• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (67 Viewers)

  • Chap-1325

Chương 1325 : Chương 1325CẢNH TƯỢNG NHƯ ĐÃ TỪNG THẤY







“Nếu các vị vẫn nghi ngờ…” Scott nói: “Thì tôi có thể sắp xếp để các vị video call với Aileen!”



“Ha ha, tôi thực sự không hiểu mọi người nghĩ thế nào?” Trung úy Kangteuk cười to: “Có phải do xem 007 và Nhiệm vụ bất khả thi nhiều quá không? Sao trí tưởng tượng của mọi người lại phong phú vậy chứ? Sao chúng tôi có thể là phần tử khủng bố chứ?”



“Không, không phải do trí tưởng tượng của họ phong phú.” Scott nghiêm túc nói với Kangteuk: “Anh vẫn chưa hiểu ra à? Thực ra trong lòng họ đã biết chúng ta có phải giả mạo không! Chẳng qua có người muốn thừa nước đục thả câu, gây trở ngại việc tìm kim cương mà thôi... Thứ bọn họ không có được thì người khác cũng đừng hòng có được. Cho nên chúng tôi đành bất đắc dĩ ra hạ sách này!” Ông ta chỉ vào Cisse nói.



“Chuyện này không thể trách tôi nhé.” Cisse trợn mắt: “Muốn trách thì trách trang bị của anh vô dụng!”



“Ngoài ra... ừm... tôi thực sự không hiểu...” Cisse chau mày rồi hỏi bọn họ: “Sau khi tôi giả chết thì vẫn luôn quan sát mọi người qua camera! Nhưng mọi người đã thương lượng, tìm cách phản kháng bằng cách nào? Mọi người không gõ bàn để truyền mật mã, không có động tác nào mờ ám, cũng không ra hiệu bằng miệng...



“Nếu tôi phát hiện ra sớm thì sẽ không bị động như vậy!”



“Ơ... phì...” Nghe Cisse nói, Miêu Khôn không những không trả lời, ngược lại còn ra sức khạc đờm nhổ bên cạnh chân Cisse.



Những người khác cũng khinh bỉ Cisse, người nào người nấy cũng giơ ngón giữa ra...



“Mẹ nó... mẹ nó...” Sau khi giơ ngón giữa lên, Yusuf hối hận xoa đầu: “Tôi bị lừa rồi, nếu sớm biết thì đã không đưa mật mã cho họ, hối hận quá đi!”



“Scott!” Juliet ngẩng đầu hỏi: “Khi nãy ông lại nhắc đến vụ hai tiếng là muốn thế nào, muốn chúng tôi chơi trò cò quay Nga à? Ông không thấy chúng tôi đã cố gắng hết sức để tìm kim cương sao? Nếu chúng tôi thực sự giải được mật mã thì đã không bí quá hoá liều mà mạo hiểm phản kháng rồi!”



“Đúng vậy.” Sevan Barker hùa theo: “Nếu các ông là bộ đội chính quy vậy thì chúng ta nên xử lý theo quy tắc quốc tế! Giờ tôi sẽ nghiêm túc thông báo cho ông biết, tôi không chơi nữa, tôi muốn về nhà!”



“Đúng vậy, chúng tôi đã giao mật mã cho các ông, những chuyện còn lại chẳng liên quan gì đến chúng tôi nữa!” Yusuf nói: “Mấy mỏ dầu mới nhận thầu về vẫn đang đợi tôi ký hợp đồng đó!”



“Mọi người đừng nóng vội!” Trung úy Kangteuk đột nhiên lên tiếng: “Mọi người nói không sai, theo quy tắc quốc tế thì quả thực mọi người không có nghĩa vụ phải tìm kim cương! Nhưng mọi người đừng quên trên đảo Kỳ Tích... còn một vụ án mưu sát!”



Vừa nghe Kangteuk nhắc đến vụ án mưu sát, sắc mặt của bọn họ bất giác trầm lại.



“Ừm...” Scott gật đầu, nghiêm túc nói với bọn họ: “Mọi người, nếu mọi người đã nhắc tới quy tắc thì chắc hẳn mọi người đều hiểu quy tắc này đúng chứ? Mọi người là kẻ tình nghi trong vụ án mưu sát nên chúng tôi có quyền tạm giữ và tiến hành thẩm vấn. Hơn nữa, do thân phận của người bị hại đặc biệt, nên chúng tôi đã trình đơn xin kéo dài thời gian tạm giữ và có quyền áp giải mọi người về nước!”



“Hừ...” Jacob tức tối mắng: “Ông đang uy hiếp chúng tôi, nếu chúng tôi không hợp tác thì sẽ được du lịch miễn phí ở London đúng không?”



“Các ông xấu xa quá!” Juliet bác bỏ: “Vốn dĩ nội bộ của các ông xảy ra vấn đề, có thể cô Molly đã bị các ông giết chết! Vì sao lại khai đao với chúng tôi?”



“Không.” Kangteuk nghiêm túc nói: “Tôi đã điều tra tất cả người của mình rồi, ai cũng có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường, dù là camera giám sát hay nhân chứng của mỗi người thì đều chứng minh điều đó!



“Vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm nói với mọi người, hung thủ là một trong số các người! Nếu không tìm ra kẻ đó thì ai cũng đừng mong rời khỏi đảo Kỳ Tích!!”



Nói đến đây, tất cả mọi người chau mày lại, ai cũng vô thức nhìn nhau, trong mắt họ lộ vẻ khác thường khó miêu tả.



“Theo tôi...” Cisse nói với Scott: “Cách của tôi vẫn có hiệu quả hơn, hay cứ thôi miên bọn họ đi?”



“Tôi thấy nên để ông an giấc ngàn thu còn hiệu quả hơn!” Miêu Khôn mắng rồi đứng lên nói với Scott bọn họ: “Các vị, chúng tôi không muốn phí thời gian nữa! Tôi chỉ hỏi các anh một chuyện thôi! Nếu chúng tôi tìm ra được hung thủ thực sự đã sát hại cô Molly thì các anh có thả chúng tôi đi, không bắt chúng tôi tìm kim cương nữa hay không?”



“Ừm... Cái này...” Scott suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý: “Đương nhiên, nếu mọi người tìm được hung thủ thực sự thì chúng tôi cũng không còn lý do tạm giữ mọi người nữa! Chuyện kim cương, hừm...”



“Được...” Miêu Khôn xoay người nói với những người khác: “Mọi người, trước đó tôi đã từng nói nếu ngay cả vụ án như vậy cũng không phá được thì sau này chúng ta làm sao tiếp tục hành nghề nữa? Nếu vậy thì thắt cổ tự sát cho xong! Tôi hiểu tính cách của mọi người, dù bây giờ ông ta chịu thả chúng ta đi thì vụ án này cũng là nỗi băn khoăn trong lòng mỗi chúng ta!” Miêu Khôn ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Cho nên mọi người có thể qua loa trong chuyện tìm kim cương nhưng tuyệt đối không thể nương tay đối với việc phá án đúng không? Hãy mau chóng phá vụ án này bằng bản lĩnh của mọi người, xem như là có ăn nói với Grimm, an ủi linh hồn hai mẹ con họ, à không, hai cha con họ!”



Sau khi Miêu Khôn hùng hồn nói xong, hiện trường lại rơi vào trạng thái im lặng một lần nữa.



Hiện trường im lặng hơn mười giây rồi mới có người đứng ra hùa theo: “Tôi tán thành ý kiến của ông Miêu, nếu tìm ra hung thủ...” Người đang nói chuyện là người Trung Đông Yusuf: “Ngoài việc chứng minh cho sự trong sạch của chúng ta, không chừng còn có thể tìm thấy manh mối của mật mã kim cương!”



“Cũng phải.” Tani Ichiro trầm ngâm nói: “Trước kia chúng ta quá cố chấp! Nếu hung thủ là người của bọn họ thì đã sao? Lẽ nào... chúng ta không phá được vụ án này à?”



“Đúng vậy? Nếu đã vậy thì chúng ta còn chần chờ gì nữa? Mau ra tay thôi!” Senvan Barker vỗ tay.



“Scott.” Miêu Khôn yêu với Scott: “Nếu anh thực sự muốn phá án thì buộc phải liệt Kangteuk và người của anh ta vào danh sách những kẻ bị tình nghi như chúng tôi!”



“Hừ, tôi không có ý kiến!” Scott khoanh tay lại, tỏ ý không quan tâm.



“Không được!” Kangteuk đứng dậy: “Trước đó đã điều tra một lần rồi, các người không thấy hỗn loạn à? Với số người bên các vị thì điều tra kiểu gì? Giờ ngay cả người của tôi cũng bị liên lụy, chẳng phải sẽ cực kỳ rối ren hay sao? Điều quan trọng là... “Kangteuk chỉ vào mọi người: “Hung thủ chính là một trong số các người, nếu kẻ đó thừa nước đục thả câu thì phải làm thế nào?”



“Ha ha ha...” Miêu Khôn ngửa mặt lên trời cười to rồi đẩy Triệu Ngọc lên trước mặt mọi người: “Bây giờ cuối cùng anh đã có thể xem xét đến thần thám Trung Quốc của chúng tôi rồi?”







“Không được.” Kangteuk lắc đầu: “Không có chứng cứ tuyệt đối thì ai cũng không thể thoát khỏi sự tình nghi! Các người vẫn chưa hiểu điều này à? Người có vẻ càng trong sạch thì càng có vấn đề!”



“Đúng vậy...” Jacob phụ họa rồi liếc nhìn Miêu Khôn: “Không chừng... hung thủ không chỉ có một người mà còn có đồng bọn! Miêu Khôn, chẳng lẽ ông muốn thần thám Trung Quốc giúp ông thoát tội sao?”



“Cậu chỉ biết đánh rắm!” Miêu Khôn mắng: “Có phải cậu sợ thần thám Trung Quốc của chúng tôi quá tài giỏi nên bắt được hung thủ là cậu hay không?”



“Hả?” Jacob giơ nắm đấm lên rồi nói: “Có phải hôm nay ông ngứa ngáy cơ thể, muốn tôi thư giãn gân cốt giúp ông không?”



“Được, đến đây? Ai sợ ai hả cháu trai?” Miêu Khôn nói xong rồi lao vào đánh nhau với Jacob như gà chọi.



“Lại nữa...” Cisse lắc đầu: “Chẳng lẽ... mọi người lại muốn tập kích nữa à?”



Cisse nói xong, binh sĩ ở hiện trường không muốn mắc lừa nữa nên lập tức cầm súng trường trong tay lên, nâng cao tính cảnh giác.



Nhưng trong lúc mấu chốt, một cảnh tượng như đã từng thấy xuất hiện.



Hiện trường bỗng vang lên tiếng cười thoải mái “Ha ha ha”. Cười xong, Triệu Ngọc búng tay nói với mọi người: “Mọi người không cần phiền phức nữa! Thực ra tôi đã biết hung thủ sát hại cô Molly là ai rồi! Ha ha ha...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom