Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-508.html
Chương 508: Ai dám cản tôi?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lúc này, Triệu Ngọc đã nhận được tin, Trương Cảnh Phong và Đại Phi đã bắt được Tiêu Quốc Phong và Tiêu Chấn ở nhà, đang trên đường áp giải về phân cục Dung Dương.
Để có đủ nhân chứng vật chứng thẩm vấn Tiêu Chấn, Triệu Ngọc chẳng những để cho các cảnh sát điều tra đi vơ vét tư liệu về nhà họ Tiêu, mà còn ngầm dặn Lan Bác đi làm một chuyện khẩn cấp khác.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc khua chiêng gõ trống chuẩn bị thì Mao Vĩ và Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu đột ngột xuất hiện tại trước cửa văn phòng tổ A.
“Triệu Ngọc! Cậu có ý gì?” Cục trưởng Loan còn chưa kịp bước chân vào văn phòng, đã sốt ruột2khó nén hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cậu đã nổi tiếng trong phân cục Nhữ Dương, giúp chúng tôi nở mày nở mặt! Nhưng vì sao... vì sao cậu không chịu nghỉ ngơi một chút? Nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại hạ lệnh bắt người? Hai người kia, có liên quan gì tới chúng ta?”
“Cục trưởng Loan!” Triệu Ngọc thẳng người, nói: “Tôi đã điều tra ra, Tiêu Chấn mới là hung thủ thật sự trong vụ án mưu sát trong nhà trọ năm đó! Phùng Khoát bị oan! Hơn nữa, tôi đã có đầy đủ chứng cứ...”
“Triệu Ngọc! Nếu vậy thì cậu càng không thể lỗ mãng như thế!” Không đợi Triệu Ngọc nói xong, Cục trưởng Loan đã9cắt ngang lời hắn: “Trong lòng cậu cũng biết rõ, vụ án đó đã được kết án rồi! Hơn nữa, nó cũng không thuộc phạm vi quản lý của phân cục Dung Dương chúng ta, cậu làm như vậy, không chỉ vượt cấp, mà còn đang làm nhục các đồng nghiệp của phân cục Mạt Dương, cậu có hiểu không? Cậu có từng suy xét hậu quả khi làm như vậy không?”
“Đúng đó, người anh em à!” Mao Vĩ liên tục nháy mắt với Triệu Ngọc: “Vinh dự tới không dễ, nhưng một khi vô ý, là sẽ hủy hoại trong chốc lát! Nghe lời tôi đi, nhanh gọi điện thoại cho bọn lão Trương đi! Bây giờ thả người vẫn còn kịp!”
“Không được!” Triệu Ngọc kiên quyết6nói: “Việc này không thể chậm trễ nữa, binh quý thần tốc! Hôm nay nhất định phải bắt người, hôm nay nhất định phải thẩm vấn nghi phạm! Tiêu Chấn tâm tư kín đáo, nếu bỏ lỡ thời cơ hiếm hoi hôm nay, sau này sẽ khó mà bắt anh ta nhận tội!”
“Chậc chậc...” Cục trưởng Loan tức giận đến môi cũng run lên: “Triệu Ngọc, chẳng lẽ cậu không hiểu ý của tôi sao? Vụ án đó là bản án cũ của mười năm trước, đã kết án rồi! Bây giờ cậu hạ lệnh bắt người, là không hợp pháp! Cho dù cậu muốn nhúng tay, cũng phải xin phép cấp trên mới được! Cậu làm như vậy, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng! Nghe lời0tôi, mau mau dừng lại đi!”
Cục trưởng Loan mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tiểu Bạch từ ngoài cửa thở hồng hộc chạy vào, vừa vào cửa đã cao giọng hô: “Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu! Đã bắt người về rồi, có cần đưa thẳng vào phòng thẩm vấn không? Hả...”
Sau khi nói xong, Tiểu Bạch mới phát hiện Cục trưởng Loan cũng có mặt, nhất thời giật mình.
“Biết rồi, dẫn vào phòng thẩm vấn trước đi!” Triệu Ngọc huơ tay nói.
“Không được! Thả người ra!” Cục trưởng Loan lại cao giọng phản đối, sau đó khuyên nhủ: “Triệu Ngọc, đừng có làm loạn nữa, có được không! Chuyện này cậu quản không tới, chẳng lẽ cậu không biết thật? Người phụ trách vụ án giết người7trong nhà trọ năm đó chính là Cục trưởng Hồng bây giờ? Cậu làm như vậy, không riêng gì cậu, thậm chí cả phân cục Dung Dương cũng rơi vào thế bị động!”
“Người anh em à, cậu nghe lời Cục trưởng Loan đi!” Mao Vĩ cũng khổ sở khuyên nhủ: “Đừng cố chấp như vậy, chúng ta cùng nghĩ cách khác có được không? Cần gì phải gấp trong lúc này?”
“Tôi không rõ!” Triệu Ngọc trừng mắt quát: “Rõ ràng Phùng Khoát bị người ta xử oan, hung thủ thì đang đứng ngay trước mắt, ông đây chỉ muốn thẩm vấn phạm nhân thôi mà, sao lại khó khăn như thế? Trách nhiệm của cảnh sát hình sự chúng ta, chẳng lẽ không phải là điều tra rõ chân tướng sao? A, vì cố kỵ mặt mũi của Cục trưởng lớn nên phải để Phùng Khoát chết già trong ngục giam sao? Người làm lãnh đạo như các người, cuối cùng suy nghĩ thế nào? Tiểu Bạch! Mang nghi phạm đến phòng thẩm vấn cho tôi!”
Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, mọi người đều chấn động!
“Tổ trưởng... chuyện này?” Tiểu Bạch sợ hãi, nhìn Cục trưởng Loan, lại nhìn Triệu Ngọc, làm sao dám nhúc nhích?
“Có làm không!” Triệu Ngọc ném nát tách trà, lớn tiếng mắng: “Tới cùng cậu có nghe tôi nói gì không? Bắt nghi phạm tới phòng thẩm vấn đi!”
“A... A...” Tiểu Bạch sợ tới mức cả người rối bời, thấy Cục trưởng Loan không có phản ứng gì mới cúi đầu đi ra ngoài.
“Điên rồi, điên rồi!” Cục trưởng Loan tức giận đến môi trắng bệch, mặt xanh xao: “Triệu Ngọc, hôm nay mọi người đều thấy hết, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, cậu phải chịu tất cả trách nhiệm!”
“Phụ trách thì phụ trách!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Lần trước còn không phải ông đây phụ trách à? Các ngươi làm lãnh đạo chỉ biết ăn thứ có sẵn, có thành tích thì dán hết lên mặt mình, còn lúc xảy ra chuyện thì lau mình sạch sẽ trước tiên! Biết không? Các ngươi làm như vậy, ngay cả những đại ca giang hồ cũng không bằng, đại ca giang hồ người ta còn biết bảo vệ đàn em đó!”
Nói thô thì không thô, nhưng sau khi Triệu Ngọc nói xong câu này, Cục trưởng Loan đã xấu hổ không chịu nổi, nói không nên lời.
Triệu Ngọc thì phóng qua bà ta, cất bước đi đến phòng thẩm vấn.
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc vừa mới bước tới hành lang phòng thẩm vấn, từ phía cầu thang đã có một đám người hấp tấp chạy tới.
Đờ mờ!
Cảnh tượng thế này, Triệu Ngọc cũng không đếm được mình đã nhìn thấy bao nhiêu lần!
Người đang chạy đến không phải ai xa lạ, là đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố! Hơn nữa, Vương Thánh Nghiêu còn là người đầu tiên xông vào.
“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc! Dừng tay!” Vừa thấy Triệu Ngọc, Vương Thánh Nghiêu lập tức lớn tiếng kêu to.
Bỗng nhiên Triệu Ngọc hiểu ra, hóa ra những người này cũng đến vì vụ án giết người trong nhà trọ, đang muốn ngăn cản hắn lật lại bản án cho Phùng Khoát! Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc hung ác trừng Mao Vĩ, quát: “Mao Vĩ, anh hại tôi! Anh dám nói cho tên họ Vương kia?”
“Tiểu Triệu à! Cậu đang nói gì vậy!” Mao Vĩ cũng nổi giận: “Chẳng lẽ cậu không biết sao? Tôi đang bảo vệ cậu đó! Chứ nếu để lãnh đạo lớn hơn nữa biết thì cậu xong rồi! Sao cậu không cẩn thận suy nghĩ chứ, tôi xem an cậu h là anh em nên mới làm như vậy! Việc cậu đang làm bây giờ là đang đắc tội với lãnh đạo, đắc tội với cảnh sát trong cả thành phố Tần Sơn đó. Cậu cho rằng, tôi đang hại cậu sao? Cậu có thể phá án thì thế nào? Đến lúc đó, ai giữ được cậu?”
“Bà nội con gấu!”
Triệu Ngọc lại trừng Mao Vĩ một cái, xoay người muốn đi vào trong phòng thẩm, nhưng mà đám người Vương Thánh Nghiêu đã đi đến gần đó rất nhanh, chắn trước đường đi Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, cậu đúng là muốn phá án đến mức phát rồ rồi! Gây họa trong phân cục Nhữ Dương suốt ngày, còn chưa đủ sao?” Vương Thánh Nghiêu cả vú lấp miệng em quát: “Trừ gây chuyện ra, cậu còn có thể làm gì?”
“Họ Vương, anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi chứ? Là đánh nhau hay là liều mạng, là đánh tay đôi hay là quần ẩu, tôi cho anh chọn đó!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Triệu Ngọc tôi muốn thẩm vấn nghi phạm, tôi xem ai dám cản tôi!”
Nói xong, hắn không khách sáo kéo một người đang chặn đường mình ra, lần nữa bước tới phòng thẩm vấn.
“Ngăn hắn lại, nhanh lên!” Vương Thánh Nghiêu vừa ra lệnh cho cấp dưới ngăn cản, vừa quát lớn với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu không có bất kì điều lệnh nào mà đã muốn lật lại bản án, chuyện này không hợp với trình tự! Mấy người mà cậu bắt đều là công dân vô tội, cậu làm vậy là đang phạm pháp! Đến lúc đó, không còn là chuyện của một mình cậu nữa mà cả phân cục Dung Dương các người sẽ bị xử phạt!”
Kết quả, Vương Thánh Nghiêu la to, chỉ đổi được bốn chữ của Triệu Ngọc: “Đ-c-m-m!”
Mắng xong, Triệu Ngọc tiếp tục tiến lên trước, coi đám cảnh sát hình sự trước mắt như không khí.
“Nhanh lên, mau ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!” Vương Thánh Nghiêu giận dữ rống to: “Hôm nay dù thế nào, cũng không thể để cậu ta đi vào phòng thẩm vấn!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Để có đủ nhân chứng vật chứng thẩm vấn Tiêu Chấn, Triệu Ngọc chẳng những để cho các cảnh sát điều tra đi vơ vét tư liệu về nhà họ Tiêu, mà còn ngầm dặn Lan Bác đi làm một chuyện khẩn cấp khác.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc khua chiêng gõ trống chuẩn bị thì Mao Vĩ và Cục trưởng Loan Tiêu Tiêu đột ngột xuất hiện tại trước cửa văn phòng tổ A.
“Triệu Ngọc! Cậu có ý gì?” Cục trưởng Loan còn chưa kịp bước chân vào văn phòng, đã sốt ruột2khó nén hỏi: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay cậu đã nổi tiếng trong phân cục Nhữ Dương, giúp chúng tôi nở mày nở mặt! Nhưng vì sao... vì sao cậu không chịu nghỉ ngơi một chút? Nói cho tôi biết đi, tại sao cậu lại hạ lệnh bắt người? Hai người kia, có liên quan gì tới chúng ta?”
“Cục trưởng Loan!” Triệu Ngọc thẳng người, nói: “Tôi đã điều tra ra, Tiêu Chấn mới là hung thủ thật sự trong vụ án mưu sát trong nhà trọ năm đó! Phùng Khoát bị oan! Hơn nữa, tôi đã có đầy đủ chứng cứ...”
“Triệu Ngọc! Nếu vậy thì cậu càng không thể lỗ mãng như thế!” Không đợi Triệu Ngọc nói xong, Cục trưởng Loan đã9cắt ngang lời hắn: “Trong lòng cậu cũng biết rõ, vụ án đó đã được kết án rồi! Hơn nữa, nó cũng không thuộc phạm vi quản lý của phân cục Dung Dương chúng ta, cậu làm như vậy, không chỉ vượt cấp, mà còn đang làm nhục các đồng nghiệp của phân cục Mạt Dương, cậu có hiểu không? Cậu có từng suy xét hậu quả khi làm như vậy không?”
“Đúng đó, người anh em à!” Mao Vĩ liên tục nháy mắt với Triệu Ngọc: “Vinh dự tới không dễ, nhưng một khi vô ý, là sẽ hủy hoại trong chốc lát! Nghe lời tôi đi, nhanh gọi điện thoại cho bọn lão Trương đi! Bây giờ thả người vẫn còn kịp!”
“Không được!” Triệu Ngọc kiên quyết6nói: “Việc này không thể chậm trễ nữa, binh quý thần tốc! Hôm nay nhất định phải bắt người, hôm nay nhất định phải thẩm vấn nghi phạm! Tiêu Chấn tâm tư kín đáo, nếu bỏ lỡ thời cơ hiếm hoi hôm nay, sau này sẽ khó mà bắt anh ta nhận tội!”
“Chậc chậc...” Cục trưởng Loan tức giận đến môi cũng run lên: “Triệu Ngọc, chẳng lẽ cậu không hiểu ý của tôi sao? Vụ án đó là bản án cũ của mười năm trước, đã kết án rồi! Bây giờ cậu hạ lệnh bắt người, là không hợp pháp! Cho dù cậu muốn nhúng tay, cũng phải xin phép cấp trên mới được! Cậu làm như vậy, sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng! Nghe lời0tôi, mau mau dừng lại đi!”
Cục trưởng Loan mới vừa nói xong, bỗng nhiên Tiểu Bạch từ ngoài cửa thở hồng hộc chạy vào, vừa vào cửa đã cao giọng hô: “Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu! Đã bắt người về rồi, có cần đưa thẳng vào phòng thẩm vấn không? Hả...”
Sau khi nói xong, Tiểu Bạch mới phát hiện Cục trưởng Loan cũng có mặt, nhất thời giật mình.
“Biết rồi, dẫn vào phòng thẩm vấn trước đi!” Triệu Ngọc huơ tay nói.
“Không được! Thả người ra!” Cục trưởng Loan lại cao giọng phản đối, sau đó khuyên nhủ: “Triệu Ngọc, đừng có làm loạn nữa, có được không! Chuyện này cậu quản không tới, chẳng lẽ cậu không biết thật? Người phụ trách vụ án giết người7trong nhà trọ năm đó chính là Cục trưởng Hồng bây giờ? Cậu làm như vậy, không riêng gì cậu, thậm chí cả phân cục Dung Dương cũng rơi vào thế bị động!”
“Người anh em à, cậu nghe lời Cục trưởng Loan đi!” Mao Vĩ cũng khổ sở khuyên nhủ: “Đừng cố chấp như vậy, chúng ta cùng nghĩ cách khác có được không? Cần gì phải gấp trong lúc này?”
“Tôi không rõ!” Triệu Ngọc trừng mắt quát: “Rõ ràng Phùng Khoát bị người ta xử oan, hung thủ thì đang đứng ngay trước mắt, ông đây chỉ muốn thẩm vấn phạm nhân thôi mà, sao lại khó khăn như thế? Trách nhiệm của cảnh sát hình sự chúng ta, chẳng lẽ không phải là điều tra rõ chân tướng sao? A, vì cố kỵ mặt mũi của Cục trưởng lớn nên phải để Phùng Khoát chết già trong ngục giam sao? Người làm lãnh đạo như các người, cuối cùng suy nghĩ thế nào? Tiểu Bạch! Mang nghi phạm đến phòng thẩm vấn cho tôi!”
Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, mọi người đều chấn động!
“Tổ trưởng... chuyện này?” Tiểu Bạch sợ hãi, nhìn Cục trưởng Loan, lại nhìn Triệu Ngọc, làm sao dám nhúc nhích?
“Có làm không!” Triệu Ngọc ném nát tách trà, lớn tiếng mắng: “Tới cùng cậu có nghe tôi nói gì không? Bắt nghi phạm tới phòng thẩm vấn đi!”
“A... A...” Tiểu Bạch sợ tới mức cả người rối bời, thấy Cục trưởng Loan không có phản ứng gì mới cúi đầu đi ra ngoài.
“Điên rồi, điên rồi!” Cục trưởng Loan tức giận đến môi trắng bệch, mặt xanh xao: “Triệu Ngọc, hôm nay mọi người đều thấy hết, nếu tương lai xảy ra vấn đề gì, cậu phải chịu tất cả trách nhiệm!”
“Phụ trách thì phụ trách!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Lần trước còn không phải ông đây phụ trách à? Các ngươi làm lãnh đạo chỉ biết ăn thứ có sẵn, có thành tích thì dán hết lên mặt mình, còn lúc xảy ra chuyện thì lau mình sạch sẽ trước tiên! Biết không? Các ngươi làm như vậy, ngay cả những đại ca giang hồ cũng không bằng, đại ca giang hồ người ta còn biết bảo vệ đàn em đó!”
Nói thô thì không thô, nhưng sau khi Triệu Ngọc nói xong câu này, Cục trưởng Loan đã xấu hổ không chịu nổi, nói không nên lời.
Triệu Ngọc thì phóng qua bà ta, cất bước đi đến phòng thẩm vấn.
Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc vừa mới bước tới hành lang phòng thẩm vấn, từ phía cầu thang đã có một đám người hấp tấp chạy tới.
Đờ mờ!
Cảnh tượng thế này, Triệu Ngọc cũng không đếm được mình đã nhìn thấy bao nhiêu lần!
Người đang chạy đến không phải ai xa lạ, là đội cảnh sát hình sự của Cục thành phố! Hơn nữa, Vương Thánh Nghiêu còn là người đầu tiên xông vào.
“Triệu Ngọc... Triệu Ngọc! Dừng tay!” Vừa thấy Triệu Ngọc, Vương Thánh Nghiêu lập tức lớn tiếng kêu to.
Bỗng nhiên Triệu Ngọc hiểu ra, hóa ra những người này cũng đến vì vụ án giết người trong nhà trọ, đang muốn ngăn cản hắn lật lại bản án cho Phùng Khoát! Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc hung ác trừng Mao Vĩ, quát: “Mao Vĩ, anh hại tôi! Anh dám nói cho tên họ Vương kia?”
“Tiểu Triệu à! Cậu đang nói gì vậy!” Mao Vĩ cũng nổi giận: “Chẳng lẽ cậu không biết sao? Tôi đang bảo vệ cậu đó! Chứ nếu để lãnh đạo lớn hơn nữa biết thì cậu xong rồi! Sao cậu không cẩn thận suy nghĩ chứ, tôi xem an cậu h là anh em nên mới làm như vậy! Việc cậu đang làm bây giờ là đang đắc tội với lãnh đạo, đắc tội với cảnh sát trong cả thành phố Tần Sơn đó. Cậu cho rằng, tôi đang hại cậu sao? Cậu có thể phá án thì thế nào? Đến lúc đó, ai giữ được cậu?”
“Bà nội con gấu!”
Triệu Ngọc lại trừng Mao Vĩ một cái, xoay người muốn đi vào trong phòng thẩm, nhưng mà đám người Vương Thánh Nghiêu đã đi đến gần đó rất nhanh, chắn trước đường đi Triệu Ngọc.
“Triệu Ngọc, cậu đúng là muốn phá án đến mức phát rồ rồi! Gây họa trong phân cục Nhữ Dương suốt ngày, còn chưa đủ sao?” Vương Thánh Nghiêu cả vú lấp miệng em quát: “Trừ gây chuyện ra, cậu còn có thể làm gì?”
“Họ Vương, anh muốn gì thì cứ nói thẳng đi chứ? Là đánh nhau hay là liều mạng, là đánh tay đôi hay là quần ẩu, tôi cho anh chọn đó!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Triệu Ngọc tôi muốn thẩm vấn nghi phạm, tôi xem ai dám cản tôi!”
Nói xong, hắn không khách sáo kéo một người đang chặn đường mình ra, lần nữa bước tới phòng thẩm vấn.
“Ngăn hắn lại, nhanh lên!” Vương Thánh Nghiêu vừa ra lệnh cho cấp dưới ngăn cản, vừa quát lớn với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu không có bất kì điều lệnh nào mà đã muốn lật lại bản án, chuyện này không hợp với trình tự! Mấy người mà cậu bắt đều là công dân vô tội, cậu làm vậy là đang phạm pháp! Đến lúc đó, không còn là chuyện của một mình cậu nữa mà cả phân cục Dung Dương các người sẽ bị xử phạt!”
Kết quả, Vương Thánh Nghiêu la to, chỉ đổi được bốn chữ của Triệu Ngọc: “Đ-c-m-m!”
Mắng xong, Triệu Ngọc tiếp tục tiến lên trước, coi đám cảnh sát hình sự trước mắt như không khí.
“Nhanh lên, mau ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!” Vương Thánh Nghiêu giận dữ rống to: “Hôm nay dù thế nào, cũng không thể để cậu ta đi vào phòng thẩm vấn!”
Bình luận facebook