Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1532
Chương 1532 : Chương 1532BỞI VÌ NBA
Chương 1532BỞI VÌ NBA
“Nghe nói là gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng lắm.” Trong phòng thẩm vấn, Âu Dương Đông thành thật khai báo: “Từ lúc tôi biết ông ta thì ông ta đã là người thực vật rồi! Không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có thể thỉnh thoảng mở mắt chứ không hề có chút ý thức nào, nói thẳng ra chính là một kẻ đần độn biết hô hấp thôi!” Âu Dương Đông nhớ lại rồi nói: “Ông ta có thể sống được nhiều năm như thế, ngoài việc phải cảm ơn chính sách phúc lợi của chính phủ ra thì còn phải cảm ơn tôi nữa! Đút cơm, dọn dẹp vệ sinh, lật người đấm lưng, lau chùi thân thể, súc miệng... cho ông ta. Mấy chị có biết cho người thực vật ăn bằng ống dẫn phiền phức cỡ nào không? Nếu không nhờ tôi dốc lòng săn sóc thì ông ta vốn không thể sống lâu được như vậy đâu. Cho nên, chờ đến sau khi ông ta chết, tôi lấy di vật của ông ta cũng không phải chuyện quá đáng lắm đúng không? Ông ta không nhà không người thân, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà không có một người nào đến thăm ông ta cả, vậy thì tôi là người thân duy nhất của ông ta còn gì? Nhưng mà... Tôi... Tôi, tôi, tôi...” Âu Dương Đông tuôn trào nước mắt như suối, mất bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không biết ông ta là một ác ma giết người! Nếu như biết sớm thì tôi... tôi, tôi, tôi... tôi còn hầu hạ ông ta làm gì? Tôi... Hu hu...”
“Anh hãy bình tĩnh một chút.” Ngô Tú Mẫn vội vàng bảo hắn ta ngừng khóc thút thít lại: “Kể tôi nghe chuyện về băng video đi! Anh lấy toàn bộ số băng video đó từ trong di vật của Khang Tử Thanh à?”
“Đúng vậy.” Âu Dương Đông lau nước mắt rồi tiếp tục nói: “Mỗi một bệnh nhân đều có một tủ chứa đồ của riêng mình, ông Khang cũng có một cái, chìa khóa vẫn luôn do trung tâm phúc lợi xã hội giữ. Sau khi ông Khang chết, chúng tôi đã cố gắng liên lạc với người nhà ông ta nhưng không liên lạc được cho nên chỉ có thể xuất phát từ lòng nhân đạo, lấy danh nghĩa của trung tâm phúc lợi xã hội để chôn cất ông ta thôi.”
“Ừm...” Âu Dương Đông nói tới đây thì sắc mặt trở nên căng thẳng, vô cùng lúng túng nói: “Những di vật được cất trong ngăn kéo đó của ông Khang đều do trung tâm phúc lợi xã hội xử lý. Nhưng mà giám đốc rất bận rộn, chẳng bao lâu sau đã quên mất chuyện này rồi. Khi ấy, tôi lại đang thiếu thốn, cần rất nhiều tiền, cứ tưởng bên trong ngăn tủ của ông Khang sẽ có thứ gì đáng giá cho nên nóng đầu đã lén cạy tủ của ông ta ra...”
“Nhưng mà.” Âu Dương Đông bất đắc dĩ nói: “Trong ngăn kéo chỉ có một cái túi da kiểu cũ, tôi lục lọi túi da, đừng nói là thứ có giá trị mà ngay cả một đồng tiền cũng không tìm được! Có thể tưởng tượng được lúc đó tôi buồn rầu tới cỡ nào. Tuy nhiên, không biết sau đó tôi bị làm sao, là tò mò hay là do đã đi trộm cắp thì không thể về tay không, nhưng dù sao thì lúc ấy, trong túi xách vốn có rất nhiều băng video, cho nên tôi mới thuận tay lấy đi!”
“Nói thật chứ số băng video đó đều được quay từ loại máy quay phim đã cũ rích.” Âu Dương Đông nói tiếp: “Sau khi mang về, tôi không có máy chiếu, cũng không xem được cho nên đã tiện tay ném chúng lên trên bàn, rồi cứ mặc kệ một thời gian rất lâu. Sau đó, tôi cứ tiếp tục đi làm, đi làm, cho đến một ngày tôi đi đến nhà người anh em Tiểu Phi của tôi chơi, mới nhớ tới trước đây nhà cậu ta có đầu máy cassette kiểu cũ, cho nên khi ấy mới mượn cậu ta dùng.”
“Nhưng mà nói thật nhé, khi tôi phát băng video từ đầu cassette lên, nhìn thấy chúng đang phát video giết người thì tôi chẳng có suy nghĩ gì khác cả.” Âu Dương Đông ra vẻ bất đắc dĩ: “Bởi vì tôi nghe người ta nói trước khi thành người thực vật, ông Khang có quay phim cho nên tôi mới nghĩ những đoạn băng ghi hình này chắc chắn là đoàn phim của bọn họ quay ra mà thôi!”
“Người phụ nữ trong video lại không phải là ngôi sao nổi tiếng gì cả, cho nên đối với tôi thì đống băng video đó chẳng có ích lợi gì cả! Khi ấy, tôi...” Âu Dương Đông xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không hề nghĩ tới phương diện nào khác, video đó... Sao có thể là video quay cảnh giết người thật sự chứ?”
“Vậy thì...” Sau khi ghi chép xong, Ngô Tú Mẫn hỏi: “Tại sao sau đó, anh lại muốn đăng video lên?”
“Do NBA đấy!” Âu Dương Đông nói tới đây thì xấu hổ che kín mặt lại, nói ra một danh từ làm người ta bất ngờ: “Vòng playoff NBA năm ngoái, tôi cá độ sai đội nên bị thua hết sạch, còn nợ một khoản cổ phiếu nữa! Bạn gái tôi đã bỏ đi, cha mẹ không quan tâm tới, căn nhà cũng bị cầm cố!”
“Thậm chí, tôi còn có ý định bán thận rồi!” Âu Dương Đông thở dài nói: “Tôi thật sự nghèo không chịu được nữa cho nên chỉ có thể nghĩ cách đỡ được chút nào hay chút ấy, trong đầu toàn nghĩ làm sao để có tiền trả nợ... Tuy nhiên, trộm vặt vãnh còn được chứ tôi không thể làm ra chuyện cướp bóc giết người đâu, cho nên sau một hồi suy nghĩ, tôi đã nghĩ tới băng video của ông Khang!”
“Tôi nghĩ mặc dù trong số băng video mà mình lấy được không có ngôi sao nổi tiếng, nhưng mà... trong túi của ông ta có nhiều băng video như vậy mà!” Âu Dương Đông trừng to hai mắt nói: “Nhỡ đâu trong đó có cảnh diễn của ngôi sao, hoặc là scandal, cảnh khỏa thân, tình cảm mãnh liệt gì đó thì có phải là đã có thể kiếm được ít tiền rồi hay không?”
“Vì vậy, tôi quay về trung tâm phúc lợi xã hội, mang tất cả băng video của ông Khang về nhà, rồi xem kỹ càng từng cuộn, kết quả là...” Âu Dương Đông lắc đầu nguầy nguậy: “Vô cùng thất vọng, tôi thật sự không ngờ tình tiết câu chuyện trong cả mười một cuộn băng đều giống y như nhau! Tất cả đều là một tên sát thủ biến thái giết hại một cô gái, mà trong những cô gái này lại không hề có một gương mặt quen thuộc nào, chứ đừng nói đến ngôi sao!”
“Các anh nói xem tôi có ngu không, đến tận lúc đó rồi mà vẫn chưa phát hiện ra mấy cuộn băng đó có vấn đề gì? Tôi chỉ cho rằng...” Hắn ta nói với vẻ mặt vô cùng vô tội: “Mấy cuộn băng video đó là cảnh phim diễn thử của diễn viên, là do đoàn làm phim quay để chọn nhân vật! Người nào diễn tốt thì tôi cho rằng người đó là nhân vật diễn trong phim thật!”
Nhóm Triệu Ngọc ở bên trong phòng nghe thẩm vấn sát vách vừa nghe thấy những lời này thì cả người không ngừng run rẩy. Âu Dương Đông nói băng video có tổng cộng mười một cuộn, cũng có nghĩa là người bị hại trong vụ án video giết người này không phải là chín người như bây giờ, mà là... mười một người!?
“Nhưng mà...” Trong phòng thẩm vấn, Âu Dương Đông tiếp tục khai: “Mặc dù ban đầu tôi rất thất vọng nhưng mà... Sau đó tôi đã nghĩ ra một cách kiếm tiền khác! Tôi phát hiện trên mấy trang web đen mà tôi thường hay xem, chẳng những đang rất thịnh hành phim đen mà còn có rất nhiều bài đăng tìm kiếm sự mới lạ, thỉnh thoảng trong những bài đăng đó còn có người chia sẻ một vài văn chương, hình ảnh hoặc là video có dị năng đặc biệt, chuyện kỳ lạ để kiếm tiền nữa! Cho nên khi liên tưởng đến đống băng video của ông Khang, tôi đã nghĩ đến biện pháp này. Mặc dù tôi cho rằng số băng đó đều là giả nhưng bên trong video xuất hiện rất nhiều cảnh lộ điểm nhạy cảm, vả lại còn có thủ đoạn giết người nữa, tôi cho rằng biết đâu lại có thể giúp tôi kiếm được ít tiền!”
“Thế nên tôi bèn thử đăng tải chúng lên trang web!” Âu Dương Đông nói: “Nhưng mà tôi biết những thứ đó đều là vi phạm pháp luật, một khi bị bắt thì phải gánh hậu quả không nhẹ. Vì vậy, tôi đi học tập một ít hướng dẫn đăng bài an toàn trên mạng, sau một thời gian nghiên cứu mới đăng video lên web! Vì lý do an toàn, tôi còn mua một chứng minh thư của người khác qua một người bạn rồi mở tài khoản ngân hàng...”
“Cuối cùng, chắc cô cũng biết hết rồi.” Hắn ta giang hai tay tỏ ý: “Đúng là kiếm được rất nhiều tiền, tôi thật sự không ngờ sẽ có nhiều người chịu bỏ tiền ra xem video mà tôi đăng đến vậy! Cho nên, chẳng bao lâu sau, tôi lại tìm mấy trang web phi pháp khác để kiếm càng nhiều tiền hơn...”
“Tại sao anh không đăng hết mười một đoạn video đó lên mạng một lần luôn?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu.
“Ban đầu đúng là tôi cũng có nghĩ như vậy.” Âu Dương Đông nói: “Nhưng mà tôi đã nghiên cứu được từ trên mạng là mấy đoạn video đó kiếm được tiền cũng là nhờ mang đến sự mới lạ cho người xem có tâm lý tìm kiếm cái mới, nếu như tôi đăng hết tất cả lên trong một lần thì sẽ làm giảm bớt sự hứng thú này. Mà ngược lại, nếu như tôi làm video thành một seri dài tập, rồi cách một đoạn thời gian lại đăng lên thì có thể giúp thúc đẩy cảm giác mong đợi của bọn họ!”
“Đậu xanh rau má...” Sau khi nghe được lời này, Triệu Ngọc đang ở trong phòng nghe thẩm vấn giận dữ mắng một câu: “Anh ta chuyên nghiệp quá nhỉ...”
Chương 1532BỞI VÌ NBA
“Nghe nói là gặp tai nạn xe cộ nghiêm trọng lắm.” Trong phòng thẩm vấn, Âu Dương Đông thành thật khai báo: “Từ lúc tôi biết ông ta thì ông ta đã là người thực vật rồi! Không thể động đậy, không thể nói chuyện, chỉ có thể thỉnh thoảng mở mắt chứ không hề có chút ý thức nào, nói thẳng ra chính là một kẻ đần độn biết hô hấp thôi!” Âu Dương Đông nhớ lại rồi nói: “Ông ta có thể sống được nhiều năm như thế, ngoài việc phải cảm ơn chính sách phúc lợi của chính phủ ra thì còn phải cảm ơn tôi nữa! Đút cơm, dọn dẹp vệ sinh, lật người đấm lưng, lau chùi thân thể, súc miệng... cho ông ta. Mấy chị có biết cho người thực vật ăn bằng ống dẫn phiền phức cỡ nào không? Nếu không nhờ tôi dốc lòng săn sóc thì ông ta vốn không thể sống lâu được như vậy đâu. Cho nên, chờ đến sau khi ông ta chết, tôi lấy di vật của ông ta cũng không phải chuyện quá đáng lắm đúng không? Ông ta không nhà không người thân, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà không có một người nào đến thăm ông ta cả, vậy thì tôi là người thân duy nhất của ông ta còn gì? Nhưng mà... Tôi... Tôi, tôi, tôi...” Âu Dương Đông tuôn trào nước mắt như suối, mất bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không biết ông ta là một ác ma giết người! Nếu như biết sớm thì tôi... tôi, tôi, tôi... tôi còn hầu hạ ông ta làm gì? Tôi... Hu hu...”
“Anh hãy bình tĩnh một chút.” Ngô Tú Mẫn vội vàng bảo hắn ta ngừng khóc thút thít lại: “Kể tôi nghe chuyện về băng video đi! Anh lấy toàn bộ số băng video đó từ trong di vật của Khang Tử Thanh à?”
“Đúng vậy.” Âu Dương Đông lau nước mắt rồi tiếp tục nói: “Mỗi một bệnh nhân đều có một tủ chứa đồ của riêng mình, ông Khang cũng có một cái, chìa khóa vẫn luôn do trung tâm phúc lợi xã hội giữ. Sau khi ông Khang chết, chúng tôi đã cố gắng liên lạc với người nhà ông ta nhưng không liên lạc được cho nên chỉ có thể xuất phát từ lòng nhân đạo, lấy danh nghĩa của trung tâm phúc lợi xã hội để chôn cất ông ta thôi.”
“Ừm...” Âu Dương Đông nói tới đây thì sắc mặt trở nên căng thẳng, vô cùng lúng túng nói: “Những di vật được cất trong ngăn kéo đó của ông Khang đều do trung tâm phúc lợi xã hội xử lý. Nhưng mà giám đốc rất bận rộn, chẳng bao lâu sau đã quên mất chuyện này rồi. Khi ấy, tôi lại đang thiếu thốn, cần rất nhiều tiền, cứ tưởng bên trong ngăn tủ của ông Khang sẽ có thứ gì đáng giá cho nên nóng đầu đã lén cạy tủ của ông ta ra...”
“Nhưng mà.” Âu Dương Đông bất đắc dĩ nói: “Trong ngăn kéo chỉ có một cái túi da kiểu cũ, tôi lục lọi túi da, đừng nói là thứ có giá trị mà ngay cả một đồng tiền cũng không tìm được! Có thể tưởng tượng được lúc đó tôi buồn rầu tới cỡ nào. Tuy nhiên, không biết sau đó tôi bị làm sao, là tò mò hay là do đã đi trộm cắp thì không thể về tay không, nhưng dù sao thì lúc ấy, trong túi xách vốn có rất nhiều băng video, cho nên tôi mới thuận tay lấy đi!”
“Nói thật chứ số băng video đó đều được quay từ loại máy quay phim đã cũ rích.” Âu Dương Đông nói tiếp: “Sau khi mang về, tôi không có máy chiếu, cũng không xem được cho nên đã tiện tay ném chúng lên trên bàn, rồi cứ mặc kệ một thời gian rất lâu. Sau đó, tôi cứ tiếp tục đi làm, đi làm, cho đến một ngày tôi đi đến nhà người anh em Tiểu Phi của tôi chơi, mới nhớ tới trước đây nhà cậu ta có đầu máy cassette kiểu cũ, cho nên khi ấy mới mượn cậu ta dùng.”
“Nhưng mà nói thật nhé, khi tôi phát băng video từ đầu cassette lên, nhìn thấy chúng đang phát video giết người thì tôi chẳng có suy nghĩ gì khác cả.” Âu Dương Đông ra vẻ bất đắc dĩ: “Bởi vì tôi nghe người ta nói trước khi thành người thực vật, ông Khang có quay phim cho nên tôi mới nghĩ những đoạn băng ghi hình này chắc chắn là đoàn phim của bọn họ quay ra mà thôi!”
“Người phụ nữ trong video lại không phải là ngôi sao nổi tiếng gì cả, cho nên đối với tôi thì đống băng video đó chẳng có ích lợi gì cả! Khi ấy, tôi...” Âu Dương Đông xác nhận lại lần nữa: “Thật sự không hề nghĩ tới phương diện nào khác, video đó... Sao có thể là video quay cảnh giết người thật sự chứ?”
“Vậy thì...” Sau khi ghi chép xong, Ngô Tú Mẫn hỏi: “Tại sao sau đó, anh lại muốn đăng video lên?”
“Do NBA đấy!” Âu Dương Đông nói tới đây thì xấu hổ che kín mặt lại, nói ra một danh từ làm người ta bất ngờ: “Vòng playoff NBA năm ngoái, tôi cá độ sai đội nên bị thua hết sạch, còn nợ một khoản cổ phiếu nữa! Bạn gái tôi đã bỏ đi, cha mẹ không quan tâm tới, căn nhà cũng bị cầm cố!”
“Thậm chí, tôi còn có ý định bán thận rồi!” Âu Dương Đông thở dài nói: “Tôi thật sự nghèo không chịu được nữa cho nên chỉ có thể nghĩ cách đỡ được chút nào hay chút ấy, trong đầu toàn nghĩ làm sao để có tiền trả nợ... Tuy nhiên, trộm vặt vãnh còn được chứ tôi không thể làm ra chuyện cướp bóc giết người đâu, cho nên sau một hồi suy nghĩ, tôi đã nghĩ tới băng video của ông Khang!”
“Tôi nghĩ mặc dù trong số băng video mà mình lấy được không có ngôi sao nổi tiếng, nhưng mà... trong túi của ông ta có nhiều băng video như vậy mà!” Âu Dương Đông trừng to hai mắt nói: “Nhỡ đâu trong đó có cảnh diễn của ngôi sao, hoặc là scandal, cảnh khỏa thân, tình cảm mãnh liệt gì đó thì có phải là đã có thể kiếm được ít tiền rồi hay không?”
“Vì vậy, tôi quay về trung tâm phúc lợi xã hội, mang tất cả băng video của ông Khang về nhà, rồi xem kỹ càng từng cuộn, kết quả là...” Âu Dương Đông lắc đầu nguầy nguậy: “Vô cùng thất vọng, tôi thật sự không ngờ tình tiết câu chuyện trong cả mười một cuộn băng đều giống y như nhau! Tất cả đều là một tên sát thủ biến thái giết hại một cô gái, mà trong những cô gái này lại không hề có một gương mặt quen thuộc nào, chứ đừng nói đến ngôi sao!”
“Các anh nói xem tôi có ngu không, đến tận lúc đó rồi mà vẫn chưa phát hiện ra mấy cuộn băng đó có vấn đề gì? Tôi chỉ cho rằng...” Hắn ta nói với vẻ mặt vô cùng vô tội: “Mấy cuộn băng video đó là cảnh phim diễn thử của diễn viên, là do đoàn làm phim quay để chọn nhân vật! Người nào diễn tốt thì tôi cho rằng người đó là nhân vật diễn trong phim thật!”
Nhóm Triệu Ngọc ở bên trong phòng nghe thẩm vấn sát vách vừa nghe thấy những lời này thì cả người không ngừng run rẩy. Âu Dương Đông nói băng video có tổng cộng mười một cuộn, cũng có nghĩa là người bị hại trong vụ án video giết người này không phải là chín người như bây giờ, mà là... mười một người!?
“Nhưng mà...” Trong phòng thẩm vấn, Âu Dương Đông tiếp tục khai: “Mặc dù ban đầu tôi rất thất vọng nhưng mà... Sau đó tôi đã nghĩ ra một cách kiếm tiền khác! Tôi phát hiện trên mấy trang web đen mà tôi thường hay xem, chẳng những đang rất thịnh hành phim đen mà còn có rất nhiều bài đăng tìm kiếm sự mới lạ, thỉnh thoảng trong những bài đăng đó còn có người chia sẻ một vài văn chương, hình ảnh hoặc là video có dị năng đặc biệt, chuyện kỳ lạ để kiếm tiền nữa! Cho nên khi liên tưởng đến đống băng video của ông Khang, tôi đã nghĩ đến biện pháp này. Mặc dù tôi cho rằng số băng đó đều là giả nhưng bên trong video xuất hiện rất nhiều cảnh lộ điểm nhạy cảm, vả lại còn có thủ đoạn giết người nữa, tôi cho rằng biết đâu lại có thể giúp tôi kiếm được ít tiền!”
“Thế nên tôi bèn thử đăng tải chúng lên trang web!” Âu Dương Đông nói: “Nhưng mà tôi biết những thứ đó đều là vi phạm pháp luật, một khi bị bắt thì phải gánh hậu quả không nhẹ. Vì vậy, tôi đi học tập một ít hướng dẫn đăng bài an toàn trên mạng, sau một thời gian nghiên cứu mới đăng video lên web! Vì lý do an toàn, tôi còn mua một chứng minh thư của người khác qua một người bạn rồi mở tài khoản ngân hàng...”
“Cuối cùng, chắc cô cũng biết hết rồi.” Hắn ta giang hai tay tỏ ý: “Đúng là kiếm được rất nhiều tiền, tôi thật sự không ngờ sẽ có nhiều người chịu bỏ tiền ra xem video mà tôi đăng đến vậy! Cho nên, chẳng bao lâu sau, tôi lại tìm mấy trang web phi pháp khác để kiếm càng nhiều tiền hơn...”
“Tại sao anh không đăng hết mười một đoạn video đó lên mạng một lần luôn?” Ngô Tú Mẫn hỏi một câu.
“Ban đầu đúng là tôi cũng có nghĩ như vậy.” Âu Dương Đông nói: “Nhưng mà tôi đã nghiên cứu được từ trên mạng là mấy đoạn video đó kiếm được tiền cũng là nhờ mang đến sự mới lạ cho người xem có tâm lý tìm kiếm cái mới, nếu như tôi đăng hết tất cả lên trong một lần thì sẽ làm giảm bớt sự hứng thú này. Mà ngược lại, nếu như tôi làm video thành một seri dài tập, rồi cách một đoạn thời gian lại đăng lên thì có thể giúp thúc đẩy cảm giác mong đợi của bọn họ!”
“Đậu xanh rau má...” Sau khi nghe được lời này, Triệu Ngọc đang ở trong phòng nghe thẩm vấn giận dữ mắng một câu: “Anh ta chuyên nghiệp quá nhỉ...”
Bình luận facebook