Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1224
Chương 1224 : Chương 1224LỜI KHAI CỦA BẠCH LÃNG
Mười lăm phút sau, Triệu Ngọc đã tới Cục Cảnh sát Phúc Lai, tập hợp với Tăng Khả và Thôi Lệ Châu. Vào lúc này, Thôi Lệ Châu còn đang thẩm vấn Nhạc Vĩnh Niên và các tội phạm đáng nghi trong phòng thẩm vấn.
Triệu Ngọc đang định dặn dò Tăng Khả chút việc thì Miêu Anh lại gọi điện thoại tới lần nữa, bắt đầu báo cáo tình huống mới nhất ở Hạ Khẩu cho Triệu Ngọc nghe.
“Tất cả đều được đưa đi bệnh viện rồi, em cũng đang trên đường đến bệnh viện,” Miêu Anh báo cáo: “Bạch Lãng bị thương không nặng, chắc là không có gì đáng ngại đâu. Em đã hợp tác với cảnh sát Hạ Khẩu để tiến hành bắt anh ta rồi!”
“Vậy còn... Lâm Triêu Phượng thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Lâm Triêu Phượng hả...” Miêu Anh dừng lại một chút rồi nói: “Mặc dù Lâm Triêu Phượng bị đụng trúng nhưng có lẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì... Vừa rồi lúc sắp bị tông thì Thôi Nhất Văn đã cản giúp bà ta!”
“Nhưng Lâm Triêu Phượng vẫn bị thương khá nặng, ban nãy, lúc em vào kiểm tra thử thì bà ta đã hôn mê, đùi phải bị ghế ngồi kẹp đến nỗi bị biến dạng, ngoài ra còn bị mảnh thủy tinh cắt trúng, gây ra nhiều vết thương...”
“À... Vậy còn Thôi Nhất Văn thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Thôi Nhất Văn thì khó mà nói được! Bạch Lãng rõ ràng là muốn lấy mạng của Lâm Triêu Phượng, cú tông đó vô cùng tàn nhẫn, Thôi Nhất Văn bị xe tông ngay chính diện, e là... Khó nói được!”
À...
Trong lòng Triệu Ngọc trầm xuống. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện một chuyển biến vô cùng quan trọng như thế! Nếu như Bạch Lãng thật sự muốn lấy mạng của Lâm Triêu Phượng thì những suy đoán trước đó của hắn đã sai hoàn toàn rồi!
Không có khả năng Lâm Triêu Phượng sẽ tự phái người tới giết chết mình đúng không?
“Lúc trước, Lâm Triêu Phượng có nói chút chuyện với em.” Miêu Anh nói tiếp: “Quán cơm Tây đó là nơi mà trước đây bà ta và Thôi Nhất Văn quen biết nhau, khi nào có thời gian là hai người họ sẽ đi tới đó dùng cơm. Hơn nữa, vị trí cố định của hai người họ vừa lúc kế bên cửa sổ!”
“Cho nên, em cho rằng chắc chắn Bạch Lãng đã có chuẩn bị từ trước rồi!” Miêu Anh nói: “Anh ta lái một chiếc Audi A6 màu đen, mang biển số thuộc thành phố Phúc Lai, bảng số xe là *****, không biết chiếc xe đó có phải bị trộm hay không nữa?”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc vội viết biển số xe đó cho Tăng Khả, bảo cậu ta đi tra nó.
“Nhưng mà em không hiểu, tại sao Bạch Lãng phải giết Lâm Triêu Phượng chứ?” Miêu Anh nghi ngờ: “Chẳng lẽ giữa họ có thù hận gì sao?”
Lúc này, Triệu Ngọc thấy bên phía Miêu Anh đã xử lý xong hết rồi cho nên cuối cùng mới tìm được cơ hội kể lại hết chuyện liên quan đến Lâm Thừa Nghiệp và Nhạc Vĩnh Niên cho cô biết.
Sau khi nghe xong, lúc này Miêu Anh mới hiểu được rất nhiều chuyện bên trong, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, tiểu thư Miêu cũng không hề trái với mong đợi mà mắng Triệu Ngọc một trận, bởi vì Triệu Ngọc lại đùa với mạng mình!
“Chuyện này không thể trách anh được mà, sao anh có thể biết du thuyền lại có thể bị mất khống chế chứ?” Triệu Ngọc vội giải thích: “Không đụng vào chiếc du thuyền lớn kia đã xem như là trong cái rủi có cái may rồi!”
“Tại sao anh đi tới bất kỳ chỗ nào là nơi đó cũng sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa vậy hả?” Miêu Anh không có cách nào để giải thích được.
“Em hỏi anh, anh phải đi hỏi ai đây?” Triệu Ngọc vô tội.
“Được rồi.” Miêu Anh không thể làm gì cho nên đành phải tiếp tục bàn bạc vấn đề chính: “Nếu Nhạc Vĩnh Niên và Bạch Lãng cùng một phe, vậy có khi nào là Bạch Lãng nghe theo sai khiến của Nhạc Vĩnh Niên giết Lâm Triêu Phượng hay không?”
“Vậy thì Lâm Triêu Phượng mà chết là xem như mục đích của Lâm Thừa Nghiệp đã đạt được rồi, ông ta sẽ ngoan ngoãn dâng một trăm triệu tiền thù lao lên?”
“Không đúng!” Triệu Ngọc không cho là như vậy: “Bạch Lãng là kẻ ngu sao? Anh ta lái xe đâm chết Lâm Triêu Phượng thì có được ích lợi gì chứ? Đây là mưu sát trắng trợn, Bạch Lãng sẽ bị tuyên án tử hình, cho dù lấy được một trăm triệu đó thì có thể làm cái gì đây?”
“Cũng đúng, quan tài treo sao Bắc Đẩu đã bị bại lộ, Nhạc Vĩnh Niên lại phái Bạch Lãng đi giết Lâm Triêu Phượng cũng vô nghĩa thôi!” Miêu Anh nói: “Đúng rồi Triệu Ngọc, anh nói xem, nếu Bạch Lãng là người trù tính kế hoạch đầu tiên, vậy thì có khi nào... mục tiêu của anh ta là chị em nhà họ Lâm hay không?”
“Hửm? Chuyện này hả...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, chẳng bao lâu sau đã hiểu được ý của Miêu Anh: “Chẳng lẽ em muốn nói là Bạch Lãng sắp đặt lừa gạt Lâm Thừa Nghiệp, sau đó lại tới mưu sát Lâm Triêu Phượng là vì có liên quan đến vụ án núi Hoa Vân?”
“Đúng là em có nghĩ như vậy, lại cảm thấy không liên quan lắm, nhưng chúng ta có thể đi điều tra thử xem! Em cho rằng...” Miêu Anh nói tiếp: “Cho dù không liên quan đến núi Hoa Vân thì chí ít cũng phải có thù oán mới đúng chứ, phải không?”
“Tổ trưởng...” Đúng lúc này, Tăng Khả gọi Triệu Ngọc, đưa máy tính xách tay cho hắn xem: “Em đã tra được biển số xe rồi, chiếc Audi A6 mà Bạch Lãng lái là xe của Nhạc Vĩnh Niên!”
“Hả? Nhạc Vĩnh Niên?” Triệu Ngọc vội nói: “Vậy lập tức bảo Tiểu Thôi hỏi Nhạc Vĩnh Niên xem chuyện này là thế nào!”
“Được!” Tăng Khả vội đi thông báo cho Thôi Lệ Châu.
“Đúng rồi!” Miêu Anh vừa nghe thấy tin tức vừa rồi liền lập tức nói với Triệu Ngọc: “Bên anh hỏi Nhạc Vĩnh Niên cho kĩ đi, còn em bên này sẽ tra hỏi Bạch Lãng! Em vừa nhận được tin tức, Bạch Lãng đã tỉnh lại rồi, bây giờ em sẽ lập tức đi hỏi anh ta!”
“Vậy được.” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Em đi hỏi đi, có tin tức thì báo ngay cho anh!”
Vừa nói xong, Miêu Anh đã lập tức cúp máy.
Ái chà...
Triệu Ngọc đặt điện thoại xuống, nhưng chân mày lại không kìm được mà nhíu chặt lại lần nữa.
Hắn cứ tưởng rằng Nhạc Vĩnh Niên sa lưới là có thể phá được vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu. Nhưng không ngờ lại không có cách nào xác định được thi thể của thi thể nữ số 7, cả chuyện Bạch Lãng bỗng dưng nhảy ra khiến cho vụ án như bị một tấm khăn che mặt thần bí bao trùm lên lần nữa.
Sau khi yên lặng suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho pháp y Cao Phát Tài đang ở tận Vũ Thanh.
Trong điện thoại, Triệu Ngọc kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho pháp y Cao nghe, sau đó yêu cầu pháp y Cao kiểm tra bảy thi thể nữ lại một lần nữa, nhìn thử xem có thể tìm ra được đầu mối mới gì không?
“Lão Cao.” Triệu Ngọc nói trong điện thoại: “Thi thể nữ số 7 rất kỳ lạ, chúng ta cần phải nghĩ cách biết được thân phận người đó mới được! Ông thử quan sát kĩ lại một chút xem trên người cô gái có thứ gì dễ nhận diện hơn hay không?”
“Được rồi! Nhưng mà...” Cao Phát Tài nói: “Đương nhiên thi thể nữ số 7 là quan trọng, nhưng tôi cho rằng thi thể nữ số 6 cũng cần được kiểm tra kĩ hơn mới được!”
“Đúng, chúng ta đã nghĩ giống nhau đấy!” Triệu Ngọc đồng ý nói: “Thi thể nữ số 6 Cảnh Nhã Ái có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ của Bạch Lãng, người đã chết nhưng chúng ta lại không có cách nào xác định được là Bạch Lãng cố ý đâm chết hay là bất ngờ đâm chết!”
“Tính chất của hai sự việc này khác xa nhau một trời một vực, chúng ta cần phải tra rõ mới được!”
“Được! Còn có một việc nữa...” Cao Phát Tài nói: “Nếu như đã bắt được tội phạm thì hãy mau chóng bảo hắn ta khai ra vị trí chính xác đã đâm chết Cảnh Nhã Ái, còn có chỗ đã giấu chiếc xe gây tai nạn nữa, chúng tôi sẽ cho người đi lấy chứng cứ!”
“OK!” Sau khi trả lời xong, Triệu Ngọc cúp điện thoại.
Lúc này, Triệu Ngọc vẫn còn đang ở trong sảnh lớn của Cục Cảnh sát Phúc Lai, vì để sớm nhận được tin tức, hắn bèn đi về phía phòng thẩm vấn.
Kết quả, khi hắn vừa mới đi tới bên ngoài phòng thẩm vấn thì đã thấy Tăng Khả đi từ trong phòng ra.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả vội nói: “Em mới vừa hỏi Nhạc Vĩnh Niên xong, chiếc Audi A6 đúng là của ông ta thật nhưng ông ta đã cho Bạch Lãng mượn hơn nửa tháng rồi. Sau khi Bạch Lãng mất tích, ông ta còn từng đi tìm chiếc xe này nhưng lại không tìm ra!”
“Trừ chiếc xe ra, còn có gì nữa không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Ông ta nói ông ta không hề biết chuyện Bạch Lãng muốn đi tông chết Lâm Triêu Phượng,” Tăng Khả đáp: “Ông ta cũng không biết Bạch Lãng có thù oán gì với nhà họ Lâm hay không!”
Tích tích tích...
Không ngờ, Tăng Khả còn chưa nói hết thì điện thoại của Triệu Ngọc lại reo lên, lại là Miêu Anh gọi tới.
“Triệu Ngọc,” Miêu Anh dồn dập nói: “Em vừa tự mình đi hỏi Bạch Lãng, vụ án này lại phiền phức rồi đây!”
“Hả? Tại sao?” Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Bạch Lãng nói, từ trước tới nay, anh ta chưa từng có ý muốn giết Lâm Triêu Phượng,” Miêu Anh nói: “Anh ta chỉ nói trước khi lái xe thì anh ta có uống rượu, trong lúc không tỉnh táo mới dẫn đến mất khống chế rồi vô tình đâm vào quán ăn!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Con mẹ nó nhảm nhí!”
“Còn chưa hết đâu.” Miêu Anh lại nói: “Bạch Lãng còn nói, Cảnh Nhã Ái cũng không phải do anh ta đụng chết! Lúc anh ta gặp Cảnh Nhã Ái thì cô gái đó đã gặp tai nạn xe rồi, cũng đã chết từ lâu rồi!!!”
Mười lăm phút sau, Triệu Ngọc đã tới Cục Cảnh sát Phúc Lai, tập hợp với Tăng Khả và Thôi Lệ Châu. Vào lúc này, Thôi Lệ Châu còn đang thẩm vấn Nhạc Vĩnh Niên và các tội phạm đáng nghi trong phòng thẩm vấn.
Triệu Ngọc đang định dặn dò Tăng Khả chút việc thì Miêu Anh lại gọi điện thoại tới lần nữa, bắt đầu báo cáo tình huống mới nhất ở Hạ Khẩu cho Triệu Ngọc nghe.
“Tất cả đều được đưa đi bệnh viện rồi, em cũng đang trên đường đến bệnh viện,” Miêu Anh báo cáo: “Bạch Lãng bị thương không nặng, chắc là không có gì đáng ngại đâu. Em đã hợp tác với cảnh sát Hạ Khẩu để tiến hành bắt anh ta rồi!”
“Vậy còn... Lâm Triêu Phượng thì sao?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Lâm Triêu Phượng hả...” Miêu Anh dừng lại một chút rồi nói: “Mặc dù Lâm Triêu Phượng bị đụng trúng nhưng có lẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì... Vừa rồi lúc sắp bị tông thì Thôi Nhất Văn đã cản giúp bà ta!”
“Nhưng Lâm Triêu Phượng vẫn bị thương khá nặng, ban nãy, lúc em vào kiểm tra thử thì bà ta đã hôn mê, đùi phải bị ghế ngồi kẹp đến nỗi bị biến dạng, ngoài ra còn bị mảnh thủy tinh cắt trúng, gây ra nhiều vết thương...”
“À... Vậy còn Thôi Nhất Văn thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Thôi Nhất Văn thì khó mà nói được! Bạch Lãng rõ ràng là muốn lấy mạng của Lâm Triêu Phượng, cú tông đó vô cùng tàn nhẫn, Thôi Nhất Văn bị xe tông ngay chính diện, e là... Khó nói được!”
À...
Trong lòng Triệu Ngọc trầm xuống. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ xuất hiện một chuyển biến vô cùng quan trọng như thế! Nếu như Bạch Lãng thật sự muốn lấy mạng của Lâm Triêu Phượng thì những suy đoán trước đó của hắn đã sai hoàn toàn rồi!
Không có khả năng Lâm Triêu Phượng sẽ tự phái người tới giết chết mình đúng không?
“Lúc trước, Lâm Triêu Phượng có nói chút chuyện với em.” Miêu Anh nói tiếp: “Quán cơm Tây đó là nơi mà trước đây bà ta và Thôi Nhất Văn quen biết nhau, khi nào có thời gian là hai người họ sẽ đi tới đó dùng cơm. Hơn nữa, vị trí cố định của hai người họ vừa lúc kế bên cửa sổ!”
“Cho nên, em cho rằng chắc chắn Bạch Lãng đã có chuẩn bị từ trước rồi!” Miêu Anh nói: “Anh ta lái một chiếc Audi A6 màu đen, mang biển số thuộc thành phố Phúc Lai, bảng số xe là *****, không biết chiếc xe đó có phải bị trộm hay không nữa?”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc vội viết biển số xe đó cho Tăng Khả, bảo cậu ta đi tra nó.
“Nhưng mà em không hiểu, tại sao Bạch Lãng phải giết Lâm Triêu Phượng chứ?” Miêu Anh nghi ngờ: “Chẳng lẽ giữa họ có thù hận gì sao?”
Lúc này, Triệu Ngọc thấy bên phía Miêu Anh đã xử lý xong hết rồi cho nên cuối cùng mới tìm được cơ hội kể lại hết chuyện liên quan đến Lâm Thừa Nghiệp và Nhạc Vĩnh Niên cho cô biết.
Sau khi nghe xong, lúc này Miêu Anh mới hiểu được rất nhiều chuyện bên trong, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Tuy nhiên, sau khi nghe xong, tiểu thư Miêu cũng không hề trái với mong đợi mà mắng Triệu Ngọc một trận, bởi vì Triệu Ngọc lại đùa với mạng mình!
“Chuyện này không thể trách anh được mà, sao anh có thể biết du thuyền lại có thể bị mất khống chế chứ?” Triệu Ngọc vội giải thích: “Không đụng vào chiếc du thuyền lớn kia đã xem như là trong cái rủi có cái may rồi!”
“Tại sao anh đi tới bất kỳ chỗ nào là nơi đó cũng sẽ xảy ra chuyện kinh thiên động địa vậy hả?” Miêu Anh không có cách nào để giải thích được.
“Em hỏi anh, anh phải đi hỏi ai đây?” Triệu Ngọc vô tội.
“Được rồi.” Miêu Anh không thể làm gì cho nên đành phải tiếp tục bàn bạc vấn đề chính: “Nếu Nhạc Vĩnh Niên và Bạch Lãng cùng một phe, vậy có khi nào là Bạch Lãng nghe theo sai khiến của Nhạc Vĩnh Niên giết Lâm Triêu Phượng hay không?”
“Vậy thì Lâm Triêu Phượng mà chết là xem như mục đích của Lâm Thừa Nghiệp đã đạt được rồi, ông ta sẽ ngoan ngoãn dâng một trăm triệu tiền thù lao lên?”
“Không đúng!” Triệu Ngọc không cho là như vậy: “Bạch Lãng là kẻ ngu sao? Anh ta lái xe đâm chết Lâm Triêu Phượng thì có được ích lợi gì chứ? Đây là mưu sát trắng trợn, Bạch Lãng sẽ bị tuyên án tử hình, cho dù lấy được một trăm triệu đó thì có thể làm cái gì đây?”
“Cũng đúng, quan tài treo sao Bắc Đẩu đã bị bại lộ, Nhạc Vĩnh Niên lại phái Bạch Lãng đi giết Lâm Triêu Phượng cũng vô nghĩa thôi!” Miêu Anh nói: “Đúng rồi Triệu Ngọc, anh nói xem, nếu Bạch Lãng là người trù tính kế hoạch đầu tiên, vậy thì có khi nào... mục tiêu của anh ta là chị em nhà họ Lâm hay không?”
“Hửm? Chuyện này hả...” Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ, chẳng bao lâu sau đã hiểu được ý của Miêu Anh: “Chẳng lẽ em muốn nói là Bạch Lãng sắp đặt lừa gạt Lâm Thừa Nghiệp, sau đó lại tới mưu sát Lâm Triêu Phượng là vì có liên quan đến vụ án núi Hoa Vân?”
“Đúng là em có nghĩ như vậy, lại cảm thấy không liên quan lắm, nhưng chúng ta có thể đi điều tra thử xem! Em cho rằng...” Miêu Anh nói tiếp: “Cho dù không liên quan đến núi Hoa Vân thì chí ít cũng phải có thù oán mới đúng chứ, phải không?”
“Tổ trưởng...” Đúng lúc này, Tăng Khả gọi Triệu Ngọc, đưa máy tính xách tay cho hắn xem: “Em đã tra được biển số xe rồi, chiếc Audi A6 mà Bạch Lãng lái là xe của Nhạc Vĩnh Niên!”
“Hả? Nhạc Vĩnh Niên?” Triệu Ngọc vội nói: “Vậy lập tức bảo Tiểu Thôi hỏi Nhạc Vĩnh Niên xem chuyện này là thế nào!”
“Được!” Tăng Khả vội đi thông báo cho Thôi Lệ Châu.
“Đúng rồi!” Miêu Anh vừa nghe thấy tin tức vừa rồi liền lập tức nói với Triệu Ngọc: “Bên anh hỏi Nhạc Vĩnh Niên cho kĩ đi, còn em bên này sẽ tra hỏi Bạch Lãng! Em vừa nhận được tin tức, Bạch Lãng đã tỉnh lại rồi, bây giờ em sẽ lập tức đi hỏi anh ta!”
“Vậy được.” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Em đi hỏi đi, có tin tức thì báo ngay cho anh!”
Vừa nói xong, Miêu Anh đã lập tức cúp máy.
Ái chà...
Triệu Ngọc đặt điện thoại xuống, nhưng chân mày lại không kìm được mà nhíu chặt lại lần nữa.
Hắn cứ tưởng rằng Nhạc Vĩnh Niên sa lưới là có thể phá được vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu. Nhưng không ngờ lại không có cách nào xác định được thi thể của thi thể nữ số 7, cả chuyện Bạch Lãng bỗng dưng nhảy ra khiến cho vụ án như bị một tấm khăn che mặt thần bí bao trùm lên lần nữa.
Sau khi yên lặng suy nghĩ một hồi, Triệu Ngọc lại cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho pháp y Cao Phát Tài đang ở tận Vũ Thanh.
Trong điện thoại, Triệu Ngọc kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra cho pháp y Cao nghe, sau đó yêu cầu pháp y Cao kiểm tra bảy thi thể nữ lại một lần nữa, nhìn thử xem có thể tìm ra được đầu mối mới gì không?
“Lão Cao.” Triệu Ngọc nói trong điện thoại: “Thi thể nữ số 7 rất kỳ lạ, chúng ta cần phải nghĩ cách biết được thân phận người đó mới được! Ông thử quan sát kĩ lại một chút xem trên người cô gái có thứ gì dễ nhận diện hơn hay không?”
“Được rồi! Nhưng mà...” Cao Phát Tài nói: “Đương nhiên thi thể nữ số 7 là quan trọng, nhưng tôi cho rằng thi thể nữ số 6 cũng cần được kiểm tra kĩ hơn mới được!”
“Đúng, chúng ta đã nghĩ giống nhau đấy!” Triệu Ngọc đồng ý nói: “Thi thể nữ số 6 Cảnh Nhã Ái có liên quan đến vụ tai nạn xe cộ của Bạch Lãng, người đã chết nhưng chúng ta lại không có cách nào xác định được là Bạch Lãng cố ý đâm chết hay là bất ngờ đâm chết!”
“Tính chất của hai sự việc này khác xa nhau một trời một vực, chúng ta cần phải tra rõ mới được!”
“Được! Còn có một việc nữa...” Cao Phát Tài nói: “Nếu như đã bắt được tội phạm thì hãy mau chóng bảo hắn ta khai ra vị trí chính xác đã đâm chết Cảnh Nhã Ái, còn có chỗ đã giấu chiếc xe gây tai nạn nữa, chúng tôi sẽ cho người đi lấy chứng cứ!”
“OK!” Sau khi trả lời xong, Triệu Ngọc cúp điện thoại.
Lúc này, Triệu Ngọc vẫn còn đang ở trong sảnh lớn của Cục Cảnh sát Phúc Lai, vì để sớm nhận được tin tức, hắn bèn đi về phía phòng thẩm vấn.
Kết quả, khi hắn vừa mới đi tới bên ngoài phòng thẩm vấn thì đã thấy Tăng Khả đi từ trong phòng ra.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả vội nói: “Em mới vừa hỏi Nhạc Vĩnh Niên xong, chiếc Audi A6 đúng là của ông ta thật nhưng ông ta đã cho Bạch Lãng mượn hơn nửa tháng rồi. Sau khi Bạch Lãng mất tích, ông ta còn từng đi tìm chiếc xe này nhưng lại không tìm ra!”
“Trừ chiếc xe ra, còn có gì nữa không?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Ông ta nói ông ta không hề biết chuyện Bạch Lãng muốn đi tông chết Lâm Triêu Phượng,” Tăng Khả đáp: “Ông ta cũng không biết Bạch Lãng có thù oán gì với nhà họ Lâm hay không!”
Tích tích tích...
Không ngờ, Tăng Khả còn chưa nói hết thì điện thoại của Triệu Ngọc lại reo lên, lại là Miêu Anh gọi tới.
“Triệu Ngọc,” Miêu Anh dồn dập nói: “Em vừa tự mình đi hỏi Bạch Lãng, vụ án này lại phiền phức rồi đây!”
“Hả? Tại sao?” Triệu Ngọc nghi ngờ.
“Bạch Lãng nói, từ trước tới nay, anh ta chưa từng có ý muốn giết Lâm Triêu Phượng,” Miêu Anh nói: “Anh ta chỉ nói trước khi lái xe thì anh ta có uống rượu, trong lúc không tỉnh táo mới dẫn đến mất khống chế rồi vô tình đâm vào quán ăn!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc nhíu mày lại: “Con mẹ nó nhảm nhí!”
“Còn chưa hết đâu.” Miêu Anh lại nói: “Bạch Lãng còn nói, Cảnh Nhã Ái cũng không phải do anh ta đụng chết! Lúc anh ta gặp Cảnh Nhã Ái thì cô gái đó đã gặp tai nạn xe rồi, cũng đã chết từ lâu rồi!!!”
Bình luận facebook