• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (13 Viewers)

  • cuong-tham-219.txt

Chương 219: XẢ THÂN VÌ CHÍNH NGHĨA




Triệu đại pháp sư vừa mới vận công xong, sóng điện thoại của Miêu Anh liền đầy vạch trở lại.



Triệu Ngọc giả bộ cũng rất giống thật, miệng thì vừa lẩm nhẩm thần chú vừa hối thúc Miêu2Anh mau gọi điện thoại, bảo rằng công lực của mình có hạn, không thể kiên trì được quá lâu.



Khi thấy điện thoại của mình có sóng trở lại, Miêu Anh thật sự không biết phải nói gì8nữa! Cô đã bắt đầu tin rằng Triệu Ngọc thật sự có phép thuật đặc biệt gì đó.



Xét về mặt cấp bậc, Miêu Anh phải gọi cho đội trưởng Lưu Trường Hổ đầu tiên. Lúc này đã là6nửa đêm rồi, Lưu Trường Hổ đang yên giấc, đột nhiên nghe thấy cú điện thoại cầu cứu của Miêu Anh. Ban đầu ông ta không tin, nói là phải có chứng cứ xác thực mới có thể3điều động toàn bộ lực lượng cảnh sát.



Vì thế, Miêu Anh lập tức quay lại gương mặt của Lương Tư Tư và vết thương trên bả vai Triệu Ngọc rồi gửi cho ông ta.



Khi quay đến Triệu Ngọc,5hắn còn thuận miệng hỏi thăm luôn bà nội của Lưu Trường Hổ: “Lưu Trường Hổ, bà nội nhà ông, bây giờ có một trăm mấy kẻ xấu đang tông cửa, tôi và tổ trưởng Miêu chỉ còn kiên trì được thêm hai ba phút thôi, bây giờ chúng tôi phải gọi điện thoại cho Cục trưởng Châu! Nếu chúng tôi chết, để xem ông có sống tốt được không...”



Bị Triệu Ngọc chửi cho một trận, Lưu Trường Hổ đã lập tức tỉnh táo hẳn, lúc này mới ý thức được rằng chuyện này rất nghiêm trọng, liên quan đến mạng người. Ông ta lập tức bật dậy, thông báo cho cấp trên biết.



Sau đó Miêu Anh lần lượt gọi điện thoại cho Cục trưởng Châu và Cục phó Loan, không chỉ báo cáo cho họ biết về tình hình hiện giờ mà còn bảo họ mau chóng liên lạc với bên thủ đô nhờ hỗ trợ bắt giữ Hám Văn Quân!



Hai vị lãnh đạo biết được thông tin long trời lở đất này, hiển nhiên không dám chậm trễ lấy một giây, lập tức điều động cảnh sát hỗ trợ và bắt đầu kế hoạch truy bắt.



Tiếp theo đó, Miêu Anh lại gọi cho đám người Trương Diệu Huy, nói là trong tòa nhà rất nguy hiểm, bảo họ đứng đợi quân cứu viện ở dưới lầu, đừng có dại dột chạy lên.



Đợi khi Miêu Anh gọi hết một lượt rồi, Triệu Ngọc mới giả bộ tỏ vẻ mệt mỏi uể oải. Nhưng sự thật là, máy tăng sóng vẫn còn đang phát huy tác dụng, sóng trên điện thoại của Miêu Anh vẫn còn đầy vạch!



“Triệu Ngọc, mau lên!”



Miêu Anh định xé một miếng vải trên áo mình để cầm máu cho hắn. Tuy nhiên, bộ đồ thể thao của cô được may khá chắc chắn, dù có dùng sức cỡ nào cũng không xé ra được.



Trong lúc gấp gáp, Miêu Anh vội cởi áo của mình ra rồi xé rách tay áo.



Thật ra Triệu Ngọc vốn định chỉ cho Miêu Anh thấy là ở sau lưng cô có một cái giá treo quần áo, trên giá có rất nhiều bộ đồ, thậm chí có cả khăn lông.



Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của cô, hắn vẫn nhịn lại không lên tiếng nhắc nhở. Hơn nữa, Miêu Anh không mặc một chiếc áo t-shirt sát nách bên trong, mà là một cái áo dây màu vàng nhạt!



Nhờ vậy, hắn nhìn thấy hết đường cong nhấp nhô trước ngực Miêu Anh và cả làn da trắng như tuyết của cô.



Ồ... A...



Triệu Ngọc khẽ nuốt một ngụm nước bọt, vội đi đến ngồi trước mặt Miêu Anh, để cô cầm máu băng bó vết thương cho mình.



Trên người cô có một mùi thơm nồng nàn, trong lúc cô băng bó vết thương cho hắn, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy lâng lâng trong lòng.



Hắn nhìn xung quanh một lượt, sau đó liền tìm thấy cây súng giảm thanh đã hết đạn mà Hách Cương bỏ lại.



Do cây súng rớt ngay bên cạnh Lương Tư Tư, mà cô ta lại đang trần truồng, nên Miêu Anh tưởng là Triệu Ngọc đang ngắm nhìn cơ thể của Lương Tư Tư cơ! Cô lập tức đưa tay kéo cằm hắn lại, lên tiếng khinh bỉ: “Nhìn cái gì vậy? Lưu manh...”



Nào ngờ khi Miêu Anh nhắc đến hai chữ “lưu manh” đã vô tình làm nảy sinh ý đồ xấu trong lòng Triệu Ngọc. Đợi đến khi cô băng bó xong, hắn vội đi đến chỗ Lương Tư Tư, cúi người xuống nhặt cây súng lên.



“Súng?” Bấy giờ Miêu Anh mới nhìn rõ, vội lên tiếng hỏi: “Của ai vậy? Triệu Ngọc, rốt cuộc anh bị sao vậy? Thật sự là bị Hách Cương bắt cóc sao?”



“Chứ gì nữa!” Triệu Ngọc cầm súng lên, cắn chặt răng đi về phía cửa kim loại, đồng thời nói: “Chính là tên Hách Cương này nổ súng bắn tôi đấy. Dù có thế nào đi nữa cũng không thể để ông ta trốn thoát được!”



“Này!” Lúc này Miêu Anh mới nhận ra được ý đồ của Triệu Ngọc, vội chạy đến kéo hắn lại: “Anh... Anh lại muốn làm gì nữa? Anh không thể ra ngoài được, bên ngoài quá nguy hiểm!”



Khi Miêu Anh lên tiếng nói chuyện thì cả hai người đều nhìn lướt qua màn hình camera giám sát, thấy vẫn còn có rất nhiều vệ sĩ đang đứng trong phòng làm việc của Hách Cương. Bọn họ chia thành hai nhóm, một nhóm thì đang tìm tung tích của hai người, một nhóm khác thì đang giải cứu cho những người đồng đội bị Triệu Ngọc đánh bầm dập.



“Không được!” Triệu Ngọc cắn chặt răng, nói với vẻ kiên quyết vô cùng: “Lúc tôi bị bắt cóc thì nghe thấy Hách Cương đang gọi điện thoại, ông ta đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ để bỏ chạy rồi. Nếu bây giờ để ông ta trốn thoát, vậy thì sau này muốn bắt được ông ta lại càng khó hơn! Vả lại ông ta cũng đã thông báo cho Hám Văn Quân rồi, có khi bây giờ ngay cả Hám Văn Quân cũng đang bỏ trốn ấy chứ!”



“Cái này...” Miêu Anh cau mày lại, tỏ vẻ lo âu: “Không được! Anh chạy ra ngoài như thế chẳng khác nào đi chết cả! Vả lại lâu như thế, chắc chắn Hách Cương đã cao bay xa chạy rồi! Nghe lời tôi đi, vẫn nên ngồi ở trong này đợi cứu viện đến thôi.”



“Không!” Triệu Ngọc trưng ra dáng vẻ anh hùng chính nghĩa, đẩy Miêu Anh ra và nói: “Lúc tôi bị bắt cóc đến đây đã từng nhìn thấy một vài thứ, biết được phòng bí mật của Hách Cương. Tiền của ông ta đều để hết ở trong đó, bây giờ chắc chắn ông ta phải đi lấy tiền trước rồi mới bỏ trốn được! Tôi biết phải làm sao để chặn ông ta lại!”



“Không được!” Miêu Anh lo sợ kéo Triệu Ngọc lại, khuyên: “Anh bị thương rồi! Nếu muốn đi thì để tôi đi cho!”



“Không được!” Triệu Ngọc vô cùng kiên quyết, đẩy Miêu Anh ra lần nữa: “Cô không biết đường, vả lại bảo vệ Lương Tư Tư cũng là một nhiệm vụ quan trọng đấy! Nếu tôi không bắt được Hách Cương, cô cũng nhất định phải bảo vệ tốt cho Lương Tư Tư, chỉ có cô ta mới biết rõ về chân tướng vụ án Miên Lĩnh! Cô... nhớ bảo trọng!”



“Triệu Ngọc!” Miêu Anh lại kéo lấy cánh tay Triệu Ngọc lần nữa: “Không... Không được... Đây là mệnh lệnh, anh không được đi!”



“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc trừng to mắt, nói với vẻ kích động: “Đến lúc này rồi, cô còn ra lệnh gì chứ? Hách Cương là tên bắt cóc trong vụ án Miên Lĩnh, bốn đứa trẻ và một người lớn đã bị ông ta giết hại một cách tàn nhẫn! Lương Tư Tư còn sống sót cũng bị ông ta chà đạp như nô lệ suốt hai mươi sáu năm qua! Một kẻ xấu không có lương tâm như thế, dù tôi có phải liều cả mạng cũng phải bắt ông ta chịu sự trừng trị của pháp luật!” Triệu Ngọc nắm chặt tay Miêu Anh: “Nghe lời tôi, sau khi tôi chạy ra ngoài, cô lập tức đóng chặt cửa lại! Cho dù xảy ra chuyện gì, cô cũng không được mở cửa ra!”



“Triệu Ngọc...” Miêu Anh đã bị thu hút bởi tinh thần xả thân vì lẽ phải của Triệu Ngọc, sau khi hắn buông lỏng tay ra, tuy cô vẫn không nỡ nhưng cũng không đưa tay kéo Triệu Ngọc lại nữa.



“Tổ trưởng Miêu!” Triệu Ngọc vốn đã định đi ra ngoài rồi, nhưng đột nhiên nghĩ ra gì đó, bèn quay người lại nói với Miêu Anh: “Chuyến đi lần này của tôi lành ít dữ nhiều, Triệu Ngọc tôi không có gì tiếc nuối cả, nhưng phải nói thật cho cô biết là, tôi thật lòng thích cô đấy...”



“Triệu Ngọc...” Miêu Anh nghe xong lại càng bối rối hơn.



“Tôi không mong điều gì khác, chỉ hi vọng trước khi đi cô cổ vũ cho tôi lần cuối!” Vừa dứt lời, Miêu Anh còn chưa kịp phản ứng gì thì Triệu Ngọc đã vươn mặt tới, hôn nhẹ vào môi cô!



“Anh...” Miêu Anh vô cùng ngạc nhiên, định tránh né nhưng những lời của Triệu Ngọc lại bi thảm như thế, khiến cô không đành lòng từ chối.



Cứ như vậy, Triệu Ngọc đã hôn môi Miêu Anh lần thứ hai. Mà lần này khác với lần trước, nụ hôn này lâu hơn một chút. Hắn cảm nhận được bờ môi mềm mại của cô, bắt đầu được voi đòi tiên, càng hôn càng mạnh bạo, thậm chí còn dùng đến cả lưỡi.



Có một điều càng đáng ghét hơn, đó là hắn còn dang rộng bàn tay ra, sờ soạng vào những chỗ nhạy cảm trên người Miêu Anh...



Phản ứng của Miêu Anh quả nhiên rất khác người, cô kịp thời dùng tay trái bắt lấy cánh tay Triệu Ngọc, tay phải bóp chặt cổ hắn, kéo cái miệng thối của hắn ra khỏi mặt mình.



Tuy cô không lên tiếng, nhưng rõ ràng ánh mắt của cô đang nói là: “Được rồi đó, tên lưu manh thối tha này, đừng có quá đáng đấy! Bà đây không phải là người hiền lành gì đâu!”



Triệu Ngọc hiểu ý, vì thế hắn gật đầu với Miêu Anh một cách luyến tiếc, sau đó ngồi phịch xuống nền đất trên hành lang.



“Ui da...” Lúc này hắn mới nhớ đến cảm giác đau đớn trên bả vai mình, bèn nhấc tay bịt chỗ đó lại, bắt đầu ngồi nghỉ ngơi.



“Hả... Anh...” Lần này đến lượt Miêu Anh thắc mắc. Cô chỉ thẳng vào Triệu Ngọc, lên tiếng hỏi: “Chẳng phải anh muốn... muốn đi bắt Hách Cương sao? Anh...”



Nói xong, cô còn đưa tay chỉ về phía cây súng mà hắn đang cầm.



“À, đã hết đạn rồi!” Triệu Ngọc ném cây súng xuống đất, sau đó nói với vẻ vô sỉ: “Cô nói gì cơ? Ai đi bắt Hách Cương chứ? Chẳng phải cô đã gọi điện thoại nhờ hỗ trợ rồi sao? Vậy tôi còn đi ra ngoài làm gì nữa? Ở bên ngoài có nhiều kẻ địch như thế, chẳng lẽ để tôi nộp mạng sao?”



“Anh...”



Lúc này Miêu Anh mới nhận ra rằng mình lại bị mắc bẫy rồi!



Tổ trưởng Miêu nổi giận đùng đùng, đưa tay định đánh Triệu Ngọc để trả thù, nhưng hắn lại đưa bên vai bị thương của mình ra rồi lên tiếng thách thức: “Đánh đi! Đánh ở đây này, đừng có đánh lộn chỗ đấy!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom