Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-517.html
Chương 517: “kế trong kế” kinh trời động đất
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nếu như...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Nếu như Ngải Lỵ Lỵ đã tìm đến Cận Siêu trước, sau đó vạch ra một ‘kế trong kế’ thì sao? Cô ta phái Cận Siêu đi, để gã cố ý tiếp cận Trần Bỉnh Tiên, dụ dỗ ông ta thuê người khác giết người. Sau đó, cô ta lại để cho Cận Siêu bỏ lại chứng cứ phạm tội của Trần Bỉnh Tiên, mà Cận Siêu thì là một kẻ đã chết. Như vậy, Ngải Lỵ Lỵ có thể thoát ra khỏi vụ án một cách hoàn hảo, cũng loại bỏ được mấy chướng ngại vật là chị em họ Trần và Trần Bỉnh Tiên, trở thành bà chủ mới của tập đoàn Bạch Thế Lợi!?”
“Trời ạ... chuyện này nghe... ly kỳ quá rồi đấy?” Tô Kim Muội mở to hai mắt, nói: “Kế trong kế...2Ngải Lỵ Lỵ kia thông minh tới cỡ nào mới có thể lập ra kế hoạch phạm tội tốn não đến vậy? Hơn nữa, cô ta còn tự đặt mình vào trong ván bài, điều này cũng quá... mạo hiểm rồi chăng?”
“Điều này thì có gì mà mạo hiểm?” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần cô ta có thể xử lý được Cận Siêu thì tất cả đều sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta!”
“Nhưng mà...” Tô Kim Muội suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vẫn có chỗ lạ mà sư phụ? Nếu Ngải Lỵ Lỵ thuê Cận Siêu, vậy thì phải là Cận Siêu chủ động đi tiếp cận Trần Bỉnh Tiên trước mới đúng! Nhưng mà khẩu cung của ông ta đã nói rất rõ ràng, chính ông ta đã đến tìm Cận Siêu mà?”
“Đúng vậy, mới đầu tôi cũng nghĩ9như vậy! Có điều...” Triệu Ngọc nhíu chặt hàng lông mày, nói mấy câu đầy ý nghĩa sâu xa: “Đồ đệ à, đôi khi những vụ án xen lẫn cả tính trùng hợp trong mưu kế, mới càng khiến cho chúng ta khó mà tra xét rõ ràng. Vì thế, Ngải Lỵ Lỵ đã lợi dụng điểm này một cách hoàn mỹ, nên mới trở thành kẻ thắng lợi lớn sau cùng!”
“Sư phụ, mặc dù em nghe không hiểu lời anh nói, nhưng em cảm thấy mấy lời của anh thật thâm thúy!” Trên mặt Tô Kim Muội thể hiện vẻ ngưỡng mộ: “Chỉ có điều, anh có thể giải thích tỉ mỉ thêm chút nữa được không?”
“Còn cần giải thích gì nữa?” Triệu Ngọc khẽ cười, nói: “Không biết sư phụ của cô giỏi nhất là giả bộ sao? Tới đây, lấy cuốn6sổ của tôi ra, tôi cần lên một kế hoạch điều tra tỉ mỉ. Bây giờ điều mà tôi rất rất cần chính là làm rõ mối quan hệ giữa Trần Bỉnh Tiên, Trần Bỉnh Quang, Ngải Lỵ Lỵ, và cả chị em nhà họ Trần. Về điểm này, tôi cần phải biết được càng chi tiết càng tốt!”
“Còn nữa, bây giờ cô hãy liên lạc với đội trưởng Trương của các cô, tôi có một số việc cần thông báo với cậu ta!”
“Đội trưởng Trương? Anh định cho anh ta tham dự vào luôn à?” Tô Kim Muội hỏi.
“Nói thừa, vụ án này vốn do phân cục Nhữ Dương các cô phụ trách, một người ngoài như tôi sao có thể chen chân vào được?” Triệu Ngọc nhân cơ hội vỗ ngực khoe khoang: “Cũng may mà gặp được một đại trinh thám0có đạo đức tốt, không màng đến danh lợi như tôi đây! Đổi lại là người khác thì có ai rỗi hơi nhúng tay vào mấy chuyện vớ vẩn vô bổ như thế?”
“Sư phụ, anh yên tâm, có em ở đây chắc chắn sẽ không vùi dập công lao của anh đâu!” Tô Kim Muội cũng vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần anh giúp bọn em tra ra chân tướng sự thật, em sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng, người thực sự phá được vụ án này là anh!”
“Được, xem ra... đồ đệ này thật không phí công thu nhận!” Triệu Ngọc gật đầu với Tô Kim Muội: “Đồ đệ à, vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi! Chúng ta cùng nhau đào ra sự thật giấu đằng sau vụ án nhảy lầu này!”
“Vâng! Được!” Mặc dù vẫn không hiểu được7Triệu Ngọc đang tính toán gì, nhưng Tô Kim Muội vẫn kiên định gật đầu, sau đó giao số điện thoại của đội trưởng Trương cho hắn.
Hắn bèn gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Trương. Cậu ta vừa biết được tình hình cũng lập tức quan tâm đến, vội vàng đảm bảo với Triệu Ngọc rằng, mình tuyệt đối sẽ không làm loại người vì tham công lao mà không chú ý tới chân tướng. Nếu còn có sơ hở nào khác, cậu ta nhất định sẽ nghe theo sự điều phối của Triệu Ngọc, phối hợp toàn lực.
Triệu Ngọc hết sức hài lòng với thái độ của cậu em vợ này, bèn dặn cậu ta làm ba việc:
Thứ nhất, hắn muốn Tiểu Trương điều tra rõ ràng về những mối quan hệ liên quan đến gia đình nhà họ Trần, phải làm rõ tất cả ân oán tình thù giữa bọn họ.
Thứ hai, chú trọng điều tra xem rốt cuộc vì sao ba tháng trước Trần Bỉnh Quang lại hôn mê? Liệu có sự cố bất ngờ gì không?
Thứ ba, lập tức phái người giám sát chặt chẽ từng hành động của Ngải Lỵ Lỵ, không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Tiểu Trương nhận được ba chỉ thị với mục đích vô cùng rõ ràng này thì không dám chậm trễ chút nào, lập tức bắt tay chuẩn bị.
“Sư phụ à.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Muội vội vã hỏi ngay: “Vậy tiếp theo chúng ta còn phải làm những gì đây?”
“Ăn cơm!” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, dứt khoát nói một câu: “Đã nhận thầy rồi thì cô cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ nhỉ?”
“Ồ... Không thành vấn đề, không thành vấn đề...” Tuy ngoài miệng Tô Kim Muội đồng ý ngay lập tức, nhưng hai bên mặt thì đã lấm tấm mồ hôi lạnh...
...
Một giờ trưa, Triệu Ngọc và Tô Kim Muội vào một nhà hàng nho nhỏ, gọi vài món ăn đơn giản. Triệu Ngọc chẳng qua chỉ nói đùa với đồ đệ nhà mình mà thôi, chứ sao hắn có thể để một cô nhóc mời một người đàn ông như mình được?
Ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn rơi tí tách không ngừng, từng hạt mưa rơi từ mái hiên xuống vũng nước sâu trước cửa ra vào. Người đi trên đường thưa thớt, trông vắng vẻ đìu hiu vô cùng.
“Đúng rồi.” Triệu Ngọc hỏi Tô Kim Muội đang ăn uống say sưa: “Lần trước cô chỉ nói là giúp tôi, nhưng rốt cuộc cô tìm ai giúp tôi vậy? Sao tôi chẳng thể nào nhìn ra được thế?”
“Lần trước?” Tô Kim Muội ngẫm lại một chút, bấy giờ mới nhớ ra chuyện Triệu Ngọc bị cản trở lúc tra án. Tuy nhiên, cô nàng chỉ hơi chu môi, nói với vẻ thần bí: “Tóm lại là tìm người giúp anh rồi, nhưng mà... không nói được đâu! Đây là bí mật!”
“Hả? Vậy sao? Không thành thật được với cả sư phụ sao? Thật là!” Triệu Ngọc giả vờ tức giận uống một hớp bia.
Thật ra trong lòng hắn hoàn toàn không để ý đến việc này, bởi vì hắn vẫn cho rằng người thực sự giúp mình giải vây lần trước chắc hẳn là Cục trưởng Hồng. Nếu không phải Cục trưởng Hồng công chính liêm minh, thừa nhận sai lầm của bản thân, vậy thì Triệu Ngọc sẽ khó mà giúp được Phùng Khoát lật lại được bản án!
“Hì hì...” Tô Kim Muội lại sợ Triệu Ngọc giận thật, vội vàng nhăn mặt nhăn mũi làm mặt quỷ, sau đó đứng dậy rót rượu cho hắn.
“Haiz!” Triệu Ngọc thở dài: “Đừng thấy phân cục Nhữ Dương nhỏ, nhưng thật ra lại là vùng đất lành nơi nhân tài ẩn dật đấy! Trước kia có Miêu Nhân Phụng, sau có Tô Kim Muội, ha ha...”
“Sư phụ...” Tô Kim Muội mở to đôi mắt tròn xoe đáng yêu, nói: “Em nghe đội trưởng Trương nói, chị Miêu cũng là một nhân vật oai phong làm mưa làm gió trong giới cảnh sát Tần Sơn đấy! Hơn nữa...” Tô Kim Muội có vẻ rất là hâm mộ: “Có phải em nên gọi chị ấy là sư mẫu không? Đội trưởng Trương còn nói anh và chị ấy song kiếm... Ừ...”
Chắc vì nhận ra câu nói tiếp theo không được thích hợp cho lắm, cô bé liền nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Sao? Tại sao không nói tiếp?” Triệu Ngọc lười biếng nhấc mí mắt lên: “Chắc chắn còn có mấy lời nhảm nhí như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã gì đó phải không?”
“Không không không... Không phải!”
Nào ngờ, ngay khi Tô Kim Muội còn đang hốt hoảng thì điện thoại của Triệu Ngọc reo lên.
Là cuộc gọi của đội trưởng Trương: “Anh rể à, chuyện anh dặn dò chúng em đã làm theo rồi!” Hiện giờ Tiểu Trương cũng phải sửa lại xưng hô với Triệu Ngọc, báo cáo với thái độ cực kỳ cung kính: “Từ sau khi Ngải Lỵ Lỵ ra tù, để đề phòng có người gây bất lợi cho cô ta nên bọn em vẫn luôn phái người đi giám sát! Về điểm này thì chắc chắn không xảy ra sai lầm gì!”
“Còn về nguyên nhân Trần Bỉnh Quang hôn mê, bọn em cũng đã điều tra ra rồi!” Tiểu Trương nói thật nhanh: “Hóa ra ông ta vốn chẳng phải bị phát bệnh như bên ngoài vẫn nói, mà là vì trúng phải độc carbon monoxide!”
“Cái gì? Trúng độc carbon monoxide?”
Dây thần kinh của Triệu Ngọc bỗng căng ra hết cỡ. Một ông trùm giới sản xuất giày dép có tiếng trên thương trường mà bị trúng độc carbon monoxide sao? Lẽ nào... việc ông ta hôn mê cũng là một khâu của “kế trong kế” động trời kia?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Trời ạ... chuyện này nghe... ly kỳ quá rồi đấy?” Tô Kim Muội mở to hai mắt, nói: “Kế trong kế...2Ngải Lỵ Lỵ kia thông minh tới cỡ nào mới có thể lập ra kế hoạch phạm tội tốn não đến vậy? Hơn nữa, cô ta còn tự đặt mình vào trong ván bài, điều này cũng quá... mạo hiểm rồi chăng?”
“Điều này thì có gì mà mạo hiểm?” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần cô ta có thể xử lý được Cận Siêu thì tất cả đều sẽ nằm gọn trong lòng bàn tay cô ta!”
“Nhưng mà...” Tô Kim Muội suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vẫn có chỗ lạ mà sư phụ? Nếu Ngải Lỵ Lỵ thuê Cận Siêu, vậy thì phải là Cận Siêu chủ động đi tiếp cận Trần Bỉnh Tiên trước mới đúng! Nhưng mà khẩu cung của ông ta đã nói rất rõ ràng, chính ông ta đã đến tìm Cận Siêu mà?”
“Đúng vậy, mới đầu tôi cũng nghĩ9như vậy! Có điều...” Triệu Ngọc nhíu chặt hàng lông mày, nói mấy câu đầy ý nghĩa sâu xa: “Đồ đệ à, đôi khi những vụ án xen lẫn cả tính trùng hợp trong mưu kế, mới càng khiến cho chúng ta khó mà tra xét rõ ràng. Vì thế, Ngải Lỵ Lỵ đã lợi dụng điểm này một cách hoàn mỹ, nên mới trở thành kẻ thắng lợi lớn sau cùng!”
“Sư phụ, mặc dù em nghe không hiểu lời anh nói, nhưng em cảm thấy mấy lời của anh thật thâm thúy!” Trên mặt Tô Kim Muội thể hiện vẻ ngưỡng mộ: “Chỉ có điều, anh có thể giải thích tỉ mỉ thêm chút nữa được không?”
“Còn cần giải thích gì nữa?” Triệu Ngọc khẽ cười, nói: “Không biết sư phụ của cô giỏi nhất là giả bộ sao? Tới đây, lấy cuốn6sổ của tôi ra, tôi cần lên một kế hoạch điều tra tỉ mỉ. Bây giờ điều mà tôi rất rất cần chính là làm rõ mối quan hệ giữa Trần Bỉnh Tiên, Trần Bỉnh Quang, Ngải Lỵ Lỵ, và cả chị em nhà họ Trần. Về điểm này, tôi cần phải biết được càng chi tiết càng tốt!”
“Còn nữa, bây giờ cô hãy liên lạc với đội trưởng Trương của các cô, tôi có một số việc cần thông báo với cậu ta!”
“Đội trưởng Trương? Anh định cho anh ta tham dự vào luôn à?” Tô Kim Muội hỏi.
“Nói thừa, vụ án này vốn do phân cục Nhữ Dương các cô phụ trách, một người ngoài như tôi sao có thể chen chân vào được?” Triệu Ngọc nhân cơ hội vỗ ngực khoe khoang: “Cũng may mà gặp được một đại trinh thám0có đạo đức tốt, không màng đến danh lợi như tôi đây! Đổi lại là người khác thì có ai rỗi hơi nhúng tay vào mấy chuyện vớ vẩn vô bổ như thế?”
“Sư phụ, anh yên tâm, có em ở đây chắc chắn sẽ không vùi dập công lao của anh đâu!” Tô Kim Muội cũng vỗ ngực đảm bảo: “Chỉ cần anh giúp bọn em tra ra chân tướng sự thật, em sẽ nói cho tất cả mọi người biết rằng, người thực sự phá được vụ án này là anh!”
“Được, xem ra... đồ đệ này thật không phí công thu nhận!” Triệu Ngọc gật đầu với Tô Kim Muội: “Đồ đệ à, vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi! Chúng ta cùng nhau đào ra sự thật giấu đằng sau vụ án nhảy lầu này!”
“Vâng! Được!” Mặc dù vẫn không hiểu được7Triệu Ngọc đang tính toán gì, nhưng Tô Kim Muội vẫn kiên định gật đầu, sau đó giao số điện thoại của đội trưởng Trương cho hắn.
Hắn bèn gọi một cuộc điện thoại cho Tiểu Trương. Cậu ta vừa biết được tình hình cũng lập tức quan tâm đến, vội vàng đảm bảo với Triệu Ngọc rằng, mình tuyệt đối sẽ không làm loại người vì tham công lao mà không chú ý tới chân tướng. Nếu còn có sơ hở nào khác, cậu ta nhất định sẽ nghe theo sự điều phối của Triệu Ngọc, phối hợp toàn lực.
Triệu Ngọc hết sức hài lòng với thái độ của cậu em vợ này, bèn dặn cậu ta làm ba việc:
Thứ nhất, hắn muốn Tiểu Trương điều tra rõ ràng về những mối quan hệ liên quan đến gia đình nhà họ Trần, phải làm rõ tất cả ân oán tình thù giữa bọn họ.
Thứ hai, chú trọng điều tra xem rốt cuộc vì sao ba tháng trước Trần Bỉnh Quang lại hôn mê? Liệu có sự cố bất ngờ gì không?
Thứ ba, lập tức phái người giám sát chặt chẽ từng hành động của Ngải Lỵ Lỵ, không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Tiểu Trương nhận được ba chỉ thị với mục đích vô cùng rõ ràng này thì không dám chậm trễ chút nào, lập tức bắt tay chuẩn bị.
“Sư phụ à.” Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Muội vội vã hỏi ngay: “Vậy tiếp theo chúng ta còn phải làm những gì đây?”
“Ăn cơm!” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, dứt khoát nói một câu: “Đã nhận thầy rồi thì cô cũng nên bày tỏ chút thành ý chứ nhỉ?”
“Ồ... Không thành vấn đề, không thành vấn đề...” Tuy ngoài miệng Tô Kim Muội đồng ý ngay lập tức, nhưng hai bên mặt thì đã lấm tấm mồ hôi lạnh...
...
Một giờ trưa, Triệu Ngọc và Tô Kim Muội vào một nhà hàng nho nhỏ, gọi vài món ăn đơn giản. Triệu Ngọc chẳng qua chỉ nói đùa với đồ đệ nhà mình mà thôi, chứ sao hắn có thể để một cô nhóc mời một người đàn ông như mình được?
Ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn rơi tí tách không ngừng, từng hạt mưa rơi từ mái hiên xuống vũng nước sâu trước cửa ra vào. Người đi trên đường thưa thớt, trông vắng vẻ đìu hiu vô cùng.
“Đúng rồi.” Triệu Ngọc hỏi Tô Kim Muội đang ăn uống say sưa: “Lần trước cô chỉ nói là giúp tôi, nhưng rốt cuộc cô tìm ai giúp tôi vậy? Sao tôi chẳng thể nào nhìn ra được thế?”
“Lần trước?” Tô Kim Muội ngẫm lại một chút, bấy giờ mới nhớ ra chuyện Triệu Ngọc bị cản trở lúc tra án. Tuy nhiên, cô nàng chỉ hơi chu môi, nói với vẻ thần bí: “Tóm lại là tìm người giúp anh rồi, nhưng mà... không nói được đâu! Đây là bí mật!”
“Hả? Vậy sao? Không thành thật được với cả sư phụ sao? Thật là!” Triệu Ngọc giả vờ tức giận uống một hớp bia.
Thật ra trong lòng hắn hoàn toàn không để ý đến việc này, bởi vì hắn vẫn cho rằng người thực sự giúp mình giải vây lần trước chắc hẳn là Cục trưởng Hồng. Nếu không phải Cục trưởng Hồng công chính liêm minh, thừa nhận sai lầm của bản thân, vậy thì Triệu Ngọc sẽ khó mà giúp được Phùng Khoát lật lại được bản án!
“Hì hì...” Tô Kim Muội lại sợ Triệu Ngọc giận thật, vội vàng nhăn mặt nhăn mũi làm mặt quỷ, sau đó đứng dậy rót rượu cho hắn.
“Haiz!” Triệu Ngọc thở dài: “Đừng thấy phân cục Nhữ Dương nhỏ, nhưng thật ra lại là vùng đất lành nơi nhân tài ẩn dật đấy! Trước kia có Miêu Nhân Phụng, sau có Tô Kim Muội, ha ha...”
“Sư phụ...” Tô Kim Muội mở to đôi mắt tròn xoe đáng yêu, nói: “Em nghe đội trưởng Trương nói, chị Miêu cũng là một nhân vật oai phong làm mưa làm gió trong giới cảnh sát Tần Sơn đấy! Hơn nữa...” Tô Kim Muội có vẻ rất là hâm mộ: “Có phải em nên gọi chị ấy là sư mẫu không? Đội trưởng Trương còn nói anh và chị ấy song kiếm... Ừ...”
Chắc vì nhận ra câu nói tiếp theo không được thích hợp cho lắm, cô bé liền nhanh chóng ngậm miệng lại.
“Sao? Tại sao không nói tiếp?” Triệu Ngọc lười biếng nhấc mí mắt lên: “Chắc chắn còn có mấy lời nhảm nhí như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã gì đó phải không?”
“Không không không... Không phải!”
Nào ngờ, ngay khi Tô Kim Muội còn đang hốt hoảng thì điện thoại của Triệu Ngọc reo lên.
Là cuộc gọi của đội trưởng Trương: “Anh rể à, chuyện anh dặn dò chúng em đã làm theo rồi!” Hiện giờ Tiểu Trương cũng phải sửa lại xưng hô với Triệu Ngọc, báo cáo với thái độ cực kỳ cung kính: “Từ sau khi Ngải Lỵ Lỵ ra tù, để đề phòng có người gây bất lợi cho cô ta nên bọn em vẫn luôn phái người đi giám sát! Về điểm này thì chắc chắn không xảy ra sai lầm gì!”
“Còn về nguyên nhân Trần Bỉnh Quang hôn mê, bọn em cũng đã điều tra ra rồi!” Tiểu Trương nói thật nhanh: “Hóa ra ông ta vốn chẳng phải bị phát bệnh như bên ngoài vẫn nói, mà là vì trúng phải độc carbon monoxide!”
“Cái gì? Trúng độc carbon monoxide?”
Dây thần kinh của Triệu Ngọc bỗng căng ra hết cỡ. Một ông trùm giới sản xuất giày dép có tiếng trên thương trường mà bị trúng độc carbon monoxide sao? Lẽ nào... việc ông ta hôn mê cũng là một khâu của “kế trong kế” động trời kia?
Bình luận facebook