• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (76 Viewers)

  • cuong-tham-1140

Chương 1140: Flycam tàng hình




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
88033.png

Xem ảnh 2
88033_2.png
Lời nói của Triệu Ngọc giống như một mũi nhọn đâm thẳng vào tim Hách Cương, khiến ông ta rùng mình một cái.



Cùng lúc đó, Miêu Anh cũng thoáng biến sắc. Ngoài sự kinh ngạc, cô còn cảm thấy lo lắng. Cô thật sự rất sợ Triệu Ngọc lại làm loạn, gây ra chuyện gì vi phạm kỷ luật lần nữa.



Nhưng suy cho cùng, Hách Cương vẫn là lão cáo già. Sau một thoáng kinh hoàng, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại.



“Ha ha…” Triệu Ngọc cười, giọng cười đầy nham hiểm và quái lạ. Hắn mở chồng tài liệu, lấy ra một bức ảnh. Trong hình là một bé gái với nụ cười ngây thơ trong sáng.



“Ông chủ Hách, bé gái này tên là Lương Thù Hàn. Sao, ông có thấy quen không?”



Triệu Ngọc cố tình đặt tấm ảnh trước mặt Hách Cương, nói tiếp: “Lúc bị bắt cóc, Lương Thù Hàn mới 12 tuổi, đang học lớp 6! Đứa trẻ này luôn là học sinh gương mẫu xuất sắc, nếu bây giờ còn sống, chắc chắn sẽ là một nhân tài của đất nước! Haiz, thật đáng tiếc…” Hắn thở dài một tiếng rồi lạnh lùng nhìn Hách Cương, nói: “Nhưng điểm trọng yếu mà tôi muốn nói không phải là đứa bé này, mà chính là cha của nó!”



Nghe Triệu Ngọc nói tới đây, Hách Cương dường như đã hiểu rõ hơn, cũng bị chấn động hơn, giống như hắn đã chọc đúng nỗi đau của ông ta vậy. Ngược lại, Miêu Anh càng nghe càng không hiểu. Cô không biết rốt cuộc Triệu Ngọc đang dùng chiêu trò gì.



“Lương Vạn Càn, chắc đây cũng là cái tên mà cả đời ông không thể nào rũ bỏ được, có phải không?” Triệu Ngọc cười cười: “Sức mạnh tài chính của ông ta cũng không thua kém gì ông, trước đây hai người còn từng hợp tác. Chậc chậc… Con người của Lương Vạn Càn, chắc ông cũng biết. Ông ta không phải người tốt đẹp gì, nếu để ông ta biết ông chính là kẻ bắt cóc tống tiền của vụ án Miên Lĩnh, là hung thủ giết hại con gái ông ta, hơn nữa còn cố chấp không chịu nhận tội… Ái chà… Tôi… mong chờ lắm nha…”



“Cậu… cậu có ý gì?” Gương mặt Hách Cương rúm ró lại.



“Đến năm 37 tuổi, Lương Vạn Càn mới có Lương Thù Hàn. Đây là đứa con gái độc nhất, là công chúa nhỏ, là bảo bối của ông ta! Tuy sau khi Lương Thù Hàn mất tích, Lương Vạn Càn cưới thêm vài bà vợ bé, nhưng mãi vẫn chưa có thêm mụn con nào khác! Gia tài bạc triệu của ông ta bây giờ đành phải để cho mấy đứa cháu thừa kế. Nếu đổi lại là ông, thì ông có đau xót không?” Lời nói của Triệu Ngọc như một con dao, khiến Hách Cương càng nghe càng khó chịu: “Ông chủ Hách, nếu để Lương Vạn Càn biết ông chính là hung thủ giết con gái của ông ta, thì ông ta sẽ làm gì nhỉ?”



Nói đến đây, Triệu Ngọc lấy tờ giấy chẩn đoán bệnh mà Lương Hoan đã chuẩn bị ra, đưa cho Hách Cương xem: “Ông chủ Hách à, Lương Vạn Càn năm nay 75 tuổi, không may là ông ta bị mắc bệnh nan y, không sống được bao lâu nữa! Tôi nghĩ, ông ta chẳng còn kiên nhẫn mà chờ đợi sự xét xử của tòa án đâu! Ông ta thà vứt bỏ hết toàn bộ gia sản, cũng phải khiến ông nợ máu phải trả bằng máu!!!”



Sau khi Triệu Ngọc nói xong, cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.



Miêu Anh đã hiểu ý của hắn, nhưng trong lòng lại không cho rằng chỉ dựa vào một mình Lương Vạn Càn mà hắn có thể khiến Hách Cương nhận tội.



Thực tế cho thấy, phản ứng của Hách Cương vẫn như vậy. Ông ta phớt lờ Triệu Ngọc, không nói một lời.



“Hừ!” Triệu Ngọc lại cười: “Ông chủ Hách, ông quả là vô cùng xảo quyệt, mưu tính thâm sâu! Đêm qua, có phải ông cho rằng mình đã sắp xếp xong mọi thứ rồi? Đã giấu con trai của mình đi rồi? Ông biết không, tôi và Hách Gia Tuấn đã quen biết nhau từ rất lâu. Ngay từ lúc đầu tôi đã vô cùng nghi ngờ, liệu Hách Gia Tuấn có thực sự là con trai ruột của ông không?”



Nghe tới đây, Hách Cương và Miêu Anh đều ngẩng đầu lên. Cả hai đều nhíu mày lại.



“Nhưng mà, sự thật đã chứng minh, cậu ta đúng thật là con ruột của ông!” Triệu Ngọc ngoan cố nói tiếp: “Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, theo lý mà nói, ông từng làm ra chuyện động trời như vậy, chắc cũng biết cảm giác con mình bị bắt cóc không dễ chịu chút nào. Cho nên đáng lẽ ông phải bố trí nhiều vệ sĩ xung quanh Hách Gia Tuấn mới đúng! Nhưng mỗi lần tôi gặp anh ta, thậm chí là lúc chơi đùa với quả bom, anh ta vẫn chỉ có một mình. Đối với việc này, tôi cảm thấy vô cùng hoài nghi!”.



“Cậu… Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Hách Cương sốt ruột.



“Sau đó tôi cũng nghĩ ra, chắc chắn là ông đã đặt thứ gì đó lên người Hách Gia Tuấn!” Triệu Ngọc cười nói: “Trước đây tôi cũng từng làm việc cho một tên trùm giàu có giống như các người, nên tôi biết rằng có một cách rất hữu ích. Đó chính là đặt thiết bị định vị tiên tiến nhất trên thế giới lên người con mình, cho dù nó có bị bắt cóc thì cũng định vị được vị trí thực. Như vậy, chỉ số an toàn của đứa trẻ được tăng lên rất nhiều!”



“Vì vậy, tôi nghĩ, có phải ông cũng đặt một thiết bị như vậy trên người Hách Gia Tuấn chăng?” Triệu Ngọc đột nhiên lấy ra một tấm ảnh: “Chậc chậc chậc! Thật không ngờ, tôi đã đoán trúng rồi! Ông đã chọn phương pháp truyền thống nhất! Theo như hồ sơ bệnh án của Hách Gia Tuấn thì từ năm 16 tuổi, anh ta đã đi khám răng định kì theo một quy luật nhất định, chưa từng bỏ lỡ lần nào!”.



“Ha ha ha… Thì ra anh ta không hề đi khám răng, mà đi thay thiết bị định vị gắn bên trong răng!” Sau đó Triệu Ngọc đưa cho Hách Cương một xấp tài liệu, nói: “Tôi đã đến hỏi nha sĩ và điều tra cặn kẽ, cuối cùng cũng tìm ra nguồn gốc thiết bị định vị của Hách Gia Tuấn rồi. Chà chà… thời khắc chứng kiến kỳ tích tới rồi!”



Triệu Ngọc móc điện thoại của mình ra, sau đó bật một phần mềm theo dõi lên. Hắn chỉ vào điểm nhấp nháy liên tục trên màn hình, nói: “Đây chính là vị trí hiện giờ của con trai ông. Món đồ này quả là hay ho, còn tân tiến hơn cả đồ của đám cảnh sát chúng tôi nữa! Ông coi nè, con trai ông vẫn chưa rời khỏi Tần Sơn đâu! Đây là ở đâu vậy nhỉ? Đường Bạch Thủy, ở đó có gì hay ho đâu, sao ông lại giấu con trai mình ở đó chứ…”



Nhìn thấy điểm định vị trên điện thoại Triệu Ngọc, Hách Cương tê cứng cả người! Ông ta trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn hắn, khuôn mặt càng nhăn nhúm khó coi hơn, cả người không ngừng run lên.



“Phù…” Triệu Ngọc thở ra một hơi dài, ấn vài cái lên phần mềm. Sau đó hắn đặt điện thoại xuống trước mặt Hách Cương, đanh thép nói: “Hách Cương, chỉ cần tôi ấn thêm một cái nữa thì vị trí của con trai ông sẽ lập tức được gửi đến điện thoại của Lương Vạn Càn. Hậu quả là…”



“Mày… mày dám!” Hách Cương bỗng gầm lên như một con trâu đầu đàn đang điên tiết: “Mày làm vậy là phạm pháp, là giết người!”



“Hừ, ông còn mặt mũi nói với tôi hai từ ‘phạm pháp’ hả!?” Giọng Triệu Ngọc lạnh như băng: “Hách Cương, nợ của ông thì ông phải tự trả! Hai mươi sáu năm trôi qua thì đã sao? Bốn đứa trẻ ngây thơ vô tội, một anh tài xế là trụ cột gia đình, còn cả Lương Tư Tư bị ông hủy hoại cả đời, bây giờ sống không bằng chết! Biết bao nhiêu gia đình bị chính tay các ông hủy hoại!? Sinh mạng của bọn họ không đáng tiền hả!? Đến cả nhân tính tối thiểu nhất của con người mà các ông cũng không có, các ông đều là súc sinh, là lũ súc sinh táng tận lương tâm! Hừ… phụt…”



Triệu Ngọc nhổ nước bọt vào mặt Hách Cương, lớn tiếng quát: “Tại sao tôi lại không dám hả? Con của ông là con trai cưng, vậy con của người khác thì không phải là con cưng à? Tôi cảm thấy không phải chỉ mình Lương Vạn Càn muốn con trai ông chôn cùng con gái ông ta, mà còn vô số những người khác cũng chẳng thèm quan tâm đến sự sống chết của Hách Gia Tuấn! Thậm chí nếu Hách Gia Tuấn chết, bọn họ còn vui mừng hả dạ nữa kìa!”



“Hách Cương!” Triệu Ngọc lại giận dữ gầm lên lần nữa, lời nói như tát nước vào mặt, muốn thủng cả lỗ tai: “Con trai ông tiêu rồi! Ông nên nhớ, sự sống chết của anh ta đang nằm trong tay ông!”



Nói xong, Triệu Ngọc giơ ngón tay cái ra, định ấn vào màn hình.



“Đợi đã! Đợi đã, đợi đã! Đừng! Đừng mà!” Vào thời khắc then chốt, tình hình nguy cấp khiến Hách Cương không thể chịu nổi nữa, lập tức gào lên như điên: “Anh… anh cảnh sát! Tôi cầu xin anh, tuyệt đối đừng làm vậy mà! Tôi chỉ có một đứa con trai Gia Tuấn này thôi… Con trẻ… con trẻ vô tội mà!” Nước mắt ướt đẫm trên mặt Hách Cương, ông ta vừa khóc nức nở vừa nói: “Được! Nếu… nếu như tôi thành thật khai báo, cầu xin các người, nhất định phải bảo vệ con trai tôi, được không!?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom