• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • cuong-tham-577.html

Chương 577: Thù hận bị lợi dụng




72148.png
“Tổ trưởng, cái chị chuyên gia tâm lý kia không có việc gì chứ?” Nhiễm Đào ngồi ở bên phải lo lắng hỏi Triệu Ngọc đang ngồi giữa: “Nếu cắt trúng động mạch thì chuyện này không còn là chuyện đùa nữa đâu!”



“Không sao!” Tăng Khả ngồi bên trái Triệu Ngọc trả lời thay cho hắn: “Bác sĩ nói rằng thủy tinh không cắt trúng động mạch, đó chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, nhưng mà chị ấy cần phải nằm viện quan sát thêm để đảm bảo an toàn. Sáng mai chúng ta cùng đi đón chị ấy.”



“Không có việc gì là tốt rồi!” Nhiễm Đào thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn lo chị ấy sẽ có chuyện thật, nếu thế thì còn ai sẽ đấu võ mồm với tôi nữa!”



“Ha ha, đúng là anh mà!” Tăng Khả lắc đầu2rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, chúng ta bỏ ra đây tắm có được hay không? Tuy rằng Lưu Vũ đã chết, nhưng em nghĩ vụ án này chắc là... chắc là còn nhiều vấn đề cần giải quyết lắm, đúng không? Hay là bây giờ để em quay về nghe ngóng tin tức một chút cho?”



“Đúng vậy!” Nhiễm Đào lập tức đồng ý với Tăng Khả: “Vụ án giết người thần tốc này thật sự rất kỳ dị đó! Tôi không thể nào đoán ra kết cục của vụ án này được, vì sao Lưu Vũ lại chọn cách tự sát chứ? Lẽ nào... ông ta đã muốn cùng chết với Hàn Chấn Hải từ lâu rồi?”



“Đúng là không thể giải thích nổi!” Giống như có người bật máy hát vậy, Tăng Khả cũng nói ra suy nghĩ7của mình: “Tuy Lưu Vũ không có cơ hội vơ vét đống tài sản và tiền chuộc kia nhưng ông ta hoàn toàn có cơ hội chạy trốn, cách cùng chết như thế này hơi bị đột ngột đó! Em luôn cảm thấy chuyện này vẫn còn điều bí ẩn, nói không chừng Lưu Vũ còn có đồng bọn ở bên ngoài chăng.”



“Tôi cũng có cảm giác này, chỉ là...” Nhiễm Đào vò đầu nói rằng: “Động cơ kìa, Lưu Vũ giết người vì ông ta có thù sâu oán nặng với nạn nhân và nhà máy sản xuất thuốc, ông ta tự sát cũng có thể quy vào nguyên nhân ‘sợ tội tự sát’. Thế nhưng nếu ông ta thật sự có đồng bọn thì bọn họ muốn cái gì chứ? Ngay cả năm triệu kia cũng bị đốt hết rồi, điều9này chứng tỏ rằng động cơ của bọn họ chắc chắn không phải là tiền!”



“Nếu anh nói như thế thì chẳng lẽ... Lưu Vũ chọn cách tự sát để che chở cho đồng bọn của mình?” Tăng Khả nghi ngờ đoán: “Ông ta chết thì cảnh sát sẽ không tìm kiếm đồng bọn của ông ta nữa?”



“Đúng vậy... Cho nên tôi mới nói chuyện này thật sự quá kỳ lạ... Tổ trưởng, anh thấy thế nào?” Nhiễm Đào quay đầu hỏi Triệu Ngọc, ai dè Triệu Ngọc vẫn không lên tiếng.



Lúc này trên mặt Triệu Ngọc đắp một cái khăn lông màu trắng, Nhiễm Đào lại gần quan sát một lúc, hắn ta gỡ cái khăn lông trắng đó xuống mới phát hiện ra Triệu Ngọc đang ngáy, hắn đã ngủ từ đời nào rồi!



“Đệch, thế mà cũng ngủ được à?” Nhiễm Đào5lắc đầu.



“Không được đâu, đây đâu phải là chỗ để ngủ!” Tăng Khả tốt bụng vội vàng ra hiệu cho Nhiễm Đào: “Tổ trưởng mệt quá rồi, chúng ta đưa anh ấy về phòng ngủ đi!”



Không ngờ rằng hai người vừa tính động đậy thì Triệu Ngọc đột nhiên quát một tiếng: “Đừng nhúc nhích! Ngâm một lát nữa...”



Ừm...



Nhiễm Đào và Tăng Khả không dám làm trái lệnh của hắn nên đành buông tay ra.



“Bốn ngày, chết sáu người! Đốt tiền, nổ tung, hành động lớn như thế... Ha ha...” Triệu Ngọc vươn tay lau bọt nước trên mặt, hắn nhắm mắt nói rằng: “Đáng tiếc là tôi đã hiểu ra quá muộn! Nếu Lưu Vũ không chết thì e rằng tôi vẫn còn đang dán mắt vào cái chỗ nhỏ xíu đó!”



“Ừm... Tổ trưởng, ý của anh là gì?” Nhiễm Đào nghe3ra ý ở ngoài lời nói của Triệu Ngọc.



“Các cậu có nghĩ tới việc, có thể là... chúng ta đã nghĩ sai hướng ngay từ lúc bắt đầu rồi không?” Triệu Ngọc hàm xúc nói: “Nếu như kẻ sát nhân thật sự không phải là Lưu Vũ thì sao?”



“Cái gì? Không phải là Lưu Vũ... thì là ai?” Tăng Khả hỏi.



“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi được ngâm nước nóng sớm hơn một chút thì tôi đã sớm tỉnh ngộ rồi! Các cậu không phát hiện từ lúc chúng ta theo vụ án này đến nay thì chúng ta giống như là khán giả vậy, nơi nào có người chết xong rồi chúng ta mới chạy tới nơi đó à? Bây giờ nhìn lại thì chẳng tìm ra được chứng cứ nào cả, chúng ta chỉ mù quáng đi sau lưng hung thủ thôi, đúng không? Các cậu có nghĩ vì sao lại như thế không?”



“Chẳng lẽ... Ý của anh là có nội gián!?” Nhiễm Đào hoảng sợ hỏi.



“Không! Có thể là... còn lợi hại hơn cả nội gián!” Triệu Ngọc nhếch môi nói rằng: “Hiện tại tôi đã hiểu vì sao cấp trên lại phái tổ điều tra đặc biệt của chúng ta đến đây rồi! Vụ án này không hề đơn giản như là vụ án giết người thần tốc thông thường đâu!”



“Hả?... Thế thì chuyện gì đang xảy ra?” Tăng Khả hỏi.



“Đây là một ván cờ!” Triệu Ngọc nói: “Dựa theo kinh nghiệm mà tôi biết thì lập kế hoạch và hành động là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nếu chỉ dựa vào một tên bác sĩ y khoa như Lưu Vũ thì những hành động giết người vừa cẩn thận vừa chính xác đến thế vốn không thể thực hiện được! Vì thế nên tôi cho rằng có một nhân vật lợi hại hơn đã lợi dụng nỗi thù hận của Lưu Vũ để tạo ra vụ án giết người thần tốc vô cùng tỉ mỉ này! Lợi dụng ông ta xong liền giết người diệt khẩu!”



“Ý của anh là Lưu Vũ bị người ta lợi dụng à? Vậy chẳng phải là người này còn lợi hại hơn ông ta sao?” Tăng Khả kinh ngạc nói: “Thế nhưng em không hiểu, tại sao người này lại muốn làm như vậy? Làm vậy có lợi ích gì sao?”



“Chính cậu từng nói rằng nhà máy sản xuất thuốc này đã có tên trên thị trường quốc tế rồi!” Triệu Ngọc hơi mở mắt nói: “Đối với một tập đoàn xí nghiệp lớn có giá trị sản lượng trên trăm triệu trong một năm như nhà máy sản xuất thuốc này thì chuyện gì xảy ra cũng có thể ảnh hưởng đến lợi ích của nó! Cho nên bắt đầu từ hôm nay chúng ta cần phải đặt tầm nhìn phá án lên một tầm cao mới!”



“Thế... Thế thật là lợi hại...” Nhiễm Đào lo lắng nói: “Nếu những người đó có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy thì họ khẳng định là lợi hại đến mức khó có thể tưởng tượng, chúng ta chỉ có mấy người thôi, ta có thể đối phó họ được không?”



“Còn nữa...” Tăng Khả cũng vô cùng lo lắng: “Em lo là... Nhiều người chết rồi, đội hình sự bên kia sẽ có tin tức thôi, chuyện này lớn như thế nên khả năng bọn họ phái người đến khá cao đó!”



“Không sao đâu, tôi đã liên lạc với Trần Trác rồi, sáng mai tôi sẽ viết một bài báo cáo chi tiết để giao cho trưởng phòng Phan, cô ấy nhất định sẽ thông cảm cho chúng ta vì vụ án phức tạp này!” Triệu Ngọc giải thích: “Nhưng mà sau này chúng ta phải thể hiện bản lĩnh thật sự của bản thân ra mới được! Nếu chúng ta không thể điều tra ra chân tướng, không thể làm cho cấp trên hài lòng thì chúng ta sẽ không còn cơ hội đi điều tra vụ án thi thể nữ không đầu nữa!”



“Em hiểu rồi!” Tăng Khả ngồi trong bể tắm làm động tác chào.



“Được thôi!” Nhiễm Đào nghiêm túc gật đầu, thế nhưng nét mặt của hắn ta vẫn còn lo lắng lắm.



“Nhiễm Đào, bắt đầu từ ngày mai cậu phải đi tìm một chỗ thích hợp để làm căn cứ cho chúng ta!” Triệu Ngọc căn dặn hắn ta: “Chúng ta không thể ở trong phòng làm việc của Cục Cảnh sát Tấn Bình nữa! Khách sạn mà chúng ta đang ở cũng cần phải được chú ý kĩ.”



“Vì... Vì sao? Anh lo rằng trong đồn cảnh sát thật sự có nội gián à?” Nhiễm Đào ngạc nhiên.



“Chỉ là để phòng ngừa thôi!” Triệu Ngọc đáp: “Nếu như sau lưng Lưu Vũ thật sự có một tổ chức phạm tội lớn thì chúng ta nhất định phải làm việc cẩn thận hơn! Tăng Khả, đợi Nhiễm Đào chọn được địa chỉ mới rồi thì cậu phải đi thu xếp trang bị của mình, chúng ta cần một lượng tài liệu lớn khi bắt tay vào điều tra!”



“Được... Được...” Tăng Khả gật đầu lia lịa rồi hỏi tiếp: “Thế thì... Tổ trưởng Triệu, bây giờ chúng ta đang làm gì vậy?”



“Oáp...” Triệu Ngọc duỗi người đùa rằng: “Trước tiên ngủ một giấc đã, sau này chúng ta còn có một trận chiến kịch liệt cần phải đánh nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom