Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1195
Chương 1195 : Chương 1195KẺ LỪA ĐẢO CAO CẤP
“Vừa lúc, mọi người đều đã có mặt ở đây!” Vẫn là gian phòng hoả táng kia, Triệu Ngọc nói với rất nhiều cảnh sát hình sự: “Tôi hỏi mọi người một chuyện, có ai biết một loại thuyền có thể lên rất cao, kiểu như thang máy giữa không trung hay không?”
“Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi từng thấy trên truyền hình rồi!”
“Ừm... Chuyện này...” Các nhân viên cảnh sát có vẻ không theo kịp suy nghĩ của Triệu Ngọc, qua một hồi lâu mới có người hiểu ý của hắn, vội nói: “Lãnh đạo, tôi biết có một loại thuyền đã được cải tạo, có công năng giống như anh nói! Loại thuyền này tự mang thang máy và cánh tay bằng máy, chuyên dùng để bắc cầu lớn sang sông!”
“Hả? Tôi nói đúng rồi mà!” Triệu Ngọc vỗ tay lên tiếng: “Vậy còn thất thần làm gì? Nhanh đi tra tìm thử xem?”
“Vâng!” Người này gấp gáp bật di động tra tìm.
“A... A...” Cuối cùng Hùng Văn Đống cũng lĩnh ngộ ý của Triệu Ngọc, vội vàng nói: “Cảnh sát Triệu, ý của anh là, tội phạm có thể sử dụng loại thuyền này, để thực hiện việc đặt thi thể vào quan tài treo à?”
“Khó trách... Chúng ta không phát hiện bất kỳ dấu vết nào trên vách núi cả.”
“Tôi cứ nghĩ mãi...” Triệu Ngọc nói: “Tội phạm đã mở miệng của quan tài treo ra, bỏ bảy thi thể vào mà không để lại chút sơ hở! Lại còn trong đêm hôm khuya khoắt, tối đen như mực, chắc chắn hắn ta phải có một biện pháp nhanh nhất, an toàn nhất mới đúng!”
“Nhưng mà...” Bỗng nhiên, Hùng Văn Đống nhíu mày nói: “Cỗ quan tài treo cao nhất trên vách núi khoảng chừng bốn mươi mét, là loại thang máy gì mà có thể lên cao tới như vậy chứ?”
“Có thể đạt tới!” Lúc này, vị nhân viên cảnh sát phụ trách tra tư liệu lúc nãy cầm di động nói: “Lãnh đạo, anh xem... Loại thuyền chuyên dụng để bắc cầu ấy, cao nhất có thể lên tới sáu mươi mét!”
Triệu Ngọc nhanh chóng lấy di động xem, nhưng khi hắn nhìn thấy hình ảnh trong di động thì không khỏi lắc lắc đầu.
“Không đúng...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh nói: “Loại thuyền này... lớn quá rồi đúng không?”
Đúng vậy, loại trang bị dùng để lên xuống trên thuyền chuyên nghiệp này không phải thang máy gãy gấp thông thường đâu, mà là do bốn tháp trụ tạo thành tháp lên xuống cỡ lớn.
“Đúng vậy!” Hùng Văn Đống nói: “Cậu tra tìm thêm đi! Thứ này rõ ràng chỉ dùng cho thuyền trên biển thôi! Sông Bạch Sa mới rộng bao nhiêu? Loại thuyền lớn này vốn không vào được!”
“Lãnh đạo!” Lúc này, đội trưởng Phương Khai Vũ bỗng đi vào trong phòng, báo cáo với Triệu Ngọc: “Vị quan chức của Cục Dân chính kia đã khai báo, ông ta nói ông ta đúng là có nhận tiền của Bạch Lãng nên mới đồng ý để cho anh ta đến nhà tang lễ làm việc!”
“Nhưng mà về chuyện của Bạch Lãng thì ông ta tuyệt nhiên không biết!”
“Ông ta nói, bởi vì tính chất đặc biệt của công việc nên nhà tang lễ lúc nào cũng thiếu người nghiêm trọng, chàng trai này không chê tiền lương thấp, lại còn tặng lễ, cho nên lập tức thuê người ngay!”
“Trời ạ, người này thật vô trách nhiệm! Có điều...” Hùng Văn Đống vò đầu: “Ngẫm lại cũng đúng, loại công việc mà suốt ngày đốt người chết thế này, đúng là chẳng mấy ai muốn làm! Hơn nữa... Ai mà ngờ được lại có người dám động đến người chết?”
“Mấu chốt không phải vậy!” Triệu Ngọc nói trúng trọng tâm: “Mà là nếu Bạch Lãng đã chủ động xin việc thì tức là anh ta đã sớm có dự mưu rồi!”
“Đừng quên, anh ta tới đây từ hai năm trước! Cho nên...” Triệu Ngọc cau chặt mày: “Âm mưu của vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu hẳn là từ hai năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch rồi!”
“Một người vì muốn có được những thi thể này mà làm trong nhà tang lễ suốt hai năm trời...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Tôi đoán, anh ta được trả công rất nhiều cho việc trộm thi thể này!”
“Đúng là thế...” Hùng Văn Đống lời nói: “Hai thi thể cuối cùng kia đã chứng minh rằng để đạt tới mục đích của mình, bọn họ thậm chí còn có gan giết người cơ mà!”
“Cho nên, tôi cho ra hai kết luận!” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra: “Thứ nhất, Bạch Lãng là một trong những thành viên của tổ chức chuyên làm hoạt động quan tài treo sao Bắc Đẩu này, chứ đây không phải kẻ tội phạm được thuê tạm thời!”
“Thứ hai, Bạch Lãng không phải kẻ buôn lậu thi thể, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, mục đích của anh ta đã rất rõ ràng rồi, là những thi thể cô gái chết non trẻ tuổi! Anh ta dựa vào những thi thể này để kiếm lợi nhuận lớn!”
“Tôi nghĩ... Mạch suy nghĩ đại khái đã xuất hiện rồi!” Triệu Ngọc gần như quên mình, nói: “Một siêu phú hào bị bệnh nặng sắp qua đời, không muốn dễ dàng kết thúc cuộc đời, không cam lòng nên ông ta muốn nghịch thiên nối mạng!”
“Lúc này, một đoàn đội chuyên lừa đảo lấy cờ hiệu phong thuỷ nhận được tin tức, sau đó lợi dụng thông tin về quan tài treo sao Bắc Đẩu này, nói rằng có thể trợ giúp ông ta thực hiện nguyện vọng!”
“Để khiến buổi biểu diễn của bọn họ trông ra dáng hơn, bọn họ còn động đến thi thể nữ! Nên đã thiết kế ra âm mưu hoàn mỹ này, lợi dụng lò hỏa táng để trộm thi thể, sau đó bỏ vào trong quan tài treo sao Bắc Đẩu...”
“Nhưng mà, đến giai đoạn sau của buổi trình diễn, bệnh tình của phú hào chuyển biến rất xấu, chờ không nổi nữa!”
“Chuyện này khiến đoàn đội lừa bịp thay đổi suy nghĩ, không tiếc dùng thủ đoạn giết người để lấy thi thể, hoàn thành buổi biểu diễn của bọn chúng...” Lúc này, Triệu Ngọc mới chợt mở to mắt, thoát khỏi trạng thái vong ngã, nói: “Cho nên, ngoài Bạch Lãng ra, chúng ta vẫn phải tìm ra đoàn đội lừa đảo này cùng với vị siêu phú hào kia!”
Triệu Ngọc nói xong, cả căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đang cố gắng tiêu hóa những gì mà Triệu Ngọc phỏng đoán.
“Ừm...” Nhưng mà, sau khi nghe xong suy luận này, Phương Khai Vũ tính tình ngay thẳng nên không nhịn được nói: “Lãnh đạo, những chuyện anh nói, nghe có vẻ không có gì sai!”
“Nhưng mà có phải anh đã xem nhẹ một vấn đề vô cùng quan trọng hay không?” Anh ta mở tay ra nói: “Nếu đội lừa đảo thật sự đang lừa gạt phú hào, vậy chứng tỏ rằng sinh mệnh của phú hào cuối cùng vẫn không thể cứu được?”
“Nếu không cứu được thì phú hào cũng sẽ không trả tiền cho bọn họ, như vậy... Nhóm này kiếm tiền kiểu gì đây? Chẳng phải là giỏ trúc múc nước, thành công dã tràng sao?”
“Chuyện này...” Câu hỏi này làm Triệu Ngọc á khẩu không trả lời được, trước đó, hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào nguyên nhân gây ra vụ án, lại xem nhẹ kết quả bình thường nhất này.
“Đúng đó...” Hùng Văn Đống phụ họa nói: “Giả thiết này có mâu thuẫn! Chẳng lẽ... Cũng như buôn bán vậy, bán một thi thể, thu tiền một thi thể sao? Một người hai triệu, ít nhất cũng có thể kiếm mười bốn triệu đúng không?”
“Hay là... Ừm...” Hùng Văn Đống bịt mũi nói: “Việc làm phép bằng quan tài treo sao Bắc Đẩu thật sự có thể kéo dài tính mạng của phú hào kia?”
“Không... Không...”
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới đêm gặp được đội lừa đảo của đại sư Trương. Hắn nhớ tới những người đó lợi dụng một cái chậu than cũ rích để lừa gạt lòng tin của một nhà bốn người...
Đại sư Trương có nói với hắn rằng có kẻ vì lừa đảo, không tiếc thuê hơn ba trăm diễn viên quần chúng...
Hơn ba trăm diễn viên quần chúng...
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nín thở, nặng nề nói: “Hình như... còn có một khả năng nữa!”
“Không thể nghi ngờ, những người thiết kế âm mưu lừa đảo bằng quan tài treo sao Bắc Đẩu này... là đội lừa đảo cao cấp nhất!”
“Cho nên... Bọn chúng có thể là tác giả của căn bệnh này của siêu phú hào!” Triệu Ngọc mở to mắt nói: “Nếu dám bày ra một âm mưu lớn như vậy thì việc mua chuộc bác sĩ, mua chuộc người hầu, thậm chí mua chuộc bệnh viện cũng không phải không có khả năng đúng không?”
“À... Tôi hiểu rồi!” Hùng Văn Đống lập tức hiểu ra: “Ý của anh là bệnh nan y của vị siêu phú hào này vốn là giả! Nên sau khi bỏ bảy thi thể nữ vào quan tài treo, bệnh của phú hào cũng khỏi rồi! Vậy bọn chúng có thể... phát tài rồi!”
“Chậc chậc...” Ai ngờ, nghe đến đó, Triệu Ngọc bỗng nhiên chậc lưỡi lắc đầu, tự mình phủ định: “Vẫn có chỗ không đúng?”
“Hửm? Cảnh sát Triệu, lại có chỗ nào không đúng vậy?” Hùng Văn Đống vội hỏi.
“Nếu như thi thể đã đủ, tiền cũng tới tay rồi...” Triệu Ngọc nghi ngờ nói: “Vậy thì Bạch Lãng cũng nên từ chức từ sớm rồi mới đúng? Vì sao phải làm tiếp đến tận ba ngày trước? Chẳng lẽ... Chúng ta đã bỏ sót thứ gì rồi sao?”
“Chuyện này...” Các nhân viên cảnh sát cũng đầy bụng nghi ngờ, đoán không ra.
“Xem ra...” Triệu Ngọc trả lại di động có hình ảnh của thuyền tích hợp thang máy cho cậu cảnh sát kia rồi nói: “Trước tiên, chúng ta hãy làm rõ phương pháp mà bọn tội phạm đã dùng để vận chuyển thi thể rồi tính sau!”
“Tôi có một dự cảm, chỉ cần chúng ta hiểu ra phương pháp này, có lẽ cách đáp án không xa đâu!”
“Vừa lúc, mọi người đều đã có mặt ở đây!” Vẫn là gian phòng hoả táng kia, Triệu Ngọc nói với rất nhiều cảnh sát hình sự: “Tôi hỏi mọi người một chuyện, có ai biết một loại thuyền có thể lên rất cao, kiểu như thang máy giữa không trung hay không?”
“Trong ấn tượng của tôi, hình như tôi từng thấy trên truyền hình rồi!”
“Ừm... Chuyện này...” Các nhân viên cảnh sát có vẻ không theo kịp suy nghĩ của Triệu Ngọc, qua một hồi lâu mới có người hiểu ý của hắn, vội nói: “Lãnh đạo, tôi biết có một loại thuyền đã được cải tạo, có công năng giống như anh nói! Loại thuyền này tự mang thang máy và cánh tay bằng máy, chuyên dùng để bắc cầu lớn sang sông!”
“Hả? Tôi nói đúng rồi mà!” Triệu Ngọc vỗ tay lên tiếng: “Vậy còn thất thần làm gì? Nhanh đi tra tìm thử xem?”
“Vâng!” Người này gấp gáp bật di động tra tìm.
“A... A...” Cuối cùng Hùng Văn Đống cũng lĩnh ngộ ý của Triệu Ngọc, vội vàng nói: “Cảnh sát Triệu, ý của anh là, tội phạm có thể sử dụng loại thuyền này, để thực hiện việc đặt thi thể vào quan tài treo à?”
“Khó trách... Chúng ta không phát hiện bất kỳ dấu vết nào trên vách núi cả.”
“Tôi cứ nghĩ mãi...” Triệu Ngọc nói: “Tội phạm đã mở miệng của quan tài treo ra, bỏ bảy thi thể vào mà không để lại chút sơ hở! Lại còn trong đêm hôm khuya khoắt, tối đen như mực, chắc chắn hắn ta phải có một biện pháp nhanh nhất, an toàn nhất mới đúng!”
“Nhưng mà...” Bỗng nhiên, Hùng Văn Đống nhíu mày nói: “Cỗ quan tài treo cao nhất trên vách núi khoảng chừng bốn mươi mét, là loại thang máy gì mà có thể lên cao tới như vậy chứ?”
“Có thể đạt tới!” Lúc này, vị nhân viên cảnh sát phụ trách tra tư liệu lúc nãy cầm di động nói: “Lãnh đạo, anh xem... Loại thuyền chuyên dụng để bắc cầu ấy, cao nhất có thể lên tới sáu mươi mét!”
Triệu Ngọc nhanh chóng lấy di động xem, nhưng khi hắn nhìn thấy hình ảnh trong di động thì không khỏi lắc lắc đầu.
“Không đúng...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào hình ảnh nói: “Loại thuyền này... lớn quá rồi đúng không?”
Đúng vậy, loại trang bị dùng để lên xuống trên thuyền chuyên nghiệp này không phải thang máy gãy gấp thông thường đâu, mà là do bốn tháp trụ tạo thành tháp lên xuống cỡ lớn.
“Đúng vậy!” Hùng Văn Đống nói: “Cậu tra tìm thêm đi! Thứ này rõ ràng chỉ dùng cho thuyền trên biển thôi! Sông Bạch Sa mới rộng bao nhiêu? Loại thuyền lớn này vốn không vào được!”
“Lãnh đạo!” Lúc này, đội trưởng Phương Khai Vũ bỗng đi vào trong phòng, báo cáo với Triệu Ngọc: “Vị quan chức của Cục Dân chính kia đã khai báo, ông ta nói ông ta đúng là có nhận tiền của Bạch Lãng nên mới đồng ý để cho anh ta đến nhà tang lễ làm việc!”
“Nhưng mà về chuyện của Bạch Lãng thì ông ta tuyệt nhiên không biết!”
“Ông ta nói, bởi vì tính chất đặc biệt của công việc nên nhà tang lễ lúc nào cũng thiếu người nghiêm trọng, chàng trai này không chê tiền lương thấp, lại còn tặng lễ, cho nên lập tức thuê người ngay!”
“Trời ạ, người này thật vô trách nhiệm! Có điều...” Hùng Văn Đống vò đầu: “Ngẫm lại cũng đúng, loại công việc mà suốt ngày đốt người chết thế này, đúng là chẳng mấy ai muốn làm! Hơn nữa... Ai mà ngờ được lại có người dám động đến người chết?”
“Mấu chốt không phải vậy!” Triệu Ngọc nói trúng trọng tâm: “Mà là nếu Bạch Lãng đã chủ động xin việc thì tức là anh ta đã sớm có dự mưu rồi!”
“Đừng quên, anh ta tới đây từ hai năm trước! Cho nên...” Triệu Ngọc cau chặt mày: “Âm mưu của vụ án quan tài treo sao Bắc Đẩu hẳn là từ hai năm trước đã bắt đầu lên kế hoạch rồi!”
“Một người vì muốn có được những thi thể này mà làm trong nhà tang lễ suốt hai năm trời...” Triệu Ngọc cân nhắc nói: “Tôi đoán, anh ta được trả công rất nhiều cho việc trộm thi thể này!”
“Đúng là thế...” Hùng Văn Đống lời nói: “Hai thi thể cuối cùng kia đã chứng minh rằng để đạt tới mục đích của mình, bọn họ thậm chí còn có gan giết người cơ mà!”
“Cho nên, tôi cho ra hai kết luận!” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra: “Thứ nhất, Bạch Lãng là một trong những thành viên của tổ chức chuyên làm hoạt động quan tài treo sao Bắc Đẩu này, chứ đây không phải kẻ tội phạm được thuê tạm thời!”
“Thứ hai, Bạch Lãng không phải kẻ buôn lậu thi thể, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, mục đích của anh ta đã rất rõ ràng rồi, là những thi thể cô gái chết non trẻ tuổi! Anh ta dựa vào những thi thể này để kiếm lợi nhuận lớn!”
“Tôi nghĩ... Mạch suy nghĩ đại khái đã xuất hiện rồi!” Triệu Ngọc gần như quên mình, nói: “Một siêu phú hào bị bệnh nặng sắp qua đời, không muốn dễ dàng kết thúc cuộc đời, không cam lòng nên ông ta muốn nghịch thiên nối mạng!”
“Lúc này, một đoàn đội chuyên lừa đảo lấy cờ hiệu phong thuỷ nhận được tin tức, sau đó lợi dụng thông tin về quan tài treo sao Bắc Đẩu này, nói rằng có thể trợ giúp ông ta thực hiện nguyện vọng!”
“Để khiến buổi biểu diễn của bọn họ trông ra dáng hơn, bọn họ còn động đến thi thể nữ! Nên đã thiết kế ra âm mưu hoàn mỹ này, lợi dụng lò hỏa táng để trộm thi thể, sau đó bỏ vào trong quan tài treo sao Bắc Đẩu...”
“Nhưng mà, đến giai đoạn sau của buổi trình diễn, bệnh tình của phú hào chuyển biến rất xấu, chờ không nổi nữa!”
“Chuyện này khiến đoàn đội lừa bịp thay đổi suy nghĩ, không tiếc dùng thủ đoạn giết người để lấy thi thể, hoàn thành buổi biểu diễn của bọn chúng...” Lúc này, Triệu Ngọc mới chợt mở to mắt, thoát khỏi trạng thái vong ngã, nói: “Cho nên, ngoài Bạch Lãng ra, chúng ta vẫn phải tìm ra đoàn đội lừa đảo này cùng với vị siêu phú hào kia!”
Triệu Ngọc nói xong, cả căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đang cố gắng tiêu hóa những gì mà Triệu Ngọc phỏng đoán.
“Ừm...” Nhưng mà, sau khi nghe xong suy luận này, Phương Khai Vũ tính tình ngay thẳng nên không nhịn được nói: “Lãnh đạo, những chuyện anh nói, nghe có vẻ không có gì sai!”
“Nhưng mà có phải anh đã xem nhẹ một vấn đề vô cùng quan trọng hay không?” Anh ta mở tay ra nói: “Nếu đội lừa đảo thật sự đang lừa gạt phú hào, vậy chứng tỏ rằng sinh mệnh của phú hào cuối cùng vẫn không thể cứu được?”
“Nếu không cứu được thì phú hào cũng sẽ không trả tiền cho bọn họ, như vậy... Nhóm này kiếm tiền kiểu gì đây? Chẳng phải là giỏ trúc múc nước, thành công dã tràng sao?”
“Chuyện này...” Câu hỏi này làm Triệu Ngọc á khẩu không trả lời được, trước đó, hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào nguyên nhân gây ra vụ án, lại xem nhẹ kết quả bình thường nhất này.
“Đúng đó...” Hùng Văn Đống phụ họa nói: “Giả thiết này có mâu thuẫn! Chẳng lẽ... Cũng như buôn bán vậy, bán một thi thể, thu tiền một thi thể sao? Một người hai triệu, ít nhất cũng có thể kiếm mười bốn triệu đúng không?”
“Hay là... Ừm...” Hùng Văn Đống bịt mũi nói: “Việc làm phép bằng quan tài treo sao Bắc Đẩu thật sự có thể kéo dài tính mạng của phú hào kia?”
“Không... Không...”
Chỉ một thoáng, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ tới đêm gặp được đội lừa đảo của đại sư Trương. Hắn nhớ tới những người đó lợi dụng một cái chậu than cũ rích để lừa gạt lòng tin của một nhà bốn người...
Đại sư Trương có nói với hắn rằng có kẻ vì lừa đảo, không tiếc thuê hơn ba trăm diễn viên quần chúng...
Hơn ba trăm diễn viên quần chúng...
Chẳng lẽ...
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc nín thở, nặng nề nói: “Hình như... còn có một khả năng nữa!”
“Không thể nghi ngờ, những người thiết kế âm mưu lừa đảo bằng quan tài treo sao Bắc Đẩu này... là đội lừa đảo cao cấp nhất!”
“Cho nên... Bọn chúng có thể là tác giả của căn bệnh này của siêu phú hào!” Triệu Ngọc mở to mắt nói: “Nếu dám bày ra một âm mưu lớn như vậy thì việc mua chuộc bác sĩ, mua chuộc người hầu, thậm chí mua chuộc bệnh viện cũng không phải không có khả năng đúng không?”
“À... Tôi hiểu rồi!” Hùng Văn Đống lập tức hiểu ra: “Ý của anh là bệnh nan y của vị siêu phú hào này vốn là giả! Nên sau khi bỏ bảy thi thể nữ vào quan tài treo, bệnh của phú hào cũng khỏi rồi! Vậy bọn chúng có thể... phát tài rồi!”
“Chậc chậc...” Ai ngờ, nghe đến đó, Triệu Ngọc bỗng nhiên chậc lưỡi lắc đầu, tự mình phủ định: “Vẫn có chỗ không đúng?”
“Hửm? Cảnh sát Triệu, lại có chỗ nào không đúng vậy?” Hùng Văn Đống vội hỏi.
“Nếu như thi thể đã đủ, tiền cũng tới tay rồi...” Triệu Ngọc nghi ngờ nói: “Vậy thì Bạch Lãng cũng nên từ chức từ sớm rồi mới đúng? Vì sao phải làm tiếp đến tận ba ngày trước? Chẳng lẽ... Chúng ta đã bỏ sót thứ gì rồi sao?”
“Chuyện này...” Các nhân viên cảnh sát cũng đầy bụng nghi ngờ, đoán không ra.
“Xem ra...” Triệu Ngọc trả lại di động có hình ảnh của thuyền tích hợp thang máy cho cậu cảnh sát kia rồi nói: “Trước tiên, chúng ta hãy làm rõ phương pháp mà bọn tội phạm đã dùng để vận chuyển thi thể rồi tính sau!”
“Tôi có một dự cảm, chỉ cần chúng ta hiểu ra phương pháp này, có lẽ cách đáp án không xa đâu!”
Bình luận facebook