Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1713
Chương 1713:
*Prof. Hạ, cần phải đi rồi.”
“Ừ.” Hạ Tịch Quán thu hồi ánh mắt, xoay người đi nhanh tới.
Rất nhanh, Hạ Tịch Quán liền mệt đến ngất xỉu, làm việc cao độ mỗi ngày cộng thêm luôn tiếp xúc với bệnh nhân, ` cô bãt đâu sôt nhẹ, rât có thê bị lây bệnh rồi.
Hạ Tịch Quán từ chối mọi người, bắt đầu tự mình cách ly.
Cô nằm trên giường bệnh, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng bỗng cảm giác cửa bị đầy ra, có người đi đến.
Hạ Tịch Quán mở mắt ra, thấy được thân thể đồ sô.
Lục Hàn Đình tói.
Anh mặc đồ cách ly màu trắng, cúi mặt thấp xuống, đang dịu dàng nhìn cô.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt, anh sao lại tới rồi?
Đây chính là khu bệnh!
Một khi tiến đến liền có khả năng bị lây bệnh!
Hạ Tịch Quán mắp máy môi, muốn nói chuyện, muốn lớn tiếng quát anh, muốn anh lập tức rời đi.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Lục Hàn Đình vươn tay tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Suyt, đừng nói chuyện. Em bây giờ không phải Prof. Hạ, mà là Quán Quán của anh, anh chỉ là đưa em cho bọn họ mượn dùng một hồi, hiện tại, anh phải lấy lại.”
May mãn chính là, Hạ Tịch Quán cũng không bị lây bệnh, mà là quá kiệt sức mà thôi.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hạ Tịch Quán tiếp tục làm việc, Lục Hàn Đình ở ngoại vận chuyển vật tư.
Lúc tất cả kết thúc đã là mùa xuân năm sau, cánh cổng lớn bị niêm phong kia “oanh” một tiếng được mở ra, Hạ Tịch Quán tháo xuống khẩu trang phòng hộ, đi ra ngoài.
Lúc này quang đãng vạn dặm, dương quang xán lạn, bên ngoài đều là người, tràn đầy vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn.
Trong đám người, Hạ Tịch Quán liếc mắt liên thây được thân ảnh quen thuộc tận xương kia.
Lục Hàn Đình đứng ở nơi đó, chẳng bao giờ vắng mặt.
Hôm nay anh mặc áo khoác đen mỏng, ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân anh ánh vàng sáng rực, anh mềm mại nhìn cô cười, sau đó hướng cô chậm rãi mở rộng cánh tay: “Lục Thái Thái, hoan nghênh về nhà.”
Hạ Tịch Quán chạy tới, nhào vào trong ngực anh.
Nụ hôn của anh, rơi trên nước mắt của cô.
Trong cuộc sống hoa thơm ngàn vạn, chỉ có em là nơi trái tim hướng tới, tình đã say nông.
Lúc này, anh hôn lệ của cô, ngân vang lên bài ca ái tình cuối cùng.
Em đang đợi gió.
Em đang chờ anh.
Em tặng mình cho anh.
Lời người dịch: Vậy là truyện của Quán Quán và Hàn Đình đã kết thúc, nhưng vẫn còn ngoại truyện về các nhân vật khác, hai người họ sẽ là nhân vật khách mời đặc biệt.
*Prof. Hạ, cần phải đi rồi.”
“Ừ.” Hạ Tịch Quán thu hồi ánh mắt, xoay người đi nhanh tới.
Rất nhanh, Hạ Tịch Quán liền mệt đến ngất xỉu, làm việc cao độ mỗi ngày cộng thêm luôn tiếp xúc với bệnh nhân, ` cô bãt đâu sôt nhẹ, rât có thê bị lây bệnh rồi.
Hạ Tịch Quán từ chối mọi người, bắt đầu tự mình cách ly.
Cô nằm trên giường bệnh, đang lúc ngủ mơ mơ màng màng bỗng cảm giác cửa bị đầy ra, có người đi đến.
Hạ Tịch Quán mở mắt ra, thấy được thân thể đồ sô.
Lục Hàn Đình tói.
Anh mặc đồ cách ly màu trắng, cúi mặt thấp xuống, đang dịu dàng nhìn cô.
Con ngươi Hạ Tịch Quán co rụt, anh sao lại tới rồi?
Đây chính là khu bệnh!
Một khi tiến đến liền có khả năng bị lây bệnh!
Hạ Tịch Quán mắp máy môi, muốn nói chuyện, muốn lớn tiếng quát anh, muốn anh lập tức rời đi.
Thế nhưng một giây kế tiếp, Lục Hàn Đình vươn tay tháo mặt nạ dưỡng khí trên mặt cô, sau đó cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
“Suyt, đừng nói chuyện. Em bây giờ không phải Prof. Hạ, mà là Quán Quán của anh, anh chỉ là đưa em cho bọn họ mượn dùng một hồi, hiện tại, anh phải lấy lại.”
May mãn chính là, Hạ Tịch Quán cũng không bị lây bệnh, mà là quá kiệt sức mà thôi.
Sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi, Hạ Tịch Quán tiếp tục làm việc, Lục Hàn Đình ở ngoại vận chuyển vật tư.
Lúc tất cả kết thúc đã là mùa xuân năm sau, cánh cổng lớn bị niêm phong kia “oanh” một tiếng được mở ra, Hạ Tịch Quán tháo xuống khẩu trang phòng hộ, đi ra ngoài.
Lúc này quang đãng vạn dặm, dương quang xán lạn, bên ngoài đều là người, tràn đầy vẻ vui mừng sống sót sau tai nạn.
Trong đám người, Hạ Tịch Quán liếc mắt liên thây được thân ảnh quen thuộc tận xương kia.
Lục Hàn Đình đứng ở nơi đó, chẳng bao giờ vắng mặt.
Hôm nay anh mặc áo khoác đen mỏng, ánh mặt trời chói chang chiếu lên thân anh ánh vàng sáng rực, anh mềm mại nhìn cô cười, sau đó hướng cô chậm rãi mở rộng cánh tay: “Lục Thái Thái, hoan nghênh về nhà.”
Hạ Tịch Quán chạy tới, nhào vào trong ngực anh.
Nụ hôn của anh, rơi trên nước mắt của cô.
Trong cuộc sống hoa thơm ngàn vạn, chỉ có em là nơi trái tim hướng tới, tình đã say nông.
Lúc này, anh hôn lệ của cô, ngân vang lên bài ca ái tình cuối cùng.
Em đang đợi gió.
Em đang chờ anh.
Em tặng mình cho anh.
Lời người dịch: Vậy là truyện của Quán Quán và Hàn Đình đã kết thúc, nhưng vẫn còn ngoại truyện về các nhân vật khác, hai người họ sẽ là nhân vật khách mời đặc biệt.
Bình luận facebook