Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1525
Chương 1525 : Chương 1525CHÚNG TÔI TÌM ĐƯỢC RỒI!
Chương 1525CHÚNG TÔI TÌM ĐƯỢC RỒI!
Thành phố Vân Ổ nằm ở vùng Bắc Bộ tỉnh Việt Châu, là một trong số hai mươi tư thành phố của Việt Châu.
Thành phố này nổi tiếng nhất về cây mía, sản lượng mía của Vân Ổ đứng đầu toàn quốc. Do đó, nó cũng có một cái tên khác - thành phố Mía.
Do nằm ở phương Nam, tuy đã vào đông nhưng nhiệt độ ở đây vẫn vào khoảng 20 độ C, khí hậu ôn hòa, không khí ẩm ướt, vô cùng dễ chịu.
Quy hoạch thành phố của Vân Ổ cũng là số một, đường phố trật tự, sắc xanh của cây cỏ đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ồ, nói cách khác.” Trên ô tô, Triệu Ngọc vừa lái xe vừa gật đầu: “Tai này của anh là tâm bệnh?”
“Không chỉ là chuyện tai điếc thôi đâu!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Bản thân anh cũng biết rõ mà, chuyện xảy ra ở Talstein và Vaqueria không thể không ảnh hưởng gì đến anh được!”
“Bệnh rối loạn stress sau sang chấn*, dù là binh sĩ trải qua trăm trận chiến cũng khó mà tránh khỏi, nói gì đến tân binh lần đầu trải qua khói lửa chiến tranh như anh?” Miêu Anh khuyên: “Nghe em đi, đây thực sự không phải trò đùa đâu, anh phải khám bác sĩ tâm lý đấy.”
* Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.
“Nếu không chú trọng đến nó nhiều thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
“Anh có biết khi nãy nằm mơ thấy ác mộng, anh đã hét gì không?”
“Được, được... Anh nghe em!” Triệu Ngọc thu lại nụ cười cợt nhả, nghiêm túc nói: “Anh biết là em muốn tốt cho anh! Yên tâm đi, anh sẽ đi khám cả bác sĩ tâm lý và bác sĩ tai nữa, nhưng ít nhất phải xử lý xong vụ án này đã rồi tính sau!”
“Dù vụ án này đã xảy ra lâu năm nhưng ảnh hưởng của nó thực sự quá tồi tệ!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chúng ta buộc phải tìm ra hung thủ!”
“Em biết việc phá án quan trọng, nhưng sức khỏe của anh cũng quan trọng.” Miêu Anh nửa đùa nửa thật, nói: “Nếu tâm lý của anh có vấn đề thì hậu quả không chừng còn nghiêm trọng hơn cả vụ án nữa!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh vì lời nói của Miêu Anh.
Đúng vậy!
Từng có nhiều lúc, điều Triệu Ngọc lo lắng nhất chính là một ngày nào đó, tâm lý của mình sẽ mất cân bằng, cũng sẽ gây ra tội ác như Đậu Tự Lực.
Hơn nữa, trên người mình còn có nhiều đạo cụ siêu cấp như vậy, nhỡ mà mình tẩu hỏa nhập ma thì quả thực không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ thế nào.
Bởi vậy, Miêu Anh nói hết sức chính xác, mình phải chủ động, tích cực nghĩ thoáng ra, tuyệt đối không thể để chuyện nguy hiểm xảy ra.
“Đúng rồi, Triệu Ngọc.” Miêu Anh nhìn ra ngoài xe rồi lại nhìn định vị trên điện thoại của Triệu Ngọc. Cô nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
...
Hơn mười phút sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh lái xe tới khu chung cư tên là biệt thự Kim Đỉnh để gặp mặt người nhà của Miêu Tiếu Văn.
“Chào cậu cảnh sát.” Vừa gặp, mẹ của Miêu Tiếu Văn đã nôn nóng hỏi: “Đã có tin tức của Tiểu Văn nhà tôi chưa? Chúng... Chúng tôi đã xem đoạn video đó rồi, video đó chắc chắn là giả đúng không? Xin anh hãy nói cho tôi biết, đó nhất định đều là giả đúng không?”
Dù Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vừa nghe câu hỏi của mẹ Miêu, hắn vẫn không khỏi chua xót.
“Dì đừng sốt ruột, đừng sốt ruột...” Miêu Anh vội vàng khuyên nhủ: “Chúng cháu đang cố gắng phá án, do đoạn video đó quá mơ hồ nên trước mắt, chúng cháu vẫn chưa thể phán đoán thực hư...”
“À... Mời cô cậu vào, mời ngồi...” Cha của Miêu Tiếu Văn vội vàng mời Triệu Ngọc và Miêu Anh vào.
Sau khi vào nhà, hai người mới phát hiện nhà họ cực kỳ bừa bộn, đồ ăn thừa trên bàn ăn, ghế sofa bừa bộn, còn trên mặt đất, chỗ nào cũng có đồ lặt vặt.
Hai vợ chồng họ cũng tiều tụy hốc hác, rõ ràng là rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tốt.
Ài...
Triệu Ngọc thầm thở dài, đoạn video giết người chắc chắn đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến vợ chồng họ.
“Dì à, con trai dì đâu?” Miêu Anh hỏi một câu.
“Nó đi học rồi!” Mẹ Miêu trả lời: “Nhưng hai ngày qua, Tiểu Triệu cũng rất bất an, nó lo lắng cho chị mình lắm!”
“Hai đứa nó cách nhau mười sáu tuổi, nhắc đến cũng kỳ lạ, năm đó khi Tiểu Văn mất tích, Tiểu Triệu mới chỉ ba tuổi thôi.” Trong mắt mẹ Miêu ngập nước: “Nhưng Tiểu Triệu vừa xem video đã nhận ra chị gái nó rồi!”
“Bà xã.” Cha Miêu nói bằng giọng đậm chất địa phương: “Bà kể làm gì? Tiểu Triệu có thể nhận ra chị nó là vì nó từng xem ảnh của chị gái mình mà, một đứa trẻ ba tuổi thì có thể nhớ được bao nhiêu chứ?”
“Chú à.” Triệu Ngọc mở miệng: “Hôm nay, chúng cháu đến nhà cô chú là vì muốn hỏi thăm chút chuyện, ừm... các điều lệ giữ bí mật mà phía cảnh sát đã nói với cô chú, không biết liệu...”
“Cậu cứ yên tâm, ngoài chị gái tôi ra, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!” Mẹ Miêu giành trả lời trước: “Chị gái tôi cũng biết chuyện trước khi báo án, cậu cứ yên tâm, chị ấy rất kín tiếng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra đâu!”
“Vâng...” Triệu Ngọc gật đầu: “Cháu còn muốn hỏi một chuyện, cô chú thử nhớ lại xem trong ký ức của mình, cô chú có quen ai họ Âu Dương không?”
“Âu Dương?” Hai vợ chồng đồng thời cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi mới lắc đầu bảo: “Hình như... Chúng tôi không quen ai có họ Âu Dương cả?”
“Chuyện là vậy.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Cô chú thử hỏi thăm xem năm đó trong số những người Miêu Tiếu Văn quen có ai họ Âu Dương không?”
“Nếu có thì cô chú hãy liên lạc với chúng cháu nhé!”
“Nhất định, nhất định rồi!” Cha Miêu gật đầu trả lời.
“Vậy... tiếp theo.” Triệu Ngọc lại bảo: “Cháu muốn tìm hiểu một chút về Miêu Tiếu Văn. Lúc đầu, cô chú sống trong căn phòng đó sao?”
“Đương nhiên là không.” Cha Miêu vội trả lời: “Năm đó toàn là nhà trệt, nhưng... vị trí cũng gần đó vì dời nhà chuyển đi mà...”
Triệu Ngọc và hai vợ chồng trò chuyện với nhau. Hắn hỏi thăm được rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống năm đó của Miêu Tiếu Văn. Hai người họ còn cho Triệu Ngọc xem ảnh và một số tư liệu chân dung của cô ấy.
Triệu Ngọc không ngờ Miêu Tiếu Văn lại là một cô gái đa tài đa nghệ, giỏi múa hát, năm đó, cô ấy còn tham gia quay một số video ngắn tuyên truyền cho địa phương nữa.
Triệu Ngọc và Miêu Anh ở nhà Miêu Tiếu Văn hai tiếng rồi mới tạm biệt hai vợ chồng họ, rời khỏi khu chung cư biệt thự Kim Đỉnh.
“Ài..” Trên đường về, Miêu Anh suy sụp thở dài: “Em còn tưởng là cùng anh ra ngoài để thư giãn, lần này thì hay rồi, tâm lý càng khó chịu hơn!”
“Một cô gái tốt như thế mà phải chịu thủ đoạn hiểm độc, đúng là khiến người ta thương xót!” Miêu Anh buồn bã nói: “Ngoài ra, em thực sự không biết chúng ta không cho cha mẹ Miêu Tiếu Văn biết tình hình thực tế là đúng hay sai? Đôi lúc, cho người khác hy vọng không thể thực hiện còn tàn nhẫn hơn! Thay vì thế, chúng ta thà rằng nói thật!”
“Em đừng nghĩ nhiều như vậy.” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Nhiệm vụ của chúng ta là mau chóng bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho người bị hại! Hả?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì bỗng phát hiện ra điều gì. Hắn lập tức phanh xe gấp, đỗ xe ngay bên lề đường!
“Két” một tiếng, cả chiếc xe nghiêng ngả dữ dội.
“Hả? Sao thế?” Miêu Anh hoảng sợ, nhưng khi nhìn Triệu Ngọc, cô lại phát hiện Triệu Ngọc đã sớm mở cửa xuống xe.
Miêu Anh nôn nóng, vội nhảy xuống xe theo hắn.
Lúc này, Triệu Ngọc đứng trên quốc lộ, xe cộ qua lại như thoi đưa, hắn căng thẳng đưa mắt quan sát xung quanh.
“Triệu Ngọc, anh sao thế?” Miêu Anh đến gần, không rõ chuyện gì nên liên tục hỏi dồn: “Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”
“Ừm... Ừm...” Triệu Ngọc cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng quan sát kĩ hệ thống Kỳ Ngộ.
Bởi khi nãy, trong lúc hắn đang lái xe, máy báo động khẩn cấp bỗng lóe lên, hơn nữa còn hiện lên hình vẽ bia ngắm mà trước kia chưa từng xuất hiện.
Song, điều kỳ lạ là hình vẽ bia ngắm chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Triệu Ngọc quan sát kĩ mục đạo cụ, máy báo động khẩn cấp của hắn không thiếu cái nào, vẫn còn ba cái.
Đang... Đang xảy ra chuyện gì thế?
Triệu Ngọc nhìn dòng xe cộ ở hai bên qua lại như mắc cửi, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“A... Anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Không ngờ ngay trong thời khắc này, điện thoại của Triệu Ngọc bỗng vang lên, dọa hắn và Miêu Anh sợ hết hồn.
“A lô...”
“Sếp ơi, sếp ơi!” Triệu Ngọc nhận điện thoại, tiếng la hưng phấn của Thôi Lệ Châu vang lên trong điện thoại: “Nói cho anh một tin tốt nhé, chúng tôi... chúng tôi đã tìm thấy nghĩa địa đó và cũng đã tìm thấy nơi quay video năm đó rồi!!!”
Chương 1525CHÚNG TÔI TÌM ĐƯỢC RỒI!
Thành phố Vân Ổ nằm ở vùng Bắc Bộ tỉnh Việt Châu, là một trong số hai mươi tư thành phố của Việt Châu.
Thành phố này nổi tiếng nhất về cây mía, sản lượng mía của Vân Ổ đứng đầu toàn quốc. Do đó, nó cũng có một cái tên khác - thành phố Mía.
Do nằm ở phương Nam, tuy đã vào đông nhưng nhiệt độ ở đây vẫn vào khoảng 20 độ C, khí hậu ôn hòa, không khí ẩm ướt, vô cùng dễ chịu.
Quy hoạch thành phố của Vân Ổ cũng là số một, đường phố trật tự, sắc xanh của cây cỏ đẹp đẽ, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ồ, nói cách khác.” Trên ô tô, Triệu Ngọc vừa lái xe vừa gật đầu: “Tai này của anh là tâm bệnh?”
“Không chỉ là chuyện tai điếc thôi đâu!” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Bản thân anh cũng biết rõ mà, chuyện xảy ra ở Talstein và Vaqueria không thể không ảnh hưởng gì đến anh được!”
“Bệnh rối loạn stress sau sang chấn*, dù là binh sĩ trải qua trăm trận chiến cũng khó mà tránh khỏi, nói gì đến tân binh lần đầu trải qua khói lửa chiến tranh như anh?” Miêu Anh khuyên: “Nghe em đi, đây thực sự không phải trò đùa đâu, anh phải khám bác sĩ tâm lý đấy.”
* Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.
“Nếu không chú trọng đến nó nhiều thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!”
“Anh có biết khi nãy nằm mơ thấy ác mộng, anh đã hét gì không?”
“Được, được... Anh nghe em!” Triệu Ngọc thu lại nụ cười cợt nhả, nghiêm túc nói: “Anh biết là em muốn tốt cho anh! Yên tâm đi, anh sẽ đi khám cả bác sĩ tâm lý và bác sĩ tai nữa, nhưng ít nhất phải xử lý xong vụ án này đã rồi tính sau!”
“Dù vụ án này đã xảy ra lâu năm nhưng ảnh hưởng của nó thực sự quá tồi tệ!” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Chúng ta buộc phải tìm ra hung thủ!”
“Em biết việc phá án quan trọng, nhưng sức khỏe của anh cũng quan trọng.” Miêu Anh nửa đùa nửa thật, nói: “Nếu tâm lý của anh có vấn đề thì hậu quả không chừng còn nghiêm trọng hơn cả vụ án nữa!”
“Ha ha...” Triệu Ngọc ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại hoảng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh vì lời nói của Miêu Anh.
Đúng vậy!
Từng có nhiều lúc, điều Triệu Ngọc lo lắng nhất chính là một ngày nào đó, tâm lý của mình sẽ mất cân bằng, cũng sẽ gây ra tội ác như Đậu Tự Lực.
Hơn nữa, trên người mình còn có nhiều đạo cụ siêu cấp như vậy, nhỡ mà mình tẩu hỏa nhập ma thì quả thực không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ thế nào.
Bởi vậy, Miêu Anh nói hết sức chính xác, mình phải chủ động, tích cực nghĩ thoáng ra, tuyệt đối không thể để chuyện nguy hiểm xảy ra.
“Đúng rồi, Triệu Ngọc.” Miêu Anh nhìn ra ngoài xe rồi lại nhìn định vị trên điện thoại của Triệu Ngọc. Cô nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đang đi đâu thế?”
...
Hơn mười phút sau, Triệu Ngọc và Miêu Anh lái xe tới khu chung cư tên là biệt thự Kim Đỉnh để gặp mặt người nhà của Miêu Tiếu Văn.
“Chào cậu cảnh sát.” Vừa gặp, mẹ của Miêu Tiếu Văn đã nôn nóng hỏi: “Đã có tin tức của Tiểu Văn nhà tôi chưa? Chúng... Chúng tôi đã xem đoạn video đó rồi, video đó chắc chắn là giả đúng không? Xin anh hãy nói cho tôi biết, đó nhất định đều là giả đúng không?”
Dù Triệu Ngọc đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vừa nghe câu hỏi của mẹ Miêu, hắn vẫn không khỏi chua xót.
“Dì đừng sốt ruột, đừng sốt ruột...” Miêu Anh vội vàng khuyên nhủ: “Chúng cháu đang cố gắng phá án, do đoạn video đó quá mơ hồ nên trước mắt, chúng cháu vẫn chưa thể phán đoán thực hư...”
“À... Mời cô cậu vào, mời ngồi...” Cha của Miêu Tiếu Văn vội vàng mời Triệu Ngọc và Miêu Anh vào.
Sau khi vào nhà, hai người mới phát hiện nhà họ cực kỳ bừa bộn, đồ ăn thừa trên bàn ăn, ghế sofa bừa bộn, còn trên mặt đất, chỗ nào cũng có đồ lặt vặt.
Hai vợ chồng họ cũng tiều tụy hốc hác, rõ ràng là rất lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tốt.
Ài...
Triệu Ngọc thầm thở dài, đoạn video giết người chắc chắn đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến vợ chồng họ.
“Dì à, con trai dì đâu?” Miêu Anh hỏi một câu.
“Nó đi học rồi!” Mẹ Miêu trả lời: “Nhưng hai ngày qua, Tiểu Triệu cũng rất bất an, nó lo lắng cho chị mình lắm!”
“Hai đứa nó cách nhau mười sáu tuổi, nhắc đến cũng kỳ lạ, năm đó khi Tiểu Văn mất tích, Tiểu Triệu mới chỉ ba tuổi thôi.” Trong mắt mẹ Miêu ngập nước: “Nhưng Tiểu Triệu vừa xem video đã nhận ra chị gái nó rồi!”
“Bà xã.” Cha Miêu nói bằng giọng đậm chất địa phương: “Bà kể làm gì? Tiểu Triệu có thể nhận ra chị nó là vì nó từng xem ảnh của chị gái mình mà, một đứa trẻ ba tuổi thì có thể nhớ được bao nhiêu chứ?”
“Chú à.” Triệu Ngọc mở miệng: “Hôm nay, chúng cháu đến nhà cô chú là vì muốn hỏi thăm chút chuyện, ừm... các điều lệ giữ bí mật mà phía cảnh sát đã nói với cô chú, không biết liệu...”
“Cậu cứ yên tâm, ngoài chị gái tôi ra, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu!” Mẹ Miêu giành trả lời trước: “Chị gái tôi cũng biết chuyện trước khi báo án, cậu cứ yên tâm, chị ấy rất kín tiếng, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra đâu!”
“Vâng...” Triệu Ngọc gật đầu: “Cháu còn muốn hỏi một chuyện, cô chú thử nhớ lại xem trong ký ức của mình, cô chú có quen ai họ Âu Dương không?”
“Âu Dương?” Hai vợ chồng đồng thời cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi mới lắc đầu bảo: “Hình như... Chúng tôi không quen ai có họ Âu Dương cả?”
“Chuyện là vậy.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Cô chú thử hỏi thăm xem năm đó trong số những người Miêu Tiếu Văn quen có ai họ Âu Dương không?”
“Nếu có thì cô chú hãy liên lạc với chúng cháu nhé!”
“Nhất định, nhất định rồi!” Cha Miêu gật đầu trả lời.
“Vậy... tiếp theo.” Triệu Ngọc lại bảo: “Cháu muốn tìm hiểu một chút về Miêu Tiếu Văn. Lúc đầu, cô chú sống trong căn phòng đó sao?”
“Đương nhiên là không.” Cha Miêu vội trả lời: “Năm đó toàn là nhà trệt, nhưng... vị trí cũng gần đó vì dời nhà chuyển đi mà...”
Triệu Ngọc và hai vợ chồng trò chuyện với nhau. Hắn hỏi thăm được rất nhiều chi tiết nhỏ trong cuộc sống năm đó của Miêu Tiếu Văn. Hai người họ còn cho Triệu Ngọc xem ảnh và một số tư liệu chân dung của cô ấy.
Triệu Ngọc không ngờ Miêu Tiếu Văn lại là một cô gái đa tài đa nghệ, giỏi múa hát, năm đó, cô ấy còn tham gia quay một số video ngắn tuyên truyền cho địa phương nữa.
Triệu Ngọc và Miêu Anh ở nhà Miêu Tiếu Văn hai tiếng rồi mới tạm biệt hai vợ chồng họ, rời khỏi khu chung cư biệt thự Kim Đỉnh.
“Ài..” Trên đường về, Miêu Anh suy sụp thở dài: “Em còn tưởng là cùng anh ra ngoài để thư giãn, lần này thì hay rồi, tâm lý càng khó chịu hơn!”
“Một cô gái tốt như thế mà phải chịu thủ đoạn hiểm độc, đúng là khiến người ta thương xót!” Miêu Anh buồn bã nói: “Ngoài ra, em thực sự không biết chúng ta không cho cha mẹ Miêu Tiếu Văn biết tình hình thực tế là đúng hay sai? Đôi lúc, cho người khác hy vọng không thể thực hiện còn tàn nhẫn hơn! Thay vì thế, chúng ta thà rằng nói thật!”
“Em đừng nghĩ nhiều như vậy.” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Nhiệm vụ của chúng ta là mau chóng bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho người bị hại! Hả?”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa dứt lời thì bỗng phát hiện ra điều gì. Hắn lập tức phanh xe gấp, đỗ xe ngay bên lề đường!
“Két” một tiếng, cả chiếc xe nghiêng ngả dữ dội.
“Hả? Sao thế?” Miêu Anh hoảng sợ, nhưng khi nhìn Triệu Ngọc, cô lại phát hiện Triệu Ngọc đã sớm mở cửa xuống xe.
Miêu Anh nôn nóng, vội nhảy xuống xe theo hắn.
Lúc này, Triệu Ngọc đứng trên quốc lộ, xe cộ qua lại như thoi đưa, hắn căng thẳng đưa mắt quan sát xung quanh.
“Triệu Ngọc, anh sao thế?” Miêu Anh đến gần, không rõ chuyện gì nên liên tục hỏi dồn: “Rốt cuộc đã có chuyện gì thế?”
“Ừm... Ừm...” Triệu Ngọc cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng quan sát kĩ hệ thống Kỳ Ngộ.
Bởi khi nãy, trong lúc hắn đang lái xe, máy báo động khẩn cấp bỗng lóe lên, hơn nữa còn hiện lên hình vẽ bia ngắm mà trước kia chưa từng xuất hiện.
Song, điều kỳ lạ là hình vẽ bia ngắm chỉ thoáng hiện lên rồi biến mất trong nháy mắt.
Triệu Ngọc quan sát kĩ mục đạo cụ, máy báo động khẩn cấp của hắn không thiếu cái nào, vẫn còn ba cái.
Đang... Đang xảy ra chuyện gì thế?
Triệu Ngọc nhìn dòng xe cộ ở hai bên qua lại như mắc cửi, dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng.
“A... Anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Không ngờ ngay trong thời khắc này, điện thoại của Triệu Ngọc bỗng vang lên, dọa hắn và Miêu Anh sợ hết hồn.
“A lô...”
“Sếp ơi, sếp ơi!” Triệu Ngọc nhận điện thoại, tiếng la hưng phấn của Thôi Lệ Châu vang lên trong điện thoại: “Nói cho anh một tin tốt nhé, chúng tôi... chúng tôi đã tìm thấy nghĩa địa đó và cũng đã tìm thấy nơi quay video năm đó rồi!!!”