Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1292
Chương 1292 : Chương 1292KIM CƯƠNG
“Đây... Đây là đang làm cái gì vậy?” Yusuf người Trung Đông dùng tiếng Anh không trôi chảy lắm nói: “Ai cũng biết Grimm thích bày trò bịp bợm mà, tôi thấy hay là bảo ông ta mau chạy ra đây gặp bạn cũ đi!”
“Đúng vậy, Grimm làm sao mà chết được chứ?” Juliet nói: “Còn có tờ di chúc hoang đường gì gì đó nữa, rõ ràng lại đang trêu chọc chúng tôi mà!”
“Ông đây cũng không thiếu tiền.” Yusuf khinh thường nói: “Grimm có di chúc gì đó thì cũng là để lại cho con cháu đời sau của ông ta, chứ cho mấy người chúng tôi để làm cái gì?”
“Đúng vậy, đừng làm ầm ĩ nữa...” Miêu Khôn lúc này đã đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, tránh Jacob ra xa. Ông đứng sau lưng Triệu Ngọc, nói với vị nữ chủ nhân tên là Molly đó: “Dùng trò đùa này để trợ hứng cho bữa tiệc trinh thám không được lành lắm đâu, vẫn là mau bảo Grimm ra đây đi!”
“Mấy người tin tưởng cũng được, mà không tin tưởng cũng chẳng sao!” Molly lạnh như băng đan chéo cánh tay lại, nói với mọi người: “Cha tôi thật sự không còn trên thế gian nữa, dựa theo nguyện vọng của ông ấy, chúng tôi đã chôn di thể của ông ấy ở trong vườn hoa ở đảo Fiji rồi. Nếu như có ai muốn đi thăm viếng thì có thể tự mình đi xem.”
Molly vừa nói như vậy thì không khí cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
“Thành thật mà nói thì tôi không hiểu chuyện của cha mình lắm.” Molly lắc đầu nói: “Chắc mọi người cũng nhìn ra được là quan hệ giữa chúng tôi không được tốt. Lần này, nếu như không phải là vì thừa kế di sản thì tôi đã không trở lại đảo rồi, vả lại còn gửi thiệp mời cho các vị nữa!”
“Nếu nói vậy thì...” Người da đen đứng xa xa nói: “Bữa tiệc trinh thám thật sự không phải do Grimm tổ chức? Mà là cô? Tôi không hiểu, rốt cuộc thì cô lấy danh nghĩa của Grimm mời chúng tôi tới đây là vì cái gì?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Yusuf nói: “Ban nãy cũng đã nói một trăm lần rồi, Grimm để lại di chúc cho chúng ta mà!”
“Đã chuẩn bị bữa trưa cho các vị xong rồi!” Molly quét nhìn về phía mọi người, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Nhưng mà chuyện tôi muốn nói rất đơn giản, đợi nói xong lại dùng bữa trưa cũng không muộn!”
“Được.” Miêu Khôn giang tay ra hiệu: “Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc Grimm để lại cho chúng tôi cái gì? Đừng nói là mấy thứ đồ biến thái mà ông ta sưu tầm đó nhé? Quất roi da, vẩy đèn cầy?”
Miêu Khôn vừa nói như vậy, cả phòng lập tức cười ầm cả lên.
Ánh mắt khi nhìn về phía Miêu Khôn của Triệu Ngọc lập tức biến thành khinh bỉ, hình ảnh vĩ đại của cha vợ trong lòng mình đang rào rào sụp đổ...
“Tôi tin là tất cả các vị đều đã nghe nói tới tin đồn ở Cape Town hai mươi hai năm trước rồi đúng không?” Molly cũng không để ý tới tiếng cười ầm lên của mọi người mà tiếp dục dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Có người kể lại rằng, số kim cương vào năm đó đã bị cha tôi nuốt một mình! Nhưng mà, một không có chứng cứ, hai không có lý do, cuối cùng chỉ đành phải không giải quyết được gì!”
Không ngờ, vừa nghe đến hai chữ kim cương thì cả phòng lại rơi vào im lặng một lần nữa.
“Thời gian trôi qua mau thật đấy...” Yusuf bình tĩnh nhớ lại nói: “Chuyện kim cương ở Nam Phi tựa như chỉ mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua thôi vậy!”
“Bây giờ, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho mọi người rằng tin đồn đó vốn không hề sai, số kim cương đó là bị cha tôi nuốt làm của riêng rồi!” Molly không giấu giếm gì mà nói: “Ông ấy đã viết chuyện này vào di chúc từ lâu, nhưng mãi tới sau khi ông ấy qua đời thì tôi mới biết được sự thật!”
“Hả? Lại kiếm chuyện à...” Miêu Khôn nói: “Hai mươi hai năm trước, Grimm đã là tỉ tỉ phú rồi, ông ta cướp kim cương để làm gì? Để cho mình trở thành mục tiêu sống à? Ông ta cũng đâu có thiếu tiền, điên rồi à?”
“Ông nói vậy chứng tỏ là còn chưa hiểu cha tôi!” Molly lắc đầu nói: “Ông ấy nuốt kim cương làm của riêng không phải vì tiền, mà là để trả thù chính phủ nước Anh, hoàn toàn chỉ là để hả cơn giận thôi!”
“Không phải chứ? Ông ta... Ông ta làm sao mà cướp được kim cương dưới mắt của Cục Tình báo chứ?” Người da đen nói: “Lúc ấy, sau khi xảy ra vụ cướp bóc thì ít nhất có rất nhiều đặc công tham gia hành động. Hung thủ và khách hàng bị hỏa hoạn thiêu chết rồi, cuối cùng kim cương cũng không cánh mà bay, chúng tôi vẫn cho rằng là do người Anh vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ!”
“Bây giờ nhắc lại mấy chuyện nhà khó nói này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi!” Molly giang tay ra, dửng dưng hỏi: “Mọi người đều đói rồi phải không, tôi có thể nói ngắn gọn được không?”
Cô ta vừa nói như vậy, mọi người đành phải tạm thời ngậm miệng lại.
“Bây giờ cứ mặc kệ những món nợ cũ năm xưa đó đi, trên di chúc của cha tôi, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng rằng…” Molly dùng giọng điệu giống như một người diễn thuyết có kinh nghiệm mà nói với mọi người: “Ông ấy đã giấu kim cương ở một nơi nào đó trên đảo Kỳ Tích, vẫn chưa hề động tới!”
Xôn xao...
Nghe đến lời này, tất cả mọi người đều khó mà kìm nén được tiếng ồn ào nổi lên từ bốn phía, ai cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
“Tôi vẫn không hiểu, cô vẫn luôn nhắc tới kim cương, kim cương...” Yusuf hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới chúng tôi? Chẳng lẽ cô cho rằng trong số chúng tôi có đồng bọn của cha cô sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Molly lập tức nói: “Mục đích mà tôi mời mọi người tới đây chính là mong mọi người có thể giúp tôi tìm kiếm số kim cương đó! Trên di chúc có nói, mười năm trước, cha tôi đã bày ra một kế hoạch rất hoàn hảo và cũng đã để lại manh mối quan trọng trong bữa tiệc trinh thám lần đó rồi. Cho nên, chỉ khi nào tôi tụ tập đủ những người đã tham gia bữa tiệc năm đó lại với nhau thì mới có thể tìm thấy được kim cương!”
“Mẹ kiếp... Chuyện này... Chuyện này cũng vô lý quá rồi đó?” Người nói chuyện chính là người tên Jacob kia, vào giờ phút này, anh ta đã bị lời nói của Molly hấp dẫn cho nên cũng tạm thời quên mất ân oán cá nhân với Miêu Khôn rồi.
“Không phải làm không công!” Molly xụ mặt xuống, nghiêm túc nói: “Cha tôi đã không còn nữa, mà kim cương Nam Phi cũng đã qua thời kỳ truy tố quốc tế rồi, tôi không cần thiết phải giấu giếm nữa! Thế nên, nếu như vị nào có thể giúp tôi tìm được kim cương thì tôi sẵn lòng lấy hai mươi phần trăm tổng giá trị kim cương xem như thù lao. Nếu còn không yên tâm thì đợi ăn cơm trưa xong, chúng ta có thể ký hợp đồng!”
“Ha ha ha...” Jacob cười to ha hả nói với Molly: “Nếu như là bữa tiệc trinh thám thì hẳn cô cũng biết là chúng tôi đều làm nghề gì nhỉ? Loại trò lừa bịp này của Grimm đúng là một chuyện lạc hậu nhất, chán ghét nhất mà tôi đã từng gặp phải! Sao mà chỉ bằng một cuộc nói chuyện của cô mà chúng tôi phải lập tức đi tìm kim cương chứ? Quả thực là chuyện tiếu lâm mà!”
“Đảo Kỳ Tích thì có thể lớn chừng nào?” Tani Ichiro tò mò hỏi một câu: “Có chuyện tốt như thế này thì sao sẽ để lại cho chúng tôi? Tự cô tìm kiếm từ từ thì một ngày nào đó sẽ tìm được thôi đúng không?”
“Nói thật cho mọi người biết.” Molly nói: “Quyền sở hữu đối với đảo Kỳ Tích của gia tộc Grimm cũng không phải là không có kỳ hạn, mọi người đều là cao thủ, có thể đi tra thử. Lại qua hai tháng nữa là chính phủ Fiji sẽ thu hồi đảo Kỳ Tích lại, cho nên thời gian của tôi không có nhiều như vậy.”
“...”
Mọi người im lặng, chỉ có Yusuf nhanh trí bắt đầu xòe đầu ngón tay ra bắt đầu yên lặng tính toán rồi nói: “Chuyện kim cương không lên tin thời sự, chúng ta chỉ được nghe nói qua đường dây nội bộ thôi, số kim cương đã bị đánh mất có tổng giá trị khoảng bảy triệu bảng Anh! Bây giờ đã qua hai mươi hai năm, căn cứ vào tỉ giá hối đoái của thị trường mà tính một chút thì tổng giá trị có thể tăng lên mười lần, cũng chính là bảy mươi triệu bảng Anh! Tiền thù lao của hai mươi phần trăm, cũng chính là mười bốn triệu bảng Anh! Ừm...” Ông ta gật đầu lia lịa nói: “Vụ giao dịch này đúng là rất có lợi, có lời hơn buôn bán dầu hỏa của tôi nhiều! Nếu như vậy thì tôi sẽ không đi, có thể ở lại tìm thử xem. Mọi người nói xem... Có được hay không?”
Mọi người không trả lời.
“Ông tính sai rồi!” Tiếng nói của Molly vẫn lạnh như băng mà sửa chữa lại nói: “Trong số kim cương đã đánh mất có một số lượng kim cương hồng. Nếu như đặt vào thị trường ngày nay thì một số kim cương hồng đó ước chừng có thể đạt tới giá trị một trăm triệu bảng Anh, chứ đừng nói chi là những viên kim cương khác!”
“...” Mọi người lại không còn lời gì để nói.
Một trăm triệu bảng Anh, Triệu Ngọc âm thầm tính toán, nếu như tính toàn bộ thì chẳng phải tổng giá trị của số kim cương đó phải khoảng một tỷ nhân dân tệ sao? Hai phần tiền hoa hồng cũng có hai trăm triệu?
“Ha ha...” Sư tỷ Dagger phiên bản quốc tế cười: “Giá trị kim cương đúng là không ít, nhưng mà một chuyện hoang đường như vậy thì ai sẽ tin chứ?”
“Đúng vậy.” Miêu Khôn xoa nắn mũi mình một chút, khinh thường nói: “Một chút tiền như vậy có thể khiến chúng ta chạy theo như bầy vịt à? Buồn cười! Ừm... Cháu gái à...” Ông vươn hai ngón tay về phía Molly nói: “Tôi thương lượng một chút, có thể tăng tiền thù lao thêm hai mươi phần trăm nữa không...”
“Đây... Đây là đang làm cái gì vậy?” Yusuf người Trung Đông dùng tiếng Anh không trôi chảy lắm nói: “Ai cũng biết Grimm thích bày trò bịp bợm mà, tôi thấy hay là bảo ông ta mau chạy ra đây gặp bạn cũ đi!”
“Đúng vậy, Grimm làm sao mà chết được chứ?” Juliet nói: “Còn có tờ di chúc hoang đường gì gì đó nữa, rõ ràng lại đang trêu chọc chúng tôi mà!”
“Ông đây cũng không thiếu tiền.” Yusuf khinh thường nói: “Grimm có di chúc gì đó thì cũng là để lại cho con cháu đời sau của ông ta, chứ cho mấy người chúng tôi để làm cái gì?”
“Đúng vậy, đừng làm ầm ĩ nữa...” Miêu Khôn lúc này đã đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, tránh Jacob ra xa. Ông đứng sau lưng Triệu Ngọc, nói với vị nữ chủ nhân tên là Molly đó: “Dùng trò đùa này để trợ hứng cho bữa tiệc trinh thám không được lành lắm đâu, vẫn là mau bảo Grimm ra đây đi!”
“Mấy người tin tưởng cũng được, mà không tin tưởng cũng chẳng sao!” Molly lạnh như băng đan chéo cánh tay lại, nói với mọi người: “Cha tôi thật sự không còn trên thế gian nữa, dựa theo nguyện vọng của ông ấy, chúng tôi đã chôn di thể của ông ấy ở trong vườn hoa ở đảo Fiji rồi. Nếu như có ai muốn đi thăm viếng thì có thể tự mình đi xem.”
Molly vừa nói như vậy thì không khí cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
“Thành thật mà nói thì tôi không hiểu chuyện của cha mình lắm.” Molly lắc đầu nói: “Chắc mọi người cũng nhìn ra được là quan hệ giữa chúng tôi không được tốt. Lần này, nếu như không phải là vì thừa kế di sản thì tôi đã không trở lại đảo rồi, vả lại còn gửi thiệp mời cho các vị nữa!”
“Nếu nói vậy thì...” Người da đen đứng xa xa nói: “Bữa tiệc trinh thám thật sự không phải do Grimm tổ chức? Mà là cô? Tôi không hiểu, rốt cuộc thì cô lấy danh nghĩa của Grimm mời chúng tôi tới đây là vì cái gì?”
“Chuyện này còn cần phải hỏi sao?” Yusuf nói: “Ban nãy cũng đã nói một trăm lần rồi, Grimm để lại di chúc cho chúng ta mà!”
“Đã chuẩn bị bữa trưa cho các vị xong rồi!” Molly quét nhìn về phía mọi người, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: “Nhưng mà chuyện tôi muốn nói rất đơn giản, đợi nói xong lại dùng bữa trưa cũng không muộn!”
“Được.” Miêu Khôn giang tay ra hiệu: “Vậy cô nói thử xem, rốt cuộc Grimm để lại cho chúng tôi cái gì? Đừng nói là mấy thứ đồ biến thái mà ông ta sưu tầm đó nhé? Quất roi da, vẩy đèn cầy?”
Miêu Khôn vừa nói như vậy, cả phòng lập tức cười ầm cả lên.
Ánh mắt khi nhìn về phía Miêu Khôn của Triệu Ngọc lập tức biến thành khinh bỉ, hình ảnh vĩ đại của cha vợ trong lòng mình đang rào rào sụp đổ...
“Tôi tin là tất cả các vị đều đã nghe nói tới tin đồn ở Cape Town hai mươi hai năm trước rồi đúng không?” Molly cũng không để ý tới tiếng cười ầm lên của mọi người mà tiếp dục dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Có người kể lại rằng, số kim cương vào năm đó đã bị cha tôi nuốt một mình! Nhưng mà, một không có chứng cứ, hai không có lý do, cuối cùng chỉ đành phải không giải quyết được gì!”
Không ngờ, vừa nghe đến hai chữ kim cương thì cả phòng lại rơi vào im lặng một lần nữa.
“Thời gian trôi qua mau thật đấy...” Yusuf bình tĩnh nhớ lại nói: “Chuyện kim cương ở Nam Phi tựa như chỉ mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua thôi vậy!”
“Bây giờ, tôi có thể chịu trách nhiệm nói cho mọi người rằng tin đồn đó vốn không hề sai, số kim cương đó là bị cha tôi nuốt làm của riêng rồi!” Molly không giấu giếm gì mà nói: “Ông ấy đã viết chuyện này vào di chúc từ lâu, nhưng mãi tới sau khi ông ấy qua đời thì tôi mới biết được sự thật!”
“Hả? Lại kiếm chuyện à...” Miêu Khôn nói: “Hai mươi hai năm trước, Grimm đã là tỉ tỉ phú rồi, ông ta cướp kim cương để làm gì? Để cho mình trở thành mục tiêu sống à? Ông ta cũng đâu có thiếu tiền, điên rồi à?”
“Ông nói vậy chứng tỏ là còn chưa hiểu cha tôi!” Molly lắc đầu nói: “Ông ấy nuốt kim cương làm của riêng không phải vì tiền, mà là để trả thù chính phủ nước Anh, hoàn toàn chỉ là để hả cơn giận thôi!”
“Không phải chứ? Ông ta... Ông ta làm sao mà cướp được kim cương dưới mắt của Cục Tình báo chứ?” Người da đen nói: “Lúc ấy, sau khi xảy ra vụ cướp bóc thì ít nhất có rất nhiều đặc công tham gia hành động. Hung thủ và khách hàng bị hỏa hoạn thiêu chết rồi, cuối cùng kim cương cũng không cánh mà bay, chúng tôi vẫn cho rằng là do người Anh vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ!”
“Bây giờ nhắc lại mấy chuyện nhà khó nói này đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi!” Molly giang tay ra, dửng dưng hỏi: “Mọi người đều đói rồi phải không, tôi có thể nói ngắn gọn được không?”
Cô ta vừa nói như vậy, mọi người đành phải tạm thời ngậm miệng lại.
“Bây giờ cứ mặc kệ những món nợ cũ năm xưa đó đi, trên di chúc của cha tôi, giấy trắng mực đen đã viết rõ ràng rằng…” Molly dùng giọng điệu giống như một người diễn thuyết có kinh nghiệm mà nói với mọi người: “Ông ấy đã giấu kim cương ở một nơi nào đó trên đảo Kỳ Tích, vẫn chưa hề động tới!”
Xôn xao...
Nghe đến lời này, tất cả mọi người đều khó mà kìm nén được tiếng ồn ào nổi lên từ bốn phía, ai cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
“Tôi vẫn không hiểu, cô vẫn luôn nhắc tới kim cương, kim cương...” Yusuf hỏi: “Chuyện này thì có liên quan gì tới chúng tôi? Chẳng lẽ cô cho rằng trong số chúng tôi có đồng bọn của cha cô sao?”
“Đương nhiên là không phải!” Molly lập tức nói: “Mục đích mà tôi mời mọi người tới đây chính là mong mọi người có thể giúp tôi tìm kiếm số kim cương đó! Trên di chúc có nói, mười năm trước, cha tôi đã bày ra một kế hoạch rất hoàn hảo và cũng đã để lại manh mối quan trọng trong bữa tiệc trinh thám lần đó rồi. Cho nên, chỉ khi nào tôi tụ tập đủ những người đã tham gia bữa tiệc năm đó lại với nhau thì mới có thể tìm thấy được kim cương!”
“Mẹ kiếp... Chuyện này... Chuyện này cũng vô lý quá rồi đó?” Người nói chuyện chính là người tên Jacob kia, vào giờ phút này, anh ta đã bị lời nói của Molly hấp dẫn cho nên cũng tạm thời quên mất ân oán cá nhân với Miêu Khôn rồi.
“Không phải làm không công!” Molly xụ mặt xuống, nghiêm túc nói: “Cha tôi đã không còn nữa, mà kim cương Nam Phi cũng đã qua thời kỳ truy tố quốc tế rồi, tôi không cần thiết phải giấu giếm nữa! Thế nên, nếu như vị nào có thể giúp tôi tìm được kim cương thì tôi sẵn lòng lấy hai mươi phần trăm tổng giá trị kim cương xem như thù lao. Nếu còn không yên tâm thì đợi ăn cơm trưa xong, chúng ta có thể ký hợp đồng!”
“Ha ha ha...” Jacob cười to ha hả nói với Molly: “Nếu như là bữa tiệc trinh thám thì hẳn cô cũng biết là chúng tôi đều làm nghề gì nhỉ? Loại trò lừa bịp này của Grimm đúng là một chuyện lạc hậu nhất, chán ghét nhất mà tôi đã từng gặp phải! Sao mà chỉ bằng một cuộc nói chuyện của cô mà chúng tôi phải lập tức đi tìm kim cương chứ? Quả thực là chuyện tiếu lâm mà!”
“Đảo Kỳ Tích thì có thể lớn chừng nào?” Tani Ichiro tò mò hỏi một câu: “Có chuyện tốt như thế này thì sao sẽ để lại cho chúng tôi? Tự cô tìm kiếm từ từ thì một ngày nào đó sẽ tìm được thôi đúng không?”
“Nói thật cho mọi người biết.” Molly nói: “Quyền sở hữu đối với đảo Kỳ Tích của gia tộc Grimm cũng không phải là không có kỳ hạn, mọi người đều là cao thủ, có thể đi tra thử. Lại qua hai tháng nữa là chính phủ Fiji sẽ thu hồi đảo Kỳ Tích lại, cho nên thời gian của tôi không có nhiều như vậy.”
“...”
Mọi người im lặng, chỉ có Yusuf nhanh trí bắt đầu xòe đầu ngón tay ra bắt đầu yên lặng tính toán rồi nói: “Chuyện kim cương không lên tin thời sự, chúng ta chỉ được nghe nói qua đường dây nội bộ thôi, số kim cương đã bị đánh mất có tổng giá trị khoảng bảy triệu bảng Anh! Bây giờ đã qua hai mươi hai năm, căn cứ vào tỉ giá hối đoái của thị trường mà tính một chút thì tổng giá trị có thể tăng lên mười lần, cũng chính là bảy mươi triệu bảng Anh! Tiền thù lao của hai mươi phần trăm, cũng chính là mười bốn triệu bảng Anh! Ừm...” Ông ta gật đầu lia lịa nói: “Vụ giao dịch này đúng là rất có lợi, có lời hơn buôn bán dầu hỏa của tôi nhiều! Nếu như vậy thì tôi sẽ không đi, có thể ở lại tìm thử xem. Mọi người nói xem... Có được hay không?”
Mọi người không trả lời.
“Ông tính sai rồi!” Tiếng nói của Molly vẫn lạnh như băng mà sửa chữa lại nói: “Trong số kim cương đã đánh mất có một số lượng kim cương hồng. Nếu như đặt vào thị trường ngày nay thì một số kim cương hồng đó ước chừng có thể đạt tới giá trị một trăm triệu bảng Anh, chứ đừng nói chi là những viên kim cương khác!”
“...” Mọi người lại không còn lời gì để nói.
Một trăm triệu bảng Anh, Triệu Ngọc âm thầm tính toán, nếu như tính toàn bộ thì chẳng phải tổng giá trị của số kim cương đó phải khoảng một tỷ nhân dân tệ sao? Hai phần tiền hoa hồng cũng có hai trăm triệu?
“Ha ha...” Sư tỷ Dagger phiên bản quốc tế cười: “Giá trị kim cương đúng là không ít, nhưng mà một chuyện hoang đường như vậy thì ai sẽ tin chứ?”
“Đúng vậy.” Miêu Khôn xoa nắn mũi mình một chút, khinh thường nói: “Một chút tiền như vậy có thể khiến chúng ta chạy theo như bầy vịt à? Buồn cười! Ừm... Cháu gái à...” Ông vươn hai ngón tay về phía Molly nói: “Tôi thương lượng một chút, có thể tăng tiền thù lao thêm hai mươi phần trăm nữa không...”