Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1218
Chương 1218 : Chương 1218BÍ MẬT CỦA SỨ THANH HOA
“Về chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu thì phải nói đến người chị vô lý kia của tôi!” Lâm Thừa Nghiệp tỏ vẻ oán giận: “Đúng thế, tôi thật sự rất muốn chị ta chết đi, là chị ta tự tìm lấy, chị ta thật sự... quá đáng!”
“Giữa hai chúng tôi từ lâu đã không còn cái gì gọi là tình thân nữa, chị ta hoàn toàn coi tôi là một đối thủ, căm thù tôi tận xương tận tủy!”
“Mọi người ai chẳng biết, nếu không có Lâm Thừa Nghiệp tôi, tập đoàn Vân Hải nào có cửa phát triển được như ngày hôm nay! Tôi vất vả lao tâm khổ tứ, công lao không thể nói là ít, tôi bỏ ra bao nhiêu, trong lòng mọi người đều rõ.”
“Thế nhưng chị tôi - Lâm Triêu Phượng lại cứ luôn muốn ngáng chân tôi, lấy bất cứ lý do nào để hạn chế quyền lợi cho bằng được!” Lâm Thừa Nghiệp ai oán nói: “Thậm chí, chị ta còn cấu kết với ban giám đốc để chèn ép tôi, tôi đường đường là một phó chủ tịch, bên ngoài thì được tâng bốc, bên trong thì bị chê bai bài xích!”
“Tôi rõ lắm chứ, chị ta sợ tôi cướp đi chiếc ghế chủ tịch uy quyền nhất của chị ta mà thôi, chị ta không thích bất cứ kẻ nào mạnh hơn mình, dù là em trai ruột cũng không được!”
“Cậu tưởng tượng được không?” Lâm Thừa Nghiệp nghiến trăng nói: “Trong vòng một năm, chị ta bác bỏ hơn tám mươi đề nghị lúc họp hội đồng quản trị đã đành, càng kinh hơn là chị ta còn cố ý tìm một tên bạn trai nhỏ tuổi hơn!”
“Chị ta lấy tên bạn trai này ra uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe lời, chị ta và bạn trai sẽ kết hôn, hơn nữa còn để cho cậu ta vào ban giám đốc, đến lúc đó, tôi sẽ mất đi một nửa tài sản của gia tộc và tập đoàn!”
“Nhưng trên thực tế, chị ta chẳng có chút xíu tình cảm nào với tên kia, chị ta thà hy sinh hạnh phúc đời mình cũng muốn đối nghịch với tôi, cơn tức này sao mà nuốt trôi hả?”
“Thế nên... Ông mới muốn lợi dụng quan tài treo sao Bắc Đẩu để hại chết Lâm Triêu Phượng?” Triệu Ngọc hỏi một câu.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi...” Lâm Thừa Nghiệp giận đến mức giãy chân giãy tay, ông ta lại móc ra một điếu thuốc nữa, có vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Tôi trở mặt với chị ta, mọi người đều biết! Nhạc Vĩnh Niên có lẽ đã sớm biết sự oán hận của tôi, nên mới sắp đặt lợi dụng tôi, có lẽ, mục đích ban đầu ông ta tiếp cận tôi là nhằm vào quan tài treo sao Bắc Đẩu!”
“Thế ông ta làm thế nào mà lừa được ông?” Triệu Ngọc tò mò.
“Bây giờ, cuối cùng cũng có thể nhắc đến sứ Thanh Hoa của tôi rồi!” Lâm Thừa Nghiệp run rẩy rít vài hơi thuốc rồi lên tiếng: “Đó là một ngày nào đó vào hơn mười tháng trước, đứa cháu ngoại vào phòng sách của tôi chơi, rồi tôi bỗng nghe rầm một tiếng, sau đó thấy nó chạy ra.”
“Đến lúc tôi vào thì, được lắm, sứ Thanh Hoa của tôi đã bể tanh bành!”
Đứa cháu ngoại...
Triệu Ngọc liếc thoáng qua Lâm Thừa Nghiệp, lúc này mới sực nhớ ra, ông ta nhỏ hơn Lâm Triêu Phượng 10 tuổi, năm nay cũng đã 56 rồi! Thế nhưng ngài phó chủ tịch Lâm trước mặt này ăn vận rất trẻ tuổi, chỉ giống như mới hơn 40 vậy.
Xem ra, ông chú này bình thường cũng chú ý dưỡng sinh lắm...
“Không sao! Tôi thương cháu ngoại của tôi nhất, sứ Thanh Hoa bị vỡ chỉ là chuyện vặt vãnh thôi!” Lâm Thừa Nghiệp đắc ý nói: “Chỉ cần cháu ngoại không sao là tốt rồi, thế nên tôi cũng không truy cứu chuyện này và cũng không hỏi kĩ nó rốt cuộc đã làm vỡ như thế nào.”
“Nhưng mà, chuyện kỳ lạ lại xảy ra.” Lâm Thừa Nghiệp nhíu mày nói: “Lúc tôi dọn dẹp mảnh vụ sứ Thanh Hoa thì chợt phát hiện đáy bình có một không gian kép rỗng ruột, bên trong phần không gian kép đó có một tờ giấy làm bằng da dê hay da bò gì đó...”
Đệch...
Làm sao Triệu Ngọc cũng không ngờ được chuyện còn kỳ lạ đến thế, lúc này hắn ngừng thở, dùng cả linh hồn để lắng nghe.
“Thứ đó trông cực kỳ cổ, tôi mở ra nhìn, phía trên đó có... ừm...” Nói xong, Lâm Thừa Nghiệp sờ sờ túi quần, hình như đang muốn tìm điện thoại, có lẽ là không tìm ra nên đành phải tiếp tục kể với Triệu Ngọc: “Bên trên đó có vẽ Bắc Đẩu Thất Tinh, còn vẽ cả quan tài và vách núi, phía dưới có một vài dòng chữ được viết bằng thể Triện cổ, còn có rất nhiều ký hiệu khó hiểu nữa...”
“Ừm... Tôi mất điện thoại rồi.” Ông ta nói thêm: “Trong điện thoại có ảnh chụp, tấm bản đồ đó vẫn còn trong nhà tôi đó!”
“Giờ tôi mới biết, cái thứ đó đờ mờ nó là giả hết! Mà khi đó... cái cảm giác ấy lại vô cùng kỳ quái, ừm... vô cùng kỳ dị, lại vô cùng hưng phấn. Cảnh sát, cậu hiểu được chứ?”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu, đương nhiên là hắn hiểu được cảm giác đó rồi, nhớ lại lúc trước, cái lúc mà hắn phát hiện ra kho báu Kim Phật, cũng là cảm giác tương tự.
“Lúc đó, Nhạc Vĩnh Niên hầu như đã trở thành thầy phong thủy ngự dụng của tôi rồi,” Lâm Thừa Nghiệp nói tiếp: “Nên sau khi tôi phát hiện ra tờ giấy cổ thần bí này, đầu tiên là tôi tìm ông ta, bảo ông ta xem qua một lượt!”
“Nhạc Vĩnh Niên thấy thì cũng hoảng sợ y như tôi vậy, cứ hỏi đi hỏi lại tôi là làm sao mà có được, tôi kể sự thật cho ông ta nghe! Sau đó thì...”
“Sau khi ông ta nghiên cứu cẩn thận thì cuối cùng nói cho tôi biết, những dòng chữ được ghi trên cuộn giấy cổ da dê kia hóa ra là thuật bí mật liên quan đến quan tài treo sao Bắc Đẩu trên núi Vũ Thanh!”
“Đương nhiên là ông ta nói lờ mờ lắm, nhiều câu tôi còn chẳng hiểu...” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Cái gì mà Bắc Đẩu Thiên Cương, bí mật tà sát các kiểu.”
“Tóm lại thì cuộn giấy đủ để chứng minh quan tài treo sao Bắc Đẩu trên núi Vũ Thanh là một tà trận tồn tại từ thời cổ đại, nếu như lợi dụng được những quan tài treo này thì có thể thực hiện được thuật yếm thắng trong truyền thuyết, mặc dù cách xa nghìn dặm nhưng vẫn có thể đưa người ta vào chỗ chết!”
Ồ...
Đến lúc này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu hóa ra Nhạc Vĩnh Niên đã dùng cách này để mê hoặc Lâm Thừa Nghiệp.
“Mẹ nó chứ, tôi cứ như bị ma ám ấy.” Lâm Thừa Nghiệp ảo não: “Tôi tin đến nỗi không có một chút nghi ngờ.”
“Nhạc Vĩnh Niên bảo loại quan tài treo sao Bắc Đẩu này là pháp khí lợi hại nhất của nước Việt cổ. Nếu như quân vương muốn tên địch nào chết tan xác thì sẽ giết nô lệ của mình, sau đó đặt xác và ngày sinh tháng đẻ của tên địch đó vào trong quan tài, làm phép đậy nắp quan tài, tên địch sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vòng bảy bảy bốn chín ngày, chết không toàn thây!”
“Ha ha...” Nói đến đây, Lâm Thừa Nghiệp cười khổ, trông có vẻ bất đắc dĩ: “Đến tận giờ, tôi vẫn không sao hiểu được một thứ tà ma như thế mà sao tôi lại dễ tin đến vậy?”
“Có lẽ là do ý muốn giết chết chị tôi quá lớn!” Lâm Thừa Nghiệp bảo: “Sau khi lấy thứ đó về, tôi chẳng hề cân nhắc suy nghĩ lại, cứ thế mà sử dụng thuật Yếm Thắng vào người chị ta, quyết định giết chết chị ta!”
“Tôi nghĩ dù sao thì thuật Yếm Thắng cũng không phạm pháp, nếu có thể xử lý chị tôi một cách thầm lặng, tôi có thể triển khai kế hoạch của riêng mình, không bị chị ta uy hiếp nữa!”
“Và tất nhiên là tôi không biết niệm chú làm phép, một mình không làm được, chỉ có thể kiếm đại sư Nhạc giúp đỡ!”
“Thế là tôi bèn đi tìm ông ta, kể kế hoạch cho ông ta nghe, hơn nữa, tôi còn chấp nhận chi một con số thù lao khổng lồ...” Nói đến đây, Lâm Thừa Nghiệp lại nghiến răng nghiến lợi: “Lão già khốn nạn đó mới đầu còn giả bộ đứng đắn từ chối các kiểu, nói cái gì mà làm phép hại người khác sẽ tổn hại đến dương lộc, sẽ khiến ông ta bị giảm thọ.”
“Giờ nhớ lại, ông ta thấy mình sắp móc được câu, không chừng trong lòng còn nở hoa ấy chứ! Giận điên lên được...”
“Tôi đệch cụ cứ như bị điên vậy, ông ta từ chối ba lần, càng từ chối thì tôi càng khăng khăng cho rằng thứ mà mình có được là hàng thật giá thật!” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Cuối cùng, thẳng đến lúc tôi hứa một khi chuyện thành công, tôi sẽ trả thù lao cho ông ta một trăm triệu, thì bấy giờ ông ra mới làm ra vẻ thỏa hiệp...”
“Về chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu thì phải nói đến người chị vô lý kia của tôi!” Lâm Thừa Nghiệp tỏ vẻ oán giận: “Đúng thế, tôi thật sự rất muốn chị ta chết đi, là chị ta tự tìm lấy, chị ta thật sự... quá đáng!”
“Giữa hai chúng tôi từ lâu đã không còn cái gì gọi là tình thân nữa, chị ta hoàn toàn coi tôi là một đối thủ, căm thù tôi tận xương tận tủy!”
“Mọi người ai chẳng biết, nếu không có Lâm Thừa Nghiệp tôi, tập đoàn Vân Hải nào có cửa phát triển được như ngày hôm nay! Tôi vất vả lao tâm khổ tứ, công lao không thể nói là ít, tôi bỏ ra bao nhiêu, trong lòng mọi người đều rõ.”
“Thế nhưng chị tôi - Lâm Triêu Phượng lại cứ luôn muốn ngáng chân tôi, lấy bất cứ lý do nào để hạn chế quyền lợi cho bằng được!” Lâm Thừa Nghiệp ai oán nói: “Thậm chí, chị ta còn cấu kết với ban giám đốc để chèn ép tôi, tôi đường đường là một phó chủ tịch, bên ngoài thì được tâng bốc, bên trong thì bị chê bai bài xích!”
“Tôi rõ lắm chứ, chị ta sợ tôi cướp đi chiếc ghế chủ tịch uy quyền nhất của chị ta mà thôi, chị ta không thích bất cứ kẻ nào mạnh hơn mình, dù là em trai ruột cũng không được!”
“Cậu tưởng tượng được không?” Lâm Thừa Nghiệp nghiến trăng nói: “Trong vòng một năm, chị ta bác bỏ hơn tám mươi đề nghị lúc họp hội đồng quản trị đã đành, càng kinh hơn là chị ta còn cố ý tìm một tên bạn trai nhỏ tuổi hơn!”
“Chị ta lấy tên bạn trai này ra uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe lời, chị ta và bạn trai sẽ kết hôn, hơn nữa còn để cho cậu ta vào ban giám đốc, đến lúc đó, tôi sẽ mất đi một nửa tài sản của gia tộc và tập đoàn!”
“Nhưng trên thực tế, chị ta chẳng có chút xíu tình cảm nào với tên kia, chị ta thà hy sinh hạnh phúc đời mình cũng muốn đối nghịch với tôi, cơn tức này sao mà nuốt trôi hả?”
“Thế nên... Ông mới muốn lợi dụng quan tài treo sao Bắc Đẩu để hại chết Lâm Triêu Phượng?” Triệu Ngọc hỏi một câu.
“Tất nhiên, tất nhiên rồi...” Lâm Thừa Nghiệp giận đến mức giãy chân giãy tay, ông ta lại móc ra một điếu thuốc nữa, có vẻ hơi mệt mỏi, nói: “Tôi trở mặt với chị ta, mọi người đều biết! Nhạc Vĩnh Niên có lẽ đã sớm biết sự oán hận của tôi, nên mới sắp đặt lợi dụng tôi, có lẽ, mục đích ban đầu ông ta tiếp cận tôi là nhằm vào quan tài treo sao Bắc Đẩu!”
“Thế ông ta làm thế nào mà lừa được ông?” Triệu Ngọc tò mò.
“Bây giờ, cuối cùng cũng có thể nhắc đến sứ Thanh Hoa của tôi rồi!” Lâm Thừa Nghiệp run rẩy rít vài hơi thuốc rồi lên tiếng: “Đó là một ngày nào đó vào hơn mười tháng trước, đứa cháu ngoại vào phòng sách của tôi chơi, rồi tôi bỗng nghe rầm một tiếng, sau đó thấy nó chạy ra.”
“Đến lúc tôi vào thì, được lắm, sứ Thanh Hoa của tôi đã bể tanh bành!”
Đứa cháu ngoại...
Triệu Ngọc liếc thoáng qua Lâm Thừa Nghiệp, lúc này mới sực nhớ ra, ông ta nhỏ hơn Lâm Triêu Phượng 10 tuổi, năm nay cũng đã 56 rồi! Thế nhưng ngài phó chủ tịch Lâm trước mặt này ăn vận rất trẻ tuổi, chỉ giống như mới hơn 40 vậy.
Xem ra, ông chú này bình thường cũng chú ý dưỡng sinh lắm...
“Không sao! Tôi thương cháu ngoại của tôi nhất, sứ Thanh Hoa bị vỡ chỉ là chuyện vặt vãnh thôi!” Lâm Thừa Nghiệp đắc ý nói: “Chỉ cần cháu ngoại không sao là tốt rồi, thế nên tôi cũng không truy cứu chuyện này và cũng không hỏi kĩ nó rốt cuộc đã làm vỡ như thế nào.”
“Nhưng mà, chuyện kỳ lạ lại xảy ra.” Lâm Thừa Nghiệp nhíu mày nói: “Lúc tôi dọn dẹp mảnh vụ sứ Thanh Hoa thì chợt phát hiện đáy bình có một không gian kép rỗng ruột, bên trong phần không gian kép đó có một tờ giấy làm bằng da dê hay da bò gì đó...”
Đệch...
Làm sao Triệu Ngọc cũng không ngờ được chuyện còn kỳ lạ đến thế, lúc này hắn ngừng thở, dùng cả linh hồn để lắng nghe.
“Thứ đó trông cực kỳ cổ, tôi mở ra nhìn, phía trên đó có... ừm...” Nói xong, Lâm Thừa Nghiệp sờ sờ túi quần, hình như đang muốn tìm điện thoại, có lẽ là không tìm ra nên đành phải tiếp tục kể với Triệu Ngọc: “Bên trên đó có vẽ Bắc Đẩu Thất Tinh, còn vẽ cả quan tài và vách núi, phía dưới có một vài dòng chữ được viết bằng thể Triện cổ, còn có rất nhiều ký hiệu khó hiểu nữa...”
“Ừm... Tôi mất điện thoại rồi.” Ông ta nói thêm: “Trong điện thoại có ảnh chụp, tấm bản đồ đó vẫn còn trong nhà tôi đó!”
“Giờ tôi mới biết, cái thứ đó đờ mờ nó là giả hết! Mà khi đó... cái cảm giác ấy lại vô cùng kỳ quái, ừm... vô cùng kỳ dị, lại vô cùng hưng phấn. Cảnh sát, cậu hiểu được chứ?”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu, đương nhiên là hắn hiểu được cảm giác đó rồi, nhớ lại lúc trước, cái lúc mà hắn phát hiện ra kho báu Kim Phật, cũng là cảm giác tương tự.
“Lúc đó, Nhạc Vĩnh Niên hầu như đã trở thành thầy phong thủy ngự dụng của tôi rồi,” Lâm Thừa Nghiệp nói tiếp: “Nên sau khi tôi phát hiện ra tờ giấy cổ thần bí này, đầu tiên là tôi tìm ông ta, bảo ông ta xem qua một lượt!”
“Nhạc Vĩnh Niên thấy thì cũng hoảng sợ y như tôi vậy, cứ hỏi đi hỏi lại tôi là làm sao mà có được, tôi kể sự thật cho ông ta nghe! Sau đó thì...”
“Sau khi ông ta nghiên cứu cẩn thận thì cuối cùng nói cho tôi biết, những dòng chữ được ghi trên cuộn giấy cổ da dê kia hóa ra là thuật bí mật liên quan đến quan tài treo sao Bắc Đẩu trên núi Vũ Thanh!”
“Đương nhiên là ông ta nói lờ mờ lắm, nhiều câu tôi còn chẳng hiểu...” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Cái gì mà Bắc Đẩu Thiên Cương, bí mật tà sát các kiểu.”
“Tóm lại thì cuộn giấy đủ để chứng minh quan tài treo sao Bắc Đẩu trên núi Vũ Thanh là một tà trận tồn tại từ thời cổ đại, nếu như lợi dụng được những quan tài treo này thì có thể thực hiện được thuật yếm thắng trong truyền thuyết, mặc dù cách xa nghìn dặm nhưng vẫn có thể đưa người ta vào chỗ chết!”
Ồ...
Đến lúc này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu hóa ra Nhạc Vĩnh Niên đã dùng cách này để mê hoặc Lâm Thừa Nghiệp.
“Mẹ nó chứ, tôi cứ như bị ma ám ấy.” Lâm Thừa Nghiệp ảo não: “Tôi tin đến nỗi không có một chút nghi ngờ.”
“Nhạc Vĩnh Niên bảo loại quan tài treo sao Bắc Đẩu này là pháp khí lợi hại nhất của nước Việt cổ. Nếu như quân vương muốn tên địch nào chết tan xác thì sẽ giết nô lệ của mình, sau đó đặt xác và ngày sinh tháng đẻ của tên địch đó vào trong quan tài, làm phép đậy nắp quan tài, tên địch sẽ chết bất đắc kỳ tử trong vòng bảy bảy bốn chín ngày, chết không toàn thây!”
“Ha ha...” Nói đến đây, Lâm Thừa Nghiệp cười khổ, trông có vẻ bất đắc dĩ: “Đến tận giờ, tôi vẫn không sao hiểu được một thứ tà ma như thế mà sao tôi lại dễ tin đến vậy?”
“Có lẽ là do ý muốn giết chết chị tôi quá lớn!” Lâm Thừa Nghiệp bảo: “Sau khi lấy thứ đó về, tôi chẳng hề cân nhắc suy nghĩ lại, cứ thế mà sử dụng thuật Yếm Thắng vào người chị ta, quyết định giết chết chị ta!”
“Tôi nghĩ dù sao thì thuật Yếm Thắng cũng không phạm pháp, nếu có thể xử lý chị tôi một cách thầm lặng, tôi có thể triển khai kế hoạch của riêng mình, không bị chị ta uy hiếp nữa!”
“Và tất nhiên là tôi không biết niệm chú làm phép, một mình không làm được, chỉ có thể kiếm đại sư Nhạc giúp đỡ!”
“Thế là tôi bèn đi tìm ông ta, kể kế hoạch cho ông ta nghe, hơn nữa, tôi còn chấp nhận chi một con số thù lao khổng lồ...” Nói đến đây, Lâm Thừa Nghiệp lại nghiến răng nghiến lợi: “Lão già khốn nạn đó mới đầu còn giả bộ đứng đắn từ chối các kiểu, nói cái gì mà làm phép hại người khác sẽ tổn hại đến dương lộc, sẽ khiến ông ta bị giảm thọ.”
“Giờ nhớ lại, ông ta thấy mình sắp móc được câu, không chừng trong lòng còn nở hoa ấy chứ! Giận điên lên được...”
“Tôi đệch cụ cứ như bị điên vậy, ông ta từ chối ba lần, càng từ chối thì tôi càng khăng khăng cho rằng thứ mà mình có được là hàng thật giá thật!” Lâm Thừa Nghiệp nói: “Cuối cùng, thẳng đến lúc tôi hứa một khi chuyện thành công, tôi sẽ trả thù lao cho ông ta một trăm triệu, thì bấy giờ ông ra mới làm ra vẻ thỏa hiệp...”
Bình luận facebook