Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1524
Chương 1524 : Chương 1524
Chương 1524Ý NGHĨA CỦA TÀI KHOẢN
“Bên cha đang làm gì thế? Sao ồn vậy?” Triệu Ngọc nghe thấy âm thanh ồn ào trong điện thoại nên nhíu mày hỏi một câu.
“Nói ra, sợ con không tin.” Miêu Khôn thần thần bí bí nói: “Sanger Rove sắp ra sân, lần này ta lại cược anh ta thua! Thế nào, con có cược không?”
“Đệch.” Nghe thấy vậy, suýt nữa Triệu Ngọc cắn vào đầu lưỡi: “Cha vợ, cha cũng sành chơi thật, Sanger Rove người ta là quán quân thế giới sống sờ sờ mà cũng sắp bị ngài chơi hỏng rồi!”
“Sao có thể gọi đây là chơi được?” Miêu Khôn nói với vẻ đa mưu túc trí: “Ta đã nhìn trúng mấy mảnh đất ở Papua New Guinea, ta có thể kiếm được một mảnh đất từ một trận đấu của Sanger Rove, cớ sao mà không làm?”
“Đệch, cha vợ uy vũ...”
“Ta nói con nghe này Tiểu Triệu, đất cát ở đó rất rẻ, hơn nữa tiềm năng phát triển rất lớn.” Miêu Khôn dụ dỗ: “Con thấy sao, có cần ta giúp con đặt trước một mảnh đất không?”
“Thôi! Chúng ta bàn chính sự.” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng đi vào chủ đề: “Rốt cuộc cha nghĩ thế nào về chuyện con vừa nói với cha, có thể cho con lời chỉ dẫn không?”
“Không phải chứ? Tên nhóc con dùng tiếng lóng cũng xuôi đấy!” Cách màn hình điện thoại mà Triệu Ngọc vẫn nghe thấy tiếng Miêu Khôn rít điếu xì gà: “Cái gọi là lời chỉ dẫn là gì? Hai cha con ta có quan hệ thế nào chứ, khó khăn của con chính là khó khăn của ta!”
“Khụ! Xì xì xì...” Miêu Khôn thở ra rồi trịnh trọng nói: “Con nghe ta nói đã, cái này căn bản không phải khó khăn gì. Ta hỏi con, hiện tại chắc con vẫn chưa chính thức báo cáo cho Tổng cục Hình sự, chưa ủy thác nhờ phòng Đặc Cần giúp đỡ xử lý nhỉ?”
“Chưa... Con chưa...” Triệu Ngọc sững sờ, không biết Miêu Khôn có ý gì?
“Vậy thì tốt!” Miêu Khôn hài lòng nói: “Vậy đi, con cho ta một ngày, sau một ngày, ta sẽ cho con câu trả lời khiến con hài lòng!”
“Cha vợ con có cách xử lý, chuyện này không cần phòng Đặc Cần phải nhúng tay!”
“Vậy... Cha vợ, con không hiểu...” Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Khụ, có gì không hiểu?” Miêu Khôn mất kiên nhẫn đáp: “Bảo con đợi một ngày thì đợi một ngày đi! Kosvia là nơi mẫn cảm, trông chờ phòng Đặc Cần phái đặc công giúp các con điều tra một tài khoản cũng giống như trông chờ mẹ kế đẻ em ruột cho con thôi, không đáng tin chút nào!”
“Ặc, ngài so sánh gì vậy?” Triệu Ngọc cau mày.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!” Miêu Khôn vội vàng nói: “Sanger Rove đã ra sân, ta đã đặt cược không ít tiền, giờ phải cúp máy đây!”
Nói xong, Miêu Khôn không đợi Triệu Ngọc phản ứng gì mà đã cúp máy luôn.
“Alo, cha hãy giúp con cược hai mươi nghìn Sanger Rove thua... Alo alo... Đệch!” Triệu Ngọc buồn bực vỗ điện thoại rồi tức giận mắng: “Chuyện gì vậy, con ở đây phá án gấp như lửa đốt sau lưng, cha còn có tâm trạng xem trận đấu, đúng là... Bà nội nó...”
Triệu Ngọc bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi. Miêu Anh sốt ruột chờ, cô lập tức tiến lên hỏi thăm: “Triệu Ngọc, sao rồi, cha em nói thế nào?”
Triệu Ngọc đành nói cho Miêu Anh nguyên câu mà Miêu Khôn nói.
Nhưng sau khi nghe xong, Miêu Anh không hề sốt ruột. Cô lập tức bảo Triệu Ngọc: “Ít nhất cha em vẫn khá đáng tin trong công việc, ông ấy bảo đợi một ngày thì chúng ta cứ đợi một ngày đi!”
“Vừa nãy, anh cũng nghĩ phòng Đặc Cần chắc sẽ không vì một vụ án hình sự mà phái đặc công đến Kosvia mạo hiểm đâu!”
“Được rồi, vậy tiếp theo...” Triệu Ngọc đẩy cánh cửa phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ra, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ cần đợi đúng không?”
“Không chỉ một trang web phi pháp phát tán video thôi đâu.” Miêu Anh nói tiếp: “Nếu đã tìm được địa chỉ của một trang thì không lâu nữa sẽ tìm ra địa chỉ của những trang khác thôi!”
“Có lẽ chúng ta có thể hành động bằng cách thích hợp hơn!”
“Tổ trưởng, tổ trưởng.” Hai người vừa vào phòng, Tăng Khả đã lập tức đứng dậy báo cáo: “Chúng ta đã lợi dụng ngựa gỗ, dùng phép toán Monique thu gọn địa chỉ IP của người đăng video, nếu không tính sai thì có lẽ người đăng video đang ở trong nước ta!”
“Ồ? Vậy ư?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Có thể tra ra vị trí cụ thể không? Nếu có thể bắt người này thì há chẳng phải vụ án sẽ kết thúc sao?”
“Cách này vẫn không được!” Tăng Khả lắc đầu: “Nếu muốn lọc ra địa chỉ IP thực sự thì theo tốc độ hiện giờ phải mất ít nhất một tháng!”
“Ừm... Vậy chúng ta nghĩ cách khác!” Nói đến đây, suy nghĩ nào đó khẽ nổi lên trong lòng Triệu Ngọc. Chỉ tiếc là suy nghĩ đó lướt qua quá nhanh, hắn chưa bắt được.
“Ngoài ra.” Tăng Khả cầm một tờ giấy trắng có chữ rồi nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, trong đội em có người nghiên cứu ra cái này, không biết có giúp được việc phá án không, anh xem thế nào!”
Triệu Ngọc cầm lấy tờ giấy trắng xem, bên trên viết tài khoản của kẻ đăng video thần bí: OYD000172219.
“Nó... có nghĩa là gì?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Thường thì ai đó đăng nhập vào trang web, khi đăng ký tài khoản đều sử dụng cả chữ cái và số. Căn cứ vào tư duy quán tính, rất nhiều người sẽ chọn dùng họ tên viết tắt của mình!”
“OYD? Âu?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Kẻ đăng video họ Âu? Chữ này không thường gặp! Chẳng lẽ đơn giản vậy thôi à?”
“Bọn em đã cùng nghiên cứu, phát hiện ngoài việc ba chữ cái này đại diện cho họ tên viết tắt của người này ra, không có ý nghĩa gì khác.” Tăng Khả vừa nói vừa lật tờ giấy: “Tổ trưởng nhìn xem, chữ cái O có lẽ còn rất nhiều khả năng khác, nhưng một khi O và Y cùng xuất hiện thì chỉ còn lại một tổ hợp...”
“Đệch!” Nhìn thấy hai chữ cái này, Triệu Ngọc lập tức nghĩ tới đáp án, hắn trợn mắt hỏi: “Âu Dương*!? Ý cậu là người đăng video có họ kép?”
* OY là viết tắt của chú âm ōuyáng, dịch ra là Âu Dương.
“Đúng vậy, rất có thể là vậy!” Tăng Khả nói: “Người đăng video có họ là Âu Dương, phía sau có chữ D ở đầu! Nếu gộp lại, có lẽ rất có thể là tên của người đăng video!”
“Âu Dương... Đức?” Triệu Ngọc chậc lưỡi đoán: “Âu Dương... Đông? Độ? Đậu? Đản? Đãi?”
“Ừm... quả thực vẫn còn quá nhiều...” Tăng Khả bất lực gật đầu: “Dù sau thì dân số nước ta cũng đông mà...”
“Nhưng đây dù gì cũng là một phương hướng!” Triệu Ngọc vỗ bả vai Tăng Khả rồi khích lệ: “Hung thủ phạm tội sớm nhất vào mười chín năm trước, nhìn video thì ít nhất khi đó hung thủ là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi. Do đó, cậu hãy bảo phòng điều tra mất tích tìm kiếm người trên ba mươi chín tuổi theo mạch logic này, xem xem có thể thu gọn phạm vi đến đâu?”
“Nhỡ đâu hung thủ thực sự ẩn núp trong đó thì sao?”
“Vâng!” Tăng Khả gật đầu đồng ý rồi lập tức đi làm việc.
“Hung thủ vẫn ở trong nước...” Triệu Ngọc nhắc đi nhắc lại mấy lần như độc thoại: “Vụ án này càng ngày càng bất thường!”
“Triệu Ngọc, giờ anh có thời gian chưa?” Miêu Anh kéo cánh tay Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Giờ chúng ta có thể bàn bạc kĩ không?”
“Ừm... Việc này hả...” Triệu Ngọc do dự một lúc rồi đưa tay lên nói: “Được! Chúng ta có thể bàn bạc, nhưng... chúng ta vẫn nên vừa đi vừa trò chuyện nhỉ?”
Nói xong, Triệu Ngọc cầm áo khoác của mình và chìa khóa ô tô mà Cục Cảnh sát địa phương cho họ mượn rồi đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
“Này, anh đang... đi đâu?” Miêu Anh vội hỏi.
.
“Trong phòng làm việc ngột ngạt quá.” Triệu Ngọc xoay người kéo tay Miêu Anh: “Đi! Em ra ngoài cùng anh nhé! Không chừng sẽ giúp ích cho tai của anh đấy!”
Chương 1524Ý NGHĨA CỦA TÀI KHOẢN
“Bên cha đang làm gì thế? Sao ồn vậy?” Triệu Ngọc nghe thấy âm thanh ồn ào trong điện thoại nên nhíu mày hỏi một câu.
“Nói ra, sợ con không tin.” Miêu Khôn thần thần bí bí nói: “Sanger Rove sắp ra sân, lần này ta lại cược anh ta thua! Thế nào, con có cược không?”
“Đệch.” Nghe thấy vậy, suýt nữa Triệu Ngọc cắn vào đầu lưỡi: “Cha vợ, cha cũng sành chơi thật, Sanger Rove người ta là quán quân thế giới sống sờ sờ mà cũng sắp bị ngài chơi hỏng rồi!”
“Sao có thể gọi đây là chơi được?” Miêu Khôn nói với vẻ đa mưu túc trí: “Ta đã nhìn trúng mấy mảnh đất ở Papua New Guinea, ta có thể kiếm được một mảnh đất từ một trận đấu của Sanger Rove, cớ sao mà không làm?”
“Đệch, cha vợ uy vũ...”
“Ta nói con nghe này Tiểu Triệu, đất cát ở đó rất rẻ, hơn nữa tiềm năng phát triển rất lớn.” Miêu Khôn dụ dỗ: “Con thấy sao, có cần ta giúp con đặt trước một mảnh đất không?”
“Thôi! Chúng ta bàn chính sự.” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng đi vào chủ đề: “Rốt cuộc cha nghĩ thế nào về chuyện con vừa nói với cha, có thể cho con lời chỉ dẫn không?”
“Không phải chứ? Tên nhóc con dùng tiếng lóng cũng xuôi đấy!” Cách màn hình điện thoại mà Triệu Ngọc vẫn nghe thấy tiếng Miêu Khôn rít điếu xì gà: “Cái gọi là lời chỉ dẫn là gì? Hai cha con ta có quan hệ thế nào chứ, khó khăn của con chính là khó khăn của ta!”
“Khụ! Xì xì xì...” Miêu Khôn thở ra rồi trịnh trọng nói: “Con nghe ta nói đã, cái này căn bản không phải khó khăn gì. Ta hỏi con, hiện tại chắc con vẫn chưa chính thức báo cáo cho Tổng cục Hình sự, chưa ủy thác nhờ phòng Đặc Cần giúp đỡ xử lý nhỉ?”
“Chưa... Con chưa...” Triệu Ngọc sững sờ, không biết Miêu Khôn có ý gì?
“Vậy thì tốt!” Miêu Khôn hài lòng nói: “Vậy đi, con cho ta một ngày, sau một ngày, ta sẽ cho con câu trả lời khiến con hài lòng!”
“Cha vợ con có cách xử lý, chuyện này không cần phòng Đặc Cần phải nhúng tay!”
“Vậy... Cha vợ, con không hiểu...” Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Khụ, có gì không hiểu?” Miêu Khôn mất kiên nhẫn đáp: “Bảo con đợi một ngày thì đợi một ngày đi! Kosvia là nơi mẫn cảm, trông chờ phòng Đặc Cần phái đặc công giúp các con điều tra một tài khoản cũng giống như trông chờ mẹ kế đẻ em ruột cho con thôi, không đáng tin chút nào!”
“Ặc, ngài so sánh gì vậy?” Triệu Ngọc cau mày.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!” Miêu Khôn vội vàng nói: “Sanger Rove đã ra sân, ta đã đặt cược không ít tiền, giờ phải cúp máy đây!”
Nói xong, Miêu Khôn không đợi Triệu Ngọc phản ứng gì mà đã cúp máy luôn.
“Alo, cha hãy giúp con cược hai mươi nghìn Sanger Rove thua... Alo alo... Đệch!” Triệu Ngọc buồn bực vỗ điện thoại rồi tức giận mắng: “Chuyện gì vậy, con ở đây phá án gấp như lửa đốt sau lưng, cha còn có tâm trạng xem trận đấu, đúng là... Bà nội nó...”
Triệu Ngọc bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi. Miêu Anh sốt ruột chờ, cô lập tức tiến lên hỏi thăm: “Triệu Ngọc, sao rồi, cha em nói thế nào?”
Triệu Ngọc đành nói cho Miêu Anh nguyên câu mà Miêu Khôn nói.
Nhưng sau khi nghe xong, Miêu Anh không hề sốt ruột. Cô lập tức bảo Triệu Ngọc: “Ít nhất cha em vẫn khá đáng tin trong công việc, ông ấy bảo đợi một ngày thì chúng ta cứ đợi một ngày đi!”
“Vừa nãy, anh cũng nghĩ phòng Đặc Cần chắc sẽ không vì một vụ án hình sự mà phái đặc công đến Kosvia mạo hiểm đâu!”
“Được rồi, vậy tiếp theo...” Triệu Ngọc đẩy cánh cửa phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ra, bất đắc dĩ nói: “Chúng ta chỉ cần đợi đúng không?”
“Không chỉ một trang web phi pháp phát tán video thôi đâu.” Miêu Anh nói tiếp: “Nếu đã tìm được địa chỉ của một trang thì không lâu nữa sẽ tìm ra địa chỉ của những trang khác thôi!”
“Có lẽ chúng ta có thể hành động bằng cách thích hợp hơn!”
“Tổ trưởng, tổ trưởng.” Hai người vừa vào phòng, Tăng Khả đã lập tức đứng dậy báo cáo: “Chúng ta đã lợi dụng ngựa gỗ, dùng phép toán Monique thu gọn địa chỉ IP của người đăng video, nếu không tính sai thì có lẽ người đăng video đang ở trong nước ta!”
“Ồ? Vậy ư?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Có thể tra ra vị trí cụ thể không? Nếu có thể bắt người này thì há chẳng phải vụ án sẽ kết thúc sao?”
“Cách này vẫn không được!” Tăng Khả lắc đầu: “Nếu muốn lọc ra địa chỉ IP thực sự thì theo tốc độ hiện giờ phải mất ít nhất một tháng!”
“Ừm... Vậy chúng ta nghĩ cách khác!” Nói đến đây, suy nghĩ nào đó khẽ nổi lên trong lòng Triệu Ngọc. Chỉ tiếc là suy nghĩ đó lướt qua quá nhanh, hắn chưa bắt được.
“Ngoài ra.” Tăng Khả cầm một tờ giấy trắng có chữ rồi nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, trong đội em có người nghiên cứu ra cái này, không biết có giúp được việc phá án không, anh xem thế nào!”
Triệu Ngọc cầm lấy tờ giấy trắng xem, bên trên viết tài khoản của kẻ đăng video thần bí: OYD000172219.
“Nó... có nghĩa là gì?” Triệu Ngọc khó hiểu.
“Thường thì ai đó đăng nhập vào trang web, khi đăng ký tài khoản đều sử dụng cả chữ cái và số. Căn cứ vào tư duy quán tính, rất nhiều người sẽ chọn dùng họ tên viết tắt của mình!”
“OYD? Âu?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Kẻ đăng video họ Âu? Chữ này không thường gặp! Chẳng lẽ đơn giản vậy thôi à?”
“Bọn em đã cùng nghiên cứu, phát hiện ngoài việc ba chữ cái này đại diện cho họ tên viết tắt của người này ra, không có ý nghĩa gì khác.” Tăng Khả vừa nói vừa lật tờ giấy: “Tổ trưởng nhìn xem, chữ cái O có lẽ còn rất nhiều khả năng khác, nhưng một khi O và Y cùng xuất hiện thì chỉ còn lại một tổ hợp...”
“Đệch!” Nhìn thấy hai chữ cái này, Triệu Ngọc lập tức nghĩ tới đáp án, hắn trợn mắt hỏi: “Âu Dương*!? Ý cậu là người đăng video có họ kép?”
* OY là viết tắt của chú âm ōuyáng, dịch ra là Âu Dương.
“Đúng vậy, rất có thể là vậy!” Tăng Khả nói: “Người đăng video có họ là Âu Dương, phía sau có chữ D ở đầu! Nếu gộp lại, có lẽ rất có thể là tên của người đăng video!”
“Âu Dương... Đức?” Triệu Ngọc chậc lưỡi đoán: “Âu Dương... Đông? Độ? Đậu? Đản? Đãi?”
“Ừm... quả thực vẫn còn quá nhiều...” Tăng Khả bất lực gật đầu: “Dù sau thì dân số nước ta cũng đông mà...”
“Nhưng đây dù gì cũng là một phương hướng!” Triệu Ngọc vỗ bả vai Tăng Khả rồi khích lệ: “Hung thủ phạm tội sớm nhất vào mười chín năm trước, nhìn video thì ít nhất khi đó hung thủ là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi. Do đó, cậu hãy bảo phòng điều tra mất tích tìm kiếm người trên ba mươi chín tuổi theo mạch logic này, xem xem có thể thu gọn phạm vi đến đâu?”
“Nhỡ đâu hung thủ thực sự ẩn núp trong đó thì sao?”
“Vâng!” Tăng Khả gật đầu đồng ý rồi lập tức đi làm việc.
“Hung thủ vẫn ở trong nước...” Triệu Ngọc nhắc đi nhắc lại mấy lần như độc thoại: “Vụ án này càng ngày càng bất thường!”
“Triệu Ngọc, giờ anh có thời gian chưa?” Miêu Anh kéo cánh tay Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Giờ chúng ta có thể bàn bạc kĩ không?”
“Ừm... Việc này hả...” Triệu Ngọc do dự một lúc rồi đưa tay lên nói: “Được! Chúng ta có thể bàn bạc, nhưng... chúng ta vẫn nên vừa đi vừa trò chuyện nhỉ?”
Nói xong, Triệu Ngọc cầm áo khoác của mình và chìa khóa ô tô mà Cục Cảnh sát địa phương cho họ mượn rồi đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.
“Này, anh đang... đi đâu?” Miêu Anh vội hỏi.
.
“Trong phòng làm việc ngột ngạt quá.” Triệu Ngọc xoay người kéo tay Miêu Anh: “Đi! Em ra ngoài cùng anh nhé! Không chừng sẽ giúp ích cho tai của anh đấy!”
Bình luận facebook