Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1063
Chương 1063: Vụ án tìm kho báu
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ý
thu nồng
Lòng người ra đi ngập ý thu
Một chén rượu
Cảm xúc muôn vàn
Ly biệt nhiều
Lá rơi đầy mùa ly biệt...”
Đây là lời bài hát mà Triệu Ngọc tìm ra được trên máy vi tính, tên ca khúc là “Ý thu nồng”, đây chính là nhạc nền của bộ phim được hợp tác giữa hai nước Trung và Nhật. Ngoài bản có ca sĩ biểu diễn ra thì còn có bản hòa nhạc bằng đàn cello.
Sau khi Triệu Ngọc bật bản hòa nhạc, tiếng đàn trầm thấp và mạnh mẽ vang lên...
Không... Không phải vậy!
Triệu Ngọc gần như đã có thể kết luận tiếng đàn vừa rồi xuất hiện trong điện thoại Miêu Anh đúng là bài này, hơn nữa còn là bản diễn tấu bằng đàn cello! Sâu hơn chính là... Âm thanh truyền tới điện thoại không giống như là bản ghi âm mà là nhạc sống, giống như ở đó có người thật sự đang kéo đàn cello vậy!
Như vậy... Người kéo đàn kia...
Phù... Phù...
Triệu Ngọc há to miệng, hít thở thật sâu, cảm giác ngực mình như bị cái gì đó chèn ép vậy. Hắn nhớ rõ ràng rằng khi hắn phát hiện ra đĩa CD cello trong quỹ bảo hiểm của Khương Khoa, bản “Ý thu nồng” trong đó đã bị người khác khoanh tròn. Lúc đó, hắn còn bật nhạc bằng đầu CD để phát bản nhạc này, đến nay vẫn còn có thể nhớ rõ được giai điệu...
Về sau, khi cảnh sát bắt được đám Khương Khoa, Triệu Ngọc hoài nghi đĩa nhạc kia có chứa thông tin gì đặc biệt cho nên đã cố ý sai Lý Lạc Vân cho chuyên gia đi kiểm tra phân tích. Nhưng kết quả phân tích lại không thấy có gì lạ, bài “Ý thu nồng” trên đĩa CD chỉ là khúc nhạc diễn tấu bằng đàn cello!
Nhưng mà... Tại sao lại có thể trùng hợp đến vậy được? Tại sao bài hát này lại truyền tới từ di động của Miêu Anh chứ?
Rất rõ ràng, Miêu Anh lúc đó đang đứng ngoài cửa nhà của Trình Lăng Phỉ để chờ mở cửa, cho nên... Bài hát này... là Trình Lăng Phỉ đang kéo đàn sao?!
Có... Có vấn đề gì sao?
Hô hấp của Triệu Ngọc bắt đầu trở nên dồn dập, tất cả luồng suy nghĩ trong đầu đều tập trung vào tiếng đàn của Trình Lăng Phỉ. Ai ngờ, chính lúc này, màn hình máy vi tính bỗng lóe lên, Ngô Tú Mẫn đã đem tư liệu cặn kẽ về Trình Lăng Phỉ gửi tới cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không dám chậm trễ, vội vàng mở ra và cẩn thận xem xét.
Trong tư liệu chẳng những có tin tức của Trình Lăng Phỉ mà còn có cả ảnh chụp. Triệu Ngọc còn chưa thấy được chữ nào thì đã bị sốc bởi mấy tấm ảnh kia, trong mấy tấm ảnh, dáng người của Trình Lăng Phỉ thon thả, làn da trắng nõn, tuy rằng cô ta rất xinh đẹp nhưng rất ít khi cười, có vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo. Nhất là ánh mắt của cô ta khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thần bí, thâm thúy, không thể nắm bắt được.
Đương nhiên, chuyện khiến Triệu Ngọc sợ hãi không phải là ngoại hình và khí chất của Trình Lăng Phỉ, mà là trong mấy tấm ảnh đó có xuất hiện cảnh Trình Lăng Phỉ đang kéo đàn! Mà trong tay cô ta chính là đàn cello! Trong đó còn có bức ảnh cô ta đang diễn tấu trên sân khấu, phía sau thậm chí có cả một ban nhạc...
Đậu xanh rau má!
Nhìn thấy những tấm ảnh chụp này, trong lòng Triệu Ngọc rất bồn chồn. Chuyện đã gần như rất rõ ràng rồi, tiếng đàn truyền tới từ trong điện thoại Miêu Anh vừa rồi rất có thể là được diễn tấu bởi Trình Lăng Phỉ đúng không? Có lẽ cô ta đang ở nhà luyện đàn, vừa lúc bị Miêu Anh nghe được?
Chuyện này...
Không!
Bản năng của Triệu Ngọc cho rằng trên đời này không có chuyện trùng hợp đến vậy! Kéo đàn cello có lẽ không có gì lạ, nhưng lại cố tình chơi bài “Ý thu nồng” mà Khương Khoa chú ý thì khó có thể nói chắc được!
Chẳng lẽ... Cô Trình Lăng Phỉ này và Khương Khoa...
Mối quan hệ của Trình Lăng Phỉ và Ô Phương Phương căng thẳng, cũng là lúc Khương Khoa tìm tới Ô Phương Phương, lừa cô ta chụp ảnh nóng... Khương Khoa đang nói dối?! Sở dĩ hắn ta và Ô Phương Phương chụp ảnh nóng vốn không phải là để bắt cóc vơ vét tài sản mà là hắn ta được thuê để làm thế? Mà Trình Lăng Phỉ là... khách hàng của hắn ta?
Thảo nào Khương Khoa còn muốn chụp cả mình! Nếu chỉ vì vơ vét tài sản thì không thể nào chụp cả mặt của mình vào! Cho nên...
Trời đất ạ!
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ thật đáng sợ, bạn tốt từ nhỏ, vì để chiếm được một tên đẹp trai mà rạn nứt, phụ nữ một khi đã mất đi lý trí thì chuyện gì cũng có khả năng làm được đúng không?
Cho nên, nếu quả thật là như vậy thì chuyện Dư Phù Sinh có được ảnh chụp, có phải là vì qua tay Trình Lăng Phỉ hay không? Trình Lăng Phỉ có quen biết Dư Phù Sinh không?
Ừm...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vắt óc suy nghĩ lại tất cả những gì mình vừa phát hiện, tất cả đều chỉ là phỏng đoán riêng của bản thân, nếu như không có đoạn âm nhạc kia thì quả thực không hề có căn cứ nào cả!
Hơn nữa, cho dù Trình Lăng Phỉ có thật sự qua lại với Khương Khoa và Dư Phù Sinh đi chăng nữa, nếu như cô ta không chịu nói thì hắn và Miêu Anh cũng đâu có biện pháp gì cơ chứ? Đâu thể cầm cái đĩa CD của Khương Khoa đi làm chứng cứ được! Làm vậy chẳng phải sẽ làm người ta cười đến rụng răng hay sao?
Nhưng mà...
Không được!
Bất kể thế nào đi nữa thì đây vẫn luôn là một cơ hội hiếm có, cho nên Triệu Ngọc cho rằng hắn phải nắm chặt, cẩn thận lợi dụng mới được.
Làm sao bây giờ?
Triệu Ngọc sốt ruột đến mức vò tóc, sau mười giây lo lắng thì cuối cùng, hắn đưa ra quyết định, hắn cảm thấy dù có phải dùng biện pháp gì đi nữa thì cũng phải khiến Trình Lăng Phỉ nói ra sự thật, hắn cũng phải tự mình đi một chuyến mới được.
Đến lúc đó, hoặc là hắn gặp Miêu Anh để thương lượng, hoặc là nghĩ biện pháp rồi gửi tin nhắn gợi ý cho Miêu Anh, để Miêu Anh giáp mặt chất vấn.
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng cất kĩ máy tính rồi rời khỏi phòng, chạy ra đường lớn, đón xe taxi để đi!
Không có cách nào khác, bởi vì ô tô chỉ có một chiếc, mà Miêu Anh đã lái đi rồi.
Trùng hợp là Triệu Ngọc vừa mới chạy ra đầu ngõ nhỏ thì đã nhìn thấy một nam thanh niên đeo mắt kính đang đứng ngoắc đón xe, một chiếc xe taxi màu vàng đang đậu ở bên đường.
Triệu Ngọc vừa nhìn thấy cơ hội hiếm có, lập tức xông lên, lẻn ngay lên trên trước mặt nam thanh niên, hơn nữa còn đóng cửa xe lại.
“Gì thế này?!” Nam thanh niên bực bội, lập tức nắm cửa xe, há mồm định chửi đổng lên.
Nếu là lúc trước thì Triệu Ngọc chỉ cần một cú đấm cộng thêm một chữ “Cút” là có thể giải quyết mọi chuyện vẹn cả đôi đường rồi. Nhưng mà bây giờ, Triệu Ngọc đã là một người chính trực, vì thế hắn vung tay, ném vài tờ tiền có mệnh giá lớn ra ngoài cửa xe.
“Đệch!”
Nam thanh niên vừa mới dồn máu lên não, nhưng khi nhìn thấy một đống tiền bay bay thì vội vàng đi nhặt, làm gì có thời gian để ý đến Triệu Ngọc.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Tài xế, tài xế. Này!”
Ai ngờ, khi hắn giương mắt lên thì đã thấy tên tài xế keo kiệt kia đã kéo cửa xe ra, cùng nhau giật tiền với nam thanh niên.
“Đậu xanh rau má!” Lúc đó, Triệu Ngọc thật sự muốn nhảy lên đằng trước để lái xe. Thế nhưng ai bảo hắn là một người chính trực? Cuối cùng, hắn đành phải móc ra mấy tờ tiền giá trị lớn, lúc này mới có thể kéo được tên tài xế về.
...
Brừm brừm!
Chiếc xe taxi kiểu cũ gầm vang, chạy như bay trên con phố lạnh lùng, chạy thẳng đến nhà Trình Lăng Phỉ.
Trên đường đi, ngoài việc động não nghĩ biện pháp ra, Triệu Ngọc còn cẩn thận đọc lại tư liệu của Trình Lăng Phỉ lần nữa.
Không ngờ lai lịch của Trình Lăng Phỉ vượt xa khỏi tưởng tượng của Triệu Ngọc, ngoại trừ công ty chăn nuôi gia súc, cô ta còn đầu tư vào nhiều lĩnh vực, trong đó có xây dựng đường bộ, giao thông, than đá, khí gas cùng với nghề bảo hiểm vân vân. Cô ta thậm chí còn nắm giữ nhiều cổ phiếu của nhiều công ty đa quốc gia, kinh doanh tài sản cố định, ví dụ như phòng hòa nhạc, phòng trưng bày, khách sạn xa hoa linh tinh, những mặt được đề cập tới vô cùng rộng!
Thật đáng kinh ngạc!
Triệu Ngọc càng đọc càng ngạc nhiên, không ngờ một mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp lại còn là một phú bà ẩn hình siêu cấp giàu có, đây đâu phải là hạng có tiền bình thường?
Hơn nữa...
Tuy rằng Triệu Ngọc không hiểu những bản báo cáo doanh thu chuyên nghiệp này, nhưng chỉ nhìn từng nét mũi tên đi lên là hắn vẫn có thể nhận ra rằng cô gái này là một kỳ tài trong giới buôn bán, gần như đầu tư cái gì là kiếm được tiền ở đó!
Chuyện này...
Chuyện này...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lông tơ cả người dường như muốn nổ tung. Hắn sớm đã biết mỗi một lần Khương Khoa đi cướp bóc đều không chỉ là cướp bóc đơn thuần mà còn tiềm ẩn chuỗi lợi ích lớn hơn nữa ở đằng sau! Mà chuỗi lợi ích này hình như đều liên quan đến các ngành sản xuất mà Trình Lăng Phỉ đang nắm trong tay!
Tôi... Đậu xanh rau má nhà nó chứ!
Chỉ trong nháy mắt, máu nóng của Triệu Ngọc sôi trào, hắn cảm giác được cái cô Trình Lăng Phỉ này hình như không chỉ liên quan đến bức ảnh chụp thôi đâu! Cô ta còn có thể mà boss siêu cấp đứng sau màn nữa!
Thôi chết, không xong rồi!
Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, Miêu Anh... đang gặp nguy hiểm?!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
thu nồng
Lòng người ra đi ngập ý thu
Một chén rượu
Cảm xúc muôn vàn
Ly biệt nhiều
Lá rơi đầy mùa ly biệt...”
Đây là lời bài hát mà Triệu Ngọc tìm ra được trên máy vi tính, tên ca khúc là “Ý thu nồng”, đây chính là nhạc nền của bộ phim được hợp tác giữa hai nước Trung và Nhật. Ngoài bản có ca sĩ biểu diễn ra thì còn có bản hòa nhạc bằng đàn cello.
Sau khi Triệu Ngọc bật bản hòa nhạc, tiếng đàn trầm thấp và mạnh mẽ vang lên...
Không... Không phải vậy!
Triệu Ngọc gần như đã có thể kết luận tiếng đàn vừa rồi xuất hiện trong điện thoại Miêu Anh đúng là bài này, hơn nữa còn là bản diễn tấu bằng đàn cello! Sâu hơn chính là... Âm thanh truyền tới điện thoại không giống như là bản ghi âm mà là nhạc sống, giống như ở đó có người thật sự đang kéo đàn cello vậy!
Như vậy... Người kéo đàn kia...
Phù... Phù...
Triệu Ngọc há to miệng, hít thở thật sâu, cảm giác ngực mình như bị cái gì đó chèn ép vậy. Hắn nhớ rõ ràng rằng khi hắn phát hiện ra đĩa CD cello trong quỹ bảo hiểm của Khương Khoa, bản “Ý thu nồng” trong đó đã bị người khác khoanh tròn. Lúc đó, hắn còn bật nhạc bằng đầu CD để phát bản nhạc này, đến nay vẫn còn có thể nhớ rõ được giai điệu...
Về sau, khi cảnh sát bắt được đám Khương Khoa, Triệu Ngọc hoài nghi đĩa nhạc kia có chứa thông tin gì đặc biệt cho nên đã cố ý sai Lý Lạc Vân cho chuyên gia đi kiểm tra phân tích. Nhưng kết quả phân tích lại không thấy có gì lạ, bài “Ý thu nồng” trên đĩa CD chỉ là khúc nhạc diễn tấu bằng đàn cello!
Nhưng mà... Tại sao lại có thể trùng hợp đến vậy được? Tại sao bài hát này lại truyền tới từ di động của Miêu Anh chứ?
Rất rõ ràng, Miêu Anh lúc đó đang đứng ngoài cửa nhà của Trình Lăng Phỉ để chờ mở cửa, cho nên... Bài hát này... là Trình Lăng Phỉ đang kéo đàn sao?!
Có... Có vấn đề gì sao?
Hô hấp của Triệu Ngọc bắt đầu trở nên dồn dập, tất cả luồng suy nghĩ trong đầu đều tập trung vào tiếng đàn của Trình Lăng Phỉ. Ai ngờ, chính lúc này, màn hình máy vi tính bỗng lóe lên, Ngô Tú Mẫn đã đem tư liệu cặn kẽ về Trình Lăng Phỉ gửi tới cho Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc không dám chậm trễ, vội vàng mở ra và cẩn thận xem xét.
Trong tư liệu chẳng những có tin tức của Trình Lăng Phỉ mà còn có cả ảnh chụp. Triệu Ngọc còn chưa thấy được chữ nào thì đã bị sốc bởi mấy tấm ảnh kia, trong mấy tấm ảnh, dáng người của Trình Lăng Phỉ thon thả, làn da trắng nõn, tuy rằng cô ta rất xinh đẹp nhưng rất ít khi cười, có vẻ đẹp lạnh lùng cao ngạo. Nhất là ánh mắt của cô ta khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng thần bí, thâm thúy, không thể nắm bắt được.
Đương nhiên, chuyện khiến Triệu Ngọc sợ hãi không phải là ngoại hình và khí chất của Trình Lăng Phỉ, mà là trong mấy tấm ảnh đó có xuất hiện cảnh Trình Lăng Phỉ đang kéo đàn! Mà trong tay cô ta chính là đàn cello! Trong đó còn có bức ảnh cô ta đang diễn tấu trên sân khấu, phía sau thậm chí có cả một ban nhạc...
Đậu xanh rau má!
Nhìn thấy những tấm ảnh chụp này, trong lòng Triệu Ngọc rất bồn chồn. Chuyện đã gần như rất rõ ràng rồi, tiếng đàn truyền tới từ trong điện thoại Miêu Anh vừa rồi rất có thể là được diễn tấu bởi Trình Lăng Phỉ đúng không? Có lẽ cô ta đang ở nhà luyện đàn, vừa lúc bị Miêu Anh nghe được?
Chuyện này...
Không!
Bản năng của Triệu Ngọc cho rằng trên đời này không có chuyện trùng hợp đến vậy! Kéo đàn cello có lẽ không có gì lạ, nhưng lại cố tình chơi bài “Ý thu nồng” mà Khương Khoa chú ý thì khó có thể nói chắc được!
Chẳng lẽ... Cô Trình Lăng Phỉ này và Khương Khoa...
Mối quan hệ của Trình Lăng Phỉ và Ô Phương Phương căng thẳng, cũng là lúc Khương Khoa tìm tới Ô Phương Phương, lừa cô ta chụp ảnh nóng... Khương Khoa đang nói dối?! Sở dĩ hắn ta và Ô Phương Phương chụp ảnh nóng vốn không phải là để bắt cóc vơ vét tài sản mà là hắn ta được thuê để làm thế? Mà Trình Lăng Phỉ là... khách hàng của hắn ta?
Thảo nào Khương Khoa còn muốn chụp cả mình! Nếu chỉ vì vơ vét tài sản thì không thể nào chụp cả mặt của mình vào! Cho nên...
Trời đất ạ!
Triệu Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy mọi thứ thật đáng sợ, bạn tốt từ nhỏ, vì để chiếm được một tên đẹp trai mà rạn nứt, phụ nữ một khi đã mất đi lý trí thì chuyện gì cũng có khả năng làm được đúng không?
Cho nên, nếu quả thật là như vậy thì chuyện Dư Phù Sinh có được ảnh chụp, có phải là vì qua tay Trình Lăng Phỉ hay không? Trình Lăng Phỉ có quen biết Dư Phù Sinh không?
Ừm...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vắt óc suy nghĩ lại tất cả những gì mình vừa phát hiện, tất cả đều chỉ là phỏng đoán riêng của bản thân, nếu như không có đoạn âm nhạc kia thì quả thực không hề có căn cứ nào cả!
Hơn nữa, cho dù Trình Lăng Phỉ có thật sự qua lại với Khương Khoa và Dư Phù Sinh đi chăng nữa, nếu như cô ta không chịu nói thì hắn và Miêu Anh cũng đâu có biện pháp gì cơ chứ? Đâu thể cầm cái đĩa CD của Khương Khoa đi làm chứng cứ được! Làm vậy chẳng phải sẽ làm người ta cười đến rụng răng hay sao?
Nhưng mà...
Không được!
Bất kể thế nào đi nữa thì đây vẫn luôn là một cơ hội hiếm có, cho nên Triệu Ngọc cho rằng hắn phải nắm chặt, cẩn thận lợi dụng mới được.
Làm sao bây giờ?
Triệu Ngọc sốt ruột đến mức vò tóc, sau mười giây lo lắng thì cuối cùng, hắn đưa ra quyết định, hắn cảm thấy dù có phải dùng biện pháp gì đi nữa thì cũng phải khiến Trình Lăng Phỉ nói ra sự thật, hắn cũng phải tự mình đi một chuyến mới được.
Đến lúc đó, hoặc là hắn gặp Miêu Anh để thương lượng, hoặc là nghĩ biện pháp rồi gửi tin nhắn gợi ý cho Miêu Anh, để Miêu Anh giáp mặt chất vấn.
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng cất kĩ máy tính rồi rời khỏi phòng, chạy ra đường lớn, đón xe taxi để đi!
Không có cách nào khác, bởi vì ô tô chỉ có một chiếc, mà Miêu Anh đã lái đi rồi.
Trùng hợp là Triệu Ngọc vừa mới chạy ra đầu ngõ nhỏ thì đã nhìn thấy một nam thanh niên đeo mắt kính đang đứng ngoắc đón xe, một chiếc xe taxi màu vàng đang đậu ở bên đường.
Triệu Ngọc vừa nhìn thấy cơ hội hiếm có, lập tức xông lên, lẻn ngay lên trên trước mặt nam thanh niên, hơn nữa còn đóng cửa xe lại.
“Gì thế này?!” Nam thanh niên bực bội, lập tức nắm cửa xe, há mồm định chửi đổng lên.
Nếu là lúc trước thì Triệu Ngọc chỉ cần một cú đấm cộng thêm một chữ “Cút” là có thể giải quyết mọi chuyện vẹn cả đôi đường rồi. Nhưng mà bây giờ, Triệu Ngọc đã là một người chính trực, vì thế hắn vung tay, ném vài tờ tiền có mệnh giá lớn ra ngoài cửa xe.
“Đệch!”
Nam thanh niên vừa mới dồn máu lên não, nhưng khi nhìn thấy một đống tiền bay bay thì vội vàng đi nhặt, làm gì có thời gian để ý đến Triệu Ngọc.
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, lúc này mới ngồi nghiêm chỉnh, vênh mặt hất hàm sai khiến: “Tài xế, tài xế. Này!”
Ai ngờ, khi hắn giương mắt lên thì đã thấy tên tài xế keo kiệt kia đã kéo cửa xe ra, cùng nhau giật tiền với nam thanh niên.
“Đậu xanh rau má!” Lúc đó, Triệu Ngọc thật sự muốn nhảy lên đằng trước để lái xe. Thế nhưng ai bảo hắn là một người chính trực? Cuối cùng, hắn đành phải móc ra mấy tờ tiền giá trị lớn, lúc này mới có thể kéo được tên tài xế về.
...
Brừm brừm!
Chiếc xe taxi kiểu cũ gầm vang, chạy như bay trên con phố lạnh lùng, chạy thẳng đến nhà Trình Lăng Phỉ.
Trên đường đi, ngoài việc động não nghĩ biện pháp ra, Triệu Ngọc còn cẩn thận đọc lại tư liệu của Trình Lăng Phỉ lần nữa.
Không ngờ lai lịch của Trình Lăng Phỉ vượt xa khỏi tưởng tượng của Triệu Ngọc, ngoại trừ công ty chăn nuôi gia súc, cô ta còn đầu tư vào nhiều lĩnh vực, trong đó có xây dựng đường bộ, giao thông, than đá, khí gas cùng với nghề bảo hiểm vân vân. Cô ta thậm chí còn nắm giữ nhiều cổ phiếu của nhiều công ty đa quốc gia, kinh doanh tài sản cố định, ví dụ như phòng hòa nhạc, phòng trưng bày, khách sạn xa hoa linh tinh, những mặt được đề cập tới vô cùng rộng!
Thật đáng kinh ngạc!
Triệu Ngọc càng đọc càng ngạc nhiên, không ngờ một mỹ nhân lạnh lùng xinh đẹp lại còn là một phú bà ẩn hình siêu cấp giàu có, đây đâu phải là hạng có tiền bình thường?
Hơn nữa...
Tuy rằng Triệu Ngọc không hiểu những bản báo cáo doanh thu chuyên nghiệp này, nhưng chỉ nhìn từng nét mũi tên đi lên là hắn vẫn có thể nhận ra rằng cô gái này là một kỳ tài trong giới buôn bán, gần như đầu tư cái gì là kiếm được tiền ở đó!
Chuyện này...
Chuyện này...
Bỗng nhiên, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lông tơ cả người dường như muốn nổ tung. Hắn sớm đã biết mỗi một lần Khương Khoa đi cướp bóc đều không chỉ là cướp bóc đơn thuần mà còn tiềm ẩn chuỗi lợi ích lớn hơn nữa ở đằng sau! Mà chuỗi lợi ích này hình như đều liên quan đến các ngành sản xuất mà Trình Lăng Phỉ đang nắm trong tay!
Tôi... Đậu xanh rau má nhà nó chứ!
Chỉ trong nháy mắt, máu nóng của Triệu Ngọc sôi trào, hắn cảm giác được cái cô Trình Lăng Phỉ này hình như không chỉ liên quan đến bức ảnh chụp thôi đâu! Cô ta còn có thể mà boss siêu cấp đứng sau màn nữa!
Thôi chết, không xong rồi!
Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, Miêu Anh... đang gặp nguy hiểm?!
Bình luận facebook