Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1080
Chương 1080: Ép ta đây phải giả vờ ngầu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Đúng vậy, chuyện là như vậy đấy!” Trong điện thoại, Triệu Ngọc nói tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho vị trưởng phòng Mã Nhuận Khuê kia: “Tôi không biết rốt cuộc là có chuyện gì mờ ám ở đây, nhưng ông tin tôi đi, chúng tôi thật sự là không giết người, cũng không có lý do gì để giết người! Tôi nghi ngờ, chuyện này hoàn toàn là một âm mưu!”
Chuyện cho đến bây giờ, Triệu Ngọc phải báo cáo lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Tổng cục Hình sự. Mà Mã Nhuận Khuê này là trưởng phòng đối ngoại, có lẽ ông ta có thể giúp Triệu Ngọc. Cho nên người đầu tiên mà Triệu Ngọc thông báo chính là ông ta.
“Trời ạ, sao mà lại làm thành như vậy được!” Mã Nhuận Khuê cũng chưa từng gặp phải chuyện lạ lùng như thế. Lập tức hoảng sợ, vội nói: “Triệu Ngọc, tôi sẽ đi báo cáo lại với lãnh đạo! Nhưng mà cậu cần phải biết, phương pháp ổn thỏa nhất của cậu vào lúc này chính là đi đầu thú với cảnh sát địa phương. Đừng có mà phản kháng nữa, nếu không thì thật sự sẽ rất khó để thu dọn mọi chuyện đấy!”
Lúc nói những lời này, Tô Kim Muội lắc đầu trong bất lực, nói thầm trong lòng, bốn chữ “đừng phản kháng nữa” này có phải là nói hơi muộn rồi không? Bây giờ, người cũng đã đánh, xe cũng đã đụng luôn rồi, những chuyện này không phải là phản kháng ư?
“Cậu yên tâm. Trước tiên, chúng tôi sẽ đàm phán với bọn họ, yêu cầu chúng ta cũng được tham gia xử trí cùng bọn họ! Bọn họ tuyệt đối sẽ không dám làm loạn nữa!” Mã Nhuận Khuê khuyên: “Nhưng điều kiện trước tiên là, cậu cũng không được làm loạn nữa!”
“Tôi biết, tôi biết!” Triệu Ngọc bình tĩnh trả lời: “Tôi biết là cảnh sát New Zealand không dám làm loạn. Nhưng mà… Nói rõ là trong đấy có người muốn giết bọn tôi. Tôi nhìn không rõ được là ai trắng ai đen! Nhất là cái tên xạ thủ thần bí kia. Tên này rất có khả năng là đang ẩn nấp trong đám cảm sát của bọn họ, tôi không thể đi mạo hiểm như vậy được!”
“Vậy…” Mã Nhuận Khuê khó xử nói: “Vậy cậu chỉ có thể tự giải quyết cho tốt thôi. Nếu như cậu thật sự đã làm ra chuyện gì quá giới hạn thì cho dù là có thêm mười cái Tổng cục Hình sự cũng không cứu nổi cậu đâu! Như vậy đi, cậu mang theo điện thoại, chúng ta giữ liên lạc với nhau, một khi ở đây có tiến triển gì thì tôi sẽ thông báo với cậu!”
“Được!” Nói xong, Triệu Ngọc cúp điện thoại.
Bây giờ, hắn và Tô Kim Muội lái chiếc xe cảnh sát đã bị đâm đến thay đổi hoàn toàn đến vùng ven rừng của Landing Island. Từ đây lại tiếp tục đi về phía trước, tiến vào khu rừng của Landing Island.
Sau khi Hàn Đức Vượng bị bắn chết, tất cả những kế hoạch lúc trước của Triệu Ngọc đều tan tành hết. Bây giờ, dường như bọn họ đã không biết phải làm như thế nào nữa.
Bọn họ biết, tuy rằng lực lượng cảnh sát trên đảo có hạn, nhưng mà, cũng không được bao lâu thì đối phương sẽ phái ra nhiều cảnh sát hơn nữa để đuổi bắt bọn họ. Cho nên, càng kéo dài thì sẽ càng bất lợi với bọn họ hơn thôi.
“Sư phụ, điện thoại của chúng ta sẽ bị định vị đấy!” Tô Kim Muội chỉ vào điện thoại của Triệu Ngọc nói: “Phải vứt nó đi mới được!”
“Của tôi không sao.” Triệu Ngọc nói: “Điện thoại của tôi là điện thoại mã hóa mà Tổng cục Hình sự đặc biệt phát cho. Chỉ cần không gọi điện thoại thì sẽ không bị theo dõi! Nhưng mà… Chiếc xe này…”
“Đúng vậy!” Lúc này Tô Kim Muội mới ý thức được: “Chiếc xe cảnh sát này chắc chắn là có máy định vị, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi đến đây!”
“Ừ… Xe cũng đã hết xăng rồi!” Triệu Ngọc ra hiệu: “Như vậy, cô bỏ điện thoại lại trên xe rồi chúng ta đi thôi!”
“Sư phụ à, đi, đi đâu bây giờ đây?” Tô Kim Muội lắc đầu nói: “Người của Tổng cục Hình sự đã bảo chúng ta đi tự thú rồi! Như vậy đi, nếu như anh lo là có người muốn ám sát chúng ta, vậy thì chúng ta trực tiếp đến Cục Cảnh sát tự thú vậy. Sau đó, đợi trong Cục Cảnh sát, xem thử xem tên sát thủ đó có thể làm gì được chúng ta.”
“Được đấy, nhưng mà… Chúng ra làm sao mới có thể yên lặng không một tiếng động đến Cục Cảnh sát của bọn họ đây?” Triệu Ngọc nói: “Cô cho rằng chúng ta còn có thể sống mà đến được Cục Cảnh sát sao? Chẳng lẽ, nhanh như vậy mà cô đã quên Hàn Đức Vượng chết như thế nào rồi hả?”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã sắp xếp xong túi đồ của mình, kéo Tô Kim Muội xuống xe cảnh sát, đi bộ đến bên cạnh rừng cây.
“Sư phụ à, vậy thì cũng phải thử xem sao đã chứ…” Tô Kim Muội tuy rằng bị nói đến giật mình, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta thật sự là đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi!”
“Có đấy…” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lấy máy tính bảng của mình ra, nói: “Ai nói chúng ta không có sự lựa chọn nào nữa chứ? Chúng ta có thể điều tra chân tướng, tự mình cứu mình! Đừng quên, sư phụ của cô chính là thần thám đấy!”
“Hờ…” Tô Kim Muội cười khổ một tiếng: “Sư phụ à, em thật sự là không hề nghi ngờ năng lực phá án của anh. Em cũng tin rằng anh có thể điều tra ra chân tướng! Nhưng mà anh phải biết rằng, bây giờ, tất cả cảnh sát của Landing Island, thậm chí là của cả Auckland, cả New Zealand đều đang đuổi bắt chúng ta đấy! Dưới tình huống như vậy, anh lại còn nói phá án gì nữa chứ?”
“Cho nên, chúng ta phải nhanh lên!” Triệu Ngọc kiên định, quả quyết kéo Tô Kim Muội chạy đến hướng ngược lại khu rừng: “Thật ra, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, cả hai chúng ta đều bị dọa sợ cả rồi! Đúng, đổi lại là ai cũng sẽ đều như vậy! Nhưng tôi cảm thấy, chuyện này có lẽ chính là kết quả mà tên sát thủ thần bí kia mong muốn!”
“Hả? Sao chứ… Có ý gì vậy hả?” Tô Kim Muội không hiểu.
“Kim Muội à, tôi có một loại cảm giác, chuyện này ấy à… Có lẽ cũng không phức tạp như những gì mà chúng ta đã tưởng tượng đâu. Chỉ là mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, khiến cho chúng ta lún sâu vào trong đó và bị shock mà thôi!”
“Sư phụ, anh đang nói cái gì vậy hả? Thật sự là em nghe mà chẳng hiểu cái gì hết!” Tô Kim Muội vẫn đang lắc đầu.
“Đầu tiên, chúng ta ổn định tâm trạng lại trước đã, bình tĩnh phân tích một chút!” Triệu Ngọc nói: “Xem xét từ tình huống mà chúng ta gặp phải thì người hãm hại chúng ta, còn có người giết cô gái Thái Lan và Hàn Đức Vượng chắc hẳn là rất lợi hại, rất có thực lực, rất… chuyên nghiệp!”
“Mà dưới tình huống bình thường, người chuyên nghiệp như vậy cũng không chắc là chỉ có một mà rất có thể là một đội ngũ! Như vậy… Bây giờ, chúng ta phân tích một chút xem sao!”
Lúc nói chuyện, hai người đã bước vào một trại nuôi ong. Lúc này đã là nửa đêm rồi, xung quanh là một khung cảnh yên tĩnh. Nhưng trong lòng hai người bọn họ đều hiểu, đây chẳng qua chỉ là sự yên lặng ngắn ngủi trước cơn bão mà thôi.
“Phân tích… Sao… Phân tích thế nào?” Tô Kim Muội vặn mái tóc ướt, sớm đã sốt ruột đến không chịu nổi rồi.
“Thứ nhất, chính là mục đích!” Triệu Ngọc nói: “Xem như đối phương là một đội ngũ lợi hại, nhưng mà cũng không thể tùy tiện hao phí nhiều sức lực như vậy để chơi chúng ta được! Cho nên, bọn họ tất nhiên là sẽ có một mục đích gì đấy rồi! Nào… Chúng ta đoán thử xem, bọn họ có mục đích gì đây?”
“Ừm… Không… Không biết…” Tô Kim Muội tuy rằng lắc đầu, lại vẫn nói một câu: “Có phải là bởi vì chúng ta đã chọc gì đến bọn họ rồi không? Như là không cẩn thận biết được bí mật của bọn họ, hoặc là, nhìn thấy chứng cứ phạm tội gì đó của bọn họ… Nhưng mà chúng ta vừa mới đến Landing Island, cũng chưa làm cái gì hết mà!”
“Đúng vậy, cô nói không sai! Tôi cũng nghĩ như vậy, trừ mấy cái lý do mà cô nói ra thì tôi cũng không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác nữa!
“Đúng, lúc trước bởi vì phá án nên quả thật là tôi đã đắc tội vài người tương đối lợi hại. Nhưng những người này đã không còn thế lực gì nữa, cho nên, chắc không phải là nhằm vào tôi để trả thù đâu.”
“Hơn nữa, chuyện này đến vừa bất ngờ lại kỳ lạ, làm cho tôi cảm thấy nó cũng không giống như là đã âm mưu từ lâu!” Triệu Ngọc nói: “Đừng quên, trước khi chúng ta đến New Zealand, cô gái Thái Lan kia cũng đã mất tích rồi!”
“Đúng nhỉ! Chúng ta mới đến có hai ngày thôi, vẫn luôn tìm kiếm sư mẫu, cũng không đánh nhau hay là trêu chọc chuyện gì cả, sao có thể chọc đến ai được kia chứ? Nhưng mà… Anh nói cô gái Thái Lan…” Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tô Kim Muội bỗng nhiên phát sáng, vội nói: “Ối? Sư phụ… Anh nói xem có thể nào là như vậy không? Trên hòn đảo này có một tập đoàn phạm tội mua bán người hoặc là mua bán nội tạng gì đấy không? Bọn họ bắt cóc cô gái Thái Lan mà Hàn Đức Vượng cũng là đồng bọn của bọn họ?”
“Sau đó, chúng ta đến tìm sư mẫu, bọn họ lại cho rằng chúng ta vì bọn họ mà đến, cho nên muốn ra tay trước để giành lợi thế không? Kết quả, nhìn thấy chúng ta thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát, sợ rằng Hàn Đức Vượng sẽ nói ra sự thật, cho nên mới giết người diệt khẩu, giết chết Hàn Đức Vượng?”
“Không thể nào!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu thật sự là như vậy, cứ trực tiếp giết chết hai chúng ta thì không phải là đã xong chuyện rồi sao? Kim Muội à, tôi hiểu rõ bọn mua bán người đó, dù cho là ở nước ngoài thì cũng chẳng khác gì mấy đâu. Xem như là đã huấn luyện cho bọn chúng thì cũng sẽ không làm được chuyện chuyên nghiệp như vậy đâu!”
“Hơn nữa, theo tôi thấy thì Hàn Đức Vượng chắc cũng không có vấn đề gì, anh ta vô tội! Nếu không thì biểu hiện trong điện thoại của anh ta cũng không thể nào bình thường như vậy được! Cũng không thể nào có chuyện tôi vừa gọi điện thoại thì anh ta đã đến bên đường đợi chúng ta được đâu! Trước khi đến đây tôi đã điều tra lý lịch của Hàn Đức Vượng rồi, không có gì không tốt!”
“Lại nói tiếp, nếu như có cái tập đoàn mua bán người đó thật, vậy thì những người trên Landing Island cũng sẽ không cảm thấy chuyện cô gái Thái Lan mất tích là có gì mới mẻ cả!”
“Ừm… Chậc chậc… Không phải là mua bán người, cũng không phải là Hàn Đức Vượng. Vậy… Còn có thể là thế nào được nữa đây chứ?” Tô Kim Muội ngày càng rối loạn.
“Hừ!” Triệu Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, như đã tính trước nói: “Nhưng mà, chính bởi vì Hàn Đức Vượng không có vấn đề gì cả nên ngược lại, tôi càng thêm khẳng định một khả năng, có lẽ, cơ bản là tôi đã biết được, chúng ta đến cuối cùng là đã chọc phải chuyện gì rồi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chuyện cho đến bây giờ, Triệu Ngọc phải báo cáo lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra cho Tổng cục Hình sự. Mà Mã Nhuận Khuê này là trưởng phòng đối ngoại, có lẽ ông ta có thể giúp Triệu Ngọc. Cho nên người đầu tiên mà Triệu Ngọc thông báo chính là ông ta.
“Trời ạ, sao mà lại làm thành như vậy được!” Mã Nhuận Khuê cũng chưa từng gặp phải chuyện lạ lùng như thế. Lập tức hoảng sợ, vội nói: “Triệu Ngọc, tôi sẽ đi báo cáo lại với lãnh đạo! Nhưng mà cậu cần phải biết, phương pháp ổn thỏa nhất của cậu vào lúc này chính là đi đầu thú với cảnh sát địa phương. Đừng có mà phản kháng nữa, nếu không thì thật sự sẽ rất khó để thu dọn mọi chuyện đấy!”
Lúc nói những lời này, Tô Kim Muội lắc đầu trong bất lực, nói thầm trong lòng, bốn chữ “đừng phản kháng nữa” này có phải là nói hơi muộn rồi không? Bây giờ, người cũng đã đánh, xe cũng đã đụng luôn rồi, những chuyện này không phải là phản kháng ư?
“Cậu yên tâm. Trước tiên, chúng tôi sẽ đàm phán với bọn họ, yêu cầu chúng ta cũng được tham gia xử trí cùng bọn họ! Bọn họ tuyệt đối sẽ không dám làm loạn nữa!” Mã Nhuận Khuê khuyên: “Nhưng điều kiện trước tiên là, cậu cũng không được làm loạn nữa!”
“Tôi biết, tôi biết!” Triệu Ngọc bình tĩnh trả lời: “Tôi biết là cảnh sát New Zealand không dám làm loạn. Nhưng mà… Nói rõ là trong đấy có người muốn giết bọn tôi. Tôi nhìn không rõ được là ai trắng ai đen! Nhất là cái tên xạ thủ thần bí kia. Tên này rất có khả năng là đang ẩn nấp trong đám cảm sát của bọn họ, tôi không thể đi mạo hiểm như vậy được!”
“Vậy…” Mã Nhuận Khuê khó xử nói: “Vậy cậu chỉ có thể tự giải quyết cho tốt thôi. Nếu như cậu thật sự đã làm ra chuyện gì quá giới hạn thì cho dù là có thêm mười cái Tổng cục Hình sự cũng không cứu nổi cậu đâu! Như vậy đi, cậu mang theo điện thoại, chúng ta giữ liên lạc với nhau, một khi ở đây có tiến triển gì thì tôi sẽ thông báo với cậu!”
“Được!” Nói xong, Triệu Ngọc cúp điện thoại.
Bây giờ, hắn và Tô Kim Muội lái chiếc xe cảnh sát đã bị đâm đến thay đổi hoàn toàn đến vùng ven rừng của Landing Island. Từ đây lại tiếp tục đi về phía trước, tiến vào khu rừng của Landing Island.
Sau khi Hàn Đức Vượng bị bắn chết, tất cả những kế hoạch lúc trước của Triệu Ngọc đều tan tành hết. Bây giờ, dường như bọn họ đã không biết phải làm như thế nào nữa.
Bọn họ biết, tuy rằng lực lượng cảnh sát trên đảo có hạn, nhưng mà, cũng không được bao lâu thì đối phương sẽ phái ra nhiều cảnh sát hơn nữa để đuổi bắt bọn họ. Cho nên, càng kéo dài thì sẽ càng bất lợi với bọn họ hơn thôi.
“Sư phụ, điện thoại của chúng ta sẽ bị định vị đấy!” Tô Kim Muội chỉ vào điện thoại của Triệu Ngọc nói: “Phải vứt nó đi mới được!”
“Của tôi không sao.” Triệu Ngọc nói: “Điện thoại của tôi là điện thoại mã hóa mà Tổng cục Hình sự đặc biệt phát cho. Chỉ cần không gọi điện thoại thì sẽ không bị theo dõi! Nhưng mà… Chiếc xe này…”
“Đúng vậy!” Lúc này Tô Kim Muội mới ý thức được: “Chiếc xe cảnh sát này chắc chắn là có máy định vị, bọn họ rất nhanh sẽ đuổi đến đây!”
“Ừ… Xe cũng đã hết xăng rồi!” Triệu Ngọc ra hiệu: “Như vậy, cô bỏ điện thoại lại trên xe rồi chúng ta đi thôi!”
“Sư phụ à, đi, đi đâu bây giờ đây?” Tô Kim Muội lắc đầu nói: “Người của Tổng cục Hình sự đã bảo chúng ta đi tự thú rồi! Như vậy đi, nếu như anh lo là có người muốn ám sát chúng ta, vậy thì chúng ta trực tiếp đến Cục Cảnh sát tự thú vậy. Sau đó, đợi trong Cục Cảnh sát, xem thử xem tên sát thủ đó có thể làm gì được chúng ta.”
“Được đấy, nhưng mà… Chúng ra làm sao mới có thể yên lặng không một tiếng động đến Cục Cảnh sát của bọn họ đây?” Triệu Ngọc nói: “Cô cho rằng chúng ta còn có thể sống mà đến được Cục Cảnh sát sao? Chẳng lẽ, nhanh như vậy mà cô đã quên Hàn Đức Vượng chết như thế nào rồi hả?”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc đã sắp xếp xong túi đồ của mình, kéo Tô Kim Muội xuống xe cảnh sát, đi bộ đến bên cạnh rừng cây.
“Sư phụ à, vậy thì cũng phải thử xem sao đã chứ…” Tô Kim Muội tuy rằng bị nói đến giật mình, nhưng vẫn kiên trì nói: “Chẳng lẽ anh vẫn không hiểu sao? Chúng ta thật sự là đã không còn sự lựa chọn nào nữa rồi!”
“Có đấy…” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lấy máy tính bảng của mình ra, nói: “Ai nói chúng ta không có sự lựa chọn nào nữa chứ? Chúng ta có thể điều tra chân tướng, tự mình cứu mình! Đừng quên, sư phụ của cô chính là thần thám đấy!”
“Hờ…” Tô Kim Muội cười khổ một tiếng: “Sư phụ à, em thật sự là không hề nghi ngờ năng lực phá án của anh. Em cũng tin rằng anh có thể điều tra ra chân tướng! Nhưng mà anh phải biết rằng, bây giờ, tất cả cảnh sát của Landing Island, thậm chí là của cả Auckland, cả New Zealand đều đang đuổi bắt chúng ta đấy! Dưới tình huống như vậy, anh lại còn nói phá án gì nữa chứ?”
“Cho nên, chúng ta phải nhanh lên!” Triệu Ngọc kiên định, quả quyết kéo Tô Kim Muội chạy đến hướng ngược lại khu rừng: “Thật ra, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, cả hai chúng ta đều bị dọa sợ cả rồi! Đúng, đổi lại là ai cũng sẽ đều như vậy! Nhưng tôi cảm thấy, chuyện này có lẽ chính là kết quả mà tên sát thủ thần bí kia mong muốn!”
“Hả? Sao chứ… Có ý gì vậy hả?” Tô Kim Muội không hiểu.
“Kim Muội à, tôi có một loại cảm giác, chuyện này ấy à… Có lẽ cũng không phức tạp như những gì mà chúng ta đã tưởng tượng đâu. Chỉ là mọi chuyện ập đến quá bất ngờ, khiến cho chúng ta lún sâu vào trong đó và bị shock mà thôi!”
“Sư phụ, anh đang nói cái gì vậy hả? Thật sự là em nghe mà chẳng hiểu cái gì hết!” Tô Kim Muội vẫn đang lắc đầu.
“Đầu tiên, chúng ta ổn định tâm trạng lại trước đã, bình tĩnh phân tích một chút!” Triệu Ngọc nói: “Xem xét từ tình huống mà chúng ta gặp phải thì người hãm hại chúng ta, còn có người giết cô gái Thái Lan và Hàn Đức Vượng chắc hẳn là rất lợi hại, rất có thực lực, rất… chuyên nghiệp!”
“Mà dưới tình huống bình thường, người chuyên nghiệp như vậy cũng không chắc là chỉ có một mà rất có thể là một đội ngũ! Như vậy… Bây giờ, chúng ta phân tích một chút xem sao!”
Lúc nói chuyện, hai người đã bước vào một trại nuôi ong. Lúc này đã là nửa đêm rồi, xung quanh là một khung cảnh yên tĩnh. Nhưng trong lòng hai người bọn họ đều hiểu, đây chẳng qua chỉ là sự yên lặng ngắn ngủi trước cơn bão mà thôi.
“Phân tích… Sao… Phân tích thế nào?” Tô Kim Muội vặn mái tóc ướt, sớm đã sốt ruột đến không chịu nổi rồi.
“Thứ nhất, chính là mục đích!” Triệu Ngọc nói: “Xem như đối phương là một đội ngũ lợi hại, nhưng mà cũng không thể tùy tiện hao phí nhiều sức lực như vậy để chơi chúng ta được! Cho nên, bọn họ tất nhiên là sẽ có một mục đích gì đấy rồi! Nào… Chúng ta đoán thử xem, bọn họ có mục đích gì đây?”
“Ừm… Không… Không biết…” Tô Kim Muội tuy rằng lắc đầu, lại vẫn nói một câu: “Có phải là bởi vì chúng ta đã chọc gì đến bọn họ rồi không? Như là không cẩn thận biết được bí mật của bọn họ, hoặc là, nhìn thấy chứng cứ phạm tội gì đó của bọn họ… Nhưng mà chúng ta vừa mới đến Landing Island, cũng chưa làm cái gì hết mà!”
“Đúng vậy, cô nói không sai! Tôi cũng nghĩ như vậy, trừ mấy cái lý do mà cô nói ra thì tôi cũng không nghĩ ra được bất kỳ lý do nào khác nữa!
“Đúng, lúc trước bởi vì phá án nên quả thật là tôi đã đắc tội vài người tương đối lợi hại. Nhưng những người này đã không còn thế lực gì nữa, cho nên, chắc không phải là nhằm vào tôi để trả thù đâu.”
“Hơn nữa, chuyện này đến vừa bất ngờ lại kỳ lạ, làm cho tôi cảm thấy nó cũng không giống như là đã âm mưu từ lâu!” Triệu Ngọc nói: “Đừng quên, trước khi chúng ta đến New Zealand, cô gái Thái Lan kia cũng đã mất tích rồi!”
“Đúng nhỉ! Chúng ta mới đến có hai ngày thôi, vẫn luôn tìm kiếm sư mẫu, cũng không đánh nhau hay là trêu chọc chuyện gì cả, sao có thể chọc đến ai được kia chứ? Nhưng mà… Anh nói cô gái Thái Lan…” Nghĩ đến đây, ánh mắt của Tô Kim Muội bỗng nhiên phát sáng, vội nói: “Ối? Sư phụ… Anh nói xem có thể nào là như vậy không? Trên hòn đảo này có một tập đoàn phạm tội mua bán người hoặc là mua bán nội tạng gì đấy không? Bọn họ bắt cóc cô gái Thái Lan mà Hàn Đức Vượng cũng là đồng bọn của bọn họ?”
“Sau đó, chúng ta đến tìm sư mẫu, bọn họ lại cho rằng chúng ta vì bọn họ mà đến, cho nên muốn ra tay trước để giành lợi thế không? Kết quả, nhìn thấy chúng ta thoát khỏi sự đuổi bắt của cảnh sát, sợ rằng Hàn Đức Vượng sẽ nói ra sự thật, cho nên mới giết người diệt khẩu, giết chết Hàn Đức Vượng?”
“Không thể nào!” Triệu Ngọc lắc đầu nói: “Nếu thật sự là như vậy, cứ trực tiếp giết chết hai chúng ta thì không phải là đã xong chuyện rồi sao? Kim Muội à, tôi hiểu rõ bọn mua bán người đó, dù cho là ở nước ngoài thì cũng chẳng khác gì mấy đâu. Xem như là đã huấn luyện cho bọn chúng thì cũng sẽ không làm được chuyện chuyên nghiệp như vậy đâu!”
“Hơn nữa, theo tôi thấy thì Hàn Đức Vượng chắc cũng không có vấn đề gì, anh ta vô tội! Nếu không thì biểu hiện trong điện thoại của anh ta cũng không thể nào bình thường như vậy được! Cũng không thể nào có chuyện tôi vừa gọi điện thoại thì anh ta đã đến bên đường đợi chúng ta được đâu! Trước khi đến đây tôi đã điều tra lý lịch của Hàn Đức Vượng rồi, không có gì không tốt!”
“Lại nói tiếp, nếu như có cái tập đoàn mua bán người đó thật, vậy thì những người trên Landing Island cũng sẽ không cảm thấy chuyện cô gái Thái Lan mất tích là có gì mới mẻ cả!”
“Ừm… Chậc chậc… Không phải là mua bán người, cũng không phải là Hàn Đức Vượng. Vậy… Còn có thể là thế nào được nữa đây chứ?” Tô Kim Muội ngày càng rối loạn.
“Hừ!” Triệu Ngọc lại hừ lạnh một tiếng, như đã tính trước nói: “Nhưng mà, chính bởi vì Hàn Đức Vượng không có vấn đề gì cả nên ngược lại, tôi càng thêm khẳng định một khả năng, có lẽ, cơ bản là tôi đã biết được, chúng ta đến cuối cùng là đã chọc phải chuyện gì rồi!”
Bình luận facebook