• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (81 Viewers)

  • cuong-tham-1069

Chương 1069: Cô là nữ?




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
85990.png

Xem ảnh 2
85990_2.png
“Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi” Nhiễm Đào vừa nói vừa chỉ vào cửa sổ: “Tôi biết ngay mà, ngoài kia trời đang tối lắm, thể nào cũng sẽ có tuyết rơi!”



“Tuyết đầu mùa sao! Đến cũng rất đúng lúc!” Triệu Ngọc bước đến bên cạnh cửa sổ, đứng lại quan sát một lúc lâu. Hắn nói: “Nam Giang hình như rất ít khi có tuyết rơi? Hay là ông trời đang thay chúng ta tuyên bố kết thúc vụ án này, nếu vậy thì cách thức cũng quá đặc biệt chứ nhỉ?”



“Phải vậy không, tổ trưởng Triệu?” Tăng Khả đứng bên cạnh Triệu Ngọc nói sang: “Mẹ của Thôi Lệ Châu cũng vì tuyết rơi mà xảy ra tai nạn xe cộ rồi chết đấy thôi! Em nghĩ, tỷ lệ tuyết rơi ở đây chắc chắn không thể nào so với các vùng ở phía Bắc!”



“Tổ trưởng Triệu... Thật ra, có chuyện này tôi vẫn không hiểu cho lắm?” Nhiễm Đào im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được phải nói.



“Chắc không phải do Lý Phi để xăng ở đó quá lâu đến mức không dùng được nhỉ? Rõ ràng tôi nhìn thấy ông ta đổ xăng lên người, rồi anh còn ném ông ta xuống, nhưng kỳ lạ là anh lại không bị làm sao? Tôi biết không nhất thiết anh phải bị chết cháy, nhưng ít nhất thì cũng phải có vài vết bỏng chứ?”



“Bà nội gấu nhà nó, cậu thật sự không thể quan tâm tới mấy thứ khác hay ho hơn sao?” Triệu Ngọc dùng thái độ chỉ trích phản bác lại Nhiễm Đào, sau đó lại lôi ra mấy cái lý do cũ rích của hắn:



“Cậu có biết cái gì gọi là được ông trời phù hộ hay không? Nói cho cậu biết, tôi đây được La Hán bảo vệ, còn thân thể của tôi? Chính xác là kim cương không thể bị phá hủy đấy! Cho nên lửa cũng không đốt được tôi, nếu cậu vẫn không phục... thì đến đi, hai chúng ta thử đấu một trận, xem cậu có thể đánh thắng tôi không?”



“Hừ!” Nhiễm Đào thè lưỡi, nói: “Tôi mới không thèm chấp anh!”



“Tăng Khả, lại đây, lại đây đi, nhanh lên, giúp chị chụp một bức ảnh nào...” Đúng lúc này, ba ngươi đồng loạt nghe được tiếng gọi náo nhiệt của Ngô Tú Mẫn, nhìn sang, lại thấy cô đang loay hoay cầm viên đá “Ngôi sao Tamil”, rồi lấy nó đeo lên cổ của mình.



Cũng bởi vì tính chất đặc thù của viên đá mà hiện tại tổ điều tra đặc biệt vẫn chưa đưa nó ra làm bằng chứng.



Thật ra, đấy cũng không phải là ý kiến của bọn họ, mà là do đích thân Sở trưởng Tiêu đề ra.



Bởi vì viên đá quý này có liên quan đến các vấn đề về ngoại giao, nên Sở trưởng Tiêu cũng cần phải hỏi cấp trên, rồi chuẩn bị thật kĩ để giúp cho chiếc vòng cổ khảm đá quý đã trải qua bao thăng trầm này một lần nữa được nhìn thấy bầu trời.



“Thật… thật sự rất đẹp!” Ngô Tú Mẫn vừa cầm bức ảnh, vừa giở giọng say mê: “Viên ‘Ngôi sao Tamil’ này... nó đã từng được chứng kiến sự trỗi dậy và sụp đổ của các vương triều Ấn Độ! Đây chính xác là một ân huệ hiếm có, nếu tôi đăng lên Wechat, khẳng định họ sẽ ghen tị với tôi chết luôn mất?”



Say mê nói một lúc, Ngô Tú Mẫn đã tháo sợi dây chuyền đá quý ra và nói với Triệu Ngọc: “Đến đây đi tổ trưởng, lát nữa phải gửi nó cho bộ phận chứng cứ một thời gian. Cơ hội hiếm có như vậy biết bao giờ mới có, cậu cũng chụp một tấm đi. Về sau đi tán gái, chắc chắn có thêm điểm!”



“Đừng lại gần tôi!” Triệu Ngọc nhanh chóng phủi tay: “Tôi cảm thấy nó cũng chẳng tốt lành gì đâu. Những ai giữ nó khẳng định cũng sẽ không có một kết cục đẹp! Tôi vẫn muốn sống, cho nên chị mang nó đi đi!”



“Đồ đáng ghét” Ngô Tú Mẫn tự nhiên nổi giận: “Mọi người đã phải đánh đổi rất nhiều, nhưng cậu lại nói như vậy sao, thật là đáng ghét!”



“Khốn kiếp, không biết coi trọng người khác!” Ngô Tú Mẫn giận dữ cất viên đá đi, nói: “Mặc kệ cậu, tôi sẽ chuyển thứ này cho bộ phận chứng cứ. Nếu các cậu coi đây là một quả bom nổ chậm, vậy tôi sẽ không để nó ở đây!”



“Nhiễm Đào, Nhiễm Đào!” Triệu Ngọc vội vàng vẫy tay: “Nhanh lên, đi với chị Ngô, viên đá phải được bảo vệ, đây không phải là lúc để đùa giỡn!”



“Được rồi...” Nhiễm Đào chạy theo Ngô Tú Mẫn.



“Haiz, nó chỉ là một cục đá màu xanh mà thôi, sao lại có nhiều người vì nó mà mất đi cả lý trí nhỉ?” Triệu Ngọc thở dài, nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, Thôi Lệ Châu hiện tại đang bị tạm giam, cậu nghĩ xem, có cách nào để bảo lãnh cô ta ra không? Tiền không thành vấn đề!”



“Khi nào về cậu chuẩn bị viết báo cáo, nhớ đề cập tới Thôi Lệ Châu nhiều vào. Sau này, có thể tôi sẽ nộp đơn và đề nghị cấp trên chuyển cô ta vào làm thành viên đặc biệt cho đội chúng ta!”



“Oa, được, được!” Tăng Khả hưng phấn, vỗ ngực: “Việc này cứ giao lại cho em. Có một phi tặc làm đồng nghiệp. Trời đất, cái cảm giác này vô cùng mới mẻ! Tiểu Thôi cũng rất có thực lực. Nếu muốn lấy thứ gì đó, cô ấy sẽ giúp ích cho chúng ta!”



“Quyết định vậy đi!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, giơ tay lên: “Đúng rồi, lúc nãy tôi nhận được cuộc gọi của Sở trưởng Tiêu. Chính quyền tỉnh sẽ tổ chức một bữa tiệc vào tối nay. Tất cả chúng ta đều phải có mặt. Chốc nữa, phiền cậu chuyển lời cho hai bọn họ hộ tôi!”



“Vâng ạ!” Tăng Khả đồng ý với Triệu Ngọc xong, cậu ta tiếp tục đâm đầu vào làm việc



Triệu Ngọc liếc mắt nhìn tuyết đang rơi bên ngoài cửa sổ. Mặc dù tuyết rơi không lớn, nhưng nó vẫn rất đẹp.



Lý Phi bị bắt và chịu thú nhận, cũng chính thức nói lên hai vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án trộm đá quý đã được khép lại, đây là kỳ tích trong lịch sử của ngành điều tra tội phạm.



Mức độ rắc rối của hai vụ án đều không thấp, đặc biệt là vụ án thi thể nữ không đầu. Nó đã từng được coi là vụ án khó giải quyết nhất của quốc gia và khoảng thời gian phá án kéo dài tới hai mươi tư năm.



Có thể giải quyết ổn thỏa một vụ án lớn như vậy, đối với tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc và chính bản thân hắn, chính là kỳ tích có thể đưa vào lịch sử.



Hắn biết, những ngày tới hắn sẽ phải trải qua những ngày tháng như thế nào. Hắn được nhận rất nhiều giải thưởng khác nhau, nhưng cũng đồng thời bị ống kính phóng viên đến làm phiền...



Vụ án lớn đã được phá, một khi tin này lộ ra thì nhất định sẽ được lên trang nhất, sẽ trở thành tin tức nóng nhất cả nước! Vì đã phá được vụ án, mà toàn đội đành phải đứng ra gánh chịu sức nặng và sức ảnh hưởng của nó...



Trên thực tế, Triệu Ngọc hiểu rằng xét về số lượng người bị hại, thì vụ án thi thể nữ không đầu sẽ không phức tạp và tồi tệ như vụ án thi thể trong ngân hàng ở Tần Sơn. Mà xét về mặt thời gian nó cũng không dài như vụ đại án ở Tần Sơn.



Tuy nhiên, vụ giết người trong ngân hàng đã được che giấu tương đối kĩ và nhận được ít sự chú ý hơn. Phía cảnh sát cũng không muốn kiêu ngạo, vụ án có những hạn chế nhất định về địa lý, vì thế mà nó chỉ có tác động mạnh trong khu vực Tần Sơn.



Tuy nhiên, đối với vụ án thi thể nữ không đầu, các thi thể xuất hiện ở rất nhiều nơi, danh tính của nạn nhân cũng đến từ nhiều thành phố khác nhau, nên phạm vi vụ án được cho là khá rộng, hầu như toàn quốc đều biết đến vụ án này.



Thứ hai, bởi vì người bị hại đầu tiên đã bị kẻ sát nhân giết một cách tàn nhẫn, còn phơi bày cơ thể nạn nhân khiến cho vụ án trở nên đáng sợ và ghê rợn, cũng thành công thu hút sự chú ý của công chúng.



Ngoài ra, cũng do tiến độ chậm chạp trong phá án, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tạo nên nỗi khủng hoảng trong lòng người dân nên mới tạo thành mức độ quan trọng của vụ án ngày hôm nay!



Cũng chính vì vậy, Triệu Ngọc hiểu rõ, vụ án thi thể nữ không đầu này chỉ là một trong vô vàn vụ án chưa được giải quyết xong. Ngoại trừ các vụ án cực lớn trong quyển sổ bìa da màu vàng của đội trưởng Kim thì ở các khu vực khác, vẫn có rất nhiều vụ án đang còn tồn đọng.



Do đó, trong tương lai, tổ điều tra đặc biệt do hắn lãnh đạo chắc chắn sẽ còn một chặng đường dài phải đi, sẽ là một vũ đài rộng lớn hơn và có những vụ án khó khăn hơn đang chờ đợi họ!



Mặc dù tính chất của bữa tiệc rất hoành tráng, nhưng do vụ án vẫn đang trong thời gian thẩm tra, cho nên các nhà lãnh đạo hạn chế xuất hiện. Chỉ có một vài nhà lãnh đạo quan trọng và các thành viên của tổ điều tra đặc biệt là góp mặt đầy đủ.



Các món ăn trong bữa tiệc cũng rất đơn giản, rượu cùng lắm cũng chỉ là rượu vang, sâm banh, đều là những loại không có nồng độ cao.



Trong bữa tiệc, Triệu Ngọc lại quay về với công việc quen thuộc, không biết xấu hổ đi khắp nơi khoe khoang công lao to lớn của mình.



Ngoài ra, hắn còn trích lời của đội trưởng Kim: “Sau hình ảnh hào nhoáng của mỗi vụ án đều là một lít nước mắt của sự đau khổ”, đem những hiểu biết cặn kẽ về vụ án nói ra một cách hoàn hảo, khiến cho các vị lãnh đạo đều bị thu hút, lắng nghe một cách chăm chú, hoàn toàn bị Triệu Ngọc thu phục. Sau đó là những cơn mưa lời khen tấp nập dành cho hắn!



Sở trưởng Tiêu hài lòng gật đầu. Đó cũng là lời khẳng định rõ ràng nhất về khả năng và thực lực của Triệu Ngọc. Sở trưởng cũng nói rằng bà ấy sẽ đặc biệt yêu cầu cấp trên trao cho Triệu Ngọc và đồng đội của hắn những phần thưởng đặc biệt để khuyến khích họ.



Đồng thời, Sở trưởng Tiêu cũng bày tỏ sự kỳ vọng của mình cùng với các lãnh đạo khác ở Tổng cục Hình sự với tổ điều tra đặc biệt. Trong tương lai, bà hy vọng rằng tổ điều tra đặc biệt do Triệu Ngọc lãnh đạo sẽ có thể tiếp tục phát triển và hoàn thành tốt các vụ án lớn khác. Tìm ra hung thủ, vén màn sự thật, trả lại công bằng cho nạn nhân. Tiếp đó là nhận được càng nhiều phần thưởng giá trị hơn...



Mặc dù biết rằng còn có một chặng đường dài, khó khăn chồng chất đang chờ đợi, nhưng sự kỳ vọng của các lãnh đạo đối với Triệu Ngọc đã là khích lệ quá lớn. Hắn cảm thấy, hắn đã sắp chạm tới được mục tiêu của hắn, nguyện vọng mơ ước của hắn!



Sau khi bữa tiệc kết thúc, Triệu Ngọc không đến khách sạn nghỉ ngơi mà một mình lái xe đi đến một nhà hàng đồ ăn Trung nổi tiếng của địa phương.



Triệu Ngọc đã ăn tối, hắn đến đây đương nhiên không phải để ăn khuya. Nhưng bởi vì hắn vẫn còn một việc phải làm, đó là, trong nhà hàng này, có một cuộc kỳ ngộ khác, đang chờ đợi hắn...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom