Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1313
Chương 1313 : Chương 1313DẤU CHÂN MỘT CHIỀU
“Quá tốt rồi!” Nhìn thấy mọi người đều đang tìm lối ra, Tịch Mộng Na hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Lại đến lúc phát huy uy lực thần kỳ của thuật cách không lấy vật gia truyền của anh nữa rồi! Dựa cả vào anh đấy, thần thám Trung Quốc.”
“Ừm... Cái này à...” Triệu Ngọc thoáng lộ vẻ khó xử.
“Hừ!” Lee Bon Seong ở phía xa nghe thấy rõ ràng, lập tức dùng tiếng Anh chế nhạo: “Lần trước chỉ là may mắn mà thôi. Lần này chưa chắc là dễ đoán mò như vậy đâu nhỉ?”
“Đúng đấy, đúng đấy...” Jacob cười lạnh một tiếng, ngông cuồng nói: “Nếu như lần này cậu lại có thể tìm thấy thêm một mật thất hoặc là lối ra nào nữa vậy thì tôi sẽ bái cậu làm thầy!”
“Con mẹ nó tham gia náo nhiệt gì nữa hả?” Miêu Khôn chỉ trích: “Cậu không biết là thần thám Triệu của chúng tôi không biết tiếng Anh à?”
Nghe thấy những lời này, Tịch Mộng Na vội vàng phiên dịch cho Triệu Ngọc một ít. Thật ra, không cần phiên dịch thì Triệu Ngọc cũng nghe rất rõ ràng.
Được…
Triệu Ngọc còn đang cầu mà không được đấy!
Lúc trước, sở dĩ hắn có thể tìm được mật đạo trong phòng sách hoàn toàn là bởi vì hắn đã mở máy nhìn xuyên thấu tàng hình rồi, thông qua nó mới nhìn thấy được.
Thời gian duy trì của máy nhìn xuyên thấu rất ngắn, lúc này Triệu Ngọc cảm thấy khó xử, đang suy xét xem có cần phải lãng phí máy nhìn xuyên thấu một lần nữa hay không.
Kết quả, nếu Jacob đã tự tìm xấu hổ vậy thì cũng chẳng thể trách hắn được.
Vì thế Triệu Ngọc đã không do dự mà dùng máy nhìn xuyên thấu, quét quanh căn mật thất này một lần.
Để tăng hiệu quả làm màu, hắn còn niệm thiên linh linh, địa linh linh, om mani padme hum... như thật.
“Ah ha ha…”
Sau khi đã quét qua một lượt, nhất thời trong lòng hắn lại có tính toán, lập tức bước nhanh đến trước mặt Jacob, duỗi tay đẩy anh ta ra, sau đó chỉ vào một cây cột ở đấy rồi nói: “Tôi đã tìm thấy rồi, con đường nằm ngay chỗ này và cây cột!”
“Nói bậy!” Jacob không phục: “Chúng ta đang tìm mật đạo, trên cây cột có thể tìm được cái gì chứ?”
“Sai!” Triệu Ngọc chỉ vào nơi xa: “Căn phòng này không tính là lớn, vốn không cần phải dùng hai cây cột để chống, anh xem màu sắc của cây cột này vốn không khớp với bức tường, chắc là mới được dựng lên sau này thôi!”
“Này.” Hắn vỗ vào cây cột trước mặt, nói với Jacob: “Hùng Đại... Ờ không, cái anh có nhiều sức lực này, không tin thì anh cạy ra xem thử đi!”
“Cạy thì cạy!”
Jacob không tin là một cây cột thì có thể có cơ quan gì, lập tức duỗi tay ôm lấy cây cột, dùng sức kéo về phía lòng ngực .
Kết quả, cây cột đấy lại di động, lệch khỏi vị trí ban đầu.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn chính là cây cột vừa chuyển động thì một cái nền nhà hình cánh quạt cũng bị kéo ra theo cây cột, đột nhiên lộ ra một cái cửa vào hình tròn!
Trong cửa vào có gió lạnh thổi đến, lập tức ùa vào một luồng khí lạnh.
Wow…
Mọi người lại kinh ngạc đến ngây người lần nữa, trước đó dù cho mọi người đã biết ở đây chắc chắn là có đường ngầm, lại không thể nào nghĩ đến người đầu tiên tìm thấy đường ngầm lại vẫn là Triệu Ngọc!
“Ha ha ha... Ha ha ha ha...” Miêu Khôn cười đến khom lưng, chắp tay lại nói với Triệu Ngọc: “Chúc mừng thần thám Triệu đã thành công thu được đệ tử nhé!”
“Jacob!” Ông gọi Jacob vẫn còn đang sững sờ: “Còn không nhanh đến bái sư à? Ở đây không có lá trà nên không cần kính trà đâu, cứ dập đầu ba cái trước đi nhỉ!? Ha ha ha ha...”
Nhìn thấy Miêu Khôn đang cười ngặt nghẽo, Tịch Mộng Na bất giác cũng mỉm cười theo.
“Ông... Ông...” Jacob nắm chặt tay, run rẩy cả người, cảm thấy mình vô cùng bị sỉ nhục, mắt thấy sắp nổi giận đến nơi.
“Tôi nói này, còn chưa phá được án đâu!” Lee Bon Seong thấy Jacob sắp mất khống chế, vội vàng hòa giải: “Ân oán cá nhân đặt qua một bên trước đã, trở về rồi lại nói tiếp! Chúng ta vẫn nên nhìn thử xem mật đạo này sẽ thông đến đâu trước đã có phải không nào?”
“Đúng đấy!” Tani Ichiro nói: “Tôi thấy chúng ta cách chân tướng và kim cương... Càng ngày càng gần rồi!”
Nói xong, vị tiểu thuyết gia người Nhật Bản mở đèn pin, đi xuống mật đạo đầu tiên!
“Ối? Đợi đã...” Ai ngờ, Tịch Mộng Na ở phía sau bỗng nhiên gọi ông ta lại, sau đó đoạt lấy đèn pin của Tani Ichiro, chỉ vào mặt đất trong con đường, nói: “Mọi người nhìn xem, trong đây có phải là có dấu chân không?”
Tịch Mộng Na vừa nhắc nhở thì tất cả mọi người đều nín thở, nghiêm túc kiểm tra.
Lúc này mới nhìn thấy, quả thật là trên mặt đất trong thông đạo trước mặt có một hàng dấu chân một đường đi xuống dưới rõ ràng.
“Ồ...” Tani Ichiro ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay sờ một chút: “Mật đạo đã lâu không dùng đến, trên mặt đất đã phủ đầy tro bụi, nếu như một người muốn đi qua đây thì đương nhiên sẽ để lại dấu chân rồi.”
“Vậy mọi người khoan hãy di chuyển.” Trung úy Kangteuk vội nói: “Để người của tôi chụp ảnh lấy bằng chứng trước rồi lại bàn tiếp!”
“Không cần phải phiền phức như vậy chứ?” Yusuf nói: “Ở đây đều là người trong nghề, đem dụng cụ lấy bằng chứng lại để chúng tôi làm là được rồi!”
“Theo tôi thấy thì...” Cả người Tani Ichiro đều ghé sát vào trên đất, nghiêm túc quan sát dấu chân trên đất, nói: “Dấu chân này chắc hẳn là của cô Molly để lại!”
“Hả? Phải không?” Miêu Khôn chen đến phía trước hỏi một câu.
“Đúng rồi đấy!” Tani Ichiro nói: “Ở hiện trường vụ án lúc trước, tôi đã để ý đến giày và đế giày của cô Molly rồi, hoa văn và kích thước đều là cùng một kiểu!”
“Hơn nữa, trên giày của cô Molly quả thật là có dính theo lớp bụi nhung vô cùng khớp với lớp bụi trên sàn nhà trước mặt!”
“Nói cách khác...” Miêu Khôn suy đoán: “Cô Molly thật sự đã đi ra từ trong mật đạo này à?”
“Đúng! Việc này chắc chắn không còn gì để nghi ngờ nữa rồi!” Tani Ichiro chỉ vào dấu chân và nói: “Dấu chân đi về phía trước, khoảng cách giữa mỗi dấu chân cũng phù hợp với chiều cao của cô Molly!”
“Đúng vậy, ở đây cũng không có dấu chân của người thứ hai...” Sevan Barker nói: “Trên dấu chân không có bụi bặm, đã chứng minh được nó chỉ mới xuất hiện gần đây thôi, chắc là vừa mới đi qua chưa lâu!”
“Nói như vậy...” Jacob suy đoán: “Cô Molly đã đi ra từ nơi này, chẳng khác nào tất cả mọi chuyện lại quay trở về suy đoán lúc đầu rồi! Nửa đêm gà gáy mà cô ấy lại đi qua mật đạo để đi gặp ai đây hả? Kỳ lạ...” Anh ta nhíu chặt mày, không thể hiểu được: “Cô Molly rốt cuộc muốn làm cái gì vậy chứ? Tại sao hung thủ lại cứ nhất định phải giết chết cô ấy?” .
Lúc mọi người đang thảo luận, đã có cảnh sát cầm dụng cụ lấy bằng chứng đến, Tani Ichiro có kinh nghiệm phong phú nên nhận lấy dụng cụ, bắt đầu lấy dấu chân...
Vào lúc như thế này, Triệu Ngọc cũng không nhàn rỗi, trong hệ thống đạo cụ của hắn cũng có thể lấy ra đạo cụ lấy dấu vân tay và dấu chân, để càng xác nhận hơn cho nên hắn cũng dùng đạo cụ lấy riêng những dấu chân này.
Tani Ichiro làm việc nhanh nhẹn cho nên chỉ một lúc sau đã lấy bằng chứng xong, sau đó mọi người thảo luận một hồi rồi bắt đầu đi dọc theo con đường này xuống phía dưới...
Mọi người bước đi rất cẩn thận, gần như là mỗi một dấu chân xuất hiện đều phải chụp ảnh lưu hồ sơ lại.
Con đường nằm ở tầng dưới của căn mật thất, đã xuống dưới mặt đất, tuy rằng trong con đường có đèn, nhưng mọi người không tìm được công tắc, chỉ có thể dựa vào đèn pin của những người đi trước.
Hơn hết là con đường cũng không chật hẹp nên tuy rằng nhiều người nhưng không ảnh hưởng bọn họ đi cùng nhau.
Trong con đường ngoại trừ dấu chân trên mặt đất ra thì gần như là không có một vật nào cả, cái gì cũng không có. Tốc độ bước đi của mọi người cũng càng nhanh hơn.
Cuối cùng, sau khi đi được gần một trăm mét, một loạt ánh sáng mỏng manh lóe lên từ một nơi nào đó trước mặt.
Đợi mọi người đến gần để xem thì nhìn thấy có một cánh cửa nhỏ bằng kim loại, bởi vì khe cửa có kẽ hở cho nên ánh nắng bên ngoài mới chiếu được vào.
Tani Ichiro là người đầu tiên bước lên trên, dùng tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhỏ bằng kim loại ra, lại phát hiện cánh cửa không hề bị khóa.
Đương nhiên, sau khi đẩy cánh cửa nhỏ ra, ánh nắng bỗng chốc tràn vào trong.
“Đây... Đây là...” Tani Ichiro đi ra ngoài, vẻ mặt tỏ ra hơi phức tạp.
Chờ sau khi mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, lúc này cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hóa ra, cửa ra bên ngoài của con đường chính là đài phun nước đó! Cô Molly đã chết ở bên cạnh đài phun nước, sau khi mọi người ra ngoài, một cảnh sát phụ trách canh giữ hiện trường còn bị dọa giật mình.
Nhưng chỉ thấy cánh cửa nhỏ bằng kim loại bên ngoài con đường và hòn non bộ hòa thành một thể, vốn không thể nhìn ra được từ bề ngoài!
“Không ngờ... còn có kiểu thao tác này nữa à?” Miêu Khôn chậc lưỡi ngạc nhiên: “Chúng ta quanh quẩn một vòng lại quấn ra được rồi ư?”
“Quá tốt rồi!” Nhìn thấy mọi người đều đang tìm lối ra, Tịch Mộng Na hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Lại đến lúc phát huy uy lực thần kỳ của thuật cách không lấy vật gia truyền của anh nữa rồi! Dựa cả vào anh đấy, thần thám Trung Quốc.”
“Ừm... Cái này à...” Triệu Ngọc thoáng lộ vẻ khó xử.
“Hừ!” Lee Bon Seong ở phía xa nghe thấy rõ ràng, lập tức dùng tiếng Anh chế nhạo: “Lần trước chỉ là may mắn mà thôi. Lần này chưa chắc là dễ đoán mò như vậy đâu nhỉ?”
“Đúng đấy, đúng đấy...” Jacob cười lạnh một tiếng, ngông cuồng nói: “Nếu như lần này cậu lại có thể tìm thấy thêm một mật thất hoặc là lối ra nào nữa vậy thì tôi sẽ bái cậu làm thầy!”
“Con mẹ nó tham gia náo nhiệt gì nữa hả?” Miêu Khôn chỉ trích: “Cậu không biết là thần thám Triệu của chúng tôi không biết tiếng Anh à?”
Nghe thấy những lời này, Tịch Mộng Na vội vàng phiên dịch cho Triệu Ngọc một ít. Thật ra, không cần phiên dịch thì Triệu Ngọc cũng nghe rất rõ ràng.
Được…
Triệu Ngọc còn đang cầu mà không được đấy!
Lúc trước, sở dĩ hắn có thể tìm được mật đạo trong phòng sách hoàn toàn là bởi vì hắn đã mở máy nhìn xuyên thấu tàng hình rồi, thông qua nó mới nhìn thấy được.
Thời gian duy trì của máy nhìn xuyên thấu rất ngắn, lúc này Triệu Ngọc cảm thấy khó xử, đang suy xét xem có cần phải lãng phí máy nhìn xuyên thấu một lần nữa hay không.
Kết quả, nếu Jacob đã tự tìm xấu hổ vậy thì cũng chẳng thể trách hắn được.
Vì thế Triệu Ngọc đã không do dự mà dùng máy nhìn xuyên thấu, quét quanh căn mật thất này một lần.
Để tăng hiệu quả làm màu, hắn còn niệm thiên linh linh, địa linh linh, om mani padme hum... như thật.
“Ah ha ha…”
Sau khi đã quét qua một lượt, nhất thời trong lòng hắn lại có tính toán, lập tức bước nhanh đến trước mặt Jacob, duỗi tay đẩy anh ta ra, sau đó chỉ vào một cây cột ở đấy rồi nói: “Tôi đã tìm thấy rồi, con đường nằm ngay chỗ này và cây cột!”
“Nói bậy!” Jacob không phục: “Chúng ta đang tìm mật đạo, trên cây cột có thể tìm được cái gì chứ?”
“Sai!” Triệu Ngọc chỉ vào nơi xa: “Căn phòng này không tính là lớn, vốn không cần phải dùng hai cây cột để chống, anh xem màu sắc của cây cột này vốn không khớp với bức tường, chắc là mới được dựng lên sau này thôi!”
“Này.” Hắn vỗ vào cây cột trước mặt, nói với Jacob: “Hùng Đại... Ờ không, cái anh có nhiều sức lực này, không tin thì anh cạy ra xem thử đi!”
“Cạy thì cạy!”
Jacob không tin là một cây cột thì có thể có cơ quan gì, lập tức duỗi tay ôm lấy cây cột, dùng sức kéo về phía lòng ngực .
Kết quả, cây cột đấy lại di động, lệch khỏi vị trí ban đầu.
Càng làm cho người ta ngạc nhiên hơn chính là cây cột vừa chuyển động thì một cái nền nhà hình cánh quạt cũng bị kéo ra theo cây cột, đột nhiên lộ ra một cái cửa vào hình tròn!
Trong cửa vào có gió lạnh thổi đến, lập tức ùa vào một luồng khí lạnh.
Wow…
Mọi người lại kinh ngạc đến ngây người lần nữa, trước đó dù cho mọi người đã biết ở đây chắc chắn là có đường ngầm, lại không thể nào nghĩ đến người đầu tiên tìm thấy đường ngầm lại vẫn là Triệu Ngọc!
“Ha ha ha... Ha ha ha ha...” Miêu Khôn cười đến khom lưng, chắp tay lại nói với Triệu Ngọc: “Chúc mừng thần thám Triệu đã thành công thu được đệ tử nhé!”
“Jacob!” Ông gọi Jacob vẫn còn đang sững sờ: “Còn không nhanh đến bái sư à? Ở đây không có lá trà nên không cần kính trà đâu, cứ dập đầu ba cái trước đi nhỉ!? Ha ha ha ha...”
Nhìn thấy Miêu Khôn đang cười ngặt nghẽo, Tịch Mộng Na bất giác cũng mỉm cười theo.
“Ông... Ông...” Jacob nắm chặt tay, run rẩy cả người, cảm thấy mình vô cùng bị sỉ nhục, mắt thấy sắp nổi giận đến nơi.
“Tôi nói này, còn chưa phá được án đâu!” Lee Bon Seong thấy Jacob sắp mất khống chế, vội vàng hòa giải: “Ân oán cá nhân đặt qua một bên trước đã, trở về rồi lại nói tiếp! Chúng ta vẫn nên nhìn thử xem mật đạo này sẽ thông đến đâu trước đã có phải không nào?”
“Đúng đấy!” Tani Ichiro nói: “Tôi thấy chúng ta cách chân tướng và kim cương... Càng ngày càng gần rồi!”
Nói xong, vị tiểu thuyết gia người Nhật Bản mở đèn pin, đi xuống mật đạo đầu tiên!
“Ối? Đợi đã...” Ai ngờ, Tịch Mộng Na ở phía sau bỗng nhiên gọi ông ta lại, sau đó đoạt lấy đèn pin của Tani Ichiro, chỉ vào mặt đất trong con đường, nói: “Mọi người nhìn xem, trong đây có phải là có dấu chân không?”
Tịch Mộng Na vừa nhắc nhở thì tất cả mọi người đều nín thở, nghiêm túc kiểm tra.
Lúc này mới nhìn thấy, quả thật là trên mặt đất trong thông đạo trước mặt có một hàng dấu chân một đường đi xuống dưới rõ ràng.
“Ồ...” Tani Ichiro ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay sờ một chút: “Mật đạo đã lâu không dùng đến, trên mặt đất đã phủ đầy tro bụi, nếu như một người muốn đi qua đây thì đương nhiên sẽ để lại dấu chân rồi.”
“Vậy mọi người khoan hãy di chuyển.” Trung úy Kangteuk vội nói: “Để người của tôi chụp ảnh lấy bằng chứng trước rồi lại bàn tiếp!”
“Không cần phải phiền phức như vậy chứ?” Yusuf nói: “Ở đây đều là người trong nghề, đem dụng cụ lấy bằng chứng lại để chúng tôi làm là được rồi!”
“Theo tôi thấy thì...” Cả người Tani Ichiro đều ghé sát vào trên đất, nghiêm túc quan sát dấu chân trên đất, nói: “Dấu chân này chắc hẳn là của cô Molly để lại!”
“Hả? Phải không?” Miêu Khôn chen đến phía trước hỏi một câu.
“Đúng rồi đấy!” Tani Ichiro nói: “Ở hiện trường vụ án lúc trước, tôi đã để ý đến giày và đế giày của cô Molly rồi, hoa văn và kích thước đều là cùng một kiểu!”
“Hơn nữa, trên giày của cô Molly quả thật là có dính theo lớp bụi nhung vô cùng khớp với lớp bụi trên sàn nhà trước mặt!”
“Nói cách khác...” Miêu Khôn suy đoán: “Cô Molly thật sự đã đi ra từ trong mật đạo này à?”
“Đúng! Việc này chắc chắn không còn gì để nghi ngờ nữa rồi!” Tani Ichiro chỉ vào dấu chân và nói: “Dấu chân đi về phía trước, khoảng cách giữa mỗi dấu chân cũng phù hợp với chiều cao của cô Molly!”
“Đúng vậy, ở đây cũng không có dấu chân của người thứ hai...” Sevan Barker nói: “Trên dấu chân không có bụi bặm, đã chứng minh được nó chỉ mới xuất hiện gần đây thôi, chắc là vừa mới đi qua chưa lâu!”
“Nói như vậy...” Jacob suy đoán: “Cô Molly đã đi ra từ nơi này, chẳng khác nào tất cả mọi chuyện lại quay trở về suy đoán lúc đầu rồi! Nửa đêm gà gáy mà cô ấy lại đi qua mật đạo để đi gặp ai đây hả? Kỳ lạ...” Anh ta nhíu chặt mày, không thể hiểu được: “Cô Molly rốt cuộc muốn làm cái gì vậy chứ? Tại sao hung thủ lại cứ nhất định phải giết chết cô ấy?” .
Lúc mọi người đang thảo luận, đã có cảnh sát cầm dụng cụ lấy bằng chứng đến, Tani Ichiro có kinh nghiệm phong phú nên nhận lấy dụng cụ, bắt đầu lấy dấu chân...
Vào lúc như thế này, Triệu Ngọc cũng không nhàn rỗi, trong hệ thống đạo cụ của hắn cũng có thể lấy ra đạo cụ lấy dấu vân tay và dấu chân, để càng xác nhận hơn cho nên hắn cũng dùng đạo cụ lấy riêng những dấu chân này.
Tani Ichiro làm việc nhanh nhẹn cho nên chỉ một lúc sau đã lấy bằng chứng xong, sau đó mọi người thảo luận một hồi rồi bắt đầu đi dọc theo con đường này xuống phía dưới...
Mọi người bước đi rất cẩn thận, gần như là mỗi một dấu chân xuất hiện đều phải chụp ảnh lưu hồ sơ lại.
Con đường nằm ở tầng dưới của căn mật thất, đã xuống dưới mặt đất, tuy rằng trong con đường có đèn, nhưng mọi người không tìm được công tắc, chỉ có thể dựa vào đèn pin của những người đi trước.
Hơn hết là con đường cũng không chật hẹp nên tuy rằng nhiều người nhưng không ảnh hưởng bọn họ đi cùng nhau.
Trong con đường ngoại trừ dấu chân trên mặt đất ra thì gần như là không có một vật nào cả, cái gì cũng không có. Tốc độ bước đi của mọi người cũng càng nhanh hơn.
Cuối cùng, sau khi đi được gần một trăm mét, một loạt ánh sáng mỏng manh lóe lên từ một nơi nào đó trước mặt.
Đợi mọi người đến gần để xem thì nhìn thấy có một cánh cửa nhỏ bằng kim loại, bởi vì khe cửa có kẽ hở cho nên ánh nắng bên ngoài mới chiếu được vào.
Tani Ichiro là người đầu tiên bước lên trên, dùng tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nhỏ bằng kim loại ra, lại phát hiện cánh cửa không hề bị khóa.
Đương nhiên, sau khi đẩy cánh cửa nhỏ ra, ánh nắng bỗng chốc tràn vào trong.
“Đây... Đây là...” Tani Ichiro đi ra ngoài, vẻ mặt tỏ ra hơi phức tạp.
Chờ sau khi mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, lúc này cuối cùng cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì rồi.
Hóa ra, cửa ra bên ngoài của con đường chính là đài phun nước đó! Cô Molly đã chết ở bên cạnh đài phun nước, sau khi mọi người ra ngoài, một cảnh sát phụ trách canh giữ hiện trường còn bị dọa giật mình.
Nhưng chỉ thấy cánh cửa nhỏ bằng kim loại bên ngoài con đường và hòn non bộ hòa thành một thể, vốn không thể nhìn ra được từ bề ngoài!
“Không ngờ... còn có kiểu thao tác này nữa à?” Miêu Khôn chậc lưỡi ngạc nhiên: “Chúng ta quanh quẩn một vòng lại quấn ra được rồi ư?”
Bình luận facebook