• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (79 Viewers)

  • Chap-1389

Chương 1389 : Chương 1389








DẤU GIÀY VÀ DẤU VÂN TAY



“Gâu gâu gâu...”



Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa định bước vào cửa thì đột nhiên có một con chó săn chạy ra, khiến Triệu Ngọc hoảng sợ.



May mà con chó bự này có nhân viên cảnh sát kéo lại, anh ta kéo dây thừng, kéo con chó sang một bên, tránh khỏi đám người.



“Này này này, chú ý chút không được sao?” Lý Nghiên Hiệp mất hứng: “Đừng để cho nó cắn người!”



Nhân viên cảnh sát trông chó không nói gì, chỉ ra dấu thật có lỗi với đội trưởng Lý, sau đó nhanh chóng kéo con chó tránh ra.



“Không sao đâu, không sao đâu...” Đội trưởng Lý vội vàng giải thích với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Đây là cảnh khuyển của đội cảnh sát hình sự, đặc biệt phái tới điều tra nhà cũ của nhà họ Ngu.”



“Nói mới nhớ...” Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Em nhìn con chó này xem, rất giống Đại Hanh đó! Cũng lớn y như nhau, sớm biết vậy còn không bằng mang Đại Hanh đi theo anh phá án!”



“Thôi đi, người ta là cảnh khuyển chính quy đó!” Miêu Anh lắc đầu nói: “Bây giờ Đại Hanh bị mẹ anh cho ăn tới béo phì luôn rồi, nếu còn không huấn luyện thì xem như xong luôn!”



“Cũng đúng...” Triệu Ngọc nhớ tới Đại Hanh của mình, trong lòng không khỏi cảm thán. Từ trước tới giờ, mình chỉ lo bận rộn, hoàn toàn coi nhẹ Đại Hanh.



Cho dù Đại Hanh là một chuyên gia “văn sử”, dù sao trước kia từng giúp mình phá nhiều vụ án, cứ mai một ở quê nhà như vậy đúng là hơi không ổn.



Vì thế, Triệu Ngọc yên lặng hạ quyết tâm, đợi kết thúc vụ án lần này, hắn sẽ trở về Tần Sơn, tìm cách đưa Đại Hanh vào đội cảnh khuyển, để đề cao tố chất của nó, góp sức cho đội cảnh sát!



“Ừm... Đại Hanh là ai? Cũng là cảnh khuyển của cậu à?” Đội trưởng Lý nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy thì tò mò hỏi một câu.



Nhưng Triệu Ngọc cũng không có ý trả lời mà đi thẳng vào sân của nhà cũ nhà họ Ngu.



Lúc này, tình huống trong sân hơi khác với tưởng tượng của Triệu Ngọc, chỉ thấy có một đội nhân viên cảnh sát đang đào cái gì đó trong sân, đã đào được ba bốn cái hố to rồi...



“À à...” Đội trưởng Lý nhanh chóng giới thiệu: “Đây là quyết định của đội cảnh sát hình sự chúng tôi trước khi cậu tới, xem xem trong sân có chôn thứ gì hay không...”



Ừm...



Triệu Ngọc khẽ gật đầu, trong lòng lại khó tránh khỏi có phần hờn giận.



Bởi vì, hắn còn chưa xem xét tình huống trong sân thì mặt đất đã bị đào lên rồi, làm vậy rất có khả năng khiến cho hắn bỏ qua manh mối nào đó.



Nhưng mà cách làm của đội cảnh sát hình sự địa phương cũng không có vấn đề gì. Dù sao lúc tổ điều tra đặc biệt nhận được thông báo thì đã là một ngày sau khi vụ án xảy ra rồi.



Trước đó, vụ án do đội cảnh sát hình sự địa phương phụ trách, cho nên việc đào mặt đất lên hoàn toàn phù hợp trình tự. Huống hồ, trước khi đào đất, đội kỹ thuật đã điều tra lấy vật chứng xong rồi, nên chắc sẽ không bỏ qua manh mối gì.



“Đáng tiếc...” Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp thấy Triệu Ngọc ngây người nhìn sân thì bất đắc dĩ nói: “Cho tới bây giờ vẫn chưa đào được gì cả! Xem ra, kẻ bị tình nghi không chôn thi thể ở chỗ này.”



“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn quét một vòng trong sân, hỏi đội trưởng Lý: “Trong phòng có tìm thấy dấu vết người cư trú không?”



Theo câu hỏi của Triệu Ngọc, ba người chuyển hướng đi về phía tòa nhà ba tầng âm u cũ kỹ kia.



“Không có, không có!” Đội trưởng Lý trả lời: “Chúng tôi đã tìm hết tất cả các gian phòng, còn có tầng hầm ngầm nữa, tất cả đều bị hoang phế, không phát hiện bất kỳ dấu vết nào cho thấy có người cư trú!”



“À...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Nói cách khác, người bày bộ xương trắng ra vốn không sống nơi này, chỉ là tận dụng một gian phòng trong này mà thôi...”



“Muốn ở thì... cũng chỉ có thể ở cùng phòng với bộ xương thôi nhỉ? Có điều...” Vẻ mặt đội trưởng Lý phức tạp nói: “Cậu xem thử hiện trường là biết, trong gian phòng đó, ngoài đàn tế để đặt xương trắng thì không có giường.”



“Nếu muốn ở lại đó, chỉ sợ chỉ có thể ngả lưng ra đất nghỉ ngơi thôi!”



Nói xong, Lý Nghiên Hiệp lại bị lời mình nói ra làm sợ tới mức rùng mình một cái, ngủ chung với một bộ xương, nghe kiểu gì cũng khiến người ta sởn gai ốc.



Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi vào đại sảnh tầng một của tòa nhà, bởi vì cửa và cửa sổ bị thực vật che kín nên ánh sáng trong đại sảnh rất là u ám.



Trong đại sảnh, có vài nhân viên đội kỹ thuật còn đang tỉ mỉ lục soát tìm kiếm thứ gì, lúc nhìn thấy ba người Triệu Ngọc thì lập tức có người đi qua đưa giày và găng tay cho bọn họ.



Sau khi mặc đồ vào, Triệu Ngọc không quan sát nhiều, chỉ theo chân đội trưởng Lý đi cầu thang lên tầng hai.



Trong lúc đó, đội trưởng Lý lại kết hợp thực tế, kể lại tình huống đêm đó cho bọn họ nghe một lần nữa.



Không bao lâu sau, cuối cùng Triệu Ngọc cũng thấy căn phòng kinh khủng kia, bởi vì căn phòng đối diện với cửa cầu thang tầng hai nên khó trách đêm đó sau khi kẻ trộm trèo lên thì lựa chọn ngay phòng này.



Cửa phòng vẫn giữ nguyên vẻ lúc bị kẻ trộm tông ra.



Tuy trong lòng hơi lạnh, nhưng đối với nhà thám tử Triệu Ngọc kiến thức rộng rãi thì không có gì đáng e ngại, hắn nhanh chóng cất bước đi vào.



Có điều, có lẽ là do tác dụng tâm lý nổi loạn, Triệu Ngọc vừa mới bước vào thì bản năng cảm thấy trên gò má có một làn gió lạnh lẽo lướt qua, tóc gáy trên lưng không khỏi dựng đứng lên.



Trong phòng tổng cộng có ba khung cửa sổ, nhưng cửa sổ bị đóng đinh lại bằng tấm ván gỗ, kín không kẽ hở, khiến cho ánh sáng phòng trong đen tối âm lạnh, thấy không rõ lắm.



“Nào...” Lúc này, đội trưởng Lý vòng qua đàn tế trong phòng, đi tới phía trong của căn phòng, đưa tay mở một cánh cửa nhỏ ra.



Theo ánh mặt trời chiếu vào, trong phòng lúc này mới trở nên rõ ràng.



Ái chà...



Sau khi thấy bài trí trong phòng, cho dù Triệu Ngọc đã có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy hết sức kinh hãi, da gà da vịt trên người thi nhau nổi lên.



Đây là một căn phòng hình chữ nhật diện tích không lớn, giữa phòng có đặt một đài làm bằng gỗ, thứ kia nhìn khá giống quan, nhưng cũng giống đàn tế.



Trên đàn tế mở một tấm nilon rất lớn, căn cứ ảnh chụp lại hiện trường thì bộ xương trắng kia bị đặt trên tấm nilon này.



Lại nhìn sang bên cạnh đàn tế, hoặc là chất đống mặt quỷ đáng sợ, mặt nạ, hoặc là bùa chú lộn xộn, bị bày trí thành chỗ hiến tế của bộ lạc nào đó thời nguyên thủy.



Trên mặt đất rơi đầy hương tro vàng mã và vài thứ gì đó linh tinh.



Trên nóc căn phòng có rất nhiều dây thừng được thả xuống, có dây thừng buộc móc, có dây thì buộc sừng trâu, sừng dê, một vài thứ gì đó có vẻ là bộ lông...



Mặt khác, trên vách tường của căn phòng cũng treo rất nhiều giá cắm nến, trên đó toàn là ngọn nến màu đỏ vừa thô vừa dài...



“Đội kỹ thuật đã lấy một phần hàng mẫu đi làm xét nghiệm rồi...” Đội trưởng Lý giới thiệu: “Những thứ này đều là thứ còn lại, à...” Ông ta chỉ vào chính giữa dàn tế: “Lúc đó thì bộ xương trắng được đặt ở chỗ này!”



“Nếu không phải phía khám nghiệm tử thi đưa báo cáo thì chúng tôi không thể nhận ra đó lại không phải khung xương của một người!”



“Đội trưởng Lý.” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi một câu: “Bên phía đội kỹ thuật thực sự không tìm được vân tay ở nơi này sao?”



“Đúng vậy!” Lý Nghiên Hiệp trả lời rất chắc chắn: “Chỉ tìm được dấu chân thôi, nhưng không tìm được dấu vân tay nào. Các chuyên gia giám định của tổ điều tra đặc biệt có tới tìm kiếm nhưng mà không phát hiện ra gì cả.”







“Vậy thì nói về dấu chân đi!” Tuy Triệu Ngọc đã xem qua tài liệu về dấu chân, nhưng bây giờ hắn còn muốn nghe đội trưởng Lý báo cáo thử.



“Đó là dấu giày thể thao, có dấu cả hai chân...” Đội trưởng Lý nhớ lại: “Suy đoán dựa vào dấu giày thì kẻ bị tình nghi cao từ khoảng một mét sáu lăm đến một mét bảy mươi. Xem kiểu giày thì có khả năng rất lớn là nam giới, nhưng cũng không thể bài trừ khả năng là nữ giới.”



“Có dấu giày nhưng không có dấu vân tay...” Miêu Anh hơi hơi ngẩn ra, thì thào nói: “Chuyện này hơi kỳ lạ...”



“Phù...”



Triệu Ngọc thở một hơi nặng nhọc, sau đó bắt đầu dùng cái mũi cẩn thận ngửi thử mùi trong phòng. Trong phòng trừ hương vị mốc meo ẩm ướt thì rõ ràng nhất là mùi đặc biệt sau khi đốt nến.



Triệu Ngọc nghiêm túc ngửi ngửi, sau đó kéo cánh cửa nhỏ kia đi ra ngoài phòng.



Ngoài căn phòng là một ban công thật dài, xuyên qua cả tầng hai của tòa nhà.



Triệu Ngọc đi lên ban công, quan sát tình huống bốn phía một lần, đột nhiên làm một hành động ngoài dự đoán của mọi người, hắn vậy mà đi tới chỗ tận cùng của ban công, xoay người băng qua lan can, sau đó nhảy lên tường rào của nhà cũ nhà họ Ngu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom