Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1501
Chương 1501 : Chương 1501
Chương 1501THÔNG TIN KHÔNG NHANH NHẠY
Tướng quân bỗng nhiên trúng đạn mất mạng, dọa mọi người nhảy dựng lên, mặc kệ là ai cũng không ngờ tới lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn động trời này?
“Sao vậy... Sao lại thế này...” Bộc Gia Hữu trốn ở sau nhà thấy thế, nhanh chóng dùng bộ đàm liên lạc với các đội viên của anh ta, dồn dập hỏi han: “Là ai nổ súng!? Mau trả lời... Trả lời...”
Nhưng mà Bộc Gia Hữu hỏi vài lần, trong bộ đàm chỉ vang lên tiếng máy bận, không có ai đáp lại.
Đáng chết!
Thả bộ đàm xuống, Bộc Gia Hữu lại nhìn sang chỗ bàn ăn, chỉ thấy chỗ đó đã cực kỳ rối loạn...
“Tướng quân... Tướng quân đã chết!”
Có kẻ kêu to, rất nhiều binh sĩ lập tức giơ súng lên, nhìn về phía Salman và thôn dân.
Không hề nghi ngờ, dựa theo tư duy quán tính, chắc chắn bọn họ cho rằng cái chết của tướng quân có liên quan tới những thôn dân này.
“Không... Không không không...”
Salman lau đi máu tươi trên mặt, ông đã rơi vào trong nỗi sợ hãi và kinh hoảng thật lớn, theo ý ông, người bắn chết tướng quân chắc chắn là đoàn người Triệu Ngọc!
Đúng là ông không tài nào hiểu nổi vì sao lại có chuyện này?
Ông buồn bực, Triệu Ngọc cũng không thể hiểu nổi. Tuy đối phương chỉ là tàn binh bại tướng, nhưng dù gì cũng là một đội quân súng vác vai, đạn lên nòng, cứ bắn chết tướng quân như vậy thì có khác gì quân đội sẽ san bằng thôn trang hay không, làm vậy không phải là tìm chết à?
Phản ứng đầu tiên của Triệu Ngọc cũng giống Bộc Gia Hữu, cho rằng Dương Phong hoặc Quan Anh nổ súng, bởi vì rất rõ ràng là tướng quân bị súng ngắm bắn chết! Cho nên...
Chíu!
Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì tiếng súng kinh khủng kia lại vang lên, lần này là một binh sĩ cao to đứng trên thùng xe ô tô ngã xuống đất, chết oan chết uổng!
Xôn xao...
Sau khi người này trúng đạn, sự hỗn loạn tại hiện trường rõ ràng tăng lên, một binh sĩ không nhịn được, bắt đầu nã súng về phía thôn dân!
Tiếng đạn bay thình thịch đột nhiên vang lên, lập tức có mấy thôn dân ngã trong vũng máu...
Á!!!
Salman cao giọng la lên, nhưng không có chút tác dụng nào, mấy binh sĩ vây quanh bàn ăn hành động theo tiếng súng, cũng bắt đầu bắn súng về phía đoàn người Salman!
Đoàn người Salman không có vũ khí, mắt thấy đối phương nổ súng nhưng chỉ có thể chờ chết.
Lần này thì Bộc Gia Hữu không thể ngồi yên không quan tâm nữa, anh ta lập tức đi đến bên cạnh phòng ốc, nổ súng bắn đám binh lính này.
Kỹ thuật bắn súng của Bộc Gia Hữu chính xác đến mức kinh người, sau một pha trùng kích, lập tức đánh ngã vài kẻ địch, chỉ dựa vào sức của một người đã đánh lui đám binh sĩ vây ở trước bàn ăn.
Thừa dịp này, Salman và rất nhiều thôn dân nhanh chóng lui ra ngoài, sau đó mỗi người tự đi tìm vũ khí.
Thế là hiện trường càng thêm không thể khống chế được.
Bọn lính lập tức nổ súng phản kích, bắt đầu đấu súng với các thôn dân.
Chậc chậc...
Giờ khắc này, Triệu Ngọc trốn sau một căn nhà khác, hình như đã hiểu ra điều gì. Hắn phát hiện, từ vị trí tướng quân trúng đạn mà xem thì hẳn là tay súng bắn tỉa mai phục ở đối diện thôn mới đúng.
Mà đối diện thôn là một ngọn núi lớn, nơi đó cách thôn trang hơn năm trăm mét. Nói cách khác, Dương Phong và Quan Anh không thể nào đi đến chỗ xa như thế trong khoảng thời gian ngắn.
Cho nên, người nổ súng bắn chết tướng quân Tiehan vừa rồi và người dẫn phát chiến tranh chắc chắn là hai người khác nhau!
“Này, này... Đội trưởng Bộc!” Lúc này, Triệu Ngọc đã nhìn thấy Bộc Gia Hữu ra tay cứu thôn của Salman. Hắn nhanh chóng lấy bộ đàm ra muốn nói cho anh ta biết phát hiện của mình.
Nhưng mà, mặc kệ hắn nói gì, trong bộ đàm chỉ có tiếng máy bận, không có cách nào nói chuyện được.
Đây là...
Thôi xong!
Trong giây lát, Triệu Ngọc nhận ra, rất có khả năng bọn họ đang gặp phải một âm mưu đã chuẩn bị sẵn từ trước!
Có lẽ, có kẻ đã sớm theo dõi bọn họ, lần này cố ý muốn khơi mào xung đột, lợi dụng quân đội của tướng quân Tiehan đối phó với bọn họ!
Đúng là độc ác!
Bàn tay đen tối thúc đẩy phía sau màn này rốt cuộc là ai?
Đoàng đoàng đoàng!
Pằng pằng pằng!
Trong nháy mắt, các binh sĩ của tướng quân Tiehan dựa vào ưu thế nhiều người đã vọt vào thôn. Đám binh sĩ cùng hung cực ác này nhìn thấy người là nổ súng, không quan tâm là người già, phụ nữ hay trẻ em, rõ ràng là muốn tàn sát cả thôn này!
Mà đoàn người Salman cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta xâu xé, bọn họ vốn đã có thù hận với những kẻ thống trị này rồi, bây giờ nhìn thấy việc đã đến nước này, lập tức thi nhau cầm lấy vũ khí, bắt đầu phản kích.
Chỉ một thoáng, cả thôn trang rơi vào cảnh mưa bom bão đạn, khắp nơi đều là tiếng đạn rít gào.
Năng lực của Bộc Gia Hữu vô cùng mạnh mẽ, anh ta đi một vòng quanh căn nhà, trong nháy mắt đã bắn ngã hơn mười kẻ địch, khiến đối phương không còn năng lực phản kháng.
Sau cùng, có người trên xe quân dụng chú ý tới anh ta, lập tức khiêng một cái ống phóng rốc két lên, bắn nổ tung căn nhà chỗ Bộc Gia Hữu!
Đoàng!
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa nhà nổ thành mảnh nhỏ, ngay lúc mảnh nhỏ bay lượn, Bộc Gia Hữu đã phi thân lẻn sang một bên khác, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Ngọc.
Không được rồi...
Nhìn tình hình chiến đấu trong sân, trong lòng Triệu Ngọc rất rõ ràng, cho dù đội đặc công có trâu bò tới mức nào cũng không thể đối kháng với nhiều kẻ địch như vậy được.
Huống chi, còn có độc thủ đang ẩn giấu phía sau màn.
Bây giờ, bọn họ phải nghĩ cách nhanh chóng rút lui khỏi nơi đây mới được.
Tín hiệu... Tín hiệu...
Triệu Ngọc nhìn vào bộ đàm không có tín hiệu, rất rõ ràng rằng độc thủ phía sau màn không muốn các đội viên đặc công bắt được liên lạc, cho nên đã dùng thiết bị chắn tín hiệu.
Như vậy thì...
Triệu Ngọc nhanh chóng nghĩ đối sách, hắn cảm thấy nếu muốn tìm ra thiết bị chặn tín hiệu thì có lẽ không đơn giản cho lắm. Nhưng nếu muốn phá việc chặn tín hiệu thì dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dùng một cái máy tăng sóng cho bộ đàm bằng tốc độ nhanh nhất.
“A lô a lô... Mọi người có thể nghe thấy tiếng tôi nói không? A lô a lô...” Triệu Ngọc mở bộ đàm, phát hiện tiếng rè rè trong đó đã biến mất.
Quả nhiên, Triệu Ngọc vừa mới hô hai lần, trong bộ đàm đã vang lên tiếng trả lời.
“Có thể nghe thấy, có thể nghe thấy rồi...” Người đầu tiên trả lời là tay súng bắn tỉa Quan Anh: “Thần thám Triệu, trên sườn núi đối diện có kẻ địch không biết tên, là nơi đó nổ súng trước!”
“Mọi người phải chú ý tìm vật chắn, đừng đi chỗ trống trải dễ bị ngắm trúng!” Quan Anh dặn dò: “Tay súng bắn tỉa kia có thể nổ súng với tướng quân thì cũng có thể nổ súng với chúng ta!”
“Thần thám Triệu, là anh à?” Một giây sau, trong bộ đàm lại vang lên tiếng của Dương Phong: “Tín hiệu của chúng tôi hình như bị người ta chắn rồi, thông tin không nhanh nhạy nữa!”
“Anh có liên lạc được với đội trưởng Bộc không? Có ai nhìn thấy anh ấy không?”
“Ừm...” Lúc này, Triệu Ngọc lại phát hiện một vấn đề mới, bây giờ chỉ có bộ đàm của hắn được tăng sóng, cho nên chỉ có mình hắn bắt được liên lạc với một đội viên nào đó, mà giữa các đội viên với nhau thì vẫn không có cách nào gọi được.
Thông tin không nhanh nhạy, bọn họ chỉ có thể tự chiến, không có sách lược thống nhất, tình hình của bọn họ vốn đã không ổn, giờ lại không khác gì họa vô đơn chí.
Làm sao bây giờ?
Chỉ có thể... Ừm...
Trong tình thế cấp bách, thứ đầu tiên Triệu Ngọc nghĩ tới là flycam tàng hình!
Đúng!
Nếu như muốn chạy trốn từ bước đường cùng, ít nhất phải hiểu biết toàn cục, biết tất cả tình hình trước. Nói không chừng, hắn còn có thể bắt được độc thủ phía sau màn, thậm chí có thể tìm ra thiết bị chặn tín hiệu.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, lập tức sử dụng flycam tàng hình.
Kết quả, flycam vừa mới lên không, hắn còn chưa kịp thấy hình ảnh thì một tên lính bỗng nhiên lao tới từ góc tường, vừa hay nhìn thấy Triệu Ngọc.
Đờ mờ!
Triệu Ngọc không ngờ kẻ địch lại đến nhanh như vậy, lúc muốn lấy súng ra thì đã quá trễ.
Kết quả, ngay lúc tên lính kia vừa định nổ súng bắn chết Triệu Ngọc thì trong không trung có một viên đạn phóng vèo tới, trúng giữa trán của kẻ địch.
Bịch!
Tử thi ngã xuống đất.
“Thần thám Triệu.” Tiếng của Quan Anh vang lên trong bộ đàm: “Phát súng này là tôi bắn! Anh nợ tôi một lần đó!”
“Cảm ơn nhé!” Triệu Ngọc nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chui vào một căn phòng khác.
Cùng lúc đó, flycam tàng hình đã lên cao, hắn có thể thông qua hình ảnh trong hệ thống, nhìn thấy tình hình trong cả thôn xóm.
Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa kịp cẩn thận quan sát thì đột nhiên phát hiện một tình huống ngoài ý muốn.
Mẹ kiếp!
Hắn mắng to một tiếng, lập tức chạy như điên ra sau thôn...
Chương 1501THÔNG TIN KHÔNG NHANH NHẠY
Tướng quân bỗng nhiên trúng đạn mất mạng, dọa mọi người nhảy dựng lên, mặc kệ là ai cũng không ngờ tới lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn động trời này?
“Sao vậy... Sao lại thế này...” Bộc Gia Hữu trốn ở sau nhà thấy thế, nhanh chóng dùng bộ đàm liên lạc với các đội viên của anh ta, dồn dập hỏi han: “Là ai nổ súng!? Mau trả lời... Trả lời...”
Nhưng mà Bộc Gia Hữu hỏi vài lần, trong bộ đàm chỉ vang lên tiếng máy bận, không có ai đáp lại.
Đáng chết!
Thả bộ đàm xuống, Bộc Gia Hữu lại nhìn sang chỗ bàn ăn, chỉ thấy chỗ đó đã cực kỳ rối loạn...
“Tướng quân... Tướng quân đã chết!”
Có kẻ kêu to, rất nhiều binh sĩ lập tức giơ súng lên, nhìn về phía Salman và thôn dân.
Không hề nghi ngờ, dựa theo tư duy quán tính, chắc chắn bọn họ cho rằng cái chết của tướng quân có liên quan tới những thôn dân này.
“Không... Không không không...”
Salman lau đi máu tươi trên mặt, ông đã rơi vào trong nỗi sợ hãi và kinh hoảng thật lớn, theo ý ông, người bắn chết tướng quân chắc chắn là đoàn người Triệu Ngọc!
Đúng là ông không tài nào hiểu nổi vì sao lại có chuyện này?
Ông buồn bực, Triệu Ngọc cũng không thể hiểu nổi. Tuy đối phương chỉ là tàn binh bại tướng, nhưng dù gì cũng là một đội quân súng vác vai, đạn lên nòng, cứ bắn chết tướng quân như vậy thì có khác gì quân đội sẽ san bằng thôn trang hay không, làm vậy không phải là tìm chết à?
Phản ứng đầu tiên của Triệu Ngọc cũng giống Bộc Gia Hữu, cho rằng Dương Phong hoặc Quan Anh nổ súng, bởi vì rất rõ ràng là tướng quân bị súng ngắm bắn chết! Cho nên...
Chíu!
Kết quả, ngay lúc Triệu Ngọc còn chưa suy nghĩ rõ ràng thì tiếng súng kinh khủng kia lại vang lên, lần này là một binh sĩ cao to đứng trên thùng xe ô tô ngã xuống đất, chết oan chết uổng!
Xôn xao...
Sau khi người này trúng đạn, sự hỗn loạn tại hiện trường rõ ràng tăng lên, một binh sĩ không nhịn được, bắt đầu nã súng về phía thôn dân!
Tiếng đạn bay thình thịch đột nhiên vang lên, lập tức có mấy thôn dân ngã trong vũng máu...
Á!!!
Salman cao giọng la lên, nhưng không có chút tác dụng nào, mấy binh sĩ vây quanh bàn ăn hành động theo tiếng súng, cũng bắt đầu bắn súng về phía đoàn người Salman!
Đoàn người Salman không có vũ khí, mắt thấy đối phương nổ súng nhưng chỉ có thể chờ chết.
Lần này thì Bộc Gia Hữu không thể ngồi yên không quan tâm nữa, anh ta lập tức đi đến bên cạnh phòng ốc, nổ súng bắn đám binh lính này.
Kỹ thuật bắn súng của Bộc Gia Hữu chính xác đến mức kinh người, sau một pha trùng kích, lập tức đánh ngã vài kẻ địch, chỉ dựa vào sức của một người đã đánh lui đám binh sĩ vây ở trước bàn ăn.
Thừa dịp này, Salman và rất nhiều thôn dân nhanh chóng lui ra ngoài, sau đó mỗi người tự đi tìm vũ khí.
Thế là hiện trường càng thêm không thể khống chế được.
Bọn lính lập tức nổ súng phản kích, bắt đầu đấu súng với các thôn dân.
Chậc chậc...
Giờ khắc này, Triệu Ngọc trốn sau một căn nhà khác, hình như đã hiểu ra điều gì. Hắn phát hiện, từ vị trí tướng quân trúng đạn mà xem thì hẳn là tay súng bắn tỉa mai phục ở đối diện thôn mới đúng.
Mà đối diện thôn là một ngọn núi lớn, nơi đó cách thôn trang hơn năm trăm mét. Nói cách khác, Dương Phong và Quan Anh không thể nào đi đến chỗ xa như thế trong khoảng thời gian ngắn.
Cho nên, người nổ súng bắn chết tướng quân Tiehan vừa rồi và người dẫn phát chiến tranh chắc chắn là hai người khác nhau!
“Này, này... Đội trưởng Bộc!” Lúc này, Triệu Ngọc đã nhìn thấy Bộc Gia Hữu ra tay cứu thôn của Salman. Hắn nhanh chóng lấy bộ đàm ra muốn nói cho anh ta biết phát hiện của mình.
Nhưng mà, mặc kệ hắn nói gì, trong bộ đàm chỉ có tiếng máy bận, không có cách nào nói chuyện được.
Đây là...
Thôi xong!
Trong giây lát, Triệu Ngọc nhận ra, rất có khả năng bọn họ đang gặp phải một âm mưu đã chuẩn bị sẵn từ trước!
Có lẽ, có kẻ đã sớm theo dõi bọn họ, lần này cố ý muốn khơi mào xung đột, lợi dụng quân đội của tướng quân Tiehan đối phó với bọn họ!
Đúng là độc ác!
Bàn tay đen tối thúc đẩy phía sau màn này rốt cuộc là ai?
Đoàng đoàng đoàng!
Pằng pằng pằng!
Trong nháy mắt, các binh sĩ của tướng quân Tiehan dựa vào ưu thế nhiều người đã vọt vào thôn. Đám binh sĩ cùng hung cực ác này nhìn thấy người là nổ súng, không quan tâm là người già, phụ nữ hay trẻ em, rõ ràng là muốn tàn sát cả thôn này!
Mà đoàn người Salman cũng không phải quả hồng mềm mặc cho người ta xâu xé, bọn họ vốn đã có thù hận với những kẻ thống trị này rồi, bây giờ nhìn thấy việc đã đến nước này, lập tức thi nhau cầm lấy vũ khí, bắt đầu phản kích.
Chỉ một thoáng, cả thôn trang rơi vào cảnh mưa bom bão đạn, khắp nơi đều là tiếng đạn rít gào.
Năng lực của Bộc Gia Hữu vô cùng mạnh mẽ, anh ta đi một vòng quanh căn nhà, trong nháy mắt đã bắn ngã hơn mười kẻ địch, khiến đối phương không còn năng lực phản kháng.
Sau cùng, có người trên xe quân dụng chú ý tới anh ta, lập tức khiêng một cái ống phóng rốc két lên, bắn nổ tung căn nhà chỗ Bộc Gia Hữu!
Đoàng!
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa nhà nổ thành mảnh nhỏ, ngay lúc mảnh nhỏ bay lượn, Bộc Gia Hữu đã phi thân lẻn sang một bên khác, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt của Triệu Ngọc.
Không được rồi...
Nhìn tình hình chiến đấu trong sân, trong lòng Triệu Ngọc rất rõ ràng, cho dù đội đặc công có trâu bò tới mức nào cũng không thể đối kháng với nhiều kẻ địch như vậy được.
Huống chi, còn có độc thủ đang ẩn giấu phía sau màn.
Bây giờ, bọn họ phải nghĩ cách nhanh chóng rút lui khỏi nơi đây mới được.
Tín hiệu... Tín hiệu...
Triệu Ngọc nhìn vào bộ đàm không có tín hiệu, rất rõ ràng rằng độc thủ phía sau màn không muốn các đội viên đặc công bắt được liên lạc, cho nên đã dùng thiết bị chắn tín hiệu.
Như vậy thì...
Triệu Ngọc nhanh chóng nghĩ đối sách, hắn cảm thấy nếu muốn tìm ra thiết bị chặn tín hiệu thì có lẽ không đơn giản cho lắm. Nhưng nếu muốn phá việc chặn tín hiệu thì dễ dàng hơn nhiều.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc dùng một cái máy tăng sóng cho bộ đàm bằng tốc độ nhanh nhất.
“A lô a lô... Mọi người có thể nghe thấy tiếng tôi nói không? A lô a lô...” Triệu Ngọc mở bộ đàm, phát hiện tiếng rè rè trong đó đã biến mất.
Quả nhiên, Triệu Ngọc vừa mới hô hai lần, trong bộ đàm đã vang lên tiếng trả lời.
“Có thể nghe thấy, có thể nghe thấy rồi...” Người đầu tiên trả lời là tay súng bắn tỉa Quan Anh: “Thần thám Triệu, trên sườn núi đối diện có kẻ địch không biết tên, là nơi đó nổ súng trước!”
“Mọi người phải chú ý tìm vật chắn, đừng đi chỗ trống trải dễ bị ngắm trúng!” Quan Anh dặn dò: “Tay súng bắn tỉa kia có thể nổ súng với tướng quân thì cũng có thể nổ súng với chúng ta!”
“Thần thám Triệu, là anh à?” Một giây sau, trong bộ đàm lại vang lên tiếng của Dương Phong: “Tín hiệu của chúng tôi hình như bị người ta chắn rồi, thông tin không nhanh nhạy nữa!”
“Anh có liên lạc được với đội trưởng Bộc không? Có ai nhìn thấy anh ấy không?”
“Ừm...” Lúc này, Triệu Ngọc lại phát hiện một vấn đề mới, bây giờ chỉ có bộ đàm của hắn được tăng sóng, cho nên chỉ có mình hắn bắt được liên lạc với một đội viên nào đó, mà giữa các đội viên với nhau thì vẫn không có cách nào gọi được.
Thông tin không nhanh nhạy, bọn họ chỉ có thể tự chiến, không có sách lược thống nhất, tình hình của bọn họ vốn đã không ổn, giờ lại không khác gì họa vô đơn chí.
Làm sao bây giờ?
Chỉ có thể... Ừm...
Trong tình thế cấp bách, thứ đầu tiên Triệu Ngọc nghĩ tới là flycam tàng hình!
Đúng!
Nếu như muốn chạy trốn từ bước đường cùng, ít nhất phải hiểu biết toàn cục, biết tất cả tình hình trước. Nói không chừng, hắn còn có thể bắt được độc thủ phía sau màn, thậm chí có thể tìm ra thiết bị chặn tín hiệu.
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không dám chậm trễ, lập tức sử dụng flycam tàng hình.
Kết quả, flycam vừa mới lên không, hắn còn chưa kịp thấy hình ảnh thì một tên lính bỗng nhiên lao tới từ góc tường, vừa hay nhìn thấy Triệu Ngọc.
Đờ mờ!
Triệu Ngọc không ngờ kẻ địch lại đến nhanh như vậy, lúc muốn lấy súng ra thì đã quá trễ.
Kết quả, ngay lúc tên lính kia vừa định nổ súng bắn chết Triệu Ngọc thì trong không trung có một viên đạn phóng vèo tới, trúng giữa trán của kẻ địch.
Bịch!
Tử thi ngã xuống đất.
“Thần thám Triệu.” Tiếng của Quan Anh vang lên trong bộ đàm: “Phát súng này là tôi bắn! Anh nợ tôi một lần đó!”
“Cảm ơn nhé!” Triệu Ngọc nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng chui vào một căn phòng khác.
Cùng lúc đó, flycam tàng hình đã lên cao, hắn có thể thông qua hình ảnh trong hệ thống, nhìn thấy tình hình trong cả thôn xóm.
Kết quả, Triệu Ngọc còn chưa kịp cẩn thận quan sát thì đột nhiên phát hiện một tình huống ngoài ý muốn.
Mẹ kiếp!
Hắn mắng to một tiếng, lập tức chạy như điên ra sau thôn...
Bình luận facebook