• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (48 Viewers)

  • Chap-1294

Chương 1294 : Chương 1294SỐ NGƯỜI KHÔNG ĐÚNG







“Ýcô là gì?” Chuyện làm nhiễu tần số điện thoại di động khiến cho bầu không khí trên bàn ăn đột ngột thay đổi, người da trắng vẫn luôn không nói lời nào, lúc này đã lên tiếng nói với Molly: “Cô đang hạn chế tự do cá nhân của chúng tôi à? Nếu như chúng tôi không hợp tác, không giúp cô tìm kim cương thì cô còn sẽ giam giữ chúng tôi một cách phi pháp hay sao?”



“Đúng đấy!” Yusuf bắt đầu thêm mắm dặm muối: “Nếu như chúng tôi không tìm ra kim cương thì sẽ thế nào? Sẽ bị nhốt lại ở đây mãi mãi giống như Napoleon hay sao?”



“Đừng có nói đùa.” Jacob nâng hai tay lên, khinh thường nói: “Nếu như trong ba ngày mà không có tin tức của tôi thì thuộc hạ của tôi sẽ cầm AK47 tới gây rối trên đảo này đó! Đến lúc đó thì đừng có trách tôi không nhắc nhở cô, với lại, mấy tên thuộc hạ đó của tôi cũng chẳng nghe lời lắm đâu, ha ha...”



Trong lúc uy hiếp, Jacob cũng theo bản năng nhìn về phía Miêu Khôn, ý đó là cũng muốn uy hiếp cả Miêu Khôn luôn.



Nhưng mà, tính cách của Miêu Khôn thật đúng là khiến cho Triệu Ngọc phải tự thấy thẹn vì không bằng. Miêu Khôn vừa thấy Jacob nhìn mình chằm chằm thì không hề nghĩ ngợi mà lập tức giơ một ngón giữa ra!



“Ông...” Sắc mặt Jacob nhoáng cái đã thay đổi, mà trên cánh tay của anh ta cũng lập tức nổi lên gân xanh.



Nhưng mà, một giây tiếp theo, Miêu Khôn lại ung dung dùng ngón giữa đó quét một chút lên trên bánh ngọt, sau đó bỏ ngón tay đó vào trong miệng mút một miếng, làm ra vẻ giống như chỉ là đang thưởng thức bánh ngọt thôi vậy.



Loảng xoảng, loảng xoảng.



Giá trị quan của mọi người lập tức rơi vỡ đầy dưới đất...



“Xin mọi người đừng có hiểu lầm.” Lúc này, nữ chủ nhân Molly vẫn bình tĩnh như trước mà nói: “Tôi chỉ là không muốn chuyện kim cương bị tiết lộ ra ngoài nhanh quá thôi, cũng không có ý nghĩ giam giữ mọi người! Nếu như ai muốn rời đi, tôi nhất định sẽ không phản đối! Nhưng mà...” Molly bỗng nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt âm trầm nói: “Sau khi rời đi, tôi lại không thể bảo đảm được gì cả! Mặc dù cha tôi đã qua đời, nhưng gia tộc Grimm vẫn chưa phá sản, nếu như ai không chịu giúp tôi một tay thì tôi thề, tôi sẽ sử dụng toàn bộ tài nguyên của gia tộc Grimm để cho người này phải trả giá bằng một bài học đau đớn!”



“Rầm!”



Không ngờ, Molly vừa nói dứt câu thì Jacob đã chợt vỗ lên bàn rồi lớn tiếng quát to: “Cả đời này tôi căm ghét nhất là bị người khác uy hiếp! Đúng vậy, tôi thật sự có qua lại mua bán với gia tộc Grimm, nhưng mà tất cả những thứ đó đều vì mặt mũi của Grimm! Bây giờ, nếu Grimm đã chết rồi thì tôi còn sợ cô cái gì chứ?”



“Được lắm...” Molly dửng dưng nói một tiếng, ra dấu một động tác tay với Jacob: “Anh có thể thử mà xem, xin mời, bây giờ anh đã có thể đi rồi!”



“Ừ...” Jacob ấn hai cánh tay lên bàn, vốn định lập tức rời khỏi chỗ. Nhưng, anh ta nhìn quanh bốn phía một vòng thì mới dường như chợt nhận ra cái gì đó, cuối cùng vẫn không đứng dậy.



“Thật ra, trong số những người đang có mặt ở đây thì chỉ có anh là người không có tư cách lên tiếng nhất!” Molly cười lạnh một tiếng rồi nói với mọi người: “Tôi không ngại nói cho mọi người biết, bên trong hồ sơ mà cha tôi đã để lại đều có lịch sử tăm tối không thể đếm hết của các người!”



Nói tới đây, Molly bỗng nhiên làm một động tác tay, rồi một giây tiếp theo, điện thoại di động của tất cả mọi người đang ngồi đều vang lên tích tích.



Mọi người lấy điện thoại di động của mình ra kiểm tra, lúc này mới phát hiện mỗi người bọn họ đều nhận được một tin nhắn bluetooth.



Đợi tới sau khi bọn họ nghiêm túc đọc một lần thì sắc mặt của mỗi một người đều thay đổi, nhất là Jacob kiêu căng ngạo mạn, cả người anh ta đều trở nên uể oải ỉu xìu, không còn oai phong như vừa rồi nữa.



Đương nhiên, Miêu Khôn cũng không phải là ngoại lệ. Ông nhìn lướt qua tin nhắn rồi vội vàng nhấn phím xóa sạch tin nhắn đó đi.



Đợi tới khi mọi người ngẩng đầu lên lần nữa thì bầu không khí tại hiện trường đã có thay đổi 180 độ, vẻ mặt của mỗi người đều không còn tự nhiên như mới vừa rồi nữa.



Chẹp chẹp, chẹp chẹp...



Nhưng trong bầu không khí không một ai lên tiếng thì một âm thanh đột ngột phát ra dẫn tới sự chú ý của mọi người, đó chính là âm thanh nhai ngấu nhai nghiến tôm hùm của Triệu Ngọc.



Không ngờ tới, trong lúc mọi người ở đây đang tranh luận với Molly thì Triệu Ngọc cũng không hề nhàn rỗi, hắn vẫn luôn vật lộn với một con tôm hùm to lớn nơi biển sâu, ăn con tôm đến độ hì hục vang dội...



Ưm...



Miêu Khôn nhìn Triệu Ngọc một chút, trên ót đều là đường sọc kẻ màu đen.



Khẩu vị của Triệu Ngọc tốt thật sự, hắn là một người ăn đồ ăn chăm chỉ nhất trong số những người có mặt tại hiện trường. Vào giờ phút này, khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, hắn cười ngốc nghếch một tiếng rồi nâng ly rượu vang lên uống một hơi cạn sạch, sau đó vẫy tay với nhân viên phục vụ: “Người anh em, làm phiền rót thêm một ly! Đúng là ngon lắm!”



Mặc dù nhân viên phục vụ nghe không hiểu tiếng Trung Quốc nhưng nhìn thấy động tác tay của Triệu Ngọc thì cũng vội vàng đi tới rót thêm một ly rượu vang nữa cho Triệu Ngọc...



“Ừm... Mọi người đều nhìn tôi làm cái gì?” Cuối cùng, đến tận lúc này Triệu Ngọc mới phát hiện ra ánh mắt khác thường của mọi người, hắn bèn chỉ vào các món ngon trên bàn: “Mọi người cũng ăn đi, đồ ăn ngon như vậy, nhất định đừng lãng phí nó! Lãng phí đồ ăn là có tội...”



“Chậc chậc...” Tịch Mộng Na ngồi bên cạnh liếm môi, lắc đầu không nói gì.



Những người ở đây thì chỉ có hai người bọn họ là không nhận được tin nhắn trên điện thoại, chứng tỏ bọn họ không bị đối phương nắm cái chuôi trong tay.



Ồ?



Nhìn Triệu Ngọc, ánh mắt Miêu Khôn đột nhiên sáng lên, vội vàng dùng tiếng Anh nói với Molly: “Tôi nói này, cháu gái! Có chuyện thì chúng ta nên bàn bạc cho kỹ càng, những lời vừa nói đều là nói đùa mà thôi. Cô nhìn xem, tình bạn giữa chúng tôi và Grimm cũng đâu phải là mới ngày một ngày hai đúng không? Cho nên, đương nhiên là chúng tôi sẽ giúp đỡ đi tìm kim cương rồi, chẳng phải sao?”



Miêu Khôn vừa nói như vậy thì tất cả những người khác đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn ông.



Thậm chí Jacob còn dùng ngôn ngữ của một nước nào đó ở Đông Âu hạ giọng mắng một câu. Ngôn ngữ này chỉ có mỗi Triệu Ngọc là có thể nghe hiểu, anh ta mắng là: “Ông già hai mặt, đúng là đáng ghét!”



“Đúng vậy, đúng vậy!” Không ngờ, mặc dù Yusuf cũng khinh thường Miêu Khôn như vậy nhưng vẫn mang theo gương mặt tươi cười phụ họa theo nói: “Tình nghĩa đáng giá ngàn vàng, tôi chịu tổn thất mấy chục triệu đó thì tính là cái gì chứ, vẫn là tìm kim cương quan trọng hơn! Vả lại, chẳng phải tìm ra kim cương thì cũng có thể kiếm được tiền thù lao à? Có phải hay không, ha ha, ha ha ha...”



Yusuf vừa cười một tiếng như vậy thì đúng là còn khó nghe hơn cả khóc nữa. Tất cả mọi người nghe vậy, đều nổi lên một tầng da gà.



“Tuy nhiên...” Lúc này, bỗng nhiên Miêu Khôn lại thay đổi ý, nói với Molly: “Bây giờ lại xuất hiện một vấn đề không dễ giải quyết liên quan tới kim cương?”



“Vấn đề gì?” Molly hỏi.



“Chẳng phải cô nói đầu mối có trong bữa tiệc trinh thám mười năm trước đó sao?” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Nhưng mà, số người tham gia bữa tiệc trinh thám vào mười năm trước là mười ba người! Không có đủ hết người thì làm sao mà giải được?”



“Đúng, đúng đúng đúng...” Tani Ichiro vội vàng nói: “Có mấy người đã không còn ở trên đời nữa rồi, e rằng vụ kim cương này...”



“Hừ...” Vừa nghe thấy lời ấy, Molly lập tức cười nhạt một tiếng, trong lòng như đã có tính toán sẵn rồi: “Không sao cả, có bao nhiêu thì tính bấy nhiêu đi! Thật ra thì, đối với các người mà nói đây cũng không phải là một chuyện xấu! Ít đi một người thì ít đi một đối thủ cạnh tranh mà! Vả lại...” Cô ta duỗi tay chỉ vào Tịch Mộng Na: “Tiểu thư Tịch đây là con gái của Tịch Vĩ, tôi nghĩ là cô ấy có thể thay mặt cho cha mình!”







“Ha ha ha...” Miêu Khôn chỉ vào Triệu Ngọc: “Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không thể thay mặt cho... Ưm... Ưm...”



Không ngờ, Miêu Khôn còn chưa nói dứt câu thì sắc mặt của ông đã bỗng dưng thay đổi, chỉ thấy từ cửa phòng ăn bỗng nhiên có một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ mình đang đi tới.



“An-nyong-ha-sê-yo, xin lỗi các vị, tôi tới trễ!” Người tới chỉnh lại bộ Âu phục của ông ta một chút, rất lịch sự lên tiếng chào hỏi với mọi người.



“Không... Không... Không thể nào...” Sắc mặt Miêu Khôn tái xanh đi, thân thể cũng run lẩy bẩy, lẩm bẩm thì thầm: “Lee Bon Seong, tại sao... tại sao lại là hắn ta?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom