• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (9 Viewers)

  • cuong-tham-1086

Chương 1086: Miệng quạ đen được khai quang




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86816.png

Xem ảnh 2
86816_2.png
Nghe đến đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh lại liếc nhìn nhau, mặc dù bọn họ đã có thể đoán được Trình Lăng Phỉ đến hợp tác xã nông nghiệp làm gì, thế nhưng giờ phút này, khi nghe cô ta thuật lại thì họ vẫn cảm thấy hãi hùng khiếp vía.



“Ba điều ngoài ý muốn xuất hiện tại hiện trường.” Lúc này, Trình Lăng Phỉ vẫn còn hưng phấn trong trí nhớ cũ, cô ta vươn ba ngón tay ra: “Thứ nhất là dáng vẻ của A Bưu lúc đi bối rối, kích động, dựa theo kế hoạch ban đầu thì anh ấy phải mang cả ổ cứng trong video giám sát đi. Nhưng mà anh ấy lại quên mất!”



“Thứ hai, lúc A Bưu chạy trốn, có một nhân viên quét dọn vệ sinh bỗng nhiên đi vào, tôi không thể không giết chết anh ta.”



“Thứ ba, tôi không ngờ rằng, Tạ Mộng Cầm không đi đến ngân hàng một mình mà còn dẫn theo cả... cô con gái của bà ta nữa...” Nói đến đây, ánh mắt của cô ta hơi ngưng lại, lộ ra vẻ tiếc nuối: “Trước kia, tôi đã cẩn thận quan sát nhiều lần rồi, bà ta lúc nào cũng đi đến hợp tác xã nông nghiệp một mình, hơn nữa ngày hôm đó là thứ hai, lẽ ra con gái của bà ta nên đi nhà trẻ! Thật không ngờ...”



“Cho nên... Cho nên...” Cô ta trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Những người khác đều bị trúng một phát súng vào giữa trán, chỉ có cô bé kia... là tôi bắn vào người...”



“Lúc ấy... Trong đầu tôi trống rỗng, có lẽ tôi đã nghĩ rằng nếu như tôi bắn vào cơ thể của cô bé thì có lẽ... cô bé vẫn còn có thể được cứu sống nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì vẫn không được, nếu như cô bé còn sống thì tôi sẽ phải chết... Hừ... Hừ hừ...”



Nói đến đây, Trình Lăng Phỉ đã rơi vào trạng thái điên cuồng, giọng nói dường như rất giống của một kẻ thần kinh.



“Cô...” Miêu Anh kích động hỏi: “Cô đã ngụy trang rồi mà, sao có thể xác định cô bé kia có thể nhận ra cô? Tại sao ngay cả một đứa bé sáu tuổi mà cô cũng không tha?”



“Tôi... Tôi không ngụy trang!” Trình Lăng Phỉ lớn tiếng nói, mấy giọt nước từ trong khóe mắt chảy ra: “Tôi chỉ mang theo súng đi vào thôi, tôi vốn không hề định để ai sống sót cả!”



“Ôi trời ơi...” Triệu Ngọc nhíu mày hỏi: “Ngày hôm đó, thị trấn Tự Lưu có một buổi mít tinh, trên đường có bao nhiêu người như vậy, cô lại cầm súng đi vào giết người, hơn nữa còn không thèm ngụy trang nữa, chẳng lẽ... Cô không sợ bị người ta nhìn thấy sao?”



“Vì trước đó, tôi đã quan sát rồi!” Trình Lăng Phỉ nói: “Càng là lúc mít tinh thì người xung quanh hợp tác xã lại càng ít! Nếu như tôi ngụy trang thì sẽ gây chú ý!”



“...” Triệu Ngọc hỏi: “Được rồi, cô hãy kể về thứ tự nổ súng giết người đi!”



“Đi vào thì nổ súng thôi, người đầu tiên là nhân viên vệ sinh kia.” Trình Lăng Phỉ không hề ngắt quãng: “Sau đó là Triệu Manh, Tạ Mộng Cầm, Vương Học Quân, cuối cùng mới là... con của Tạ Mộng Cầm!”



“Trên súng... Trên súng có...”



“Ống giảm thanh! Đúng, tôi biết nhân viên vệ sinh vô tội, tôi cũng hối hận vì đã giết cô bé kia, nhưng tôi đã không thể quay đầu được nữa!” Trình Lăng Phỉ kích động nói: “Vì kế hoạch ban đầu của tôi là không ai trong bọn chúng được sống hết! Tôi giết bọn chúng, ngoài có thù với đám Vương Học Quân ra thì còn có một mục đích khác! Đó chính là không để sót lại một nhân chứng nào ở hiện trường cả, cảnh sát phụ trách điều tra sẽ mãi mãi không biết rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì!”



Phù...



Triệu Ngọc âm thầm thở dài, lúc này mới hiểu được vì sao hiện trường vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp lại kỳ lạ đến thế!



Thế nhưng đáp án lại cực kỳ tàn nhẫn!



Giờ phút này, cả người Miêu Anh không ngừng run rẩy, hiển nhiên sắp sửa bộc phát.



“Sau... sau đó thì sao?” Vì muốn Miêu Anh bình tĩnh lại nên Triệu Ngọc vội vàng cao giọng hỏi: “Sau đó các người đã chạy trốn như thế nào?”



“Sau khi giết người xong, tôi đi ra từ cửa chính, sau đó đi thẳng về nhà!” Trình Lăng Phỉ tiếp tục kể: “Mà lúc đó, A Bưu đã chờ sẵn trong nhà tôi!”



“Cái gì? Nhà... nhà cô ư?” Miêu Anh mở to mắt, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.



“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ nhẹ gật đầu để khẳng định, lại trở nên đạm mạc như lúc đầu: “Tôi đã sớm nói với A Bưu rồi, rằng khi nào cướp tiền xong, anh ấy hãy đến nhà tôi chờ, sau đó người bị bắt cóc là tôi sẽ an toàn trở về nhà!”



“Lúc ấy, mẹ tôi đi vùng khác hái nấm, trong nhà không có ai hết. Hơn nữa trước khi xuất phát, tôi đã mở sẵn cửa cho anh ấy, cho nên anh ấy cầm tiền rồi vào nhà của tôi rất thuận lợi.”



“Mà tốc độ giết người của tôi rất nhanh, chỉ sau anh ấy chưa tới nửa phút, cho nên anh ấy vừa mới vào nhà thì tôi cũng đến ngay sau đó! Lúc đầu...” Trình Lăng Phỉ chần chừ một chút mới nói: “Dựa theo kế hoạch ban đầu, tôi chỉ cần dùng một phát súng bắn chết Dương Trạch Bưu, sau đó bí mật xử lý thi thể của anh ấy thì xem như đã hoàn thành kế hoạch! Từ đó về sau, cảnh sát sẽ vĩnh viễn không tìm được Dương Trạch Bưu và tám trăm nghìn bị cướp kia!”



“Nhưng mà... Đến thời khắc cuối cùng, đối mặt với A Bưu, sao tôi có thể ra tay nổi cơ chứ?”



“A Bưu vì tôi mà ngay cả ngân hàng cũng dám cướp, sao tôi có thể đành lòng bắn chết anh ấy được?” Trình Lăng Phỉ rối bời, lắc đầu nói: “Thế nhưng, nếu như tôi không giết anh ấy thì rất có thể kế hoạch của tôi sẽ đổ vỡ vào phút cuối! Hơn nữa... Vụ cướp ngân hàng và giết người đã thành sự thật, tôi nên giải thích với anh ấy như thế nào đây? Lúc ấy, tôi vô cùng do dự, một bên là kế hoạch báo thù của tôi, một bên là người đàn ông hiểu tôi nhất, yêu tôi nhất, tôi nên làm gì bây giờ?”



“Lúc ấy, sau khi A Bưu thấy tôi bình yên vô sự thì vô cùng vui mừng, đồng thời cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, bởi vì nếu như tôi được thả về thì tại sao bọn cướp lại không lấy tiền chuộc trước?”



“Tôi biết, lúc đó không phải thời điểm tốt nhất để tôi giải thích, cho nên, tôi thừa dịp A Bưu không kịp phản ứng, dùng dùi cui điện khiến anh ấy bị ngất! Sau đó trói chặt anh ấy lại, giấu vào hầm nhà! Lúc ấy, tôi...”



“Không thể nào!” Nói đến đây, cuối cùng Miêu Anh không nhịn nổi nữa: “Ý của cô là sau khi vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp xảy ra, Dương Trạch Bưu vẫn luôn bị cô giấu trong hầm ngầm nhà cô à?”



“Phải!” Trình Lăng Phỉ gật đầu.



“Đùa cái gì vậy?” Miêu Anh lắc đầu nói: “Sau khi vụ án xảy ra, chắc chắn cảnh sát sẽ điều tra các mối quan hệ xung quanh Dương Trạch Bưu, chỉ cần điều tra ra cô thì coi như cô xong rồi!”



“Còn nữa...” Triệu Ngọc nói: “Ban ngày ban mặt, Dương Trạch Bưu xách túi tiền chạy vào nhà cô, chẳng lẽ cô không sợ bị hàng xóm nhìn thấy sao?”



“Vị trí của nhà tôi tương đối lệch, trong hẻm nhỏ đó chỉ có mình nhà tôi thôi!” Trình Lăng Phỉ nói: “Ngày hôm đó là thứ hai, bọn trẻ con đều đi học rồi; ngày đó có hội chùa, người lớn cũng đi dạo hội chùa, không ai rảnh chú ý tới cửa nhà tôi cả. Hơn nữa, Dương Trạch Bưu vừa mới cướp được tiền, chắc sẽ không muốn để người khác nhìn thấy mình đâu đúng không?”



“Vậy... Vậy còn cô? Chẳng lẽ cô cũng không sợ bị người ta nhìn thấy sao?” Sau khi hỏi xong, Triệu Ngọc lập tức nhếch miệng, tự hỏi tự trả lời: “Nói đến mới nhớ, đó là nhà cô, đúng là cô không sợ bị người ta trông thấy! Thảo nào cô không buồn ngụy trang gì!”



“Vậy cũng không đúng...” Miêu Anh lại nói: “Trên tài liệu có ghi chép rằng sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát đã cử cảnh khuyển ra, nếu Dương Trạch Bưu trốn gần hợp tác xã nông nghiệp thì tại sao lại không tìm được đến nhà cô?”



“Ồ? Vậy sao?” Trình Lăng Phỉ hơi cảm thấy ngạc nhiên: “Chuyện này... Tôi cũng không rõ lắm! Từ trước tới nay, tôi không hề biết đến chuyện cảnh khuyển, nếu như biết thì có lẽ tôi đã không làm như vậy!”



“Chậc chậc...” Miêu Anh nhíu mày, lại hỏi: “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi! Chẳng lẽ cô không sợ bọn họ lần theo các mối quan hệ xung quanh rồi điều tra đến cô sao?”



“Sợ chứ! Đương nhiên là sợ rồi!” Trình Lăng Phỉ thản nhiên nói: “Nhưng tôi có cách nào đâu? Tôi cũng muốn giấu Dương Trạch Bưu đến một nơi xa xôi chứ, thế nhưng tôi không biết lái xe, cũng đâu có bằng lái xe?”



“Chuyện tôi có thể làm chỉ là nhanh chóng xóa sạch vết tích liên quan tới tôi trong nhà Dương Trạch Bưu, để cảnh sát không phát hiện quan hệ giữa tôi và anh ấy thôi!”



“Có điều... Không phải cảnh sát không tới tìm tôi, thậm chí còn đến tận nhà tôi hỏi theo quy định nữa, nhưng bọn họ lại không biết rằng thật ra Dương Trạch Bưu đang ở ngay trong hầm nhà tôi!”



Trời ạ...



Nghe đến đây, cả người Triệu Ngọc không khỏi nổi da gà.



“Đó có lẽ là lần kích thích nhất trong đời tôi!” Khóe môi Trình Lăng Phỉ vểnh lên, lại trở nên cực kỳ lạnh lẽo: “Thế nhưng các người biết không? Càng là những lúc như thế thì tôi lại càng cảm thấy bình tĩnh! Cứ như là tôi có thể trăm phần trăm kết luận rằng bọn họ chắc chắn sẽ không hoài nghi tôi vậy!”



“Nghĩ lại thử xem! Ai lại liên tưởng tôi với một tên sát thủ cướp ngân hàng máu lạnh chứ? Còn nữa...” Cô ta không khỏi đắc ý, nói: “Chính bởi vì đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nên cho dù là cảnh sát nào đi nữa cũng sẽ mặc định là hung thủ đã sớm bỏ trốn mất dạng, cao chạy xa bay đúng không?”



Bà nó...



Triệu Ngọc không nhịn được líu lưỡi lại, trong lòng cảm thán, cái này mới là pha “bóng tối dưới chân đèn” mạnh nhất trong lịch sử nhỉ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom