• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (78 Viewers)

  • cuong-tham-216.txt

Chương 216: HỌNG SÚNG ĐÁNG SỢ




“Alô! Tổ trưởng Miêu... Tổ trưởng Miêu!” Trong lúc gấp gáp, Triệu Ngọc đã gọi một cú điện thoại cho Miêu Anh. Cô vừa mới lên tiếng “alô”, hắn lập tức2hét lên một cách điên dại: “Tổ trưởng Miêu, cô nghe tôi nói. Tôi tìm được một manh mối quan trọng, Lương Tư Tư, Lương Tư Tư...”.



Nói đến đây, Triệu Ngọc8thấy xe đã chạy đến trước cổng tòa nhà Dung Thiên, vội dùng chân đạp phanh cái két.



Do phanh gấp quá mà thân xe mất cân bằng dẫn đến tình trạng6bị trượt ngang trên đường, bánh xe phát ra những tiếng két két, đuôi xe còn tông mạnh vào rìa đường phát ra tiếng “rầm”!



Cùng lúc đó, Triệu Ngọc cố tình3ném điện thoại xuống đất, sau đó mở cửa xe ra, hét lên với vẻ hoảng hốt: “Anh... Các anh...”.



Hắn chỉ nói ra hai ba chữ như thế rồi dùng tay5đập mạnh vào cửa xe và cả ghế ngồi, gây ra tiếng động rất lớn.



Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, chỉ tốn vài giây thôi là hắn đã làm xong hết những hành động này. Sau đó Triệu Ngọc vứt cả xe và điện thoại lại, nhanh chân chạy ra ngoài.



Lúc chạy đi, hắn còn nhét cái điện thoại con nít có thể định vị mà Miêu Anh đưa cho hắn vào trong túi, sau đó chạy vọt đến cửa chính của tòa nhà Dung Thiên.



Sở dĩ lúc nãy Triệu Ngọc diễn cảnh mình bị bắt cóc chính là để thu hút sự chú ý của Miêu Anh. Một khi cô nhận ra hắn gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ liên lạc với đội cảnh sát để họ chạy đến hỗ trợ.



Hơn nữa, thông qua cái máy điện thoại con nít đó, Miêu Anh cũng có thể nắm được vị trí cụ thể của hắn mọi lúc mọi nơi. Khi cô phát hiện hắn đang ở tòa nhà Dung Thiên, chắc chắn sẽ chạy đến đó với tốc độ nhanh nhất.



Như thế, Triệu Ngọc vừa có thể nhận được sự viện trợ từ phía cảnh sát, đồng thời lại có lí do chính đáng!



Có điều, bây giờ hắn đang khẩn trương vô cùng. Hắn biết, một khi Hách Cương nghe điện thoại xong, quyết tâm giết người của ông ta sẽ càng kiên định hơn!



Vì thế, bây giờ nhất định phải dốc hết toàn lực ngăn ông ta lại, không thể bỏ lỡ bất cứ một giây nào. Hắn nhất định phải đi đến gian phòng bí mật của Hách Cương trong thời gian sớm nhất.



Thế nhưng tòa nhà Dung Thiên không phải là nơi bình thường, ở đây không những được canh gác nghiêm ngặt, mà Triệu Ngọc còn không thể để lộ thân phận cảnh sát của mình ra!



Một khi Hách Cương hay tin có cảnh sát đến kiếm chuyện, trái lại sẽ ép ông ta ra tay giết người nhanh hơn.



Mà bây giờ hắn trực tiếp xông thẳng vào cũng không được, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ, khiến cho ông ta nghi ngờ. Ở tầng trên cùng của tòa nhà nguy hiểm rình rập khắp nơi, cũng có rất nhiều nhân viên bảo vệ, một khi bị bọn họ vây lại, vậy thì mình càng bất lợi hơn!



Làm sao đây?



Chuyện đã đến nước này rồi, Triệu Ngọc không còn tiếc gì nữa, vội khoác cái áo tàng hình lên người.



Cửa chính của tòa nhà Dung Thiên là loại cửa xoay tự động siêu to, vì trời đã tối nên cửa xoay đã bị khoá chặt. Có điều, cánh cửa kính nhỏ ở kế bên nó lại có thể mở ra được.



Sau khi khoác áo tàng hình xong, Triệu Ngọc đi thẳng vào trong qua cánh cửa này.



Lúc đầu, nhân viên bảo vệ canh cổng nhìn thấy có một bóng người di chuyển, sau đó cửa còn tự động mở toang ra. Gã vội chạy đến để kiểm tra, nhưng nhìn kỹ hết một lượt cũng không thấy được gì cả.



Áo tàng hình của Triệu Ngọc chỉ duy trì được một phút thôi. Vì để có thể xông lên lầu một cách nhanh chóng, hắn vội sải dài bước chân chạy đến khu vực thang máy.



Hắn ấn nút gọi thang. Khi cửa thang máy vừa mở ra, hắn lập tức đi vào trong rồi ấn số tầng, cánh cửa từ từ đóng lại.



Nhân viên bảo vệ trong đại sảnh không nhìn thấy Triệu Ngọc, nhưng lại nhìn thấy cửa thang máy tự mở ra rồi đóng lại và đi lên lầu. Gã liền lộ ra vẻ mặt hoảng sợ như vừa nhìn thấy ma vậy.



Trước đó Triệu Ngọc đã từng theo dõi Hách Cương nên biết được vị trí cụ thể phòng làm việc của ông ta. Khi thang máy vừa dừng lại ở tầng 33, hắn lập tức chạy vọt đến trước căn phòng ấy.



Quả nhiên ở đó có bảo vệ đứng canh ngay trước cửa. Hai nhân viên bảo vệ mặc vest đen, nghiêm túc đứng sừng sững canh chừng.



Triệu Ngọc biết thời gian sử dụng của áo tàng hình sắp hết rồi, bèn chạy vọt về phía trước, đưa tay đấm mạnh vào mặt của một trong hai người bảo vệ!



Triệu Ngọc đã dồn hết sức vào cú đấm này, hơn nữa hắn ra tay đột ngột như thế, nên nhân viên bảo vệ bị đánh trúng còn chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã lăn đùng ra ngất xỉu.



Nhân viên bảo vệ còn lại cũng chưa kịp phản ứng gì, thậm chí vốn dĩ còn không nhìn thấy có chuyện gì xảy ra cả. Sau khi nhìn thấy đồng nghiệp của mình đột nhiên ngất xỉu, gã vội cúi người xuống để xem thử.



Đúng lúc này, Triệu Ngọc dùng hai tay kẹp chặt cổ gã, kéo đầu gã đụng mạnh vào tường!



“Ui da!”



Nào ngờ, có lẽ nhân viên bảo vệ này đã luyện qua Thiết Đầu Công, tuy rằng đầu bị đụng mạnh vào tường nhưng gã vẫn dùng hai tay chống xuống đất định bò dậy, thậm chí còn phát ra tiếng kêu đau nữa.



Triệu Ngọc vội giơ chân đá vào mặt gã, cuối cùng cũng khiến gã ngất xỉu. Nhưng mà người này có thân hình cao to vạm vỡ, lúc ngã vật ra đất vẫn phát ra một tiếng “rầm” thật lớn, thậm chí cả tầng lầu cũng khẽ rung lên.



Triệu Ngọc không còn quan tâm đến cái gì khác nữa, lúc này, thời gian sử dụng của áo tàng hình chỉ còn chưa đến mười giây thôi. Hắn vội mở khoá cửa phòng làm việc của Hách Cương theo mật khẩu mà hắn đã ghi lại.



Trong phòng tối om, Triệu Ngọc không nhìn thấy gì cả, đành phải đưa tay bật công tắc đèn lên. Bấy giờ hắn mới nhìn thấy hết được căn phòng làm việc được trang trí xa hoa lộng lẫy của Hách Cương!



Đương nhiên hắn không có tâm trạng gì để tham quan căn phòng xa xỉ này. Hắn vội chạy đến chỗ chứa tài liệu có gian phòng bí mật kia, chuẩn bị xông vào trong để cứu người.



Triệu Ngọc quay cái cần gạt phía sau máy photocopy, cái kệ lập tức phát ra tiếng “kẽo kẹt” và dời sang một bên, để lộ ra một cánh cửa làm bằng kim loại có khoá vân tay.



Triệu Ngọc không ngốc, hắn biết rõ trong tay Hách Cương có súng, vì vậy trước khi xông vào trong để cứu người, hắn tranh thủ xem lại cảnh tượng phát ra từ camera giám sát.



Hách Cương và Hách Gia Tuấn đã nói chuyện điện thoại xong từ lâu rồi, có lẽ là ông ta đã nghe được tiếng động gì đó nên bây giờ đang đứng ở ngay phía sau cánh cửa kim loại, đang quan sát gì đó thông qua camera giám sát gắn trên tường. Bên cạnh đó, ông ta còn bật bộ đàm lên, định hỏi thăm tình hình bên ngoài.



Triệu Ngọc nhẩm tính khoảng cách, phát hiện Hách Cương đang đứng ngay đối diện với cửa kim loại. Nghĩ đến đây, hắn vội sử dụng chìa khoá vạn năng để mở khoá. Tiếng “tích” nho nhỏ vang lên, cửa kim loại mở toang ra!



Khi cửa vừa mở, Triệu Ngọc tranh thủ một giây cuối cùng của áo tàng hình, trực tiếp xông thẳng về phía Hách Cương!



Dù có nằm mơ ông ta cũng không tài nào ngờ rằng, có người chẳng những có thể biết được gian phòng bí mật của mình, mà còn có thể mở tung cánh cửa kim loại ra một cách dễ dàng.



Vì thế, khi Triệu Ngọc xông vào, ông ta không kịp phản ứng gì cả là đã bị hắn giơ chân đá bay ra xa!



Rầm!



Hách Cương ngã lăn ra đất, cây súng trên tay cũng bị văng ra ngoài.



Áo tàng hình đã hết thời gian sử dụng, thân hình của Triệu Ngọc hiện ra. Tuy nhiên, hắn không hề lên tiếng nói gì cả, chỉ đè lên người Hách Cương, vung tay đấm túi bụi vào người ông ta!



Dù đã lớn tuổi nhưng khi còn trẻ Hách Cương từng đi lính, sau đó còn tập luyện boxing, nên phản ứng không hề chậm chạp chút nào.



Sau khi bị Triệu Ngọc cưỡi lên người, ông ta liền dùng hai tay che mặt lại theo bản năng. Vì vậy, tuy ông ta bị hắn đánh đấm túi bụi, nhưng lại không hề tổn thương đến những bộ phận quan trọng.



Có điều, cho dù là như thế, Hách Cương cũng bị đánh cho choáng váng, đến nỗi cả người run bần bật.



Triệu Ngọc không dám lơ là gì cả, vẫn tiếp tục đánh đấm túi bụi lên người Hách Cương, đánh đến khi ông ta không còn sức lực để đánh trả.



Ngay khi thấy ông ta có vẻ đã sắp từ bỏ, thì không ngờ trong giây phút đó đã xảy ra một chuyện mà Triệu Ngọc không tài nào nghĩ đến được!



Bụp...



Bỗng nhiên, một âm thanh nhỏ không mấy thu hút chợt vang lên trong phòng.



Tuy nhiên, sau tiếng động đó, một dòng máu tươi bỗng phun ra từ vai Triệu Ngọc!



Đợi khi Triệu Ngọc bị thương ngã xuống đất rồi, hắn mới nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kinh hãi. Cô gái tên Lương Tư Tư đó đang cầm cây súng giảm thanh của Hách Cương trên tay, hướng họng súng về phía hắn với vẻ mặt cứng đơ vô cảm!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom