• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (44 Viewers)

  • Chap-1253

Chương 1253 : Chương 1253KHÔNG PHẢI CHỊ DÂU?







“Người đó đúng là thuộc công ty công trình đô thị!” Tăng Khả vừa tra tài liệu, vừa báo cáo cho Triệu Ngọc: “Tên của gã ta là Trương Liệt, người thị trấn Huệ Thủy huyện Vũ Thanh...”



“Sếp ơi.” Thôi Lệ Châu buồn bực: “Anh có ý gì vậy? Đã tìm thấy nghi phạm rồi, sao anh lại chuyển họng súng sang mục tiêu khác? Người lắp cột điện này thì có thể có vấn đề gì chứ?”



“Hừ!” Triệu Ngọc khẽ mỉm cười, thản nhiên đắc ý: “Với tư cách là một cảnh sát điều tra mà nói thì không thể bỏ qua bất kỳ điểm đáng nghi nào cả! Nếu như chúng ta không tìm thấy được cái gì mờ ám trên người Bàng Trí Huy thì thử xem người này có vấn đề gì hay không?”



“À... Nói đến cùng thì anh vẫn cảm thấy chuyện phát hiện ra quan tài treo quá trùng hợp phải không?” Thôi Lệ Châu hiểu được ý của Triệu Ngọc, lúc này mới gật đầu nói: “Đừng nói chứ, sớm một ít đã không có chuyện, trễ một ít cũng không, nhưng cứ đúng vào thời điểm quan trọng nhất của đám người Lâm Thừa Nghiệp lại bị bại lộ ra, đúng là khá vô lý rồi...”



“Tăng Khả.” Triệu Ngọc phân phó nói: “Cậu mau đi điều tra thông tin cá nhân của người tên Trương Liệt này đi, thử xem gã ta có liên quan gì tới những người tham gia vào vụ án quan tài treo hay không? Nhất là... chủ tịch Lâm Triêu Phượng đó!”



“Không phải chứ, anh vẫn còn nghi ngờ Lâm Triêu Phượng à?” Thôi Lệ Châu vội hỏi: “Không thể nào! Nếu như là Lâm Triêu Phượng phái người để lộ chuyện thi thể nữ trong quan tài ra thì sao bà ta có thể còn ngu ngốc ngồi trong quán cà phê để bị đâm xe chứ?”



“Cái này thì chưa chắc...” Triệu Ngọc lắc đầu phủ định: “Có lẽ Lâm Triêu Phượng chỉ phát hiện thuật Yếm Thắng trên quan tài treo của Lâm Thừa Nghiệp thôi, chứ cũng không biết Lâm Thừa Nghiệp lại nhẫn tâm ra tay độc ác với bà ta như vậy?”



“Tổ trưởng, khoan đã, khoan đã...” Trong lúc hai người nói chuyện, bỗng dưng Tăng Khả đang đối mặt với màn hình máy tính lại chen miệng vào nói: “Tên Trương Liệt này không có quan hệ gì với nhà họ Lâm cả, nhưng... lại có liên quan tới người này đây!”



“Hả?” Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội nhìn về phía màn hình.



“Ừm.” Tăng Khả chỉ vào màn hình giới thiệu: “Vợ của Trương Liệt và vợ của Bàng Trí Huy lại là chị em bà con! Ở chỗ chúng ta gọi mối quan hệ này là anh em liền tay liền chân, cũng gọi là anh em cột chèo, còn có cái gì mà giao đấu 1x1 nữa!”



“Hửm? Không gọi là chị em bạn dâu à?” Thôi Lệ Châu chế nhạo một câu, nhưng khi thấy vẻ mặt Triệu Ngọc không bình thường cho nên lập tức ngậm miệng lại.



“Vậy thì không đúng!” Sắc mặt Triệu Ngọc sa sầm xuống, lộ ra vẻ vô cùng bất ngờ: “Nếu như... Là mối quan hệ gần như vậy... Thì lúc trên vách đá không có khả năng giả vờ như không quen biết, vả lại còn ra tay đánh nhau nữa...”



“Đúng vậy!” Tăng Khả gật đầu: “Mặc dù không phải là anh em thân thiết, nhưng ít ra cũng phải biết hoặc là đã từng gặp mặt nhau rồi chứ? Đây... là tình huống gì?”



“À...” Triệu Ngọc tập trung suy nghĩ, ngay sau đó lập tức thông suốt, nói với mọi người: “Nếu nói vậy thì... Phán đoán tôi mới vừa nói đã sai rồi! Sự việc vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn xảy ra trên người Bàng Trí Huy! Cái ông già này, đúng là biết giả vờ mà...”



“Hả? Đều mơ hồ rồi...” Thôi Lệ Châu gãi đầu giục hỏi: “Sếp ơi, anh nói rõ hơn chút đi có được không hả, chẳng lẽ... BOSS lớn thật sự trong vụ án quan tài treo trên vách đá không phải là Lâm Thừa Nghiệp mà chính là hội trưởng Bàng đó sao? Nhưng mà... Căn cứ vào tình huống hiện tại thì dường như ông ta không có vấn đề gì cả mà?”



“Hừ hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, lát nữa cậu điều tra giúp tôi chút tài liệu, dù sao thì chúng ta cũng có thể bắt giam ông ta hai mươi bốn giờ mà! Đợi chứng cứ xác thực rồi, lại ngả bài với ông ta cũng chưa muộn!”



Vừa nói, Triệu Ngọc vừa căn dặn Tăng Khả, chẳng bao lâu sau, Tăng Khả đã nhận lệnh đi rồi.



...



Sáu giờ chiều, trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt.



Triệu Ngọc đang gọi điện thoại cho Miêu Anh.



“Đúng vậy, ca phẫu thuật của Thôi Nhất Văn đã thành công, mặc dù hiện giờ còn chưa tỉnh lại nhưng theo báo cáo của bác sĩ thì anh ta không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa rồi!” Miêu Anh báo cáo tình huống từ Hạ Khẩu: “Em cũng đã xếp người đi điều tra rồi, cuộc sống cá nhân của Lâm Triêu Phượng rất điều độ, vả lại còn vô cùng để ý tới vệ sinh cá nhân nữa, cho nên những căn bệnh phụ khoa không tiện nói ra trước kia mà bà ta mắc phải đều là có người đáng nghi cố ý hãm hại, bịa đặt.”



“Đã biết, ghi nhớ điểm này rồi, đợi lát nữa để chị Ngô đi thẩm vấn mấy người Nhạc Vĩnh Niên sẽ hiểu ngay thôi!” Triệu Ngọc gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy còn... Chuyện anh bảo em điều tra thì sao, thế nào rồi?”



“Ngoài sáng, trong tối, tất cả các biện pháp mà em có thể sử dụng đều đã sử dụng cả rồi!” Miêu Anh thản nhiên nói: “Dựa theo tình hình nắm giữ trước mắt thì Lâm Triêu Phượng vẫn luôn không hề biết về hành động thuật Yếm Thắng trên quan tài treo của Lâm Thừa Nghiệp! Em cũng đã nói thẳng trước mặt bà ta rồi, bà ta nói mặc dù biết chuyện em trai bắt đầu cầu thần bái Phật rồi nhưng chưa từng coi là thật, cũng chưa từng nghe nói Nhạc Vĩnh Niên xem phong thủy giúp ông ta! Bà ta nói, từ sau vụ xích mích lần trước của hai người thì bà ta đã rất ít khi gặp Lâm Thừa Nghiệp, trong ngày thường thì ai cũng đều bận rộn, cho dù là Tết nhất thì cũng đều là vội vã gặp thoáng qua mà thôi...”



“À... Xem ra...” Triệu Ngọc nói: “Lâm Triêu Phượng cũng không có thâm hiểm khó dò như trong tưởng tượng của anh?”



“Đúng vậy, có lẽ là do thường xuyên ăn chay niệm Phật chăng. Qua tiếp xúc với bà ta thì em có thể cảm nhận được…” Miêu Anh nói: “Bà ta là một người phụ nữ thành thật, không giỏi tính kế. Trên một ít quan điểm thì thậm chí còn thẳng thắn hơn cả đàn ông nữa! Vả lại, phản ứng của bà ta đối với vụ án quan tài treo này đều trong phạm vi bình thường thôi. Vì thế cho nên, em cho rằng bà ta không biết chút nào về chuyện này đâu!”







“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, lại hỏi tiếp: “Vậy còn... chuyện núi Hoa Vân thì sao?”



“Em cũng đã tra xét chuyện này rồi, còn thẳng thắn nói một ít với Lâm Triêu Phượng nữa.” Miêu Anh trả lời: “Nhưng bà ta trừ nghe được thông tin về vụ án thảm sát cả nhà ra thì chẳng biết gì về những thứ khác cả!”



“À... Được rồi... Xem ra là anh đã suy nghĩ nhiều rồi...” Triệu Ngọc gật đầu: “Nếu đã vậy thì em cũng không cần phải nán lại Hạ Khẩu nữa đâu, mau trở về đi!”



“Ừm, em cũng đang định làm thế đây!” Miêu Anh hỏi: “Đúng rồi, em đã nói hết rồi, còn tình hình bên anh thì sao?”



“Bên anh à...”



Triệu Ngọc đang định báo tình hình cho Miêu Anh biết thì Ngô Tú Mẫn chợt đẩy cửa phòng làm việc ra, hưng phấn hô to với mọi người: “Các vị, tin tức mới nhất đây, Tưởng Dũng đã lọt lưới ở Việt Châu rồi, bắt được trong một khách sạn!”



“Hả? Nhanh vậy sao?” Triệu Ngọc vội buông điện thoại xuống, thúc giục: “Mau lên, tên đó nói thế nào?”



“Ừm!” Ngô Tú Mẫn gật đầu liên tục: “Tưởng Dũng đã khai báo hết toàn bộ rồi, thi thể nữ số 7 Biện Như Hinh đúng là do gã ta giết, kẻ bỏ Biện Như Hinh vào trong quan tài cũng là do gã ta làm! Gã ta khai nhận những tội mà mình đã phạm phải rất thành thật, không hề giấu giếm!”



“Đẹp!” Triệu Ngọc búng tay cái tách, vội mở loa ngoài của điện thoại lên cho Miêu Anh cùng nghe được tin tức tốt này.



“Gần như giống y đúc những gì mà Tiểu Thôi đã nói!” Ngô Tú Mẫn giải thích: “Ba mươi ba năm trước, Tưởng Dũng đúng là từng yêu Biện Như Hinh say đắm, còn từng theo đuổi cô ấy nữa nhưng lại bị Biện Như Hinh từ chối! Thứ nhất, Biện Như Hinh vẫn còn học cấp ba; thứ hai, Biện Như Hinh có vẻ ngoài xinh đẹp, lại có trình độ văn hóa, đương nhiên sẽ xem thường một người nhà quê như Tưởng Dũng. Buổi tối hôm xảy ra chuyện, do công tác đậy nắp quan tài treo sao Bắc Đẩu chưa hoàn thành cho nên Tưởng Dũng vốn định trông coi dụng cụ cùng với một nhân viên thi công khác ở trên vách đá. Nhưng Tưởng Dũng biết lớp tự học buổi tối của Biện Như Hinh sắp tan rồi cho nên mới viện cớ về nhà lấy đồ để đạp xe ba gác của đội thi công tới trường học, định trộm nhìn Biện Như Hinh. Biện Như Hinh thường hay về nhà cùng với mấy người bạn học nữa, nhưng vừa đúng đêm hôm đó cô ấy bị đau bụng, về nhà chậm hơn một chút cho nên mới đi một mình. Tưởng Dũng thấy đây là một cơ hội tuyệt vời, bèn đạp xe ba gác đuổi theo Biện Như Hinh, muốn chở cô ấy về nhà. Nhưng Biện Như Hinh vô cùng căm ghét Tưởng Dũng, không những từ chối ngồi xe mà còn nói rất nhiều lời khó nghe nữa!” Ngô Tú Mẫn kể lại: “Kết quả, trong cơn tức giận, Tưởng Dũng đã dùng sức mạnh để kéo Biện Như Hinh vào trong rừng cây, tiến hành cưỡng hiếp, sau đó vì sợ Biện Như Hinh sẽ báo cảnh sát cho nên lúc này mới ra tay, tàn nhẫn siết cổ cô ấy đến chết...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom