Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1479
Chương 1479 : Chương 1479
LẠI KHÔNG THẤY ĐÂU NỮA RỒI
Bình thường thì khoảng cách mười lăm cây số vốn chẳng tính là cái gì. Nhưng bên trong khe núi gập ghềnh khó đi lại là một chuyện khác.
Đội đặc công lái xe rất cẩn thận, đi chừng hai tiếng đồng hồ mới dần dần đến gần thôn xóm có đầy vũ khí mà Yuri nói.
Nhưng không ngờ, lúc mọi người đậu xe vào khu vực kín đáo để chuẩn bị đi thăm dò tình hình xung quanh thì Bộc Gia Hữu bỗng nhiên nhận được tin tức đến từ cấp trên Lê Tịnh.
“Thần thám Triệu.” Sau khi đọc tin tức xong, Bộc Gia Hữu vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Sau khi đội thăm dò xảy ra chuyện, cảnh sát địa phương đã từng điều tra kỹ hình ảnh ô tô bắt được trên giao lộ vùng lân cận. Do trọng điểm ban đầu đều đặt trên xe cỡ lớn đã khiến cho quá trình điều tra trong giai đoạn trước xuất hiện sai lệch, không tìm được xe cộ nào đáng nghi. Nhưng sau khi chúng ta đặt sự chú ý lên khinh khí cầu thì cảnh sát địa phương cũng dời trọng điểm điều tra theo, đặt tầm mắt lên các loại xe bình thường có thể chở khinh khí cầu!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Khinh khí cầu bay theo gió, các tội phạm không thể nào ngồi trên khinh khí cầu tới rồi trói cả người ngồi khinh khí cầu về được! Chắc chắn trước đó, bọn họ phải dùng ô tô chở khinh khí cầu đến nơi trú đóng của đội thăm dò, rồi sau đó lắp ráp ngay tại chỗ. Sau khi trói người xong, còn phải tiêu hủy các thứ như cái giá nữa.”
“Hai chiếc khinh khí cầu có thể chứa ít nhất mười người, chứ một hoặc hai chiếc ô tô bình thường thì không thể làm được! Cho nên...” Bộc Gia Hữu chỉ vào điện thoại vệ tinh của mình rồi nói: “Cảnh sát địa phương dùng một biện pháp nguyên thủy nhất, họ lần lượt kiểm tra đối chiếu toàn bộ xe cộ có thể bắt được trong video một lượt! Kết quả, tìm được tổng cộng mười chiếc xe khả nghi, những chiếc xe này hoặc là không có đăng ký, hoặc là đã không biết tung tích. Ừm...” Anh ta đưa hình trên điện thoại di động cho Triệu Ngọc xem: “Đều ở đây hết!”
Triệu Ngọc xem qua một lần, phát hiện tất cả mấy chiếc xe này đều là xe bán tải cùng một màu.
Hắn biết, do nơi này nằm ở cao nguyên cho nên rất nhiều cư dân đều dựa vào nghề chăn nuôi để sinh sống. Vì vậy, lúc chọn mua xe thì bán tải luôn là chọn lựa hàng đầu. Nó có thể chở người, cũng có thể chở hàng, gia súc.
“Mặc dù Yilmaz ở hẻm núi Suya có trạm gác.” Bộc Gia Hữu nói: “Nhưng do khu vực khe núi đó khá là rộng rãi, địa hình phức tạp, còn có rất nhiều đường mòn có thể đi vòng qua trạm gác! Cho nên...”
“Cho nên, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, có lẽ chiếc ô tô vận chuyển khinh khí cầu đã quay trở về điểm đến rồi!” Triệu Ngọc nói.
“Đúng vậy!” Bộc Gia Hữu nhún vai: “Trong mắt người dân địa phương thì ô tô là tài sản vô cùng có giá trị, sẽ không dễ vứt bỏ đâu!”
“À... Cũng có nghĩa là...” Cao Nhã chỉ về phía trước: “Nếu như chúng ta có thể tìm được ô tô trong ảnh ở trong thôn xóm phía trước thì có thể xác định được tung tích của đội thăm dò rồi?”
“Không đơn giản như vậy đâu!” Dương Phong nói: “Người Ukraine đó mới vừa nói rằng thôn xóm có xây dựng phòng tuyến, mà chúng ta lại không có flycam, cho nên không dễ đi vào như vậy đâu!”
“Nhưng tôi cảm thấy...” Cao Nhã nháy mắt, ranh mãnh nói: “Chính là vì bọn họ bày đầy vũ khí phòng ngự cho nên mới càng mờ ám đấy! Lạy ông tôi ở bụi này!”
“Vả lại, tôi đã điều tra tài liệu rồi.” Cao Nhã nói: “Ở trên bản đồ, chỗ đó đúng là có đánh dấu một thôn xóm, nhưng lại là loại thôn xóm nhỏ đến mức có thể không chú ý tới, còn nhỏ hơn một nửa trấn nhỏ vô danh mà trước đó chúng ta đã thấy!”
“Chính xác!” Dương Phong gật đầu, bày tỏ tán thành: “Đột nhiên xuất hiện nhiều lực lượng vũ trang như vậy thì đúng là có mờ ám! Thành viên đội thăm dò chắc chắn là ở chỗ này thật rồi!”
“Đừng có nói sớm như vậy!” Bộc Gia Hữu thận trọng nói: “Bây giờ, Vaqueria và Talstein đang lo sợ không yên, cho nên rất có khả năng lực lượng vũ trang đó cũng thuộc về mục đích chính trị! Vì vậy... Chúng ta vẫn chớ nên nói năng thiếu thực tế!” Đội trưởng Bộc không chút do dự, chỉ về phía trước: “Tới gần bên đó thăm dò tình huống trước rồi hãy tính sau!”
Thế là mọi người đậu xe ở trong một góc kín đáo do Ngô Đế Thu và Quan Anh đang bị thương ở lại trông giữ, còn những người khác thì vũ trang đầy đủ men theo bụi cỏ ven đường đi tới mục tiêu.
Để đạt được tin tức cụ thể chính xác, bọn họ buộc phải áp giải thêm tên buôn súng ống Yuri đó theo cùng. Trước khi đến đây, bọn họ đã lấy được rương vũ khí của bọn buôn vũ khí qua lời khai của Yuri.
Ở trong đó đều là vũ khí mới nhất được sản xuất hàng loạt của Nga, đa số đều là súng trường, súng tự động, còn có lựu đạn nữa.
Dựa vào lời khai của Yuri, bên trong hợp đồng của bọn họ cũng bao gồm rất nhiều vũ khí hạng nặng. Tuy nhiên, do không tiện mang theo cho nên chỉ mang tranh ảnh và hàng mẫu, chứ không mang cả đồ thật tới.
Thế là dưới sự chỉ dẫn của Yuri, mọi người đã thuận lợi đi tới gần thôn xóm đó. Kết quả, vừa nhìn về phía trước, chân mày của mọi người không kìm được mà nhíu chặt lại, tất cả đều cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Nơi này đâu còn là thôn xóm nữa? Quả thực đã biến thành một khu căn cứ rồi!
Chỉ thấy ở chỗ đối diện khe núi đã xuất hiện một cổng thành nhỏ cao chừng ba mét, trên cổng thành đều là người trang bị súng đạn đang đi tuần tra qua lại.
“Mẹ nó.” Vừa thấy cảnh tượng này, Cao Nhã đã không nhịn được mắng nhỏ một câu. Cô ta nói với Yuri: “Mắt các anh bị kiểu gì vậy? Ở chỗ này đâu phải là dân làng gì chứ, rõ ràng chính là binh lính mà!”
Cao Nhã vừa nhắc nhở như thế thì mọi người cũng hiểu ra. Đúng vậy, những người tay cầm súng trường, cõng đạn trên lưng đó mặc dù ăn mặc vô cùng đơn giản, quần áo cũng không cùng một bộ, nhưng nhìn tư thế khi cầm súng của bọn họ là biết họ đã trải qua huấn luyện chính quy rồi.
“Cao Nhã, cô có thể nhìn ra được là băng đảng nào không?” Bộc Gia Hữu hỏi.
“Tôi không thể khẳng định được.” Cao Nhã nói: “Dựa vào tài liệu ban đầu của Vaqueria thì khu vực khe núi này đều nằm trong phạm vi quản lý của băng đảng Roussac!”
“Nhưng tổ chức Kỳ Xí và bang Kashmir cũng hoạt động mạnh ở khu vực này, nếu không có thông tin chính xác thì không thể nói chắc được! Điều duy nhất em có thể khẳng định là.” Cao Nhã nói: “Những người này chắc chắn không phải quân chính quy của Vaqueria! Chí ít thì không thấy xe tăng đâu cả!”
“Đội trưởng.” Lúc này, Đường Long phụ trách nhiệm vụ điều tra đi từ trước về báo cáo: “Không được rồi, vật che chắn để đến gần thôn xóm đều bị dọn sạch, chúng ta không cách nào áp sát được!
Ừm!” Anh ta dùng hai tay ra dấu một chút: “Cả khe núi đều bị bọn chúng chặn ngang, cản lại rồi!”
“Ừm...” Bộc Gia Hữu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nếu đã vậy thì chỉ còn cách chờ đến tối hành động thôi! Đường Long...” Anh ta chỉ vách đá bên phải và hỏi Đường Long: “Từ chỗ đó có thể nhìn thấy tình hình trong thành, cậu có thể leo lên đó chứ? Ý tôi là vào buổi tối...”
“Không thành vấn đề!” Đường Long gật đầu: “Anh yên tâm đi!”
“Được rồi, vậy thì chờ tới tối... Hả... Hả...” Không ngờ trong lúc Bộc Gia Hữu đang nói chuyện thì chợt phát hiện trong đội ngũ thiếu mất một người, không nhịn được mà nhíu mày lại hỏi: “Mọi người, Triệu Ngọc đâu rồi? Đại thám tử của chúng ta đâu rồi? Tại sao lại không thấy bóng dáng đâu nữa?”
“Ừm...” Mọi người lại trố mắt nhìn nhau, đúng là không thấy bóng dáng của Triệu Ngọc thật.
“Mẹ nó!” Bộc Gia Hữu tức giận mắng: “Lúc trước, tôi đã bảo ai trông chừng cậu ta đấy nhỉ? Làm sao mà người này lại...”
“Đội trưởng, đội trưởng... Anh nhìn kìa...” Kết quả, Bộc Gia Hữu còn chưa nói hết câu thì Cao Nhã đã chợt nhìn thấy một bóng người đang nhảy từ trên vách núi bên phải xuống.
Ngay sau đó, cùng với bóng người đến gần với tốc độ nhanh thì mọi người mới nhìn thấy người nọ chính là Triệu Ngọc! Trong tay Triệu Ngọc còn cầm một cái ống nhòm.
“Không phải chứ?” Đường Long nhìn vách đá dốc thẳng đứng đó, chậc lưỡi thở dài nói: “Anh ta biết bay à? Rốt cuộc là anh ta đã trèo lên đó bằng cách nào vậy?”
“Đội trưởng Bộc!” Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, vô cùng kích động nói với Bộc Gia Hữu: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!” Vừa nói, hắn vừa chỉ vào cổng thành phía trước: “Mau xin tiếp viện từ đội trưởng Lê đi! Các nhân viên đội thăm dò bị mất tích… đang ở trong đó đấy!!!”
LẠI KHÔNG THẤY ĐÂU NỮA RỒI
Bình thường thì khoảng cách mười lăm cây số vốn chẳng tính là cái gì. Nhưng bên trong khe núi gập ghềnh khó đi lại là một chuyện khác.
Đội đặc công lái xe rất cẩn thận, đi chừng hai tiếng đồng hồ mới dần dần đến gần thôn xóm có đầy vũ khí mà Yuri nói.
Nhưng không ngờ, lúc mọi người đậu xe vào khu vực kín đáo để chuẩn bị đi thăm dò tình hình xung quanh thì Bộc Gia Hữu bỗng nhiên nhận được tin tức đến từ cấp trên Lê Tịnh.
“Thần thám Triệu.” Sau khi đọc tin tức xong, Bộc Gia Hữu vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Sau khi đội thăm dò xảy ra chuyện, cảnh sát địa phương đã từng điều tra kỹ hình ảnh ô tô bắt được trên giao lộ vùng lân cận. Do trọng điểm ban đầu đều đặt trên xe cỡ lớn đã khiến cho quá trình điều tra trong giai đoạn trước xuất hiện sai lệch, không tìm được xe cộ nào đáng nghi. Nhưng sau khi chúng ta đặt sự chú ý lên khinh khí cầu thì cảnh sát địa phương cũng dời trọng điểm điều tra theo, đặt tầm mắt lên các loại xe bình thường có thể chở khinh khí cầu!”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Khinh khí cầu bay theo gió, các tội phạm không thể nào ngồi trên khinh khí cầu tới rồi trói cả người ngồi khinh khí cầu về được! Chắc chắn trước đó, bọn họ phải dùng ô tô chở khinh khí cầu đến nơi trú đóng của đội thăm dò, rồi sau đó lắp ráp ngay tại chỗ. Sau khi trói người xong, còn phải tiêu hủy các thứ như cái giá nữa.”
“Hai chiếc khinh khí cầu có thể chứa ít nhất mười người, chứ một hoặc hai chiếc ô tô bình thường thì không thể làm được! Cho nên...” Bộc Gia Hữu chỉ vào điện thoại vệ tinh của mình rồi nói: “Cảnh sát địa phương dùng một biện pháp nguyên thủy nhất, họ lần lượt kiểm tra đối chiếu toàn bộ xe cộ có thể bắt được trong video một lượt! Kết quả, tìm được tổng cộng mười chiếc xe khả nghi, những chiếc xe này hoặc là không có đăng ký, hoặc là đã không biết tung tích. Ừm...” Anh ta đưa hình trên điện thoại di động cho Triệu Ngọc xem: “Đều ở đây hết!”
Triệu Ngọc xem qua một lần, phát hiện tất cả mấy chiếc xe này đều là xe bán tải cùng một màu.
Hắn biết, do nơi này nằm ở cao nguyên cho nên rất nhiều cư dân đều dựa vào nghề chăn nuôi để sinh sống. Vì vậy, lúc chọn mua xe thì bán tải luôn là chọn lựa hàng đầu. Nó có thể chở người, cũng có thể chở hàng, gia súc.
“Mặc dù Yilmaz ở hẻm núi Suya có trạm gác.” Bộc Gia Hữu nói: “Nhưng do khu vực khe núi đó khá là rộng rãi, địa hình phức tạp, còn có rất nhiều đường mòn có thể đi vòng qua trạm gác! Cho nên...”
“Cho nên, đã qua nhiều ngày như vậy rồi, có lẽ chiếc ô tô vận chuyển khinh khí cầu đã quay trở về điểm đến rồi!” Triệu Ngọc nói.
“Đúng vậy!” Bộc Gia Hữu nhún vai: “Trong mắt người dân địa phương thì ô tô là tài sản vô cùng có giá trị, sẽ không dễ vứt bỏ đâu!”
“À... Cũng có nghĩa là...” Cao Nhã chỉ về phía trước: “Nếu như chúng ta có thể tìm được ô tô trong ảnh ở trong thôn xóm phía trước thì có thể xác định được tung tích của đội thăm dò rồi?”
“Không đơn giản như vậy đâu!” Dương Phong nói: “Người Ukraine đó mới vừa nói rằng thôn xóm có xây dựng phòng tuyến, mà chúng ta lại không có flycam, cho nên không dễ đi vào như vậy đâu!”
“Nhưng tôi cảm thấy...” Cao Nhã nháy mắt, ranh mãnh nói: “Chính là vì bọn họ bày đầy vũ khí phòng ngự cho nên mới càng mờ ám đấy! Lạy ông tôi ở bụi này!”
“Vả lại, tôi đã điều tra tài liệu rồi.” Cao Nhã nói: “Ở trên bản đồ, chỗ đó đúng là có đánh dấu một thôn xóm, nhưng lại là loại thôn xóm nhỏ đến mức có thể không chú ý tới, còn nhỏ hơn một nửa trấn nhỏ vô danh mà trước đó chúng ta đã thấy!”
“Chính xác!” Dương Phong gật đầu, bày tỏ tán thành: “Đột nhiên xuất hiện nhiều lực lượng vũ trang như vậy thì đúng là có mờ ám! Thành viên đội thăm dò chắc chắn là ở chỗ này thật rồi!”
“Đừng có nói sớm như vậy!” Bộc Gia Hữu thận trọng nói: “Bây giờ, Vaqueria và Talstein đang lo sợ không yên, cho nên rất có khả năng lực lượng vũ trang đó cũng thuộc về mục đích chính trị! Vì vậy... Chúng ta vẫn chớ nên nói năng thiếu thực tế!” Đội trưởng Bộc không chút do dự, chỉ về phía trước: “Tới gần bên đó thăm dò tình huống trước rồi hãy tính sau!”
Thế là mọi người đậu xe ở trong một góc kín đáo do Ngô Đế Thu và Quan Anh đang bị thương ở lại trông giữ, còn những người khác thì vũ trang đầy đủ men theo bụi cỏ ven đường đi tới mục tiêu.
Để đạt được tin tức cụ thể chính xác, bọn họ buộc phải áp giải thêm tên buôn súng ống Yuri đó theo cùng. Trước khi đến đây, bọn họ đã lấy được rương vũ khí của bọn buôn vũ khí qua lời khai của Yuri.
Ở trong đó đều là vũ khí mới nhất được sản xuất hàng loạt của Nga, đa số đều là súng trường, súng tự động, còn có lựu đạn nữa.
Dựa vào lời khai của Yuri, bên trong hợp đồng của bọn họ cũng bao gồm rất nhiều vũ khí hạng nặng. Tuy nhiên, do không tiện mang theo cho nên chỉ mang tranh ảnh và hàng mẫu, chứ không mang cả đồ thật tới.
Thế là dưới sự chỉ dẫn của Yuri, mọi người đã thuận lợi đi tới gần thôn xóm đó. Kết quả, vừa nhìn về phía trước, chân mày của mọi người không kìm được mà nhíu chặt lại, tất cả đều cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Nơi này đâu còn là thôn xóm nữa? Quả thực đã biến thành một khu căn cứ rồi!
Chỉ thấy ở chỗ đối diện khe núi đã xuất hiện một cổng thành nhỏ cao chừng ba mét, trên cổng thành đều là người trang bị súng đạn đang đi tuần tra qua lại.
“Mẹ nó.” Vừa thấy cảnh tượng này, Cao Nhã đã không nhịn được mắng nhỏ một câu. Cô ta nói với Yuri: “Mắt các anh bị kiểu gì vậy? Ở chỗ này đâu phải là dân làng gì chứ, rõ ràng chính là binh lính mà!”
Cao Nhã vừa nhắc nhở như thế thì mọi người cũng hiểu ra. Đúng vậy, những người tay cầm súng trường, cõng đạn trên lưng đó mặc dù ăn mặc vô cùng đơn giản, quần áo cũng không cùng một bộ, nhưng nhìn tư thế khi cầm súng của bọn họ là biết họ đã trải qua huấn luyện chính quy rồi.
“Cao Nhã, cô có thể nhìn ra được là băng đảng nào không?” Bộc Gia Hữu hỏi.
“Tôi không thể khẳng định được.” Cao Nhã nói: “Dựa vào tài liệu ban đầu của Vaqueria thì khu vực khe núi này đều nằm trong phạm vi quản lý của băng đảng Roussac!”
“Nhưng tổ chức Kỳ Xí và bang Kashmir cũng hoạt động mạnh ở khu vực này, nếu không có thông tin chính xác thì không thể nói chắc được! Điều duy nhất em có thể khẳng định là.” Cao Nhã nói: “Những người này chắc chắn không phải quân chính quy của Vaqueria! Chí ít thì không thấy xe tăng đâu cả!”
“Đội trưởng.” Lúc này, Đường Long phụ trách nhiệm vụ điều tra đi từ trước về báo cáo: “Không được rồi, vật che chắn để đến gần thôn xóm đều bị dọn sạch, chúng ta không cách nào áp sát được!
Ừm!” Anh ta dùng hai tay ra dấu một chút: “Cả khe núi đều bị bọn chúng chặn ngang, cản lại rồi!”
“Ừm...” Bộc Gia Hữu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Nếu đã vậy thì chỉ còn cách chờ đến tối hành động thôi! Đường Long...” Anh ta chỉ vách đá bên phải và hỏi Đường Long: “Từ chỗ đó có thể nhìn thấy tình hình trong thành, cậu có thể leo lên đó chứ? Ý tôi là vào buổi tối...”
“Không thành vấn đề!” Đường Long gật đầu: “Anh yên tâm đi!”
“Được rồi, vậy thì chờ tới tối... Hả... Hả...” Không ngờ trong lúc Bộc Gia Hữu đang nói chuyện thì chợt phát hiện trong đội ngũ thiếu mất một người, không nhịn được mà nhíu mày lại hỏi: “Mọi người, Triệu Ngọc đâu rồi? Đại thám tử của chúng ta đâu rồi? Tại sao lại không thấy bóng dáng đâu nữa?”
“Ừm...” Mọi người lại trố mắt nhìn nhau, đúng là không thấy bóng dáng của Triệu Ngọc thật.
“Mẹ nó!” Bộc Gia Hữu tức giận mắng: “Lúc trước, tôi đã bảo ai trông chừng cậu ta đấy nhỉ? Làm sao mà người này lại...”
“Đội trưởng, đội trưởng... Anh nhìn kìa...” Kết quả, Bộc Gia Hữu còn chưa nói hết câu thì Cao Nhã đã chợt nhìn thấy một bóng người đang nhảy từ trên vách núi bên phải xuống.
Ngay sau đó, cùng với bóng người đến gần với tốc độ nhanh thì mọi người mới nhìn thấy người nọ chính là Triệu Ngọc! Trong tay Triệu Ngọc còn cầm một cái ống nhòm.
“Không phải chứ?” Đường Long nhìn vách đá dốc thẳng đứng đó, chậc lưỡi thở dài nói: “Anh ta biết bay à? Rốt cuộc là anh ta đã trèo lên đó bằng cách nào vậy?”
“Đội trưởng Bộc!” Chẳng bao lâu sau, Triệu Ngọc bất ngờ xuất hiện trước mặt mọi người, vô cùng kích động nói với Bộc Gia Hữu: “Cuối cùng tôi cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!” Vừa nói, hắn vừa chỉ vào cổng thành phía trước: “Mau xin tiếp viện từ đội trưởng Lê đi! Các nhân viên đội thăm dò bị mất tích… đang ở trong đó đấy!!!”
Bình luận facebook