Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1066
Chương 1066: Thứ tự tử vong
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tên đã lên dây không thể không bắn, chuyện đã tới nước này, Triệu Ngọc cũng chỉ có thể làm theo phương pháp thẩm vấn trước đây của Miêu Anh, được hay không được cứ thử một phen rồi nói sau.
Lúc này, Cục trưởng Hồng đã dẫn theo một đám nhân viên cốt cán bước vào phòng nghe lén bên cạnh, tất cả đều hào hứng chờ đợi muốn xem Triệu Ngọc làm thế nào để phá vụ án oan giết người mười năm trước đây.
Vừa hay, lúc Triệu Ngọc bước vào phòng thẩm vấn thì Lan Bác cũng đã làm xong nhiệm vụ mà hắn giao cho lúc trước.
Lan Bác đưa cho Triệu Ngọc một tập tài liệu dày, đồng thời còn nói với Triệu Ngọc điều gì đó, cho tới khi Triệu Ngọc vừa lòng gật đầu, Lan Bác mới rời khỏi phòng thẩm vấn.
Từ giờ, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Triệu Ngọc và Tiêu Chấn. Đừng thấy vừa rồi bên ngoài khua chiêng gõ trống vang trời, ầm ĩ ồn ào mà nhầm, bên trong phòng thẩm vấn cách âm vô cùng tốt, Tiêu Chấn căn bản không hề biết vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Chấn chẳng những quen biết Triệu Ngọc mà hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc với hắn. Lúc này vừa nhìn thấy người tiến vào phòng thẩm vấn lại là vị thần thám kia, vẻ mặt anh ta liền cứng ngắc lại.
“Khụ khụ...”
Triệu Ngọc ho vài tiếng để làm lời dạo đầu, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống bàn, bắt đầu chuẩn bị thẩm vấn.
Ai ngờ, trong lúc tất cả mọi người đều đang mong ngóng Triệu Ngọc thẩm vấn như thế nào, thì đột nhiên di động của hắn lại vang lên không đúng lúc.
Triệu Ngọc biết dãy số này, là đồ đệ hắn vừa mới nhận - Tô Kim Muội.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Vốn Triệu Ngọc muốn tắt đi không nhận điện thoại nhưng tiếng chuông di động chói tai, cuối cùng hắn vẫn ấn nút trả lời.
“Sư phụ? Thế nào, thu phục được chưa?” Tô Kim Muội gấp gáp hỏi.
“Ừm... xem như... xem như thu phục được rồi đi!” Triệu Ngọc xấu hổ, không biết lúc này các vị lãnh đạo đang ở phòng nghe lén sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Ha ha ha... Em đã nói rồi! Em có thể giúp được anh mà!” Tô Kim Muội lại nói: “Vậy... bây giờ anh có rảnh nghe em nói không? Đội trưởng Trương đã bắt được Trần Bỉnh Tiên, Trần Bỉnh Tiên đã thành thật thú nhận việc thuê người giết người! Ngải Lỵ Lỵ, cô ta....”
“Xuỵt... Xuỵt...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Đồ đệ ạ, thế này đi, tôi còn đang thẩm vấn phạm nhân! Lát nữa gọi lại cho cô có được không?”
“Vậy à...” Tô Kim Muội cân nhắc một chút, nói: “Thật là tiếc quá, sư phụ à, về sau nếu anh thẩm vấn phạm nhân, anh báo cho em biết được không? Em cũng phải học tập anh một chút...”
“Được, được, được, lần sau đi! Ui chao... phòng thẩm vấn không có tín hiệu, không nghe rõ, gác máy đây...”
Tít...
Triệu Ngọc cúp điện thoại, hắn không nghĩ tới, cô đồ đệ nhìn qua nhát gan, sợ sệt mình mới thu nhận cũng có thể nói năng lưu loát như thế? Chỉ có điều, hiện tại hắn giải quyết được vấn đề thật sự có quan hệ với cô ấy sao?
Tưởng tượng đến các vị lãnh đạo ngồi sau tấm thủy tinh đang chăm chú nhìn mình, Triệu Ngọc không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn một chút, phỏng chừng, sau gáy các vị cấp cao ấy cũng đầy mồ hôi rồi?
“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc lại ho khan hai tiếng, lúc này mới ngồi xuống ghế nói với Tiêu Chấn: “Thật ngại quá, tôi vừa nhận một cuộc điện thoại! Sau đây, chúng ta chính thức bắt đầu đi! Tiêu Chấn, anh có biết, vì sao hôm nay lại bị bắt tới Cục Cảnh sát không?”
“Đồng... đồng chí cảnh sát...” Tiêu Chấn căng thẳng nhìn Triệu Ngọc nhưng không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Được, tốt lắm!” Triệu Ngọc xua tay nói. “Tiêu Chấn à, hẳn là anh cũng xem qua không ít chương trình pháp luật rồi, một người phạm tội, cuối cùng cũng phải trả giá, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi! Điều nên tới, cuối cùng vẫn sẽ tới! Không biết, anh đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, thân thể Tiêu Chấn không tự chủ được mà run run. Anh ta im lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Triệu Ngọc cũng không dám trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc.
“Bình thường tôi vẫn thích đi thẳng vào vấn đề”. Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Tiếp đến, tôi sẽ nói rõ chân tướng chuyện năm đó anh sát hại Lưu Kiều, rồi giá họa cho Phùng Khoát cho anh nghe một lần! Xem xem có giống với hành vi lúc trước của anh không nhé?”
Nghe Triệu Ngọc nói như thế, Tiêu Chấn lộ rõ vẻ khẩn trương, hai bên thái dương đã chảy ra mồ hôi lạnh.
“Mười năm trước, anh và nữ sinh học viện thủy lợi Ngải Lỵ Lỵ năm ấy 17 tuổi là người yêu, hơn nữa còn thường xuyên đến nhà anh quan hệ tình dục.” Triệu Ngọc nhẹ giọng nói. “Tôi đoán, đây chắc là mối tình đầu của anh, nên hoàn toàn bị cô ta mê hoặc! Tôi cũng đoán, anh đúng là thật tình thích cô ta!”
“Nhưng mà, chính vì nguyên nhân anh thực sự thích cô ta, quan tâm cô ta cho nên mới không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô ta khen ảnh chụp anh trai anh, nói anh ta rất đẹp trai.”
“Kết quả, lòng tự trọng của anh bị sỉ nhục, anh giận dữ, ầm ĩ với Ngải Lỵ Lỵ một trận!”
“Không lâu sau, anh thấy là mình sai, nên muốn giải thích với Ngải Lỵ Lỵ, làm hòa với cô ta như trước đây. Nhưng đúng lúc này, anh lại thấy một màn đủ để khiến anh hoàn toàn suy sụp!”
“Anh thấy, cô gái mà anh yêu đang ăn nằm với anh trai Phùng Khoát của anh...”
Lúc nói đến đây, Tiêu Chấn xoa xoa người, trông có vẻ khá khó chịu.
Các vị lãnh đạo ngồi nghe lén ở ngoài cũng kinh ngạc mở to hai mắt! Ai cũng không thể nghĩ tới, năm đó còn có ẩn tình oan trái như thế?”
“Chính thời khắc đó, anh mất hết niềm tin vào cuộc sống, từ yêu sinh hận, từ hận sinh giận, anh bắt đầu căm ghét Phùng Khoát, căm ghét anh ta cướp đi thứ anh yêu thích nhất.” Triệu Ngọc tiếp tục dùng ngôn ngữ bén nhọn nói. “Sau đó, anh bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch, anh muốn trả thù người anh trai khác cha khác mẹ, người có vẻ ngoài đẹp trai, tuấn tú hơn anh này.”
“Anh ta cướp đi người phụ nữ của anh vì thế anh cũng muốn cướp đi người phụ nữ của anh ta! Hơn nữa còn muốn Phùng Khoát phải trả giá đắt cho tội lỗi mà chính mình gây ra.”
Nói đến đây, Triệu Ngọc đưa ra chứng cứ đầu tiên. Đây là một phần lời khai của Phùng Khoát, Phùng Khoát chứng thực gã từng đưa Tiêu Chấn đến phim trường, mà Tiêu Chấn cũng biết mối quan hệ của gã và Lưu Kiều.
“Thực ra, kế hoạch này cũng không phải thực hoàn mỹ.” Triệu Ngọc lắc đầu nói. “Nhưng bởi vì rất nhiều yếu tố may mắn, còn có người cha yêu thương con hết mực của anh giúp anh trốn thoát khỏi chế tài của pháp luật!”
“Anh cũng coi như đã hao tổn tâm huyết rồi. Trước đó anh chuẩn bị hai con dao giống nhau như đúc, hơn nữa cán dao cũng không dán keo.”
“Sau đó, nhân lúc Phùng Khoát ngủ, hoặc là có cơ hội nào đó khác, để Phùng Khoát lưu lại dấu vân tay trên một trong hai con dao đó!”
“Sau khi anh đã làm xong hết thảy, cũng là lúc kế hoạch báo thù của anh có thể tiến hành được rồi!”
“Ngày hôm đó, anh đã biết trước thời gian của Phùng Khoát như thế nào, cho nên sau khi Phùng Khoát diễn xong, đúng lúc không ai có thể chứng minh gã ở chỗ nào, anh quyết định ra tay với Lưu Kiều!”
“Anh đến nhà Lưu Kiều, nói mình là em trai của Phùng Khoát, Lưu Kiều không hề đề phòng, liền mở cửa cho anh!”
“Tuy nhiên, anh lại trực tiếp dùng một con dao khác giết hại Lưu Kiều!”
“Quá trình giết người diễn ra rất nhanh, Lưu Kiều gần như không có cơ hội phản kháng nào! Chỉ là, có một việc anh vẫn không ngờ tới!” Nói xong, Triệu Ngọc lấy ra ảnh chụp vết máu viết hai nét chấm thủy cho anh ta xem. “Lúc ấy, Lưu Kiều vẫn chưa chết, cô ấy đã dùng máu ở ngón tay viết lại hai nét chấm thủy trên mặt đất.”
“Từ trước tới giờ, cảnh sát vẫn cho rằng, hai nét chấm thủy này ám chỉ họ Phùng trong tên Phùng Khoát nhưng ai cũng không nghĩ đến, thực ra hàm ý thực sự của nó là ám chỉ chữ ‘em’ trong em trai!”
“A!?” Nói đến đây, Tiêu Chấn ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt tất cả đều là vẻ khó tin.
“Đây chính là thứ tôi nói là may mắn, nếu Phùng Khoát không phải họ Phùng, hoặc là Lưu Kiều có thể gắng gượng viết xong chữ kia, vậy hiện tại người ngồi trong nhà tù Tần Sơn chính là anh!”
“Không... không...” Tiêu Chấn thì thào nói, như là không còn hơi sức nào nữa.
“Không cái gì không?” Triệu Ngọc lại nói. “Giết người xong, anh cầm con dao dính máu trở lại phòng ngủ của Phùng Khoát, sau đó tháo lưỡi dao dính máu của hung khí lắp vào cán dao có vân tay của Phùng Khoát. Cứ như thế, một hung khí hoàn mỹ liền hiện ra trước mặt cảnh sát!”
“A!” Giờ phút này, sau khi nghe phỏng đoán của Triệu Ngọc, Cục trưởng Hồng đang ở ngoài nghe lén không nhịn được giật thót, giống như bị sét đánh. “Tôi nói... năm đó sao tôi lại không nghĩ ra, sao hung thủ lại phải mang hung khí về nhà chứ? Thì ra... Thì ra là... như vậy? Cả nhà bọn họ đều là thợ mộc.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Lúc này, Cục trưởng Hồng đã dẫn theo một đám nhân viên cốt cán bước vào phòng nghe lén bên cạnh, tất cả đều hào hứng chờ đợi muốn xem Triệu Ngọc làm thế nào để phá vụ án oan giết người mười năm trước đây.
Vừa hay, lúc Triệu Ngọc bước vào phòng thẩm vấn thì Lan Bác cũng đã làm xong nhiệm vụ mà hắn giao cho lúc trước.
Lan Bác đưa cho Triệu Ngọc một tập tài liệu dày, đồng thời còn nói với Triệu Ngọc điều gì đó, cho tới khi Triệu Ngọc vừa lòng gật đầu, Lan Bác mới rời khỏi phòng thẩm vấn.
Từ giờ, trong phòng thẩm vấn chỉ còn lại hai người Triệu Ngọc và Tiêu Chấn. Đừng thấy vừa rồi bên ngoài khua chiêng gõ trống vang trời, ầm ĩ ồn ào mà nhầm, bên trong phòng thẩm vấn cách âm vô cùng tốt, Tiêu Chấn căn bản không hề biết vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
Tiêu Chấn chẳng những quen biết Triệu Ngọc mà hơn nữa còn có ấn tượng sâu sắc với hắn. Lúc này vừa nhìn thấy người tiến vào phòng thẩm vấn lại là vị thần thám kia, vẻ mặt anh ta liền cứng ngắc lại.
“Khụ khụ...”
Triệu Ngọc ho vài tiếng để làm lời dạo đầu, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống bàn, bắt đầu chuẩn bị thẩm vấn.
Ai ngờ, trong lúc tất cả mọi người đều đang mong ngóng Triệu Ngọc thẩm vấn như thế nào, thì đột nhiên di động của hắn lại vang lên không đúng lúc.
Triệu Ngọc biết dãy số này, là đồ đệ hắn vừa mới nhận - Tô Kim Muội.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em...”
Vốn Triệu Ngọc muốn tắt đi không nhận điện thoại nhưng tiếng chuông di động chói tai, cuối cùng hắn vẫn ấn nút trả lời.
“Sư phụ? Thế nào, thu phục được chưa?” Tô Kim Muội gấp gáp hỏi.
“Ừm... xem như... xem như thu phục được rồi đi!” Triệu Ngọc xấu hổ, không biết lúc này các vị lãnh đạo đang ở phòng nghe lén sẽ có cảm tưởng như thế nào?
“Ha ha ha... Em đã nói rồi! Em có thể giúp được anh mà!” Tô Kim Muội lại nói: “Vậy... bây giờ anh có rảnh nghe em nói không? Đội trưởng Trương đã bắt được Trần Bỉnh Tiên, Trần Bỉnh Tiên đã thành thật thú nhận việc thuê người giết người! Ngải Lỵ Lỵ, cô ta....”
“Xuỵt... Xuỵt...” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Đồ đệ ạ, thế này đi, tôi còn đang thẩm vấn phạm nhân! Lát nữa gọi lại cho cô có được không?”
“Vậy à...” Tô Kim Muội cân nhắc một chút, nói: “Thật là tiếc quá, sư phụ à, về sau nếu anh thẩm vấn phạm nhân, anh báo cho em biết được không? Em cũng phải học tập anh một chút...”
“Được, được, được, lần sau đi! Ui chao... phòng thẩm vấn không có tín hiệu, không nghe rõ, gác máy đây...”
Tít...
Triệu Ngọc cúp điện thoại, hắn không nghĩ tới, cô đồ đệ nhìn qua nhát gan, sợ sệt mình mới thu nhận cũng có thể nói năng lưu loát như thế? Chỉ có điều, hiện tại hắn giải quyết được vấn đề thật sự có quan hệ với cô ấy sao?
Tưởng tượng đến các vị lãnh đạo ngồi sau tấm thủy tinh đang chăm chú nhìn mình, Triệu Ngọc không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn một chút, phỏng chừng, sau gáy các vị cấp cao ấy cũng đầy mồ hôi rồi?
“Được rồi, được rồi!” Triệu Ngọc lại ho khan hai tiếng, lúc này mới ngồi xuống ghế nói với Tiêu Chấn: “Thật ngại quá, tôi vừa nhận một cuộc điện thoại! Sau đây, chúng ta chính thức bắt đầu đi! Tiêu Chấn, anh có biết, vì sao hôm nay lại bị bắt tới Cục Cảnh sát không?”
“Đồng... đồng chí cảnh sát...” Tiêu Chấn căng thẳng nhìn Triệu Ngọc nhưng không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Được, tốt lắm!” Triệu Ngọc xua tay nói. “Tiêu Chấn à, hẳn là anh cũng xem qua không ít chương trình pháp luật rồi, một người phạm tội, cuối cùng cũng phải trả giá, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi! Điều nên tới, cuối cùng vẫn sẽ tới! Không biết, anh đã chuẩn bị tâm lý tốt chưa?”
Lúc Triệu Ngọc nói chuyện, thân thể Tiêu Chấn không tự chủ được mà run run. Anh ta im lặng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Triệu Ngọc cũng không dám trả lời câu hỏi của Triệu Ngọc.
“Bình thường tôi vẫn thích đi thẳng vào vấn đề”. Triệu Ngọc lại nói tiếp: “Tiếp đến, tôi sẽ nói rõ chân tướng chuyện năm đó anh sát hại Lưu Kiều, rồi giá họa cho Phùng Khoát cho anh nghe một lần! Xem xem có giống với hành vi lúc trước của anh không nhé?”
Nghe Triệu Ngọc nói như thế, Tiêu Chấn lộ rõ vẻ khẩn trương, hai bên thái dương đã chảy ra mồ hôi lạnh.
“Mười năm trước, anh và nữ sinh học viện thủy lợi Ngải Lỵ Lỵ năm ấy 17 tuổi là người yêu, hơn nữa còn thường xuyên đến nhà anh quan hệ tình dục.” Triệu Ngọc nhẹ giọng nói. “Tôi đoán, đây chắc là mối tình đầu của anh, nên hoàn toàn bị cô ta mê hoặc! Tôi cũng đoán, anh đúng là thật tình thích cô ta!”
“Nhưng mà, chính vì nguyên nhân anh thực sự thích cô ta, quan tâm cô ta cho nên mới không thể dễ dàng tha thứ cho việc cô ta khen ảnh chụp anh trai anh, nói anh ta rất đẹp trai.”
“Kết quả, lòng tự trọng của anh bị sỉ nhục, anh giận dữ, ầm ĩ với Ngải Lỵ Lỵ một trận!”
“Không lâu sau, anh thấy là mình sai, nên muốn giải thích với Ngải Lỵ Lỵ, làm hòa với cô ta như trước đây. Nhưng đúng lúc này, anh lại thấy một màn đủ để khiến anh hoàn toàn suy sụp!”
“Anh thấy, cô gái mà anh yêu đang ăn nằm với anh trai Phùng Khoát của anh...”
Lúc nói đến đây, Tiêu Chấn xoa xoa người, trông có vẻ khá khó chịu.
Các vị lãnh đạo ngồi nghe lén ở ngoài cũng kinh ngạc mở to hai mắt! Ai cũng không thể nghĩ tới, năm đó còn có ẩn tình oan trái như thế?”
“Chính thời khắc đó, anh mất hết niềm tin vào cuộc sống, từ yêu sinh hận, từ hận sinh giận, anh bắt đầu căm ghét Phùng Khoát, căm ghét anh ta cướp đi thứ anh yêu thích nhất.” Triệu Ngọc tiếp tục dùng ngôn ngữ bén nhọn nói. “Sau đó, anh bắt đầu chuẩn bị một kế hoạch, anh muốn trả thù người anh trai khác cha khác mẹ, người có vẻ ngoài đẹp trai, tuấn tú hơn anh này.”
“Anh ta cướp đi người phụ nữ của anh vì thế anh cũng muốn cướp đi người phụ nữ của anh ta! Hơn nữa còn muốn Phùng Khoát phải trả giá đắt cho tội lỗi mà chính mình gây ra.”
Nói đến đây, Triệu Ngọc đưa ra chứng cứ đầu tiên. Đây là một phần lời khai của Phùng Khoát, Phùng Khoát chứng thực gã từng đưa Tiêu Chấn đến phim trường, mà Tiêu Chấn cũng biết mối quan hệ của gã và Lưu Kiều.
“Thực ra, kế hoạch này cũng không phải thực hoàn mỹ.” Triệu Ngọc lắc đầu nói. “Nhưng bởi vì rất nhiều yếu tố may mắn, còn có người cha yêu thương con hết mực của anh giúp anh trốn thoát khỏi chế tài của pháp luật!”
“Anh cũng coi như đã hao tổn tâm huyết rồi. Trước đó anh chuẩn bị hai con dao giống nhau như đúc, hơn nữa cán dao cũng không dán keo.”
“Sau đó, nhân lúc Phùng Khoát ngủ, hoặc là có cơ hội nào đó khác, để Phùng Khoát lưu lại dấu vân tay trên một trong hai con dao đó!”
“Sau khi anh đã làm xong hết thảy, cũng là lúc kế hoạch báo thù của anh có thể tiến hành được rồi!”
“Ngày hôm đó, anh đã biết trước thời gian của Phùng Khoát như thế nào, cho nên sau khi Phùng Khoát diễn xong, đúng lúc không ai có thể chứng minh gã ở chỗ nào, anh quyết định ra tay với Lưu Kiều!”
“Anh đến nhà Lưu Kiều, nói mình là em trai của Phùng Khoát, Lưu Kiều không hề đề phòng, liền mở cửa cho anh!”
“Tuy nhiên, anh lại trực tiếp dùng một con dao khác giết hại Lưu Kiều!”
“Quá trình giết người diễn ra rất nhanh, Lưu Kiều gần như không có cơ hội phản kháng nào! Chỉ là, có một việc anh vẫn không ngờ tới!” Nói xong, Triệu Ngọc lấy ra ảnh chụp vết máu viết hai nét chấm thủy cho anh ta xem. “Lúc ấy, Lưu Kiều vẫn chưa chết, cô ấy đã dùng máu ở ngón tay viết lại hai nét chấm thủy trên mặt đất.”
“Từ trước tới giờ, cảnh sát vẫn cho rằng, hai nét chấm thủy này ám chỉ họ Phùng trong tên Phùng Khoát nhưng ai cũng không nghĩ đến, thực ra hàm ý thực sự của nó là ám chỉ chữ ‘em’ trong em trai!”
“A!?” Nói đến đây, Tiêu Chấn ngẩng mạnh đầu lên, trong mắt tất cả đều là vẻ khó tin.
“Đây chính là thứ tôi nói là may mắn, nếu Phùng Khoát không phải họ Phùng, hoặc là Lưu Kiều có thể gắng gượng viết xong chữ kia, vậy hiện tại người ngồi trong nhà tù Tần Sơn chính là anh!”
“Không... không...” Tiêu Chấn thì thào nói, như là không còn hơi sức nào nữa.
“Không cái gì không?” Triệu Ngọc lại nói. “Giết người xong, anh cầm con dao dính máu trở lại phòng ngủ của Phùng Khoát, sau đó tháo lưỡi dao dính máu của hung khí lắp vào cán dao có vân tay của Phùng Khoát. Cứ như thế, một hung khí hoàn mỹ liền hiện ra trước mặt cảnh sát!”
“A!” Giờ phút này, sau khi nghe phỏng đoán của Triệu Ngọc, Cục trưởng Hồng đang ở ngoài nghe lén không nhịn được giật thót, giống như bị sét đánh. “Tôi nói... năm đó sao tôi lại không nghĩ ra, sao hung thủ lại phải mang hung khí về nhà chứ? Thì ra... Thì ra là... như vậy? Cả nhà bọn họ đều là thợ mộc.”
Bình luận facebook