Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1320
Chương 1320 : Chương 1320GIAO DỊCH MẬT MÃ
“Hi, hi hi...” Yusuf đứng cạnh bàn cười khó nghe: “Mọi người đoán thế nào? Hình như... trí nhớ của tôi đột nhiên khôi phục rồi! Tôi đã nhớ ra mật mã Grimm để lại là W!” Nói rồi ông ta cầm bút viết chữ “W” to dưới tên mình cực nhanh.
“Yusuf, anh bị ngốc à?” Juliet kéo ông ta nhưng vẫn chậm nửa nhịp, cô ta tức tối giậm chân: “Anh không nhận ra à? Chỉ cần nói ra mật mã là anh sẽ chẳng còn giá trị gì! Anh viết gì mà viết?”
“Ôi... Ôi!” Lúc này Yusuf mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng ôm đầu hối hận rồi nói với Scott: “Tôi... có thể là trí nhớ của tôi chưa hồi phục hết, cũng có thể là đã ghi sai, tôi phải suy nghĩ tiếp...”
“Thôi xong!” Jacob hối hận chỉ vào tờ giấy trắng: “Tôi... khi nãy có lẽ là tôi cũng nói dối...”
Ngay lúc đó có cảnh sát tiến lên kéo thi thể của Cisse đi, dưới đất là những vết máu tanh còn lưu lại.
“Giờ chắc các vị đã tin tôi rồi nhỉ?” Scott nghịch súng, lạnh lùng nói: “Tôi giết ông ta không phải vì ông ta không có giá trị mà là vì ông ta nhạo báng nữ hoàng của tôi!”
“Đừng xuyên tạc!” Miêu Khôn trợn mắt mắng: “Vừa nãy anh bảo Cisse giúp một việc nhưng lại nổ súng bắn chết ông ta! Vậy há chẳng phải là đã giúp anh giết chết một người để răn đe trăm người ư?”
“Ừm... tôi... tôi...” Tịch Mộng Na sợ đến mức mặt phờ phạc, run rẩy nói: “Tôi thực sự không biết mật mã của cha mình, các... các anh đừng giết tôi...”
“Đừng sợ, không sao đâu...” Triệu Ngọc khẽ ôm vai Tịch Mộng Na, nhỏ giọng an ủi một câu.
“Hừ... Các vị nói gì cũng được, nhưng từ bây giờ còn ai dám nói những câu không liên quan đến mật mã kim cương thì tôi thực sự không khách sáo nữa đâu!” Scott lại giơ súng lên, uy hiếp một cách tà dị.
Nói xong, mọi người chưa kịp phản ứng mà đột nhiên ông ta đã ngắm họng súng về phía Triệu Ngọc!!!
Triệu Ngoc bỗng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng sử dụng áo chống đạn tàng hình, chuẩn bị sẵn trước.
“Đừng... đừng đừng đừng...” Miêu Khôn không biết Triệu Ngọc có cách tự bảo vệ mình nên đương nhiên cực kỳ hoảng sợ, ông vội vàng xua tay với Scott tỏ ý: “Được, được, tôi giao cho anh mật mã, đừng làm bậy! Tuyệt đối đừng làm bậy, nếu không anh sẽ phải hối hận!”
“Female Miêu, ông đừng ngu ngốc nữa!” Juliet khuyên: “Nếu ông nói ra mật mã thì cả hai đều chết!”
“Này, đã là lúc nào rồi, đừng nguyền rủa tôi nữa được không?” Miêu Khôn bất đắc dĩ: “Bọn họ còn thiếu nhiều mật mã như vậy, không thể dễ dàng tìm thấy kim cương đâu! Cô còn không hiểu tính cách của Grimm ư? Hơn nữa, quan hệ giữa tôi và Grimm không phải mối quan hệ bình thường, tôi biết rất nhiều mật mã của ông ta, nếu tôi chết thì càng khó tìm thấy kim cương! Vậy nên nếu họ thông minh thì sẽ không dám giết tôi!”
“Shit!” Nghe xong, Jacob không khỏi mắng chửi: “Tên khốn Miêu Khôn, câu này của ông căn phản không phải nói cho chúng tôi nghe, quá âm hiểm!”
Quả thực Miêu Khôn đang nói cho Scott nghe để đối phương biết tầm quan trọng của mình, cảnh cáo bọn họ đừng làm loạn.
“Tôi đồng ý với ông, chỉ cần ông chịu nói ra mật mã của mình, đồng thời giúp chúng tôi tìm kim cương thì tôi nhất định sẽ tha mạng cho ông và bạn ông!” Scott chậm rãi thu súng lại rồi thúc giục: “Do đó đừng lề mề nữa, sự nhẫn nại của tôi có hạn!”
“Mật mã của tôi là chữ P viết hoa.” Miêu Khôn bước đến trước tờ giấy trắng rồi viết mật mã dưới tên mình.
“P?” Lee Bon Seong cười khẩy: “Mật mã của ông cũng chuẩn xác nhỉ!”
“Anh còn cười nhạo tôi?” Miêu Khôn trước giờ chưa từng chịu thiệt, ông lập tức giơ ngón giữa với Lee Bon Seong rồi nói với Scott: “Nói cho các anh một bí mật nhé, vào lần tụ hội trước, tên người Hàn này đã sớm phát hiện bí mật của chìa khóa và thuộc đa số mật mã của chúng tôi! Mau, mau thẩm vấn anh ta! Không chừng một mình anh ta cũng có thể giải hết toàn bộ mật mã!”
“Ông!!?” Lee Bon Seong không ngờ Miêu Khôn âm hiểm như vậy, hắn ta tức lệch mũi: “Ông nói linh tinh gì thế? Nếu tôi đã sớm biết bí mật của chìa khóa thì há chẳng phải đã chiếm được kim cương rồi à?”
“Gì cơ? Chiếm được kim cương?” Miêu Khôn vội giả vờ ngạc nhiên, chỉ vào Lee Bon Seong rồi hét to: “Mọi người nghe thấy chưa? Anh ta đã đích thân thừa nhận kim cương ở chỗ mình! Tôi nói...” Ông lại hô to với Scott: “Các anh còn sững sờ làm gì? Mau chuốc thuốc, khoét mắt, chặt ngón tay anh ta đi, tôi không tin anh ta không nói!”
Nghe Miêu Khôn nói, mọi người đều che mặt, thậm chí là lúng túng. Còn Lee Bon Seong thì giận sôi máu, hận không thể xông đến cắn chết Miêu Khôn...
Nhưng dù Scott không có khả năng tin lời Miêu Khôn nhưng vẫn chĩa mũi nhọn vào Lee Bon Seong như dự đoán.
Lee Bon Seong hết cách, đành phải đi nhanh đến trước tờ giấy trắng rồi viết mật mã của mình xuống. Mật mã của hắn ta là chữ “y” viết thường.
Sau Lee Bon Seong, Tani Ichiro cũng không phản kháng gì, ông ta viết chữ “X” in hoa dưới tên mình...
Song, sau khi Tani Ichiro viết xong, Scott bỗng chĩa mũi nhọn về phía cô tiểu thư trinh thám Tịch Mộng Na.
“Tôi... Tôi đã nói rồi, tôi không nói dối, tôi thực sự không biết mật mã của cha mình!” Tịch Mộng Na vô cùng sợ hãi, cô ta run rẩy cầu xin: “Đợi khi các anh không làm nhiễu sóng nữa, tôi sẽ gọi điện cho cha tôi, chỉ cần gọi điện là biết ngay! Tôi nhất định, nhất định sẽ phối hợp với các anh!”
“Đúng vậy...” Tani Ichiro nói đỡ: “Cô nhóc này không liên quan gì đến chuyện kim cương, không cần thiết phải lừa các anh! Hay là đợi đến cuối cùng xem có phá giải được mật mã không rồi bàn tiếp!”
“Không cần, tôi cũng gọi cho Tịch Vĩ được!” Ai ngờ Scott lại cố chấp giơ súng lục lên, từ từ đưa họng súng ngắm chuẩn vào trán của Tịch Mộng Na.
Ông ta vừa nói vừa khẽ di ngón tay, rõ ràng sắp nổ súng.
“Đợi đã...” Triệu Ngọc nôn nóng, lập tức quát một tiếng rồi nói nhanh: “Tôi biết... tôi biết mật mã của người Ấn Độ Amir! Tôi bằng lòng dùng mật mã này để đổi lấy cô Tịch!”
“Gì cơ?!”
“Gì cơ?”
Mọi người sửng sốt, ngay cả Tịch Mộng Na cũng sững sờ.
“Tiểu Triệu, con điên rồi à?” Nghe vậy, Miêu Khôn cực kỳ sốt ruột: “Đây là át chủ bài cuối cùng của chúng ta, sao... sao con có thể... Ài!”
Có cấp dưới của Scott nghe hiểu tiếng Trung nên lập tức phiên dịch cho Scott.
“Ồ?” Scott cũng rất bất ngờ, ông ta hơi chếch súng xuống rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu không tham gia salon tụ hội lần trước, cũng không quen Amir, sao cậu có thể có mật mã của ông ta được?”
“Đương nhiên tôi không biết, nhưng Miêu Khôn thì biết...” Triệu Ngọc tự nhiên bán đứng cha vợ mình, hắn giải thích: “Vào lần tụ hội trước, Amir đã vào nhầm phòng nên Miêu Khôn nhìn thấy chìa khóa của ông ta rồi nhớ mật mã trên đó!”
“Thế là hết, thế là hết!” Miêu Khôn lập tức chán nản co quắp...
“Tốt, rất tốt!” Scott gật đầu: “Không ngờ sẽ có bất ngờ tuyệt vời thế, chàng trai trẻ cũng có lòng thương người thật, tôi đồng ý với điều kiện của cậu!”
“Cảm... cảm ơn anh... cảm ơn...” Tịch Mộng Na vội vàng cúi người cảm ơn Triệu Ngọc, cơ thể cô ta không ngừng run rẩy...
Tiếp đó, Triệu Ngọc bèn viết chữ cái “a” thường của Amir vào vị trí tương ứng.
Sau đó Juliet và Sevan Barker cũng lần lượt giao mật mã của mình ra, mật mã của Juliet là số Hy Lạp “5”, còn của Sevan Barker thì là chữ “G” in hoa.
Như vậy, mọi người đã giao hết mật mã của mình ra, manh mối tìm kiếm kim cương Grimm để lại đã xuất hiện...
“Hi, hi hi...” Yusuf đứng cạnh bàn cười khó nghe: “Mọi người đoán thế nào? Hình như... trí nhớ của tôi đột nhiên khôi phục rồi! Tôi đã nhớ ra mật mã Grimm để lại là W!” Nói rồi ông ta cầm bút viết chữ “W” to dưới tên mình cực nhanh.
“Yusuf, anh bị ngốc à?” Juliet kéo ông ta nhưng vẫn chậm nửa nhịp, cô ta tức tối giậm chân: “Anh không nhận ra à? Chỉ cần nói ra mật mã là anh sẽ chẳng còn giá trị gì! Anh viết gì mà viết?”
“Ôi... Ôi!” Lúc này Yusuf mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng ôm đầu hối hận rồi nói với Scott: “Tôi... có thể là trí nhớ của tôi chưa hồi phục hết, cũng có thể là đã ghi sai, tôi phải suy nghĩ tiếp...”
“Thôi xong!” Jacob hối hận chỉ vào tờ giấy trắng: “Tôi... khi nãy có lẽ là tôi cũng nói dối...”
Ngay lúc đó có cảnh sát tiến lên kéo thi thể của Cisse đi, dưới đất là những vết máu tanh còn lưu lại.
“Giờ chắc các vị đã tin tôi rồi nhỉ?” Scott nghịch súng, lạnh lùng nói: “Tôi giết ông ta không phải vì ông ta không có giá trị mà là vì ông ta nhạo báng nữ hoàng của tôi!”
“Đừng xuyên tạc!” Miêu Khôn trợn mắt mắng: “Vừa nãy anh bảo Cisse giúp một việc nhưng lại nổ súng bắn chết ông ta! Vậy há chẳng phải là đã giúp anh giết chết một người để răn đe trăm người ư?”
“Ừm... tôi... tôi...” Tịch Mộng Na sợ đến mức mặt phờ phạc, run rẩy nói: “Tôi thực sự không biết mật mã của cha mình, các... các anh đừng giết tôi...”
“Đừng sợ, không sao đâu...” Triệu Ngọc khẽ ôm vai Tịch Mộng Na, nhỏ giọng an ủi một câu.
“Hừ... Các vị nói gì cũng được, nhưng từ bây giờ còn ai dám nói những câu không liên quan đến mật mã kim cương thì tôi thực sự không khách sáo nữa đâu!” Scott lại giơ súng lên, uy hiếp một cách tà dị.
Nói xong, mọi người chưa kịp phản ứng mà đột nhiên ông ta đã ngắm họng súng về phía Triệu Ngọc!!!
Triệu Ngoc bỗng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng sử dụng áo chống đạn tàng hình, chuẩn bị sẵn trước.
“Đừng... đừng đừng đừng...” Miêu Khôn không biết Triệu Ngọc có cách tự bảo vệ mình nên đương nhiên cực kỳ hoảng sợ, ông vội vàng xua tay với Scott tỏ ý: “Được, được, tôi giao cho anh mật mã, đừng làm bậy! Tuyệt đối đừng làm bậy, nếu không anh sẽ phải hối hận!”
“Female Miêu, ông đừng ngu ngốc nữa!” Juliet khuyên: “Nếu ông nói ra mật mã thì cả hai đều chết!”
“Này, đã là lúc nào rồi, đừng nguyền rủa tôi nữa được không?” Miêu Khôn bất đắc dĩ: “Bọn họ còn thiếu nhiều mật mã như vậy, không thể dễ dàng tìm thấy kim cương đâu! Cô còn không hiểu tính cách của Grimm ư? Hơn nữa, quan hệ giữa tôi và Grimm không phải mối quan hệ bình thường, tôi biết rất nhiều mật mã của ông ta, nếu tôi chết thì càng khó tìm thấy kim cương! Vậy nên nếu họ thông minh thì sẽ không dám giết tôi!”
“Shit!” Nghe xong, Jacob không khỏi mắng chửi: “Tên khốn Miêu Khôn, câu này của ông căn phản không phải nói cho chúng tôi nghe, quá âm hiểm!”
Quả thực Miêu Khôn đang nói cho Scott nghe để đối phương biết tầm quan trọng của mình, cảnh cáo bọn họ đừng làm loạn.
“Tôi đồng ý với ông, chỉ cần ông chịu nói ra mật mã của mình, đồng thời giúp chúng tôi tìm kim cương thì tôi nhất định sẽ tha mạng cho ông và bạn ông!” Scott chậm rãi thu súng lại rồi thúc giục: “Do đó đừng lề mề nữa, sự nhẫn nại của tôi có hạn!”
“Mật mã của tôi là chữ P viết hoa.” Miêu Khôn bước đến trước tờ giấy trắng rồi viết mật mã dưới tên mình.
“P?” Lee Bon Seong cười khẩy: “Mật mã của ông cũng chuẩn xác nhỉ!”
“Anh còn cười nhạo tôi?” Miêu Khôn trước giờ chưa từng chịu thiệt, ông lập tức giơ ngón giữa với Lee Bon Seong rồi nói với Scott: “Nói cho các anh một bí mật nhé, vào lần tụ hội trước, tên người Hàn này đã sớm phát hiện bí mật của chìa khóa và thuộc đa số mật mã của chúng tôi! Mau, mau thẩm vấn anh ta! Không chừng một mình anh ta cũng có thể giải hết toàn bộ mật mã!”
“Ông!!?” Lee Bon Seong không ngờ Miêu Khôn âm hiểm như vậy, hắn ta tức lệch mũi: “Ông nói linh tinh gì thế? Nếu tôi đã sớm biết bí mật của chìa khóa thì há chẳng phải đã chiếm được kim cương rồi à?”
“Gì cơ? Chiếm được kim cương?” Miêu Khôn vội giả vờ ngạc nhiên, chỉ vào Lee Bon Seong rồi hét to: “Mọi người nghe thấy chưa? Anh ta đã đích thân thừa nhận kim cương ở chỗ mình! Tôi nói...” Ông lại hô to với Scott: “Các anh còn sững sờ làm gì? Mau chuốc thuốc, khoét mắt, chặt ngón tay anh ta đi, tôi không tin anh ta không nói!”
Nghe Miêu Khôn nói, mọi người đều che mặt, thậm chí là lúng túng. Còn Lee Bon Seong thì giận sôi máu, hận không thể xông đến cắn chết Miêu Khôn...
Nhưng dù Scott không có khả năng tin lời Miêu Khôn nhưng vẫn chĩa mũi nhọn vào Lee Bon Seong như dự đoán.
Lee Bon Seong hết cách, đành phải đi nhanh đến trước tờ giấy trắng rồi viết mật mã của mình xuống. Mật mã của hắn ta là chữ “y” viết thường.
Sau Lee Bon Seong, Tani Ichiro cũng không phản kháng gì, ông ta viết chữ “X” in hoa dưới tên mình...
Song, sau khi Tani Ichiro viết xong, Scott bỗng chĩa mũi nhọn về phía cô tiểu thư trinh thám Tịch Mộng Na.
“Tôi... Tôi đã nói rồi, tôi không nói dối, tôi thực sự không biết mật mã của cha mình!” Tịch Mộng Na vô cùng sợ hãi, cô ta run rẩy cầu xin: “Đợi khi các anh không làm nhiễu sóng nữa, tôi sẽ gọi điện cho cha tôi, chỉ cần gọi điện là biết ngay! Tôi nhất định, nhất định sẽ phối hợp với các anh!”
“Đúng vậy...” Tani Ichiro nói đỡ: “Cô nhóc này không liên quan gì đến chuyện kim cương, không cần thiết phải lừa các anh! Hay là đợi đến cuối cùng xem có phá giải được mật mã không rồi bàn tiếp!”
“Không cần, tôi cũng gọi cho Tịch Vĩ được!” Ai ngờ Scott lại cố chấp giơ súng lục lên, từ từ đưa họng súng ngắm chuẩn vào trán của Tịch Mộng Na.
Ông ta vừa nói vừa khẽ di ngón tay, rõ ràng sắp nổ súng.
“Đợi đã...” Triệu Ngọc nôn nóng, lập tức quát một tiếng rồi nói nhanh: “Tôi biết... tôi biết mật mã của người Ấn Độ Amir! Tôi bằng lòng dùng mật mã này để đổi lấy cô Tịch!”
“Gì cơ?!”
“Gì cơ?”
Mọi người sửng sốt, ngay cả Tịch Mộng Na cũng sững sờ.
“Tiểu Triệu, con điên rồi à?” Nghe vậy, Miêu Khôn cực kỳ sốt ruột: “Đây là át chủ bài cuối cùng của chúng ta, sao... sao con có thể... Ài!”
Có cấp dưới của Scott nghe hiểu tiếng Trung nên lập tức phiên dịch cho Scott.
“Ồ?” Scott cũng rất bất ngờ, ông ta hơi chếch súng xuống rồi nói với Triệu Ngọc: “Cậu không tham gia salon tụ hội lần trước, cũng không quen Amir, sao cậu có thể có mật mã của ông ta được?”
“Đương nhiên tôi không biết, nhưng Miêu Khôn thì biết...” Triệu Ngọc tự nhiên bán đứng cha vợ mình, hắn giải thích: “Vào lần tụ hội trước, Amir đã vào nhầm phòng nên Miêu Khôn nhìn thấy chìa khóa của ông ta rồi nhớ mật mã trên đó!”
“Thế là hết, thế là hết!” Miêu Khôn lập tức chán nản co quắp...
“Tốt, rất tốt!” Scott gật đầu: “Không ngờ sẽ có bất ngờ tuyệt vời thế, chàng trai trẻ cũng có lòng thương người thật, tôi đồng ý với điều kiện của cậu!”
“Cảm... cảm ơn anh... cảm ơn...” Tịch Mộng Na vội vàng cúi người cảm ơn Triệu Ngọc, cơ thể cô ta không ngừng run rẩy...
Tiếp đó, Triệu Ngọc bèn viết chữ cái “a” thường của Amir vào vị trí tương ứng.
Sau đó Juliet và Sevan Barker cũng lần lượt giao mật mã của mình ra, mật mã của Juliet là số Hy Lạp “5”, còn của Sevan Barker thì là chữ “G” in hoa.
Như vậy, mọi người đã giao hết mật mã của mình ra, manh mối tìm kiếm kim cương Grimm để lại đã xuất hiện...
Bình luận facebook