Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-503.html
Chương 503: Cuộc giao dịch quanh co
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Triệu Ngọc đoán, nữ cảnh sát này mới đến đội cảnh sát chưa lâu, chắc cũng là một nhân viên văn thư như Lý Bối Ni thôi. Nhưng mà, cô gái này là một em gái dễ thương mắt to cơ thể đầy đặn, dáng vẻ cũng rất được người khác yêu thích.
Không biết sao lúc này cô lại tìm đến tận cửa nữa?
Triệu Ngọc không khỏi khó chịu, một cô gái tìm đến nhà khách gặp mình, bên trong... có phải là có một số ý tứ khác không?
Nhưng mà, sau khi Triệu Ngọc mở cửa mới đột nhiên hiểu ra rốt cuộc cô có ý gì!
Bởi vì, phía sau Tô Kim Muội còn có một người khác nữa, chính là Tiểu Trương đang giữ chức đội trưởng ở phân cục Nhữ Dương.
Cho đến bây giờ, Triệu Ngọc vẫn không biết2rốt cuộc Tiểu Trương tên gì. Chỉ biết, trước đây khi Miêu Anh làm đội trưởng rất coi trọng cậu ta, lúc sắp đi còn tiến cử cậu ta đảm nhiệm chức đội trưởng.
“Cảnh sát Triệu, chào anh!” Tiểu Trương khách sáo chào hỏi Triệu Ngọc, nhưng không chờ Triệu Ngọc tỏ rõ thái độ, liền cùng Kim Muội bước vào phòng Triệu Ngọc, đồng thời đóng cửa lại.
Tô Kim Muội vẫn rụt rè cúi đầu, theo sau Tiểu Trương một bước không rời.
“Đội trưởng Trương, cậu có ý gì đây?” Triệu Ngọc tuy đã đoán ra được chuyện gì, nhưng xuất phát từ xã giao, lại phải giả ngu giả ngốc.
“Cảnh sát Triệu à, sáng tinh mơ tôi đã bỏ nhiều công việc như thế để chạy đến chỗ anh...” Tiểu Trương nhìn Kim Muội rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ... chắc9anh hiểu ý của tôi nhỉ? Kim Muội đã kể cho tôi nghe hết lời hôm qua anh nói rồi!”
“Thế thì sao?” Triệu Ngọc kéo rèm cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn xuyên qua ánh nắng có thể thấy những hạt bụi nhỏ bay bay trong không trung khi rèm cửa tung lên. “Tôi chỉ muốn giãi bày cách nhìn của mình một chút mà thôi, việc chưa có chứng cứ xác thực, căn bản không thể chứng minh cái gì! Vả lại, tôi chỉ là nhân chứng, vụ án này không thuộc quản lý của tôi!”
“Ừm...” Tiểu Trương dường như đã chuẩn bị tốt tâm lý từ trước, cậu ta lại nhìn Tô Kim Muội, lúc này mới thở dài một tiếng, nói: “Cảnh sát Triệu à, trải qua cuộc thẩm vấn nguyên đêm hôm qua, Ngải6Lỵ Lỵ vẫn kiên trì nói mình vô tội! Cô ta không hề biết cái gì!”
“Bây giờ tình cảnh của chúng tôi hơi khó xử, tuy hai triệu trong tài khoản của vợ Cận Siêu quả thực phải chuyển khoản thông qua công ty dưới danh nghĩa Ngải Lỵ Lỵ, nhưng, lại không thể dùng làm chứng cứ trực tiếp để khẳng định Ngải Lỵ Lỵ thuê hung thủ giết người!”
“Chẳng khác nào nói, bây giờ chúng tôi vừa không thể khẳng định Ngải Lỵ Lỵ là hung thủ thực sự đứng đằng sau, cũng không thể phủ nhận hoàn toàn. Thời gian đến, chúng tôi chỉ có thể thả người!”
“Tối hôm qua, chúng tôi đã gặng hỏi một loạt nhân chứng, chứng thực chính xác, trước khi Trần Bỉnh Quang hôn mê, quả thực có ý sửa di chúc, hơn nữa0thực sự cũng từng xảy ra nhiều lần tranh cãi với Ngải Lỵ Lỵ; ngoài ra, mối quan hệ của Ngải Lỵ Lỵ và hai chị em nhà họ Trần cũng cực kì tệ, giữa hai bên đối chọi gay gắt, gần như cứ gặp mặt là cãi nhau.”
“Đặc biệt là sau khi Trần Bỉnh Quang hôn mê, cô ta thậm chí còn từng ra tay với hai chị em ở trong bệnh viện, đánh một trận khá ầm ĩ...”
“Cho nên, xét từ một số tình hình chủ quan, hiềm nghi Ngải Lỵ Lỵ quả thực là lớn nhất, nếu như chị em nhà họ Trần chết ngoài ý muốn, như vậy tài sản bạc triệu của nhà họ Trần toàn bộ đều rơi vào tay Ngải Lỵ Lỵ!” Khi Tiểu Trương nói chuyện vẫn nghiêm túc quan sát phản ứng của7Triệu Ngọc, thấy Triệu Ngọc chăm chú, lúc này mới nói tiếp: “Theo lời chúng ta mà nói, đây chính là án mạng của nhà giàu với nhau! Người thường không cách nào hiểu được, nhưng trong xã hội thượng lưu, lại hoàn toàn không hiếm gặp! Có điều...”
Nói đến đây, Tiểu Trương lần thứ ba nhìn Kim Muội, nói: “Có điều... sau khi tôi nghe xong phân tích của cảnh sát Triệu, lại hiểu ra được nhiều điều! Nếu như Ngải Lỵ Lỵ thực sự là hung thủ đứng phía sau, cô ta rõ ràng đã quá mức mạo hiểm! Coi như Trần Bỉnh Quang đã qua đời thật, vậy dựa trên quy định pháp luật, cô ta cũng có thể có được năm mươi phần trăm di sản, thế cũng đã tỷ mấy rồi!”
“Con người đã đến mức này, một tỷ mấy và mấy tỷ có gì khác nhau?” Tiểu Trương lắc đầu: “Yên ổn đảm bảo có được một tỷ mấy gia sản, cớ gì còn phải mạo hiểm thuê hung thủ giết người chứ?”
“Di chúc, không phải cậu nói, ông trùm trước khi hôn mê muốn sửa di chúc sao?” Triệu Ngọc nói: “Nếu như sửa di chúc, có phải sẽ tổn hại đến lợi ích của Ngải Lỵ Lỵ, chuyện này mới dồn ép cô ta ra tay giết người chăng?”
“Không đâu.” Tiểu Trương nói: “Chúng tôi từng hỏi ý kiến luật sư, cho dù Trần Bỉnh Quang sửa di chúc thế nào, với tư cách là vợ đều được hưởng sự bảo vệ hợp pháp, một nửa tài sản là điều chắc chắn! Chỗ khác nhau chỉ là mặt cổ phiếu của công ty mà thôi, tuy con số không nhỏ, nhưng đối với Ngải Lỵ Lỵ mà nói, căn bản cũng không ảnh hưởng lắm!”
“Trừ khi... Trần Bỉnh Quang tự nguyện quyên góp toàn bộ tài sản cho xã hội, chỉ có như vậy mới có thể đụng chạm đến lợi ích vốn có của Ngải Lỵ Lỵ, nhưng... lúc đó Trần Bỉnh Quang khỏe mạnh, vốn dĩ không thể lập ra di chúc như vậy. Hơn nữa, ông ta thế nào cũng phải suy nghĩ cho hai đứa con gái của mình chứ?”
“Đội trưởng Trương, tôi không biết cậu nói với tôi những điều này làm gì?” Ai ngờ, Triệu Ngọc đột nhiên nghiêm mặt nói: “Cậu quên là tôi từng nói gì sao? Vụ án này không thuộc quyền quản lý của tôi!”
“Anh nghe tôi nói hết đã.” Tiểu Trương vội vã nói: “Lúc trước chúng tôi từng suy nghĩ dựa trên lối tư duy của anh, nếu như Ngải Lỵ Lỵ bị trừng trị theo pháp luật, thế thì ai sẽ là người được lợi tiếp theo? Kết quả, chúng tôi thấy, thực sự vẫn còn một người như vậy! Người này là em họ của Trần Bỉnh Quang – Trần Bỉnh Tiên!”
“Người này không những là người thân nhất của Trần Bỉnh Quang, mà còn là cổ đông công ty! Nếu như Trần Bỉnh Quang qua đời, Ngải Lỵ Lỵ ngồi tù, vậy thì người này liền trở thành người thừa kế tiếp theo! Hơn nữa, không chỉ thừa kế gia sản, nếu như hắn ta được thừa kế cổ phần của Trần Bỉnh Quang, như vậy hắn ta sẽ trở thành ông chủ chân chính của cả cái xí nghiệp giày Bách Thế Lợi!”
Tiểu Trương nói rất kích động, nhưng Triệu Ngọc lại cực kì bình tĩnh: “Được rồi, bây giờ đã nói xong rồi chứ? Còn có chuyện gì khác không?”
“Ừm...” Mặt Tiểu Trương hơi đỏ, vội vàng nói: “Cảnh sát Triệu, đã như vậy, thế thì tôi nói thẳng với anh luôn! Lần này tôi đến, là muốn xin ý kiến của anh! Hi vọng anh có thể chỉ bảo chút ít!”
Hừm!
Triệu Ngọc hài lòng cười khẽ, thứ hắn đợi chính là câu này. Thực ra, hắn đã sớm nhìn ra được, Tiểu Trương đến xin mình giúp đỡ. Chỉ là, nếu như tự mình nói ra lời này thì có vẻ hơi mất mặt.
“Tôi nghe Kim Muội nói...” Tiểu Trương dè dặt nói: “Anh có cách có thể điều tra ra ai là hung thủ thực sự đứng sau tất cả? Không biết... là cách gì vậy?”
“Xùy, lời này không thể nói lung tung.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi là thánh khoác lác, không lẽ cậu quên rồi sao?”
“Ừm...” Tiểu Trương mặt đỏ tía tai nói: “Cảnh sát Triệu, từ chỗ chị Miêu Anh suy ra, em nên gọi anh một tiếng anh rể nhỉ! Anh rể à, trước đây em trẻ tuổi háo thắng, nếu như có chỗ nào không phải, mong anh bỏ qua nhé!”
Cái Tiểu Trương muốn ám chỉ chính là chuyện lúc trước ở tiệm Ngọc Lang, Triệu Ngọc trộm bút ghi âm của cậu ta. Tất nhiên, từ đầu đến cuối đều là Triệu Ngọc đang trêu chọc cậu ta. Dù là xin lỗi, cũng nên là Triệu Ngọc xin lỗi.
“A ha ha... Đâu dám, đâu dám, cậu em vợ! Ha ha...” Triệu Ngọc cười chế giễu, Tô Kim Muội rụt cổ lại không dám ngẩng đầu.
“Ừm... Còn có một chuyện nữa, anh rể!” Tiểu Trương nói: “Tình hình hiện tại của các anh em thực sự rất vất vả! Anh cũng thấy đấy, bọn Vương Thánh Nghiêu đều đang chờ xem chuyện vui của chúng em đó! Nếu như Ngải Lỵ Lỵ được vô tội thả ra, mà chúng em lại không tìm ra hung thủ thực sự, em thấy... Chức đội trưởng này của em cũng không thể nào giữ được nữa! Nếu như phân cục Nhữ Dương chúng em mất đi người, chị Miêu bên đó cũng sẽ mất mặt! Cho nên... anh rể, giúp tình không giúp lý, anh mau nói cho em biết, rốt cuộc anh có cách gì vậy?”
“A ha ha... Giúp tình không giúp lý...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười phá lên, cao giọng nói: “Hay cho một cậu em vợ mồm miệng lanh lẹ! Vì phá án, cậu cũng liều mạng quá đó!”
“Được rồi, vì chị Miêu của cậu, chuyện này tôi có thể giúp cậu! Nhưng mà... ý kiến của tôi, mẹ nó quá thiếu đạo đức! Tôi bây giờ đã cải tà quy chính, cho nên tôi chỉ vẽ đường cho cậu thôi, còn thực sự có đi theo hay không, cái đó tùy vào cậu!”
“À, đúng rồi! Còn có một chuyện, trước khi tôi giúp cậu, cậu phải giúp tôi làm một chuyện đã! Tôi phải một mình thẩm vấn Ngải Lỵ Lỵ, không được để người khác quấy rầy!” Trong mắt Triệu Ngọc ngập tràn sự phấn chấn: “Nếu như ngay cả chuyện này cậu cũng không làm được, vậy chúng ta chỉ có thể dẹp hết mọi thứ!”
“Được! Được! Không sao cả, không sao cả!” Tiểu Trương vội vàng gật đầu nói: “Nói phải giữ lời! Nói phải giữ lời!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Không biết sao lúc này cô lại tìm đến tận cửa nữa?
Triệu Ngọc không khỏi khó chịu, một cô gái tìm đến nhà khách gặp mình, bên trong... có phải là có một số ý tứ khác không?
Nhưng mà, sau khi Triệu Ngọc mở cửa mới đột nhiên hiểu ra rốt cuộc cô có ý gì!
Bởi vì, phía sau Tô Kim Muội còn có một người khác nữa, chính là Tiểu Trương đang giữ chức đội trưởng ở phân cục Nhữ Dương.
Cho đến bây giờ, Triệu Ngọc vẫn không biết2rốt cuộc Tiểu Trương tên gì. Chỉ biết, trước đây khi Miêu Anh làm đội trưởng rất coi trọng cậu ta, lúc sắp đi còn tiến cử cậu ta đảm nhiệm chức đội trưởng.
“Cảnh sát Triệu, chào anh!” Tiểu Trương khách sáo chào hỏi Triệu Ngọc, nhưng không chờ Triệu Ngọc tỏ rõ thái độ, liền cùng Kim Muội bước vào phòng Triệu Ngọc, đồng thời đóng cửa lại.
Tô Kim Muội vẫn rụt rè cúi đầu, theo sau Tiểu Trương một bước không rời.
“Đội trưởng Trương, cậu có ý gì đây?” Triệu Ngọc tuy đã đoán ra được chuyện gì, nhưng xuất phát từ xã giao, lại phải giả ngu giả ngốc.
“Cảnh sát Triệu à, sáng tinh mơ tôi đã bỏ nhiều công việc như thế để chạy đến chỗ anh...” Tiểu Trương nhìn Kim Muội rồi nói tiếp: “Tôi nghĩ... chắc9anh hiểu ý của tôi nhỉ? Kim Muội đã kể cho tôi nghe hết lời hôm qua anh nói rồi!”
“Thế thì sao?” Triệu Ngọc kéo rèm cửa sổ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhìn xuyên qua ánh nắng có thể thấy những hạt bụi nhỏ bay bay trong không trung khi rèm cửa tung lên. “Tôi chỉ muốn giãi bày cách nhìn của mình một chút mà thôi, việc chưa có chứng cứ xác thực, căn bản không thể chứng minh cái gì! Vả lại, tôi chỉ là nhân chứng, vụ án này không thuộc quản lý của tôi!”
“Ừm...” Tiểu Trương dường như đã chuẩn bị tốt tâm lý từ trước, cậu ta lại nhìn Tô Kim Muội, lúc này mới thở dài một tiếng, nói: “Cảnh sát Triệu à, trải qua cuộc thẩm vấn nguyên đêm hôm qua, Ngải6Lỵ Lỵ vẫn kiên trì nói mình vô tội! Cô ta không hề biết cái gì!”
“Bây giờ tình cảnh của chúng tôi hơi khó xử, tuy hai triệu trong tài khoản của vợ Cận Siêu quả thực phải chuyển khoản thông qua công ty dưới danh nghĩa Ngải Lỵ Lỵ, nhưng, lại không thể dùng làm chứng cứ trực tiếp để khẳng định Ngải Lỵ Lỵ thuê hung thủ giết người!”
“Chẳng khác nào nói, bây giờ chúng tôi vừa không thể khẳng định Ngải Lỵ Lỵ là hung thủ thực sự đứng đằng sau, cũng không thể phủ nhận hoàn toàn. Thời gian đến, chúng tôi chỉ có thể thả người!”
“Tối hôm qua, chúng tôi đã gặng hỏi một loạt nhân chứng, chứng thực chính xác, trước khi Trần Bỉnh Quang hôn mê, quả thực có ý sửa di chúc, hơn nữa0thực sự cũng từng xảy ra nhiều lần tranh cãi với Ngải Lỵ Lỵ; ngoài ra, mối quan hệ của Ngải Lỵ Lỵ và hai chị em nhà họ Trần cũng cực kì tệ, giữa hai bên đối chọi gay gắt, gần như cứ gặp mặt là cãi nhau.”
“Đặc biệt là sau khi Trần Bỉnh Quang hôn mê, cô ta thậm chí còn từng ra tay với hai chị em ở trong bệnh viện, đánh một trận khá ầm ĩ...”
“Cho nên, xét từ một số tình hình chủ quan, hiềm nghi Ngải Lỵ Lỵ quả thực là lớn nhất, nếu như chị em nhà họ Trần chết ngoài ý muốn, như vậy tài sản bạc triệu của nhà họ Trần toàn bộ đều rơi vào tay Ngải Lỵ Lỵ!” Khi Tiểu Trương nói chuyện vẫn nghiêm túc quan sát phản ứng của7Triệu Ngọc, thấy Triệu Ngọc chăm chú, lúc này mới nói tiếp: “Theo lời chúng ta mà nói, đây chính là án mạng của nhà giàu với nhau! Người thường không cách nào hiểu được, nhưng trong xã hội thượng lưu, lại hoàn toàn không hiếm gặp! Có điều...”
Nói đến đây, Tiểu Trương lần thứ ba nhìn Kim Muội, nói: “Có điều... sau khi tôi nghe xong phân tích của cảnh sát Triệu, lại hiểu ra được nhiều điều! Nếu như Ngải Lỵ Lỵ thực sự là hung thủ đứng phía sau, cô ta rõ ràng đã quá mức mạo hiểm! Coi như Trần Bỉnh Quang đã qua đời thật, vậy dựa trên quy định pháp luật, cô ta cũng có thể có được năm mươi phần trăm di sản, thế cũng đã tỷ mấy rồi!”
“Con người đã đến mức này, một tỷ mấy và mấy tỷ có gì khác nhau?” Tiểu Trương lắc đầu: “Yên ổn đảm bảo có được một tỷ mấy gia sản, cớ gì còn phải mạo hiểm thuê hung thủ giết người chứ?”
“Di chúc, không phải cậu nói, ông trùm trước khi hôn mê muốn sửa di chúc sao?” Triệu Ngọc nói: “Nếu như sửa di chúc, có phải sẽ tổn hại đến lợi ích của Ngải Lỵ Lỵ, chuyện này mới dồn ép cô ta ra tay giết người chăng?”
“Không đâu.” Tiểu Trương nói: “Chúng tôi từng hỏi ý kiến luật sư, cho dù Trần Bỉnh Quang sửa di chúc thế nào, với tư cách là vợ đều được hưởng sự bảo vệ hợp pháp, một nửa tài sản là điều chắc chắn! Chỗ khác nhau chỉ là mặt cổ phiếu của công ty mà thôi, tuy con số không nhỏ, nhưng đối với Ngải Lỵ Lỵ mà nói, căn bản cũng không ảnh hưởng lắm!”
“Trừ khi... Trần Bỉnh Quang tự nguyện quyên góp toàn bộ tài sản cho xã hội, chỉ có như vậy mới có thể đụng chạm đến lợi ích vốn có của Ngải Lỵ Lỵ, nhưng... lúc đó Trần Bỉnh Quang khỏe mạnh, vốn dĩ không thể lập ra di chúc như vậy. Hơn nữa, ông ta thế nào cũng phải suy nghĩ cho hai đứa con gái của mình chứ?”
“Đội trưởng Trương, tôi không biết cậu nói với tôi những điều này làm gì?” Ai ngờ, Triệu Ngọc đột nhiên nghiêm mặt nói: “Cậu quên là tôi từng nói gì sao? Vụ án này không thuộc quyền quản lý của tôi!”
“Anh nghe tôi nói hết đã.” Tiểu Trương vội vã nói: “Lúc trước chúng tôi từng suy nghĩ dựa trên lối tư duy của anh, nếu như Ngải Lỵ Lỵ bị trừng trị theo pháp luật, thế thì ai sẽ là người được lợi tiếp theo? Kết quả, chúng tôi thấy, thực sự vẫn còn một người như vậy! Người này là em họ của Trần Bỉnh Quang – Trần Bỉnh Tiên!”
“Người này không những là người thân nhất của Trần Bỉnh Quang, mà còn là cổ đông công ty! Nếu như Trần Bỉnh Quang qua đời, Ngải Lỵ Lỵ ngồi tù, vậy thì người này liền trở thành người thừa kế tiếp theo! Hơn nữa, không chỉ thừa kế gia sản, nếu như hắn ta được thừa kế cổ phần của Trần Bỉnh Quang, như vậy hắn ta sẽ trở thành ông chủ chân chính của cả cái xí nghiệp giày Bách Thế Lợi!”
Tiểu Trương nói rất kích động, nhưng Triệu Ngọc lại cực kì bình tĩnh: “Được rồi, bây giờ đã nói xong rồi chứ? Còn có chuyện gì khác không?”
“Ừm...” Mặt Tiểu Trương hơi đỏ, vội vàng nói: “Cảnh sát Triệu, đã như vậy, thế thì tôi nói thẳng với anh luôn! Lần này tôi đến, là muốn xin ý kiến của anh! Hi vọng anh có thể chỉ bảo chút ít!”
Hừm!
Triệu Ngọc hài lòng cười khẽ, thứ hắn đợi chính là câu này. Thực ra, hắn đã sớm nhìn ra được, Tiểu Trương đến xin mình giúp đỡ. Chỉ là, nếu như tự mình nói ra lời này thì có vẻ hơi mất mặt.
“Tôi nghe Kim Muội nói...” Tiểu Trương dè dặt nói: “Anh có cách có thể điều tra ra ai là hung thủ thực sự đứng sau tất cả? Không biết... là cách gì vậy?”
“Xùy, lời này không thể nói lung tung.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi là thánh khoác lác, không lẽ cậu quên rồi sao?”
“Ừm...” Tiểu Trương mặt đỏ tía tai nói: “Cảnh sát Triệu, từ chỗ chị Miêu Anh suy ra, em nên gọi anh một tiếng anh rể nhỉ! Anh rể à, trước đây em trẻ tuổi háo thắng, nếu như có chỗ nào không phải, mong anh bỏ qua nhé!”
Cái Tiểu Trương muốn ám chỉ chính là chuyện lúc trước ở tiệm Ngọc Lang, Triệu Ngọc trộm bút ghi âm của cậu ta. Tất nhiên, từ đầu đến cuối đều là Triệu Ngọc đang trêu chọc cậu ta. Dù là xin lỗi, cũng nên là Triệu Ngọc xin lỗi.
“A ha ha... Đâu dám, đâu dám, cậu em vợ! Ha ha...” Triệu Ngọc cười chế giễu, Tô Kim Muội rụt cổ lại không dám ngẩng đầu.
“Ừm... Còn có một chuyện nữa, anh rể!” Tiểu Trương nói: “Tình hình hiện tại của các anh em thực sự rất vất vả! Anh cũng thấy đấy, bọn Vương Thánh Nghiêu đều đang chờ xem chuyện vui của chúng em đó! Nếu như Ngải Lỵ Lỵ được vô tội thả ra, mà chúng em lại không tìm ra hung thủ thực sự, em thấy... Chức đội trưởng này của em cũng không thể nào giữ được nữa! Nếu như phân cục Nhữ Dương chúng em mất đi người, chị Miêu bên đó cũng sẽ mất mặt! Cho nên... anh rể, giúp tình không giúp lý, anh mau nói cho em biết, rốt cuộc anh có cách gì vậy?”
“A ha ha... Giúp tình không giúp lý...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười phá lên, cao giọng nói: “Hay cho một cậu em vợ mồm miệng lanh lẹ! Vì phá án, cậu cũng liều mạng quá đó!”
“Được rồi, vì chị Miêu của cậu, chuyện này tôi có thể giúp cậu! Nhưng mà... ý kiến của tôi, mẹ nó quá thiếu đạo đức! Tôi bây giờ đã cải tà quy chính, cho nên tôi chỉ vẽ đường cho cậu thôi, còn thực sự có đi theo hay không, cái đó tùy vào cậu!”
“À, đúng rồi! Còn có một chuyện, trước khi tôi giúp cậu, cậu phải giúp tôi làm một chuyện đã! Tôi phải một mình thẩm vấn Ngải Lỵ Lỵ, không được để người khác quấy rầy!” Trong mắt Triệu Ngọc ngập tràn sự phấn chấn: “Nếu như ngay cả chuyện này cậu cũng không làm được, vậy chúng ta chỉ có thể dẹp hết mọi thứ!”
“Được! Được! Không sao cả, không sao cả!” Tiểu Trương vội vàng gật đầu nói: “Nói phải giữ lời! Nói phải giữ lời!”
Bình luận facebook