• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (83 Viewers)

  • Chap-1542

Chương 1542 : Chương 1542HUNG THỦ LÀ HẮN TA?








Chương 1542HUNG THỦ LÀ HẮN TA?



“Không có vấn đề về tài vụ.” Tăng Khả nhanh chóng tra ra gốc gác của giám đốc trung tâm phúc lợi xã hội: “Ông ta tên là Khổng Đức Minh, 68 tuổi, sự nghiệp biên chế, còn là cán bộ cấp phó nữa.”



“Vợ ông ta là giám đốc đã nghỉ hưu của bệnh viện Tân Hưng, nhưng sau đó lại làm việc, nhà hai phòng ở, một trai một gái, cuộc sống khá giả...”



Triệu Ngọc đứng ở bên cạnh máy tính của Tăng Khả, nhìn một lượt sơ yếu lý lịch của vị giám đốc Khổng này, thấy thế nào cũng không giống một hung thủ vụ án giết người rồi quay video lại.



Khổng Đức Minh sinh sống tại Phụng Bình, đơn vị làm việc không phải là trường học thì chính là trung tâm y tế, tính chất công việc tương đối ổn định, cũng rất ít có cơ hội đi công tác.



Quan trọng nhất chính là trên tư liệu cho thấy năm 2004, ông ta đã từng làm phẫu thuật xương đùi, vẻn vẹn vật lý trị liệu khôi phục cũng cần thời gian một năm, từ đó về sau, đi lại luôn bị hạn chế.



Cho nên, chỉ duy nhất điều này thôi đã cơ bản có thể loại bỏ mối hiềm nghi ở ông ta rồi.



“Chẳng lẽ...” Tăng Khả khó nói: “Không phải ông ta à!? Vậy thì chúng ta nên gọi anh Đào về đúng không?”



“Không.” Triệu Ngọc nói: “Nếu như trong túi không có ADN của Khang Tử Thanh, vậy thì toàn bộ nhân viên của trung tâm phúc lợi xã hội đều có hiềm nghi!”



“Cho dù không phải giám đốc, cũng ít nhất phải cẩn thận hỏi thăm một chút! Như vậy đi...” Triệu Ngọc dặn dò: “Cậu gọi điện thoại cho Nhiễm Đào, nói cho cậu ta biết không cần phải bắt người, chỉ nói chuyện với lão giám đốc đôi câu, tìm hiểu tình hình của nhân viên trong trung tâm phúc lợi xã hội, cùng với tài liệu cặn kẽ khi nhận Khang Tử Thanh vào trung tâm!”



“Vâng!” Tăng Khả lập tức cầm điện thoại lên.



“Tổ trưởng.” Lúc này, Ngô Tú Mẫn đi tới, đưa ra ý kiến của mình: “Cũng có khả năng, vấn đề túi da xuất hiện trên đường vận chuyển Khang Tử Thanh, có người đã vu oan hãm hại trong lúc ông ta hôn mê và được chuyển viện!”



“Tôi cảm thấy, thứ hiện tại chúng ta phải cân nhắc không phải là vấn đề vu oan hãm hại.” Triệu Ngọc khoát tay nói: “Chị không cảm thấy chuyện hung thủ vu oan hãm hại có chút vẽ vời thêm chuyện, tự chui đầu vào rọ sao?”



“Dù sao bên trong video đã có hình ảnh của hung thủ, ai dám lấy chứng cứ phạm tội quan trọng như vậy ra để tùy tiện hãm hại người ta chứ? Cho nên...”



“Cho nên...” Ngô Tú Mẫn tiếp tục nói: “Anh cảm thấy nghi ngờ đầu tiên của Nhiễm Đào là đúng, tất cả vấn đề đều xuất hiện trong vụ tai nạn xe ở Bắc Thương sao?”



“Đúng, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được vì sao video hung thủ giết người lại cùng với Khang Tử Thanh đến Phụng Bình. Còn nữa, tôi cảm thấy, hung thủ kia đã không còn ở trên cõi đời này nữa.” Triệu Ngọc nói: “Nếu như hắn ta còn sống, vậy thì chắc chắn hắn ta đã sớm chạy tới Phụng Bình để cướp đoạn băng ghi hình, hoặc là giết Khang Tử Thanh diệt khẩu rồi!”



“Thế nhưng chuyện đó tương đương với việc lại quay về vấn đề đầu tiên.” Ngô Tú Mẫn nói: “Vì sao trong túi không có ADN của Khang Tử Thanh?”



“Có lẽ nào... Do thời gian quá dài không?” Triệu Ngọc nói: “Nên không thể nào lấy được mẫu xét nghiệm?”



“Không đâu.” Tăng Khả lập tức đáp lại: “Phòng giám chứng có thể xét nghiệm ra thời gian cơ bản mà những tế bào kia sinh ra, còn có vài cọng tóc kia nữa, có thể biết được là mới hay cũ, chỉ cần liếc qua là thấy ngay!”



“Có lẽ...” Ngô Tú Mẫn suy đoán: “Bản thân Khang Tử Thanh cũng chưa từng tiếp xúc với túi da?”



“Hả? Đợi chút đã...” Đột nhiên, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nghĩ đến một điểm quan trọng, vội vàng gọi Tăng Khả, thì thào: “Chúng ta đã đưa ba mẫu ADN thu hoạch được từ trong túi đem ra so sánh với Lý Mặc đúng không?”



“Đúng vậy!” Tăng Khả gật đầu.



“Chúng ta cho rằng Lý Mặc là con ruột của Khang Tử Thanh, cho nên... Cho nên chí ít có thể nghiệm chứng ra ADN của Khang Tử Thanh, đúng không?”



“Đúng vậy!” Tăng Khả lại gật đầu.



“Vậy nếu như...” Triệu Ngọc dời mắt, cố gắng suy nghĩ và nói: “Nếu lỡ như, vấn đề ở trên người Lý Mặc thì sao?”



“Lý Mặc?” Tăng Khả và Ngô Tú Mẫn đều vô cùng kinh ngạc, tưởng tượng dọc theo mạch suy nghĩ này thì lập tức sinh ra vô số khả năng.



“Ý của anh là Lý Mặc không phải là con ruột của Khang Tử Thanh à? Hoặc là...” Tăng Khả nhếch miệng nói: “Lý Mặc mới chính là hung thủ giết người!? Việc này...”



Tăng Khả nói xong, đầu óc lập tức xoay chuyển.



“Không không, Lý Mặc năm nay ba mươi bảy tuổi, mười chín năm trước chỉ có mười sáu tuổi, mười sáu tuổi đã có thể giết người rồi ư?” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở.



“Làm sao lại không thể?” Tăng Khả nói: “Giết người không cần phải lớn tuổi, thiếu niên phạm pháp cũng không phải mới mẻ!”



“Không phải anh ta, Lý Mặc không thể nào là hung thủ.” Triệu Ngọc trực tiếp nói ra căn cứ: “Cậu không thấy Lý Mặc là một tên mập mạp hơn 100 cân à? Hung thủ trong video không mập như vậy đâu!”



“Tổ trưởng, chuyện gì cũng có thể mà!” Tăng Khả nói: “Mười chín năm trước, ai biết được bề ngoài của Lý Mặc như thế nào, lỡ như khi đó gầy thì sao?”



“Chờ đã, không phải là có ảnh gia đình của Khang Tử Thanh à? Trên đó hẳn là có... à...” Ngô Tú Mẫn vừa mở miệng nói, giọng nói lại lập tức hạ thấp xuống.



“Lý Mặc ở trên ảnh gia đình vẫn là một đứa trẻ cần được ôm trong ngực, tuổi còn quá nhỏ!” Tăng Khả nói ra đáp án: “Căn bản không nhìn ra được!”



Nhìn thấy Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn trầm mặc không nói gì, Tăng Khả lại nói: “Tổ trưởng, chị Ngô! Em nghi ngờ Lý Mặc là hung thủ, không phải là đoán mò đâu.” Hai mắt Tăng Khả sáng lên, phân tích: “Mọi người nhìn xem, Lý Mặc hận Khang Tử Thanh tận xương, hận ông ta vứt bỏ gia đình, hận ông ta vứt bỏ mẹ của mình, cho nên đối với việc Khang Tử Thanh tiếp xúc với các cô gái xinh đẹp thì cũng sinh ra lòng căm hận, cho nên đã âm thầm giết các cô gái ấy!”



“Thứ hai, sau khi giết người xong, gã ta đặt băng ghi hình vào trong tủ chứa đồ của Khang Tử Thanh, vu oan hãm hại ông ta, để Khang Tử Thanh chết cũng phải mang trên lưng tội danh tội phạm giết người, dùng việc này để hả giận!”



“Nói không chừng, tai nạn xe của Khang Tử Thanh cũng có liên quan tới gã ta!”



“Thế nhưng mà...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Khi tôi nói chuyện với Lý Mặc về video, cảm thấy, người này cũng không có lòng dạ gì, mà lại, chậc chậc...”



“Có điều...” Ai ngờ, sau một lúc chậc lưỡi suy nghĩ, Triệu Ngọc mới vừa rồi còn tin tưởng không nghi ngờ, lại không quá xác định nói: “Tôi đã xem qua mười một video giết người hoàn chỉnh, hung thủ... quả thật là không cường bạo những cô gái đó!”



“Chỉ là giết người! Còn nữa, trong quá trình giết người, dường như... Thật đúng là có thể nhìn ra được một chút cảm xúc hận thù... Chẳng... Chẳng lẽ...”



“Việc này... Có phải hơi qua loa không?” Ngô Tú Mẫn nhíu chặt mày: “Bởi vì ADN của Lý Mặc không trùng khớp với mẫu thử, cho nên liền hoài nghi gã ta là hung thủ giết người à?”



“Hơn nữa.” Ngô Tú Mẫn lắc đầu: “Muốn giết người cho hả giận, giết một người hai người đã đành, nhưng có thể kiên trì giết trong bảy năm sao?”



“Nếu như gã ta đã muốn vu oan hãm hại Khang Tử Thanh từ lâu, vậy vì sao phải đợi sau khi giết nhiều người như vậy chứ?”



“Đây rõ ràng là thành kiến cứng nhắc, tôi không tin, một người ngay cả trung học cũng chưa tốt nghiệp mà lại có thể làm ra vụ án giết người hàng loạt chấn động đến vậy, việc này căn bản không hợp logic!”



“Em chỉ là đang đặt giả thiết...” Tăng Khả tiếp tục lý luận của cậu ta: “Giả thiết, Lý Mặc giết người tới mức nghiện, không dừng được thì sao? Có lẽ, ngay từ đầu, Lý Mặc chỉ là muốn thanh trừ những cô gái có liên quan tới Khang Tử Thanh, chứ không nghĩ tới việc giá họa cho Khang Tử Thanh!”



“Nhưng mà, tội của gã ta, một ngày nào đó đã bị Khang Tử Thanh phát hiện ra!”



“Sau đó, Lý Mặc mới gây ra vụ tai nạn xe kia...”



“Có lẽ, lúc đầu gã ta muốn giết Khang Tử Thanh, thế nhưng lại nhìn thấy Khang Tử Thanh biến thành người thực vật, cho nên mới nghĩ đến phương pháp vu oan giá họa này!”



“Cho nên, người đi cùng xe với Khang Tử Thanh tại tỉnh Tây Giang thực ra chính là con của ông ta Lý Mặc!”



“Tăng Khả, từ lúc nào mà sức tưởng tượng của cậu lại trở nên phong phú như vậy?” Ngô Tú Mẫn nghiêm mặt nói: “Bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện vì sao ADN của Lý Mặc lại không có liên quan tới mẫu thử trong túi chứ?”



“Điều tra!” Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt nặng nề mà nói ra hai chữ, sau đó nói: “Mọi người có phát hiện ra không, tất cả chúng ta đều đã xem bức ảnh chụp gia đình của vợ chồng Khang Tử Thanh, hai người bọn họ, thứ nhất không đen, thứ hai không mập, thế nhưng mà tên Lý Mặc kia lại vừa đen vừa béo, một chút cũng không giống hai người bọn họ, trong này liệu thật sự có vấn đề gì không?”



Ting ting, ting ting...



Triệu Ngọc vừa dứt lời, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Triệu Ngọc thấy Thôi Lệ Châu gọi tới thì không dám chậm trễ một giây nào, lập tức nghe điện thoại.



“Sếp ơi, chúng tôi đã điều tra được bản ghi chép về vụ tai nạn xe.” Thôi Lệ Châu vội vã báo cáo: “Bên trong chiếc xe xảy ra tai nạn, chỉ có một mình Khang Tử Thanh, không có người khác!!!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom