Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1061
Chương 1061: Đồ vô sỉ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Đoàng đoàng đoàng!
Súng máy cổ xưa vắng lặng hơn tám mươi năm về trước qua tay của Lê Tịnh trở nên tươi mới hơn hẳn, sau khi bắn quét qua, bọn địch đều nằm ngã dưới đất, tình hình cực kỳ thảm thiết...
Vốn dĩ Lê Tịnh cũng thấy người đàn ông đeo mặt nạ đánh gục Triệu Ngọc dưới đất, hơn nữa phát súng đầu tiên là nhắm thẳng vào người hắn ta, nhưng không ngờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ lại cảnh giác như vậy, sớm đã nhảy vọt lên tầng, chui vào trong cánh cửa nhỏ bên trên.
“Ôi trời!” Sau khi bắn súng máy xong, Tiêu Hàng không khỏi thốt lên tiếng khen ngợi, giơ tay khen nói: “Vũ khí của người Nhật Bản quả thật rất đặc biệt! Qua bấy nhiêu năm rồi mà vẫn còn sử dụng được!? Nếu sớm biết như vậy, chúng ta đâu bị đánh trong thế bị động như vậy!?”
“Được rồi!” Lê Tịnh tái nhợt hối thúc: “Mau đi xem Triệu Ngọc thế nào rồi?”
“Ừ!” Tiêu Hàng vội vàng đi đến trước mặt Triệu Ngọc, lật người hắn lại: “Triệu Ngọc, anh sao rồi? Có ổn không?”
“Ừ…” Triệu Ngọc cảm thấy trời đất như rung chuyển, ngũ tạng đau đớn dữ dội đến nỗi hắn không còn thấy đau vì đã quá đau! Nhưng mà, trong đầu hắn bây giờ vẫn nhớ rất nhiều chuyện quan trọng, vội vàng cố gắng đưa cánh tay lên chỉ vào cửa nhỏ ở bên trên.
“Chạy rồi! Tôi không bắn trúng!” Tiêu Hàng lắc đầu hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông đeo mặt nạ đó là ai vậy? Sao mà ngay cả anh cũng không đánh lại hắn ta thế?”
“Đậu...” Lồng ngực của Triệu Ngọc phập phồng, lấy hơi rồi mới nắm lấy tay của Tiêu Hàng, ra sức thét lớn: “Đậu xanh rau má nhà nó!”
“Anh…” Tiêu Hàng lắc đầu, bỗng dưng nhìn thấy Thôi Lệ Châu đang hôn mê nằm ở góc tường, anh ta kinh ngạc la lên: “Hả? Thôi Lệ Châu?”
Đệch!
Triệu Ngọc lại thầm la mắng trong lòng, mới dần dần định thần lại, hắn vội vàng mở giao diện đạo cụ ra rồi sử dụng thuốc hồi phục tàng hình.
Thuốc hồi phục tàng hình rất thần kỳ, sau khi sử dụng xong, Triệu Ngọc bỗng dưng đứng dậy, chỉ vào căn cứ ở phía xa mà la lên: “Tiêu Hàng, mau… trong căn cứ có bom! Còn chưa tới mười phút nữa là nó sẽ nổ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này!”
“Hả? Cái gì? Bom hả?” Tiêu Hàng biến sắc: “Sao anh biết? Còn mười phút nữa là sẽ nổ, anh còn thời gian ở đó mà la mắng đậu xanh rau má nữa cơ à, ôi trời ạ…”
“Lúc nãy, tôi nhìn thấy người đeo mặt nạ thôi miên Thôi Lệ Châu, rất có khả năng là hắn ta đã có được đáp án mà hắn ta muốn trên người của Thôi Lệ Châu rồi!” Triệu Ngọc hối thúc: “Không còn thời gian nữa, cả ngọn núi này sắp bị nổ tung rồi, anh mau đi chăm sóc đội trưởng Lê, tôi đi kéo Thôi Lệ Châu ra ngoài, chúng ta mau lên…”
Ầm!
Nào ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì trên đầu đột nhiên vang lên tiếng nổ, cả hầm trú ẩn đều rung chuyển.
Á!
Tiêu Hàng sợ hãi: “Đó… có phải là bom nổ không? Không phải anh nói còn mười phút sao?”
“Sao rồi? Sao rồi?” Lê Tịnh khập khiễng chạy đến hỏi: “Có phải chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này không?”
“Đợi chút đã…” Lúc này, Triệu Ngọc ngước đầu lên nhìn nóc hầm, thấy có một làn khói bốc ra từ trong cánh cửa nhỏ trên cầu thang!
“Chết rồi!” Triệu Ngọc bỗng dưng ý thức được có chuyện gì đó không ổn, suýt chút nữa là ngồi phịch xuống đất.
“Đáng chết!” Lê Tịnh thông minh như vậy nên cũng phát hiện ra có chuyện chẳng lành, từ vị trí bị nổ có thể thấy chắc chắn là người đeo mặt nạ chạy trốn đã cho nổ tung cửa hầm ở bên trên!
Có nghĩa là bây giờ, rất có khả năng bọn họ đã bị nhốt trong căn cứ ngầm này, không thể ra ngoài!
Nếu như chỉ là không ra ngoài được thì vẫn còn đỡ, nhưng trong căn cứ này có bom, hơn nữa quả bom sắp nổ! Vậy thì… phải làm sao đây?
Đệch!
Triệu Ngọc buồn bực lè lưỡi, hắn không ngờ rằng chuyện lại ra nông nổi này, cuối cùng, bản thân mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy!
Làm sao bây giờ?
Không còn thời gian nữa...
Triệu Ngọc vội vàng nắm tay thành đấm, chuyện đã đến nước này, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể thử tốc độ sống chết chưa từng có trong lịch sử, phải chạy đua với thần chết! Xem xem bản thân mình có còn cơ hội thắng hay không?
Được!
Liều thôi!
Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Ngọc vội vàng nói với Tiêu Hàng, “Tiêu Hàng, mau lên, bây giờ anh dẫn đội trưởng Lê và Thôi Lệ Châu lên trên!”
“Nhưng mà…” Tiêu Hàng tuyệt vọng: “Bên trên đã bị nổ rồi!”
“Không lên xem thì làm sao biết được?” Triệu Ngọc la lên: “Mau lên đi, lỡ còn đường thoát thân thì sao? Hoặc là vụ nổ lại mở ra một con đường thoát thân mới thì sao?”
“Được… được rồi…” Tiêu Hàng gật đầu lại hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi đi gỡ bom!” Triệu Ngọc nói xong liền nhanh chóng chạy về hầm trú ẩn, chạy vào tận sâu bên trong…
Bây giờ sống chết trước mắt, Triệu Ngọc cũng không quan tâm đến điểm tích lũy Kỳ Ngộ và số đạo cụ bị tiêu hao nữa, hắn chỉ biết một khi quả bom nổ thì dù hắn còn đạo cụ cũng vô ích thôi!
Vì thế, hắn sử dụng ngay máy bay tàng hình, sau đó sử dụng thêm máy tăng tốc tàng hình. Để tránh Lê Tịnh và Tiêu Hàng ở phía xa nhìn thấy, hắn sử dụng thêm áo tàng hình quý giá nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi sử dụng đạo cụ, hắn liền bay lên từ mặt đất, bay đến không trung của hầm trú ẩn, sau đó bay thẳng về vị trí có quả bom hẹn giờ mà hắn phát hiện ra lúc nãy.
Hắn chỉ mất khoảng hai mươi giây là có thể thuận lợi đáp xuống điểm đến, sau đó không hề do dự mà sử dụng máy gỡ bom tàng hình, gỡ bom trong vài giây.
Sau khi gỡ xong, hắn vội vàng bay lên trời, dọc theo vách tường hầm bay về hướng hầm trú ẩn, tìm kiếm trên dọc đường, Triệu Ngọc biết điểm khó khăn nhất trong lần gỡ bom này không phải là gỡ bom mà là làm thế nào để tìm được quả bom?
Tuy hắn có máy dò xét tàng hình cao cấp, nhưng phạm vi của máy dò xét dù sao cũng có giới hạn, căn cứ lớn như vậy, hắn không thể nào tìm kiếm hết trong thời gian ngắn!
Cho nên, hắn chỉ có thể nén đau mà tiêu 2000 điểm tích lũy, mở rộng phạm vi dò xét của máy dò xét lên đến đường kính bảy mươi mét, hơn nữa còn nâng cao độ chính xác của việc dò xét, có thể khiến máy dò xét tìm kiếm quả bom hẹn giờ mà kẻ địch đang cất giấu một cách rõ ràng.
Điểm tích lũy quả nhiên không tiêu vô ích, sau khi mở rộng, màn hình máy dò xét liền hiện lên kết quả, vèo… siêu nhân Triệu liền bay đến, nhẹ nhàng gỡ được quả bom thứ ba.
Như vậy, Triệu Ngọc cứ bay qua bay lại trong hầm trú ẩn với diện tích khổng lồ, chưa đến năm phút đồng hồ thì hắn đã gỡ hết bảy quả bom!
Khi bay trên không trung, Triệu Ngọc cảm thấy lòng tin được tăng lên nhiều, đồng thời cũng có chút hối hận, nếu biết mình ngầu lòi như vậy, tại sao lúc nãy không vèo cái bay đến chỗ người đeo mặt nạ mà tát hắn ta vài cái chứ? Thế mà lại để hắn ta chạy mất!
Nhờ bay trên không trung, trên cơ bản, Triệu Ngọc đã dò xét cả hầm trú ẩn mấy lần, ngoại trừ biết được cấu tạo tổng thể của căn cứ ra, hắn còn phát hiện có một lối thoát khác!
Nhưng mà, khi hắn bay đến lối thoát ấy, chuyện khiến người khác đau đầu đã xảy ra, theo kết quả hiển thị của máy dò xét, bên cạnh lối thoát đó có ẩn giấu quả bom hẹn giờ cuối cùng của kẻ địch!
Nhưng mà sau khi hắn tìm được vị trí của quả bom đó thì đột nhiên phát hiện máy gỡ bom tàng hình trên giao diện công cụ… đã sử dụng hết!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Súng máy cổ xưa vắng lặng hơn tám mươi năm về trước qua tay của Lê Tịnh trở nên tươi mới hơn hẳn, sau khi bắn quét qua, bọn địch đều nằm ngã dưới đất, tình hình cực kỳ thảm thiết...
Vốn dĩ Lê Tịnh cũng thấy người đàn ông đeo mặt nạ đánh gục Triệu Ngọc dưới đất, hơn nữa phát súng đầu tiên là nhắm thẳng vào người hắn ta, nhưng không ngờ rằng người đàn ông đeo mặt nạ lại cảnh giác như vậy, sớm đã nhảy vọt lên tầng, chui vào trong cánh cửa nhỏ bên trên.
“Ôi trời!” Sau khi bắn súng máy xong, Tiêu Hàng không khỏi thốt lên tiếng khen ngợi, giơ tay khen nói: “Vũ khí của người Nhật Bản quả thật rất đặc biệt! Qua bấy nhiêu năm rồi mà vẫn còn sử dụng được!? Nếu sớm biết như vậy, chúng ta đâu bị đánh trong thế bị động như vậy!?”
“Được rồi!” Lê Tịnh tái nhợt hối thúc: “Mau đi xem Triệu Ngọc thế nào rồi?”
“Ừ!” Tiêu Hàng vội vàng đi đến trước mặt Triệu Ngọc, lật người hắn lại: “Triệu Ngọc, anh sao rồi? Có ổn không?”
“Ừ…” Triệu Ngọc cảm thấy trời đất như rung chuyển, ngũ tạng đau đớn dữ dội đến nỗi hắn không còn thấy đau vì đã quá đau! Nhưng mà, trong đầu hắn bây giờ vẫn nhớ rất nhiều chuyện quan trọng, vội vàng cố gắng đưa cánh tay lên chỉ vào cửa nhỏ ở bên trên.
“Chạy rồi! Tôi không bắn trúng!” Tiêu Hàng lắc đầu hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông đeo mặt nạ đó là ai vậy? Sao mà ngay cả anh cũng không đánh lại hắn ta thế?”
“Đậu...” Lồng ngực của Triệu Ngọc phập phồng, lấy hơi rồi mới nắm lấy tay của Tiêu Hàng, ra sức thét lớn: “Đậu xanh rau má nhà nó!”
“Anh…” Tiêu Hàng lắc đầu, bỗng dưng nhìn thấy Thôi Lệ Châu đang hôn mê nằm ở góc tường, anh ta kinh ngạc la lên: “Hả? Thôi Lệ Châu?”
Đệch!
Triệu Ngọc lại thầm la mắng trong lòng, mới dần dần định thần lại, hắn vội vàng mở giao diện đạo cụ ra rồi sử dụng thuốc hồi phục tàng hình.
Thuốc hồi phục tàng hình rất thần kỳ, sau khi sử dụng xong, Triệu Ngọc bỗng dưng đứng dậy, chỉ vào căn cứ ở phía xa mà la lên: “Tiêu Hàng, mau… trong căn cứ có bom! Còn chưa tới mười phút nữa là nó sẽ nổ, chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này!”
“Hả? Cái gì? Bom hả?” Tiêu Hàng biến sắc: “Sao anh biết? Còn mười phút nữa là sẽ nổ, anh còn thời gian ở đó mà la mắng đậu xanh rau má nữa cơ à, ôi trời ạ…”
“Lúc nãy, tôi nhìn thấy người đeo mặt nạ thôi miên Thôi Lệ Châu, rất có khả năng là hắn ta đã có được đáp án mà hắn ta muốn trên người của Thôi Lệ Châu rồi!” Triệu Ngọc hối thúc: “Không còn thời gian nữa, cả ngọn núi này sắp bị nổ tung rồi, anh mau đi chăm sóc đội trưởng Lê, tôi đi kéo Thôi Lệ Châu ra ngoài, chúng ta mau lên…”
Ầm!
Nào ngờ, Triệu Ngọc còn chưa nói xong thì trên đầu đột nhiên vang lên tiếng nổ, cả hầm trú ẩn đều rung chuyển.
Á!
Tiêu Hàng sợ hãi: “Đó… có phải là bom nổ không? Không phải anh nói còn mười phút sao?”
“Sao rồi? Sao rồi?” Lê Tịnh khập khiễng chạy đến hỏi: “Có phải chúng ta phải mau chóng rời khỏi chỗ này không?”
“Đợi chút đã…” Lúc này, Triệu Ngọc ngước đầu lên nhìn nóc hầm, thấy có một làn khói bốc ra từ trong cánh cửa nhỏ trên cầu thang!
“Chết rồi!” Triệu Ngọc bỗng dưng ý thức được có chuyện gì đó không ổn, suýt chút nữa là ngồi phịch xuống đất.
“Đáng chết!” Lê Tịnh thông minh như vậy nên cũng phát hiện ra có chuyện chẳng lành, từ vị trí bị nổ có thể thấy chắc chắn là người đeo mặt nạ chạy trốn đã cho nổ tung cửa hầm ở bên trên!
Có nghĩa là bây giờ, rất có khả năng bọn họ đã bị nhốt trong căn cứ ngầm này, không thể ra ngoài!
Nếu như chỉ là không ra ngoài được thì vẫn còn đỡ, nhưng trong căn cứ này có bom, hơn nữa quả bom sắp nổ! Vậy thì… phải làm sao đây?
Đệch!
Triệu Ngọc buồn bực lè lưỡi, hắn không ngờ rằng chuyện lại ra nông nổi này, cuối cùng, bản thân mình lại bị rơi vào hoàn cảnh khó khăn như vậy!
Làm sao bây giờ?
Không còn thời gian nữa...
Triệu Ngọc vội vàng nắm tay thành đấm, chuyện đã đến nước này, hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể thử tốc độ sống chết chưa từng có trong lịch sử, phải chạy đua với thần chết! Xem xem bản thân mình có còn cơ hội thắng hay không?
Được!
Liều thôi!
Sau khi hạ quyết tâm, Triệu Ngọc vội vàng nói với Tiêu Hàng, “Tiêu Hàng, mau lên, bây giờ anh dẫn đội trưởng Lê và Thôi Lệ Châu lên trên!”
“Nhưng mà…” Tiêu Hàng tuyệt vọng: “Bên trên đã bị nổ rồi!”
“Không lên xem thì làm sao biết được?” Triệu Ngọc la lên: “Mau lên đi, lỡ còn đường thoát thân thì sao? Hoặc là vụ nổ lại mở ra một con đường thoát thân mới thì sao?”
“Được… được rồi…” Tiêu Hàng gật đầu lại hỏi: “Vậy còn anh?”
“Tôi đi gỡ bom!” Triệu Ngọc nói xong liền nhanh chóng chạy về hầm trú ẩn, chạy vào tận sâu bên trong…
Bây giờ sống chết trước mắt, Triệu Ngọc cũng không quan tâm đến điểm tích lũy Kỳ Ngộ và số đạo cụ bị tiêu hao nữa, hắn chỉ biết một khi quả bom nổ thì dù hắn còn đạo cụ cũng vô ích thôi!
Vì thế, hắn sử dụng ngay máy bay tàng hình, sau đó sử dụng thêm máy tăng tốc tàng hình. Để tránh Lê Tịnh và Tiêu Hàng ở phía xa nhìn thấy, hắn sử dụng thêm áo tàng hình quý giá nữa.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, sau khi sử dụng đạo cụ, hắn liền bay lên từ mặt đất, bay đến không trung của hầm trú ẩn, sau đó bay thẳng về vị trí có quả bom hẹn giờ mà hắn phát hiện ra lúc nãy.
Hắn chỉ mất khoảng hai mươi giây là có thể thuận lợi đáp xuống điểm đến, sau đó không hề do dự mà sử dụng máy gỡ bom tàng hình, gỡ bom trong vài giây.
Sau khi gỡ xong, hắn vội vàng bay lên trời, dọc theo vách tường hầm bay về hướng hầm trú ẩn, tìm kiếm trên dọc đường, Triệu Ngọc biết điểm khó khăn nhất trong lần gỡ bom này không phải là gỡ bom mà là làm thế nào để tìm được quả bom?
Tuy hắn có máy dò xét tàng hình cao cấp, nhưng phạm vi của máy dò xét dù sao cũng có giới hạn, căn cứ lớn như vậy, hắn không thể nào tìm kiếm hết trong thời gian ngắn!
Cho nên, hắn chỉ có thể nén đau mà tiêu 2000 điểm tích lũy, mở rộng phạm vi dò xét của máy dò xét lên đến đường kính bảy mươi mét, hơn nữa còn nâng cao độ chính xác của việc dò xét, có thể khiến máy dò xét tìm kiếm quả bom hẹn giờ mà kẻ địch đang cất giấu một cách rõ ràng.
Điểm tích lũy quả nhiên không tiêu vô ích, sau khi mở rộng, màn hình máy dò xét liền hiện lên kết quả, vèo… siêu nhân Triệu liền bay đến, nhẹ nhàng gỡ được quả bom thứ ba.
Như vậy, Triệu Ngọc cứ bay qua bay lại trong hầm trú ẩn với diện tích khổng lồ, chưa đến năm phút đồng hồ thì hắn đã gỡ hết bảy quả bom!
Khi bay trên không trung, Triệu Ngọc cảm thấy lòng tin được tăng lên nhiều, đồng thời cũng có chút hối hận, nếu biết mình ngầu lòi như vậy, tại sao lúc nãy không vèo cái bay đến chỗ người đeo mặt nạ mà tát hắn ta vài cái chứ? Thế mà lại để hắn ta chạy mất!
Nhờ bay trên không trung, trên cơ bản, Triệu Ngọc đã dò xét cả hầm trú ẩn mấy lần, ngoại trừ biết được cấu tạo tổng thể của căn cứ ra, hắn còn phát hiện có một lối thoát khác!
Nhưng mà, khi hắn bay đến lối thoát ấy, chuyện khiến người khác đau đầu đã xảy ra, theo kết quả hiển thị của máy dò xét, bên cạnh lối thoát đó có ẩn giấu quả bom hẹn giờ cuối cùng của kẻ địch!
Nhưng mà sau khi hắn tìm được vị trí của quả bom đó thì đột nhiên phát hiện máy gỡ bom tàng hình trên giao diện công cụ… đã sử dụng hết!