Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1255
Chương 1255 : Chương 1255NHÂN VẬT NHỎ
“Cậu ảnh sát, cậu cảnh sát...” Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đi vào phòng thẩm vấn, Bàng Trí Huy đã vội sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Đã bắt được Tưởng Dũng chưa? Rốt cuộc có phải ông ta là hung thủ giết người hay không? Tôi... Ừm... Khi nào tôi mới có thể đi vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, thong thả ung dung kéo ghế ngồi xuống, nói với ông ta: “Hội trưởng Bàng à, chúng ta tạm thời khoan hãy đề cập tới chuyện của Tưởng Dũng đi, tôi thấy hay là nói rõ ràng vấn đề của ông trước rồi hẵng nói sau!”
“Hả? Vấn đề gì?” Bàng Trí Huy tò mò: “Chẳng phải... Chẳng phải tôi đã khai báo hết rồi à? Tôi... Tôi thề, tôi không hề nói láo dù chỉ một chữ!”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Triệu Ngọc lại cười một tiếng: “Tôi chưa nói ông nói láo lừa gạt chúng tôi mà, chỉ có điều là... Có phải ông đã bỏ sót chuyện quan trọng gì chưa nói cho chúng tôi biết hay không?”
“Hửm...” Nghe thấy lời này, sắc mặt của Bàng Trí Huy lập tức sa sầm xuống, vẻ mặt vô cùng không được tự nhiên, hỏi: “Tôi... Tôi còn có chuyện gì chưa nói? Sao... Sao có thể chứ?”
“Nào...” Triệu Ngọc chậm rãi đưa một tấm ảnh cho Bàng Trí Huy, giới thiệu nói: “Người trong hình này tên là Trương Liệt, là chồng của em họ vợ ông! Tôi không biết mối quan hệ của hai người được gọi là cái gì?”
“Ài...” Vừa nhìn thấy tấm ảnh của Trương Liệt, Bàng Trí Huy lập tức uể oải.
“Hai người các ông vốn là họ hàng, nhưng lại cố ý cãi vã ầm ĩ trên vách đá, còn không cẩn thận làm rớt cây cột điện xuống, vở kịch này... diễn cũng rất tốt nhỉ? Có muốn khen thưởng cho các ông hay không?” Triệu Ngọc đắc ý cong khóe miệng lên, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chúng tôi đã xác nhận, công ty công trình đô thị thật sự có công trình gia công phần mềm ở vùng lân cận quan tài treo, nhưng địa điểm thi công cụ thể lại không phải ở trên vách đá quan tài treo sao Bắc Đẩu này! Trương Liệt cũng không ngu tới mức sai cả địa điểm, cho nên, ông ta cố ý phối hợp với ông mới làm như vậy, hai người các ông đã bàn tính từ trước rồi! Bây giờ, tôi muốn biết lý do!” Triệu Ngọc dùng ngón tay gõ lên mặt bàn: “Rốt cuộc thì các ông có bí mật gì không thể để người khác biết!?”
“Chuyện này... Chuyện này...” Gương mặt của Bàng Trí Huy tựa như quả cà bị phủ sương vậy, rầy rà nói lầm bầm: “Cảnh sát Triệu, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không!”
“Hiểu lầm? Ông còn cãi chày cãi cối đúng không?” Triệu Ngọc nghiêm khắc nói: “Chính miệng ông đã thừa nhận lúc học đại học, ông là học sinh giỏi ngành vật lý! Vách đá là nghiêng vào phía trong, cho dù thứ bị rơi xuống là cây cột điện thì cũng phải trải qua tính toán kỹ càng tỉ mỉ mới có thể đập trúng chính xác quan tài treo được.
Tôi đã nhờ chuyên gia tính toán thử rồi, vị trí tốt nhất để Trương Liệt vô tình chạm đến công tắc của cần cẩu, vị trí cây cột điện rơi xuống, vừa lúc có thể làm cho cây cột điện đập chính xác vào nhưng lại không thể phá hủy quan tài treo số năm! Cái này không thể dùng trùng hợp để giải thích đúng không?”
“Ừm...” Vẻ mặt Bàng Trí Huy bối rối, trong mắt để lộ căng thẳng.
“Còn nữa.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Tôi đã xem qua đoạn video lúc khai quật quan tài rồi, ông đường đường là một hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Văn vật thì khi thấy bên trong quan tài xuất hiện thi thể hẳn là nên lộ ra vẻ ngạc nhiên, sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là vẻ mặt sợ hãi mới đúng chứ?”
“Nhưng còn ông thì sao! Vẫn luôn tỉnh táo, không hốt hoảng, nhìn nhìn cái này, nhìn nhìn cái kia, vả lại còn thoáng lộ ra vẻ đắc ý nữa. Cho tôi cảm giác tựa như ông đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ sớm rồi, mà ông cũng đã biết bên trong quan tài treo đó có cái gì rồi!”
“Ừm... Chuyện này... Chuyện này...” Bàng Trí Huy vẫn còn nói quanh co.
“Còn không chịu nói có đúng không?” Triệu Ngọc lại nói: “Có phải chờ tôi xin lệnh bắt giữ rồi bắt Trương Liệt lại, cùng thẩm vấn với ông thì ông mới hài lòng đúng không?”
“Đừng, đừng, đừng... Nhất định đừng... Cầu xin... Cầu xin cậu! Được rồi... Tôi nói, tôi nói...” Bàng Trí Huy xúc động sắp xếp lại lời nói một chút rồi mới hậm hực nói: “Quả thực không hổ là thần thám đại nhân mà! Tôi cho rằng, mắt của cậu chỉ nhìn chằm chằm mấy vụ án lớn, tội phạm quan trọng kia thôi, sẽ không để ý tới những nhân vật nhỏ như chúng tôi đâu!”
“Hửm? Ông nói cái gì vậy?” Triệu Ngọc lập tức cảm thấy ngoài ý muốn: “Thân là thần thám nổi tiếng nhất, đương nhiên là không thể bỏ sót bất kỳ chi tiết nào rồi! Nếu không thì ông tưởng mấy vụ án trước đây, tôi phá kiểu gì? Dựa vào lừa gạt à?”
“Không phải, tôi không có ý này! Tôi nói là...” Bàng Trí Huy vội giải thích: “Đám khốn nạn Lâm Thừa Nghiệp đã bị ngài bắt được rồi, tôi cho rằng ngài cũng sẽ không lại nghĩ tới chuyện thi thể nữ trong quan tài được phát hiện như thế nào nữa!”
“Chuyện cười!” Triệu Ngọc cười nói: “Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, tôi lúc nào cũng nhớ tới ông cả đấy! Chỉ là bởi vì lúc trước quá bận rộn, còn chưa rảnh quan tâm đến ông mà thôi! Được rồi, mau khai báo đi, lại kéo dài cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Được, được!” Bàng Trí Huy lau mồ hôi lạnh trên trán, bùi ngùi nói: “Ài! Cậu cảnh sát, tôi có tội! Nếu như tôi biết quan tài đó lại có hiệu quả thần kỳ giúp ngăn ngừa thi thể phân hủy thì tôi... Tôi dù vứt cái mạng già này cũng không dùng cây cột điện đập trúng nó đâu! Làm tôi đau lòng muốn chết đi được! Khó có thể tưởng tượng được... Thi thể đã bỏ vào hơn ba mươi năm rồi mà vẫn trông rất sống động, cái này là một tin tức mang tính oanh động trong toàn bộ giới khoa học đó! Tôi... Tôi đúng là hồ đồ, hồ đồ mà...”
“Này, ông đừng có hồ đồ!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Mau nói vào vấn đề chính đi được không? Sao ông phát hiện được quan tài treo có vấn đề?”
“Khụ!” Bàng Trí Huy lắc đầu nói: “Chẳng phải tôi đã nói với ngài rồi ư? Cho dù về công hay về tư thì tôi vẫn luôn mang theo niềm hứng thú sâu đậm với quan tài treo sao Bắc Đẩu! Đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng đã viết ít nhất bảy bài luận văn, đề xuất ba cuộc thảo luận nghiên cứu học thuật... Cho nên, ngày thường tôi rất để ý tới quan tài treo, cứ cách một đoạn thời gian không lâu thì tôi sẽ đến bên vách đá nhìn thử, gần như đã tạo thành thói quen luôn rồi...”
“Nhưng khoảng chừng vào ngày nào đó của năm ngoái, tôi chợt phát hiện nắp quan tài của bốn cái quan tài treo trước mặt có gì đó không đúng lắm!” Bàng Trí Huy nghiêm túc nhớ lại nói: “Vị trí đóng nắp của mấy cái quan tài đó dường như đã thoáng di chuyển ra bên ngoài mấy centimet, không hề đồng bộ với ba cái quan tài ở phía sau!”
“Ban đầu, tôi cho là mắt mình bị hoa, bèn đi tìm lại tài liệu trước đây, tiến hành so sánh đối chiếu tỉ mỉ, lúc này mới phát hiện bốn cái quan tài phía trước đúng là không giống như trước đây! Lúc ấy tôi đã nghi ngờ có phải có người động tới quan tài treo rồi không? Vả lại cũng đã dự tính báo lên cấp trên rồi, nhưng mà... sau một hồi suy nghĩ, chỉ với chênh lệch mấy centimet chỗ nối liền thì chưa đủ để đạt tới mức độ báo lên trên. Mà tôi cũng biết rất rõ bên trong quan tài là trống rỗng! Đây là chuyện mọi người đều biết cho nên không thể nào có trộm mộ để mắt tới được...”
“Nhưng tôi vẫn không quá yên tâm được, cho nên... Cho nên...” Ánh mắt của Bàng Trí Huy đột nhiên tối tăm, hoảng sợ nói: “Vì tìm kết quả mà tôi đã lắp đặt một cái camera dã ngoại có chức năng nhìn ban đêm ở phía rừng cây đối diện vách đá! Tôi buộc camera lên trên thân của một cây cao to, mỗi ngày đều sẽ đến thay pin và kiểm tra video... Kết quả... Kết quả... Là vào nửa tháng trước thì phải, khi tôi mở camera ra kiểm tra video thì nhìn thấy một chiếc tàu chở hàng, thấy được xe thang, còn thấy được bọn họ giả thần giả quỷ, cùng với toàn bộ quá trình đặt thi thể vào trong quan tài nữa!”
“Hả...” Nghe thấy lời này, suýt chút nữa Triệu Ngọc đã không nhịn được mà tiến lên tặng ông ta một cú đấm rồi, trong miệng còn mắng: “Con bà nó! Nói vậy... Ông đã biết đây là chuyện gì từ lâu rồi? Sao ông không nói sớm một chút hả!?”
“Cậu ảnh sát, cậu cảnh sát...” Vừa nhìn thấy Triệu Ngọc đi vào phòng thẩm vấn, Bàng Trí Huy đã vội sốt ruột hỏi: “Sao rồi? Sao rồi? Đã bắt được Tưởng Dũng chưa? Rốt cuộc có phải ông ta là hung thủ giết người hay không? Tôi... Ừm... Khi nào tôi mới có thể đi vậy?”
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, thong thả ung dung kéo ghế ngồi xuống, nói với ông ta: “Hội trưởng Bàng à, chúng ta tạm thời khoan hãy đề cập tới chuyện của Tưởng Dũng đi, tôi thấy hay là nói rõ ràng vấn đề của ông trước rồi hẵng nói sau!”
“Hả? Vấn đề gì?” Bàng Trí Huy tò mò: “Chẳng phải... Chẳng phải tôi đã khai báo hết rồi à? Tôi... Tôi thề, tôi không hề nói láo dù chỉ một chữ!”
“Đừng kích động, đừng kích động.” Triệu Ngọc lại cười một tiếng: “Tôi chưa nói ông nói láo lừa gạt chúng tôi mà, chỉ có điều là... Có phải ông đã bỏ sót chuyện quan trọng gì chưa nói cho chúng tôi biết hay không?”
“Hửm...” Nghe thấy lời này, sắc mặt của Bàng Trí Huy lập tức sa sầm xuống, vẻ mặt vô cùng không được tự nhiên, hỏi: “Tôi... Tôi còn có chuyện gì chưa nói? Sao... Sao có thể chứ?”
“Nào...” Triệu Ngọc chậm rãi đưa một tấm ảnh cho Bàng Trí Huy, giới thiệu nói: “Người trong hình này tên là Trương Liệt, là chồng của em họ vợ ông! Tôi không biết mối quan hệ của hai người được gọi là cái gì?”
“Ài...” Vừa nhìn thấy tấm ảnh của Trương Liệt, Bàng Trí Huy lập tức uể oải.
“Hai người các ông vốn là họ hàng, nhưng lại cố ý cãi vã ầm ĩ trên vách đá, còn không cẩn thận làm rớt cây cột điện xuống, vở kịch này... diễn cũng rất tốt nhỉ? Có muốn khen thưởng cho các ông hay không?” Triệu Ngọc đắc ý cong khóe miệng lên, để lộ ra hàm răng trắng tinh: “Chúng tôi đã xác nhận, công ty công trình đô thị thật sự có công trình gia công phần mềm ở vùng lân cận quan tài treo, nhưng địa điểm thi công cụ thể lại không phải ở trên vách đá quan tài treo sao Bắc Đẩu này! Trương Liệt cũng không ngu tới mức sai cả địa điểm, cho nên, ông ta cố ý phối hợp với ông mới làm như vậy, hai người các ông đã bàn tính từ trước rồi! Bây giờ, tôi muốn biết lý do!” Triệu Ngọc dùng ngón tay gõ lên mặt bàn: “Rốt cuộc thì các ông có bí mật gì không thể để người khác biết!?”
“Chuyện này... Chuyện này...” Gương mặt của Bàng Trí Huy tựa như quả cà bị phủ sương vậy, rầy rà nói lầm bầm: “Cảnh sát Triệu, có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không!”
“Hiểu lầm? Ông còn cãi chày cãi cối đúng không?” Triệu Ngọc nghiêm khắc nói: “Chính miệng ông đã thừa nhận lúc học đại học, ông là học sinh giỏi ngành vật lý! Vách đá là nghiêng vào phía trong, cho dù thứ bị rơi xuống là cây cột điện thì cũng phải trải qua tính toán kỹ càng tỉ mỉ mới có thể đập trúng chính xác quan tài treo được.
Tôi đã nhờ chuyên gia tính toán thử rồi, vị trí tốt nhất để Trương Liệt vô tình chạm đến công tắc của cần cẩu, vị trí cây cột điện rơi xuống, vừa lúc có thể làm cho cây cột điện đập chính xác vào nhưng lại không thể phá hủy quan tài treo số năm! Cái này không thể dùng trùng hợp để giải thích đúng không?”
“Ừm...” Vẻ mặt Bàng Trí Huy bối rối, trong mắt để lộ căng thẳng.
“Còn nữa.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Tôi đã xem qua đoạn video lúc khai quật quan tài rồi, ông đường đường là một hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Văn vật thì khi thấy bên trong quan tài xuất hiện thi thể hẳn là nên lộ ra vẻ ngạc nhiên, sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi, thậm chí là vẻ mặt sợ hãi mới đúng chứ?”
“Nhưng còn ông thì sao! Vẫn luôn tỉnh táo, không hốt hoảng, nhìn nhìn cái này, nhìn nhìn cái kia, vả lại còn thoáng lộ ra vẻ đắc ý nữa. Cho tôi cảm giác tựa như ông đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng từ sớm rồi, mà ông cũng đã biết bên trong quan tài treo đó có cái gì rồi!”
“Ừm... Chuyện này... Chuyện này...” Bàng Trí Huy vẫn còn nói quanh co.
“Còn không chịu nói có đúng không?” Triệu Ngọc lại nói: “Có phải chờ tôi xin lệnh bắt giữ rồi bắt Trương Liệt lại, cùng thẩm vấn với ông thì ông mới hài lòng đúng không?”
“Đừng, đừng, đừng... Nhất định đừng... Cầu xin... Cầu xin cậu! Được rồi... Tôi nói, tôi nói...” Bàng Trí Huy xúc động sắp xếp lại lời nói một chút rồi mới hậm hực nói: “Quả thực không hổ là thần thám đại nhân mà! Tôi cho rằng, mắt của cậu chỉ nhìn chằm chằm mấy vụ án lớn, tội phạm quan trọng kia thôi, sẽ không để ý tới những nhân vật nhỏ như chúng tôi đâu!”
“Hửm? Ông nói cái gì vậy?” Triệu Ngọc lập tức cảm thấy ngoài ý muốn: “Thân là thần thám nổi tiếng nhất, đương nhiên là không thể bỏ sót bất kỳ chi tiết nào rồi! Nếu không thì ông tưởng mấy vụ án trước đây, tôi phá kiểu gì? Dựa vào lừa gạt à?”
“Không phải, tôi không có ý này! Tôi nói là...” Bàng Trí Huy vội giải thích: “Đám khốn nạn Lâm Thừa Nghiệp đã bị ngài bắt được rồi, tôi cho rằng ngài cũng sẽ không lại nghĩ tới chuyện thi thể nữ trong quan tài được phát hiện như thế nào nữa!”
“Chuyện cười!” Triệu Ngọc cười nói: “Từ lúc bắt đầu tới bây giờ, tôi lúc nào cũng nhớ tới ông cả đấy! Chỉ là bởi vì lúc trước quá bận rộn, còn chưa rảnh quan tâm đến ông mà thôi! Được rồi, mau khai báo đi, lại kéo dài cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
“Được, được!” Bàng Trí Huy lau mồ hôi lạnh trên trán, bùi ngùi nói: “Ài! Cậu cảnh sát, tôi có tội! Nếu như tôi biết quan tài đó lại có hiệu quả thần kỳ giúp ngăn ngừa thi thể phân hủy thì tôi... Tôi dù vứt cái mạng già này cũng không dùng cây cột điện đập trúng nó đâu! Làm tôi đau lòng muốn chết đi được! Khó có thể tưởng tượng được... Thi thể đã bỏ vào hơn ba mươi năm rồi mà vẫn trông rất sống động, cái này là một tin tức mang tính oanh động trong toàn bộ giới khoa học đó! Tôi... Tôi đúng là hồ đồ, hồ đồ mà...”
“Này, ông đừng có hồ đồ!” Triệu Ngọc nhắc nhở: “Mau nói vào vấn đề chính đi được không? Sao ông phát hiện được quan tài treo có vấn đề?”
“Khụ!” Bàng Trí Huy lắc đầu nói: “Chẳng phải tôi đã nói với ngài rồi ư? Cho dù về công hay về tư thì tôi vẫn luôn mang theo niềm hứng thú sâu đậm với quan tài treo sao Bắc Đẩu! Đã qua nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng đã viết ít nhất bảy bài luận văn, đề xuất ba cuộc thảo luận nghiên cứu học thuật... Cho nên, ngày thường tôi rất để ý tới quan tài treo, cứ cách một đoạn thời gian không lâu thì tôi sẽ đến bên vách đá nhìn thử, gần như đã tạo thành thói quen luôn rồi...”
“Nhưng khoảng chừng vào ngày nào đó của năm ngoái, tôi chợt phát hiện nắp quan tài của bốn cái quan tài treo trước mặt có gì đó không đúng lắm!” Bàng Trí Huy nghiêm túc nhớ lại nói: “Vị trí đóng nắp của mấy cái quan tài đó dường như đã thoáng di chuyển ra bên ngoài mấy centimet, không hề đồng bộ với ba cái quan tài ở phía sau!”
“Ban đầu, tôi cho là mắt mình bị hoa, bèn đi tìm lại tài liệu trước đây, tiến hành so sánh đối chiếu tỉ mỉ, lúc này mới phát hiện bốn cái quan tài phía trước đúng là không giống như trước đây! Lúc ấy tôi đã nghi ngờ có phải có người động tới quan tài treo rồi không? Vả lại cũng đã dự tính báo lên cấp trên rồi, nhưng mà... sau một hồi suy nghĩ, chỉ với chênh lệch mấy centimet chỗ nối liền thì chưa đủ để đạt tới mức độ báo lên trên. Mà tôi cũng biết rất rõ bên trong quan tài là trống rỗng! Đây là chuyện mọi người đều biết cho nên không thể nào có trộm mộ để mắt tới được...”
“Nhưng tôi vẫn không quá yên tâm được, cho nên... Cho nên...” Ánh mắt của Bàng Trí Huy đột nhiên tối tăm, hoảng sợ nói: “Vì tìm kết quả mà tôi đã lắp đặt một cái camera dã ngoại có chức năng nhìn ban đêm ở phía rừng cây đối diện vách đá! Tôi buộc camera lên trên thân của một cây cao to, mỗi ngày đều sẽ đến thay pin và kiểm tra video... Kết quả... Kết quả... Là vào nửa tháng trước thì phải, khi tôi mở camera ra kiểm tra video thì nhìn thấy một chiếc tàu chở hàng, thấy được xe thang, còn thấy được bọn họ giả thần giả quỷ, cùng với toàn bộ quá trình đặt thi thể vào trong quan tài nữa!”
“Hả...” Nghe thấy lời này, suýt chút nữa Triệu Ngọc đã không nhịn được mà tiến lên tặng ông ta một cú đấm rồi, trong miệng còn mắng: “Con bà nó! Nói vậy... Ông đã biết đây là chuyện gì từ lâu rồi? Sao ông không nói sớm một chút hả!?”