Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1234
Chương 1234 : Chương 1234TÔI CÓ MỘT NGƯỜI THÍCH HỢP
“Sợ là khó làm.” Kiểm sát trưởng Mao Tường Hoa nói với mọi người: “Cứ cho là Bạch Lãng thật sự là sát thủ Lâm Thừa Nghiệp thuê, nhưng chúng ta cũng đâu có chứng cứ?”
“Những điều mọi người vừa nói sẽ không có hiệu lực trước tòa. Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan, không thể tạo thành chứng cứ trước tòa được.”
“Tất nhiên là chúng tôi biết chuyện này, nhưng ông chưa từng nghe qua đại danh Triệu Ngọc thần thám sao?” Thôi Lệ Châu bá vai Triệu Ngọc nói: “Chuyện khiến người khác nhận tội, đối với sếp của chúng tôi mà nói là việc dễ như ăn cháo ấy, phải không?”
Do Triệu Ngọc vóc người cao lớn, Thôi Lệ Châu đành phải nhón chân lên mới miễn cưỡng cao đến bả vai Triệu Ngọc, trông cực kỳ đáng yêu.
“Đừng có nói bậy bạ.” Triệu Ngọc nghiêm nghị đẩy tay Thôi Lệ Châu ra: “Tôi đây là người chính trực đấy biết không, để tội phạm nhận tội, phải dùng phương pháp đàng hoàng mới được.”
“Vậy...” Mao Tường Hoa vội nói: “Cậu đã có kế hoạch gì rồi ư?”
“Tất nhiên là chưa rồi, đâu có nhanh như vậy?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Dẫu sao Lâm Thừa Nghiệp cũng đã bố trí kế hoạch quan tài treo lâu như vậy, chắc chắn là chuẩn bị đầy đủ rồi.”
“Cho nên, muốn tìm được chỗ sơ hở của ông ta thì cần phải thảo luận kĩ hơn.”
“Tôi cho là, liên quan tới nhận tội, cậu vẫn phải bỏ công sức về phía Lâm Thừa Nghiệp.” Mao Tường Hoa nhắc nhở: “Bởi vì vụ án quan tài treo lừa đảo trước đó, nên lời khai của Bạch Lãng đã không có tác dụng.”
“Nếu chúng ta muốn chứng minh Lâm Thừa Nghiệp có tội, chỉ có thể bắt ông ta chủ động khai báo.”
“Nói thì dễ, làm thì khó.” Tăng Khả nói: “Chưa nói đến chuyện Lâm Thừa Nghiệp sẽ không chịu nhận tội, muốn Bạch Lãng mở miệng cũng là chuyện không thể.”
“Cho nên...” Triệu Ngọc như có điều suy nghĩ, thở dài nói: “Chúng ta cần phải có chứng cứ. Nhưng chứng cứ...”
“Em gái Bạch Lãng.” Thôi Lệ Châu phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: “Nhưng cô ấy không còn nhỏ nữa, có thể hỏi được sự thật gì từ cô ấy chứ?”
“Sếp ơi...” Thôi Lệ Châu nắm lấy cánh tay Triệu Ngọc: “Chi bằng chúng ta làm một vụ giao dịch với cô ấy. Chỉ cần cô ấy chịu nói sự thật, làm chứng vụ Lâm Thừa Nghiệp, chúng ta sẽ giảm án cho Bạch Lãng?”
“Việc này...” Nghe vậy, Mao Tường Hoa lập tức toát mồ hôi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Việc này... không hợp trình tự lắm thì phải?”
“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Bạch Thiến không hề biết chuyện này. Thử nghĩ xem, Bạch Lãng làm sao có thể cho cô ấy biết chứ? Nếu Bạch Thiến biết anh cô ấy vì cứu cô ấy mà đi giết người, cô ấy sẽ có cảm giác gì?”
“Vậy...” Thôi Lệ Châu lại nói: “Chúng ta có thể lợi dụng Bạch Thiến, công kích Bạch Lãng, để anh ta nói ra sự thật không phải là được rồi sao?”
“Không được.” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Triệu Ngọc tôi vô cùng chính trực, sao có thể lợi dụng một cô gái mắc bệnh nan y chứ. Dù Bạch Lãng có mất tính người thì em gái anh ta vẫn là người vô tội, chúng ta không thể lợi dụng cô ấy được.”
“Vậy...” Thôi Lệ Châu đảo mắt, nảy ra ý khác: “Chúng ta sử dụng tuyệt học của sếp, dọa bọn họ thử xem?”
“...” Nghe thấy cách nói không chuyên nghiệp của Thôi Lệ Châu, Mao Tường Hoa cạn lời.
“Chúng ta có thể nói với Bạch Lãng, Lâm Thừa Nghiệp đã nhận tội rồi, khai rõ tất cả mọi chuyện.” Thôi Lệ Châu hưng phấn nắm chặt tay: “Sau đó sẽ nói tương tự để lừa Lâm Thừa Nghiệp. Hừ, còn lo ông ta không chịu khai ra sao?”
“...” Mao Tường Hoa toát mồ hôi.
“Cách này... cũng không phải là không được...” Triệu Ngọc nghĩ ngợi rồi bình luận: “Nhưng nếu muốn lừa gạt bọn chúng, chúng ta cần có điều kiện tiên quyết là biết một phần tình tiết mới được.”
“Nếu như chúng ta chỉ dùng giả thiết và suy đoán vừa nãy để lừa bọn chúng, như vậy chỉ cần nói sai một chỗ thôi. bọn chúng sẽ không bị mắc lừa nữa.”
“Đánh rắn phải đánh giập đầu, Triệu Ngọc tôi làm việc, hoặc là không đánh, nếu đã đánh phải đánh chết.”
“Vẫn là anh lợi hại, không hổ là sếp của bọn tôi.” Thôi Lệ Châu giơ ngón cái.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả cho ý kiến: “Tình huống trước mắt là Lâm Triêu Phượng không bị đâm chết. Chúng ta có thể lợi dụng điều này để tấn công Lâm Thừa Nghiệp không? Lúc ông ta biết được tin này, hẳn là sẽ rất thất vọng nhỉ?”
“Chuyện này sao... Tôi nghĩ, vẫn nên nói muộn một chút thì tốt hơn.” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Mọi người thường nói ‘đắc ý quên hình’, chỉ có để Lâm Thừa Nghiệp đắc ý, mới khiến ông ta xuất hiện sơ hở.”
“Có thể sau khi thất vọng, ngược lại sẽ trở nên cảnh giác hơn. Ừ...” Triệu Ngọc quay qua nói với Mao Tường Hoa: “Kiểm sát trưởng Mao, nếu Thôi Nhất Văn được cứu chữa qua khỏi, cũng đồng nghĩa với việc trong vụ án không xuất hiện án mạng, như vậy... tội danh của Lâm Thừa Nghiệp sẽ được giảm nhẹ đi phải không?”
“Không gây chết người, tự nhiên sẽ được giảm án.” Mao Tường Hoa nói: “Nhưng tội giết người bất thành chia làm rất nhiều trường hợp. Trong vụ án, Lâm Thừa Nghiệp thuộc loại thuê giết người, hình phạt tương ứng không kém hành vi cố ý giết người.”
“Bạch Lãng giết người không thành, cũng đồng nghĩa với việc Lâm Thừa nghiệp thuê giết người không thành, nếu thật sự không thành, vậy chắc chắn sẽ được xử nhẹ hơn.”
“Nhưng, theo định nghĩa của giết người chưa đạt là: Nhân tố xuất hiện ngoài dự tính, khiến cho người thực hiện hành vi không thể tiếp tục thực hiện hành vi làm hại mà bị cưỡng chế bỏ qua hành vi, hoặc người sử dụng công cụ xảy ra sai sót, mà trên thực tế cũng không thể hoàn thành hành vi gây hại.”
“Mà chúng ta nhìn tổng quát về vụ án, hành vi Bạch Lãng lái xe đâm Lâm Triêu Phượng hoàn toàn không phù hợp với định nghĩa ở trên.”
“Bạch Lãng đã thực hiện hành vi giết người, đồng thời hoàn toàn có thể hoàn thành hành vi giết người, chỉ là trong quá trình thực hiện, Thôi Nhất Văn bất ngờ lao ra đỡ, mới khiến cho người bị hại không bị tử vong.”
“Cho nên, loại tội phạm này, chúng tôi gọi là cấu thành tội phạm, liên quan tới xử phạt cấu thành tội phạm, vậy thì nghiêm trọng rồi.”
“Tuy từ góc độ tư pháp và lập pháp, hiện nay vẫn còn tồn tại những bất đồng nhất định, nhưng phán đoán dựa trên kinh nghiệm của tôi, cho dù đứng trên lập trường nào tiến hành phán quyết, một khi tội danh thành lập, Lâm Thừa Nghiệp ít nhất cũng sẽ bị tuyên án tù có thời hạn mười năm trở lên. Thậm chí còn có thể nghiêm trọng hơn.”
“Uầy...” Thôi Lệ Châu nghe xong, lập tức giơ ngón cái với Mao Tường Hoa: “Ông nói thật lưu loát.”
“Tôi hiểu ý ông.” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tuy không chết người, nhưng hung thủ vẫn phải trả giá đắt cho hành vi giết người của mình.”
“Thật ra, điều này cũng giống với đạo nghĩa giang hồ, người khác chém đại ca của chúng ta, dù không chém chết, nhưng thù này đã kết, sớm muộn cũng sẽ trả lại.”
“...” Mao Tường Hoa vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng nghe được Triệu Ngọc nói đạo lý giang hồ, ông ta bèn im bặt.
“Vậy thì đúng rồi.” Thôi Lệ Châu gật đầu nói: “Tổ điều tra đặc biệt của chúng ta là muốn đến điều tra rõ chân tướng, bất kể hung thủ phạm phải tội lớn hay nhỏ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, nhất định sẽ phải khiến Lâm Thừa Nghiệp chịu trách nhiệm vì hành vi tội ác của mình.”
“Đúng.” Tăng Khả tỏ vẻ tán đồng, đồng thời rất có lòng tin mà nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, em sẽ đi điều tra thông tin nhật ký cuộc gọi và lịch sử trò chuyện của Lâm Thừa Nghiệp và Bạch Lăng, ít nhất phải chứng minh được bọn chúng đã quen biết từ trước vụ án quan tài treo mới được.”
“Theo tôi thấy thì tạm thời chưa cần.” Ai ngờ, Triệu Ngọc mắt sáng lên, xua tay nói: “Vì tôi có một biện pháp tốt hơn, có thể cực kỳ nhanh chóng giải quyết vấn đề khó khăn này.”
“Ồ?” Mọi người đều ngạc nhiên, Thôi Lệ Châu lập tức vỗ Triệu Ngọc, hưng phấn hô lên: “Ấy. Tôi đã sớm biết sếp có cách mà. Anh mau nói đi, rốt cuộc là biện pháp gì vậy?”
“Ha ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt cười dài, sau đó nheo mắt nói: “Mọi người từng nghe đạo lý ‘lấy đá núi khác về mài dao ta’ chưa?”
“Thật ra, muốn khiến cho Lâm Thừa Nghiệp nhận tội, tôi còn có một người thích hợp hơn.”
“Mọi người biết không? Tôi vừa nghĩ tới người này, liền cảm thấy bản thân rất xấu xa, xấu xa đến mức không phải người, ha ha ha.”
“Sợ là khó làm.” Kiểm sát trưởng Mao Tường Hoa nói với mọi người: “Cứ cho là Bạch Lãng thật sự là sát thủ Lâm Thừa Nghiệp thuê, nhưng chúng ta cũng đâu có chứng cứ?”
“Những điều mọi người vừa nói sẽ không có hiệu lực trước tòa. Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan, không thể tạo thành chứng cứ trước tòa được.”
“Tất nhiên là chúng tôi biết chuyện này, nhưng ông chưa từng nghe qua đại danh Triệu Ngọc thần thám sao?” Thôi Lệ Châu bá vai Triệu Ngọc nói: “Chuyện khiến người khác nhận tội, đối với sếp của chúng tôi mà nói là việc dễ như ăn cháo ấy, phải không?”
Do Triệu Ngọc vóc người cao lớn, Thôi Lệ Châu đành phải nhón chân lên mới miễn cưỡng cao đến bả vai Triệu Ngọc, trông cực kỳ đáng yêu.
“Đừng có nói bậy bạ.” Triệu Ngọc nghiêm nghị đẩy tay Thôi Lệ Châu ra: “Tôi đây là người chính trực đấy biết không, để tội phạm nhận tội, phải dùng phương pháp đàng hoàng mới được.”
“Vậy...” Mao Tường Hoa vội nói: “Cậu đã có kế hoạch gì rồi ư?”
“Tất nhiên là chưa rồi, đâu có nhanh như vậy?” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Dẫu sao Lâm Thừa Nghiệp cũng đã bố trí kế hoạch quan tài treo lâu như vậy, chắc chắn là chuẩn bị đầy đủ rồi.”
“Cho nên, muốn tìm được chỗ sơ hở của ông ta thì cần phải thảo luận kĩ hơn.”
“Tôi cho là, liên quan tới nhận tội, cậu vẫn phải bỏ công sức về phía Lâm Thừa Nghiệp.” Mao Tường Hoa nhắc nhở: “Bởi vì vụ án quan tài treo lừa đảo trước đó, nên lời khai của Bạch Lãng đã không có tác dụng.”
“Nếu chúng ta muốn chứng minh Lâm Thừa Nghiệp có tội, chỉ có thể bắt ông ta chủ động khai báo.”
“Nói thì dễ, làm thì khó.” Tăng Khả nói: “Chưa nói đến chuyện Lâm Thừa Nghiệp sẽ không chịu nhận tội, muốn Bạch Lãng mở miệng cũng là chuyện không thể.”
“Cho nên...” Triệu Ngọc như có điều suy nghĩ, thở dài nói: “Chúng ta cần phải có chứng cứ. Nhưng chứng cứ...”
“Em gái Bạch Lãng.” Thôi Lệ Châu phản ứng cực nhanh, vội vàng nói: “Nhưng cô ấy không còn nhỏ nữa, có thể hỏi được sự thật gì từ cô ấy chứ?”
“Sếp ơi...” Thôi Lệ Châu nắm lấy cánh tay Triệu Ngọc: “Chi bằng chúng ta làm một vụ giao dịch với cô ấy. Chỉ cần cô ấy chịu nói sự thật, làm chứng vụ Lâm Thừa Nghiệp, chúng ta sẽ giảm án cho Bạch Lãng?”
“Việc này...” Nghe vậy, Mao Tường Hoa lập tức toát mồ hôi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Việc này... không hợp trình tự lắm thì phải?”
“Mấu chốt là…” Triệu Ngọc trịnh trọng nói: “Bạch Thiến không hề biết chuyện này. Thử nghĩ xem, Bạch Lãng làm sao có thể cho cô ấy biết chứ? Nếu Bạch Thiến biết anh cô ấy vì cứu cô ấy mà đi giết người, cô ấy sẽ có cảm giác gì?”
“Vậy...” Thôi Lệ Châu lại nói: “Chúng ta có thể lợi dụng Bạch Thiến, công kích Bạch Lãng, để anh ta nói ra sự thật không phải là được rồi sao?”
“Không được.” Triệu Ngọc vỗ ngực nói: “Triệu Ngọc tôi vô cùng chính trực, sao có thể lợi dụng một cô gái mắc bệnh nan y chứ. Dù Bạch Lãng có mất tính người thì em gái anh ta vẫn là người vô tội, chúng ta không thể lợi dụng cô ấy được.”
“Vậy...” Thôi Lệ Châu đảo mắt, nảy ra ý khác: “Chúng ta sử dụng tuyệt học của sếp, dọa bọn họ thử xem?”
“...” Nghe thấy cách nói không chuyên nghiệp của Thôi Lệ Châu, Mao Tường Hoa cạn lời.
“Chúng ta có thể nói với Bạch Lãng, Lâm Thừa Nghiệp đã nhận tội rồi, khai rõ tất cả mọi chuyện.” Thôi Lệ Châu hưng phấn nắm chặt tay: “Sau đó sẽ nói tương tự để lừa Lâm Thừa Nghiệp. Hừ, còn lo ông ta không chịu khai ra sao?”
“...” Mao Tường Hoa toát mồ hôi.
“Cách này... cũng không phải là không được...” Triệu Ngọc nghĩ ngợi rồi bình luận: “Nhưng nếu muốn lừa gạt bọn chúng, chúng ta cần có điều kiện tiên quyết là biết một phần tình tiết mới được.”
“Nếu như chúng ta chỉ dùng giả thiết và suy đoán vừa nãy để lừa bọn chúng, như vậy chỉ cần nói sai một chỗ thôi. bọn chúng sẽ không bị mắc lừa nữa.”
“Đánh rắn phải đánh giập đầu, Triệu Ngọc tôi làm việc, hoặc là không đánh, nếu đã đánh phải đánh chết.”
“Vẫn là anh lợi hại, không hổ là sếp của bọn tôi.” Thôi Lệ Châu giơ ngón cái.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả cho ý kiến: “Tình huống trước mắt là Lâm Triêu Phượng không bị đâm chết. Chúng ta có thể lợi dụng điều này để tấn công Lâm Thừa Nghiệp không? Lúc ông ta biết được tin này, hẳn là sẽ rất thất vọng nhỉ?”
“Chuyện này sao... Tôi nghĩ, vẫn nên nói muộn một chút thì tốt hơn.” Triệu Ngọc suy nghĩ nói: “Mọi người thường nói ‘đắc ý quên hình’, chỉ có để Lâm Thừa Nghiệp đắc ý, mới khiến ông ta xuất hiện sơ hở.”
“Có thể sau khi thất vọng, ngược lại sẽ trở nên cảnh giác hơn. Ừ...” Triệu Ngọc quay qua nói với Mao Tường Hoa: “Kiểm sát trưởng Mao, nếu Thôi Nhất Văn được cứu chữa qua khỏi, cũng đồng nghĩa với việc trong vụ án không xuất hiện án mạng, như vậy... tội danh của Lâm Thừa Nghiệp sẽ được giảm nhẹ đi phải không?”
“Không gây chết người, tự nhiên sẽ được giảm án.” Mao Tường Hoa nói: “Nhưng tội giết người bất thành chia làm rất nhiều trường hợp. Trong vụ án, Lâm Thừa Nghiệp thuộc loại thuê giết người, hình phạt tương ứng không kém hành vi cố ý giết người.”
“Bạch Lãng giết người không thành, cũng đồng nghĩa với việc Lâm Thừa nghiệp thuê giết người không thành, nếu thật sự không thành, vậy chắc chắn sẽ được xử nhẹ hơn.”
“Nhưng, theo định nghĩa của giết người chưa đạt là: Nhân tố xuất hiện ngoài dự tính, khiến cho người thực hiện hành vi không thể tiếp tục thực hiện hành vi làm hại mà bị cưỡng chế bỏ qua hành vi, hoặc người sử dụng công cụ xảy ra sai sót, mà trên thực tế cũng không thể hoàn thành hành vi gây hại.”
“Mà chúng ta nhìn tổng quát về vụ án, hành vi Bạch Lãng lái xe đâm Lâm Triêu Phượng hoàn toàn không phù hợp với định nghĩa ở trên.”
“Bạch Lãng đã thực hiện hành vi giết người, đồng thời hoàn toàn có thể hoàn thành hành vi giết người, chỉ là trong quá trình thực hiện, Thôi Nhất Văn bất ngờ lao ra đỡ, mới khiến cho người bị hại không bị tử vong.”
“Cho nên, loại tội phạm này, chúng tôi gọi là cấu thành tội phạm, liên quan tới xử phạt cấu thành tội phạm, vậy thì nghiêm trọng rồi.”
“Tuy từ góc độ tư pháp và lập pháp, hiện nay vẫn còn tồn tại những bất đồng nhất định, nhưng phán đoán dựa trên kinh nghiệm của tôi, cho dù đứng trên lập trường nào tiến hành phán quyết, một khi tội danh thành lập, Lâm Thừa Nghiệp ít nhất cũng sẽ bị tuyên án tù có thời hạn mười năm trở lên. Thậm chí còn có thể nghiêm trọng hơn.”
“Uầy...” Thôi Lệ Châu nghe xong, lập tức giơ ngón cái với Mao Tường Hoa: “Ông nói thật lưu loát.”
“Tôi hiểu ý ông.” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Tuy không chết người, nhưng hung thủ vẫn phải trả giá đắt cho hành vi giết người của mình.”
“Thật ra, điều này cũng giống với đạo nghĩa giang hồ, người khác chém đại ca của chúng ta, dù không chém chết, nhưng thù này đã kết, sớm muộn cũng sẽ trả lại.”
“...” Mao Tường Hoa vốn muốn gật đầu đồng ý, nhưng nghe được Triệu Ngọc nói đạo lý giang hồ, ông ta bèn im bặt.
“Vậy thì đúng rồi.” Thôi Lệ Châu gật đầu nói: “Tổ điều tra đặc biệt của chúng ta là muốn đến điều tra rõ chân tướng, bất kể hung thủ phạm phải tội lớn hay nhỏ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhân nhượng, nhất định sẽ phải khiến Lâm Thừa Nghiệp chịu trách nhiệm vì hành vi tội ác của mình.”
“Đúng.” Tăng Khả tỏ vẻ tán đồng, đồng thời rất có lòng tin mà nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, em sẽ đi điều tra thông tin nhật ký cuộc gọi và lịch sử trò chuyện của Lâm Thừa Nghiệp và Bạch Lăng, ít nhất phải chứng minh được bọn chúng đã quen biết từ trước vụ án quan tài treo mới được.”
“Theo tôi thấy thì tạm thời chưa cần.” Ai ngờ, Triệu Ngọc mắt sáng lên, xua tay nói: “Vì tôi có một biện pháp tốt hơn, có thể cực kỳ nhanh chóng giải quyết vấn đề khó khăn này.”
“Ồ?” Mọi người đều ngạc nhiên, Thôi Lệ Châu lập tức vỗ Triệu Ngọc, hưng phấn hô lên: “Ấy. Tôi đã sớm biết sếp có cách mà. Anh mau nói đi, rốt cuộc là biện pháp gì vậy?”
“Ha ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt cười dài, sau đó nheo mắt nói: “Mọi người từng nghe đạo lý ‘lấy đá núi khác về mài dao ta’ chưa?”
“Thật ra, muốn khiến cho Lâm Thừa Nghiệp nhận tội, tôi còn có một người thích hợp hơn.”
“Mọi người biết không? Tôi vừa nghĩ tới người này, liền cảm thấy bản thân rất xấu xa, xấu xa đến mức không phải người, ha ha ha.”
Bình luận facebook