• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (76 Viewers)

  • cuong-tham-394.txt

Chương 394: Mời đi du lịch?




Tuy Triệu Ngọc và Miêu Anh đã tìm được một phương hướng phá án, thế nhưng, phương hướng này lại có vẻ hơi xa vời.



Vùng núi nơi mà các chuyên gia đến khảo sát năm xưa rộng lớn vô cùng, nếu phải đến đó truy bắt đám trộm mộ, đồng thời tìm kiếm tung tích của tượng Phật bằng vàng thì quả thật chẳng khác nào mò kim đáy biển, chỉ có thể dựa vào vận may mà thôi.



Huống chi, những điều này cũng chỉ do bọn họ dựa vào manh mối suy đoán ra, chứ họ đâu biết chắc chắn2rằng đám trộm mộ có thật sự đến đó hay không.



Cũng vì đó chỉ là một suy đoán, nên các lãnh đạo không thể nào phái ra một đội cảnh sát vũ trang quy mô lớn hay là đội tuần tra gì đó để lục soát vùng núi này.



Chính vì những nguyên nhân ấy, trên đường quay về Cục Cảnh sát, Miêu Anh vẫn luôn lưỡng lự không quyết định được. Theo ý cô thì bọn họ nên nghiên cứu cẩn thận số kinh Phật đó, xem có thể tìm ra được thêm manh mối nào nữa hay không? May ra8bọn họ có thể xác định được vị trí chính xác, hoặc chỉ là thu nhỏ phạm vi lại một chút thôi cũng được, khi đó hẵng lên núi lần nữa.



Tuy nhiên, suy nghĩ của Triệu Ngọc lại ngược với cô. Hắn cho rằng, lúc trước các chuyên gia đã “có duyên” gặp phải lũ lụt, vậy thì bọn họ chỉ cần tìm kiếm dọc theo đường sông năm đó xảy ra lũ lụt là được rồi.



Làm như vậy, tuy chưa chắc có thể bắt được trộm mộ hoặc là tìm được tượng Phật, nhưng mà, dù chỉ có thể tìm6được một số dấu vết đám trộm mộ để lại, ít nhất cũng có thể tiếp tục việc điều tra. Trong khi đó, việc nghiên cứu kinh Phật thật sự là quá mông lung, rất khó thu được hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn.



Ngoài ra, trên người Triệu Ngọc còn có hệ thống Kỳ Ngộ, nên đương nhiên niềm tin của hắn vững chắc hơn. Chỉ cần sau khi vào núi có thể mở được quẻ Cấn hoặc quẻ Đoài, nói không chừng hắn sẽ thu được kết quả bất ngờ gì đó.



Đừng quên, trong đầu hắn còn có máy3dò xét siêu cấp có thể kiểm tra các loại thiết bị điện tử nữa đó! Đám trộm mộ không thể nào đi vào đó mà không mang theo gì, nên nếu có loại đạo cụ như máy dò xét, đương nhiên có thể tăng thêm cơ hội tìm được bọn chúng!



Cứ như vậy, khi xe lái thẳng về Cục Cảnh sát, hai người vẫn chưa thể nhất trí với nhau.



Cuối cùng, Miêu Anh quyết định bây giờ đi báo cáo tiến triển vụ án với Cục trưởng Loan trước đã, nhìn xem ý của bà ta thế nào rồi lại5bàn tiếp!



Nhưng có ai ngờ, cuối cùng lại…



Sau khi Miêu Anh đến báo cáo với Cục trưởng Loan, bọn họ lại nhận được một kết quả chẳng ai ngờ tới.



Cục trưởng Loan nói với cô một cách hết sức uyển chuyển rằng lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố vừa mới hạ lệnh, bởi vì chuyện Miêu Anh đánh người ở Cục Văn hóa Khảo cổ, nên phân cục Dung Dương bọn họ phải lập tức ngừng điều tra vụ án giết người trong mộ cổ! Hơn nữa, cấp trên còn yêu cầu Miêu Anh nghỉ phép một tuần lễ!



Đương nhiên Cục trưởng Loan không dám đắc tội Miêu Anh, lúc tuyên bố việc này, bà ta cũng hoàn toàn đứng trên lập trường của Miêu Anh. Bà ta nói rằng đây đều là quyết định của các cấp lãnh đạo, nên dù rất muốn nhưng bà ta chẳng thể giải thích giúp Miêu Anh được. Ngoài ra, bà ta còn thuyết phục Miêu Anh là hiện giờ phân cục Dung Dương đã liên tục phá được nhiều vụ án lớn, đạt được nhiều vinh quang, không cần thiết chỉ vì một vụ án mộ cổ mà phá hủy hết, đắc tội với các lãnh đạo…



Họ quay về văn phòng báo tin này cho các cảnh sát điều tra. Hiển nhiên, tất cả mọi người đều giật mình!



Hiện giờ cấp trên ra lệnh bắt buộc Miêu Anh nghỉ phép, nói dễ nghe là bảo cô tạm nghỉ ngơi, còn nói khó nghe là kêu cô tự kiểm điểm bản thân.



“Mẹ nó!” Đương nhiên Triệu Ngọc cảm thấy rất tiếc cho Miêu Anh, bèn hung tợn mắng mỏ: “Theo tôi thấy, ông Phùng Tiêu kia chính là kẻ hai mặt lật lọng! Ngoài miệng thì ra rả bảo là không truy cứu, kết quả vừa quay lưng đi đã mách lẻo rồi! Bà mẹ nó chứ lão già tiểu nhân, để xem sau này tôi làm sao trừng trị ông ta!”



“Không đúng, không đúng!” Lan Bác vội vàng bịt mắt lại, nói: “Tôi biết nhân cách của bác Phùng mà! Trước giờ bác ấy đã nói là làm, chắc chắn không đi mách lẻo như thế đâu!”



Cũng phải…



Triệu Ngọc suy nghĩ một lát. Phùng Tiêu vốn là đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, hoàn toàn đủ cấp bậc để xử lý chuyện Miêu Anh đánh người, không cần thiết phải giả vờ hai mặt!



“Đừng nói nữa!” Miêu Anh lạnh lùng nói: “Theo tôi thấy, chính là tên Phó Kiếm Tinh kia đang giở trò!”



“Phó Kiếm Tinh?” Triệu Ngọc khá bất ngờ.



“Nhưng mà, lúc ấy Phó Kiếm Tinh…” Lan Bác nhíu mày nói: “Trông có vẻ không phải đâu? Lúc ấy chẳng phải hắn ta nói chuyện nghe dễ chịu lắm mà?”



“Không! Các người không hiểu hắn ta!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Trước kia Phó Kiếm Tinh từng làm việc ở Nhữ Dương, khi ấy mọi người đặt cho hắn ta một biệt danh gọi là Tiểu Nhân Xấu Bụng! Tên này ngoại trừ am hiểu phá án ra, còn rất thành thạo việc đâm dao sau lưng người khác nữa! Tôi nghe nói, hắn ta có quan hệ rất tốt với một số lãnh đạo Cục Cảnh sát thành phố, chắc chắn là hắn ta âm thầm gạt ngã tôi đấy!”



“Tên tiểu nhân này!” Triệu Ngọc cũng đã nghĩ rõ mọi chuyện, vội nói: “Có lẽ Phó Kiếm Tinh đã nhìn ra phân cục Dung Dương chúng ta chính là kẻ địch lớn nhất cản trở hắn ta tra án, cho nên mới muốn khiến chúng ta rơi đài! Không chừng, ngay cả việc cướp đoạt tư liệu và cố ý châm chọc, khơi mào tranh chấp cùng chúng ta, cũng đều là kế sách do một tay Phó Kiếm Tinh bày ra đó!”



“Không phải chứ? Hắn ta mưu mô đến vậy sao?” Lan Bác đập bàn: “Bị bọn họ lừa rồi! Tôi nói mà, người bình thường sẽ không nói những lời đáng giận vậy đâu… Chết tiệt thật… Đội trưởng Miêu, đều tại tôi!”



“Không sao, cũng do tôi sơ ý!” Miêu Anh thở dài: “Lúc ở Cục Văn hóa Khảo cổ, bọn họ không muốn dây dưa với chúng ta, là bởi vì bọn họ cũng không chiếm lý. Nếu thật sự kiểm tra camera an ninh thì các lãnh đạo chắc chắn sẽ nhìn thấy là bọn họ ra tay trước! Cho nên, hắn ta mới áp dụng chiêu tiếu lý tàng đao* này rồi giở trò xấu sau lưng!”



* Tiếu lý tàng đao: tương tự như câu thành ngữ “Miệng nam mô bụng bồ dao găm” của Việt Nam.



“Vậy… Vậy phải làm sao bây giờ?” Trương Diệu Huy buồn bực nói: “Đội trưởng Miêu bị ép nghỉ, chúng ta cũng không thể nhúng tay điều tra tiếp! Chẳng lẽ chỉ có thể trơ mắt nhìn phân cục Mạt Dương phá vụ án lớn giết người ở mộ cổ này sao? Tôi không phục đâu!”



“Đúng vậy! Người không phục đâu chỉ có một mình cậu!” Tiểu Lưu cũng tiếc hận thở dài.



Kết quả, trong lúc mọi người ở đây than thở, Lương Hoan bỗng vội vàng chạy từ ngoài vào: “Ui ui, đội trưởng Miêu, Triệu Ngọc, mọi người đều ở đây hết à, thật tốt quá! Tôi đã thu gom mấy tấm bia kinh Phật trong chùa Kim Phật lại rồi, còn mời mấy vị chuyên gia tới giúp đỡ nữa! Bọn họ phát hiện, tuy những dòng đó đều nằm trong cuốn Đạo Kinh “Thập Thiện Nghiệp”, là quyển kinh Phật phổ thông thường hay dùng để truyền bá, nhưng vì đất đai khu vực ở cổ đại khác ngày nay, nên kinh Phật ở vùng Tần Sơn chúng ta vẫn có vài chỗ hơi khác so với kinh Phật chính quy!”



Nói xong, Lương Hoan đưa một bản in dày cộm của quyển kinh Phật ra cho mọi người xem và nói: “Cho nên, đám trộm mộ chỉ có thể tìm kiếm kinh Phật ở chỗ chúng ta chứ không thể tùy tiện tra cứu trên internet! Hơn nữa, trong hồ sen cổ còn khắc bộ ‘Ma La Xá Kinh’ và ‘Bán Bộ Ma Sa Na Kinh’. Chúng chính là hai bộ kinh chỉ có ở Tần Sơn chúng ta, còn những chỗ khác đều đã thất truyền hết rồi!”



Nghe những lời giảng giảng đầy hưng phấn của Lương Hoan, sắc mặt của nhóm cảnh sát điều tra lại càng khó coi hơn.



Tuy Lương Hoan cũng thấy hơi lạ, nhưng vẫn cứ nói tiếp: “Tôi nghe nói, phòng tài liệu của Cục Văn hóa Khảo cổ bị trộm mất một phần tư liệu về những tấm bia đá khắc chữ! Tôi điều tra rồi, thứ bị mất chính là tài liệu về bia khắc ở Tần Sơn do một vị chuyên gia bia khắc soạn thảo! Trên đó nói rất nhiều về những đặc điểm kinh Phật ở Tần Sơn…



“Nhưng mà tiếc quá! Vị chuyên gia kia đã qua đời vì bệnh tật, cuối cùng chưa thể hoàn thành bản tài liệu đó được. Cục Văn hóa Khảo cổ đang muốn tìm người tiếp tục công trình của ông ấy! Hiện giờ những tài liệu kia đã bị đám trộm mộ đánh cắp, thật sự là quá đáng tiếc! Những thứ đó đều là tài liệu bản duy nhất, chưa từng được chỉnh lý đấy!”



“Theo tôi thấy, chắc chắn là đám trộm mộ muốn tìm kiếm manh mối của tượng Phật bằng vàng trong những tài liệu kia, nhưng nó lại không được đầy đủ nên chúng mới đến chùa Kim Phật tìm kiếm thêm! Ừ…”



Cuối cùng, Lương Hoan cũng phát hiện ra điều kỳ lạ, vội hỏi: “Mọi người… sao thế? Sao không ai nói tiếng nào hết vậy?”



“Reng reng reng…”



Kết quả, mọi người còn chưa kịp trả lời câu hỏi của Lương Hoan, một cái điện thoại nào đó trong phòng làm việc bỗng reo lên.



“A lô?” Lý Bối Ni nhấc điện thoại lên, cô mới nghe được một câu thì bỗng đứng phắt dậy, lặp lại: “Anh nói cái gì? Bảo tàng thành phố cũng bị người viếng thăm rồi hả? Còn đổi cả ổ cứng camera giám sát? Vậy… bị mất cái gì thế? Gì cơ? Không mất gì hết hả? Vậy… phát hiện từ lúc nào?”



“Wow!” Lương Hoan trừng to mắt, nói với Triệu Ngọc: “Đấy đấy, xem kìa… Tôi biết ngay mà! Không chỉ riêng gì hai chỗ này, đám trộm mộ vì tìm tượng Phật bằng vàng mà như gặp ma chướng rồi! Nếu có ai bảo rằng tượng Phật không tồn tại, đánh chết tôi cũng không tin!”



Triệu Ngọc không thèm để ý đến Lương Hoan, ngược lại híp híp mắt nói với Miêu Anh vẫn luôn ngẩn người: “Đội trưởng Miêu, cô nghĩ gì vậy? Cô thấy… như vậy được không? Dù sao cô cũng được nghỉ phép thời gian dài, coi như Triệu Ngọc tôi chịu thiệt, mời cô đến chỗ sâu trong Tần Sơn đi chơi nhé. Cô thấy thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom