Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1308
Chương 1308 : Chương 1308KHIÊU KHÍCH
“Giết cái đầu cậu!” Miêu Khôn giơ ngón giữa lên với Jacob: “Nói thật cho cậu biết, tôi có nhân chứng, có thể chứng minh tối hôm qua tôi vẫn luôn ở cùng với tiểu thư Juliet! Có phải hay không, honey?”
Cùng với câu hỏi của Miêu Khôn thì tất cả mọi người đều nhìn về phía “Sư tỷ Dagger” Juliet.
Nhưng mà Juliet không hề để ý tới câu hỏi của Miêu Khôn, mà vẫn đang tra xét thi thể.
“Dựa vào phán đoán sơ bộ.” Kiểm tra một hồi, cuối cùng cô ta nói với mọi người: “Tiểu thư Molly chết vào khoảng bốn giờ rạng sáng hôm nay... Dựa theo bề ngoài thì không có vết thương ngoài hay dấu vết vật lộn rõ ràng!”
“Trung úy Kangteuk.” Tani Ichiro hỏi: “Tiểu thư Molly có từng học kỹ xảo cận chiến không? Bản thân cô ấy có võ hay không?”
“Chắc là không có.” Trung úy Kangteuk trả lời: “Tiểu thư Molly chỉ làm công việc văn phòng, không tham dự vào những công việc giao tiếp bên ngoài!”
“Vậy thì tôi hỏi anh.” Cisse hỏi: “Các nhân viên mà các anh dẫn tới lần này đều là nhân viên nội bộ của các anh, không có người nào ở bên ngoài đúng không?”
“Đúng vậy, ông đã thấy được rồi đấy!” Kangteuk mở bàn tay thật dày ra: “Ngay cả tôi cũng đang đóng vai đầu bếp!”
“Tạm chưa nói đến chuyện khác, nhưng tay nghề nấu nướng của cậu rất tuyệt!” Yusuf duỗi một ngón tay cái ra.
“Bắt đầu từ khi nào?” Cisse lại hỏi tiếp.
“Bắt đầu từ khi hiệp sĩ Grimm trở về đảo.” Kangteuk thành thật trả lời: “Cho tới bây giờ, để bảo đảm an toàn nhân thân cho hiệp sĩ Grimm, vẫn luôn là do đội chúng tôi chịu trách nhiệm!”
“Vậy thì... Tôi có thể hỏi một vấn đề nhạy cảm hay không?” Trong mắt Cisse có ánh sáng lóe lên rồi hỏi: “Nếu như muốn phá án thì chúng tôi phải hiểu được vấn đề cơ cấu làm việc của các anh, tiểu thư Molly cùng một ngành với các anh sao? Cô ấy có mâu thuẫn gì với các anh không?”
“Đề tài này không tính là nhạy cảm, nói cho mọi người biết cũng không sao!” Kangteuk thành thật trả lời: “Tất cả bọn tôi đều là người của Cục Tình báo, tiểu thư Molly là lãnh đạo, chúng tôi là cấp dưới, quan hệ vẫn luôn vô cùng hòa thuận, không hề tồn tại bất kỳ đe dọa hay mâu thuẫn gì cả!”
“À, thì ra là bởi vì như vậy...” Cisse suy nghĩ nói: “Anh có cảm thấy tiểu thư Molly tự mình tới nơi này gặp mặt người khác, còn không nói với các anh là một chuyện rất là kỳ lạ hay không?”
“Đúng vậy!” Kangteuk tán thành: “Nhưng mà phải thừa nhận rằng, bởi vì tiểu thư Molly là lãnh đạo cho nên một ít hành động của cô ấy không cần phải được sự đồng ý của bất kỳ người nào trong chúng tôi!
Các ông cũng biết đấy, quyền hạn của lẫn nhau là không giống cho nên tôi không có quyền biết nhiều về tiểu thư Molly như vậy!”
“Ừm... Được, cảm ơn!” Cisse khách sáo nói: “Tôi không còn câu hỏi nữa!”
“Trung úy Kangteuk.” Tani Ichiro tiếp nhận tra hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tối hôm qua tiểu thư Molly đã nghỉ ngơi ở phòng nào?”
“Cô ấy là con gái của hiệp sĩ Grimm.” Trung úy Kangteuk trả lời: “Trong lâu đài có phòng của cô ấy, ở trên tầng ba phía Đông.”
“À...” Tani Ichiro chỉ vào người chết nói: “Quần áo mà cô ấy đang mặc trên người cũng không phải là quần áo mặc lúc bữa ăn tối hôm qua, mà là một bộ quần áo khá thoải mái. Mấy người đã từng nhìn thấy cô ấy mặc bộ quần áo này không?”
Nghe thấy câu hỏi này, Trung úy Kangteuk quay đầu nhìn cấp dưới của mình, lập tức có một tên thuộc hạ bước ra khỏi hàng trả lời: “Trung úy, tôi đã từng nhìn thấy, lúc tiểu thư Molly nghỉ ngơi trong phòng đã mặc quần áo này.”
“Còn có một lần, tôi từng nhìn thấy ở phòng làm việc...” Một người khác trả lời.
“Nhưng cô ấy lại mặc quần áo này đến vườn hoa gặp mặt người khác...” Tani Ichiro suy đoán nói: “Chứng tỏ không hề đề phòng, người này hẳn là người rất gần gũi với tiểu thư Molly rồi!”
Nghe nói như vậy, Jacob lại theo bản năng chuyển dời đầu mối về phía Miêu Khôn.
Nhưng mà, Miêu Khôn như có thần giao cách cảm mà đánh đòn phủ đầu đối phương, quát về phía Jacob: “Mặc dù tôi rất thân với Grimm, nhưng từ trước tới nay không quen con gái ông ta, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt tiểu thư Molly! Không tin thì đi điều tra đi! Đậu xanh rau má...”
Trời đất!
Triệu Ngọc vừa nghe thấy vậy thì lập tức hoảng sợ, không biết rốt cuộc là làm sao phiên dịch được đậu xanh rau má ra tiếng Anh?
“Ông... Ông...”
Lại lần nữa bị Miêu Khôn đánh đòn phủ đầu, lại còn bị mắng nữa, Jacob buồn bực tới nỗi không nói ra lời.
“Nếu như có người ngoài đảo tới thì sao?” Yusuf không chịu nổi yên tĩnh cho nên tiến lên hỏi: “Chồng của tiểu thư Molly, hoặc là... người tình cũ?”
“Không thể nào!” Trung úy Kangteuk nói: “Đảo Kỳ Tích được lắp đặt thiết bị báo nguy tân tiến nhất, cho dù là người nào có ý định leo lên đảo thì đều sẽ phát động báo động. Đừng nói là người, ngay cả máy bay không người lái lên đảo cũng không thể chạy thoát hệ thống báo động được! Vả lại, nếu như có người ngoài tới thì ít nhất phải bắt được liên lạc với tiểu thư Molly trước...” Kangteuk nói: “Để bảo đảm sự kiện kim cương không bị tiết lộ ra ngoài thì chúng tôi chẳng những đã tắt hết các tín hiệu được lắp đặt tăng cường trên đảo mà còn khởi động máy làm nhiễu sóng với công suất lớn, trên toàn bộ hòn đảo sẽ không có bất kỳ tín hiệu nào!”
Hả?
Vừa nghe đến đây, Triệu Ngọc chợt cảm thấy vô cùng không ổn, vội vàng yên lặng mở đạo cụ của hệ thống ra, thử sử dụng máy tăng sóng.
Kết quả, không may là đã bị hắn đoán trúng rồi, bởi vì trạng thái che giấu tần số quá nghiêm trọng, nếu như hắn muốn cưỡng chế trò chuyện điện thoại với bên ngoài thì cần phải tiêu hao 5000 điểm tích lũy mới được.
Mặc dù điểm tích lũy của Triệu Ngọc đã vượt qua 5000 rồi, nhưng hắn làm sao có thể tiếp nhận được cái giá phải trá đắt như vậy chứ? Cho nên, không đến mức không còn đường nữa thì hắn sẽ không nghĩ tới chuyện dùng máy tăng sóng!
“Cáp mạng thì sao?” Sevan Barker hỏi một câu: “Nếu như có cáp mạng kết nối thì dù che giấu thế nào đi nữa cũng là vô ích thôi!”
“Không đâu.” Kangteuk trả lời: “Trên đảo không có bất kỳ cáp mạng nào kết nối với thế giới bên ngoài cả!”
“Nếu vậy thì...” Sevan Barker hỏi ngược lại: “Ban nãy anh nói đã liên lạc với trụ sở chính, các anh liên lạc bằng cách nào? Các anh tắt máy nhiễu sóng đi à?”
“Đương nhiên là không phải rồi, chúng tôi phái người ngồi máy bay trực thăng đi ra ngoài liên lạc mà?” Kangteuk không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay, ngay tức khắc khiến cho Sevan Barker á khẩu không trả lời được câu nào.
“Trung úy, trung úy...” Đột nhiên, điện thoại vô tuyến của Trung úy Kangteuk vang lên, có người báo cáo với anh ta: “Chúng tôi mới vừa tra video trong camera thì tìm được tiểu thư Molly đi ra khỏi phòng cô ấy, sau đó đi đến phòng sách trên tầng hai khoảng ba giờ rạng sáng hôm nay! Tiếp đó, chúng tôi kiểm tra tất cả video sau đó, phát hiện tiểu thư Molly không hề đi từ trong đó ra ngoài!”
Âm lượng của điện thoại vô tuyến rất lớn, tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều có thể nghe rõ được nội dung.
“Hả?” Kangteuk lại nhíu mày lại: “Nếu nói vậy thì… Tiểu thư Molly đi từ phòng sách tới chỗ này? Phòng sách có cửa sổ, có phải leo cửa sổ xuống hay không?”
“Ngay cả cửa sổ cũng trèo, xem ra là tiểu thư Molly cũng có bí mật mà cô ấy không thể cho người khác biết!” Yusuf suy đoán.
“Trung úy.” Cuối cùng Juliet cũng đứng lên rồi nói: “Cần phải làm thêm một bước xét nghiệm thi thể nữa mới được! Mặc dù vết thương rất rõ ràng nhưng chúng ta vẫn không thể kết luận nguyên nhân cái chết một cách mù quáng như vậy!”
“Được! Tôi sẽ phái người xử lý.” Trung úy Kangteuk khách sáo nói: “Tuy nhiên, còn cần phải nhờ sự giúp đỡ của Juliet nữ sĩ trong việc xét nghiệm tử thi mới được! Mọi người đều biết ngài xuất thân từ nhân viên pháp y, ở đây không có người nào phù hợp hơn ngài cả!”
“Không thành vấn đề.” Juliet đồng ý nói: “Cứ giao chuyện thi thể cho tôi đi!”
“Ài!” Miêu Khôn thở dài một tiếng, nhìn thi thể tiểu thư Molly rồi nói: “Đúng là kỳ lạ quá mà! Loại hung thủ nào lại dám giết hại chủ nhân của đảo Kỳ Tích dưới tình huống như thế này chứ? Chẳng lẽ, gã không biết ở trên đảo có nhiều cao thủ trinh thám như vậy hay sao?” Vừa nói, Miêu Khôn vừa nhìn về phía mọi người đang có mặt tại hiện trường, có vẻ nghiền ngẫm mà nói: “Các vị, đây chính là khiêu khích trần trụi đó! Nếu như vậy mà còn không phá được án thì tôi thấy chúng ta cũng đừng đi tìm kim cương gì nữa.” Ông chỉ thẳng tay lên trời cao: “Hay là tôi phát cho mọi người ít dây thừng, mỗi người chúng ta chọn một thân cây rồi tập thể thắt cổ trên đảo Kỳ Tích luôn đi!”
“Giết cái đầu cậu!” Miêu Khôn giơ ngón giữa lên với Jacob: “Nói thật cho cậu biết, tôi có nhân chứng, có thể chứng minh tối hôm qua tôi vẫn luôn ở cùng với tiểu thư Juliet! Có phải hay không, honey?”
Cùng với câu hỏi của Miêu Khôn thì tất cả mọi người đều nhìn về phía “Sư tỷ Dagger” Juliet.
Nhưng mà Juliet không hề để ý tới câu hỏi của Miêu Khôn, mà vẫn đang tra xét thi thể.
“Dựa vào phán đoán sơ bộ.” Kiểm tra một hồi, cuối cùng cô ta nói với mọi người: “Tiểu thư Molly chết vào khoảng bốn giờ rạng sáng hôm nay... Dựa theo bề ngoài thì không có vết thương ngoài hay dấu vết vật lộn rõ ràng!”
“Trung úy Kangteuk.” Tani Ichiro hỏi: “Tiểu thư Molly có từng học kỹ xảo cận chiến không? Bản thân cô ấy có võ hay không?”
“Chắc là không có.” Trung úy Kangteuk trả lời: “Tiểu thư Molly chỉ làm công việc văn phòng, không tham dự vào những công việc giao tiếp bên ngoài!”
“Vậy thì tôi hỏi anh.” Cisse hỏi: “Các nhân viên mà các anh dẫn tới lần này đều là nhân viên nội bộ của các anh, không có người nào ở bên ngoài đúng không?”
“Đúng vậy, ông đã thấy được rồi đấy!” Kangteuk mở bàn tay thật dày ra: “Ngay cả tôi cũng đang đóng vai đầu bếp!”
“Tạm chưa nói đến chuyện khác, nhưng tay nghề nấu nướng của cậu rất tuyệt!” Yusuf duỗi một ngón tay cái ra.
“Bắt đầu từ khi nào?” Cisse lại hỏi tiếp.
“Bắt đầu từ khi hiệp sĩ Grimm trở về đảo.” Kangteuk thành thật trả lời: “Cho tới bây giờ, để bảo đảm an toàn nhân thân cho hiệp sĩ Grimm, vẫn luôn là do đội chúng tôi chịu trách nhiệm!”
“Vậy thì... Tôi có thể hỏi một vấn đề nhạy cảm hay không?” Trong mắt Cisse có ánh sáng lóe lên rồi hỏi: “Nếu như muốn phá án thì chúng tôi phải hiểu được vấn đề cơ cấu làm việc của các anh, tiểu thư Molly cùng một ngành với các anh sao? Cô ấy có mâu thuẫn gì với các anh không?”
“Đề tài này không tính là nhạy cảm, nói cho mọi người biết cũng không sao!” Kangteuk thành thật trả lời: “Tất cả bọn tôi đều là người của Cục Tình báo, tiểu thư Molly là lãnh đạo, chúng tôi là cấp dưới, quan hệ vẫn luôn vô cùng hòa thuận, không hề tồn tại bất kỳ đe dọa hay mâu thuẫn gì cả!”
“À, thì ra là bởi vì như vậy...” Cisse suy nghĩ nói: “Anh có cảm thấy tiểu thư Molly tự mình tới nơi này gặp mặt người khác, còn không nói với các anh là một chuyện rất là kỳ lạ hay không?”
“Đúng vậy!” Kangteuk tán thành: “Nhưng mà phải thừa nhận rằng, bởi vì tiểu thư Molly là lãnh đạo cho nên một ít hành động của cô ấy không cần phải được sự đồng ý của bất kỳ người nào trong chúng tôi!
Các ông cũng biết đấy, quyền hạn của lẫn nhau là không giống cho nên tôi không có quyền biết nhiều về tiểu thư Molly như vậy!”
“Ừm... Được, cảm ơn!” Cisse khách sáo nói: “Tôi không còn câu hỏi nữa!”
“Trung úy Kangteuk.” Tani Ichiro tiếp nhận tra hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, tối hôm qua tiểu thư Molly đã nghỉ ngơi ở phòng nào?”
“Cô ấy là con gái của hiệp sĩ Grimm.” Trung úy Kangteuk trả lời: “Trong lâu đài có phòng của cô ấy, ở trên tầng ba phía Đông.”
“À...” Tani Ichiro chỉ vào người chết nói: “Quần áo mà cô ấy đang mặc trên người cũng không phải là quần áo mặc lúc bữa ăn tối hôm qua, mà là một bộ quần áo khá thoải mái. Mấy người đã từng nhìn thấy cô ấy mặc bộ quần áo này không?”
Nghe thấy câu hỏi này, Trung úy Kangteuk quay đầu nhìn cấp dưới của mình, lập tức có một tên thuộc hạ bước ra khỏi hàng trả lời: “Trung úy, tôi đã từng nhìn thấy, lúc tiểu thư Molly nghỉ ngơi trong phòng đã mặc quần áo này.”
“Còn có một lần, tôi từng nhìn thấy ở phòng làm việc...” Một người khác trả lời.
“Nhưng cô ấy lại mặc quần áo này đến vườn hoa gặp mặt người khác...” Tani Ichiro suy đoán nói: “Chứng tỏ không hề đề phòng, người này hẳn là người rất gần gũi với tiểu thư Molly rồi!”
Nghe nói như vậy, Jacob lại theo bản năng chuyển dời đầu mối về phía Miêu Khôn.
Nhưng mà, Miêu Khôn như có thần giao cách cảm mà đánh đòn phủ đầu đối phương, quát về phía Jacob: “Mặc dù tôi rất thân với Grimm, nhưng từ trước tới nay không quen con gái ông ta, đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt tiểu thư Molly! Không tin thì đi điều tra đi! Đậu xanh rau má...”
Trời đất!
Triệu Ngọc vừa nghe thấy vậy thì lập tức hoảng sợ, không biết rốt cuộc là làm sao phiên dịch được đậu xanh rau má ra tiếng Anh?
“Ông... Ông...”
Lại lần nữa bị Miêu Khôn đánh đòn phủ đầu, lại còn bị mắng nữa, Jacob buồn bực tới nỗi không nói ra lời.
“Nếu như có người ngoài đảo tới thì sao?” Yusuf không chịu nổi yên tĩnh cho nên tiến lên hỏi: “Chồng của tiểu thư Molly, hoặc là... người tình cũ?”
“Không thể nào!” Trung úy Kangteuk nói: “Đảo Kỳ Tích được lắp đặt thiết bị báo nguy tân tiến nhất, cho dù là người nào có ý định leo lên đảo thì đều sẽ phát động báo động. Đừng nói là người, ngay cả máy bay không người lái lên đảo cũng không thể chạy thoát hệ thống báo động được! Vả lại, nếu như có người ngoài tới thì ít nhất phải bắt được liên lạc với tiểu thư Molly trước...” Kangteuk nói: “Để bảo đảm sự kiện kim cương không bị tiết lộ ra ngoài thì chúng tôi chẳng những đã tắt hết các tín hiệu được lắp đặt tăng cường trên đảo mà còn khởi động máy làm nhiễu sóng với công suất lớn, trên toàn bộ hòn đảo sẽ không có bất kỳ tín hiệu nào!”
Hả?
Vừa nghe đến đây, Triệu Ngọc chợt cảm thấy vô cùng không ổn, vội vàng yên lặng mở đạo cụ của hệ thống ra, thử sử dụng máy tăng sóng.
Kết quả, không may là đã bị hắn đoán trúng rồi, bởi vì trạng thái che giấu tần số quá nghiêm trọng, nếu như hắn muốn cưỡng chế trò chuyện điện thoại với bên ngoài thì cần phải tiêu hao 5000 điểm tích lũy mới được.
Mặc dù điểm tích lũy của Triệu Ngọc đã vượt qua 5000 rồi, nhưng hắn làm sao có thể tiếp nhận được cái giá phải trá đắt như vậy chứ? Cho nên, không đến mức không còn đường nữa thì hắn sẽ không nghĩ tới chuyện dùng máy tăng sóng!
“Cáp mạng thì sao?” Sevan Barker hỏi một câu: “Nếu như có cáp mạng kết nối thì dù che giấu thế nào đi nữa cũng là vô ích thôi!”
“Không đâu.” Kangteuk trả lời: “Trên đảo không có bất kỳ cáp mạng nào kết nối với thế giới bên ngoài cả!”
“Nếu vậy thì...” Sevan Barker hỏi ngược lại: “Ban nãy anh nói đã liên lạc với trụ sở chính, các anh liên lạc bằng cách nào? Các anh tắt máy nhiễu sóng đi à?”
“Đương nhiên là không phải rồi, chúng tôi phái người ngồi máy bay trực thăng đi ra ngoài liên lạc mà?” Kangteuk không hề nghĩ ngợi mà trả lời ngay, ngay tức khắc khiến cho Sevan Barker á khẩu không trả lời được câu nào.
“Trung úy, trung úy...” Đột nhiên, điện thoại vô tuyến của Trung úy Kangteuk vang lên, có người báo cáo với anh ta: “Chúng tôi mới vừa tra video trong camera thì tìm được tiểu thư Molly đi ra khỏi phòng cô ấy, sau đó đi đến phòng sách trên tầng hai khoảng ba giờ rạng sáng hôm nay! Tiếp đó, chúng tôi kiểm tra tất cả video sau đó, phát hiện tiểu thư Molly không hề đi từ trong đó ra ngoài!”
Âm lượng của điện thoại vô tuyến rất lớn, tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều có thể nghe rõ được nội dung.
“Hả?” Kangteuk lại nhíu mày lại: “Nếu nói vậy thì… Tiểu thư Molly đi từ phòng sách tới chỗ này? Phòng sách có cửa sổ, có phải leo cửa sổ xuống hay không?”
“Ngay cả cửa sổ cũng trèo, xem ra là tiểu thư Molly cũng có bí mật mà cô ấy không thể cho người khác biết!” Yusuf suy đoán.
“Trung úy.” Cuối cùng Juliet cũng đứng lên rồi nói: “Cần phải làm thêm một bước xét nghiệm thi thể nữa mới được! Mặc dù vết thương rất rõ ràng nhưng chúng ta vẫn không thể kết luận nguyên nhân cái chết một cách mù quáng như vậy!”
“Được! Tôi sẽ phái người xử lý.” Trung úy Kangteuk khách sáo nói: “Tuy nhiên, còn cần phải nhờ sự giúp đỡ của Juliet nữ sĩ trong việc xét nghiệm tử thi mới được! Mọi người đều biết ngài xuất thân từ nhân viên pháp y, ở đây không có người nào phù hợp hơn ngài cả!”
“Không thành vấn đề.” Juliet đồng ý nói: “Cứ giao chuyện thi thể cho tôi đi!”
“Ài!” Miêu Khôn thở dài một tiếng, nhìn thi thể tiểu thư Molly rồi nói: “Đúng là kỳ lạ quá mà! Loại hung thủ nào lại dám giết hại chủ nhân của đảo Kỳ Tích dưới tình huống như thế này chứ? Chẳng lẽ, gã không biết ở trên đảo có nhiều cao thủ trinh thám như vậy hay sao?” Vừa nói, Miêu Khôn vừa nhìn về phía mọi người đang có mặt tại hiện trường, có vẻ nghiền ngẫm mà nói: “Các vị, đây chính là khiêu khích trần trụi đó! Nếu như vậy mà còn không phá được án thì tôi thấy chúng ta cũng đừng đi tìm kim cương gì nữa.” Ông chỉ thẳng tay lên trời cao: “Hay là tôi phát cho mọi người ít dây thừng, mỗi người chúng ta chọn một thân cây rồi tập thể thắt cổ trên đảo Kỳ Tích luôn đi!”
Bình luận facebook