Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 383-387
Chương 383: Lần Thứ Hai Thử Độc
Hạ Tịch Quản về U Lan Uyển để bà nội khỏi lo, cộ cũng không nói gì, ăn tối với bà xong, cô chơi một lúc rồi trở về phòng ngủ.
Bây giờ đã rất khuya nhưng Lục Hàn Đình vẫn chưa về.
Tối nay anh thực sự không về sao?
Bây giờ anh đang làm gi vậy?
Hạ Tịch Quán không tin anh sẽ đi tìm mỹ nữ uống rượu, anh tức giận nên cố ý nói vậy thôi.
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại gọi vào số của Lục Hàn Đình nhưng anh không bắt máy, chỉ vang lên giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Rất tiếc, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không thế liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Hạ Tịch Quán gọi rất nhiều lần, nhưng anh vẫn mãi không nhận.
Hạ Tịch Quán ở trên giường trằn trọc trở mình, nhớ đến lúc
còn bé Lục tiên sinh từng bị nhốt ở nơi ẩm ướt u tối như thế
suốt ba năm ròng, còn bị bắt nạt, cô liền quyết định, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, cho dù phải trả bất cứ giá nào! Kết quả xét nghiệm máu của cô ngày mai đã có rồi, bắt buộc phải thử độc lại lần thứ hai.
Trong đầu cứ mãi suy nghĩ rối bời, Hạ Tịch Quán thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu một chiếc xe hơi sang trọng từ từ dùng lại trên sân cỏ U Lan Uyến, đây là xe hơi mới của Lục Hàn Định, một chiếc Rolls-Royce Phantom, nhưng cấu hình cao cấp hơn và giá cũng đắt hơn, dòng xe đắt tiền này luôn là sự lựa chọn hàng đầu của những người đàn ông thành đạt trong giới kinh doanh. Lục Hàn Đình có gu thẩm mỹ không tầm thường, hơn nữa sở thích cũng rất độc đáo, bất kể là chiếc xe hay cô gái mà anh yêu, đều là độc nhất vô nhị.
Cửa biệt thự được mở ra, mẹ Ngô vừa chào hỏi vừa nói nhỏ: “Thiếu gia, sao cậu về muộn vậy, có muốn tôi hâm nóng đồ ăn không?”
Lục Hàn Đình vẫn mang một thân màu đen, cả người nhiễm hơi lạnh thâm trầm lại lạnh lẽo của đêm khuya: “Không cần, bà nội và thiếu phu nhân ngủ rồi sao?”
“Ngủ cả rồi, ăn cơm tối xong là thiếu phu nhân cùng làm bảnh gato với lão phu nhân, lão phu nhân chơi rất vui vẻ.” Mẹ Ngô cười nói.
Lục Hàn Đình ngước mắt liếc nhìn cảnh của phòng ngủ đóng chặt trên lầu, cô gái của anh từ trước đến nay đều luôn hiểu chuyện như thế, cho dù hai người có cãi nhau, cô cũng chưa từng để lộ trước mặt bà nội, là một đứa trẻ ngoan hiếu thảo.
Mẹ Ngô lại nói: “Thiếu phu nhân người đẹp miệng ngọt, luôn luôn có những thứ nhỏ nhặt có thể dỗ lão phu nhân vui vẻ, tôi thấy kể từ khi thiếu phu nhân gả vào đây, lão phu nhân cười nhiều hơn xưa, à đúng rồi thiếu gia, thiếu phu nhân còn làm một chút đồ điểm tâm cho cậu này.”
Mẹ Ngô vào bếp, lấy món tráng miệng do Hạ Tịch Quán làm ra, đó là một chiếc bánh ngọt, bên cạnh đính vài quả dâu tây và việt quất, phía trên trang trí bằng một bông hồng đỏ bằng kem.
Lục Hàn Đình không thích đồ ngọt, mẹ Ngô dĩ nhiên biết, nhưng bà vẫn đưa thìa cho Lục Hàn Đình, che miệng cười: “Thiếu gia, đóa hồng đầu tiên trong đời cậu lại là thiếu phu nhân tặng, chắc cậu chẳng nghĩ đến sau này sẽ có cô gái nào tặng hoa hồng cho cậu đâu nhỉ, mau nếm thử đi.”
Cô thích ăn đồ ngọt, đây là lần đầu tiên cô tự làm, cốt bánh là mẹ Ngô làm, nhưng hoa hồng đỏ là do cô tự tay vẽ ra, cô tặng anh một đóa hồng đỏ.
Bông hồng đỏ đầu tiên trong đời anh.
Đứa nhỏ ngốc, chuyện tặng hoa hồng này phải là đàn ông làm chủ, cô là con gái mà, sao lại không biết ngại đi tặng người ta.
Lục Hàn Đình cầm thìa lên, nếm thử một miếng.
Mẹ Ngô hỏi: “Thiếu gia, ngọt chứ?”
Lục Hàn Đình gật gật đầu, ăn hết tất cả: “Dạ, rất ngọt.”
Chương 384: Dòng Máu Trân Quý
Lục Hàn Đình đẩy cửa phòng ngủ bước vào, bên trong chỉ còn ánh đèn vàng chói mắt, bóng người nho nhỏ cuộn tròn trên chiếc giường lớn mềm mại, Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi.
Lục Hàn Đình bước tới, thân hình cao lớn hạ xuống, anh quỳ một chân xuống giường, sau đó duỗi ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt cô gái sạch sẽ mềm mại, trơn mịn như nhung lụa.
Anh nghiêng người, đôi môi mỏng rơi trên trán cô, liên tục hôn ve vuốt.
Anh thấy cô gọi đến, nhưng không trả lời, vì anh biết một khi anh trả lời, anh sẽ lao về nhà ngay, đến cạnh cô.
Trước mặt cô, anh không còn chút tự chủ nào.
“Quán Quán, hôm nay anh thực sự rất tức giận, vì anh không hy vọng em biết được phần quá khứ không chịu nổi của anh kia biết bao, là một người chồng, anh hy vọng có thể luôn để em nương dựa vào.”
Giọng nói trầm thấp khe khẽ của người đàn ông dán vào làn da mềm mịn của cô gái, dùng giọng điệu mà chỉ hai người có thể nghe được nỉ non: “Quản Quán, anh biết anh có bệnh, nếu như anh không chữa khỏi được, em… sẽ bỏ anh đi sao?”
“Em luôn nói cơ sở của hôn nhân là tin nhiệm, nhưng tiếc thay, lúc trước không có ai dạy anh hai chữ tín nhiệm này, hết thảy những thứ anh muốn như cát chảy, luôn trôi tuột qua kẽ tay, cuối cùng chẳng còn gì sót lại. Lòng người vốn luôn thay đổi, bây giờ em còn rất nhỏ, mới 20 tuổi thôi, sau này trong đời em sẽ gặp rất nhiều người ưu tú hơn, bọn họ có lẽ cũng làm tốt như anh, đến lúc đó một thằng mang bệnh như anh đây, em còn muốn sao?”
Hạ Tịch Quán đã chìm vào giấc ngủ, định trước không thế cho anh bất kỳ lời đáp nào.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Tịch Quán mở mắt ra đã không thấy Lục Hàn Đình, cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi đến Xu Mật, sức khỏe Lệ lão phu nhân vẫn bình thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Hạ Tịch Quán thăm Lệ lão phu nhân xong liền đi nhận tờ kết quả báo cáo thử máu của mình.
Tờ báo cáo đã được đưa ra, cô đoán đúng, chất độc từ hoa Mạn Đà La cực kỳ hung bạo, lần thử độc khi trước đã làm loãng một phần ba lượng máu quý giá của cô.
Lâm Thủy Dao đã ra đi cách đây 10 năm, trước đó, bà đã dành 9 năm để nuôi dưỡng dòng máu quý giá của Hạ Tịch Quản, đây là tình yêu tuyệt vời nhất mà bà để lại cho con gái mình.
Y thuật của Lâm Thủy Dao quả thật giỏi không ai sánh bằng, người bình thường nếu bị trúng một giọt thuốc độc hoa sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng Hạ Tịch Quán lại chịu đựng được, còn lại 2/3 lượng máu quý giá.
Hạ Tịch Quản biết rằng lần thử độc thứ hai này khá nguy hiểm, bởi vì máu của cô đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi, tương đương với việc bị choáng ngợp bởi chất độc của hoa, hơn nữa lời cảnh báo của Lục Tử Tiễn vẫn còn sờ sò bên tai cô.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh nhận tờ báo cáo, sau đó tìm một khách sạn, thuê phòng tiến hành thử độc.
Lần trước thử độc thì Lục Tử Tiễn đột nhiên xông vào, còn dẫn đến cuộc cãi vã giữa cô và Lục Hàn Đình, lần này cô không muốn bất cứ ai quấy rầy nữa.
Hạ Tịch Quán rời đi, một bản sao của báo cáo xét nghiệm máu được chuyển cho Lục Tử Tiễn.
Thủ hạ Tiểu Ngũ đưa qua một bản: “Thiếu gia, đồ anh muốn đây ạ.”
Lục Tử Tiễn nhìn tờ báo cáo, hai mắt hơi ngưng đọng, lần trước anh đã đoán được máu của Hạ Tịch Quán có gì đó không ổn, nếu không thì một giọt thuốc độc của hoa nhất định sẽ giết chết cô, hóa ra máu của cô lại quý giá như vậy.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Tiểu Ngũ đưa vị trí trong điện thoại cho Lục Tử Tiễn: “Hạ tiểu thư vừa tới khách sạn này đặt phòng.”
Cô chắc chắn lại đi thử độc!
Lục Tử Tiễn chìa khóa xe đứng dậy, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Chương 385: Lục Tử Tiễn Ôm Cô
Trong phòng khách sạn,
Hạ Tịch Quản ngồi trên ghế, cô đẩy cây kim dài vào trong mạch máu mình, tận mắt thấy giọt độc hoa tan vào cơ thể.
Có kinh nghiệm lần trước, Hạ Tịch Quán tưởng cô không còn
xa lạ gì với loại độc hoa này, nhưng khi chất độc bùng phát, cô cảm thấy vô cùng đau đớn gấp hàng trăm lần lần trước. Về mặt y học, chất độc của loài hoa đã tạo ra một mức độ miễn dịch nhất định cho máu của cô, mức độ phòng ngự của máu cô đã giảm xuống, chất độc của hoa tự nhiên sẽ trở nên
càng ngang ngược hoành hành hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán trắng bệch, trên trán tỏa ra lớp mồ hôi lạnh, đường như có thứ gì đó đang gặm nhấm xương cốt, cảm giác này có thể khiến người ta đau đến phát điên.
Hạ Tịch Quán chịu đựng cơn đau mãnh liệt ập đến, nhanh chóng cầm bút lên, cô viết vài phương trình y học quan trọng lên giấy, nhưng vẫn còn thiếu một phương trình.
Hạ Tịch Quán cảm thấy rằng cô sắp thành công rồi, chiến thắng đã nằm trong tầm tay của cô, cô đã nghiên cứu ra loại thuốc giải độc rồi!
Nhưng là, cô còn thiếu phương trình quan trọng nhất.
Phương trình này đến tột cùng là gì?
Hạ Tịch Quán không nghĩ ra, cả người đã ngã khỏi ghế, một giọt rồi hai giọt máu… nhanh chóng tuôn ra khỏi mũi.
Cô đưa tay sờ, trên tấm màn che mặt dính đầy máu.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy kim, cầm được kim rồi, nhưng vào lúc này, bên tai cô truyền đến tiếng xe lửa rít chói tai, sau đó cả thế giới quay cuồng.
Cô không thể nhìn rõ gì cả.
Hạ Tịch Quán như quả bóng xi hơi mềm nhũn ngã trên thảm, cô duỗi tay sờ soạng trên thảm một hồi, kim đâu rồi, kim của cô đâu?
Không tìm được.
Tầm mắt của Hạ Tịch Quán từ từ trở nên đen kịt, cô sắp hôn mê rồi.
Lúc này, của phòng đột nhiên bị mở ra, có người bước vào: “Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán! Mau mở mắt ra, không được ngủ. Độc của hoa Mạn Đà La sẽ hại não, nhất định không được ngủ!”
Hạ Tịch Quán cảm thấy có ai đó đang gọi mình, hàng mi cánh bướm khẽ run lên, cô khó khăn mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Lục Tử Tiễn phóng đại trong tầm mắt cô.
Lục Tử Tiễn tới!
Nhưng người mà Hạ Tịch Quán nhìn thấy không phải là Lục Tử Tiễn, gương mặt Lục Tử Tiễn nhanh chóng biến thành Lục Hàn Đình, cô cong môi yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Lục tiên sinh, anh đến rồi…”
Lục Tử Tiễn biết rất rõ chất độc của hoa Mạn Đà La, cả hai thiên tài y học đều nghiên cứu ra chất độc này, khi chất độc phát tác sẽ xuất hiện ý thức hỗn loạn, khiến cô nhận lầm người.
“Đừng nhúc nhích, tôi lấy máu cho cô.”
Lục Tử Tiễn lấy ra một con dao sắc nhọn, rạch một vết trên đầu ngón tay cô, không hổ là Kim Dao Thánh Thủ, vết thương trên đầu ngón tay cô rất cạn, thậm chí nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện được, nhưng máu đen nhanh chóng từ đầu ngón tay cô nhỏ xuống.
Hạ Tịch Quán cảm thấy cơn đau trong người dần dần thuyên giảm, rồi từ từ biến mất, nhưng ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Nghỉ ngơi chút đi, rất nhanh sẽ xong thôi, trên mặt cô có máu, tôi đi lấy khăn lau cho cô.” Lục Tử Tiễn đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Chương 386: Làm Hòa
Nhưng vừa bước được hai bước, bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy, thân thể mềm mại của cô gái áp vào người anh, hai tay ôm lấy hông anh: “Lục tiên sinh, ôm em một lát đi, em lạnh quả.”
Giọng cô gái khẽ khàng mềm mại, lộ ra vẻ yếu ớt nói với anh, không, là nói với Lục Hàn Đình.
Lục Tử Tiễn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của cô, theo dòng máu trân quý tan đi, cơ thể lạnh lẽo chính là lời cảnh cáo trực tiếp nhất, anh rút bàn tay nhỏ bé của cô ra, nói: “Hạ Tịch Quán, cô đã nhận lầm người rồi, tôi không phải là Lục tiên sinh của cô.”
Hạ Tịch Quản bây giờ không nghe thấy gì nữa, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, cơn choáng váng này suýt chút nữa khiến cô thiếu điều ngã xuống, cô ôm chặt lấy người đàn ông này, không để cho bản thân ngã: “Lục tiên sinh, anh vẫn còn giận em sao? Đừng giận nữa mà, chúng ta làm hòa đi, bây giờ em lạnh lắm, muốn anh ôm…”
Ba chữ cuối “muốn anh ôm” kia cô nói như đang làm nũm, dáng người cao lớn của Lục Tử Tiễn cứng đờ, vốn định kéo cô ra bông dừng lại: “Hạ Tịch Quán, em… thích Hàn Đình đến thế sao, vì cứu anh ta ngay đến mạng mình em cũng không cần.”
Nói rằng ảnh mắt của Lục Tử Tiễn rơi vào mảnh giấy cô viết, đôi mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô thực sự đã giải được mấy phương trình kia.
Chỉ tiếc, cô vẫn còn thiếu một phương trình nữa.
Lục Tử Tien quay người lại, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của CÔ: “Hạ Tịch Quản, đây là kết cục của cuộc thử độc của em, nếu tôi đoán không sai, bây giờ dòng máu của em chẳng khác gì người thường nữa rồi, đảng tiếc là, dù em có phế bỏ dòng máu trân quý của mình cũng không cách nào cứu được Lục Hàn Đình. Đây hẳn là ý trời định trước rồi.”
Hạ Tịch Quán nhìn khuôn miệng anh mở ra đóng vào, không hiểu anh đang nói gì, cô hoảng sợ nhìn anh
Lục Tử Kiện thấy tấm màn lụa che màu trắng trên mặt cô, lúc này tấm màn trắng đã dính đầy máu, anh chậm rãi vươn tay gỡ tấm màn trắng trên mặt cô ra.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô gái rơi vào đáy mắt anh. Dưới đôi mắt trong veo như nước là cánh mũi nhỏ xinh, bên dưới là cải miệng nhỏ nhắn, đôi môi trải tim nho nhỏ, mang theo nét ủng đỏ, ẩm ướt, là loại mà đàn ông vừa nhìn liền muốn hôn.
Con người của Lục Tử Tien đột ngột co rút, thật ra trong lòng anh đã vô số lần tưởng tượng ra cô có bao nhiêu xinh đẹp, một cô gái thông minh như vậy chắc chắn phải có khuôn mặt xinh đẹp, dùng từ xinh đẹp cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp ấy. Dung mạo cô chính là kiểu tuyệt sắc mong manh dễ vỡ, lại không nhiễm chút bụi trần, bây giờ sắc mặt cô tải nhợt lại tôn thêm vài phần sạch sẽ, đủ để khiến người liếc mắt đã mất đi hồn vía.
Lục Tử Tiễn đưa tay, dùng ống tay áo sơ mi trắng giúp cô lau sạch máu nhỏ xuống.
Vốn là một bác sĩ, anh mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng bây giờ máu vấy bẩn tay áo, anh cũng không bận tâm chút nào.
Cảm nhận được sự dịu dàng của anh, Hạ Tịch Quán lại vươn tay ra ôm anh, nũng nịu dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vòng tay anh: “Lục tiên sinh, anh không giận nữa rồi?”
Lục Tử Tiễn từ từ vươn tay ra ôm lấy cô, anh tham lam hơi ấm ngay giây phút này, dù cho anh vốn là thiên chi kiêu tử, làm cái bóng của người khác một lần, với anh, cũng chẳng sao.
“Quán Quán, ly hôn với anh ta đi.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Ở ngoài phòng, Hạ Nghiên Nghiện nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại di động của Lục Hàn Đình.
Lần trước cô ta báo cho Lục Hàn Đình đến bắt gian, nhưng lần kia chứng có không đủ nhiều, lẫn này thì khách.
Điện thoại ở đầu đó đồ chuông một lần, sau đó được kết nối, và giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Hàn Đình truyền đến:
“Alo.”
“Lục tổng, anh mau tới đây, bây giờ Quản Quán đang ở trong phòng khách sạn, Lục Tử Tiễn cũng đang ở trong đó, họ đã ở
trong đó được một lúc rồi.” Lục Hàn Đình ở đầu dây bên kia im lặng nửa giây, trực tiếp chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Lục tổng, tôi thấy hình như cơ thể Quán Quán có hơi bất thường, cô ta ở trong viện nghiên cứu làm báo cáo xét nghiệm máu, chuyện này anh biết không?”
Hô hấp Lục Hàn Đình trầm xuống: “Cô ấy ở đâu?”
Chương 387: Dùng Sức Đẩy Cô Ra
Trong phòng khách sạn, Lục Tử Tiền lặng lẽ ôm Hạ Tịch Quán, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng quẹt thẻ phòng của phòng mở ra.
Lục Tủ Tiễn ngước mắt lên, đụng phải đội mắt sâu hẹp của Lục Hàn Đình, Luc Hàn Đình đã chạy đến rồi.
Dáng người cao lớn anh tuấn của Lục Hàn Đình đứng cạnh cửa, ánh mắt như chim ưng quét vào bên trong, hai bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán đang ôm Lục Tử Tiễn, Lục Tử Tiễn vòng tay qua vai cô, hai người ôm nhau thân mật, ấn đường anh tuấn của anh lập tức phủ lên một tầng sương lạnh, môi mọng cũng mím thành đường vòng cung trắng bệch.
Anh nhấc đôi chân dài của mình bước vào,”rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại, Lục Hàn Đình bước tới, vươn đôi bàn tay to nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán kéo cô về phía mình.
Thân hình mảnh mai của Hạ Tịch Quán đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cơn đau này khiến cô nhướng mày. Không biết là do máu độc đã bị rút hết hay do khí thế người đàn ông bên cạnh cô quá u ám mạnh mẽ, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình phóng to trong con ngươi đang co rút lại của cô, ý thức ngay lập tức bừng tỉnh.
“Lục… Lục tiên sinh…”
Lục Hựu Đình im lặng nhìn cô, môi mỏng vẽ ra một tia châm chọc: “Sao, nhìn thấy anh bất ngờ lắm sao, có phải anh đã quầy rầy đến hai người rồi không?”
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đinh rồi đến Lục Tử Tiễn, mới nhận ra mình đang ôm nhầm người: “Lục tiên sinh, em…”
“Khăn che mặt của em đâu?” Lục Hàn Đình trực tiếp ngắt lời CÔ.
Hạ Tịch Quán đưa tay ra, màng lụa mỏng trên mặt đã biển mất, lúc nãy đã bị Lục Tử Tiễn thảo ra.
Tất cả những gì Hạ Tịch Quản muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, cô và Lục Tử Tiễn đang ôm nhau, khăn che mặt còn bị vén lên, cô không tài nào giải thích rõ ràng được.
“Sao không trả lời? Anh đang chờ em giải thích đấy, là giải thích không được thì dứt khoát bỏ qua bước giải thích này luôn đi, Lục phu nhân, bây giờ anh không còn đáng để được em giải thích nữa rồi?”
Hạ Tịch Quán nhìn anh, ánh mắt của Lục Hàn Đình sâu thẳm lạnh lùng sắc bén dán vào trên mặt cô, như muốn chọc đến chảy máu, nhưng trên mặt anh lại không có một chút biểu cảm du thừa nào thay đổi, anh thâm trầm mà ung dung, nhưng Hạ Tịch Quán biết rõ, đây mới là dáng vẻ đáng sợ nhất của anh.
Lục Tử Tiến lúc này mới nói: “Đừng làm khó dễ cô ấy, anh muốn nghe giải thích cải gì, tôi có thể giải thích cho anh.”
“Ô, được rồi, tao vừa vặn cũng muốn nghe lời giải thích của mày.” Lục Hàn Đình kéo Hạ Tịch Quản vào phòng tắm, sau đó trực tiếp nhốt cô vào trong.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập cửa: “Anh nhốt em vào trong này làm gì, Lục tiên sinh, mau thả em ra ngoài, em có thể giải thích mà…”
Lục Hàn Đình phớt lờ người bên trong, anh bước tới, bàn tay nổi rõ khớp xương nắm lấy cổ áo Lục Tử Tiễn, đôi mắt híp lại hằn lên màu đỏ tươi đáng sợ “Nói đi, tao nghe, thừa dịp bây giờ tao cho mày cơ hội để nói.” Lục Tử Tiễn nhìn Lục Hàn Đình: “Nếu tôi nói với anh, mọi thứ
giống như những gì anh thấy…”
“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra nụ cười khẽ: “Lục phu nhân tối hôm qua còn tặng tao hoa hồng, mày cho là tao sẽ tin rằng cô ấy hôm nay hẹn mày ra thuê phòng sao? Muốn cướp người phụ nữ với tao, trình mày chẳng lẽ tệ đến thế à?”
Cô ấy tặng anh ta hoa hồng u?
Lục Tử Tiễn im lặng một hồi, sau đó nói: “Máu của Tịch Quản rất đặc biệt, bách độc bất xâm, chuyện này anh có biết không?”
“Biết, từ khi cô ấy còn rất nhỏ mẹ cô ấy đã ngâm cô ấy trong rất nhiều loại thuốc, để cho cô ấy một dòng máu rất quý giá.”
Thì ra là như vậy.
Hạ Tịch Quản về U Lan Uyển để bà nội khỏi lo, cộ cũng không nói gì, ăn tối với bà xong, cô chơi một lúc rồi trở về phòng ngủ.
Bây giờ đã rất khuya nhưng Lục Hàn Đình vẫn chưa về.
Tối nay anh thực sự không về sao?
Bây giờ anh đang làm gi vậy?
Hạ Tịch Quán không tin anh sẽ đi tìm mỹ nữ uống rượu, anh tức giận nên cố ý nói vậy thôi.
Hạ Tịch Quán lấy điện thoại gọi vào số của Lục Hàn Đình nhưng anh không bắt máy, chỉ vang lên giọng nữ máy móc lạnh lùng: “Rất tiếc, số điện thoại bạn đang gọi tạm thời không thế liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”
Hạ Tịch Quán gọi rất nhiều lần, nhưng anh vẫn mãi không nhận.
Hạ Tịch Quán ở trên giường trằn trọc trở mình, nhớ đến lúc
còn bé Lục tiên sinh từng bị nhốt ở nơi ẩm ướt u tối như thế
suốt ba năm ròng, còn bị bắt nạt, cô liền quyết định, nhất định sẽ chữa khỏi cho anh, cho dù phải trả bất cứ giá nào! Kết quả xét nghiệm máu của cô ngày mai đã có rồi, bắt buộc phải thử độc lại lần thứ hai.
Trong đầu cứ mãi suy nghĩ rối bời, Hạ Tịch Quán thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu một chiếc xe hơi sang trọng từ từ dùng lại trên sân cỏ U Lan Uyến, đây là xe hơi mới của Lục Hàn Định, một chiếc Rolls-Royce Phantom, nhưng cấu hình cao cấp hơn và giá cũng đắt hơn, dòng xe đắt tiền này luôn là sự lựa chọn hàng đầu của những người đàn ông thành đạt trong giới kinh doanh. Lục Hàn Đình có gu thẩm mỹ không tầm thường, hơn nữa sở thích cũng rất độc đáo, bất kể là chiếc xe hay cô gái mà anh yêu, đều là độc nhất vô nhị.
Cửa biệt thự được mở ra, mẹ Ngô vừa chào hỏi vừa nói nhỏ: “Thiếu gia, sao cậu về muộn vậy, có muốn tôi hâm nóng đồ ăn không?”
Lục Hàn Đình vẫn mang một thân màu đen, cả người nhiễm hơi lạnh thâm trầm lại lạnh lẽo của đêm khuya: “Không cần, bà nội và thiếu phu nhân ngủ rồi sao?”
“Ngủ cả rồi, ăn cơm tối xong là thiếu phu nhân cùng làm bảnh gato với lão phu nhân, lão phu nhân chơi rất vui vẻ.” Mẹ Ngô cười nói.
Lục Hàn Đình ngước mắt liếc nhìn cảnh của phòng ngủ đóng chặt trên lầu, cô gái của anh từ trước đến nay đều luôn hiểu chuyện như thế, cho dù hai người có cãi nhau, cô cũng chưa từng để lộ trước mặt bà nội, là một đứa trẻ ngoan hiếu thảo.
Mẹ Ngô lại nói: “Thiếu phu nhân người đẹp miệng ngọt, luôn luôn có những thứ nhỏ nhặt có thể dỗ lão phu nhân vui vẻ, tôi thấy kể từ khi thiếu phu nhân gả vào đây, lão phu nhân cười nhiều hơn xưa, à đúng rồi thiếu gia, thiếu phu nhân còn làm một chút đồ điểm tâm cho cậu này.”
Mẹ Ngô vào bếp, lấy món tráng miệng do Hạ Tịch Quán làm ra, đó là một chiếc bánh ngọt, bên cạnh đính vài quả dâu tây và việt quất, phía trên trang trí bằng một bông hồng đỏ bằng kem.
Lục Hàn Đình không thích đồ ngọt, mẹ Ngô dĩ nhiên biết, nhưng bà vẫn đưa thìa cho Lục Hàn Đình, che miệng cười: “Thiếu gia, đóa hồng đầu tiên trong đời cậu lại là thiếu phu nhân tặng, chắc cậu chẳng nghĩ đến sau này sẽ có cô gái nào tặng hoa hồng cho cậu đâu nhỉ, mau nếm thử đi.”
Cô thích ăn đồ ngọt, đây là lần đầu tiên cô tự làm, cốt bánh là mẹ Ngô làm, nhưng hoa hồng đỏ là do cô tự tay vẽ ra, cô tặng anh một đóa hồng đỏ.
Bông hồng đỏ đầu tiên trong đời anh.
Đứa nhỏ ngốc, chuyện tặng hoa hồng này phải là đàn ông làm chủ, cô là con gái mà, sao lại không biết ngại đi tặng người ta.
Lục Hàn Đình cầm thìa lên, nếm thử một miếng.
Mẹ Ngô hỏi: “Thiếu gia, ngọt chứ?”
Lục Hàn Đình gật gật đầu, ăn hết tất cả: “Dạ, rất ngọt.”
Chương 384: Dòng Máu Trân Quý
Lục Hàn Đình đẩy cửa phòng ngủ bước vào, bên trong chỉ còn ánh đèn vàng chói mắt, bóng người nho nhỏ cuộn tròn trên chiếc giường lớn mềm mại, Hạ Tịch Quán đã ngủ rồi.
Lục Hàn Đình bước tới, thân hình cao lớn hạ xuống, anh quỳ một chân xuống giường, sau đó duỗi ngón tay mảnh khảnh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt cô gái sạch sẽ mềm mại, trơn mịn như nhung lụa.
Anh nghiêng người, đôi môi mỏng rơi trên trán cô, liên tục hôn ve vuốt.
Anh thấy cô gọi đến, nhưng không trả lời, vì anh biết một khi anh trả lời, anh sẽ lao về nhà ngay, đến cạnh cô.
Trước mặt cô, anh không còn chút tự chủ nào.
“Quán Quán, hôm nay anh thực sự rất tức giận, vì anh không hy vọng em biết được phần quá khứ không chịu nổi của anh kia biết bao, là một người chồng, anh hy vọng có thể luôn để em nương dựa vào.”
Giọng nói trầm thấp khe khẽ của người đàn ông dán vào làn da mềm mịn của cô gái, dùng giọng điệu mà chỉ hai người có thể nghe được nỉ non: “Quản Quán, anh biết anh có bệnh, nếu như anh không chữa khỏi được, em… sẽ bỏ anh đi sao?”
“Em luôn nói cơ sở của hôn nhân là tin nhiệm, nhưng tiếc thay, lúc trước không có ai dạy anh hai chữ tín nhiệm này, hết thảy những thứ anh muốn như cát chảy, luôn trôi tuột qua kẽ tay, cuối cùng chẳng còn gì sót lại. Lòng người vốn luôn thay đổi, bây giờ em còn rất nhỏ, mới 20 tuổi thôi, sau này trong đời em sẽ gặp rất nhiều người ưu tú hơn, bọn họ có lẽ cũng làm tốt như anh, đến lúc đó một thằng mang bệnh như anh đây, em còn muốn sao?”
Hạ Tịch Quán đã chìm vào giấc ngủ, định trước không thế cho anh bất kỳ lời đáp nào.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Tịch Quán mở mắt ra đã không thấy Lục Hàn Đình, cô nhanh chóng tắm rửa rồi đi đến Xu Mật, sức khỏe Lệ lão phu nhân vẫn bình thường, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Hạ Tịch Quán thăm Lệ lão phu nhân xong liền đi nhận tờ kết quả báo cáo thử máu của mình.
Tờ báo cáo đã được đưa ra, cô đoán đúng, chất độc từ hoa Mạn Đà La cực kỳ hung bạo, lần thử độc khi trước đã làm loãng một phần ba lượng máu quý giá của cô.
Lâm Thủy Dao đã ra đi cách đây 10 năm, trước đó, bà đã dành 9 năm để nuôi dưỡng dòng máu quý giá của Hạ Tịch Quản, đây là tình yêu tuyệt vời nhất mà bà để lại cho con gái mình.
Y thuật của Lâm Thủy Dao quả thật giỏi không ai sánh bằng, người bình thường nếu bị trúng một giọt thuốc độc hoa sẽ chết ngay tại chỗ, nhưng Hạ Tịch Quán lại chịu đựng được, còn lại 2/3 lượng máu quý giá.
Hạ Tịch Quản biết rằng lần thử độc thứ hai này khá nguy hiểm, bởi vì máu của cô đã không còn hoàn chỉnh nữa rồi, tương đương với việc bị choáng ngợp bởi chất độc của hoa, hơn nữa lời cảnh báo của Lục Tử Tiễn vẫn còn sờ sò bên tai cô.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh nhận tờ báo cáo, sau đó tìm một khách sạn, thuê phòng tiến hành thử độc.
Lần trước thử độc thì Lục Tử Tiễn đột nhiên xông vào, còn dẫn đến cuộc cãi vã giữa cô và Lục Hàn Đình, lần này cô không muốn bất cứ ai quấy rầy nữa.
Hạ Tịch Quán rời đi, một bản sao của báo cáo xét nghiệm máu được chuyển cho Lục Tử Tiễn.
Thủ hạ Tiểu Ngũ đưa qua một bản: “Thiếu gia, đồ anh muốn đây ạ.”
Lục Tử Tiễn nhìn tờ báo cáo, hai mắt hơi ngưng đọng, lần trước anh đã đoán được máu của Hạ Tịch Quán có gì đó không ổn, nếu không thì một giọt thuốc độc của hoa nhất định sẽ giết chết cô, hóa ra máu của cô lại quý giá như vậy.
“Cô ấy đi đâu rồi?”
Tiểu Ngũ đưa vị trí trong điện thoại cho Lục Tử Tiễn: “Hạ tiểu thư vừa tới khách sạn này đặt phòng.”
Cô chắc chắn lại đi thử độc!
Lục Tử Tiễn chìa khóa xe đứng dậy, trực tiếp lái xe ra ngoài.
Chương 385: Lục Tử Tiễn Ôm Cô
Trong phòng khách sạn,
Hạ Tịch Quản ngồi trên ghế, cô đẩy cây kim dài vào trong mạch máu mình, tận mắt thấy giọt độc hoa tan vào cơ thể.
Có kinh nghiệm lần trước, Hạ Tịch Quán tưởng cô không còn
xa lạ gì với loại độc hoa này, nhưng khi chất độc bùng phát, cô cảm thấy vô cùng đau đớn gấp hàng trăm lần lần trước. Về mặt y học, chất độc của loài hoa đã tạo ra một mức độ miễn dịch nhất định cho máu của cô, mức độ phòng ngự của máu cô đã giảm xuống, chất độc của hoa tự nhiên sẽ trở nên
càng ngang ngược hoành hành hơn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tịch Quán trắng bệch, trên trán tỏa ra lớp mồ hôi lạnh, đường như có thứ gì đó đang gặm nhấm xương cốt, cảm giác này có thể khiến người ta đau đến phát điên.
Hạ Tịch Quán chịu đựng cơn đau mãnh liệt ập đến, nhanh chóng cầm bút lên, cô viết vài phương trình y học quan trọng lên giấy, nhưng vẫn còn thiếu một phương trình.
Hạ Tịch Quán cảm thấy rằng cô sắp thành công rồi, chiến thắng đã nằm trong tầm tay của cô, cô đã nghiên cứu ra loại thuốc giải độc rồi!
Nhưng là, cô còn thiếu phương trình quan trọng nhất.
Phương trình này đến tột cùng là gì?
Hạ Tịch Quán không nghĩ ra, cả người đã ngã khỏi ghế, một giọt rồi hai giọt máu… nhanh chóng tuôn ra khỏi mũi.
Cô đưa tay sờ, trên tấm màn che mặt dính đầy máu.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lấy kim, cầm được kim rồi, nhưng vào lúc này, bên tai cô truyền đến tiếng xe lửa rít chói tai, sau đó cả thế giới quay cuồng.
Cô không thể nhìn rõ gì cả.
Hạ Tịch Quán như quả bóng xi hơi mềm nhũn ngã trên thảm, cô duỗi tay sờ soạng trên thảm một hồi, kim đâu rồi, kim của cô đâu?
Không tìm được.
Tầm mắt của Hạ Tịch Quán từ từ trở nên đen kịt, cô sắp hôn mê rồi.
Lúc này, của phòng đột nhiên bị mở ra, có người bước vào: “Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán! Mau mở mắt ra, không được ngủ. Độc của hoa Mạn Đà La sẽ hại não, nhất định không được ngủ!”
Hạ Tịch Quán cảm thấy có ai đó đang gọi mình, hàng mi cánh bướm khẽ run lên, cô khó khăn mở mắt ra, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Lục Tử Tiễn phóng đại trong tầm mắt cô.
Lục Tử Tiễn tới!
Nhưng người mà Hạ Tịch Quán nhìn thấy không phải là Lục Tử Tiễn, gương mặt Lục Tử Tiễn nhanh chóng biến thành Lục Hàn Đình, cô cong môi yếu ớt, nhẹ nhàng nói: “Lục tiên sinh, anh đến rồi…”
Lục Tử Tiễn biết rất rõ chất độc của hoa Mạn Đà La, cả hai thiên tài y học đều nghiên cứu ra chất độc này, khi chất độc phát tác sẽ xuất hiện ý thức hỗn loạn, khiến cô nhận lầm người.
“Đừng nhúc nhích, tôi lấy máu cho cô.”
Lục Tử Tiễn lấy ra một con dao sắc nhọn, rạch một vết trên đầu ngón tay cô, không hổ là Kim Dao Thánh Thủ, vết thương trên đầu ngón tay cô rất cạn, thậm chí nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không phát hiện được, nhưng máu đen nhanh chóng từ đầu ngón tay cô nhỏ xuống.
Hạ Tịch Quán cảm thấy cơn đau trong người dần dần thuyên giảm, rồi từ từ biến mất, nhưng ý thức của cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
“Nghỉ ngơi chút đi, rất nhanh sẽ xong thôi, trên mặt cô có máu, tôi đi lấy khăn lau cho cô.” Lục Tử Tiễn đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Chương 386: Làm Hòa
Nhưng vừa bước được hai bước, bàn tay nhỏ bé từ phía sau ôm lấy, thân thể mềm mại của cô gái áp vào người anh, hai tay ôm lấy hông anh: “Lục tiên sinh, ôm em một lát đi, em lạnh quả.”
Giọng cô gái khẽ khàng mềm mại, lộ ra vẻ yếu ớt nói với anh, không, là nói với Lục Hàn Đình.
Lục Tử Tiễn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo của cô, theo dòng máu trân quý tan đi, cơ thể lạnh lẽo chính là lời cảnh cáo trực tiếp nhất, anh rút bàn tay nhỏ bé của cô ra, nói: “Hạ Tịch Quán, cô đã nhận lầm người rồi, tôi không phải là Lục tiên sinh của cô.”
Hạ Tịch Quản bây giờ không nghe thấy gì nữa, đầu óc cô vẫn còn choáng váng, cơn choáng váng này suýt chút nữa khiến cô thiếu điều ngã xuống, cô ôm chặt lấy người đàn ông này, không để cho bản thân ngã: “Lục tiên sinh, anh vẫn còn giận em sao? Đừng giận nữa mà, chúng ta làm hòa đi, bây giờ em lạnh lắm, muốn anh ôm…”
Ba chữ cuối “muốn anh ôm” kia cô nói như đang làm nũm, dáng người cao lớn của Lục Tử Tiễn cứng đờ, vốn định kéo cô ra bông dừng lại: “Hạ Tịch Quán, em… thích Hàn Đình đến thế sao, vì cứu anh ta ngay đến mạng mình em cũng không cần.”
Nói rằng ảnh mắt của Lục Tử Tiễn rơi vào mảnh giấy cô viết, đôi mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên, cô thực sự đã giải được mấy phương trình kia.
Chỉ tiếc, cô vẫn còn thiếu một phương trình nữa.
Lục Tử Tien quay người lại, đôi mắt đen trong trẻo lạnh lùng rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của CÔ: “Hạ Tịch Quản, đây là kết cục của cuộc thử độc của em, nếu tôi đoán không sai, bây giờ dòng máu của em chẳng khác gì người thường nữa rồi, đảng tiếc là, dù em có phế bỏ dòng máu trân quý của mình cũng không cách nào cứu được Lục Hàn Đình. Đây hẳn là ý trời định trước rồi.”
Hạ Tịch Quán nhìn khuôn miệng anh mở ra đóng vào, không hiểu anh đang nói gì, cô hoảng sợ nhìn anh
Lục Tử Kiện thấy tấm màn lụa che màu trắng trên mặt cô, lúc này tấm màn trắng đã dính đầy máu, anh chậm rãi vươn tay gỡ tấm màn trắng trên mặt cô ra.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của cô gái rơi vào đáy mắt anh. Dưới đôi mắt trong veo như nước là cánh mũi nhỏ xinh, bên dưới là cải miệng nhỏ nhắn, đôi môi trải tim nho nhỏ, mang theo nét ủng đỏ, ẩm ướt, là loại mà đàn ông vừa nhìn liền muốn hôn.
Con người của Lục Tử Tien đột ngột co rút, thật ra trong lòng anh đã vô số lần tưởng tượng ra cô có bao nhiêu xinh đẹp, một cô gái thông minh như vậy chắc chắn phải có khuôn mặt xinh đẹp, dùng từ xinh đẹp cũng không đủ để hình dung vẻ đẹp ấy. Dung mạo cô chính là kiểu tuyệt sắc mong manh dễ vỡ, lại không nhiễm chút bụi trần, bây giờ sắc mặt cô tải nhợt lại tôn thêm vài phần sạch sẽ, đủ để khiến người liếc mắt đã mất đi hồn vía.
Lục Tử Tiễn đưa tay, dùng ống tay áo sơ mi trắng giúp cô lau sạch máu nhỏ xuống.
Vốn là một bác sĩ, anh mắc chứng nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, nhưng bây giờ máu vấy bẩn tay áo, anh cũng không bận tâm chút nào.
Cảm nhận được sự dịu dàng của anh, Hạ Tịch Quán lại vươn tay ra ôm anh, nũng nịu dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào vòng tay anh: “Lục tiên sinh, anh không giận nữa rồi?”
Lục Tử Tiễn từ từ vươn tay ra ôm lấy cô, anh tham lam hơi ấm ngay giây phút này, dù cho anh vốn là thiên chi kiêu tử, làm cái bóng của người khác một lần, với anh, cũng chẳng sao.
“Quán Quán, ly hôn với anh ta đi.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Ở ngoài phòng, Hạ Nghiên Nghiện nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, sau đó lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại di động của Lục Hàn Đình.
Lần trước cô ta báo cho Lục Hàn Đình đến bắt gian, nhưng lần kia chứng có không đủ nhiều, lẫn này thì khách.
Điện thoại ở đầu đó đồ chuông một lần, sau đó được kết nối, và giọng nói từ tính trầm thấp của Lục Hàn Đình truyền đến:
“Alo.”
“Lục tổng, anh mau tới đây, bây giờ Quản Quán đang ở trong phòng khách sạn, Lục Tử Tiễn cũng đang ở trong đó, họ đã ở
trong đó được một lúc rồi.” Lục Hàn Đình ở đầu dây bên kia im lặng nửa giây, trực tiếp chuẩn bị ngắt điện thoại.
“Lục tổng, tôi thấy hình như cơ thể Quán Quán có hơi bất thường, cô ta ở trong viện nghiên cứu làm báo cáo xét nghiệm máu, chuyện này anh biết không?”
Hô hấp Lục Hàn Đình trầm xuống: “Cô ấy ở đâu?”
Chương 387: Dùng Sức Đẩy Cô Ra
Trong phòng khách sạn, Lục Tử Tiền lặng lẽ ôm Hạ Tịch Quán, không biết đã qua bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng quẹt thẻ phòng của phòng mở ra.
Lục Tủ Tiễn ngước mắt lên, đụng phải đội mắt sâu hẹp của Lục Hàn Đình, Luc Hàn Đình đã chạy đến rồi.
Dáng người cao lớn anh tuấn của Lục Hàn Đình đứng cạnh cửa, ánh mắt như chim ưng quét vào bên trong, hai bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch Quán đang ôm Lục Tử Tiễn, Lục Tử Tiễn vòng tay qua vai cô, hai người ôm nhau thân mật, ấn đường anh tuấn của anh lập tức phủ lên một tầng sương lạnh, môi mọng cũng mím thành đường vòng cung trắng bệch.
Anh nhấc đôi chân dài của mình bước vào,”rầm” một tiếng đóng cửa phòng lại, Lục Hàn Đình bước tới, vươn đôi bàn tay to nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán kéo cô về phía mình.
Thân hình mảnh mai của Hạ Tịch Quán đập thẳng vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, cơn đau này khiến cô nhướng mày. Không biết là do máu độc đã bị rút hết hay do khí thế người đàn ông bên cạnh cô quá u ám mạnh mẽ, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình phóng to trong con ngươi đang co rút lại của cô, ý thức ngay lập tức bừng tỉnh.
“Lục… Lục tiên sinh…”
Lục Hựu Đình im lặng nhìn cô, môi mỏng vẽ ra một tia châm chọc: “Sao, nhìn thấy anh bất ngờ lắm sao, có phải anh đã quầy rầy đến hai người rồi không?”
Hạ Tịch Quán nhìn Lục Hàn Đinh rồi đến Lục Tử Tiễn, mới nhận ra mình đang ôm nhầm người: “Lục tiên sinh, em…”
“Khăn che mặt của em đâu?” Lục Hàn Đình trực tiếp ngắt lời CÔ.
Hạ Tịch Quán đưa tay ra, màng lụa mỏng trên mặt đã biển mất, lúc nãy đã bị Lục Tử Tiễn thảo ra.
Tất cả những gì Hạ Tịch Quản muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, cô và Lục Tử Tiễn đang ôm nhau, khăn che mặt còn bị vén lên, cô không tài nào giải thích rõ ràng được.
“Sao không trả lời? Anh đang chờ em giải thích đấy, là giải thích không được thì dứt khoát bỏ qua bước giải thích này luôn đi, Lục phu nhân, bây giờ anh không còn đáng để được em giải thích nữa rồi?”
Hạ Tịch Quán nhìn anh, ánh mắt của Lục Hàn Đình sâu thẳm lạnh lùng sắc bén dán vào trên mặt cô, như muốn chọc đến chảy máu, nhưng trên mặt anh lại không có một chút biểu cảm du thừa nào thay đổi, anh thâm trầm mà ung dung, nhưng Hạ Tịch Quán biết rõ, đây mới là dáng vẻ đáng sợ nhất của anh.
Lục Tử Tiến lúc này mới nói: “Đừng làm khó dễ cô ấy, anh muốn nghe giải thích cải gì, tôi có thể giải thích cho anh.”
“Ô, được rồi, tao vừa vặn cũng muốn nghe lời giải thích của mày.” Lục Hàn Đình kéo Hạ Tịch Quản vào phòng tắm, sau đó trực tiếp nhốt cô vào trong.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng đập cửa: “Anh nhốt em vào trong này làm gì, Lục tiên sinh, mau thả em ra ngoài, em có thể giải thích mà…”
Lục Hàn Đình phớt lờ người bên trong, anh bước tới, bàn tay nổi rõ khớp xương nắm lấy cổ áo Lục Tử Tiễn, đôi mắt híp lại hằn lên màu đỏ tươi đáng sợ “Nói đi, tao nghe, thừa dịp bây giờ tao cho mày cơ hội để nói.” Lục Tử Tiễn nhìn Lục Hàn Đình: “Nếu tôi nói với anh, mọi thứ
giống như những gì anh thấy…”
“A…” Lục Hàn Đình từ trong cổ họng bật ra nụ cười khẽ: “Lục phu nhân tối hôm qua còn tặng tao hoa hồng, mày cho là tao sẽ tin rằng cô ấy hôm nay hẹn mày ra thuê phòng sao? Muốn cướp người phụ nữ với tao, trình mày chẳng lẽ tệ đến thế à?”
Cô ấy tặng anh ta hoa hồng u?
Lục Tử Tiễn im lặng một hồi, sau đó nói: “Máu của Tịch Quản rất đặc biệt, bách độc bất xâm, chuyện này anh có biết không?”
“Biết, từ khi cô ấy còn rất nhỏ mẹ cô ấy đã ngâm cô ấy trong rất nhiều loại thuốc, để cho cô ấy một dòng máu rất quý giá.”
Thì ra là như vậy.
Bình luận facebook