Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1251
Chương 1251 : Chương 1251BÀ CÔ
“Hội trưởng Bàng...” Sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì Triệu Ngọc lại chỉ vào tấm ảnh của thi thể nữ số 7 hỏi Bàng Trí Huy: “Bây giờ chúng tôi đã chứng minh được thi thể nữ số 7 và ông đều là con cháu của gia tộc họ Bàng, vả lại đều là con cháu đời thứ bảy hoặc đời thứ tám...
“Vậy ông hãy suy nghĩ lại xem, trước đây ông có từng nghe tin con gái nhà ai chết đột ngột hoặc là mất tích hay không?” Triệu Ngọc gợi ý: “Vả lại... Chính là vào thời điểm khai quật quan tài?”
“Ừm... Ô?” Không ngờ khi nghe thấy gợi ý từ Triệu Ngọc thì cổ của Bàng Trí Huy lại nghển lên lần nữa, hưng phấn nói: “Thần thám Triệu, mặc dù tôi không biết chuyện của thi thể nữ số 7 nhưng mà có một người có thể biết đó!”
“Ai?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên.
“Bà cô nhà tôi.” Bàng Trí Huy nghiêm túc nói: “Có lẽ là bà ta sẽ biết!”
“Hả? Ông còn có bà cô nữa à?” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Vậy bà ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Không phải, không phải... Là bà cô của tụi nhỏ!” Bàng Trí Huy giải thích.
“Bà cô của tụi nhỏ...” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Chẳng phải là cô của ông à?”
“Đúng, đúng!” Bàng Trí Huy lập tức đỏ mặt gật đầu: “Gọi quen rồi, xin lỗi, xin lỗi...”
“Lúc trẻ cô của tôi từng quản lý mọi chuyện trong gia tộc, sau đó còn từng làm bà mai nữa, người ta đặt cho bà một biệt danh là Tiểu thạo tin, à, không phải, là Vạn sự thông (cái gì cũng biết)! Đối với chuyện trên trời dưới đất trong ngoài tộc đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
“Cậu cảnh sát, vào giờ này, bà ta đang tập thể dục buổi sáng!” Bàng Trí Huy nhìn đồng đeo tay nhắc nhở: “Hay là tôi gọi điện thoại hỏi bà ta thử xem sao?”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc lập tức gật đầu, Ngô Tú Mẫn vội đi lấy điện thoại di động của Bàng Trí Huy tới.
Cuộc điện thoại này vô cùng thuận lợi, vì để cho mọi người đều nghe được rõ hơn, Bàng Trí Huy bật loa ngoài lên.
“Cô à, cô đang tập thể dục buổi sáng ạ?” Bàng Trí Huy hỏi trong điện thoại: “Có một chuyện làm phiền cô giúp đỡ, cô cố nhớ lại xem vào những năm 80 của thế kỷ trước, trong gia tộc chúng ta có cô gái nhà ai bất hạnh chết yểu hoặc là mất tích hay không?”
“Hả? Cháu hỏi chuyện này để làm gì?” Bà cụ không rõ nguyên do, lầm bầm làu bàu nói: “Hôm nay ta đang học một tư thế mới!”
“Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền!” Bàng Trí Huy vội giải thích với mọi người, sau đó mới lớn tiếng hỏi: “Bà cô của tụi nhỏ ơi! Chuyện này gấp lắm, chuyện quan trọng cho nên cô hãy suy nghĩ cho thật kĩ, khoảng năm 85... Đó là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi!”
“À... Khoảng năm 85 hả...” Bà cụ nghiêm túc nhớ lại rồi nói: “Người mà cháu nói không phải là con gái nhà Bàng nhị gia chứ?”
“Hả? Bàng nhị gia...” Mọi người cạn lời.
“Con gái nhà Bàng nhị gia bị bắt cóc vào thời điểm đó, lúc ấy chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi!” Bà cụ nghiêm túc nói: “Chuyện này sau đó còn đưa lên chuyên mục tìm người trên đài trung ương nữa, nhờ vậy mới tìm về được thì phải? Cũng đã sinh được bốn đứa bé rồi... Cháu không thấy cảnh đó đâu, trời ơi, ta xem mà nước mắt chảy rào rào...”
“Không phải, không phải...” Trên mặt Bàng Trí Huy đổ mồ hôi: “Người mà cháu hỏi đến nay vẫn chưa tìm được! Bà cô, làm ơn, cô hãy suy nghĩ kĩ... Chính là con cháu đời thứ bảy hoặc đời thứ tám của gia tộc họ Bàng chúng ta, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, mất tích hoặc chết yểu vào khoảng năm 85... Thế nào, có ấn tượng gì không?”
“Ừm... Đã lâu như vậy rồi, cô phải suy nghĩ lại mới được...” Bà cụ hồi tưởng lại một hồi rồi nói: “Trong ấn tượng của ta hình như đã từng nghe chuyện này rồi thì phải... Nhưng mà, cụ thể là nhà ai, ta lại không nhớ ra!
“Như vậy đi, dượng con đang đi vệ sinh.” Bà cụ nói: “Đợi ông ấy quay lại, ta sẽ hỏi ông ấy thử xem... Ừm... Ừm... Khoan đã, đừng cúp, đừng cúp... Dượng con về rồi...”
Nghe thấy âm thanh huyên náo trong điện thoại, mọi người không khỏi lúng túng.
Âm thanh huyên náo kéo dài trong mười mấy giây, lúc này trong loa mới vang lên tiếng nói của bà cụ một lần nữa: “Đúng rồi, đúng rồi, vẫn là dượng con lợi hại! Tiểu Bàng à, đừng nói chứ quả thực là có chuyện như vậy!” Bà cụ điều chỉnh lại một chút rồi lớn tiếng nói: “Vào năm 85 đúng là nhà họ Biện có một cô bé mất tích, tuổi tác cũng nằm ở khoảng như con nói!”
“Đúng... Mười bảy tuổi!” Trong điện thoại vang lên giọng nói bổ sung của một người đàn ông, chắc chắn đó là dượng của Bàng Trí Huy.
“Hả? Nhà họ Biện?” Bàng Trí Huy nhíu mày.
“Đúng vậy, đó là một nhánh của Nhị lão tổ của con đó.” Bà cụ giải thích: “Bởi vì không có con trai cho nên sau đó đổi họ, một nhà họ Biện, một nhà họ Tưởng, nhưng tất cả bọn họ đều là thành viên chính tông của gia tộc họ Bàng!”
Hả?
Khi nghe thấy lời giải thích này thì tất cả mọi người đều không khỏi ngớ người. Tưởng Dũng mà ban nãy Bàng Trí Huy nhắc tới chính là thành viên họ Tưởng của gia tộc họ Bàng.
Chẳng lẽ...
“Theo lý thuyết thì bọn họ với chúng ta rất xa, nhưng vào những năm 80 khi ấy...” Bà cụ tiếp tục nói: “Mấy anh em nhà họ Biện đều làm cùng một công xưởng với dượng con, nên dượng con mới nghe được chuyện này!”
“Đúng vậy, con thứ ba của nhà họ Biện tên là Biện Quốc Khánh.” Dượng của Bàng Trí Huy bổ sung nói: “Là con gái nhà họ bị mất tích vào năm tám mươi mấy đó!”
“Hả? Biện Quốc Khánh?” Bàng Trí Huy gãi đầu nhớ lại: “Chưa từng nghe nói tới! Dượng à, dượng có thể nói chi tiết hơn một chút được không?”
“Ừm... Để ta suy nghĩ lại đã...” Dượng hồi tưởng lại rồi nói: “Biện Quốc Khánh có một trai một gái, người con gái mất tích lúc mới mười bảy tuổi, mất tích ngay trên đường tan học về! Lúc ấy, nhà họ Biện kêu gọi công nhân trong công xưởng đi tìm kiếm khắp nơi, ta cũng có đi tìm giúp! Nhưng mà vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác!”
“Tại sao... Tại sao không báo cảnh sát?” Bàng Trí Huy hỏi.
“Báo cảnh sát? Báo rồi chứ...” Dượng nói: “Đương nhiên là cảnh sát cũng đi tìm giúp nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả!”
“Vậy... Sau đó nữa thì sao?” Bàng Trí Huy không yên tâm hỏi: “Chắc không phải cũng tìm được như con gái của Bàng nhị gia chứ!”
“Không, không, chắc không đâu!” Dượng khẳng định nói: “Cả nhà Biện Quốc Khánh có người thân ở Malaysia, sau đó không bao lâu đã dời đi rồi! Mặc dù bọn ta không có liên lạc với nhau nhưng cũng chưa từng nghe thấy tin bọn họ đã tìm thấy con gái!”
Dượng của Bàng Trí Huy còn đang nói trong điện thoại thì Tăng Khả sớm đã dùng máy vi tính bắt đầu tìm kiếm những tài liệu liên quan thông qua hệ thống trong phòng nghe thẩm vấn...
“Vậy... Tên con gái nhà ông ấy là gì, dượng còn nhớ ra không?” Bàng Trí Huy lại hỏi: “Còn nữa, có thể nhớ ra thời gian mất tích cụ thể không?”
“Không nhớ, lúc ấy trong công xưởng có hơn một nghìn người! Nếu không phải là họ hàng thì cũng chẳng biết nhau nữa, làm sao biết được tên của con gái ông ấy chứ? Hình như... Cũng chưa từng gặp...” Dượng trả lời: “Nhưng mà ta có biết mấy người, khá là thân thiết với Biện Quốc Khánh, con tìm mấy người này hỏi thử xem sao...”
Vừa nói, dượng đã cung cấp ngay mấy cái tên cho Bàng Trí Huy, trong số đó có mấy người Bàng Trí Huy cũng quen biết...
“Tổ trưởng...” Lúc này, Tăng Khả mở cửa phòng thẩm vấn, cầm máy tính nói: “Em đã tra được tài liệu của Biện Quốc Khánh, bọn họ đúng là đang định cư ở Malaysia! Em tìm được một phương thức liên lạc có hiệu quả, có phải liên lạc với bọn họ ngay bây giờ hay không?”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý.
Triệu Ngọc vừa mới gật đầu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
“Tổ trưởng, có chuyện rồi!” Là Nhiễm Đào gọi điện thoại tới, giọng nói của anh ta có vẻ vô cùng gấp gáp: “Nhân viên liên quan ở Cục thủy lợi nói Tưởng Dũng đã không đi làm trong nhiều ngày rồi! Cũng không xin nghỉ, cũng không thông báo trước, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi được...
“Gã ta sẽ không chạy trốn đó chứ!?”
“Hội trưởng Bàng...” Sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì Triệu Ngọc lại chỉ vào tấm ảnh của thi thể nữ số 7 hỏi Bàng Trí Huy: “Bây giờ chúng tôi đã chứng minh được thi thể nữ số 7 và ông đều là con cháu của gia tộc họ Bàng, vả lại đều là con cháu đời thứ bảy hoặc đời thứ tám...
“Vậy ông hãy suy nghĩ lại xem, trước đây ông có từng nghe tin con gái nhà ai chết đột ngột hoặc là mất tích hay không?” Triệu Ngọc gợi ý: “Vả lại... Chính là vào thời điểm khai quật quan tài?”
“Ừm... Ô?” Không ngờ khi nghe thấy gợi ý từ Triệu Ngọc thì cổ của Bàng Trí Huy lại nghển lên lần nữa, hưng phấn nói: “Thần thám Triệu, mặc dù tôi không biết chuyện của thi thể nữ số 7 nhưng mà có một người có thể biết đó!”
“Ai?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên.
“Bà cô nhà tôi.” Bàng Trí Huy nghiêm túc nói: “Có lẽ là bà ta sẽ biết!”
“Hả? Ông còn có bà cô nữa à?” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Vậy bà ta bao nhiêu tuổi rồi?”
“Không phải, không phải... Là bà cô của tụi nhỏ!” Bàng Trí Huy giải thích.
“Bà cô của tụi nhỏ...” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Chẳng phải là cô của ông à?”
“Đúng, đúng!” Bàng Trí Huy lập tức đỏ mặt gật đầu: “Gọi quen rồi, xin lỗi, xin lỗi...”
“Lúc trẻ cô của tôi từng quản lý mọi chuyện trong gia tộc, sau đó còn từng làm bà mai nữa, người ta đặt cho bà một biệt danh là Tiểu thạo tin, à, không phải, là Vạn sự thông (cái gì cũng biết)! Đối với chuyện trên trời dưới đất trong ngoài tộc đều nắm rõ trong lòng bàn tay!”
“Cậu cảnh sát, vào giờ này, bà ta đang tập thể dục buổi sáng!” Bàng Trí Huy nhìn đồng đeo tay nhắc nhở: “Hay là tôi gọi điện thoại hỏi bà ta thử xem sao?”
Nghe thấy vậy, Triệu Ngọc lập tức gật đầu, Ngô Tú Mẫn vội đi lấy điện thoại di động của Bàng Trí Huy tới.
Cuộc điện thoại này vô cùng thuận lợi, vì để cho mọi người đều nghe được rõ hơn, Bàng Trí Huy bật loa ngoài lên.
“Cô à, cô đang tập thể dục buổi sáng ạ?” Bàng Trí Huy hỏi trong điện thoại: “Có một chuyện làm phiền cô giúp đỡ, cô cố nhớ lại xem vào những năm 80 của thế kỷ trước, trong gia tộc chúng ta có cô gái nhà ai bất hạnh chết yểu hoặc là mất tích hay không?”
“Hả? Cháu hỏi chuyện này để làm gì?” Bà cụ không rõ nguyên do, lầm bầm làu bàu nói: “Hôm nay ta đang học một tư thế mới!”
“Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền!” Bàng Trí Huy vội giải thích với mọi người, sau đó mới lớn tiếng hỏi: “Bà cô của tụi nhỏ ơi! Chuyện này gấp lắm, chuyện quan trọng cho nên cô hãy suy nghĩ cho thật kĩ, khoảng năm 85... Đó là một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi!”
“À... Khoảng năm 85 hả...” Bà cụ nghiêm túc nhớ lại rồi nói: “Người mà cháu nói không phải là con gái nhà Bàng nhị gia chứ?”
“Hả? Bàng nhị gia...” Mọi người cạn lời.
“Con gái nhà Bàng nhị gia bị bắt cóc vào thời điểm đó, lúc ấy chắc khoảng mười sáu mười bảy tuổi!” Bà cụ nghiêm túc nói: “Chuyện này sau đó còn đưa lên chuyên mục tìm người trên đài trung ương nữa, nhờ vậy mới tìm về được thì phải? Cũng đã sinh được bốn đứa bé rồi... Cháu không thấy cảnh đó đâu, trời ơi, ta xem mà nước mắt chảy rào rào...”
“Không phải, không phải...” Trên mặt Bàng Trí Huy đổ mồ hôi: “Người mà cháu hỏi đến nay vẫn chưa tìm được! Bà cô, làm ơn, cô hãy suy nghĩ kĩ... Chính là con cháu đời thứ bảy hoặc đời thứ tám của gia tộc họ Bàng chúng ta, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, mất tích hoặc chết yểu vào khoảng năm 85... Thế nào, có ấn tượng gì không?”
“Ừm... Đã lâu như vậy rồi, cô phải suy nghĩ lại mới được...” Bà cụ hồi tưởng lại một hồi rồi nói: “Trong ấn tượng của ta hình như đã từng nghe chuyện này rồi thì phải... Nhưng mà, cụ thể là nhà ai, ta lại không nhớ ra!
“Như vậy đi, dượng con đang đi vệ sinh.” Bà cụ nói: “Đợi ông ấy quay lại, ta sẽ hỏi ông ấy thử xem... Ừm... Ừm... Khoan đã, đừng cúp, đừng cúp... Dượng con về rồi...”
Nghe thấy âm thanh huyên náo trong điện thoại, mọi người không khỏi lúng túng.
Âm thanh huyên náo kéo dài trong mười mấy giây, lúc này trong loa mới vang lên tiếng nói của bà cụ một lần nữa: “Đúng rồi, đúng rồi, vẫn là dượng con lợi hại! Tiểu Bàng à, đừng nói chứ quả thực là có chuyện như vậy!” Bà cụ điều chỉnh lại một chút rồi lớn tiếng nói: “Vào năm 85 đúng là nhà họ Biện có một cô bé mất tích, tuổi tác cũng nằm ở khoảng như con nói!”
“Đúng... Mười bảy tuổi!” Trong điện thoại vang lên giọng nói bổ sung của một người đàn ông, chắc chắn đó là dượng của Bàng Trí Huy.
“Hả? Nhà họ Biện?” Bàng Trí Huy nhíu mày.
“Đúng vậy, đó là một nhánh của Nhị lão tổ của con đó.” Bà cụ giải thích: “Bởi vì không có con trai cho nên sau đó đổi họ, một nhà họ Biện, một nhà họ Tưởng, nhưng tất cả bọn họ đều là thành viên chính tông của gia tộc họ Bàng!”
Hả?
Khi nghe thấy lời giải thích này thì tất cả mọi người đều không khỏi ngớ người. Tưởng Dũng mà ban nãy Bàng Trí Huy nhắc tới chính là thành viên họ Tưởng của gia tộc họ Bàng.
Chẳng lẽ...
“Theo lý thuyết thì bọn họ với chúng ta rất xa, nhưng vào những năm 80 khi ấy...” Bà cụ tiếp tục nói: “Mấy anh em nhà họ Biện đều làm cùng một công xưởng với dượng con, nên dượng con mới nghe được chuyện này!”
“Đúng vậy, con thứ ba của nhà họ Biện tên là Biện Quốc Khánh.” Dượng của Bàng Trí Huy bổ sung nói: “Là con gái nhà họ bị mất tích vào năm tám mươi mấy đó!”
“Hả? Biện Quốc Khánh?” Bàng Trí Huy gãi đầu nhớ lại: “Chưa từng nghe nói tới! Dượng à, dượng có thể nói chi tiết hơn một chút được không?”
“Ừm... Để ta suy nghĩ lại đã...” Dượng hồi tưởng lại rồi nói: “Biện Quốc Khánh có một trai một gái, người con gái mất tích lúc mới mười bảy tuổi, mất tích ngay trên đường tan học về! Lúc ấy, nhà họ Biện kêu gọi công nhân trong công xưởng đi tìm kiếm khắp nơi, ta cũng có đi tìm giúp! Nhưng mà vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác!”
“Tại sao... Tại sao không báo cảnh sát?” Bàng Trí Huy hỏi.
“Báo cảnh sát? Báo rồi chứ...” Dượng nói: “Đương nhiên là cảnh sát cũng đi tìm giúp nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả!”
“Vậy... Sau đó nữa thì sao?” Bàng Trí Huy không yên tâm hỏi: “Chắc không phải cũng tìm được như con gái của Bàng nhị gia chứ!”
“Không, không, chắc không đâu!” Dượng khẳng định nói: “Cả nhà Biện Quốc Khánh có người thân ở Malaysia, sau đó không bao lâu đã dời đi rồi! Mặc dù bọn ta không có liên lạc với nhau nhưng cũng chưa từng nghe thấy tin bọn họ đã tìm thấy con gái!”
Dượng của Bàng Trí Huy còn đang nói trong điện thoại thì Tăng Khả sớm đã dùng máy vi tính bắt đầu tìm kiếm những tài liệu liên quan thông qua hệ thống trong phòng nghe thẩm vấn...
“Vậy... Tên con gái nhà ông ấy là gì, dượng còn nhớ ra không?” Bàng Trí Huy lại hỏi: “Còn nữa, có thể nhớ ra thời gian mất tích cụ thể không?”
“Không nhớ, lúc ấy trong công xưởng có hơn một nghìn người! Nếu không phải là họ hàng thì cũng chẳng biết nhau nữa, làm sao biết được tên của con gái ông ấy chứ? Hình như... Cũng chưa từng gặp...” Dượng trả lời: “Nhưng mà ta có biết mấy người, khá là thân thiết với Biện Quốc Khánh, con tìm mấy người này hỏi thử xem sao...”
Vừa nói, dượng đã cung cấp ngay mấy cái tên cho Bàng Trí Huy, trong số đó có mấy người Bàng Trí Huy cũng quen biết...
“Tổ trưởng...” Lúc này, Tăng Khả mở cửa phòng thẩm vấn, cầm máy tính nói: “Em đã tra được tài liệu của Biện Quốc Khánh, bọn họ đúng là đang định cư ở Malaysia! Em tìm được một phương thức liên lạc có hiệu quả, có phải liên lạc với bọn họ ngay bây giờ hay không?”
“Được!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý.
Triệu Ngọc vừa mới gật đầu thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
“Tổ trưởng, có chuyện rồi!” Là Nhiễm Đào gọi điện thoại tới, giọng nói của anh ta có vẻ vô cùng gấp gáp: “Nhân viên liên quan ở Cục thủy lợi nói Tưởng Dũng đã không đi làm trong nhiều ngày rồi! Cũng không xin nghỉ, cũng không thông báo trước, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi được...
“Gã ta sẽ không chạy trốn đó chứ!?”