Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1328
Chương 1328 : Chương 1328DẤU GIÀY MẤU CHỐT
“Nói cứ như thật vậy!” Lee Bon Seong đã lâu không lên tiếng bèn nói: “Mấy chuyện này chỉ là suy đoán chủ quan của cậu mà thôi, làm sao cậu có thể biết được tâm lý thật sự của hung thủ? Sao cậu lại chắc chắn việc hung sát gây án chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải mưu sát có kế hoạch trước đó? Ví dụ như tại sao hung thủ lại không thể biết cô Molly có thể sẽ đến phòng sách vào lúc đêm khuya, cho nên đã tới đó chờ cô ta...”
“Nếu nói như vậy...” Tani Ichiro nói: “Thì bàn làm việc của Grimm sẽ không để lại dấu vết bị dịch chuyển đâu!”
“Vậy làm sao ông biết...” Lee Bon Seong phản đối: “Việc bàn làm việc bị dịch chuyển là có liên quan tới vụ án? Nếu là người khác tự ý dịch chuyển thì sao?”
“Nếu như là dịch chuyển bình thường, thông thường sẽ là trượt ngang.” Tani Ichiro lại nói: “Nhưng dấu vết dịch chuyển của bàn làm việc rõ ràng có dấu hiệu bị đè xuống rồi mới dịch đi...”
“Chờ một chút...” Yusuf càng nghe càng mơ hồ, vội xua tay ra hiệu: “Các người đừng có bàn luận chuyện bàn làm việc nữa được không? Hình như tôi còn chưa nghe nói tới trọng điểm!” Ông ta quay mặt sang hỏi Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, dựa theo lý luận của cậu, hung thủ phải hành hung giết người trong đường hầm bí mật mới đúng, vậy tại sao cô Molly lại chết ở bên ngoài?
“Chẳng lẽ cậu muốn nói, hung thủ mang giày của cô Molly vào sau đó cõng cô ta ra ngoài từ đường hầm bí mật sao?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc gật đầu: “Chắc là cô Molly đã thấy được mặt của hung thủ, biết thân phận của người đó. Cho nên hung thủ quyết định giết người diệt khẩu, không thể bị bại lộ.”
“Ừm... Tôi... Tôi còn chưa phiên dịch nữa!” Miêu Khôn nhíu mày: “Chẳng lẽ... Cậu nghe hiểu sao?”
“Đoán cũng có thể đoán ra!” Triệu Ngọc không cần suy nghĩ sau đó tiếp tục nói: “Hung thủ thừa dịp cô Molly hôn mê, đi giày của cô ta, sau đó cõng cô Molly ra vườn hoa nhỏ bằng đường hầm bí mật.
“Sau cùng mới dùng hung khí giết chết cô Molly, bố trí hiện trường thành nơi mà chúng ta đã thấy...”
Lần này, Triệu Ngọc rút kinh nghiệm, vội tạm dừng để cho Miêu Khôn phiên dịch xong đoạn này cho mọi người.
“Ôi chao, sức tưởng tượng phong phú quá!” Sevan Barker là người nói đầu tiên: “Điểm thứ nhất, vì sao không phải cô Molly phát hiện ra đường hầm bí mật trong phòng sách, tự mình đi ra ngoài rồi mới gặp phải hung thủ ở bên ngoài, sau đó bị hại?”
“Dấu giày đó!” Vừa dứt lời, Tani Ichiro đã trả lời thay Triệu Ngọc: “Ngay từ đầu tôi đã phát hiện dấu giày có vấn đề! Bởi vì bước đi nào cũng rất đều, có vẻ như cố gắng tỉ mỉ để làm như vậy!”
“Đúng vậy! Sức mạnh của dấu giày rất lớn, dấu nào cũng rất rõ, thật sự có vẻ có người đã cố ý để lại!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nếu như người bình thường đi đường sẽ không để lại dấu giày như vậy! Huống hồ bên trong đường hầm bí mật đó toàn là bụi, chứng minh đã rất lâu không có ai đến. Thử nghĩ xem đêm hôm khuya khoắt, đường hầm bí mật, cô Molly lại đi một mình, vậy lúc đi trong con đường hầm đó phải đặt chân rất nhẹ nhàng chứ phải không?”
“Theo tôi thấy nếu cô Molly phát hiện ra đường hầm bí mật, thì cô ta chắc chắn sẽ không dám một mình mạo muội đi xuống, phải thông báo cho cấp dưới của cô ta mới đúng!” Juliet phân tích: “Cho nên tôi cảm thấy phỏng đoán của Triệu Ngọc có vẻ đáng tin, chắc là cô Molly bị người ta đánh ngất xỉu trong phòng sách, sau đó lôi ra bên ngoài sát hại.”
“Ôi chao... Tôi hiểu ra rồi!” Tịch Mộng Na mở to mắt nói: “Triệu Ngọc, ý của anh là trong tất cả mọi người chỉ có mình tôi là đi vừa giày của cô Molly. Cho nên anh mới nghi ngờ tôi là hung thủ giết người đúng không?”
Ái chà chà...
Sau khi mọi người nghe hiểu thì nhất thời phát ra tiếng hô nhỏ. Rất rõ ràng lý do này đúng là có phần gượng ép.
“Chẳng lẽ...” Tịch Mộng Na tức giận giải thích: “Anh không nhận ra hả? Giày của tôi ít nhất cũng phải to hơn giày của cô Molly hai số, không thể nào đi vừa!”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Giày mà cô Molly đi là một đôi giày vận động, nó có tính co duỗi nhất định, cho dù cô không thể đi vừa thì ít nhất cũng có thể đi vào một phần lớn.”
“Vậy thì sao? Nhón chân đi à?” Tịch Mộng Na biện minh: “Theo lời anh nói trên lưng tôi còn phải cõng một người!”
“Không phải nhón chân!” Tani Ichiro giải thích: “Dấu giày để lại trong đường hầm bí mật, dẫu cho là bàn chân hay là gót chân đều vô cùng rõ, điều này chứng minh hung thủ không phải nhón chân đi!”
“Cho nên...” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi mới phát hiện dấu vết bị gấp uốn ở chỗ gót giày của nạn nhân! Điều này có nghĩa là hung thủ không đặt cả bàn chân vào giày, mà như đi dép lê vậy, kéo lê giày đi cả đoạn đường cho nên mới tạo thành nếp uốn chỗ gót giày. Hơn nữa, chắc chắn hung thủ cũng chú ý tới điểm này, cho nên lúc đổi lại giày cho cô Molly hung thủ còn cố ý kéo giãn phần nếp uốn, rõ ràng không muốn chúng ta chú ý tới điểm đó!”
“Ôi chao... Bây giờ cậu ghê gớm thật đó?” Miêu Khôn quên cả phiên dịch, kinh ngạc nói: “Quan sát tinh tế đến thế, khi đó... Tôi thấy cậu có vẻ không quan tâm lắm!”
Thật ra lúc ấy đúng là Triệu Ngọc không quan sát đến mức vô cùng tinh tế như vậy, chẳng qua sau này khi hắn nghĩ tới điểm này thì sử dụng máy tìm lại ký ức, tái hiện lại sự phát hiện trong hiện trường vụ án thôi.
“Thì sao?” Tịch Mộng Na chỉ vào mọi người nói: “Nếu như đi bằng cách lê giày thì có rất nhiều người ở hiện trường đều có thể làm được, bao gồm cả Triệu Ngọc mà?”
“Ừm... Tôi bị đổ mồ hôi chân, chân rất là thối.” Triệu Ngọc thuận miệng nói bậy: “Nếu như tôi đổi giày chắc chắn đã sớm thối đến mức không chịu nổi rồi!”
“Vậy thì chắc chắn không phải tôi, ha ha...” Jacob chỉ vào cái chân to như quạt hương bồ của mình: “Nếu là tôi thì giày của cô Molly đã bị rách luôn rồi!”
“Vậy cũng đâu phải nhất định là tôi?” Tịch Mộng Na kích động nói: “Cô Molly ít nhất cũng nặng 55 cân, làm sao tôi đủ sức cõng cô ta đi ra một chỗ cách đó hơn trăm mét?”
“Ừm...” Kangteuk vội nói: “Là 50,5 cân!”
“Cho dù là 40 cân thì thế nào?” Sevan Barker cãi thay Tịch Mộng Na: “Vậy cũng không thể một mực khẳng định là cô người mẫu này của chúng ta làm?”
