Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1029
Chương 1029: Người bay trên không trung
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Rào rào...
Cùng với tiếng nước vang lên dưới chân, Triệu Ngọc vội vàng nhảy sang một bên, suýt thì bị nước văng trúng.
“Tiên sư nhà mày!” Hắn tức giận mắng một câu, sau đó mới bước xuống bồn cầu dạng ngồi xổm, đi đến bồn rửa tay.
Khách sạn đơn sơ, chẳng những không có nhà vệ sinh riêng biệt mà ngay cả bồn cầu cũng không có. Trong nhà vệ sinh công cộng đều là bồn cầu dạng ngồi xổm từ đời thuở nào, thậm chí còn không có vách ngăn nữa!
Ở bên trên bồn rửa tay là một tấm gương nứt vỡ dán băng keo chi chít.
Triệu Ngọc nhìn mình trong gương, vuốt vuốt phần tóc mới mọc của hắn.
Như trưởng phòng Vương Phi đã nói, mặc dù trên đầu có một vết thương từng bị khâu, nhưng vì lỗ chân lông không bị tổn thương, sau này tóc dài ra sẽ nhìn không ra dấu vết gì, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ trên trán mà thôi.
Thời gian đã qua hơn một tháng, vết thương trên mặt Triệu Ngọc đã không còn. Xương quai xanh, xương sườn và xương bả vai bị nứt gãy cũng đã lành lại.
Nhưng hôm nay, cũng có thể do trời mưa ẩm ướt nên hắn cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, cả người hơi siết lại.
Vụ án giết người trong mộ cổ!
Triệu Ngọc lắc đầu thở dài, ngẫm lại vụ án ly kỳ này. Bây giờ, mặc dù báo cáo khám nghiệm tử thi còn chưa có, nhưng tất cả phân cục tham gia điều tra đều đã bắt đầu hành động.
Triệu Ngọc cũng không tụt hậu, chẳng những sớm phái người đi lấy những đoạn băng giám sát của khu vực lân cận, mà còn thông qua đám người gã Tóc Vàng nghe ngóng mọi động tĩnh trong giang hồ!
Không biết chân tướng của vụ án này rốt cuộc là thế nào?
Bên trong một ngôi mộ cổ lại có xác của một người hiện đại... Chậc chậc...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ chuyện này thì trong đầu hắn bỗng dưng nảy ra một ý rất lạ. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp bắt lấy cái ý đó thì cửa nhà vệ sinh bỗng dưng bị người ta đẩy ra.
Chính là người đàn ông có râu quai nón tên Phó Kiếm Tinh.
Mặc dù đều ngồi chung trên một chiếc xe đến đây, nhưng không ai trong số các nhân viên điều tra làm quen với nhau cả. Bởi vậy, khi Phó Kiếm Tinh và Triệu Ngọc chạm mặt nhau, hai người chỉ nhẹ gật đầu chứ không trò chuyện câu nào.
Sau khi gật đầu xong, Phó Kiếm Tinh cởi quần ngồi trên bồn cầu, trong tay còn cầm một mảnh giấy vệ sinh.
Triệu Ngọc đã rửa tay xong rồi, đương nhiên phải đẩy cửa ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, hắn lại sực nhớ đến lời dặn dò của Miêu Anh. Cô đã dặn hắn là phải cẩn thận tên Phó Kiếm Tinh này, nói rằng hắn ta rất gian xảo.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc xoa cằm, trong đầu suy nghĩ, hay là ông đây cho hắn ta một vố phủ đầu trước nhỉ?
Nhưng... chỉnh như thế nào đây?
Bên ngoài đang mưa, cũng không có chỗ để mua pháo...
Trong lúc Triệu Ngọc đang đứng ngoài cửa suy nghĩ thì chợt nghe được giọng nói của Phó Kiếm Tinh bên trong nhà vệ sinh, hình như hắn ta đang gọi điện thoại với ai đó.
Ồ?
Hay là bây giờ mình nghe lén xem hắn ta nói gì trước?
Triệu Ngọc vừa định dán mặt sát vào cánh cửa nhà vệ sinh thì chợt nhận ra bên dưới cánh cửa có khe hở, hành lang lại sáng đèn. Nếu hắn bước đến, nhất định sẽ bị Phó Kiếm Tinh phát hiện.
Hay là... tắt đèn?
Không được, nếu tắt đèn, chẳng phải tên kia sẽ càng cảnh giác hơn sao?
Triệu Ngọc ngó nghiêng chung quanh, lập tức nhìn thấy nhà vệ sinh nữ sát ngay bên cạnh. Tại căn khách sạn ở vùng núi rừng này, ngoại trừ những nhân viên điều tra như bọn họ thì cơ bản chẳng có khách nào khác. Nhà vệ sinh nữ chắc chắn không có người!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lặng lẽ tiến vào nhà bên trong đó. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, quả nhiên ở đây không có ai. Hắn vội đóng cửa lại, sau đó bước đến vách ngăn giữa nhà vệ sinh nam và nữ.
Khi hắn dán tai vào vách để lắng nghe, giọng của Phó Kiếm Tinh vang lên rõ ràng.
“Tôi nói cho anh nghe này, anh Lý.” Dường như Phó Kiếm Tinh bịt tay quanh miệng và ống nghe điện thoại nên giọng nói có vẻ hơi bị nén: “Anh còn nhớ mộ Công chúa Vĩnh Thái không? Ngôi mộ lớn chừng bàn tay thôi nhưng đã có hơn sáu mươi cái hang động do bọn trộm khoét! Còn mộ Thái thú này chỉ có một cái, hơn nữa còn là gần đây mới có, điều này nói rõ chuyện gì?”
“Như vậy có nghĩa là ngay cả mấy tên trộm mộ cổ đại chuyên nghiệp cũng không tìm được ngôi mộ Thái thú này, nó được chôn rất kỹ! Ngoài ra, người có thể trộm ngôi mộ này tuyệt đối không phải hạng người bình thường!”
Sao?
Nghe xong, Triệu Ngọc lập tức hứng thú. Xem ra Phó Kiếm Tinh này đang trò chuyện với đồng nghiệp trong phân cục của hắn ta về tình tiết vụ án! Hơn nữa, hướng suy nghĩ của hắn ta cũng khá giống so với hắn.
Vì thế, Triệu Ngọc lại càng cẩn thận lắng nghe.
“Anh hỏi tôi? Tôi đang ở nhà vệ sinh! Đang ngồi bồn cầu! Cái chỗ chết tiệt này!” Phó Kiếm Tinh lại nói: “Tôi còn cách nào đâu chứ? Cứ nhất định phải nhét hai người vào chung một phòng, bên ngoài lại mưa, tôi có thể đi đâu gọi điện thoại được đây? Yên tâm đi, không ai nghe lén đâu, nhà vệ sinh này chỉ có một mình tôi! Ngay cả vách ngăn cũng không có, liếc một cái là nhìn thấy ngay!”
Triệu Ngọc cười hê hê, trong lòng thầm nhủ, hắn ta bảo liếc qua là thấy ngay, nhưng không nghĩ đến câu “tai vách mạch rừng” à?
“Ngôi mộ này tuyệt đối không tầm thường.” Phó Kiếm Tinh nói tiếp: “Tôi đã điều tra những ngôi mộ Thái thú được khai quật khác, không có cái nào có quy mô lớn như cái này hết. Với lại, nơi này thú vị lắm! Ai mà tưởng tượng nổi một Đại tướng nơi biên cương lại chôn mình ở một nơi xa như thế này chứ! Tóm lại, cảm giác rất lạ, giống như có chỗ nào đó không được hợp lý!”
“Ừm… đúng đúng, có lẽ vậy… Tôi biết, ai mà không muốn nhân cơ hội này để thể hiện mình chứ? Nhưng nôn nóng cũng vô dụng thôi. Vết tích trên đường đều bị mấy cái xe đến sau xóa hết cả rồi, chúng ta chỉ có thể bắt đều tra tìm từ mấy cái camera giám sát trong huyện Vân Dương mà thôi! Đúng vậy, bảo người của chúng ta nhanh lên một chút, tôi sợ sẽ bị người ta nhanh chân đến trước!”
“A, còn nữa, bằng ánh mắt chuyên nghiệp của mình, tôi đoán thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng hai mươi lăm ngày, nhưng tôi không chắc hoàn cảnh trong khu mộ cổ liệu có gây ảnh hưởng đến thi thể hay không. Cho nên, tốt nhất vẫn nên kiểm tra lại cẩn thận những chiếc xe đã đến huyện Vân Dương trong vòng từ hai mươi đến ba mươi ngày. Hơn nữa, mấy vụ trộm cướp di tích hiện vật như thế này thường hay diễn ra vào đêm khuya...”
Móa!
Triệu Ngọc giật mình. Xem ra người này quả nhiên là dân chuyên nghiệp trong nghề. Không những hắn ta nghĩ ngay đến những vấn đề mấu chốt, mà thậm chí còn nghĩ kỹ hơn so với mình!
“Cái gì? Anh nói nạn nhân sao? Đúng vậy, cái xác do nhân viên của phòng Giám định pháp y Cục Cảnh sát thành phố khám nghiệm. Nếu tôi đoán không nhầm thì chưa đầy ba tiếng nữa sẽ có kết quả...”
“Không không không! Tôi nói cho anh biết, nạn nhân tuyệt đối không phải dân trộm mộ!”
Nghe xong, Triệu Ngọc lại kinh ngạc lần nữa. Thật không ngờ người này cũng nhìn ra được vấn đề trong đó.
“Không tin thì chúng ta đánh cược đi! Nếu là dân trộm mộ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không bao giờ phát sinh nội chiến!” Phó Kiếm Tinh nói: “Mấy điểm này đều có thể đoán được, điều này cũng quá đơn giản mà. Tôi nghĩ nhân viên điều tra nào cũng có thể nhìn ra được hết!”
“Ừm, thứ nhất chính là tuổi tác. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi mà phán đoán, nạn nhân ít nhất cũng phải trên sáu mươi tuổi, thậm chí có thể bảy mươi!” Phó Kiếm Tinh nói: “Không có tên trộm mộ nào lớn tuổi như vậy mà còn tự mình đi xuống dưới hầm mộ cả!”
“Với lại, nạn nhân căn bản không phải dân trộm mộ!”
“Đúng, tôi chắc chắn! Bởi vì trên xương quai xanh của nạn nhân có vết thẹo do giải phẫu, nói rõ ông ta đã từng phải làm phẫu thuật liên quan đến tuyến giáp. Còn nữa, đế giày phải của ông ta ma sát nhiều hơn so với đế giày trái, tức là chân của ông ta đi lại không tiện. Loại người như vậy có thể là dân trộm mộ sao?”
“Không không, tuyệt đối không phải sau khi chết mới bị người ta kéo xuống mộ...”
“Đúng, tôi cũng chú ý xem rồi. Phía dưới ống tay áo của nạn nhân có dính chút bùn, điều này nói rõ nạn nhân tự mình bò vào. Nếu bị kéo xuống, quần áo nhất định sẽ có vết rách...”
“Theo như vết thương trên đầu người chết, hung khí nhất định là cuốc sắt mà bọn trộm mộ thường hay sử dụng. Vết thương nằm ngay chính diện như vậy, nhất định sẽ tạo ra những dấu máu văng tung tóe. Tôi đã tìm ra rồi, cũng có nghĩa là hiện trường hành hung nằm ngay bên trong ngôi mộ...”
Ông trời ơi...
Nghe Phó Kiếm Tinh phân tích, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều nổi lên hết cả! Thật không ngờ người này lại lợi hại như vậy! Ngay cả chi tiết nhỏ xíu cũng bị hắn ta chú ý đến, hắn ta là Sherlock Holmes sao?
“Để tôi phân tích tâm lý của hung thủ cho anh nghe.” Phó Kiếm Tinh lại nói: “Sau khi giết người, hung thủ đã nhét nạn nhân vào trong quan tài cổ đại, đặt lên trên thi thể của người xưa rồi đậy nắp quan tài lại!”
“Điều này đã chứng minh rằng tâm lý của tên hung thủ đã bị ảnh hưởng do trộm mộ lâu năm, tàn bạo, nhẫn tâm, quái gở, hơn nữa còn có 20% tâm lý rối loạn. Hung thủ nhét nạn nhân vào quan tài của người chết cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi!”
“Với lại, hầu hết những người này đều có tiền án! Cho nên, mọi người nhất định phải tranh thủ thời gian tìm kiếm, xem có bất kỳ nghi phạm nào có những đặc điểm này hay không...”
Tiền án!?
Nghe được hai chữ này, Triệu Ngọc liền nắm bắt được ý nghĩ vừa nhoáng lên của mình khi nãy.
“Ha ha ha, thôi, đừng lấy lòng tôi!” Phó Kiếm Tinh cười nói: “Lần này đến đây toàn là tinh anh cả, tôi không thể qua loa được! Nhất là người do phân cục Dung Dương phái đến ấy! Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi nhất, nhưng ngay cả vụ án lớn như vụ bắt cóc Miên Lĩnh mà hắn cũng phá được! Chúng ta tuyệt đối không thể lơ là. Tôi nghe nói cách phá án của tên đó quái dị lắm...”
Triệu Ngọc không ngờ lúc này đây lại nghe được thông tin liên quan đến mình, nên tất nhiên lại càng muốn nghe rõ hơn. Nhưng hắn mới nghe được có một câu thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.
“Rầm rầm rầm...”
Sau đó là một giọng nữ lớn tuổi vang lên: “Này, ai đang khóa cửa bên trong vậy? Mau mở cửa đi, tôi nhịn hết nổi rồi!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cùng với tiếng nước vang lên dưới chân, Triệu Ngọc vội vàng nhảy sang một bên, suýt thì bị nước văng trúng.
“Tiên sư nhà mày!” Hắn tức giận mắng một câu, sau đó mới bước xuống bồn cầu dạng ngồi xổm, đi đến bồn rửa tay.
Khách sạn đơn sơ, chẳng những không có nhà vệ sinh riêng biệt mà ngay cả bồn cầu cũng không có. Trong nhà vệ sinh công cộng đều là bồn cầu dạng ngồi xổm từ đời thuở nào, thậm chí còn không có vách ngăn nữa!
Ở bên trên bồn rửa tay là một tấm gương nứt vỡ dán băng keo chi chít.
Triệu Ngọc nhìn mình trong gương, vuốt vuốt phần tóc mới mọc của hắn.
Như trưởng phòng Vương Phi đã nói, mặc dù trên đầu có một vết thương từng bị khâu, nhưng vì lỗ chân lông không bị tổn thương, sau này tóc dài ra sẽ nhìn không ra dấu vết gì, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ trên trán mà thôi.
Thời gian đã qua hơn một tháng, vết thương trên mặt Triệu Ngọc đã không còn. Xương quai xanh, xương sườn và xương bả vai bị nứt gãy cũng đã lành lại.
Nhưng hôm nay, cũng có thể do trời mưa ẩm ướt nên hắn cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, cả người hơi siết lại.
Vụ án giết người trong mộ cổ!
Triệu Ngọc lắc đầu thở dài, ngẫm lại vụ án ly kỳ này. Bây giờ, mặc dù báo cáo khám nghiệm tử thi còn chưa có, nhưng tất cả phân cục tham gia điều tra đều đã bắt đầu hành động.
Triệu Ngọc cũng không tụt hậu, chẳng những sớm phái người đi lấy những đoạn băng giám sát của khu vực lân cận, mà còn thông qua đám người gã Tóc Vàng nghe ngóng mọi động tĩnh trong giang hồ!
Không biết chân tướng của vụ án này rốt cuộc là thế nào?
Bên trong một ngôi mộ cổ lại có xác của một người hiện đại... Chậc chậc...
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ chuyện này thì trong đầu hắn bỗng dưng nảy ra một ý rất lạ. Thế nhưng, hắn còn chưa kịp bắt lấy cái ý đó thì cửa nhà vệ sinh bỗng dưng bị người ta đẩy ra.
Chính là người đàn ông có râu quai nón tên Phó Kiếm Tinh.
Mặc dù đều ngồi chung trên một chiếc xe đến đây, nhưng không ai trong số các nhân viên điều tra làm quen với nhau cả. Bởi vậy, khi Phó Kiếm Tinh và Triệu Ngọc chạm mặt nhau, hai người chỉ nhẹ gật đầu chứ không trò chuyện câu nào.
Sau khi gật đầu xong, Phó Kiếm Tinh cởi quần ngồi trên bồn cầu, trong tay còn cầm một mảnh giấy vệ sinh.
Triệu Ngọc đã rửa tay xong rồi, đương nhiên phải đẩy cửa ra ngoài.
Nhưng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, hắn lại sực nhớ đến lời dặn dò của Miêu Anh. Cô đã dặn hắn là phải cẩn thận tên Phó Kiếm Tinh này, nói rằng hắn ta rất gian xảo.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc xoa cằm, trong đầu suy nghĩ, hay là ông đây cho hắn ta một vố phủ đầu trước nhỉ?
Nhưng... chỉnh như thế nào đây?
Bên ngoài đang mưa, cũng không có chỗ để mua pháo...
Trong lúc Triệu Ngọc đang đứng ngoài cửa suy nghĩ thì chợt nghe được giọng nói của Phó Kiếm Tinh bên trong nhà vệ sinh, hình như hắn ta đang gọi điện thoại với ai đó.
Ồ?
Hay là bây giờ mình nghe lén xem hắn ta nói gì trước?
Triệu Ngọc vừa định dán mặt sát vào cánh cửa nhà vệ sinh thì chợt nhận ra bên dưới cánh cửa có khe hở, hành lang lại sáng đèn. Nếu hắn bước đến, nhất định sẽ bị Phó Kiếm Tinh phát hiện.
Hay là... tắt đèn?
Không được, nếu tắt đèn, chẳng phải tên kia sẽ càng cảnh giác hơn sao?
Triệu Ngọc ngó nghiêng chung quanh, lập tức nhìn thấy nhà vệ sinh nữ sát ngay bên cạnh. Tại căn khách sạn ở vùng núi rừng này, ngoại trừ những nhân viên điều tra như bọn họ thì cơ bản chẳng có khách nào khác. Nhà vệ sinh nữ chắc chắn không có người!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lặng lẽ tiến vào nhà bên trong đó. Hắn đưa mắt nhìn chung quanh, quả nhiên ở đây không có ai. Hắn vội đóng cửa lại, sau đó bước đến vách ngăn giữa nhà vệ sinh nam và nữ.
Khi hắn dán tai vào vách để lắng nghe, giọng của Phó Kiếm Tinh vang lên rõ ràng.
“Tôi nói cho anh nghe này, anh Lý.” Dường như Phó Kiếm Tinh bịt tay quanh miệng và ống nghe điện thoại nên giọng nói có vẻ hơi bị nén: “Anh còn nhớ mộ Công chúa Vĩnh Thái không? Ngôi mộ lớn chừng bàn tay thôi nhưng đã có hơn sáu mươi cái hang động do bọn trộm khoét! Còn mộ Thái thú này chỉ có một cái, hơn nữa còn là gần đây mới có, điều này nói rõ chuyện gì?”
“Như vậy có nghĩa là ngay cả mấy tên trộm mộ cổ đại chuyên nghiệp cũng không tìm được ngôi mộ Thái thú này, nó được chôn rất kỹ! Ngoài ra, người có thể trộm ngôi mộ này tuyệt đối không phải hạng người bình thường!”
Sao?
Nghe xong, Triệu Ngọc lập tức hứng thú. Xem ra Phó Kiếm Tinh này đang trò chuyện với đồng nghiệp trong phân cục của hắn ta về tình tiết vụ án! Hơn nữa, hướng suy nghĩ của hắn ta cũng khá giống so với hắn.
Vì thế, Triệu Ngọc lại càng cẩn thận lắng nghe.
“Anh hỏi tôi? Tôi đang ở nhà vệ sinh! Đang ngồi bồn cầu! Cái chỗ chết tiệt này!” Phó Kiếm Tinh lại nói: “Tôi còn cách nào đâu chứ? Cứ nhất định phải nhét hai người vào chung một phòng, bên ngoài lại mưa, tôi có thể đi đâu gọi điện thoại được đây? Yên tâm đi, không ai nghe lén đâu, nhà vệ sinh này chỉ có một mình tôi! Ngay cả vách ngăn cũng không có, liếc một cái là nhìn thấy ngay!”
Triệu Ngọc cười hê hê, trong lòng thầm nhủ, hắn ta bảo liếc qua là thấy ngay, nhưng không nghĩ đến câu “tai vách mạch rừng” à?
“Ngôi mộ này tuyệt đối không tầm thường.” Phó Kiếm Tinh nói tiếp: “Tôi đã điều tra những ngôi mộ Thái thú được khai quật khác, không có cái nào có quy mô lớn như cái này hết. Với lại, nơi này thú vị lắm! Ai mà tưởng tượng nổi một Đại tướng nơi biên cương lại chôn mình ở một nơi xa như thế này chứ! Tóm lại, cảm giác rất lạ, giống như có chỗ nào đó không được hợp lý!”
“Ừm… đúng đúng, có lẽ vậy… Tôi biết, ai mà không muốn nhân cơ hội này để thể hiện mình chứ? Nhưng nôn nóng cũng vô dụng thôi. Vết tích trên đường đều bị mấy cái xe đến sau xóa hết cả rồi, chúng ta chỉ có thể bắt đều tra tìm từ mấy cái camera giám sát trong huyện Vân Dương mà thôi! Đúng vậy, bảo người của chúng ta nhanh lên một chút, tôi sợ sẽ bị người ta nhanh chân đến trước!”
“A, còn nữa, bằng ánh mắt chuyên nghiệp của mình, tôi đoán thời gian tử vong của nạn nhân là vào khoảng hai mươi lăm ngày, nhưng tôi không chắc hoàn cảnh trong khu mộ cổ liệu có gây ảnh hưởng đến thi thể hay không. Cho nên, tốt nhất vẫn nên kiểm tra lại cẩn thận những chiếc xe đã đến huyện Vân Dương trong vòng từ hai mươi đến ba mươi ngày. Hơn nữa, mấy vụ trộm cướp di tích hiện vật như thế này thường hay diễn ra vào đêm khuya...”
Móa!
Triệu Ngọc giật mình. Xem ra người này quả nhiên là dân chuyên nghiệp trong nghề. Không những hắn ta nghĩ ngay đến những vấn đề mấu chốt, mà thậm chí còn nghĩ kỹ hơn so với mình!
“Cái gì? Anh nói nạn nhân sao? Đúng vậy, cái xác do nhân viên của phòng Giám định pháp y Cục Cảnh sát thành phố khám nghiệm. Nếu tôi đoán không nhầm thì chưa đầy ba tiếng nữa sẽ có kết quả...”
“Không không không! Tôi nói cho anh biết, nạn nhân tuyệt đối không phải dân trộm mộ!”
Nghe xong, Triệu Ngọc lại kinh ngạc lần nữa. Thật không ngờ người này cũng nhìn ra được vấn đề trong đó.
“Không tin thì chúng ta đánh cược đi! Nếu là dân trộm mộ chuyên nghiệp, bọn họ sẽ không bao giờ phát sinh nội chiến!” Phó Kiếm Tinh nói: “Mấy điểm này đều có thể đoán được, điều này cũng quá đơn giản mà. Tôi nghĩ nhân viên điều tra nào cũng có thể nhìn ra được hết!”
“Ừm, thứ nhất chính là tuổi tác. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của tôi mà phán đoán, nạn nhân ít nhất cũng phải trên sáu mươi tuổi, thậm chí có thể bảy mươi!” Phó Kiếm Tinh nói: “Không có tên trộm mộ nào lớn tuổi như vậy mà còn tự mình đi xuống dưới hầm mộ cả!”
“Với lại, nạn nhân căn bản không phải dân trộm mộ!”
“Đúng, tôi chắc chắn! Bởi vì trên xương quai xanh của nạn nhân có vết thẹo do giải phẫu, nói rõ ông ta đã từng phải làm phẫu thuật liên quan đến tuyến giáp. Còn nữa, đế giày phải của ông ta ma sát nhiều hơn so với đế giày trái, tức là chân của ông ta đi lại không tiện. Loại người như vậy có thể là dân trộm mộ sao?”
“Không không, tuyệt đối không phải sau khi chết mới bị người ta kéo xuống mộ...”
“Đúng, tôi cũng chú ý xem rồi. Phía dưới ống tay áo của nạn nhân có dính chút bùn, điều này nói rõ nạn nhân tự mình bò vào. Nếu bị kéo xuống, quần áo nhất định sẽ có vết rách...”
“Theo như vết thương trên đầu người chết, hung khí nhất định là cuốc sắt mà bọn trộm mộ thường hay sử dụng. Vết thương nằm ngay chính diện như vậy, nhất định sẽ tạo ra những dấu máu văng tung tóe. Tôi đã tìm ra rồi, cũng có nghĩa là hiện trường hành hung nằm ngay bên trong ngôi mộ...”
Ông trời ơi...
Nghe Phó Kiếm Tinh phân tích, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy lông tơ khắp người đều nổi lên hết cả! Thật không ngờ người này lại lợi hại như vậy! Ngay cả chi tiết nhỏ xíu cũng bị hắn ta chú ý đến, hắn ta là Sherlock Holmes sao?
“Để tôi phân tích tâm lý của hung thủ cho anh nghe.” Phó Kiếm Tinh lại nói: “Sau khi giết người, hung thủ đã nhét nạn nhân vào trong quan tài cổ đại, đặt lên trên thi thể của người xưa rồi đậy nắp quan tài lại!”
“Điều này đã chứng minh rằng tâm lý của tên hung thủ đã bị ảnh hưởng do trộm mộ lâu năm, tàn bạo, nhẫn tâm, quái gở, hơn nữa còn có 20% tâm lý rối loạn. Hung thủ nhét nạn nhân vào quan tài của người chết cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi!”
“Với lại, hầu hết những người này đều có tiền án! Cho nên, mọi người nhất định phải tranh thủ thời gian tìm kiếm, xem có bất kỳ nghi phạm nào có những đặc điểm này hay không...”
Tiền án!?
Nghe được hai chữ này, Triệu Ngọc liền nắm bắt được ý nghĩ vừa nhoáng lên của mình khi nãy.
“Ha ha ha, thôi, đừng lấy lòng tôi!” Phó Kiếm Tinh cười nói: “Lần này đến đây toàn là tinh anh cả, tôi không thể qua loa được! Nhất là người do phân cục Dung Dương phái đến ấy! Đừng nhìn hắn nhỏ tuổi nhất, nhưng ngay cả vụ án lớn như vụ bắt cóc Miên Lĩnh mà hắn cũng phá được! Chúng ta tuyệt đối không thể lơ là. Tôi nghe nói cách phá án của tên đó quái dị lắm...”
Triệu Ngọc không ngờ lúc này đây lại nghe được thông tin liên quan đến mình, nên tất nhiên lại càng muốn nghe rõ hơn. Nhưng hắn mới nghe được có một câu thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa.
“Rầm rầm rầm...”
Sau đó là một giọng nữ lớn tuổi vang lên: “Này, ai đang khóa cửa bên trong vậy? Mau mở cửa đi, tôi nhịn hết nổi rồi!”
Bình luận facebook