• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (50 Viewers)

  • Chap-1495

Chương 1495 : Chương 1495








Chương 1495NGUYÊN NHÂN GÌ?



Xình xịch xình xịch...



Triệu Ngọc không hiểu cho lắm, vì sao xe Jeep của Vaqueria lại phát ra tiếng như máy kéo vậy?



Nhưng dù nói thế nào đi nữa, hắn vẫn bật chìa khóa, khởi động ô tô.



Không sai, sau khi sư tỷ Dagger của nước Pháp nhắc nhở, hắn nhét tên lái xe lúc trước vào khoang điều khiển, sau đó lợi dụng thi thể của gã ta cản súng!



Súng bắn tỉa phốc phốc bắn mấy phát, quả nhiên đạn bị thi thể cản lại, máy báo động khẩn cấp trong đầu Triệu Ngọc cũng không hiện ra hình ảnh bia ngắm nữa.



Không nghĩ tới chiêu này lại hữu dụng như vậy!



Sau khi khởi động ô tô, Triệu Ngọc lập tức tăng tốc, chạy đến phía bên phải chiếc xe Jeep của Cao Nhã, ngăn giữa ô tô và tay súng bắn tỉa.



“Cao Nhã... Nhanh!” Hắn la lớn với Cao Nhã: “Mau lái xe đi! Nhanh lên!”



Đoàng!



Trong lúc Triệu Ngọc kêu to, kẻ đang tấn công phía xa điên cuồng bắn hắn, đánh vỡ tất cả kính thủy tinh bên phải xe, đạn liên tục nổ tung trong toa xe, cực kỳ kinh khủng.



Rất nhanh sau đó, tay súng bắn tỉa thấy không thể bắn trúng Triệu Ngọc, lại chuyển họng húng về phía lốp xe Jeep, muốn bắn nổ lốp xe để ngăn cản xe Jeep di chuyển.



Kết quả, ngay vào thời khắc ấy, Dương Phong và Quan Anh trên sườn núi liên tiếp nổ súng, Triệu Ngọc không biết bọn họ có bắn trúng tay súng bắn tỉa hay không, nhưng xe Jeep của hắn được yên tĩnh trong chớp mắt, không bị xạ kích nữa...



Lúc này, Cao Nhã cũng đã khởi động chiếc xe Jeep của cô ta, hai chiếc xe phóng về phía sườn núi.



“Cao Nhã?” Trong tai nghe của Triệu Ngọc, lại có tiếng Juliet vang lên đầy nghi ngờ: “Là danh hiệu hay là tên đấy, hay là... hay là cậu đang ca ngợi ai đó?”



“Chị đại à.” Triệu Ngọc vội vàng thúc giục: “Miêu Khôn đâu? Đã liên lạc được chưa?”



“Đang liên lạc đây, đang liên lạc... Sao rồi? Thoát khỏi nguy hiểm chưa?” Juliet quan tâm hỏi một câu.



“Chỉ có thể nói là tạm thời thoát hiểm thôi.” Triệu Ngọc dốc hết sức khống chế ô tô, không quên bày tỏ cảm ơn: “Cách của cô có tác dụng rồi, cảm ơn nhiều nhé!”



“Đừng khách sáo!” Sau khi Juliet khiêm tốn lại hỏi: “Bên chúng tôi không có cách nào định vị di động của cậu được, cậu có thể nói cho tôi biết bây giờ cậu đang ở đâu không? Có lẽ tôi còn có thể giúp cậu nhiều hơn!”



Thôi xong...



Trong lòng Triệu Ngọc thầm nói một câu, hắn càng ngày càng có cảm giác rằng mục đích của Juliet không đơn thuần. Vì thế, hắn vội vàng chuyển đề tài, hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi cô nói, vụ án bức tranh giết người bị phá rồi à? Rốt cuộc thì hung thủ là ai?”



“Jean Cézelle! Cậu có từng nghe đến cái tên này chưa?” Vừa nhắc tới vụ án, rõ ràng Juliet rất đỗi hưng phấn: “Nhân vật tiên phong tiêu biểu của chủ nghĩa duy mỹ nước Pháp, năm nay sáu mươi bảy tuổi rồi, thật không ngờ ông ta lại là một tên tội phạm giết người tàn nhẫn biến thái!”



“Lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện như vậy, nghệ thuật vậy mà lại trở thành lý do giết người...”



“Mấu chốt là... Làm sao bắt được ông ta vậy?” Tuy tình hình bây giờ đang nguy cấp, nhưng xuất phát từ bản sắc thám tử, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy hết sức tò mò.



“Ồ, nói đến chuyện này thì mới thấy vô cùng lợi hại nhé!” Có khả năng Juliet đã nhận ra Triệu Ngọc nghe hiểu tiếng Pháp, cho nên lập tức dùng tiếng Pháp nói: “Trong lần đầu tiên điều tra thì chúng tôi đã chú ý tới ông ta rồi, nhưng mà ông ta có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường rất rõ ràng, cho nên lúc ấy mới loại trừ ông ta ra khỏi diện bị tình nghi...”



“Nhưng mà sau này, lúc tiến hành chải chuốt lại cả vụ án, một vị trợ thủ của tôi đã phát hiện ra một vấn đề cực kỳ sâu xa...” Juliet nói: “Bằng chứng không có mặt tại hiện trường của Jean Cézelle quá hoàn mỹ!”



“Mỗi một lần xảy ra vụ án, ông ta hoặc là đang tham gia triển lãm tranh, hoặc là đang tham gia vũ hội, lần nào cũng là những hoạt động lớn thu hút sự chú ý của nhiều người...”



“Hửm...?” Lời của Juliet lập tức châm ngòi dục vọng của Triệu Ngọc, hắn gấp gáp hỏi: “Chuyện này đúng là có phần trùng hợp. Như vậy... tức là ông ta đã điều khiển hai học sinh của ông ta thực hiện vụ án?”



“Không! Điểm mấu chốt nằm ở chỗ này.” Juliet kích động nói: “Cảnh tượng của vụ án bức tranh giết người được bố trí quá hoàn mỹ, chắc chắn được làm từ tay của một bậc đại sư có kinh nghiệm phong phú...”



“Nếu như là học sinh thì không thể nào làm được.”



“Mới đầu, tôi cũng rất rối đầu vì điều này, mãi cho đến lúc tôi phát hiện ra một chi tiết mới khiến vụ án này dần lộ ra ánh sáng...”



“Cái gì?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Chi tiết gì?”



“Tất cả các hoạt động mà Jean Cézelle tham dự ghi trong hồ sơ đều là những trường hợp diễn ra trong cảnh tối mờ, tiếng người ồn ào, chứ không phải những chỗ chính thức có ánh đèn sáng rực như lễ trao giải hay sân khấu diễn thuyết, cho nên...”



Hửm?



Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc nghe đến thời khắc mấu chốt thì trong tai nghe đột nhiên không còn âm thanh nào nữa...



Không thể nào?



Đùa nhau à?



Hắn nhanh chóng cúi đầu kiểm tra điện thoại di động, lại phát hiện điện thoại di động đột nhiên mất tín hiệu, tai nghe điện thoại cũng chỉ còn tiếng ù ù...



Đờ mờ!



Rốt cuộc sao lại thế này?



Triệu Ngọc nhìn xung quanh một chút, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì vị trí của mình đã di chuyển, chỉ có chỗ vừa nãy mới có tín hiệu?



Chuyện này...



Cọt kẹt...



Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai chiếc xe Jeep đã chạy đến trước mặt đội đặc công và đội viên đội thăm dò, Cao Nhã giẫm phanh, ngừng lại trước mặt mọi người.



Nhưng mà, Triệu Ngọc đạp mạnh phanh xe trong lúc thất thần nên bị chậm nửa nhịp, tông vào phía sau xe Jeep của Cao Nhã, khiến cả hai chiếc xe bị lõm.



“Đờ mờ!” Cao Nhã bị tông nên cả người ngả về phía trước, đụng phải lỗ tai vốn bị thương. Cô ta buồn bực che tai, sau đó nhảy xuống xe mà chất vấn Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, rốt cuộc anh làm sao vậy? Vứt hồn ở đâu rồi hả?”



“Xin lỗi, xin lỗi nhé!” Triệu Ngọc vội vàng xuống xe xin lỗi.



Chuyện quá khẩn cấp, Cao Nhã không có thời gian đôi co với Triệu Ngọc, cô ta vội vã gọi các đồng đội lên xe.



Vừa nhìn thấy ô tô, không cần người khác gọi, Chử Bằng và các đội viên đội thăm dò đã sớm khẩn cấp chui vào trong. Nhưng bởi vì quá ít chỗ ngồi nên những người còn lại chỉ có thể đứng ở thùng xe phía sau xe Jeep.



“Quan Anh...” Cao Nhã bắt lấy Quan Anh đang cất súng, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Các cậu đã giải quyết tay súng bắn tỉa chưa?”



“Tôi chỉ thấy có hai tên thôi.” Quan Anh chỉ vào kẻ địch đằng xa, cau mày nói: “Loại súng mà đối phương sử dụng chắc là A3, tôi tin chắc là mình đã xử lý cả hai tên, nhưng là...”



“Sao vậy? Còn có kẻ tập kích khác hả?” Cao Nhã nhìn mọi người trên thùng xe, nếu như nơi xa còn có tay súng bắn tỉa, như vậy tất cả những người này đều bại lộ dưới họng súng.



“Chắc là đã không có, nhưng mà...” Quan Anh lắc đầu nói: “Có hơi kỳ lạ, vừa rồi, cách hai tay súng bắn tỉa kia hợp tác rất chuyên nghiệp, nếu như không phải bọn họ thiếu kinh nghiệm thì chỉ sợ tôi và Dương Phong cũng không có cách nào!”



“Cho nên...”



“Cho nên, tôi nghi ngờ...” Quan Anh nói: “Có lẽ sau lưng bọn chúng có cao nhân chỉ đạo!”



“Đi thôi, không kịp nghĩ nhiều như vậy đâu!” Lúc này, Bộc Gia Hữu thấy mọi người đã lên xa, lập tức ra lệnh: “Đế Thu và Khổng Thạc lái xe, Dương Phong và Quan Anh tách hai bên, Cao Nhã chú ý tù binh, chúng ta nhanh chóng xuất phát!”



Sau khi đội trưởng Bộc ra lệnh, tất cả mọi người bắt đầu hành động.



Cái gọi là tù binh là chỉ tên phiên dịch và tên buôn lậu súng ống đạn dược, các đội viên đội đặc công đã đeo còng cho hai người này.



Mà ngay lúc Cao Nhã đẩy hai người này lên phía sau của xe ô tô, cô ta lại chợt thấy đứa bé được cô ta cứu trong trận chiến lúc trước vẫn còn trong đội ngũ.



Giờ phút này, cậu bé mù mờ, ngỡ ngàng đứng bên cạnh ô tô, vẫn còn chìm trong nỗi sợ hãi khổng lồ, trông có vẻ không biết làm sao.



“Nhóc à, lên xe! Đi theo chúng tôi đi!” Cao Nhã không nói hai lời, nhanh nhẹn ôm đứa bé bỏ vào thùng xe.



Ngay sau đó, hai chiếc xe hơi đồng thời khởi động, chạy như bay xuống dải đất bình nguyên dưới chân núi...



Không biết là do vừa nãy, tay súng bắn tỉa của kẻ địch bị đội đặc công ngăn chặn hay là có nguyên nhân gì khác, tuy những kẻ địch này có đoàn xe nhưng lại không sốt ruột đuổi theo bọn họ.



Trên xe Jeep, mọi người thấy kẻ địch không đuổi theo mới nhẹ nhàng thở ra.



Trong đám người, chỉ còn Triệu Ngọc đang cau mày rất chặt, suy nghĩ của hắn vẫn dừng lại trên vụ án bức tranh giết người!



Hắn còn đang nghiêm túc suy nghĩ, rốt cuộc hung thủ kia đã bị bắt như thế nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom