoàn phim về bờ...”



“Ài!” Nghe đến đây, Triệu Ngọc lắc đầu thở dài lần thứ hai. “Đậu Tự Lực à, tôi hiểu lòng hiếu thảo của anh, nhưng mà... thứ bọn tôi muốn nghe là sự thật, chứ không phải câu chuyện mà tự anh vẽ ra!”



“Triệu Ngọc! Anh... anh còn muốn như thế nào nữa? Những gì nên nói, tôi đã nói hết rồi... Mẹ tôi lớn tuổi rồi, hơn nữa còn hơi lú lẫn, đúng là cả tôi và mẹ đều ở trên đảo, nhưng mọi chuyện đều là do tôi làm! Mẹ tôi chỉ giúp lái thuyền thôi!”



“Hừ! Nếu mà chỉ đơn giản như thế thì tốt rồi!” Triệu Ngọc lại lắc đầu. “Cái hố chôn Trương Dũng là ai giúp anh đào? Thái Kim Đạt nặng như vậy, một mình anh có thể mang ông ta đến chân hải đăng sao? Treo cổ Tiền Tiến khó như vậy, cũng chỉ có mình anh thắt dây à? Báo cáo xét nghiệm thi thể cho thấy lúc bị thắt cổ, Tiền Tiến chết ngay lập tức, làm gì có dấu hiệu giãy giụa!”



“Tôi van anh đấy đội trưởng Đậu, chúng tôi là tổ điều tra đặc biệt, không phải là nhà trẻ! Rốt cuộc Lưu Thải Vân đã giúp anh làm những gì, sớm hay muộn, chúng tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng!”



“Anh...” Sắc mặt Đậu Tự Lực trở nên cực kỳ khó chịu, anh ta nhíu chặt lông mày, dường như đang tập trung suy nghĩ điều gì đó.



“Hừ!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười nói. “Trong đầu anh đang làm toán hả? Giết bảy mạng người, thủ phạm chính chắc chắn sẽ bị tử hình, còn tòng phạm? Mười năm hay là hai mươi năm hay tù chung thân đây? Năm nay Lưu Thải Vân đã 61 tuổi, cho dù có xử thế nào thì chắc chắn bà ta sẽ phải sống lẻ loi trong tù hết phần đời còn lại nhỉ?”



“Đậu Tự Lực à, muốn người không biết, tốt nhất thì không làm, anh là đội trưởng đội cảnh sát, chắc chắn anh biết đạo lý này! Ai cũng phải chịu trách nhiệm về hành vi của mình!” Nói đến đây, Triệu Ngọc thay đổi sắc mặt, âm trầm nói: “Quách Nhất Hàng bị viêm cơ tim, nhưng nó lại khác với bệnh tim, không có khả năng gây tử vong đột ngột! Một người kinh nghiệm đầy mình như anh chắc chắn ra tay có chừng mực, sao có thể giết chết cậu ta đơn giản thế được?”



“Anh!” Nghe thấy lời này, cả người Đậu Tự Lực run rẩy.



“Nhân viên chuyên nghiệp của chúng tôi đã tính toán rồi, ở dưới ngọn hải đăng, hung thủ đã dùng hòn đá đập vào mặt Thái Kim Đạt, hòn đá phải được giơ từ độ cao một mét sáu đến một mét tám rồi mới được nện xuống!”



“Để dùng đá đập chết một người, đương nhiên sẽ phải giơ nó cao quá đầu! Nếu như là anh, độ cao đáng lẽ phải hơn một mét chín mới đúng!”



“Hơn nữa, lúc hòn đá được giơ lên có hơi lệch về một bên, hung thủ phải là một người thuận tay trái! Mà anh không hề thuận tay trái, là mẹ anh Lưu Thải Vân mới đúng! Đội trưởng Đậu à, anh còn muốn giấu giếm tới khi nào nữa, mẹ anh Lưu Thải Vân vốn chẳng phải tòng phạm gì hết!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom