Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1203
Chương 1203 : Chương 1203LẠI GẶP QUẺ “KHÔN CÀN”
Lại đến nữa rồi!!
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc có một loại cảm giác dường như trở lại ngày xưa.
Tại sao… Lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ… Đây chính là số phận giữa hắn và năm vụ án lớn chưa giải quyết hay sao?
Nhớ lại khi xưa, lúc điều tra vụ án mất trộm viên đá quý ở Tấn Bình, lại dây dưa ra vụ án thi thể nữ không đầu!
Lúc ở thành phố Hoàng Kim, vốn đang xử lý vụ án giết người theo tiểu thuyết, nhưng kết quả lại gặp phải tên hung thủ thật sự trong vụ án ác ma là Hàn Khoan!
Sau đó, vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp thị trấn Tự Lưu cũng được khơi ra bởi vụ án vượt ngục bỏ trốn của Khương Khoa.
Như vậy… Lần này, chẳng lẽ lại chuyển từ vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu sang vụ thảm án diệt môn núi Hoa Vân nữa sao?
Lâm Triêu Phượng của tập đoàn Vân Hải, có khi nào lại liên quan tới vụ án diệt môn hay không?
Cái… Cái này cũng quá trùng hợp đúng không?
Đại ca hệ thống à… Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hắn càng cảm thấy sự trùng hợp giữa những vụ án lớn chưa được giải quyết này có lẽ đều là do hệ thống cố tình sắp xếp riêng cho hắn!
Nếu không thì sao lại có thể xảy ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy được chứ?
Ôi!
Triệu Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ:
Đại ca hệ thống à, anh muốn tôi tiện thể phá vụ án quan trọng thực ra không phải chuyện gì xấu cả…
Nhưng quan trọng là người anh em à, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu! Phá án thì cứ nói là phá án, người anh em đã nhận rồi thì tôi sẽ cố gắng một chút cũng chẳng sao cả, nhưng mà anh vô duyên vô cớ cho ra một quẻ “Khôn Càn” là có ý gì vậy hả?
Quẻ “Khôn Càn” à!
Đây không phải là đang đùa chứ?
Đối với uy lực của quẻ này, Triệu Ngọc vẫn nhớ rõ mồn một. Lần đầu tiên mở ra quẻ “Khôn Càn” là thời kỳ quan trọng hắn biến thành Khương Khoa. Lúc ấy, mỗi ngày hắn đều trải qua tình cảnh nguy nan, có thể chết bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, vừa nghĩ đến biển lửa trong trang trại bò ở huyện Cao Lan, hắn vẫn còn rùng mình sợ hãi, nếu không phải lúc đó trên người có quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp thì chỉ sợ lần đó mạng nhỏ của hắn đã xong rồi!
Lần này đến tỉnh Phúc Lai, vốn cho rằng có thể giải quyết nhẹ nhàng vụ án quan tài treo, nhưng không ngờ lại thêm một quẻ tử thần nữa sao!?
Lần trước, quẻ “Khôn Càn” tổng cộng trải qua ba ngày, sau khi kết thúc, ngay cả hệ thống cũng mệt mỏi quá mức, mất ròng rã 70 giờ để cooldown mới khôi phục lại bình thường!
Không biết lần này, có khi nào sẽ còn nghiêm trọng hơn lần trước hay không?
Bà nó chứ… con tim bé nhỏ của Triệu Ngọc không thể khống chế được mà đập rộn lên, trong lòng không ngừng suy nghĩ, xem ra, vụ siêu kỳ ngộ này đã là chuyện không thể tránh khỏi!
Sau khi mở quẻ ra thì không thể nào đóng lại được nữa!
Việc này phải làm sao đây?
Ôi!
Chỉ trách tay mình quá thối, động vào thứ không nên động…
Không được, không được…
Tuy rằng Triệu Ngọc đã rất mệt mỏi, nhưng mà hắn cũng không còn lòng dạ nào ở lại trung tâm tắm rửa tiếp. Hắn ngay lập tức thu dọn quần áo, nhanh chóng rời khỏi, sau đó quay về khách sạn!
Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, sắp xảy ra cuộc chiến lớn rồi, không biết tương lai sẽ là một trận gió tanh mưa máu như thế nào nữa đây? Cho nên, hắn cần phải bảo đảm rằng bản thân mình có đầy đủ tinh thần và thể lực để ứng phó.
Ngủ thôi!
Hắn cần phải ngủ, không chỉ là ngủ đơn thuần mà còn phải ngủ một giấc thật ngon nữa…
Trong khách sạn, Triệu Ngọc và Miêu Anh vốn cùng một phòng, nhưng hắn không muốn làm phiền Miêu Anh, cho nên dứt khoát đặt một phòng mới.
Nhưng mà, để phòng ngừa quẻ “Khôn Càn” đến sớm, hắn không yên tâm nên lại lắp ở cửa phòng Miêu Anh và hắn một đạo cụ gọi là máy báo động tàng hình.
Một khi có người đột nhập trái phép, máy báo động sẽ vang lên ngay lập tức, gọi Triệu Ngọc tỉnh lại để đối phó chuyện bất ngờ xảy ra.
Đợi sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, lúc này Triệu Ngọc mới nằm thả lỏng trên giường lớn, chuẩn bị tiến vào giấc mộng.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến núi Hoa Vân và quẻ “Khôn Càn”, làm sao mà hắn có thể ngủ cho được đây? Nhìn thời gian từng giờ, từng phút trôi qua, hắn lại càng vội vàng, nhưng càng vội thì lại càng ngủ không được!
Sau đó, Triệu Ngọc cũng liều luôn, lấy hẳn thuốc ngủ tàng hình bảo bối ra dùng. Lúc này, hắn mới nặng nề ngủ, không có mộng mị gì cả…
…
Ấy thế mà thuốc ngủ tàng hình còn có chức năng định giờ, bảy giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc đúng giờ thức dậy từ trong giấc ngủ say.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng mà chất lượng giấc ngủ lại cao, ngủ một giấc thức dậy, hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu ngay, rất có tinh thần.
Oáp…
Hắn dùng sức lười biếng vươn vai một cái, nói thầm trong lòng, một ngày mới lại bắt đầu nữa rồi, quẻ “Khôn Càn” cũng mẹ nó bắt đầu rồi!
Đến nào!
Ông Gorky đã từng nói, giông tố hãy dữ dội hơn nữa đi! Ông đây phải mạnh mẽ hơn cả bão tố…
Sau khi rời khỏi phòng, Triệu Ngọc đến gõ cửa phòng Miêu Anh trước. Nhưng mà Miêu Anh đã thức dậy đi đến Cục Cảnh sát từ sớm. Thế là hắn không lề mề nữa, vội vàng đến Cục Cảnh sát ngay lập tức.
Kết quả, vừa đi vào phòng làm việc thì đã nhìn thấy đám Miêu Anh đang thảo luận sôi nổi rồi!
Qua một đêm ngủ nghỉ thì cô Miêu cũng đã khôi phục lại dáng vẻ mạnh mẽ lúc trước.
“Ha ha ha…” Vừa nhìn Miêu Anh, Triệu Ngọc lập tức cười nói: “Sao hả tổ phó Miêu, tối hôm qua anh đã nói gì nào? Vừa ngủ dậy, chân tướng của vụ án đã bày ra trước mắt em rồi đúng không?”
“Tổ trưởng Triệu!” Miêu Anh đi lại nói: “Nếu như đã xác định chắc chắn nghi phạm rồi thì tại sao lại không làm theo trình tự bình thường vậy? Dẫn Lâm Triêu Phượng đến Cục Cảnh sát thẩm vấn, tất cả mọi chuyện không phải là đã rõ ràng cả rồi hay sao?”
“Nếu như Lâm Triêu Phượng cũng là người bị hại thì lời khai của bà ta sẽ rõ ràng hơn! Nếu như chúng ta không nói chân tướng của quan tài treo với bà ta, bà ta rất có thể sẽ tiếp tục bị người ta lừa gạt, không biết được sự thật đâu!”
“Ai nói anh không làm theo thủ tục hả?” Triệu Ngọc cười nói: “Chỉ là anh lo mặt mũi của Lâm Triêu Phượng ở tỉnh Phúc Lai quá lớn, để cảnh sát địa phương xử lý thì không hợp cho lắm, sợ là sẽ xảy ra sơ suất!”
“Hơn nữa, nếu lỡ như Lâm Triêu Phượng thật sự là chủ mưu thì sao? Chúng ta không có bằng chứng rõ ràng, một khi bà ta thuê luật sư nổi tiếng đi tranh luận với chúng ta, vậy thì chẳng phải là được một mất mười à!”
“Không sao cả!” Miêu Anh chủ động xin đi giết giặc: “Chuyện này cứ giao cho em xử lý đi! Em tự biết chừng mực, chúng ta có thể gặp bà ta trước, thăm dò suy nghĩ của bà ta!”
“Nếu như bà ta phối hợp điều tra, vậy thì chứng minh được bà ta chỉ là một người bị lừa mà thôi; nhưng nếu như bà ta che giấu bằng mọi cách, vậy thì chứng tỏ là bà ta có vấn đề! Chúng ta lại nghĩ một phương pháp khác!”
“Ừm…” Triệu Ngọc hơi do dự, ý định của Miêu Anh và phỏng đoán của hắn hơi lệch nhau. Nhưng mà Miêu Anh lại nói rất hợp lý.
“Yên tâm!” Miêu Anh nói: “Lâm Triêu Phượng đã bị chúng ta xác định chắc chắn rồi. Em sẽ cho người theo dõi bà ta trước! Nếu như bà ta thật sự có hành động khác thường thì sẽ bị chúng ta nắm thóp! Vốn sẽ không tồn tại thứ gì gọi là bứt dây động rừng!”
“Ừm… Được rồi!” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, vẫn đồng ý với yêu cầu của Miêu Anh: “Em nói cũng đúng, chính vì Lâm Triêu Phượng là một nhân vật có sức ảnh hưởng, bà ta lại đang có bệnh trong người, có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì quá khích đâu!”
“Được!” Miêu Anh hài lòng nói: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, em sẽ đi Hạ Khẩu ngay lập tức!”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tổ phó Miêu tự mình ra tay thì anh yên tâm rồi! Nhưng mà em cũng cần phải cẩn thận nhé, nhớ phải liên lạc với Nhiễm Đào trước. Còn nữa, bảo cảnh sát Hạ Khẩu cử nhiều người vào, nếu như tấn công chính diện thì sẽ có chút thanh thế, gây áp lực cho bọn họ!”
“Ừ…” Miêu Anh gật đầu, sau đó lại nhỏ tiếng nói bên tai Triệu Ngọc: “Cái đó… Em cũng đã nghe nói đến chuyện núi Hoa Vân rồi!”
“Em thấy… chắc sẽ không xảy ra chuyện trùng hợp giống như lúc ở thành phố Hoàng Kim đâu nhỉ?”
“Nếu không thì… lúc em và Lâm Triêu Phượng gặp mặt,” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Cũng làm giống như chúng ta làm với Hàn Khoan, tìm hiểu mọi chuyện trước đã, xem thử phản ứng của bà ta như thế nào?”
“Đừng!” Triệu Ngọc cương quyết lắc đầu nói: “Anh nhớ rất rõ tư liệu của núi Hoa Vân, nhìn từ bề ngoài thì nạn nhân và Lâm Triêu Phượng không có dính líu gì với nhau hết!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc khẳng định: “Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này vội, đợi sau khi vụ án quan tài treo kết thúc rồi hẵng nói tiếp!”
“Ừm…” Miêu Anh nhẹ gật đầu: “Được, nghe theo anh! Vậy em đi chuẩn bị đây!”
Sau khi Miêu Anh rời khỏi, Triệu Ngọc lập tức phân công Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu cũng đi chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta phải khởi hành đến thành phố Phúc Lai ngay, đến tập đoàn Vân Hải một chuyến nào!”
“Hả?” Tăng Khả vô cùng bất ngờ: “Em cũng đi à? Vậy ở đây… Ở đây thì phải làm sao đây?”
“Tôi đã điều Ngô Tú Mẫn trở lại rồi!” Triệu Ngọc dứt khoát nói: “Ở đây cứ để cho chị Ngô trấn giữ đi! Cậu và tôi đến thành phố Phúc Lai, tôi cần kỹ thuật hacker của cậu…”
Lại đến nữa rồi!!
Trong nháy mắt, Triệu Ngọc có một loại cảm giác dường như trở lại ngày xưa.
Tại sao… Lại như vậy chứ?
Chẳng lẽ… Đây chính là số phận giữa hắn và năm vụ án lớn chưa giải quyết hay sao?
Nhớ lại khi xưa, lúc điều tra vụ án mất trộm viên đá quý ở Tấn Bình, lại dây dưa ra vụ án thi thể nữ không đầu!
Lúc ở thành phố Hoàng Kim, vốn đang xử lý vụ án giết người theo tiểu thuyết, nhưng kết quả lại gặp phải tên hung thủ thật sự trong vụ án ác ma là Hàn Khoan!
Sau đó, vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp thị trấn Tự Lưu cũng được khơi ra bởi vụ án vượt ngục bỏ trốn của Khương Khoa.
Như vậy… Lần này, chẳng lẽ lại chuyển từ vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu sang vụ thảm án diệt môn núi Hoa Vân nữa sao?
Lâm Triêu Phượng của tập đoàn Vân Hải, có khi nào lại liên quan tới vụ án diệt môn hay không?
Cái… Cái này cũng quá trùng hợp đúng không?
Đại ca hệ thống à… Trong nháy mắt, Triệu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh ngộ, hắn càng cảm thấy sự trùng hợp giữa những vụ án lớn chưa được giải quyết này có lẽ đều là do hệ thống cố tình sắp xếp riêng cho hắn!
Nếu không thì sao lại có thể xảy ra nhiều chuyện trùng hợp như vậy được chứ?
Ôi!
Triệu Ngọc hít sâu một hơi, trong lòng thầm nhủ:
Đại ca hệ thống à, anh muốn tôi tiện thể phá vụ án quan trọng thực ra không phải chuyện gì xấu cả…
Nhưng quan trọng là người anh em à, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng đâu! Phá án thì cứ nói là phá án, người anh em đã nhận rồi thì tôi sẽ cố gắng một chút cũng chẳng sao cả, nhưng mà anh vô duyên vô cớ cho ra một quẻ “Khôn Càn” là có ý gì vậy hả?
Quẻ “Khôn Càn” à!
Đây không phải là đang đùa chứ?
Đối với uy lực của quẻ này, Triệu Ngọc vẫn nhớ rõ mồn một. Lần đầu tiên mở ra quẻ “Khôn Càn” là thời kỳ quan trọng hắn biến thành Khương Khoa. Lúc ấy, mỗi ngày hắn đều trải qua tình cảnh nguy nan, có thể chết bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, vừa nghĩ đến biển lửa trong trang trại bò ở huyện Cao Lan, hắn vẫn còn rùng mình sợ hãi, nếu không phải lúc đó trên người có quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp thì chỉ sợ lần đó mạng nhỏ của hắn đã xong rồi!
Lần này đến tỉnh Phúc Lai, vốn cho rằng có thể giải quyết nhẹ nhàng vụ án quan tài treo, nhưng không ngờ lại thêm một quẻ tử thần nữa sao!?
Lần trước, quẻ “Khôn Càn” tổng cộng trải qua ba ngày, sau khi kết thúc, ngay cả hệ thống cũng mệt mỏi quá mức, mất ròng rã 70 giờ để cooldown mới khôi phục lại bình thường!
Không biết lần này, có khi nào sẽ còn nghiêm trọng hơn lần trước hay không?
Bà nó chứ… con tim bé nhỏ của Triệu Ngọc không thể khống chế được mà đập rộn lên, trong lòng không ngừng suy nghĩ, xem ra, vụ siêu kỳ ngộ này đã là chuyện không thể tránh khỏi!
Sau khi mở quẻ ra thì không thể nào đóng lại được nữa!
Việc này phải làm sao đây?
Ôi!
Chỉ trách tay mình quá thối, động vào thứ không nên động…
Không được, không được…
Tuy rằng Triệu Ngọc đã rất mệt mỏi, nhưng mà hắn cũng không còn lòng dạ nào ở lại trung tâm tắm rửa tiếp. Hắn ngay lập tức thu dọn quần áo, nhanh chóng rời khỏi, sau đó quay về khách sạn!
Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, sắp xảy ra cuộc chiến lớn rồi, không biết tương lai sẽ là một trận gió tanh mưa máu như thế nào nữa đây? Cho nên, hắn cần phải bảo đảm rằng bản thân mình có đầy đủ tinh thần và thể lực để ứng phó.
Ngủ thôi!
Hắn cần phải ngủ, không chỉ là ngủ đơn thuần mà còn phải ngủ một giấc thật ngon nữa…
Trong khách sạn, Triệu Ngọc và Miêu Anh vốn cùng một phòng, nhưng hắn không muốn làm phiền Miêu Anh, cho nên dứt khoát đặt một phòng mới.
Nhưng mà, để phòng ngừa quẻ “Khôn Càn” đến sớm, hắn không yên tâm nên lại lắp ở cửa phòng Miêu Anh và hắn một đạo cụ gọi là máy báo động tàng hình.
Một khi có người đột nhập trái phép, máy báo động sẽ vang lên ngay lập tức, gọi Triệu Ngọc tỉnh lại để đối phó chuyện bất ngờ xảy ra.
Đợi sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, lúc này Triệu Ngọc mới nằm thả lỏng trên giường lớn, chuẩn bị tiến vào giấc mộng.
Nhưng mà, cứ nghĩ đến núi Hoa Vân và quẻ “Khôn Càn”, làm sao mà hắn có thể ngủ cho được đây? Nhìn thời gian từng giờ, từng phút trôi qua, hắn lại càng vội vàng, nhưng càng vội thì lại càng ngủ không được!
Sau đó, Triệu Ngọc cũng liều luôn, lấy hẳn thuốc ngủ tàng hình bảo bối ra dùng. Lúc này, hắn mới nặng nề ngủ, không có mộng mị gì cả…
…
Ấy thế mà thuốc ngủ tàng hình còn có chức năng định giờ, bảy giờ sáng ngày hôm sau, Triệu Ngọc đúng giờ thức dậy từ trong giấc ngủ say.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng mà chất lượng giấc ngủ lại cao, ngủ một giấc thức dậy, hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu ngay, rất có tinh thần.
Oáp…
Hắn dùng sức lười biếng vươn vai một cái, nói thầm trong lòng, một ngày mới lại bắt đầu nữa rồi, quẻ “Khôn Càn” cũng mẹ nó bắt đầu rồi!
Đến nào!
Ông Gorky đã từng nói, giông tố hãy dữ dội hơn nữa đi! Ông đây phải mạnh mẽ hơn cả bão tố…
Sau khi rời khỏi phòng, Triệu Ngọc đến gõ cửa phòng Miêu Anh trước. Nhưng mà Miêu Anh đã thức dậy đi đến Cục Cảnh sát từ sớm. Thế là hắn không lề mề nữa, vội vàng đến Cục Cảnh sát ngay lập tức.
Kết quả, vừa đi vào phòng làm việc thì đã nhìn thấy đám Miêu Anh đang thảo luận sôi nổi rồi!
Qua một đêm ngủ nghỉ thì cô Miêu cũng đã khôi phục lại dáng vẻ mạnh mẽ lúc trước.
“Ha ha ha…” Vừa nhìn Miêu Anh, Triệu Ngọc lập tức cười nói: “Sao hả tổ phó Miêu, tối hôm qua anh đã nói gì nào? Vừa ngủ dậy, chân tướng của vụ án đã bày ra trước mắt em rồi đúng không?”
“Tổ trưởng Triệu!” Miêu Anh đi lại nói: “Nếu như đã xác định chắc chắn nghi phạm rồi thì tại sao lại không làm theo trình tự bình thường vậy? Dẫn Lâm Triêu Phượng đến Cục Cảnh sát thẩm vấn, tất cả mọi chuyện không phải là đã rõ ràng cả rồi hay sao?”
“Nếu như Lâm Triêu Phượng cũng là người bị hại thì lời khai của bà ta sẽ rõ ràng hơn! Nếu như chúng ta không nói chân tướng của quan tài treo với bà ta, bà ta rất có thể sẽ tiếp tục bị người ta lừa gạt, không biết được sự thật đâu!”
“Ai nói anh không làm theo thủ tục hả?” Triệu Ngọc cười nói: “Chỉ là anh lo mặt mũi của Lâm Triêu Phượng ở tỉnh Phúc Lai quá lớn, để cảnh sát địa phương xử lý thì không hợp cho lắm, sợ là sẽ xảy ra sơ suất!”
“Hơn nữa, nếu lỡ như Lâm Triêu Phượng thật sự là chủ mưu thì sao? Chúng ta không có bằng chứng rõ ràng, một khi bà ta thuê luật sư nổi tiếng đi tranh luận với chúng ta, vậy thì chẳng phải là được một mất mười à!”
“Không sao cả!” Miêu Anh chủ động xin đi giết giặc: “Chuyện này cứ giao cho em xử lý đi! Em tự biết chừng mực, chúng ta có thể gặp bà ta trước, thăm dò suy nghĩ của bà ta!”
“Nếu như bà ta phối hợp điều tra, vậy thì chứng minh được bà ta chỉ là một người bị lừa mà thôi; nhưng nếu như bà ta che giấu bằng mọi cách, vậy thì chứng tỏ là bà ta có vấn đề! Chúng ta lại nghĩ một phương pháp khác!”
“Ừm…” Triệu Ngọc hơi do dự, ý định của Miêu Anh và phỏng đoán của hắn hơi lệch nhau. Nhưng mà Miêu Anh lại nói rất hợp lý.
“Yên tâm!” Miêu Anh nói: “Lâm Triêu Phượng đã bị chúng ta xác định chắc chắn rồi. Em sẽ cho người theo dõi bà ta trước! Nếu như bà ta thật sự có hành động khác thường thì sẽ bị chúng ta nắm thóp! Vốn sẽ không tồn tại thứ gì gọi là bứt dây động rừng!”
“Ừm… Được rồi!” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, vẫn đồng ý với yêu cầu của Miêu Anh: “Em nói cũng đúng, chính vì Lâm Triêu Phượng là một nhân vật có sức ảnh hưởng, bà ta lại đang có bệnh trong người, có lẽ sẽ không làm ra chuyện gì quá khích đâu!”
“Được!” Miêu Anh hài lòng nói: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, em sẽ đi Hạ Khẩu ngay lập tức!”
“Ừm!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tổ phó Miêu tự mình ra tay thì anh yên tâm rồi! Nhưng mà em cũng cần phải cẩn thận nhé, nhớ phải liên lạc với Nhiễm Đào trước. Còn nữa, bảo cảnh sát Hạ Khẩu cử nhiều người vào, nếu như tấn công chính diện thì sẽ có chút thanh thế, gây áp lực cho bọn họ!”
“Ừ…” Miêu Anh gật đầu, sau đó lại nhỏ tiếng nói bên tai Triệu Ngọc: “Cái đó… Em cũng đã nghe nói đến chuyện núi Hoa Vân rồi!”
“Em thấy… chắc sẽ không xảy ra chuyện trùng hợp giống như lúc ở thành phố Hoàng Kim đâu nhỉ?”
“Nếu không thì… lúc em và Lâm Triêu Phượng gặp mặt,” Miêu Anh nghiêm túc nói: “Cũng làm giống như chúng ta làm với Hàn Khoan, tìm hiểu mọi chuyện trước đã, xem thử phản ứng của bà ta như thế nào?”
“Đừng!” Triệu Ngọc cương quyết lắc đầu nói: “Anh nhớ rất rõ tư liệu của núi Hoa Vân, nhìn từ bề ngoài thì nạn nhân và Lâm Triêu Phượng không có dính líu gì với nhau hết!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc khẳng định: “Tạm thời đừng nhắc đến chuyện này vội, đợi sau khi vụ án quan tài treo kết thúc rồi hẵng nói tiếp!”
“Ừm…” Miêu Anh nhẹ gật đầu: “Được, nghe theo anh! Vậy em đi chuẩn bị đây!”
Sau khi Miêu Anh rời khỏi, Triệu Ngọc lập tức phân công Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu cũng đi chuẩn bị đi, bây giờ chúng ta phải khởi hành đến thành phố Phúc Lai ngay, đến tập đoàn Vân Hải một chuyến nào!”
“Hả?” Tăng Khả vô cùng bất ngờ: “Em cũng đi à? Vậy ở đây… Ở đây thì phải làm sao đây?”
“Tôi đã điều Ngô Tú Mẫn trở lại rồi!” Triệu Ngọc dứt khoát nói: “Ở đây cứ để cho chị Ngô trấn giữ đi! Cậu và tôi đến thành phố Phúc Lai, tôi cần kỹ thuật hacker của cậu…”
Bình luận facebook