“Các người hãy nghĩ kĩ lại đi.” Triệu Ngọc duỗi một ngón tay, nhắc nhở mọi người: “Lúc chúng ta vào đường hầm bí mật tìm được lối đi, ai là người đầu tiên nhắc nhở chúng ta trên mặt đất có dấu giày?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, mọi người đều cố nhớ lại, sắc mặt của Tịch Mộng Na bắt đầu khó có thể kiểm soát, đã có sự thay đổi.
“Tôi nhớ ra rồi...” Yusuf nói: “Chính là cô Tịch nói!”
“Đúng, tôi cũng nhớ...” Miêu Khôn hùa theo nói: “Đúng là Tịch Mộng Na nhắc nhở chúng ta! Việc này...”
“Trước khi chúng ta phát hiện đường hầm bí mật...” Ngón tay của Triệu Ngọc chỉ vào Tịch Mộng Na nói: “Cô Tịch lúc nào cũng ở cuối hàng, hơn nữa hiếm khi tham gia thảo luận. Nhưng sau khi chúng ta phát hiện đường hầm bí mật, cô ta lại là người đầu tiên vọt lên phía trước, nhắc nhở chúng ta chuyện có dấu giày, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy chuyện này không hợp lý sao?”
“Anh... Anh...” Tịch Mộng Na tức giận nói: “Anh nói vậy là sao! Chẳng lẽ bởi vì tôi phát hiện ra dấu chân trước tiên cho nên các người nghi ngờ tôi là hung thủ?”
“Chuyện này có phải… quá buồn cười rồi hay không?”
“Cô Tịch nói không sai!” Lee Bon Seong cũng nói giúp cho Tịch Mộng Na: “Người làm trinh thám như chúng ta đều biết, không thể nào đưa ra kết luận bằng suy đoán chủ quan của mình! Bất kỳ tình tiết nào của vụ án cũng cần có chứng cứ đáng tin.” Lee Bon Seong lạnh lùng nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, tất cả những lý do mà cậu nói có vẻ đều không đáng tin lắm đâu?”
“Được rồi, muốn có chứng cứ đúng không?” Triệu Ngọc vốn dĩ không sợ, tự tin nói: “Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, chứng cứ ở đâu!”
“Nói cứ như thật vậy!” Lee Bon Seong đã lâu không lên tiếng bèn nói: “Mấy chuyện này chỉ là suy đoán chủ quan của cậu mà thôi, làm sao cậu có thể biết được tâm lý thật sự của hung thủ? Sao cậu lại chắc chắn việc hung sát gây án chỉ là chuyện ngoài ý muốn, chứ không phải mưu sát có kế hoạch trước đó? Ví dụ như tại sao hung thủ lại không thể biết cô Molly có thể sẽ đến phòng sách vào lúc đêm khuya, cho nên đã tới đó chờ cô ta...”
“Nếu nói như vậy...” Tani Ichiro nói: “Thì bàn làm việc của Grimm sẽ không để lại dấu vết bị dịch chuyển đâu!”
“Vậy làm sao ông biết...” Lee Bon Seong phản đối: “Việc bàn làm việc bị dịch chuyển là có liên quan tới vụ án? Nếu là người khác tự ý dịch chuyển thì sao?”
“Nếu như là dịch chuyển bình thường, thông thường sẽ là trượt ngang.” Tani Ichiro lại nói: “Nhưng dấu vết dịch chuyển của bàn làm việc rõ ràng có dấu hiệu bị đè xuống rồi mới dịch đi...”
“Chờ một chút...” Yusuf càng nghe càng mơ hồ, vội xua tay ra hiệu: “Các người đừng có bàn luận chuyện bàn làm việc nữa được không? Hình như tôi còn chưa nghe nói tới trọng điểm!” Ông ta quay mặt sang hỏi Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, dựa theo lý luận của cậu, hung thủ phải hành hung giết người trong đường hầm bí mật mới đúng, vậy tại sao cô Molly lại chết ở bên ngoài?
“Chẳng lẽ cậu muốn nói, hung thủ mang giày của cô Molly vào sau đó cõng cô ta ra ngoài từ đường hầm bí mật sao?”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc gật đầu: “Chắc là cô Molly đã thấy được mặt của hung thủ, biết thân phận của người đó. Cho nên hung thủ quyết định giết người diệt khẩu, không thể bị bại lộ.”
“Ừm... Tôi... Tôi còn chưa phiên dịch nữa!” Miêu Khôn nhíu mày: “Chẳng lẽ... Cậu nghe hiểu sao?”
“Đoán cũng có thể đoán ra!” Triệu Ngọc không cần suy nghĩ sau đó tiếp tục nói: “Hung thủ thừa dịp cô Molly hôn mê, đi giày của cô ta, sau đó cõng cô Molly ra vườn hoa nhỏ bằng đường hầm bí mật.
“Sau cùng mới dùng hung khí giết chết cô Molly, bố trí hiện trường thành nơi mà chúng ta đã thấy...”
Lần này, Triệu Ngọc rút kinh nghiệm, vội tạm dừng để cho Miêu Khôn phiên dịch xong đoạn này cho mọi người.
“Ôi chao, sức tưởng tượng phong phú quá!” Sevan Barker là người nói đầu tiên: “Điểm thứ nhất, vì sao không phải cô Molly phát hiện ra đường hầm bí mật trong phòng sách, tự mình đi ra ngoài rồi mới gặp phải hung thủ ở bên ngoài, sau đó bị hại?”
“Dấu giày đó!” Vừa dứt lời, Tani Ichiro đã trả lời thay Triệu Ngọc: “Ngay từ đầu tôi đã phát hiện dấu giày có vấn đề! Bởi vì bước đi nào cũng rất đều, có vẻ như cố gắng tỉ mỉ để làm như vậy!”
“Đúng vậy! Sức mạnh của dấu giày rất lớn, dấu nào cũng rất rõ, thật sự có vẻ có người đã cố ý để lại!” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nếu như người bình thường đi đường sẽ không để lại dấu giày như vậy! Huống hồ bên trong đường hầm bí mật đó toàn là bụi, chứng minh đã rất lâu không có ai đến. Thử nghĩ xem đêm hôm khuya khoắt, đường hầm bí mật, cô Molly lại đi một mình, vậy lúc đi trong con đường hầm đó phải đặt chân rất nhẹ nhàng chứ phải không?”
“Theo tôi thấy nếu cô Molly phát hiện ra đường hầm bí mật, thì cô ta chắc chắn sẽ không dám một mình mạo muội đi xuống, phải thông báo cho cấp dưới của cô ta mới đúng!” Juliet phân tích: “Cho nên tôi cảm thấy phỏng đoán của Triệu Ngọc có vẻ đáng tin, chắc là cô Molly bị người ta đánh ngất xỉu trong phòng sách, sau đó lôi ra bên ngoài sát hại.”
“Ôi chao... Tôi hiểu ra rồi!” Tịch Mộng Na mở to mắt nói: “Triệu Ngọc, ý của anh là trong tất cả mọi người chỉ có mình tôi là đi vừa giày của cô Molly. Cho nên anh mới nghi ngờ tôi là hung thủ giết người đúng không?”
Ái chà chà...
Sau khi mọi người nghe hiểu thì nhất thời phát ra tiếng hô nhỏ. Rất rõ ràng lý do này đúng là có phần gượng ép.
“Chẳng lẽ...” Tịch Mộng Na tức giận giải thích: “Anh không nhận ra hả? Giày của tôi ít nhất cũng phải to hơn giày của cô Molly hai số, không thể nào đi vừa!”
“Không!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Giày mà cô Molly đi là một đôi giày vận động, nó có tính co duỗi nhất định, cho dù cô không thể đi vừa thì ít nhất cũng có thể đi vào một phần lớn.”
“Vậy thì sao? Nhón chân đi à?” Tịch Mộng Na biện minh: “Theo lời anh nói trên lưng tôi còn phải cõng một người!”
“Không phải nhón chân!” Tani Ichiro giải thích: “Dấu giày để lại trong đường hầm bí mật, dẫu cho là bàn chân hay là gót chân đều vô cùng rõ, điều này chứng minh hung thủ không phải nhón chân đi!”
“Cho nên...” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi mới phát hiện dấu vết bị gấp uốn ở chỗ gót giày của nạn nhân! Điều này có nghĩa là hung thủ không đặt cả bàn chân vào giày, mà như đi dép lê vậy, kéo lê giày đi cả đoạn đường cho nên mới tạo thành nếp uốn chỗ gót giày. Hơn nữa, chắc chắn hung thủ cũng chú ý tới điểm này, cho nên lúc đổi lại giày cho cô Molly hung thủ còn cố ý kéo giãn phần nếp uốn, rõ ràng không muốn chúng ta chú ý tới điểm đó!”
“Ôi chao... Bây giờ cậu ghê gớm thật đó?” Miêu Khôn quên cả phiên dịch, kinh ngạc nói: “Quan sát tinh tế đến thế, khi đó... Tôi thấy cậu có vẻ không quan tâm lắm!”
Thật ra lúc ấy đúng là Triệu Ngọc không quan sát đến mức vô cùng tinh tế như vậy, chẳng qua sau này khi hắn nghĩ tới điểm này thì sử dụng máy tìm lại ký ức, tái hiện lại sự phát hiện trong hiện trường vụ án thôi.
“Thì sao?” Tịch Mộng Na chỉ vào mọi người nói: “Nếu như đi bằng cách lê giày thì có rất nhiều người ở hiện trường đều có thể làm được, bao gồm cả Triệu Ngọc mà?”
“Ừm... Tôi bị đổ mồ hôi chân, chân rất là thối.” Triệu Ngọc thuận miệng nói bậy: “Nếu như tôi đổi giày chắc chắn đã sớm thối đến mức không chịu nổi rồi!”
“Vậy thì chắc chắn không phải tôi, ha ha...” Jacob chỉ vào cái chân to như quạt hương bồ của mình: “Nếu là tôi thì giày của cô Molly đã bị rách luôn rồi!”
“Vậy cũng đâu phải nhất định là tôi?” Tịch Mộng Na kích động nói: “Cô Molly ít nhất cũng nặng 55 cân, làm sao tôi đủ sức cõng cô ta đi ra một chỗ cách đó hơn trăm mét?”
“Ừm...” Kangteuk vội nói: “Là 50,5 cân!”
“Cho dù là 40 cân thì thế nào?” Sevan Barker cãi thay Tịch Mộng Na: “Vậy cũng không thể một mực khẳng định là cô người mẫu này của chúng ta làm?”
“Các người hãy nghĩ kĩ lại đi.” Triệu Ngọc duỗi một ngón tay, nhắc nhở mọi người: “Lúc chúng ta vào đường hầm bí mật tìm được lối đi, ai là người đầu tiên nhắc nhở chúng ta trên mặt đất có dấu giày?”
Triệu Ngọc vừa nói như vậy, mọi người đều cố nhớ lại, sắc mặt của Tịch Mộng Na bắt đầu khó có thể kiểm soát, đã có sự thay đổi.
“Tôi nhớ ra rồi...” Yusuf nói: “Chính là cô Tịch nói!”
“Đúng, tôi cũng nhớ...” Miêu Khôn hùa theo nói: “Đúng là Tịch Mộng Na nhắc nhở chúng ta! Việc này...”
“Trước khi chúng ta phát hiện đường hầm bí mật...” Ngón tay của Triệu Ngọc chỉ vào Tịch Mộng Na nói: “Cô Tịch lúc nào cũng ở cuối hàng, hơn nữa hiếm khi tham gia thảo luận. Nhưng sau khi chúng ta phát hiện đường hầm bí mật, cô ta lại là người đầu tiên vọt lên phía trước, nhắc nhở chúng ta chuyện có dấu giày, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy chuyện này không hợp lý sao?”
“Anh... Anh...” Tịch Mộng Na tức giận nói: “Anh nói vậy là sao! Chẳng lẽ bởi vì tôi phát hiện ra dấu chân trước tiên cho nên các người nghi ngờ tôi là hung thủ?”
“Chuyện này có phải… quá buồn cười rồi hay không?”
“Cô Tịch nói không sai!” Lee Bon Seong cũng nói giúp cho Tịch Mộng Na: “Người làm trinh thám như chúng ta đều biết, không thể nào đưa ra kết luận bằng suy đoán chủ quan của mình! Bất kỳ tình tiết nào của vụ án cũng cần có chứng cứ đáng tin.” Lee Bon Seong lạnh lùng nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Trung Quốc, tất cả những lý do mà cậu nói có vẻ đều không đáng tin lắm đâu?”
“Được rồi, muốn có chứng cứ đúng không?” Triệu Ngọc vốn dĩ không sợ, tự tin nói: “Bây giờ tôi sẽ nói cho anh biết, chứng cứ ở đâu!”
Bình luận facebook