• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (83 Viewers)

  • cuong-tham-362.txt

Chương 362: Nhất định là có điều kỳ lạ




“Khụ! Đừng nói nữa.” Trong tiếng mưa gió ào ào, Triệu Ngọc đứng cạnh cửa sổ khách sạn, nói chuyện điện thoại với Miêu Anh: “Đội trưởng Miêu à, tranh thủ thời gian đổi người khác tới đây đi! Tôi ở đây buồn bực chết mất! Một cậu chàng đẹp trai xán lạn giống ánh mặt trời như tôi đây thật sự không thích hợp với nơi nặng âm khí2như này! Mà đối với mấy thể loại di tích hiện vật gì đó, tôi cũng đâu có biết gì đâu? Lương Hoan! Lương Hoan hiểu nhiều lắm đấy, hay là đổi anh ta tới đây đi!”



“Ha ha, vậy sao được? Anh chính là kiện tướng đắc lực do Cục trưởng Loan bổ nhiệm mà! Hãy làm cho thật tốt nhé!” Miêu Anh cười nói: “Đúng rồi, mấy người của8các phân cục khác thế nào?”



“Khụ!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Toàn là một đám già đầu lão luyện, mỗi mình tôi dưới 30 thôi! Cô biết không, lúc vừa gặp mặt, ánh mắt bọn họ nhìn tôi quái dị không thể tưởng! Phải nói là vô cùng xem thường luôn, thiếu chút nữa là tôi giơ ngón giữa với bọn họ rồi! Thật đúng là mắt chó coi thường6người khác, bộ chưa từng thấy thần thám còn trẻ như này bao giờ à?”



“Ờ, đúng rồi, trong đó có một người, trên đầu toàn là tóc bạc, trông còn lớn tuổi hơn ông nội tôi nữa! Có phải ngay cả mấy cán bộ kỳ cựu đã nghỉ hưu cũng gọi tới luôn không vậy, đám người này hay thật đấy!”



“Này, đừng xem thường người ta, Triệu Ngọc!” Miêu Anh3trịnh trọng nói: “Đó là nhân vật cấp bậc lão thành của phân cục Huệ Dương đấy! Vì muốn tranh giành vụ án này, phân cục Huệ Dương cũng dốc hết vốn liếng ra rồi! Tôi hỏi anh, anh có nhìn thấy một người tầm 40 tuổi để râu quai nón không?”



“Thấy, người này là thần thánh phương nào?”



“Anh ta là Phó Kiếm Tinh của phân cục Mạt Dương, thần5thám uy tín lâu năm ở thành phố Tần Sơn, còn từng làm đặc phái viên hình sự cấp tỉnh đấy! Tôi nghe nói… anh ta tính toán ghê lắm, anh nhớ phải đề phòng một chút!” Miêu Anh nhắc nhở.



“Ok honey.” Triệu Ngọc đưa di động tới gần cửa sổ: “Em nghe thử xem, trời mưa như này, trong lòng thật sự rất lạnh! Trên núi buồn bực lắm luôn ấy, haizzz! Honey, em đang làm gì đó? Hay là tới đây với anh đi!”



“Thôi thôi thôi, đừng lắm miệng! Ai là honey của anh hả?” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Mau nói chuyện đàng hoàng đi, các đồng nghiệp đều rất tò mò muốn biết tình huống bên anh thế nào đó! Đây là lần đầu tiên nghe nói đến vụ án giết người ở mộ cổ như này!”



“Khụ! Theo tôi thấy thì cũng không có gì.” Triệu Ngọc khinh thường: “Chính là một ông già bị người ta giết, ném vào trong quan tài thôi! Bây giờ thi thể đã được đưa đi khám nghiệm rồi, tất cả chúng tôi đều ở khách sạn chờ lấy kết quả đây này! Mà khách sạn chỗ này thì tệ thôi rồi, chỗ nào cũng có gián, hơn nữa… còn hai người ở chung một phòng. Thậm chí ngay cả phòng vệ sinh riêng cũng không có…”



“Thôi cho tôi xin. Anh đừng càu nhàu nữa, nói chuyện chính trước có được không?” Miêu Anh nhíu mày.



“Rồi rồi rồi…”



Thế là Triệu Ngọc thuật lại sơ lược tình hình trong mộ cổ cho cô nghe. Sau khi đã rõ đầu đuôi mọi chuyện, Miêu Anh mới suy đoán: “Có nghĩa là đám trộm mộ xảy ra nội chiến mới giết người hả? Sau đó vứt thi thể vào quan tài để phi tang? Vậy thì tìm được đám trộm mộ là có thể phá án rồi à?”



“Cũng gần như vậy!”



“Này… Triệu Ngọc…” Miêu Anh nói: “Bây giờ trời vẫn còn sáng, sao anh không đi tìm xem có chút dấu vết nào về phương hướng mà bọn trộm mộ chạy trốn không?”



“Ờ, vậy hả?” Triệu Ngọc giả ngu: “Hèn chi tôi chẳng thấy bóng dáng anh bạn cùng phòng đâu cả! Chắc là anh ta đi tra xét hiện trường rồi nhỉ? Mưa lớn như này, người nọ đúng là tận tâm với nghề quá đi!”



“Anh còn nói nữa!” Miêu Anh trách cứ: “Muốn chở nhiều di vật ra khỏi mộ cổ như vậy không thể chỉ dùng một hai xe, tất nhiên ở hiện trường sẽ lưu lại dấu vết! Anh còn không mau đi xem xem, đừng để bị những người kia vượt lên trước chứ…”



“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười: “Đội trưởng Miêu à, đừng sốt ruột mà. Nếu ngay cả chút chuyện này mà tôi cũng không nghĩ đến, vậy tôi còn được xem là anh cả thần thám của phân cục Dung Dương chúng ta ư? Thật ra lúc đi đến đó tôi đã từng tra xét rồi, ngôi mộ cổ này nằm tại một khu đất trống giữa dãy núi, xung quanh chỉ có một con đường có thể ra vào thôi!”



“Nhưng mà cô cũng biết đấy, ngôi mộ cổ này đã được khai quật gần một tuần lễ rồi. Có quá nhiều xe cộ qua lại, những vết tích của bọn trộm mộ cũng đã bị xóa hết!”



“Có điều tôi lại phát hiện, nếu như muốn lái xe ra khỏi mộ cổ, vậy nhất định là phải đi qua huyện Vân Dương, nơi tôi đang ở bây giờ. Cho nên tôi đã nhờ mấy người Lan Bác đi lấy video theo dõi ở tất cả các giao lộ trong huyện Vân Dương rồi! Mấy lão già kia chắc chắn sẽ phải xếp sau tôi cho coi!”



“Ừ… Tên nhóc nhà anh!” Lúc này Miêu Anh mới thư giãn hơn được một chút. Cô đổi giọng nói: “Ngoài mặt anh tỏ ra không quan tâm, bực bội cáu gắt, nhưng thật ra lại muốn nhanh chóng phá được vụ án trước tất cả mọi người! Thật đúng là!”



“Nhưng mà!” Hiếm khi thấy Triệu Ngọc nói năng nghiêm túc như bây giờ: “Đội trưởng Miêu, tôi đã từng trông thấy một số thủ đoạn thủ tiêu tang vật của đám trộm mộ rồi. Tôi cho rằng trọng điểm phá án không nằm trong ngôi mộ cổ, mà là ở nơi thủ tiêu tang vật bên ngoài kìa. Đào được một đống đồ cổ nhiều như vậy, đương nhiên chúng sẽ không mạo hiểm vận chuyển ra khỏi Tần Sơn đâu.”



“Cho nên, làm phiền cô đi điều tra những người có năng lực thu mua hiện vật thử, âm thầm theo dõi xem bọn họ có hành động gì không.”



“Tuy tôi không hiểu rõ lắm về nghề trộm mộ, nhưng dựa vào việc bọn chúng có thể ăn trộm một ngôi mộ lớn được giấu kín như này, chắc chắn đối phương rất tài giỏi! Mà thường người tài đều sẽ có tiếng, hay là cô nghe ngóng mấy tin tức trên giang hồ xem, thử coi có thể điều tra ra được manh mối gì không!”



“Được!” Miêu Anh gật đầu rồi hỏi tiếp: “Vậy… cái xác kia thì sao? Xác nạn nhân cũng rất quan trọng mà? Nếu như người chết cũng là đồng bọn của đám trộm mộ, vậy liệu rằng…”



“Không phải!” Triệu Ngọc vô cùng chắc chắn: “Người chết kia tuyệt đối không phải kẻ trộm mộ gì đâu!!!”



“Ồ? Tại sao?” Miêu Anh bất ngờ bèn hỏi hắn.



“Trộm mộ thường phải làm việc dưới đất, âm khí rất nặng, sắc mặt biến thành màu đen, trông giống như bị ma nhập vậy!” Triệu Ngọc nghiêm túc phân tích: “Trong khi đó, tuy tuổi tác của nạn nhân không nhỏ, nhưng da mặt trắng tinh, diện mạo phơi phới, không giống người thường xuyên làm việc dưới lòng đất!”



“Muốn bị đánh đúng không?” Miêu Anh lập tức biết rằng Triệu Ngọc đang nói một đống những lời vô nghĩa: “Cứ xem như là thời gian không bị chênh lệch gì nhiều đi, vậy thì mộ cổ khai quật đã được một tuần lễ, nạn nhân ít nhất cũng đã chết một tuần. Thế mà anh còn nói da mặt trắng tinh, diện mạo phơi phới gì chứ? Có phải anh muốn ăn đòn không?”



“Ha ha ha, bị cô vạch trần rồi, xấu hổ quá đi!” Triệu Ngọc vẫn bướng bỉnh giải thích: “Được rồi, là thế này, trong giới trộm mộ có một quy củ, những ai trên 50 tuổi thì sẽ không xuống hầm. Dù sao đào mộ là công việc rất tốn thể lực, cao tuổi thì sao mà đào nổi chứ! Hơn nữa, thông thường băng nhóm đều được hình thành từ bà con họ hàng cùng tộc. Kẻ trộm mộ lớn tuổi như nạn nhân bình thường đều là tướng chỉ huy có kinh nghiệm phong phú, có uy danh khá cao trong đội trộm mộ!”



“Vừa là trưởng bối, vừa là tướng chỉ huy, thử hỏi loại người như thế thì sao lại bị đồng bọn giết chết chứ? Nghề trộm mộ này cũng có quy định rõ ràng, bình thường đều là cậu cháu kết hợp làm việc cùng nhau. Nếu như ông cụ này cũng là kẻ trộm mộ, tất nhiên sẽ là cậu của những người khác. Lẽ nào cháu lại đi giết cậu ư?”



“Còn nữa, lỗ thủng trên đầu nạn nhân đã tiết lộ rằng lúc giết người, hung thủ ra tay cực kỳ hung ác tàn nhẫn. Cho dù thật sự là xuống tay với người thân đi, thì cũng không thể nào sử dụng thủ pháp tàn bạo như thế!”



“Còn một điểm nghi vấn nữa. Người chết mặc một cái áo sơ mi dài tay, chất liệu thuần cotton, giá tiền cũng không thấp! Cô có từng thấy tên trộm mộ nào mặc áo sơ mi hàng hiệu đi trộm mộ chưa?”



“Triệu Ngọc.” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Có phải anh từng đi đào phần mộ tổ tiên của người nào rồi không? Sao anh lại hiểu rõ về nghề trộm mộ quá vậy? Có phải đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi không?”



“Ừm… cô từng thấy tôi đọc sách bao giờ chưa?” Triệu Ngọc bĩu môi nói: “Đội trưởng Miêu, cô có từng nghĩ đến chưa, nếu như nạn nhân thật sự không phải kẻ trộm mộ thì chuyện này sẽ rất phức tạp?”



“Liệu… Có phải người chết chỉ tình cờ đi ngang qua, bị nhóm trộm mộ phát hiện bèn giết người diệt khẩu, sau đó kéo vào mộ phi tang hay không?” Miêu Anh suy đoán.



“Không thể nào.” Triệu Ngọc nói: “Thời gian hành động của bọn trộm mộ đều vào những buổi đêm hôm khuya khoắt, có ai rảnh rỗi chạy đến đây vào giờ ấy hay không? Hơn nữa, nhìn cách ăn mặc của nạn nhân chẳng giống với dân chúng bình thường chút nào. Cho nên, trong chuyện này chắc chắn có điểm kỳ lạ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom