• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (78 Viewers)

  • cuong-tham-771

Chương 771: Tranh cãi qua lời nói




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
76731.png

Xem ảnh 2
76731_2.png
“Anh đừng tưởng rằng mẹ anh không có tên trên hộ khẩu, mà trên tư liệu về gia trang nhà họ Đậu hiển thị thông tin cha mẹ anh chết sớm thì chúng tôi sẽ không tiếp tục điều tra!”



Lời Triệu Ngọc nói quả không sai, tuy hắn đang gài bẫy nhưng vốn không phải là không có nguyên do. Trước kia hắn nói phải đợi Ngô Tú Mẫn và Nhiễm Đào đến đúng vị trí, thật ra là vì muốn đợi kết quả quan trọng này.



Tuy là chuyện đã qua lâu rồi, nhưng trong hồ sơ của Cục Cảnh sát vẫn còn lưu lại tấm ảnh năm xưa của Lưu Thải Vân, sau khi Ngô Tú Mẫn và Nhiễm Đào3nhìn thấy mẹ ruột của Đậu Tự Lực, vốn dĩ không cần ADN gì cả, chỉ cần đối chiếu với hình ảnh là có thể xác nhận được thân phận của bà ta.



Hơn nữa, Ngô Tú Mẫn là chuyên gia tâm lý, cô ấy và Nhiễm Đào đến nhà của Đậu Tự Lực, sau khi trò chuyện “vui vẻ” với bà ta, cô ấy càng có thể chắc chắn bà ta chính là người đã mất tích mấy chục năm – Lưu Thải Vân!!!



Thông tin này không thể nghi ngờ là quan trọng nhất, chỉ cần xác nhận được mẹ của Đậu Tự Lực là Lưu Thải Vân, thì mọi giả thiết và suy đoán của bọn họ trước đây đều1có thể thành lập.



Xác nhận được thân phận thì đương nhiên sẽ có động cơ giết người!



“Đậu Tự Lực, anh còn không chịu thừa nhận sao?” Triệu Ngọc lạnh lùng cười: “Anh chính là con của hai vợ chồng canh giữ tháp năm xưa! Thái Hạng Bân giết chết cha của anh, cưỡng hiếp mẹ của anh. Bây giờ, cháu của Thái Hạng Bân là Thái Kim Đạt lại tạo ra kịch bản vô lý để bôi nhọ mẹ của anh, anh có thể nuốt được cơn giận này sao, cho nên anh phải giết người để trả thù!”



Sau khi Triệu Ngọc nói xong, không khí trở nên yên tĩnh, dường như lắng đọng lại, ánh mắt của tất cả mọi6người đều đổ dồn về phía Đậu Tự Lực đang đứng giữa phòng.



“Ha… ha ha ha… ha ha ha…” Nào ngờ, sau khi Đậu Tự Lực trầm tư một hồi thì đột nhiên cười to tiếng, cười đến nỗi khiến người khác nổi cả da gà.



“Tổ trưởng Triệu, tôi thừa nhận, tôi không báo cáo chuyện đó, là tôi không đúng!” Ánh mắt Đậu Tự Lực có vẻ kỳ dị: “Nhưng mà anh cũng không cần phải dàn dựng đặt bẫy cho tôi như thế chứ? Nói tôi là hung thủ giết người thì có phải hơi quá đáng rồi không? Cho dù mẹ tôi là Lưu Thải Vân, cho dù là Thái Kim Đạt bôi nhọ mẹ tôi, tôi cũng4không cần phải giết người chứ? Đây là sáu mạng người đấy, tội danh này, tôi không gánh vác nổi đâu!”



“Còn dám ngụy biện!” Tăng Khả nói: “Thật ra, mục tiêu của anh chỉ có Thái Kim Đạt mà thôi, nhưng khi anh giết chết ông ta thì lại xảy ra ngoài ý muốn! Cho nên, anh quyết định một là không làm, hai là làm đến cùng, nên lại giết thêm nhiều người nữa!”



“Hả? Ngoài… ý muốn?” Ông cảnh sát lớn tuổi không hiểu.



“Lãnh đạo, lãnh đạo, làm ơn, làm ơn…” Lúc này, cậu cảnh sát ướt đẫm kia cầm lấy điện thoại chạy vào trong, vội vã nói với Triệu Ngọc: “Cục trưởng Vương của chúng tôi gọi điện3thoại đến, anh nghe được không?”



“Không rảnh! Không thấy phạm nhân sắp phải thừa nhận tội danh à?” Triệu Ngọc xua tay, dùng giọng ra lệnh: “Thế này đi, cậu mở loa ngoài ra đi, để Cục trưởng Vương và đồng nghiệp trong Cục Cảnh sát cùng nhau nghe đi!”



“Tổ trưởng Triệu! Nói đùa thì cũng phải có giới hạn chứ!” Đậu Tự Lực có chút tức giận, không hài lòng mà quát: “Các anh làm ơn hãy động não, suy nghĩ thật kĩ đi có được không? Tôi là đội trưởng đội cảnh sát, tuy tôi không có công tích to lớn, nhưng ít nhất thì tôi vẫn biết nguyên tắc và đạo lý! Cho dù tôi muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi, tôi có thể còn rất nhiều cách, ví dụ…”



“Ví dụ, tôi có thể trừng trị họ theo pháp luật!”



“Trừng trị theo pháp luật à?” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nếu như không phải mẹ anh sợ bị truyền thông phát hiện, thì tại sao nhiều năm nay lại phải mai danh ẩn tích chứ?”



“Thật là…” Đậu Tự Lực tỏ ra vô tội mà nói: “Tại sao các anh không tin tôi chứ? Được! Được rồi! Cho dù tôi không muốn để lộ thân phận, không muốn dùng pháp luật để trừng trị! Thì tôi vẫn còn nhiều cách khác chứ!”



“Ở Khúc Lương, ai mà không biết, mấy người thủy thủ đó ai cũng phải nể mặt tôi, chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, đừng nói là đoàn làm phim nhỏ, dù là cả một tập đoàn điện ảnh lớn hơn nữa thì tôi vẫn có thể đuổi hết bọn họ đi ngay! Nhưng mà…” Đậu Tự Lực nắm lấy tay nói: “Tôi đâu thể đi giết người được chứ?”



“Được rồi, tổ trưởng Triệu, tôi biết tôi sai rồi được chưa? Trong chuyện này, tôi thật sự không muốn giấu giếm các anh đâu!” Đậu Tự Lực nói như đang sám hối: “Bao nhiêu năm nay, mẹ tôi mai danh ẩn tích thật sự không hề dễ chút nào, tôi thật sự không muốn vì vụ án lần này làm liên lụy đến bà ấy, xát muối lên vết thương của bà ấy lần nữa! Che giấu sự thật là lỗi của tôi, xin anh hãy rộng lượng, đừng đùa tôi nữa có được không?”



Lời nói của Đậu Tự Lực như dựng sào thấy bóng, mấy cảnh sát vốn đã nảy sinh hoài nghi với anh ta lại bị anh ta thuyết phục, ai nấy cũng đều nhìn sang Triệu Ngọc với ánh mắt năn nỉ, muốn cầu xin giúp anh ta.



“Xuất sắc! Xuất sắc!” Triệu Ngọc lại vỗ tay, gật đầu nói. “Đội trưởng Đậu thật sự rất có bản lĩnh, vậy mà lại chỉ làm một đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhỏ bé, đúng là có tài mà không thể phát huy! Xem ra, cần phải dùng biện pháp mạnh thì anh mới biết được Triệu vương gia lợi hại thế nào! Tăng Khả, đóng cửa - thả chó!”



Cái gì!?



Mọi người đều ngẩn người ra, lùi lại phía sau.



Triệu Ngọc vội vàng giơ cánh tay lên nói: “Tôi chỉ đùa thôi mà, để giải tỏa không khí căng thẳng thôi! Ha ha ha… Tăng Khả… màn hình lớn!”



“Vâng!” Tăng Khả đáp lại một tiếng, sau đó liền chiếu thông tin của mẹ cô gái bán cá lên màn hình lớn.



“Mọi người hãy nhìn xem!” Triệu Ngọc chỉ vào màn hình mà giải thích: “Người này là nữ phi tặc năm xưa bị bắt vì đã lẻn vào nhà trộm cắp, người này đã dùng một loại thuốc mê tự chế để chuốc mê gia đình giàu có, sau đó lẻn vào nhà ăn trộm, rồi bị đội trưởng Đậu xuất sắc của chúng ta bắt giữ!”



“Chúng tôi đã tra xét cách bào chế của loại thuốc mê đó, mọi người đoán thế nào?”



“Thế nào?” Thấy tất cả các cảnh sát đều ngơ ngẩn, Tăng Khả đành phải tự mình trả lời Triệu Ngọc.



“Ha ha!” Triệu Ngọc chuyển sang màn hình khác: “Cách bào chế của loại thuốc mê này quả nhiên hoàn toàn giống với loại thuốc mê được dùng trong vụ án giết người trên đảo!!!”



“Hả?” Đám cảnh sát lúc này mới hiểu được ý của Triệu Ngọc, lại há hốc miệng.



“Được rồi, nếu như đã tìm được manh mối quan trọng như vậy thì phải tiếp tục điều tra chứ!” Đậu Tự Lực xua tay nói: “Tôi có nhớ nữ phi tặc đó, một mình cô ta thì tuyệt đối không thể bào chế ra được, nhất định phải có đồng lõa. Cho nên chúng ta chỉ cần tìm được đồng lõa của cô ta là có thể tìm được manh mối?”



“Ha ha ha, đến giờ này anh vẫn còn ngụy biện, giả điên với tôi hay sao!” Triệu Ngọc chỉ tay vào Đậu Tự Lực: “Người ăn cắp thuốc mê của nữ phi tặc kia, sau đó dùng nó để chuốc mê nhân viên trong đoàn làm phim căn bản chính là anh!”



“Sao… Làm sao anh biết được?” Đám cảnh sát kinh ngạc.



“Có khác nào đang nói hươu nói vượn chứ? Tôi giữ lại thuốc mê của nữ phi tặc đó để làm gì?” Đậu Tự Lực lắc đầu.



“Ai biết anh giữ lại để làm gì? Chắc chắn là trong đầu không có ý tốt rồi?” Triệu Ngọc nói: “Pháp y đã kiểm chứng rồi, thuốc mê trong người các nhân viên trong đoàn làm phim và của nữ phi tặc được bào chết cùng đợt, hơn nữa còn có hiện tượng quá hạn sử dụng.”



“Nếu như là đồng lõa của nữ phi tặc đó làm thì đâu cần phải dùng sản phẩm quá hạn sử dụng? Hơn nữa, theo như chúng tôi kiểm chứng, nữ phi tặc từng làm nhân viên bào chế thuốc ở bệnh viện tỉnh, cô ta vốn dĩ không có đồng lõa! Còn anh thì lúc nãy lại nói rất hiểu cô ta?”



“Cô ta không có đồng lõa thì cũng không thể nói là tôi làm chứ? Quá hoang đường rồi…”



Đậu Tự Lực còn chưa nói xong, Triệu Ngọc đã nhếch mày, ra sức nói: “Yên tâm, vốn dĩ tôi không cho rằng anh sẽ dễ dàng nhận tội như thế đâu, chúng ta mới vừa bắt đầu thôi! Tiếp theo, chúng ta hãy nói về tàn thuốc đi! Chúng tôi phát hiện có rất nhiều mẩu thuốc lá hiệu Hồng Mai ở gần hiện trường xảy ra vụ án, đây chính là nhãn hiệu mà đội trưởng Đậu thường hay hút phải không!”



“Trời, có nhiều người hút thuốc mà!” Đậu Tự Lực tỏ ra bất đắc dĩ: “Cũng rất có thể là tôi vừa vứt mà?”



“Chú ý, tàn thuốc có thể mang đi xét nghiệm, cho nên chúng tôi nhất định có thể chứng minh được tàn thuốc là do anh vứt ở đó, chẳng qua là…” Ánh mắt của Triệu Ngọc đột nhiên trở nên hung ác: “Nó không phải bị anh vứt sau khi xảy ra vụ án! Mà là trước khi xảy ra vụ án!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom